Bách Biến Dạ Hành
Chương 68: Chia tách nhóm
Chiến trường viễn cổ, một nơi có mối liên hệ mật thiết với Rigel cũng như toàn bộ các lục địa cùng với lãnh hải nằm trên bề mặt của nó. Tuy nhiên mối liên hệ ấy là gì thì rất ít người có thể biết được, đại số chỉ hiểu đại khái rằng chiến trường viễn cổ là một vùng không gian bí ẩn mà bên trong nó có chứa rất nhiều kỳ ngộ. Nhưng vùng không gian kỳ bí ấy cũng chứa những bí mật to lớn, chính bí mật đó đã kéo theo một trường chiến đấu kinh thiên động địa giữa các thế lực vào thời thượng cổ, và cũng chính vì trường chiến đấu ấy mà nơi này mới được thế hệ sau gọi là chiến trường viễn cổ.
-☉----------☉----------☉-
Chiến trường viễn cổ.
Đâu đó lại một vùng sa mạc chỉ toàn là cát với cát, một sa mạc trải dài vô cùng tận. Ánh nắng từ trên cao chiếu rọi thẳng xuống bề mặt của sa mạc gây nên cái nóng oi bức khó chịu, không khí mang theo một khối hanh khô thô ráp.
Thình lình ở một đồn cát nọ, có một hố đen sâu thẳm bỗng hiện ra giữa không trung rồi từ trong đó phun ra một thân ảnh to lớn.
Thân ảnh vừa bị văng ra từ hố đen liền nhanh chóng giữ lại thăng bằng rồi đứng vững trở lại như thường trên nền cát lún. Cũng may là lực đẩy ra từ hố đen không quá mạnh nên thân ảnh đó có thể dễ dàng xoay trở như vậy.
Người vừa xuất hiện chính là Đại Tượng. Trên đầu Đại Tượng còn có hai đứa nhóc Song Khả đang ôm lấy hai cái sừng vàng to lớn. Hai đứa nhóc bốn mắt nhắm tịt, tay chân của hai đứa ôm chặt lấy sừng của Đại Tượng như thể sợ bị thứ gì đó cuốn mất.
Đại Tượng vừa xuất hiện liền quay đầu nhìn qua nhìn lại xung quanh để tìm mọi người trong nhóm nhưng không thấy đâu ngoài bốn bề cát trắng. Khung cảnh bốn phía nơi đây hoàn toàn là một biển cát trải dài vô cùng vô tận, không hề nhìn thấy một bóng dáng của đồi núi cây cỏ nào cả chứ đừng nói tới một bóng người.
Song Khả đang ôm sừng Đại Tượng thì nhận ra xung quanh không còn cảm giác không gian ầm ầm bạo liệt như trước nữa nên cả hai mở mắt ra. Song Khả rời khỏi đầu Đại Tượng rồi bay lơ lửng gần bên Đại Tượng.
- A… nóng quá - Hai đứa nhóc nhận ra không khí xung quanh oi bức nên đồng thanh rên rỉ nói.
Đại Tượng liền lấy ra từ nhẫn không gian một tấm khăn choàng rất lớn sau đó choàng lên người, một tay kéo tấm áo choàng ra thành một cái bạt che nắng cho hai nhóc Song Khả. Song Khả thấy vậy liền bay nhanh tới núp bên dưới tấm áo choàng để tránh nắng. Đại Tượng nhân đó cũng lấy một khối pháp bảo tạo ra hơi lạnh đưa cho Song Khả ôm, vì thể chất của hai đứa hoàn toàn giống người bình thường nên khó có thể chịu được cái nóng oi bức này.
- Mẹ đâu rồi?... Mọi người đâu? - Song Khả nấp dưới tay Đại Tượng hỏi nhỏ.
Đại Tượng chỉ biết lắc đầu mà không biết phải trả lời như thế nào cho Song Khả hiểu. Đến Đại Tượng cũng không biết rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà mình cùng với Song Khả lại xuất hiện ở đây? Tuy nhiên Đại Tượng cũng đoán ra tình thế hiện tại có thể cả nhóm đã bị tách ra sau khi gặp cảnh không gian bạo liệt tạo ra lực hút mọi người như lúc trước, còn nguyên nhân tại sao lại xuất hiện dị tượng như thế thì không thể nào giải thích được.
- Hai đứa vẫn có thể bay được sao? - Đại Tượng đang trầm ngâm suy nghĩ thì thấy Song Khả ngoài than nóng ra thì vẫn không có gì bất thường nên bất ngờ nói.
Song Khả ừ nhỏ một tiếng ngắn gọn rồi cả hai lại thụt người vào tấm choàng tránh nắng. Đại Tượng thấy vậy thì hơi hiếu kỳ nhưng cũng chỉ đành để bụng chứ không biết giải thích thế nào, bí mật về năng lực của Song Khả từ trước đến nay luôn là ẩn số.
Đại Tượng thu nhỏ hình thể khổng lồ trở lại trạng thái bình thường chỉ cao tầm hơn hai mét. Đại Tượng làm như vậy chính là để giảm thiểu việc tiêu hao Chân Khí trong người. Nguyên nhân Đại Tượng không biến thân nữa là vì Linh Khí ở chiến trường viễn cổ hoàn toàn không thể hấp thụ được, vậy nên phải giảm thiểu tiêu hao Chân Khí càng nhiều càng tốt.
Chuyện Linh Khí bất ổn ở chiến trường viễn cổ đã được những người từng rời khỏi đây nói ra nên trước khi vào chiến trường viễn cổ thì ai cũng đã chuẩn bị trước cả. Vì Linh Khí ở đây không thể được hấp thụ nên việc tiêu hao Chân Khí sẽ là một vấn đề nghiêm trọng, như vậy nguồn cung cấp Linh Khí chỉ có thể đến từ một nguồn duy nhất là lượng Linh Thạch mang theo. Có Linh Thạch thì có thể tạo ra những loại đan dược bổ sung thay thế bằng Linh Khí, như vậy có thể giải quyết tạm thời vấn đề tiêu hao.
Tóm lại thì Linh Thạch ở chiến trường viễn cổ là thứ thiết yếu và có giá trị nhất lớn nhất, và trước khi vào đây thì thứ được chuẩn bị kỹ càng nhất chính là Linh Thạch. Cũng may là vừa rồi Minh Nguyệt sau chuyến đi làm nhiệm vụ với Bích Huyết Môn đã đem về một lượng Linh Thạch rất lớn lấy được từ Tô Hữu Nhân - một thành chủ giàu có. Vậy nên với số lượng lớn Linh Thạch đó chia ra cho cả nhóm sử dụng trong thời gian dài cũng không có vấn đề gì. Chỉ là việc cả nhóm bị chia ra lại là điều không ai lường trước được.
“Liệu chuyện này có liên quan tới cô ta không?” - Đại Tượng trầm ngâm suy đoán việc không gian bạo liệt vừa rồi không biết có liên quan tới Vô Diện hay không. Vì trước khi cả nhóm đi vào đây thì Vô Diện và Dã Trư đã cản mọi người lại rồi đi vào trước. Sau đó là cảnh tượng lúc Vô Diện bị cổng không gian đào thải và cô ta chỉ vung tay thì mọi thứ trở lại bình thường. Nhưng khi cả nhóm đi vào sau thì lại gặp tình trạng bị hút rồi chia ra như vậy.
Tuy nhiên suy đoán vẫn chỉ là suy đoán, mặc dù Vô Diện có thể là nguyên nhân gây ra việc này nhưng trước hết Đại Tượng cũng cần phải rời khỏi nơi nóng bỏng cháy da cháy thịt này đã.
Đại Tượng lấy ra một thiết bị kỳ lạ như một cái chén úp ngược, nhưng vừa lấy ra thì chợt mở miệng cười khan giống như mình vừa quên điều gì quan trọng.
- Quên mất, Linh Khí hỗn loạn nên thiết bị Tinh Thạch không thể hoạt động.
Đại Tượng vỗ trán rồi thu lại thiết bị ấy, Tinh Thạch là loại khoáng vật hấp thụ Linh Khí mà sinh ra năng lượng. Vậy nên cũng giống như người tu luyện, Tinh Thạch ở đây hoàn toàn không có cách nào hấp thụ được loại Linh Khí bất ổn ở xung quanh cả. Thay vào đó Đại Tượng liền lấy ra bốn cây cờ lớn cắm xung quanh mình ở bốn hướng phân biệt.
Tiếp theo, Đại Tượng ngồi khoanh chân ở giữa bốn cây cờ, tay bắt thủ ấn sau đó vận lực vẽ lên không trung những hình tượng kỳ lạ.
Bàn tay Đại Tượng sinh ra những đợt Chân Khí ẩn chứa lực lượng nhỏ, từ nét vẽ bằng ngón tay của Đại Tượng đã tạo ra một loạt đồ hình lơ lửng trên không trung quanh Đại Tượng. Chỉ một lát thực hiện vài động tác, một trận pháp nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại rất khó thực hiện đã hoàn thành.
Đại Tượng ngồi bên trong trận pháp, vận thủ quyết sau đó đặt tâm trí lắng động đến mức không nhiễm tạp niệm, toàn bộ ý thức tâp trung vào rung động ở bốn cây cờ được cắm ở bốn hướng.
Song Khả biết Đại Tượng đang cần tập trung nên hai đứa vẫn luôn im lặng bay bên cạnh Đại Tượng. Sau một thời gian dài ngồi yên không động đậy, Đại Tượng liền đứng lên, thu lại toàn bộ trận pháp rồi nhìn về hướng của một cây cờ, miệng khẽ cười rồi nói với Song Khả.
- Hướng này có người, đi thôi - Đại Tượng kéo khăn trùm lên cao cho Song Khả ngồi lên vai rồi cất bước đi về hướng mà Đại Tượng đã chọn.
Đại Tượng cùng với Song Khả nhắm thẳng về một hướng mà đi, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi sa mạc nóng bỏng này. Nhưng để có thể rời khỏi vùng sa mạc rộng lớn như thế thì e là không thể ngày một ngày hai mà thoát khỏi nó được. Nhất là trên đường đi có thể sẽ gặp quái thú, hoặc gặp những thứ nguy hiểm luôn rình rập đâu đó bên dưới lớp cát trắng như tuyết ở sa mạc này.
Đại Tượng chợt ngước mặt nhìn lên không trung, ánh mắt chạm vầng sáng của “mặt trời” đang chiếu rọi như thiêu đốt kia. Đại Tượng như thể có nghi hoặc gì đó với cái “mặt trời” này, vì dường như nó có vẻ rất khác lạ. Tuy nhiên chỉ nghi hoặc trong chốc lát thì Đại Tượng vẫn cất bước đi về hướng đã chọn, hai chân bước trên nền cát trắng nóng bỏng đi về phía trước.
-☉-
Tại một nơi cách vùng sa mạc kia rất xa, có một tòa thành trì nhỏ nằm tại một địa phương vắng vẻ. Ngôi thành trông cực kỳ đơn giản, nhà cửa trông có vẻ xập xệ tạm bợ cùng với người xuất hiện ở đây cũng rất thưa thớt.
Bên ngoài thành cách đó không xa, có một hố đen bỗng xuất hiện bất ngờ rồi phun ra hai thân ảnh.
Hai người vừa bị văng ra liền nhanh chóng lộn người rồi đứng vững lại một cách bình thường.
Vừa xuất hiện, một người trong đó đã chửi ầm lên:
- Mẹ nó… cái quái gì thế này? - Vân Phi nhìn quanh rồi nói lớn - Mọi người đâu rồi? Chẳng lẽ bị tách ra rồi sao? Vừa rồi tao thấy thằng mập với Song Khả bị hút đi trước… Còn đại tỷ với thằng Kỳ Nhông cũng gặp chuyện gì đó. Mà thế quái nào tao với mày lại ở cùng một chỗ là sao?
Đúng bên cạnh Vân Phi là Tiểu Thanh với áo choàng có mũ trùm quen thuộc. Tiểu Thanh nhìn quanh một lượt nhưng không thấy ai khác ngoài tên cẩu tặc. Chợt cảm thấy điều gì đó, Tiểu Thanh liền quát khẽ cắt lời Vân Phi:
- Im lặng.
Vân Phi cũng ngay lập tức im lặng không làm ồn nữa, hắn cũng đã phát hiện đang có một đám người từ ngôi thành phía trước đang rất nhanh hướng về phía này. Tuy nhiên Vân Phi vẫn chưa có ý định động thủ vì hắn nhận ra những người đang lao tới đây là người của Thập Nhị Tộc cùng với người của lục địa, như vậy tính ra là “phe mình”.
Không lâu sau, Vân Phi và Tiểu Thanh đã bị một nhóm Yêu tộc vây lấy. Nhìn qua liền có thể đoán biết được từng người thuộc tộc nào dựa vào hình dáng bên ngoài. Trong đám hơn vài chục người ấy, một người cao ốm với khuôn mặt lông dày có từng vệt vằn có vẻ là đội trưởng bước tới nói:
- Hai ngươi là ai? Tại sao xuất hiện từ hướng của địch nhân mà đi tới?
- Hướng của địch nhân? - Vân Phi gãi cằm nói - Là bọn nào?
- Hai ngươi nhất định là gián điệp?
- Gián cái con mẹ mày! Tao vừa mới hỏi địch nhân là bọn nào thì mày đã phán tao là gián điệp rồi! Mày bị ngu à?
Vân Phi nổi đóa, định chửi thêm thì Tiểu Thanh đã cắt lời nói:
- Chúng ta là người mới, vừa vào không gian này cách đây không lâu.
Tên cao ốm cười khẩy, vừa rồi chưa gì đã tên cẩu tặc kia bị chửi tới tấp, nếu không phải nhìn ra hai người đối diện là Yêu tộc thì hắn đã động thủ rồi. Tuy nhiên là đội trưởng nơi đây nên hắn cũng cổ điềm tĩnh rồi cười nói:
- Người mới luôn được dịch chuyển tới Yêu Thành trước, hai ngươi như thế nào mà vừa tới lại có mặt ở đây được? Nếu nói hai ngươi là người chưa từng tham gia vào quân doanh mà luôn lưu lạc bên ngoài thì ta còn tin tưởng, đằng này lại muốn lừa ta à? ha ha… bắt chúng lại.
Vân Phi là người có hứng hay gây sự, bây giờ thấy đám người trước mặt muốn động thủ thì hắn cũng chả ngại gì mà ra tay. Nhưng Tiểu Thanh lại không muốn dính vào những chuyện rắc rối như thế này, bởi nếu tính ra thì đám người này đều là người cùng thuộc lục địa Thiên Tước, tức là cùng một trận doanh cả, bây giờ gây sự thì chẳng tốt lành gì.
- Chúng ta được cử tới đây để tham gia vào quân doanh.
Tiểu Thanh vừa nói liền ném một thẻ bài về trước. Tên cao ốm chộp lấy rồi xem tấm thẻ bài có ghi giới thiệu Tiểu Thanh và Vân Phi người của Tiêu Dao phái. Những tấm thẻ bài loại này chỉ vừa được cấp cho người mới khi tiến vào chiến trường viễn cổ. Tên cao ốm nhìn qua Vân Phi và Tiểu Thanh một lượt, hắn tạm thời tin tưởng những gì Tiểu Thanh nói.
- Hai ngươi đi theo ta - Tên cao ốm quay người đi về hướng ngôi thành, tuy vẫn có vẻ nghi ngờ nhưng dù sao hắn nhận ra Tiểu Thanh và Vân Phi chỉ có cảnh giới Đại Yêu trung cấp, có vào đây cũng chỉ trợ giúp thực lực được một chút ít chứ khó mà có chiến lực cao như Bán Tiên được.
“Sao không đập mẹ nó cái đám này một trận cho sướng rồi bỏ đi, vào quân doanh làm cái quái gì?” - Vân Phi truyền âm vào đầu Tiểu Thanh.
“Trước hết cần tìm Nguyệt tỷ và mọi người đã, nếu cứ đi lang thang thì không có cơ may nào tìm được họ, nhưng dựa vào Thập Nhị tộc thì có thể”
“Vào đó cho đám ngu này sai bảo lặt vặt chứ tìm được cái mẹ gì ở đó? Tao thấy tự đi tìm còn hơn”
“Vậy mày gây sự với đám này rồi thành kẻ thù chung của cả ba thế lực à? Tới lúc đó tìm mọi người còn khó khăn hơn… tao thấy mày vẫn ngu hơn đám lông lá trước mặt này”
“A… con lùn này, mày bảo ai ngu, tao tự có suy tính riêng chứ không có ý dựa dẫm vào đám ngu Thập Nhị tộc gì đấy”
“Tao nói mày đấy… vậy thử nói suy tính của mày ra coi nào, không nói ra được thì mày chấp nhận là ngu”
“Móa… mày còn dám nói…”
Vân Phi và Tiểu Thanh vừa trao đổi vài ba câu thông qua truyền âm trong đầu mà đã sinh thành cãi vã lớn chuyện, mặc dù chỉ là truyền âm nhập mật thông qua linh thức.
Bên ngoài thì cả hai vẫn đi theo đám người phía trước một cách bình thường, chỉ có mặt mày hai người thì đằng đằng sát khí như muốn lao vào nhau.
Tên cao ốm đi phía trước chợt cảm thấy một đợt nguy hiểm nào đó từ đằng sau cuốn tới, hắn vội quay mặt ra sau thì thấy Vân Phi đang cười cợt như chẳng có gì, còn Tiểu Thanh thì vẫn vẻ mặt xinh xắn lãnh đạm bên dưới chiếc mũ trùm. Nhưng tên cao ốm vừa quay mặt tới trước thì ở sau lại đằng đằng sát khí khiến đám người phía trước tựa như cảm giác ở đằng sau có một trận chiến khốc liệt nào đó. Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo
-☉----------☉----------☉-
Chiến trường viễn cổ.
Đâu đó lại một vùng sa mạc chỉ toàn là cát với cát, một sa mạc trải dài vô cùng tận. Ánh nắng từ trên cao chiếu rọi thẳng xuống bề mặt của sa mạc gây nên cái nóng oi bức khó chịu, không khí mang theo một khối hanh khô thô ráp.
Thình lình ở một đồn cát nọ, có một hố đen sâu thẳm bỗng hiện ra giữa không trung rồi từ trong đó phun ra một thân ảnh to lớn.
Thân ảnh vừa bị văng ra từ hố đen liền nhanh chóng giữ lại thăng bằng rồi đứng vững trở lại như thường trên nền cát lún. Cũng may là lực đẩy ra từ hố đen không quá mạnh nên thân ảnh đó có thể dễ dàng xoay trở như vậy.
Người vừa xuất hiện chính là Đại Tượng. Trên đầu Đại Tượng còn có hai đứa nhóc Song Khả đang ôm lấy hai cái sừng vàng to lớn. Hai đứa nhóc bốn mắt nhắm tịt, tay chân của hai đứa ôm chặt lấy sừng của Đại Tượng như thể sợ bị thứ gì đó cuốn mất.
Đại Tượng vừa xuất hiện liền quay đầu nhìn qua nhìn lại xung quanh để tìm mọi người trong nhóm nhưng không thấy đâu ngoài bốn bề cát trắng. Khung cảnh bốn phía nơi đây hoàn toàn là một biển cát trải dài vô cùng vô tận, không hề nhìn thấy một bóng dáng của đồi núi cây cỏ nào cả chứ đừng nói tới một bóng người.
Song Khả đang ôm sừng Đại Tượng thì nhận ra xung quanh không còn cảm giác không gian ầm ầm bạo liệt như trước nữa nên cả hai mở mắt ra. Song Khả rời khỏi đầu Đại Tượng rồi bay lơ lửng gần bên Đại Tượng.
- A… nóng quá - Hai đứa nhóc nhận ra không khí xung quanh oi bức nên đồng thanh rên rỉ nói.
Đại Tượng liền lấy ra từ nhẫn không gian một tấm khăn choàng rất lớn sau đó choàng lên người, một tay kéo tấm áo choàng ra thành một cái bạt che nắng cho hai nhóc Song Khả. Song Khả thấy vậy liền bay nhanh tới núp bên dưới tấm áo choàng để tránh nắng. Đại Tượng nhân đó cũng lấy một khối pháp bảo tạo ra hơi lạnh đưa cho Song Khả ôm, vì thể chất của hai đứa hoàn toàn giống người bình thường nên khó có thể chịu được cái nóng oi bức này.
- Mẹ đâu rồi?... Mọi người đâu? - Song Khả nấp dưới tay Đại Tượng hỏi nhỏ.
Đại Tượng chỉ biết lắc đầu mà không biết phải trả lời như thế nào cho Song Khả hiểu. Đến Đại Tượng cũng không biết rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà mình cùng với Song Khả lại xuất hiện ở đây? Tuy nhiên Đại Tượng cũng đoán ra tình thế hiện tại có thể cả nhóm đã bị tách ra sau khi gặp cảnh không gian bạo liệt tạo ra lực hút mọi người như lúc trước, còn nguyên nhân tại sao lại xuất hiện dị tượng như thế thì không thể nào giải thích được.
- Hai đứa vẫn có thể bay được sao? - Đại Tượng đang trầm ngâm suy nghĩ thì thấy Song Khả ngoài than nóng ra thì vẫn không có gì bất thường nên bất ngờ nói.
Song Khả ừ nhỏ một tiếng ngắn gọn rồi cả hai lại thụt người vào tấm choàng tránh nắng. Đại Tượng thấy vậy thì hơi hiếu kỳ nhưng cũng chỉ đành để bụng chứ không biết giải thích thế nào, bí mật về năng lực của Song Khả từ trước đến nay luôn là ẩn số.
Đại Tượng thu nhỏ hình thể khổng lồ trở lại trạng thái bình thường chỉ cao tầm hơn hai mét. Đại Tượng làm như vậy chính là để giảm thiểu việc tiêu hao Chân Khí trong người. Nguyên nhân Đại Tượng không biến thân nữa là vì Linh Khí ở chiến trường viễn cổ hoàn toàn không thể hấp thụ được, vậy nên phải giảm thiểu tiêu hao Chân Khí càng nhiều càng tốt.
Chuyện Linh Khí bất ổn ở chiến trường viễn cổ đã được những người từng rời khỏi đây nói ra nên trước khi vào chiến trường viễn cổ thì ai cũng đã chuẩn bị trước cả. Vì Linh Khí ở đây không thể được hấp thụ nên việc tiêu hao Chân Khí sẽ là một vấn đề nghiêm trọng, như vậy nguồn cung cấp Linh Khí chỉ có thể đến từ một nguồn duy nhất là lượng Linh Thạch mang theo. Có Linh Thạch thì có thể tạo ra những loại đan dược bổ sung thay thế bằng Linh Khí, như vậy có thể giải quyết tạm thời vấn đề tiêu hao.
Tóm lại thì Linh Thạch ở chiến trường viễn cổ là thứ thiết yếu và có giá trị nhất lớn nhất, và trước khi vào đây thì thứ được chuẩn bị kỹ càng nhất chính là Linh Thạch. Cũng may là vừa rồi Minh Nguyệt sau chuyến đi làm nhiệm vụ với Bích Huyết Môn đã đem về một lượng Linh Thạch rất lớn lấy được từ Tô Hữu Nhân - một thành chủ giàu có. Vậy nên với số lượng lớn Linh Thạch đó chia ra cho cả nhóm sử dụng trong thời gian dài cũng không có vấn đề gì. Chỉ là việc cả nhóm bị chia ra lại là điều không ai lường trước được.
“Liệu chuyện này có liên quan tới cô ta không?” - Đại Tượng trầm ngâm suy đoán việc không gian bạo liệt vừa rồi không biết có liên quan tới Vô Diện hay không. Vì trước khi cả nhóm đi vào đây thì Vô Diện và Dã Trư đã cản mọi người lại rồi đi vào trước. Sau đó là cảnh tượng lúc Vô Diện bị cổng không gian đào thải và cô ta chỉ vung tay thì mọi thứ trở lại bình thường. Nhưng khi cả nhóm đi vào sau thì lại gặp tình trạng bị hút rồi chia ra như vậy.
Tuy nhiên suy đoán vẫn chỉ là suy đoán, mặc dù Vô Diện có thể là nguyên nhân gây ra việc này nhưng trước hết Đại Tượng cũng cần phải rời khỏi nơi nóng bỏng cháy da cháy thịt này đã.
Đại Tượng lấy ra một thiết bị kỳ lạ như một cái chén úp ngược, nhưng vừa lấy ra thì chợt mở miệng cười khan giống như mình vừa quên điều gì quan trọng.
- Quên mất, Linh Khí hỗn loạn nên thiết bị Tinh Thạch không thể hoạt động.
Đại Tượng vỗ trán rồi thu lại thiết bị ấy, Tinh Thạch là loại khoáng vật hấp thụ Linh Khí mà sinh ra năng lượng. Vậy nên cũng giống như người tu luyện, Tinh Thạch ở đây hoàn toàn không có cách nào hấp thụ được loại Linh Khí bất ổn ở xung quanh cả. Thay vào đó Đại Tượng liền lấy ra bốn cây cờ lớn cắm xung quanh mình ở bốn hướng phân biệt.
Tiếp theo, Đại Tượng ngồi khoanh chân ở giữa bốn cây cờ, tay bắt thủ ấn sau đó vận lực vẽ lên không trung những hình tượng kỳ lạ.
Bàn tay Đại Tượng sinh ra những đợt Chân Khí ẩn chứa lực lượng nhỏ, từ nét vẽ bằng ngón tay của Đại Tượng đã tạo ra một loạt đồ hình lơ lửng trên không trung quanh Đại Tượng. Chỉ một lát thực hiện vài động tác, một trận pháp nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại rất khó thực hiện đã hoàn thành.
Đại Tượng ngồi bên trong trận pháp, vận thủ quyết sau đó đặt tâm trí lắng động đến mức không nhiễm tạp niệm, toàn bộ ý thức tâp trung vào rung động ở bốn cây cờ được cắm ở bốn hướng.
Song Khả biết Đại Tượng đang cần tập trung nên hai đứa vẫn luôn im lặng bay bên cạnh Đại Tượng. Sau một thời gian dài ngồi yên không động đậy, Đại Tượng liền đứng lên, thu lại toàn bộ trận pháp rồi nhìn về hướng của một cây cờ, miệng khẽ cười rồi nói với Song Khả.
- Hướng này có người, đi thôi - Đại Tượng kéo khăn trùm lên cao cho Song Khả ngồi lên vai rồi cất bước đi về hướng mà Đại Tượng đã chọn.
Đại Tượng cùng với Song Khả nhắm thẳng về một hướng mà đi, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi sa mạc nóng bỏng này. Nhưng để có thể rời khỏi vùng sa mạc rộng lớn như thế thì e là không thể ngày một ngày hai mà thoát khỏi nó được. Nhất là trên đường đi có thể sẽ gặp quái thú, hoặc gặp những thứ nguy hiểm luôn rình rập đâu đó bên dưới lớp cát trắng như tuyết ở sa mạc này.
Đại Tượng chợt ngước mặt nhìn lên không trung, ánh mắt chạm vầng sáng của “mặt trời” đang chiếu rọi như thiêu đốt kia. Đại Tượng như thể có nghi hoặc gì đó với cái “mặt trời” này, vì dường như nó có vẻ rất khác lạ. Tuy nhiên chỉ nghi hoặc trong chốc lát thì Đại Tượng vẫn cất bước đi về hướng đã chọn, hai chân bước trên nền cát trắng nóng bỏng đi về phía trước.
-☉-
Tại một nơi cách vùng sa mạc kia rất xa, có một tòa thành trì nhỏ nằm tại một địa phương vắng vẻ. Ngôi thành trông cực kỳ đơn giản, nhà cửa trông có vẻ xập xệ tạm bợ cùng với người xuất hiện ở đây cũng rất thưa thớt.
Bên ngoài thành cách đó không xa, có một hố đen bỗng xuất hiện bất ngờ rồi phun ra hai thân ảnh.
Hai người vừa bị văng ra liền nhanh chóng lộn người rồi đứng vững lại một cách bình thường.
Vừa xuất hiện, một người trong đó đã chửi ầm lên:
- Mẹ nó… cái quái gì thế này? - Vân Phi nhìn quanh rồi nói lớn - Mọi người đâu rồi? Chẳng lẽ bị tách ra rồi sao? Vừa rồi tao thấy thằng mập với Song Khả bị hút đi trước… Còn đại tỷ với thằng Kỳ Nhông cũng gặp chuyện gì đó. Mà thế quái nào tao với mày lại ở cùng một chỗ là sao?
Đúng bên cạnh Vân Phi là Tiểu Thanh với áo choàng có mũ trùm quen thuộc. Tiểu Thanh nhìn quanh một lượt nhưng không thấy ai khác ngoài tên cẩu tặc. Chợt cảm thấy điều gì đó, Tiểu Thanh liền quát khẽ cắt lời Vân Phi:
- Im lặng.
Vân Phi cũng ngay lập tức im lặng không làm ồn nữa, hắn cũng đã phát hiện đang có một đám người từ ngôi thành phía trước đang rất nhanh hướng về phía này. Tuy nhiên Vân Phi vẫn chưa có ý định động thủ vì hắn nhận ra những người đang lao tới đây là người của Thập Nhị Tộc cùng với người của lục địa, như vậy tính ra là “phe mình”.
Không lâu sau, Vân Phi và Tiểu Thanh đã bị một nhóm Yêu tộc vây lấy. Nhìn qua liền có thể đoán biết được từng người thuộc tộc nào dựa vào hình dáng bên ngoài. Trong đám hơn vài chục người ấy, một người cao ốm với khuôn mặt lông dày có từng vệt vằn có vẻ là đội trưởng bước tới nói:
- Hai ngươi là ai? Tại sao xuất hiện từ hướng của địch nhân mà đi tới?
- Hướng của địch nhân? - Vân Phi gãi cằm nói - Là bọn nào?
- Hai ngươi nhất định là gián điệp?
- Gián cái con mẹ mày! Tao vừa mới hỏi địch nhân là bọn nào thì mày đã phán tao là gián điệp rồi! Mày bị ngu à?
Vân Phi nổi đóa, định chửi thêm thì Tiểu Thanh đã cắt lời nói:
- Chúng ta là người mới, vừa vào không gian này cách đây không lâu.
Tên cao ốm cười khẩy, vừa rồi chưa gì đã tên cẩu tặc kia bị chửi tới tấp, nếu không phải nhìn ra hai người đối diện là Yêu tộc thì hắn đã động thủ rồi. Tuy nhiên là đội trưởng nơi đây nên hắn cũng cổ điềm tĩnh rồi cười nói:
- Người mới luôn được dịch chuyển tới Yêu Thành trước, hai ngươi như thế nào mà vừa tới lại có mặt ở đây được? Nếu nói hai ngươi là người chưa từng tham gia vào quân doanh mà luôn lưu lạc bên ngoài thì ta còn tin tưởng, đằng này lại muốn lừa ta à? ha ha… bắt chúng lại.
Vân Phi là người có hứng hay gây sự, bây giờ thấy đám người trước mặt muốn động thủ thì hắn cũng chả ngại gì mà ra tay. Nhưng Tiểu Thanh lại không muốn dính vào những chuyện rắc rối như thế này, bởi nếu tính ra thì đám người này đều là người cùng thuộc lục địa Thiên Tước, tức là cùng một trận doanh cả, bây giờ gây sự thì chẳng tốt lành gì.
- Chúng ta được cử tới đây để tham gia vào quân doanh.
Tiểu Thanh vừa nói liền ném một thẻ bài về trước. Tên cao ốm chộp lấy rồi xem tấm thẻ bài có ghi giới thiệu Tiểu Thanh và Vân Phi người của Tiêu Dao phái. Những tấm thẻ bài loại này chỉ vừa được cấp cho người mới khi tiến vào chiến trường viễn cổ. Tên cao ốm nhìn qua Vân Phi và Tiểu Thanh một lượt, hắn tạm thời tin tưởng những gì Tiểu Thanh nói.
- Hai ngươi đi theo ta - Tên cao ốm quay người đi về hướng ngôi thành, tuy vẫn có vẻ nghi ngờ nhưng dù sao hắn nhận ra Tiểu Thanh và Vân Phi chỉ có cảnh giới Đại Yêu trung cấp, có vào đây cũng chỉ trợ giúp thực lực được một chút ít chứ khó mà có chiến lực cao như Bán Tiên được.
“Sao không đập mẹ nó cái đám này một trận cho sướng rồi bỏ đi, vào quân doanh làm cái quái gì?” - Vân Phi truyền âm vào đầu Tiểu Thanh.
“Trước hết cần tìm Nguyệt tỷ và mọi người đã, nếu cứ đi lang thang thì không có cơ may nào tìm được họ, nhưng dựa vào Thập Nhị tộc thì có thể”
“Vào đó cho đám ngu này sai bảo lặt vặt chứ tìm được cái mẹ gì ở đó? Tao thấy tự đi tìm còn hơn”
“Vậy mày gây sự với đám này rồi thành kẻ thù chung của cả ba thế lực à? Tới lúc đó tìm mọi người còn khó khăn hơn… tao thấy mày vẫn ngu hơn đám lông lá trước mặt này”
“A… con lùn này, mày bảo ai ngu, tao tự có suy tính riêng chứ không có ý dựa dẫm vào đám ngu Thập Nhị tộc gì đấy”
“Tao nói mày đấy… vậy thử nói suy tính của mày ra coi nào, không nói ra được thì mày chấp nhận là ngu”
“Móa… mày còn dám nói…”
Vân Phi và Tiểu Thanh vừa trao đổi vài ba câu thông qua truyền âm trong đầu mà đã sinh thành cãi vã lớn chuyện, mặc dù chỉ là truyền âm nhập mật thông qua linh thức.
Bên ngoài thì cả hai vẫn đi theo đám người phía trước một cách bình thường, chỉ có mặt mày hai người thì đằng đằng sát khí như muốn lao vào nhau.
Tên cao ốm đi phía trước chợt cảm thấy một đợt nguy hiểm nào đó từ đằng sau cuốn tới, hắn vội quay mặt ra sau thì thấy Vân Phi đang cười cợt như chẳng có gì, còn Tiểu Thanh thì vẫn vẻ mặt xinh xắn lãnh đạm bên dưới chiếc mũ trùm. Nhưng tên cao ốm vừa quay mặt tới trước thì ở sau lại đằng đằng sát khí khiến đám người phía trước tựa như cảm giác ở đằng sau có một trận chiến khốc liệt nào đó. Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo
Tác giả :
Tử Huyền Long