Bạch Bào Tổng Quản
Chương 96: Hợp tác
Trần Cửu Đăng nói:
- Bang chủ, là chúng ta không làm tròn chức trách, không phát hiện ra có cao thủ vào thành!
- Giờ nói những điều này cũng vô ích.
Mã Đồng hừm một tiếng, nói:
- Lập tức điều động người tìm cho ra gã đó, giết hắn!
Trần Cửu Đăng nói:
- Chắc hắn đã trốn thoát rồi!
- Hừm, chưa chắc!
Mã Đồng lạnh lùng nói:
- Hãy cắt cử toàn bộ huynh đệ trong bang đi tìm, cho dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra hắn cho ta!
- Bang chủ…
Trần Cửu Đăng trầm ngâm đưa mắt nhìn hai vị đường chủ còn lại.
Mã Đồng nói:
- Có gì cứ nói, lúc này rồi còn gì có thể không thể nói chứ?
Trần Cửu Đăng gật đầu nói:
- Ta lo rằng người của chúng ta đi hết, thực lực trong bang suy yếu, nhỡ gã đó quay lại, chúng ta… Cho dù hắn không quay lại, Thiết Y bang há lại không thừa nước đục thả câu?
Lạc Hoài bang chỉ có bốn đại đường chủ, không có hộ pháp và khách khanh, cho dù là bá chủ ở Bạch Vân thành thì cũng không thể đạt tới mức độ độc bá Bạch Vân thành, trong thành còn có Thiết Y bang đối đầu nữa..
Mã Đồng nhíu chặt mày, chậm rãi gật đầu.
Trần Cửu Đăng nói:
- Nghĩ tới nghĩ lui rất có thể là cao thủ của Thiết Y bang!
- Ừm, có lý!
Mã Đồng trầm ngâm nói:
- Tuy nhiên có một điều là tại sao lại tìm tới Võ đường chủ?
- Võ đường chủ võ công mạnh nhất.
Trần Cửu Đăng nói:
- Có uy hiếp lớn nhất đối với Thiết Y bang!
- Thiết Y bang…
Mã Đồng nheo đôi mắt xếch, liếc nhìn ba vị đường chủ.
- Bang chủ, hay là chúng ta tấn công Thiết Y bang.
Thượng Trí Đường đường chủ Ngô Tử Ngọ nói:
- Quân đội đau thương chắc chắn sẽ giành chiến thắng, nhân lúc mọi người còn đang nổi giận hãy ra tay thật mạnh đối với Thiết Y bang!
- Sĩ khí của Thượng Võ Đường thế nào?
Mã Đồng nói.
Ngô Tử Ngọ nói:
- Đang rất đồng tâm hiệp lực, là lúc cùng căm thù kẻ địch!
Sắc mặt Mã Đồng biến đổi liên tục, suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng hắn xua tay:
- … Thôi bỏ đi!
Cẩn thận không bao giờ là thừa, hắn chưa suy nghĩ rõ ràng, đầu óc rối mù, lúc này không dễ ra tay, e rằng kẻ địch cố ý làm cho hỗn loạn sau đó thừa cơ đối phó với mình.
Trần Cửu Đồng thở dài, chỉ biết lắc đầu.
- Bang chủ…
Ngô Tử Ngọ kích động nói:
- Cơ hội rất tốt mà, bỏ lỡ sẽ không còn nữa!
Ngô Tử Ngọ dáng người hơi gầy, khuôn mặt hẹp dài, sắc mặt tiều tụy giống như một người bệnh nhưng lại là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên. Hắn ta rất nóng tính nhưng đầu óc rất nhiều mưu mô quỷ kế, Mã Đồng nghi kị hắn ta nhất.
Ngô Tử Ngọ cảm thấy Mã Đồng nhát gan, ngu xuẩn, rất không phục nhưng cũng không biết phải làm sao.
Thượng Nhân Đường đường chủ Bạch Cảnh Nhân tướng mạo đường đường, nét mặt uy nghi nhưng từ đầu chí cuối vẫn không nói một tiếng, bình thường cũng giống như tượng gỗ vậy. Bang chủ nói sao hắn theo vậy, rất được bang chủ tín nhiệm và trọng dụng.
Mã Đồng cuối cùng vẫn xua tay cho mọi người giải tán, dặn dò mọi người tăng cường đề phòng, không để thích khách lại vào thích sát tiếp.
Khi Trần Cửu Đồng về tới phủ đệ trời đã gần sáng, hắn không muốn kinh động tới phu nhân nên tới thư phòng, vừa đẩy cửa bước vào liền thấy Sở Ly ngồi trước thư án, tay cầm một cuốn sách.
Sở Ly đặt sách xuống, mỉm cười nói:
- Trần đường chủ, thế nào?
- Là ngươi làm sao?
- Đương nhiên.
Trần Cửu Đồng lạnh lùng nói:
- Ngươi thật to gan!… Ngươi không sợ ta sẽ kêu lên sao?
Sở Ly bật cười.
Trần Cửu Đồng giận dữ trước thái độ ngạo mạn không coi ai ra gì của hắn nhưng vẫn cố kìm nén, nhíu mày nói:
- Võ công của các hạ thật lợi hại!
Sở Ly không để tâm, xua tay nói:
- Trần đường chủ suy nghĩ sao rồi?
Trần Cửu Đăng trầm ngâm không nói gì.
Hành động này của Sở Ly vừa là uy hiếp cũng đồng thời là quyết tâm, nếu mình từ chối sẽ có hậu quả giống như Võ đường chủ, tình thế mạnh hơn con người, con người phải khuất phục trước hoàn cảnh!
Nghĩ tới đây hắn thở dài.
- Ta có một điều kiện!
Trần Cửu Đăng nói.
- Nói nghe xem sao!
- Hãy thả A Phong về!
- Ngươi không thấy rằng Trần Tuyết Phong ở lại bên đó sẽ tốt hơn sao?
- Ba phần thuế quá cao!… Một phần!
Sở Ly lắc đầu:
- Thấp nhất hai phần!… Nếu không chúng ta làm công không, không đáng để ra tay.
Trần Cửu Đăng nhíu mày nhìn hắn.
- Ngươi tưởng rằng chỉ giết Mã Đồng là đủ sao?
Sở Ly mỉm cười lắc đầu nói:
- Mã Đồng chết rồi ngươi cũng không thể làm bang chủ được.
- Sao…?
Trần Cửu Đăng không phục trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly đứng dậy chỉnh lại trang phục:
- Mã Đồng chết đi, kẻ có khả năng làm bang chủ nhất chính là Bạch Cảnh Nhân.
- Xem ra ngươi rất hiểu chúng ta!
Trần Cửu Đăng nói.
Hắn nghĩ thầm trong bụng, nếu như Mã Đồng chết đi, mình có thể trấn áp được cục diện hay không? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể chắc chắn.
Bốn đại đường chủ đều không phải những kẻ tầm thường, Võ đường chủ nóng nảy, lỗ mãng chết rồi thì vẫn còn Ngô Tử Ngọ túc trí đa mưu, Bạch Cảnh Nhân thâm trầm, tất cả đều không rõ đối phó, huống hồ lại phải đối phó cùng một lúc. Nhưng lại không thể giết tất cả, nếu giết hết Lạc Hoài bang cũng coi như xong.
Sở Ly nói:
- Trần đường chủ ngươi không đủ uy danh, cần thời gian để tăng uy danh.
Trần Cửu Đăng lặng yên không nói gì.
Sở Ly nói:
- Ta lập kế hoạch ba năm, ba năm sau ngươi thành bang chủ, thống nhất Bạch Vân thành, sau đó liên thủ với Kinh Vân bang, mỗi bên lấy một phần đưa bang phái đạt tới đỉnh điểm cao nhất.
Trần Cửu Đăng nhìn hắn nói:
- Ba năm!
Sở Ly nhìn hắn:
- Trần đường chủ cho rằng thời gian quá lâu sao?
- Mỗi bên lấy hai tòa thành không vấn đề gì chứ?
- Ngươi thực sự nghĩ vậy sao?
- Đương nhiên, một thành cũng được.
Trần Cửu Đăng có phần chột dạ nói.
Nếu thực sự muốn càn quét hai thành, chắc cũng đã tiến sát tới diệt vong!
Phủ Quốc Công không thể để yên, sẽ không trừng mắt để bọn họ phát triển lớn mạnh, nếu độc bá một thành, phủ Quốc Công có thể sẽ mắt nhắm mắt mở, nếu nhiều hơn nữa sẽ có nguy hiểm.
- Kế hoạch này thế nào?
- Vậy phải giúp ta thế nào?
- Tình hình cụ thể để nói sau, hoặc là chi viện người, hoặc là truyền thông tin, chúng ta có nội ứng ở Thiết Y bang!
- … Được!
Trần Cửu Đăng từ từ gật đầu.
Hắn biết mình đã không có cơ hội lựa chọn, như thế này đã là tốt nhất.
Sở Ly mỉm cười:
- Vậy sau này chúng ta là người một nhà, nếu tôn phu nhân nhớ Trần Tuyết Phong, có thể tới Vân Châu thành gặp mặt.
Trần Cửu Đăng lập tức sa sầm sắc mặt. Tên Trần Ly này chưa rời đi, vẫn ở bên cạnh mình mà mình không hề phát giác ra. Phu nhân chính là điểm yếu của hắn, chắc chắn đã bị hắn nhìn thấu.
Sở Ly xua tay, người vụt biến mất không để lại tăm tích.
Trần Cửu Đăng quan sát xung quanh, ai biết được hắn đã đi thật hay chưa, hay vẫn ở xung quanh đây, bị gã này để ý tới đúng là đêm ngày không yên tâm. Chỉ có thể hợp tác với hắn!
Sở Ly dừng lại ở Trần phủ, dùng Đại Viên Kính Trí nhìn thấy suy nghĩ của hắn mới thực sự yên tâm.
Một khi hắn trở thành bang chủ Lạc Hoàng bang, hai thành liên kết với nhau, lợi ích sẽ lớn hơn hẳn một bang một phái.
Thực sự kiểm soát thế lực ngầm của một thành sẽ có rất nhiều tác dụng, một khi mình nắm quyền sẽ có hỗ trợ rất lớn.
Hắn về lại Vân Châu thành một chuyến, nói lại một lượt vấn đề của Trần Cửu Đăng. Trần Tư Vũ hết lời khen ngợi La Phong, có cao thủ đỉnh cấp như vậy ở bên cạnh, đi ngủ cũng có thể yên tâm.
Sở Ly không gặp mặt La Phong, chỉ ngấm ngầm quan sát một lượt, dùng Đại Viên Kính Trí để đọc suy nghĩ trong đầu hắn. Thấy hắn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, Sở Ly mới yên tâm, đi suốt đêm về lại phủ Dật Quốc Công.
- Bang chủ, là chúng ta không làm tròn chức trách, không phát hiện ra có cao thủ vào thành!
- Giờ nói những điều này cũng vô ích.
Mã Đồng hừm một tiếng, nói:
- Lập tức điều động người tìm cho ra gã đó, giết hắn!
Trần Cửu Đăng nói:
- Chắc hắn đã trốn thoát rồi!
- Hừm, chưa chắc!
Mã Đồng lạnh lùng nói:
- Hãy cắt cử toàn bộ huynh đệ trong bang đi tìm, cho dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra hắn cho ta!
- Bang chủ…
Trần Cửu Đăng trầm ngâm đưa mắt nhìn hai vị đường chủ còn lại.
Mã Đồng nói:
- Có gì cứ nói, lúc này rồi còn gì có thể không thể nói chứ?
Trần Cửu Đăng gật đầu nói:
- Ta lo rằng người của chúng ta đi hết, thực lực trong bang suy yếu, nhỡ gã đó quay lại, chúng ta… Cho dù hắn không quay lại, Thiết Y bang há lại không thừa nước đục thả câu?
Lạc Hoài bang chỉ có bốn đại đường chủ, không có hộ pháp và khách khanh, cho dù là bá chủ ở Bạch Vân thành thì cũng không thể đạt tới mức độ độc bá Bạch Vân thành, trong thành còn có Thiết Y bang đối đầu nữa..
Mã Đồng nhíu chặt mày, chậm rãi gật đầu.
Trần Cửu Đăng nói:
- Nghĩ tới nghĩ lui rất có thể là cao thủ của Thiết Y bang!
- Ừm, có lý!
Mã Đồng trầm ngâm nói:
- Tuy nhiên có một điều là tại sao lại tìm tới Võ đường chủ?
- Võ đường chủ võ công mạnh nhất.
Trần Cửu Đăng nói:
- Có uy hiếp lớn nhất đối với Thiết Y bang!
- Thiết Y bang…
Mã Đồng nheo đôi mắt xếch, liếc nhìn ba vị đường chủ.
- Bang chủ, hay là chúng ta tấn công Thiết Y bang.
Thượng Trí Đường đường chủ Ngô Tử Ngọ nói:
- Quân đội đau thương chắc chắn sẽ giành chiến thắng, nhân lúc mọi người còn đang nổi giận hãy ra tay thật mạnh đối với Thiết Y bang!
- Sĩ khí của Thượng Võ Đường thế nào?
Mã Đồng nói.
Ngô Tử Ngọ nói:
- Đang rất đồng tâm hiệp lực, là lúc cùng căm thù kẻ địch!
Sắc mặt Mã Đồng biến đổi liên tục, suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng hắn xua tay:
- … Thôi bỏ đi!
Cẩn thận không bao giờ là thừa, hắn chưa suy nghĩ rõ ràng, đầu óc rối mù, lúc này không dễ ra tay, e rằng kẻ địch cố ý làm cho hỗn loạn sau đó thừa cơ đối phó với mình.
Trần Cửu Đồng thở dài, chỉ biết lắc đầu.
- Bang chủ…
Ngô Tử Ngọ kích động nói:
- Cơ hội rất tốt mà, bỏ lỡ sẽ không còn nữa!
Ngô Tử Ngọ dáng người hơi gầy, khuôn mặt hẹp dài, sắc mặt tiều tụy giống như một người bệnh nhưng lại là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên. Hắn ta rất nóng tính nhưng đầu óc rất nhiều mưu mô quỷ kế, Mã Đồng nghi kị hắn ta nhất.
Ngô Tử Ngọ cảm thấy Mã Đồng nhát gan, ngu xuẩn, rất không phục nhưng cũng không biết phải làm sao.
Thượng Nhân Đường đường chủ Bạch Cảnh Nhân tướng mạo đường đường, nét mặt uy nghi nhưng từ đầu chí cuối vẫn không nói một tiếng, bình thường cũng giống như tượng gỗ vậy. Bang chủ nói sao hắn theo vậy, rất được bang chủ tín nhiệm và trọng dụng.
Mã Đồng cuối cùng vẫn xua tay cho mọi người giải tán, dặn dò mọi người tăng cường đề phòng, không để thích khách lại vào thích sát tiếp.
Khi Trần Cửu Đồng về tới phủ đệ trời đã gần sáng, hắn không muốn kinh động tới phu nhân nên tới thư phòng, vừa đẩy cửa bước vào liền thấy Sở Ly ngồi trước thư án, tay cầm một cuốn sách.
Sở Ly đặt sách xuống, mỉm cười nói:
- Trần đường chủ, thế nào?
- Là ngươi làm sao?
- Đương nhiên.
Trần Cửu Đồng lạnh lùng nói:
- Ngươi thật to gan!… Ngươi không sợ ta sẽ kêu lên sao?
Sở Ly bật cười.
Trần Cửu Đồng giận dữ trước thái độ ngạo mạn không coi ai ra gì của hắn nhưng vẫn cố kìm nén, nhíu mày nói:
- Võ công của các hạ thật lợi hại!
Sở Ly không để tâm, xua tay nói:
- Trần đường chủ suy nghĩ sao rồi?
Trần Cửu Đăng trầm ngâm không nói gì.
Hành động này của Sở Ly vừa là uy hiếp cũng đồng thời là quyết tâm, nếu mình từ chối sẽ có hậu quả giống như Võ đường chủ, tình thế mạnh hơn con người, con người phải khuất phục trước hoàn cảnh!
Nghĩ tới đây hắn thở dài.
- Ta có một điều kiện!
Trần Cửu Đăng nói.
- Nói nghe xem sao!
- Hãy thả A Phong về!
- Ngươi không thấy rằng Trần Tuyết Phong ở lại bên đó sẽ tốt hơn sao?
- Ba phần thuế quá cao!… Một phần!
Sở Ly lắc đầu:
- Thấp nhất hai phần!… Nếu không chúng ta làm công không, không đáng để ra tay.
Trần Cửu Đăng nhíu mày nhìn hắn.
- Ngươi tưởng rằng chỉ giết Mã Đồng là đủ sao?
Sở Ly mỉm cười lắc đầu nói:
- Mã Đồng chết rồi ngươi cũng không thể làm bang chủ được.
- Sao…?
Trần Cửu Đăng không phục trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly đứng dậy chỉnh lại trang phục:
- Mã Đồng chết đi, kẻ có khả năng làm bang chủ nhất chính là Bạch Cảnh Nhân.
- Xem ra ngươi rất hiểu chúng ta!
Trần Cửu Đăng nói.
Hắn nghĩ thầm trong bụng, nếu như Mã Đồng chết đi, mình có thể trấn áp được cục diện hay không? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể chắc chắn.
Bốn đại đường chủ đều không phải những kẻ tầm thường, Võ đường chủ nóng nảy, lỗ mãng chết rồi thì vẫn còn Ngô Tử Ngọ túc trí đa mưu, Bạch Cảnh Nhân thâm trầm, tất cả đều không rõ đối phó, huống hồ lại phải đối phó cùng một lúc. Nhưng lại không thể giết tất cả, nếu giết hết Lạc Hoài bang cũng coi như xong.
Sở Ly nói:
- Trần đường chủ ngươi không đủ uy danh, cần thời gian để tăng uy danh.
Trần Cửu Đăng lặng yên không nói gì.
Sở Ly nói:
- Ta lập kế hoạch ba năm, ba năm sau ngươi thành bang chủ, thống nhất Bạch Vân thành, sau đó liên thủ với Kinh Vân bang, mỗi bên lấy một phần đưa bang phái đạt tới đỉnh điểm cao nhất.
Trần Cửu Đăng nhìn hắn nói:
- Ba năm!
Sở Ly nhìn hắn:
- Trần đường chủ cho rằng thời gian quá lâu sao?
- Mỗi bên lấy hai tòa thành không vấn đề gì chứ?
- Ngươi thực sự nghĩ vậy sao?
- Đương nhiên, một thành cũng được.
Trần Cửu Đăng có phần chột dạ nói.
Nếu thực sự muốn càn quét hai thành, chắc cũng đã tiến sát tới diệt vong!
Phủ Quốc Công không thể để yên, sẽ không trừng mắt để bọn họ phát triển lớn mạnh, nếu độc bá một thành, phủ Quốc Công có thể sẽ mắt nhắm mắt mở, nếu nhiều hơn nữa sẽ có nguy hiểm.
- Kế hoạch này thế nào?
- Vậy phải giúp ta thế nào?
- Tình hình cụ thể để nói sau, hoặc là chi viện người, hoặc là truyền thông tin, chúng ta có nội ứng ở Thiết Y bang!
- … Được!
Trần Cửu Đăng từ từ gật đầu.
Hắn biết mình đã không có cơ hội lựa chọn, như thế này đã là tốt nhất.
Sở Ly mỉm cười:
- Vậy sau này chúng ta là người một nhà, nếu tôn phu nhân nhớ Trần Tuyết Phong, có thể tới Vân Châu thành gặp mặt.
Trần Cửu Đăng lập tức sa sầm sắc mặt. Tên Trần Ly này chưa rời đi, vẫn ở bên cạnh mình mà mình không hề phát giác ra. Phu nhân chính là điểm yếu của hắn, chắc chắn đã bị hắn nhìn thấu.
Sở Ly xua tay, người vụt biến mất không để lại tăm tích.
Trần Cửu Đăng quan sát xung quanh, ai biết được hắn đã đi thật hay chưa, hay vẫn ở xung quanh đây, bị gã này để ý tới đúng là đêm ngày không yên tâm. Chỉ có thể hợp tác với hắn!
Sở Ly dừng lại ở Trần phủ, dùng Đại Viên Kính Trí nhìn thấy suy nghĩ của hắn mới thực sự yên tâm.
Một khi hắn trở thành bang chủ Lạc Hoàng bang, hai thành liên kết với nhau, lợi ích sẽ lớn hơn hẳn một bang một phái.
Thực sự kiểm soát thế lực ngầm của một thành sẽ có rất nhiều tác dụng, một khi mình nắm quyền sẽ có hỗ trợ rất lớn.
Hắn về lại Vân Châu thành một chuyến, nói lại một lượt vấn đề của Trần Cửu Đăng. Trần Tư Vũ hết lời khen ngợi La Phong, có cao thủ đỉnh cấp như vậy ở bên cạnh, đi ngủ cũng có thể yên tâm.
Sở Ly không gặp mặt La Phong, chỉ ngấm ngầm quan sát một lượt, dùng Đại Viên Kính Trí để đọc suy nghĩ trong đầu hắn. Thấy hắn rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, Sở Ly mới yên tâm, đi suốt đêm về lại phủ Dật Quốc Công.
Tác giả :
Tiêu Thư