Bạch Cốt Đạo Cung
Quyển 1 - Chương 2: Tha tâm thiên ma
Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
Ô Phượng Công Chúa lại không biết rằng, từ sau khi Thanh Dương Tử bị trục xuất khỏi sư môn, những pháp ý đạo cơ cùng linh lực y tu luyện được tại sư môn đều đã bị tước đoạt cả.
Lập một môn phái, không phải cứ tùy tiện chọn một tòa thâm sơn, xây một gian đạo quán là xong; mà phải nắm bắt được pháp ý của thiên địa, tương hợp cùng linh lực trong trời đất, rồi ở nơi tương hợp ấy dựng nên một tòa đạo quán để trấn giữ. Pháp ý này chính là căn cơ pháp thuật của môn phái: tất thảy pháp thuật đều từ nơi pháp ý ấy mà chuyển hóa thành.
Thanh Dương Tử sở dĩ bị trục xuất khỏi sư môn là bởi y đã tu luyện theo một đại đạo yếu quyết tình cờ có được.
Căn cơ của người tu hành phân thành ba loại, một là pháp ý, hai là linh lực, ba là đại đạo yếu quyết. Sau khi gia nhập một môn phái, người ta chỉ cần đem thần hồn của chính mình dung nhập vào cột trụ đạo pháp của môn phái ấy, thì tự nhiên sẽ có được pháp thuật. Còn như có thể đạt được pháp thuật gì, uy lực của pháp thuật ấy ra sao, còn phải xem bản thân mình về sau tu hành thế nào.
Đại đạo yếu quyết lại là phương thức sử dụng pháp thuật do các đời tổ sư truyền lại. Đương nhiên, những yếu quyết đó không đơn giản chỉ là phương thức sử dụng, mà còn là cả một hệ triết lý truyền thừa hoàn chỉnh. Linh lực sẽ tự nhiên xuất hiện trong quá trình tu tập đại đạo yếu quyết và pháp thuật.
Những chú thuật hay ngôn chú chi thuật mà Thanh Dương Tử đã nói đến đều là đại đạo yếu quyết được các môn phái truyền lại, dùng để điều khiển pháp ý mà tự thân mình đã đạt được. Đại đạo yếu quyết có thể khiến pháp ý chuyển hóa thành những thứ pháp thuật bí hiểm khôn lường.
Thanh Dương Tử bị tước mất pháp cơ, đại đạo yếu quyết có được từ Thiên Diễn Đạo Phái cũng mất đi tác dụng vốn có của nó.
Hơn hai mươi năm nay, y mải miết tu luyện một môn đại đạo yếu quyết khác, gọi là “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên”. Dòng đầu tiên khai mở “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên” này có nói:
“Pháp do tâm sinh,Tâm ta như gương,
Niệm nơi tâm người chính là pháp của ta,Ta là thiên ma.”
Hơn hai mươi năm ròng rã đêm ngày tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên”, trong tâm y đã sinh pháp ý.
Trong cõi trời đất có pháp ý, pháp ý ấy có thể đón lấy, cũng có thể thâu nhận. Tuy nhiên, kẻ tu hành cũng có thể thông qua việc tu luyện mà thai nghén nên pháp ý. Chỉ là, nếu muốn tâm mang pháp ý, cần trải qua một khoảng thời gian dài lâu. Vả chăng có những người, dù có ngồi tọa đến lúc hóa ra một bộ xương khô, cũng không thể nào tự mình sinh pháp ý được.
“Quán chủ à, cái này người không biết, cái kia người không biết, vậy người biết cái gì?” Công chúa không ngớt lời, lại nói tiếp: “Ta thân là công chúa của Ô Phượng Quốc, đương nhiên phải cưỡi chim phượng thay cho chuyện đi bộ.”
Ô Phượng Công Chúa liếc nhìn Thanh Dương Tử. Tuy nàng mặc một thân hắc y, song trên mình có hàn ngọc hộ thân, cả người được bao phủ bởi một lớp sương mù mong mỏng, mờ nhạt.
Nàng nói như thế, kỳ thực là có ý làm khó Thanh Dương Tử. Theo những gì nàng được biết, loại linh lực mà kẻ tu hành sở hữu càng lớn mạnh, thì họ càng không dễ dàng để linh lực ấy xuất hiện, dù chỉ là huyễn hóa cũng không được. Thế nên những thứ như chim giấy, ngựa trúc nàng đã nhắc qua ấy thì có rất nhiều, song phượng giấy hay rồng trúc lại hiếm khi nghe nói đến.
Chuyện xảy ra ngoài dự liệu của nàng chính là, nàng vừa dứt lời thì…
Thanh Dương Tử đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng ngón trỏ vẽ phác trên mặt cát, rất nhanh đã phác họa ra một con phượng hoàng.
“Đây là gì?”
“Phượng.”
Ô Phượng Công Chúa vừa thốt ra một chữ “Phượng”, chỗ cát vẽ hình chim phượng đó đột nhiên đụn lên thành một khối cát vàng, tiếp theo sau, trong hư không vang lên một tiếng kêu của loài chim phượng. Trong tiếng kêu, khối cát vàng ấy hóa thành một con phượng hoàng cát khổng lồ. Cát bụi vần vũ.
Ô Phượng Công Chúa ngạc nhiên khôn xiết, bởi sự xuất hiện của con phượng hoàng cát này không hề có dấu hiệu báo trước, hoặc cũng có thể nói nó xuất hiện một cách quá đơn giản. Nàng không ngờ được, Thanh Dương Tử chỉ vẽ một con phượng hoàng trên cát thì phượng hoàng đã xuất hiện thật. Quan trọng hơn hết, nàng chẳng hề trông thấy Thanh Dương Tử bấm tay niệm chú.
Con phượng hoàng cát ấy lượn vòng quanh Ô Phượng Công Chúa, cuốn cát vàng trên mặt đất xoắn vòng. Cứ như thể đã có sẵn một con phượng linh bị phong ấn trong lòng cát, nay Thanh Dương Tử chỉ việc gọi nó tỉnh giấc mà thôi.
“Đây là pháp thuật của quán chủ sao?” Ô Phượng Công Chúa nhìn con phượng hoàng được ngưng kết bởi cát vàng ấy, kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Thanh Dương Tử không trả lời. Đây đích thực là pháp thuật của y. Song, thứ pháp thuật này lại có được từ việc mượn dùng linh lực tâm ý của Ô Phượng Công Chúa, chỉ có điều bản thân nàng không hề hay biết.
Trên thân thể mỗi người đều hàm chứa linh lực. Nàng là công chúa của Ô Phượng Quốc, là người sẽ kế vị, lãnh đạo Ô Phượng Quốc trong tương lai. Trên người nàng chất chứa ý nguyện của nhân dân Ô Phượng Quốc, thế nên thứ linh lực chứa đựng trên người nàng càng thêm đặc biệt.
Người tu hành gọi thứ sức mạnh này là linh lực ô trọc. Thứ sức mạnh ô trọc ấy không đáng để họ truy cầu, duy chỉ có hạng tán tu mới tham luyến. Trong mắt của những người tu hành nơi thế tục, linh lực ô trọc dễ đưa đến thiên ma nhất, kẻ tu hành nếu đi theo lối ấy sẽ không bao giờ có thể đạt đến đại Đạo.
Nhưng đối với những kẻ không môn không phái như hạng tán tu trong nhân gian, linh lực thế gian là con đường duy nhất có thể đưa họ leo lên đến đỉnh cao.
Ô Phượng Công Chúa bị một thứ sức mạnh hút lên lưng con phượng hoàng cát. Nàng đứng trên lưng phượng hoàng cát, chỉ cảm giác được có một sức mạnh nào đấy đang bao bọc thật chặt lấy mình, giúp mình không bị ngã. Nàng cúi đầu trông kỹ, chỉ thấy cát vần tựa như gió lốc, không ngừng rơi trở về đại địa, lại không ngừng có bốc lên tiếp tục.
Phượng hoàng cát chở Ô Phượng Công Chúa bay giữa đại mạc mênh mông, tựa như một đợt gió bão đương cuộn về phía trước. Nơi nào họ đi qua, kim sa vần vũ uốn lượn, gió cát đầy trời.
Còn Thanh Dương Tử lại đang thong dong rảo bước chầm chậm cạnh bên phượng hoàng cát. Ô Phượng Công Chúa từ trên nhìn xuống, trông thấy dung mạo trẻ trung đã mười năm qua không hề thay đổi của Thanh Dương Tử, trái tim nàng bất giác đập thình thịch.
Thanh Dương Tử đi chuyến này là để đoạt lấy một món bảo vật đang được con Thận Yêu canh giữ. Mười mấy năm nay, y đã dùng pháp thuật thăm dò qua vùng hoang mạc này, nên y xác định được nơi đây chắc chắn có một món bảo vật có thể nuốt lấy linh lực của trời đất. Vùng thiên địa này đã bị nó ngốn hết linh lực, mới hóa thành sa mạc khô kiệt. Có thể món bảo vật này vẫn chưa thành hình, nhưng linh lực ẩn chứa bên trong chính là thứ Thanh Dương Tử cần đến.
Hơn nữa, bên trong món bảo vật này còn ẩn chứa pháp ý. Song, vì bảo vật ấy trước nay vô chủ, chưa từng bị ai sử dụng qua, nên mới có pháp ý rỉ ra ngoài. Con Thận Yêu đó lại đang trú ngụ kề bên món bảo vật này, hòng đoạt chiếm bảo vật. Tuy cho đến lúc này, nó vẫn chưa làm được, nhưng rõ ràng nó đã có được pháp ý trên bảo vật đó rồi.
Linh lực. Pháp ý. Đại đạo yếu quyết. Trong ba thứ này, Thanh Dương Tử chỉ thiếu mỗi linh lực. Hiện tại, y là quốc sư của Ô Phượng Quốc, nhờ danh tiếng ấy mà linh lực y có được cũng dồi dào không ngớt. Thế nhưng, y đang chuẩn bị quay về sư môn, sắp phải đương đầu với đại địch, mà linh lực nhân gian rất dễ bị kẻ khác phá vỡ. Chỉ cần có người đến Ô Phượng Quốc phá hủy Thanh Dương Đạo Quán, hoặc khiến Ô Phượng Quốc Vương cách chức quốc sư của Thanh Dương Tử, thế thì nguồn linh lực có được nhờ cái danh quốc sư sẽ tiêu tán cả. Đó cũng là nguyên nhân vì sao những người tu hành vượt ngoài cõi thế lại khinh thường hạng tu sỹ tán tu trong nhân gian.
Đối với những người tu hành đó mà nói, linh lực có được do cái danh chỉ là nước không nguồn, cây chẳng cội, khó có thể trường tồn.
Biển cát đại mạc ngàn dặm, mênh mông lại hoang vu, người rơi vào chốn ấy không thể phân định được phương hướng. Ánh dương quang như thiêu như đốt, khiến biển cát vàng hóa thành nơi hiểm địa có thể nuốt chửng mọi sinh linh.
Thanh Dương Tử đang đưa Ô Phượng Công Chúa đi tìm kiếm nơi pháp ý rỉ ra ngoài, trong lòng y lại nhớ đến khoảng thời gian mình còn ở sư môn học đạo...
Từ nhỏ y đã được đương kim chưởng môn của Thiên Diễn Đạo Phái là Linh Thông Tử đưa về đạo phái. Y lớn lên ở đấy, tu hành ở đấy. Cùng y tu hành còn có rất nhiều sư đệ sư muội. Bởi bối phận của Linh Thông Tử khá cao, thế nên trong lứa những đệ tử ngang hàng với mình ở môn phái, y xếp vị trí thứ ba; những đệ tử khác cùng lứa đều phải gọi y là sư huynh. Đồng thời, y cũng là đệ tử lớn nhất của Linh Thông Tử.
Nữ tử mặc áo đạo bào đã truyền tin cho y chính là tiểu sư muội cùng một thầy với y. Mới chớp mắt đó mà đã hai mươi mấy năm. Thanh Dương Tử còn nhớ rất rõ tình cảnh khi mình quỳ trước tượng tổ sư, bị tước pháp cơ, tiểu sư muội không ngừng lau nước mắt. Dáng vẻ ấy, cùng với cảnh tượng chúng sư đệ đều không nỡ đưa mắt nhìn y bị tước mất pháp cơ, y vẫn ghi khắc trong lòng.
Lại còn cả ánh mắt trầm tư không nói thành lời của sư phụ, càng khiến Thanh Dương Tử thêm hối hận vì đã tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên”. Nhưng có hối hận thì cũng đã không còn kịp nữa rồi. Tâm y hình thành ma chủng, đã khiến ánh quang hoa tinh khiết trên cột trụ đạo pháp của sư môn xuất hiện vết vẩn đục, ấy là do đã bị phần thần hồn trên cột trụ của y xâm nhiễm....
“Công chúa điện hạ, nếu như có một ngày, bệ hạ vì t vài lý do bất đắc dĩ nào đó mà đuổi người khỏi Ô Phượng Quốc. Đến lúc Ô Phượng Quốc gặp nạn, người sẽ quay lại chứ?” Thanh Dương Tử đột nhiên nói với Ô Phượng Công Chúa.
Y bỗng hỏi một câu như thế, khiến Ô Phượng Công Chúa hơi ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn lập tức trả lời: “Đương nhiên. Nếu quả thật có một ngày như thế, ta nhất định sẽ trở về.”
Hỏi xong câu ấy, Thanh Dương Tử mới phát hiện ra mình không đúng. Y khẽ nhắm mắt, thấy phảng phất một oán ma pháp tướng đã sắp hình thành trong tâm mình. Oán ma pháp tướng bấy giờ đương gào thét.
Oán ma này ngưng kết thành là do hai mươi năm qua y đã tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu pháp”. Trong số hai mươi bốn pháp tướng thiên ma, oán ma đã xuất hiện đầu tiên, có thể thấy được, khi bị trục xuất khỏi Thiên Diễn Đạo Phái năm ấy, trong lòng y đã tích tụ oán khí.
Y biết, oán ma lúc này đang gào thét, khiến tâm tình của y bị ảnh hưởng. Bằng không, y đã chẳng hỏi một câu như thế.
“Quán chủ?”
Ô Phượng Công Chúa nhìn Thanh Dương Tử, cảm thấy hết sức lạ lùng. Thanh Dương Tử bình thường vẫn trầm tĩnh như một khối đá ngọc, như một làn gió nhẹ, khiến người ta không cảm thấy được bất cứ một thứ tình cảm nào nơi y. Nhưng hôm nay, dường như y lại có gì đó khác thường.
Thanh Dương Tử trầm mặc hồi lâu, mới hít vào một hơi thật sâu, thầm nói trong lòng: “Phải. Ta chắc chắn sẽ quay về. Ta phải về xem xem hiện tại các người còn có bản lĩnh thần thông gì nữa, xem xem lại là kẻ nào đang muốn hủy diệt Thiên Diễn Đạo Phái.”
Y có thể khẳng định, rằng phía sau chuyện này nhất định có kẻ đang bày mưu ám hại Thiên Diễn Đạo Phái. Những người y đã từng quen biết, những lời y đã từng nói qua khi còn ở đạo phái, cũng đã đến lúc phải thực hiện rồi.
“Ơ, phía trước là cái gì vậy? Rừng cây sao?”
Thanh Dương Tử cũng trông thấy. Tuy nhiên, trong lòng y hiểu rõ, đấy chính là Thận Yêu chủ động xuất hiện để dọ thám y. Con Thận Yêu đó cát cứ hoang mạc này đã trên trăm năm, trước nay vẫn bình yên vô sự. Nó hành động cẩn trọng lại xảo trá, gặp kẻ yếu thì chủ động tập kích giết chết, gặp kẻ mạnh lại giấu kín hành tung.
Thanh Dương Tử ngẩng đầu nhìn, thấy mặt trời đã ngả về tây.
Một khối cầu lửa khổng lồ, đỏ rực treo lơ lửng ở phía đó, chiếu rọi biển cát mênh mông, phủ lên vùng hoang mạc này một lớp hoàng kim.
Thế nhưng trong mắt y, ánh hoàng kim ấy lại không hề chân thực, sâu bên dưới lớp vỏ bọc giả tạo đó còn ẩn giấu một mối nguy hiểm tột cùng. Tất thảy những thứ ấy đều do con Thần Yêu tạo ra.
Ô Phượng Công Chúa lại không biết rằng, từ sau khi Thanh Dương Tử bị trục xuất khỏi sư môn, những pháp ý đạo cơ cùng linh lực y tu luyện được tại sư môn đều đã bị tước đoạt cả.
Lập một môn phái, không phải cứ tùy tiện chọn một tòa thâm sơn, xây một gian đạo quán là xong; mà phải nắm bắt được pháp ý của thiên địa, tương hợp cùng linh lực trong trời đất, rồi ở nơi tương hợp ấy dựng nên một tòa đạo quán để trấn giữ. Pháp ý này chính là căn cơ pháp thuật của môn phái: tất thảy pháp thuật đều từ nơi pháp ý ấy mà chuyển hóa thành.
Thanh Dương Tử sở dĩ bị trục xuất khỏi sư môn là bởi y đã tu luyện theo một đại đạo yếu quyết tình cờ có được.
Căn cơ của người tu hành phân thành ba loại, một là pháp ý, hai là linh lực, ba là đại đạo yếu quyết. Sau khi gia nhập một môn phái, người ta chỉ cần đem thần hồn của chính mình dung nhập vào cột trụ đạo pháp của môn phái ấy, thì tự nhiên sẽ có được pháp thuật. Còn như có thể đạt được pháp thuật gì, uy lực của pháp thuật ấy ra sao, còn phải xem bản thân mình về sau tu hành thế nào.
Đại đạo yếu quyết lại là phương thức sử dụng pháp thuật do các đời tổ sư truyền lại. Đương nhiên, những yếu quyết đó không đơn giản chỉ là phương thức sử dụng, mà còn là cả một hệ triết lý truyền thừa hoàn chỉnh. Linh lực sẽ tự nhiên xuất hiện trong quá trình tu tập đại đạo yếu quyết và pháp thuật.
Những chú thuật hay ngôn chú chi thuật mà Thanh Dương Tử đã nói đến đều là đại đạo yếu quyết được các môn phái truyền lại, dùng để điều khiển pháp ý mà tự thân mình đã đạt được. Đại đạo yếu quyết có thể khiến pháp ý chuyển hóa thành những thứ pháp thuật bí hiểm khôn lường.
Thanh Dương Tử bị tước mất pháp cơ, đại đạo yếu quyết có được từ Thiên Diễn Đạo Phái cũng mất đi tác dụng vốn có của nó.
Hơn hai mươi năm nay, y mải miết tu luyện một môn đại đạo yếu quyết khác, gọi là “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên”. Dòng đầu tiên khai mở “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên” này có nói:
“Pháp do tâm sinh,Tâm ta như gương,
Niệm nơi tâm người chính là pháp của ta,Ta là thiên ma.”
Hơn hai mươi năm ròng rã đêm ngày tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên”, trong tâm y đã sinh pháp ý.
Trong cõi trời đất có pháp ý, pháp ý ấy có thể đón lấy, cũng có thể thâu nhận. Tuy nhiên, kẻ tu hành cũng có thể thông qua việc tu luyện mà thai nghén nên pháp ý. Chỉ là, nếu muốn tâm mang pháp ý, cần trải qua một khoảng thời gian dài lâu. Vả chăng có những người, dù có ngồi tọa đến lúc hóa ra một bộ xương khô, cũng không thể nào tự mình sinh pháp ý được.
“Quán chủ à, cái này người không biết, cái kia người không biết, vậy người biết cái gì?” Công chúa không ngớt lời, lại nói tiếp: “Ta thân là công chúa của Ô Phượng Quốc, đương nhiên phải cưỡi chim phượng thay cho chuyện đi bộ.”
Ô Phượng Công Chúa liếc nhìn Thanh Dương Tử. Tuy nàng mặc một thân hắc y, song trên mình có hàn ngọc hộ thân, cả người được bao phủ bởi một lớp sương mù mong mỏng, mờ nhạt.
Nàng nói như thế, kỳ thực là có ý làm khó Thanh Dương Tử. Theo những gì nàng được biết, loại linh lực mà kẻ tu hành sở hữu càng lớn mạnh, thì họ càng không dễ dàng để linh lực ấy xuất hiện, dù chỉ là huyễn hóa cũng không được. Thế nên những thứ như chim giấy, ngựa trúc nàng đã nhắc qua ấy thì có rất nhiều, song phượng giấy hay rồng trúc lại hiếm khi nghe nói đến.
Chuyện xảy ra ngoài dự liệu của nàng chính là, nàng vừa dứt lời thì…
Thanh Dương Tử đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng ngón trỏ vẽ phác trên mặt cát, rất nhanh đã phác họa ra một con phượng hoàng.
“Đây là gì?”
“Phượng.”
Ô Phượng Công Chúa vừa thốt ra một chữ “Phượng”, chỗ cát vẽ hình chim phượng đó đột nhiên đụn lên thành một khối cát vàng, tiếp theo sau, trong hư không vang lên một tiếng kêu của loài chim phượng. Trong tiếng kêu, khối cát vàng ấy hóa thành một con phượng hoàng cát khổng lồ. Cát bụi vần vũ.
Ô Phượng Công Chúa ngạc nhiên khôn xiết, bởi sự xuất hiện của con phượng hoàng cát này không hề có dấu hiệu báo trước, hoặc cũng có thể nói nó xuất hiện một cách quá đơn giản. Nàng không ngờ được, Thanh Dương Tử chỉ vẽ một con phượng hoàng trên cát thì phượng hoàng đã xuất hiện thật. Quan trọng hơn hết, nàng chẳng hề trông thấy Thanh Dương Tử bấm tay niệm chú.
Con phượng hoàng cát ấy lượn vòng quanh Ô Phượng Công Chúa, cuốn cát vàng trên mặt đất xoắn vòng. Cứ như thể đã có sẵn một con phượng linh bị phong ấn trong lòng cát, nay Thanh Dương Tử chỉ việc gọi nó tỉnh giấc mà thôi.
“Đây là pháp thuật của quán chủ sao?” Ô Phượng Công Chúa nhìn con phượng hoàng được ngưng kết bởi cát vàng ấy, kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Thanh Dương Tử không trả lời. Đây đích thực là pháp thuật của y. Song, thứ pháp thuật này lại có được từ việc mượn dùng linh lực tâm ý của Ô Phượng Công Chúa, chỉ có điều bản thân nàng không hề hay biết.
Trên thân thể mỗi người đều hàm chứa linh lực. Nàng là công chúa của Ô Phượng Quốc, là người sẽ kế vị, lãnh đạo Ô Phượng Quốc trong tương lai. Trên người nàng chất chứa ý nguyện của nhân dân Ô Phượng Quốc, thế nên thứ linh lực chứa đựng trên người nàng càng thêm đặc biệt.
Người tu hành gọi thứ sức mạnh này là linh lực ô trọc. Thứ sức mạnh ô trọc ấy không đáng để họ truy cầu, duy chỉ có hạng tán tu mới tham luyến. Trong mắt của những người tu hành nơi thế tục, linh lực ô trọc dễ đưa đến thiên ma nhất, kẻ tu hành nếu đi theo lối ấy sẽ không bao giờ có thể đạt đến đại Đạo.
Nhưng đối với những kẻ không môn không phái như hạng tán tu trong nhân gian, linh lực thế gian là con đường duy nhất có thể đưa họ leo lên đến đỉnh cao.
Ô Phượng Công Chúa bị một thứ sức mạnh hút lên lưng con phượng hoàng cát. Nàng đứng trên lưng phượng hoàng cát, chỉ cảm giác được có một sức mạnh nào đấy đang bao bọc thật chặt lấy mình, giúp mình không bị ngã. Nàng cúi đầu trông kỹ, chỉ thấy cát vần tựa như gió lốc, không ngừng rơi trở về đại địa, lại không ngừng có bốc lên tiếp tục.
Phượng hoàng cát chở Ô Phượng Công Chúa bay giữa đại mạc mênh mông, tựa như một đợt gió bão đương cuộn về phía trước. Nơi nào họ đi qua, kim sa vần vũ uốn lượn, gió cát đầy trời.
Còn Thanh Dương Tử lại đang thong dong rảo bước chầm chậm cạnh bên phượng hoàng cát. Ô Phượng Công Chúa từ trên nhìn xuống, trông thấy dung mạo trẻ trung đã mười năm qua không hề thay đổi của Thanh Dương Tử, trái tim nàng bất giác đập thình thịch.
Thanh Dương Tử đi chuyến này là để đoạt lấy một món bảo vật đang được con Thận Yêu canh giữ. Mười mấy năm nay, y đã dùng pháp thuật thăm dò qua vùng hoang mạc này, nên y xác định được nơi đây chắc chắn có một món bảo vật có thể nuốt lấy linh lực của trời đất. Vùng thiên địa này đã bị nó ngốn hết linh lực, mới hóa thành sa mạc khô kiệt. Có thể món bảo vật này vẫn chưa thành hình, nhưng linh lực ẩn chứa bên trong chính là thứ Thanh Dương Tử cần đến.
Hơn nữa, bên trong món bảo vật này còn ẩn chứa pháp ý. Song, vì bảo vật ấy trước nay vô chủ, chưa từng bị ai sử dụng qua, nên mới có pháp ý rỉ ra ngoài. Con Thận Yêu đó lại đang trú ngụ kề bên món bảo vật này, hòng đoạt chiếm bảo vật. Tuy cho đến lúc này, nó vẫn chưa làm được, nhưng rõ ràng nó đã có được pháp ý trên bảo vật đó rồi.
Linh lực. Pháp ý. Đại đạo yếu quyết. Trong ba thứ này, Thanh Dương Tử chỉ thiếu mỗi linh lực. Hiện tại, y là quốc sư của Ô Phượng Quốc, nhờ danh tiếng ấy mà linh lực y có được cũng dồi dào không ngớt. Thế nhưng, y đang chuẩn bị quay về sư môn, sắp phải đương đầu với đại địch, mà linh lực nhân gian rất dễ bị kẻ khác phá vỡ. Chỉ cần có người đến Ô Phượng Quốc phá hủy Thanh Dương Đạo Quán, hoặc khiến Ô Phượng Quốc Vương cách chức quốc sư của Thanh Dương Tử, thế thì nguồn linh lực có được nhờ cái danh quốc sư sẽ tiêu tán cả. Đó cũng là nguyên nhân vì sao những người tu hành vượt ngoài cõi thế lại khinh thường hạng tu sỹ tán tu trong nhân gian.
Đối với những người tu hành đó mà nói, linh lực có được do cái danh chỉ là nước không nguồn, cây chẳng cội, khó có thể trường tồn.
Biển cát đại mạc ngàn dặm, mênh mông lại hoang vu, người rơi vào chốn ấy không thể phân định được phương hướng. Ánh dương quang như thiêu như đốt, khiến biển cát vàng hóa thành nơi hiểm địa có thể nuốt chửng mọi sinh linh.
Thanh Dương Tử đang đưa Ô Phượng Công Chúa đi tìm kiếm nơi pháp ý rỉ ra ngoài, trong lòng y lại nhớ đến khoảng thời gian mình còn ở sư môn học đạo...
Từ nhỏ y đã được đương kim chưởng môn của Thiên Diễn Đạo Phái là Linh Thông Tử đưa về đạo phái. Y lớn lên ở đấy, tu hành ở đấy. Cùng y tu hành còn có rất nhiều sư đệ sư muội. Bởi bối phận của Linh Thông Tử khá cao, thế nên trong lứa những đệ tử ngang hàng với mình ở môn phái, y xếp vị trí thứ ba; những đệ tử khác cùng lứa đều phải gọi y là sư huynh. Đồng thời, y cũng là đệ tử lớn nhất của Linh Thông Tử.
Nữ tử mặc áo đạo bào đã truyền tin cho y chính là tiểu sư muội cùng một thầy với y. Mới chớp mắt đó mà đã hai mươi mấy năm. Thanh Dương Tử còn nhớ rất rõ tình cảnh khi mình quỳ trước tượng tổ sư, bị tước pháp cơ, tiểu sư muội không ngừng lau nước mắt. Dáng vẻ ấy, cùng với cảnh tượng chúng sư đệ đều không nỡ đưa mắt nhìn y bị tước mất pháp cơ, y vẫn ghi khắc trong lòng.
Lại còn cả ánh mắt trầm tư không nói thành lời của sư phụ, càng khiến Thanh Dương Tử thêm hối hận vì đã tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu thiên”. Nhưng có hối hận thì cũng đã không còn kịp nữa rồi. Tâm y hình thành ma chủng, đã khiến ánh quang hoa tinh khiết trên cột trụ đạo pháp của sư môn xuất hiện vết vẩn đục, ấy là do đã bị phần thần hồn trên cột trụ của y xâm nhiễm....
“Công chúa điện hạ, nếu như có một ngày, bệ hạ vì t vài lý do bất đắc dĩ nào đó mà đuổi người khỏi Ô Phượng Quốc. Đến lúc Ô Phượng Quốc gặp nạn, người sẽ quay lại chứ?” Thanh Dương Tử đột nhiên nói với Ô Phượng Công Chúa.
Y bỗng hỏi một câu như thế, khiến Ô Phượng Công Chúa hơi ngạc nhiên, nhưng nàng vẫn lập tức trả lời: “Đương nhiên. Nếu quả thật có một ngày như thế, ta nhất định sẽ trở về.”
Hỏi xong câu ấy, Thanh Dương Tử mới phát hiện ra mình không đúng. Y khẽ nhắm mắt, thấy phảng phất một oán ma pháp tướng đã sắp hình thành trong tâm mình. Oán ma pháp tướng bấy giờ đương gào thét.
Oán ma này ngưng kết thành là do hai mươi năm qua y đã tu luyện “Tha tâm thiên ma hiển diệu pháp”. Trong số hai mươi bốn pháp tướng thiên ma, oán ma đã xuất hiện đầu tiên, có thể thấy được, khi bị trục xuất khỏi Thiên Diễn Đạo Phái năm ấy, trong lòng y đã tích tụ oán khí.
Y biết, oán ma lúc này đang gào thét, khiến tâm tình của y bị ảnh hưởng. Bằng không, y đã chẳng hỏi một câu như thế.
“Quán chủ?”
Ô Phượng Công Chúa nhìn Thanh Dương Tử, cảm thấy hết sức lạ lùng. Thanh Dương Tử bình thường vẫn trầm tĩnh như một khối đá ngọc, như một làn gió nhẹ, khiến người ta không cảm thấy được bất cứ một thứ tình cảm nào nơi y. Nhưng hôm nay, dường như y lại có gì đó khác thường.
Thanh Dương Tử trầm mặc hồi lâu, mới hít vào một hơi thật sâu, thầm nói trong lòng: “Phải. Ta chắc chắn sẽ quay về. Ta phải về xem xem hiện tại các người còn có bản lĩnh thần thông gì nữa, xem xem lại là kẻ nào đang muốn hủy diệt Thiên Diễn Đạo Phái.”
Y có thể khẳng định, rằng phía sau chuyện này nhất định có kẻ đang bày mưu ám hại Thiên Diễn Đạo Phái. Những người y đã từng quen biết, những lời y đã từng nói qua khi còn ở đạo phái, cũng đã đến lúc phải thực hiện rồi.
“Ơ, phía trước là cái gì vậy? Rừng cây sao?”
Thanh Dương Tử cũng trông thấy. Tuy nhiên, trong lòng y hiểu rõ, đấy chính là Thận Yêu chủ động xuất hiện để dọ thám y. Con Thận Yêu đó cát cứ hoang mạc này đã trên trăm năm, trước nay vẫn bình yên vô sự. Nó hành động cẩn trọng lại xảo trá, gặp kẻ yếu thì chủ động tập kích giết chết, gặp kẻ mạnh lại giấu kín hành tung.
Thanh Dương Tử ngẩng đầu nhìn, thấy mặt trời đã ngả về tây.
Một khối cầu lửa khổng lồ, đỏ rực treo lơ lửng ở phía đó, chiếu rọi biển cát mênh mông, phủ lên vùng hoang mạc này một lớp hoàng kim.
Thế nhưng trong mắt y, ánh hoàng kim ấy lại không hề chân thực, sâu bên dưới lớp vỏ bọc giả tạo đó còn ẩn giấu một mối nguy hiểm tột cùng. Tất thảy những thứ ấy đều do con Thần Yêu tạo ra.
Tác giả :
Thân Vẫn Chỉ Tiêm