Bạch Công Tử Bị Yêu Quái Bắt Đi Rồi!
Chương 4
“Đại Vương, nơi này của ngươi chỉ có quân sư là biết chữ sao?”
“Ai nói ta không biết chữ!”
Bạch Lâm Uyên đề bút viết xuống tên mình, đem giấy đẩy đến trước mặt Sơn Đại Vương, cười nói: “Đại Vương, đây là tên của ta, ngươi có muốn học tên ngươi viết như thế nào không?”
Sơn Đại Vương nhìn chằm chằm ba chữ kia một hồi lâu, hắn tuy không hiểu thư pháp là gì, nhưng cũng có thể nhận thấy rằng chữ này viết rất đẹp. Hắn do dự một hồi, ấp úng nói: “Được, được a.”
“Không biết cao tính đại danh của Đại Vương?”
“Vãn Lam.”
Bạch Lâm Uyên trên giấy viết xuống hai chữ này, Sơn Đại Vương sau đó nhận lấy bút, cẩn thận hồi tưởng lại trình tự Bạch Lâm Uyên đã viết, nhưng nửa ngày vặn vẹo cũng không thể viết ra hai chữ này.
Mắt thấy hắn muốn thẹn quá thành giận, Bạch Lâm Uyên đột nhiên đi tới phía sau hắn, cúi người, một tay nắm lấy lưng ghế tựa của hắn, một tay giúp hắn sửa lại tư thế cầm bút, sau đó lại đem tay của mình bao lấy tay phải của hắn, cẩn thận giúp hắn viết chữ ra.
Vãn Lam chỉ cảm thấy một luồng khí tức ấm áp bao trọn lấy cả người mình, tay lại bị nắm chặt, mái tóc dài của người kia lại sượt xuống cổ, mỗi nơi cùng người kia tiếp xúc đều một trận ngứa ngáy tê liệt, cảm giác ngứa ngáy tâm can này khiến hắn hận không thể hiện nguyên hình đem những nơi này mà hảo hảo liếm một cái.
Lại nghe người kia ở bên tai mình nhẹ nhàng nói: “Không nên gấp gáp, muốn viết chữ thì phải viết từng nét từng nét…..”
Cảm giác ngứa ngáy theo thanh âm của Bạch Lâm Uyên không ngừng quấy rầy khắp người hắn, đến cuối cùng, Vãn Lam có cảm giác bản thân không thể ngăn được muốn hiện nguyên hình, hắn đột nhiên đứng lên, đem Bạch Lâm Uyên đẩy ra xa: “Không học.”
Bạch Lâm Uyên rũ xuống hai mắt.
Vãn Lam nhìn bộ dáng của y thế kia, trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu tí nào, người ta là có ý tốt dạy mình viết chữ vậy mà…….
Hắn lầm bầm một lát, nói: “Bản vương hôm nay sự vụ bận rộn, ngày mai lại học.”
Nói xong, cũng không xem thử phản ứng của Bạch Lâm Uyên thế nào, vội vàng đi đến cửa, lại đột nhiên dường như nhớ đến gì đó, đột nhiên quay đầu lại: “Ta còn chưa nói với ngươi hai chữ Vãn Lam này ra sao, làm sao ngươi biết viết như thế nào?” (theo kiến thức nông cạn về tiếng bông của ta, thì có thể hiểu như thế này, trong tiếng bông chữ được cấu tạo từ các bộ, cũng một chữ đó nhưng sẽ là bộ khác nhau tạo nên, nên nghĩa cũng sẽ khác nhau, nên nếu ai xem phim kiếm hiệp í sẽ mấy anh mấy chị lúc nào sau màn nói tên cũng sẽ là, A trong ABC, Y trong XYZ là thế đó :v :v)
Bạch Lâm Uyên chớp chớp mắt: “Ta đoán. Chiều trên núi mù sương, một cái tên thật đẹp. Nếu như để người khác đặt tên cho ta, nhất định cũng sẽ dùng hai chữ này.”
Vãn Lam nghe y khen tên mình thì đắc ý vô cùng.
Bạch Lâm Uyên hỏi: “Không biết tên Đại Vương là do ai đặt a? Là phụ thân hay mẫu thân?”
Vãn Lam cau mày nghĩ một hồi, nói: “Ta không nhớ rõ.”
Bạch Lâm Uyên cười cười: “Đại Vương sự vụ bận rộn, đương nhiên là người hay quên.”
“Ai nói ta không biết chữ!”
Bạch Lâm Uyên đề bút viết xuống tên mình, đem giấy đẩy đến trước mặt Sơn Đại Vương, cười nói: “Đại Vương, đây là tên của ta, ngươi có muốn học tên ngươi viết như thế nào không?”
Sơn Đại Vương nhìn chằm chằm ba chữ kia một hồi lâu, hắn tuy không hiểu thư pháp là gì, nhưng cũng có thể nhận thấy rằng chữ này viết rất đẹp. Hắn do dự một hồi, ấp úng nói: “Được, được a.”
“Không biết cao tính đại danh của Đại Vương?”
“Vãn Lam.”
Bạch Lâm Uyên trên giấy viết xuống hai chữ này, Sơn Đại Vương sau đó nhận lấy bút, cẩn thận hồi tưởng lại trình tự Bạch Lâm Uyên đã viết, nhưng nửa ngày vặn vẹo cũng không thể viết ra hai chữ này.
Mắt thấy hắn muốn thẹn quá thành giận, Bạch Lâm Uyên đột nhiên đi tới phía sau hắn, cúi người, một tay nắm lấy lưng ghế tựa của hắn, một tay giúp hắn sửa lại tư thế cầm bút, sau đó lại đem tay của mình bao lấy tay phải của hắn, cẩn thận giúp hắn viết chữ ra.
Vãn Lam chỉ cảm thấy một luồng khí tức ấm áp bao trọn lấy cả người mình, tay lại bị nắm chặt, mái tóc dài của người kia lại sượt xuống cổ, mỗi nơi cùng người kia tiếp xúc đều một trận ngứa ngáy tê liệt, cảm giác ngứa ngáy tâm can này khiến hắn hận không thể hiện nguyên hình đem những nơi này mà hảo hảo liếm một cái.
Lại nghe người kia ở bên tai mình nhẹ nhàng nói: “Không nên gấp gáp, muốn viết chữ thì phải viết từng nét từng nét…..”
Cảm giác ngứa ngáy theo thanh âm của Bạch Lâm Uyên không ngừng quấy rầy khắp người hắn, đến cuối cùng, Vãn Lam có cảm giác bản thân không thể ngăn được muốn hiện nguyên hình, hắn đột nhiên đứng lên, đem Bạch Lâm Uyên đẩy ra xa: “Không học.”
Bạch Lâm Uyên rũ xuống hai mắt.
Vãn Lam nhìn bộ dáng của y thế kia, trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu tí nào, người ta là có ý tốt dạy mình viết chữ vậy mà…….
Hắn lầm bầm một lát, nói: “Bản vương hôm nay sự vụ bận rộn, ngày mai lại học.”
Nói xong, cũng không xem thử phản ứng của Bạch Lâm Uyên thế nào, vội vàng đi đến cửa, lại đột nhiên dường như nhớ đến gì đó, đột nhiên quay đầu lại: “Ta còn chưa nói với ngươi hai chữ Vãn Lam này ra sao, làm sao ngươi biết viết như thế nào?” (theo kiến thức nông cạn về tiếng bông của ta, thì có thể hiểu như thế này, trong tiếng bông chữ được cấu tạo từ các bộ, cũng một chữ đó nhưng sẽ là bộ khác nhau tạo nên, nên nghĩa cũng sẽ khác nhau, nên nếu ai xem phim kiếm hiệp í sẽ mấy anh mấy chị lúc nào sau màn nói tên cũng sẽ là, A trong ABC, Y trong XYZ là thế đó :v :v)
Bạch Lâm Uyên chớp chớp mắt: “Ta đoán. Chiều trên núi mù sương, một cái tên thật đẹp. Nếu như để người khác đặt tên cho ta, nhất định cũng sẽ dùng hai chữ này.”
Vãn Lam nghe y khen tên mình thì đắc ý vô cùng.
Bạch Lâm Uyên hỏi: “Không biết tên Đại Vương là do ai đặt a? Là phụ thân hay mẫu thân?”
Vãn Lam cau mày nghĩ một hồi, nói: “Ta không nhớ rõ.”
Bạch Lâm Uyên cười cười: “Đại Vương sự vụ bận rộn, đương nhiên là người hay quên.”
Tác giả :
Tả Nhị Nương