Bạch Bào Tổng Quản
Chương 513: Động thủ
Ngày thứ nhất, bọn họ đến Khánh Vân thành, chơi một ngày ở trong thành.
Ngày thứ hai, bọn họ đi tới Sùng Minh thành, cũng chơi một ngày ở trong thành.
Ngày thứ ba, bọn họ chơi một ngày ở Thần Đô, xem sự phồn hoa của Thần Đô.
Ngày thứ tư, bọn họ cưỡi ngựa đi trên đại thảo nguyên.
Ngày thứ năm, bọn họ bò lên trên một ngọn núi tuyết, không cần khinh công, từng bước từng bước trèo lên trên, trải qua hai ngày rốt cục đã bò đến đỉnh.
Ngày thứ bảy, bọn họ đi thuyền ở trên biển rộng.
Ngày thứ tám, bọn họ ngồi ở trước một thác nước lớn uống trà nói chuyện phiếm.
Ngày thứ chín, bọn họ ngồi ở trên đỉnh núi quan sát mây tụ mây tán, tiếng gió reo vang lên từng đợt.
Ngày thứ mười, bọn họ thản nhiên ngồi nghỉ ở bên trong một thung lũng.
Lúc chạng vạng, bọn họ trở về Kim Cương tự, Không Pháp đang đứng ở ngoài tự chờ đợi.
Tiêu Thi vỗ vỗ vai của Hư An, nói:
- Tiểu hòa thượng, luyện công cho tốt, như vậy mới có thể ra tự sớm!
Tay của Hư An hợp thành hình chữ thập thi lễ, từng bước từng bước đi tới bên người sư phụ, đi rất là nặng nề.
Không Pháp nhìn hai người tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, không nói một lời mang theo Hư An tiến vào Kim Cương tự, cửa tự chậm rãi đóng lại.
Đôi mắt sáng của Tiêu Thi có chút ướt át.
Sở Ly cười nói:
- Yên tâm đi, sẽ không quá lâu đâu.
- Mấy ngày nay thật thú vị.
Tiêu Thi thở dài nói:
- Thật không biết lần sau sẽ là lúc nào.
Sở Ly nói:
- Có khả năng là một hai năm, cũng có khả năng là ba năm rưỡi.
- Ngươi không thể nói ngắn một chút hay sao, nói không chừng sẽ là mấy tháng đó!
Tiêu Thi hừ lạnh nói.
Sở Ly cười gật gù:
- Cũng có khả năng.
Trong nháy mắt hai người đã trở về An Vương phủ.
Sáng sớm, Lãnh Thu và Lãnh Tình mặc một thân y phục màu đen, anh tư hiên ngang, không thể chờ đợi được nữa mà đi tới tiểu viện của Sở Ly.
Sở Ly đang luyện công ở trong viện, nhìn thấy các nàng đi tới, hắn cười nói:
- Ngày hôm nay là săn bắn đại điển, các ngươi không nghỉ ngơi dưỡng sức, sao lại dậy sớm như vậy làm gì?
- Ngủ không được, còn không bằng luyện công sớm chút cho thoải mái.
Hai người trả lời.
Các nàng bắt đầu luyện kiếm.
Luyện được một lúc, Lãnh Thu bắt đầu thất thần:
- Đại tổng quản, ngươi nói chúng ta thực sự có thể đánh được Lãnh Đào hay sao?
- Có thể.
Sở Ly tiếp tục luyện quyền pháp của chính mình.
Lãnh Thu nói:
- Ta cảm giác mình luyện chưa đủ tốt.
- Đúng là chưa đủ tốt.
Động tác của Sở Ly chậm rãi, hai tay chậm rì rì, hắn cười nói:
- Có điều đã đủ để thu thập Lãnh Đào rồi!
- Vậy thì tốt.
Lãnh Thu thở ra một hơi.
Lãnh Tình nói:
- Nếu như không thu thập được thì đợi tới lần sau.
- Hừ, ta không đợi được!
Lãnh Thu nhếch bờ môi đỏ hừ lạnh nói:
- Nhất định phải mạnh mẽ đánh bại hắn, ta rất muốn đâm cho hắn một kiếm.
Sở Ly cười nói:
- Đan dược cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, cho dù đâm chết thì cũng có thể cứu sống được.
- Được!
Lãnh Thu hưng phấn nói.
Lãnh Tình lắc đầu bật cười.
Các nàng mất tập trung luyện một chút, sau đó chạy về ăn điểm tâm.
Chờ ăn điểm tâm xong, mọi người cưỡi ngựa ra khỏi Vương phủ, xuyên qua con phố lớn phồn hoa, rất nhanh đã ra khỏi Thần Đô thành, đi tới chỗ bãi săn hoàng gia.
Lần săn bắn đại điển này giống như lần trước, tinh binh hai bên đường còn nhiều hơn gấp đôi, hai mắt ác liệt, đều là tinh nhuệ đã từng giết người thấy máu, cho dù võ công không bằng những hoàng tử này, thế nhưng cũng chưa chắc dã kém quá nhiều.
Sở Ly đi theo bên người Tiêu Thi, Lãnh Thu và Lãnh Tình thì lại cưỡi ngựa chạy ở phía trước.
Người có kiếm pháo, không sợ Lãnh Đào nữa, Lãnh Thu cảm thấy săn bắn đại điển đã trở nên rất là thú vị, giống như trước nàng là một mảnh trời đất mới, thế giới trong mắt đều trở nên sinh động thú vị hơn rất nhiều, tất cả đều thú vị như vậy, nhìn mãi không chán.
Một trận tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên, mấy kỵ sĩ đi tới bên người đám người Sở Ly, vượt qua bọn họ.
Chờ sau khi nhìn thấy Lãnh Thu và Lãnh Tình, năm tên kỵ sĩ bỗng nhiên dừng lại.
- Ai ôi, đây không phải Lãnh Thu muội muội hay sao?
Một đạo thanh âm lười biếng vang lên, Lãnh Đào ngồi ở trên ngựa, cười híp mắt nhìn về phía các nàng.
Lãnh Thu và Lãnh Tình liếc mắt nhìn về phía sau, thế nhưng bị đám người Lãnh Đào ngăn cách tầm mắt, không nhìn thấy được Sở Ly, vì vậy trong lòng hai người không khỏi có chút chột dạ.
Lãnh Đào như cũng biết tâm tư của hai nàng, hắn xoay người quét mắt nhìn Sở Ly cách đó không xa một chút, bĩu môi, lại quay đầu nhìn về phía Lãnh Thu nói:
- Lãnh Thu muội muội, sao rồi, muốn luận bàn một chút không? Lúc trước Sở Ly ở trong Vương phủ khoe khoang khoác lác, nói một tháng là có thể đánh được ta, ha ha!
Lãnh Thu nhếch bờ môi đỏ, oán hận trừng mắt nhìn hắn:
- Đánh bại ngươi chỉ là việc nhỏ như con thỏ mà thôi.
- Ha ha!
Lãnh Đào cười to, thân thể bụ bẫm cười đến mức thịt mỡ run rẩy:
- Ngươi cũng biết thổi da bò đó, lại còn nói đánh bại ta!
- Đến đây, đánh một trận thử xem!
Lãnh Thu từ trên lưng ngựa nhảy xuống, hừ lạnh nói:
- Ai không dám đánh thì là con chó con!
- Được.
Lãnh Đào cũng có ý đó, hắn ngăn cản nàng chính là vì muốn làm nhục Sở Ly, đánh nàng cũng không có thú vui gì cả, cho nên thực sự hắn cũng muốn động thủ:
- Nếu như ngươi thua thì tự mình đánh bản thân mình mười bạt tai.
- Được!
Lãnh Thu oán hận nói:
- Nếu như ngươi thua thì lập tức gọi ta một tiếng nãi nãi!
- Tuy nói chúng ta đánh cược không công bằng, có điều ta thích, vậy thì cược một phen vậy.
Lãnh Đào vỗ bàn tay một cái, cười gian nói:
- Nhìn cái khuôn mặt nhỏ của ngươi, sau khi hoàn thành xong mười bạt tai sẽ như thế nào nhỉ? Nhất định sẽ rất đẹp!
Lãnh Thu bĩu môi nói:
- Nếu như ngươi gọi ta là nãi nãi, ta có thể không trả lời hay không? Ta cũng không có tôn tử rắm thối như ngươi!
- Tiểu nha đầu còn tranh đua miệng lưỡi, xem ra ngươi còn chưa chịu đòn đủ!
Lãnh Đào hừ lạnh một tiếng, rút kiếm ra rồi nói:
- Có người nói ngươi chỉ luyện được một chiêu kiếm pháp, đến đây đi, dùng ra để ta xem một chút, một chiêu kiếm pháp, ha ha!
- Đối phó với người như ngươi, một chiêu kiếm pháp đã đủ rồi!
Lãnh Thu xem thường chu bờ môi đỏ.
Lãnh Tình ngắt cuộc đối thoại như ẩn chứa đao thương của bọn họ, rất thiếu kiên nhẫn kêu lên:
- Có thể bớt dài dòng đi được không, mau mau đánh đi!
Lãnh Thu không nói lời nào.
Lãnh Đào liếc nhìn Lãnh Tình một chút, nhếch miệng cười cười:
- Tình tỷ tỷ, ngươi là một đại mỹ nhân, chỉ là từ sáng đến tối mặt luôn u ám, giống như ai cũng nợ tiền ngươi vậy, điểm này không được, ngươi nên sửa lại một chút!
- Ngươi nên sửa cái miệng thối của ngươi đi thì hơn!
Lãnh Tình tức giận:
- Mau mau, không đánh thì thôi, đánh thì mau mau đánh cho ta!
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Đến đây đi!
Hắn xoa xoa bàn tay mập, cười khà khà nói:
- Ta nhường ngươi một chiêu!
- Không cần ngươi nhường, ngươi cứ xuất kiếm trước đi!
Lãnh Thu ôm kiếm, cười lạnh nói:
- Tránh cho một lúc nữa thất bại sẽ lại kiếm cớ!
- Tiểu nha đầu này đúng là không chịu thua trận thế một chút nào cả, xem kiếm!
Lãnh Đào cười ha hả một tiếng, rút kiếm ra đâm về phía trước.
Hắn cười nói rất vui vẻ, nhưng đã thật lòng xuất kiếm, cũng sợ mình lật thuyền trong mương.
Gia hỏa họ Sở kia có chút tà dị, vạn nhất đối phương truyền cho Lãnh Thu kiếm pháp ghê gớm thì sao, như vậy mình sẽ rất mất mặt!
Mấy đóa kiếm hoa đâm về phía Lãnh Thu đã cho thấy công lực tinh xảo của Lãnh Đào.
Lãnh Thu nhíu mày.
Nàng không nghĩ tới kiếm pháp của Lãnh Đào này lại lợi hại như vậy, trước đây đã lừa mọi người, cố ý ra vẻ yếu thế!
Lãnh Tình cũng nhíu mày lại.
Các nàng thường thường sẽ luận bàn cùng các hộ vệ, còn nữa, Sở Ly cũng lấy các loại kiếm pháp chỉ điểm kiếm chiêu cho các nàng, rèn luyện ra ánh mắt cho các nàng. Cho nên nàng lập tức nhìn thấy Lãnh Đào không thích hợp, không ngờ lại là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Lãnh Tình liếc mắt nhìn về phía cách đó không xa, đám người Sở Ly đang từ từ tới đây, giống như không nhìn thấy tình cảnh bên này vậy.
Kỳ thực cách không xa, hiển nhiên Sở Ly rất là yên tâm.
Lãnh Tình vội vã cất giọng nói:
- Đại tổng quản!
Sở Ly nhíu nhíu mày, lắc đầu cười cười.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên thân một người trong bốn kỵ sĩ.
Bốn kỵ sĩ đều là thanh niên, dung mạo thường thường, có một thanh niên xương cốt cao to rất là đáng chú ý. Hắn ngồi ở trên ngựa giống như có thể ép vỡ ngựa vậy, ánh mắt như điện, quét mắt nhìn một chút dường như đã có ánh đao hoa mắt xuất hiện.
Người này cũng là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, tu vi thâm hậu, không trách Lãnh Đào lại dám ngông nghênh như vậy, hóa ra đã chiêu nạp được một cao thủ hàng đầu!
Ngày thứ hai, bọn họ đi tới Sùng Minh thành, cũng chơi một ngày ở trong thành.
Ngày thứ ba, bọn họ chơi một ngày ở Thần Đô, xem sự phồn hoa của Thần Đô.
Ngày thứ tư, bọn họ cưỡi ngựa đi trên đại thảo nguyên.
Ngày thứ năm, bọn họ bò lên trên một ngọn núi tuyết, không cần khinh công, từng bước từng bước trèo lên trên, trải qua hai ngày rốt cục đã bò đến đỉnh.
Ngày thứ bảy, bọn họ đi thuyền ở trên biển rộng.
Ngày thứ tám, bọn họ ngồi ở trước một thác nước lớn uống trà nói chuyện phiếm.
Ngày thứ chín, bọn họ ngồi ở trên đỉnh núi quan sát mây tụ mây tán, tiếng gió reo vang lên từng đợt.
Ngày thứ mười, bọn họ thản nhiên ngồi nghỉ ở bên trong một thung lũng.
Lúc chạng vạng, bọn họ trở về Kim Cương tự, Không Pháp đang đứng ở ngoài tự chờ đợi.
Tiêu Thi vỗ vỗ vai của Hư An, nói:
- Tiểu hòa thượng, luyện công cho tốt, như vậy mới có thể ra tự sớm!
Tay của Hư An hợp thành hình chữ thập thi lễ, từng bước từng bước đi tới bên người sư phụ, đi rất là nặng nề.
Không Pháp nhìn hai người tay hợp thành hình chữ thập thi lễ, không nói một lời mang theo Hư An tiến vào Kim Cương tự, cửa tự chậm rãi đóng lại.
Đôi mắt sáng của Tiêu Thi có chút ướt át.
Sở Ly cười nói:
- Yên tâm đi, sẽ không quá lâu đâu.
- Mấy ngày nay thật thú vị.
Tiêu Thi thở dài nói:
- Thật không biết lần sau sẽ là lúc nào.
Sở Ly nói:
- Có khả năng là một hai năm, cũng có khả năng là ba năm rưỡi.
- Ngươi không thể nói ngắn một chút hay sao, nói không chừng sẽ là mấy tháng đó!
Tiêu Thi hừ lạnh nói.
Sở Ly cười gật gù:
- Cũng có khả năng.
Trong nháy mắt hai người đã trở về An Vương phủ.
Sáng sớm, Lãnh Thu và Lãnh Tình mặc một thân y phục màu đen, anh tư hiên ngang, không thể chờ đợi được nữa mà đi tới tiểu viện của Sở Ly.
Sở Ly đang luyện công ở trong viện, nhìn thấy các nàng đi tới, hắn cười nói:
- Ngày hôm nay là săn bắn đại điển, các ngươi không nghỉ ngơi dưỡng sức, sao lại dậy sớm như vậy làm gì?
- Ngủ không được, còn không bằng luyện công sớm chút cho thoải mái.
Hai người trả lời.
Các nàng bắt đầu luyện kiếm.
Luyện được một lúc, Lãnh Thu bắt đầu thất thần:
- Đại tổng quản, ngươi nói chúng ta thực sự có thể đánh được Lãnh Đào hay sao?
- Có thể.
Sở Ly tiếp tục luyện quyền pháp của chính mình.
Lãnh Thu nói:
- Ta cảm giác mình luyện chưa đủ tốt.
- Đúng là chưa đủ tốt.
Động tác của Sở Ly chậm rãi, hai tay chậm rì rì, hắn cười nói:
- Có điều đã đủ để thu thập Lãnh Đào rồi!
- Vậy thì tốt.
Lãnh Thu thở ra một hơi.
Lãnh Tình nói:
- Nếu như không thu thập được thì đợi tới lần sau.
- Hừ, ta không đợi được!
Lãnh Thu nhếch bờ môi đỏ hừ lạnh nói:
- Nhất định phải mạnh mẽ đánh bại hắn, ta rất muốn đâm cho hắn một kiếm.
Sở Ly cười nói:
- Đan dược cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, cho dù đâm chết thì cũng có thể cứu sống được.
- Được!
Lãnh Thu hưng phấn nói.
Lãnh Tình lắc đầu bật cười.
Các nàng mất tập trung luyện một chút, sau đó chạy về ăn điểm tâm.
Chờ ăn điểm tâm xong, mọi người cưỡi ngựa ra khỏi Vương phủ, xuyên qua con phố lớn phồn hoa, rất nhanh đã ra khỏi Thần Đô thành, đi tới chỗ bãi săn hoàng gia.
Lần săn bắn đại điển này giống như lần trước, tinh binh hai bên đường còn nhiều hơn gấp đôi, hai mắt ác liệt, đều là tinh nhuệ đã từng giết người thấy máu, cho dù võ công không bằng những hoàng tử này, thế nhưng cũng chưa chắc dã kém quá nhiều.
Sở Ly đi theo bên người Tiêu Thi, Lãnh Thu và Lãnh Tình thì lại cưỡi ngựa chạy ở phía trước.
Người có kiếm pháo, không sợ Lãnh Đào nữa, Lãnh Thu cảm thấy săn bắn đại điển đã trở nên rất là thú vị, giống như trước nàng là một mảnh trời đất mới, thế giới trong mắt đều trở nên sinh động thú vị hơn rất nhiều, tất cả đều thú vị như vậy, nhìn mãi không chán.
Một trận tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên, mấy kỵ sĩ đi tới bên người đám người Sở Ly, vượt qua bọn họ.
Chờ sau khi nhìn thấy Lãnh Thu và Lãnh Tình, năm tên kỵ sĩ bỗng nhiên dừng lại.
- Ai ôi, đây không phải Lãnh Thu muội muội hay sao?
Một đạo thanh âm lười biếng vang lên, Lãnh Đào ngồi ở trên ngựa, cười híp mắt nhìn về phía các nàng.
Lãnh Thu và Lãnh Tình liếc mắt nhìn về phía sau, thế nhưng bị đám người Lãnh Đào ngăn cách tầm mắt, không nhìn thấy được Sở Ly, vì vậy trong lòng hai người không khỏi có chút chột dạ.
Lãnh Đào như cũng biết tâm tư của hai nàng, hắn xoay người quét mắt nhìn Sở Ly cách đó không xa một chút, bĩu môi, lại quay đầu nhìn về phía Lãnh Thu nói:
- Lãnh Thu muội muội, sao rồi, muốn luận bàn một chút không? Lúc trước Sở Ly ở trong Vương phủ khoe khoang khoác lác, nói một tháng là có thể đánh được ta, ha ha!
Lãnh Thu nhếch bờ môi đỏ, oán hận trừng mắt nhìn hắn:
- Đánh bại ngươi chỉ là việc nhỏ như con thỏ mà thôi.
- Ha ha!
Lãnh Đào cười to, thân thể bụ bẫm cười đến mức thịt mỡ run rẩy:
- Ngươi cũng biết thổi da bò đó, lại còn nói đánh bại ta!
- Đến đây, đánh một trận thử xem!
Lãnh Thu từ trên lưng ngựa nhảy xuống, hừ lạnh nói:
- Ai không dám đánh thì là con chó con!
- Được.
Lãnh Đào cũng có ý đó, hắn ngăn cản nàng chính là vì muốn làm nhục Sở Ly, đánh nàng cũng không có thú vui gì cả, cho nên thực sự hắn cũng muốn động thủ:
- Nếu như ngươi thua thì tự mình đánh bản thân mình mười bạt tai.
- Được!
Lãnh Thu oán hận nói:
- Nếu như ngươi thua thì lập tức gọi ta một tiếng nãi nãi!
- Tuy nói chúng ta đánh cược không công bằng, có điều ta thích, vậy thì cược một phen vậy.
Lãnh Đào vỗ bàn tay một cái, cười gian nói:
- Nhìn cái khuôn mặt nhỏ của ngươi, sau khi hoàn thành xong mười bạt tai sẽ như thế nào nhỉ? Nhất định sẽ rất đẹp!
Lãnh Thu bĩu môi nói:
- Nếu như ngươi gọi ta là nãi nãi, ta có thể không trả lời hay không? Ta cũng không có tôn tử rắm thối như ngươi!
- Tiểu nha đầu còn tranh đua miệng lưỡi, xem ra ngươi còn chưa chịu đòn đủ!
Lãnh Đào hừ lạnh một tiếng, rút kiếm ra rồi nói:
- Có người nói ngươi chỉ luyện được một chiêu kiếm pháp, đến đây đi, dùng ra để ta xem một chút, một chiêu kiếm pháp, ha ha!
- Đối phó với người như ngươi, một chiêu kiếm pháp đã đủ rồi!
Lãnh Thu xem thường chu bờ môi đỏ.
Lãnh Tình ngắt cuộc đối thoại như ẩn chứa đao thương của bọn họ, rất thiếu kiên nhẫn kêu lên:
- Có thể bớt dài dòng đi được không, mau mau đánh đi!
Lãnh Thu không nói lời nào.
Lãnh Đào liếc nhìn Lãnh Tình một chút, nhếch miệng cười cười:
- Tình tỷ tỷ, ngươi là một đại mỹ nhân, chỉ là từ sáng đến tối mặt luôn u ám, giống như ai cũng nợ tiền ngươi vậy, điểm này không được, ngươi nên sửa lại một chút!
- Ngươi nên sửa cái miệng thối của ngươi đi thì hơn!
Lãnh Tình tức giận:
- Mau mau, không đánh thì thôi, đánh thì mau mau đánh cho ta!
Lãnh Đào hừ lạnh nói:
- Đến đây đi!
Hắn xoa xoa bàn tay mập, cười khà khà nói:
- Ta nhường ngươi một chiêu!
- Không cần ngươi nhường, ngươi cứ xuất kiếm trước đi!
Lãnh Thu ôm kiếm, cười lạnh nói:
- Tránh cho một lúc nữa thất bại sẽ lại kiếm cớ!
- Tiểu nha đầu này đúng là không chịu thua trận thế một chút nào cả, xem kiếm!
Lãnh Đào cười ha hả một tiếng, rút kiếm ra đâm về phía trước.
Hắn cười nói rất vui vẻ, nhưng đã thật lòng xuất kiếm, cũng sợ mình lật thuyền trong mương.
Gia hỏa họ Sở kia có chút tà dị, vạn nhất đối phương truyền cho Lãnh Thu kiếm pháp ghê gớm thì sao, như vậy mình sẽ rất mất mặt!
Mấy đóa kiếm hoa đâm về phía Lãnh Thu đã cho thấy công lực tinh xảo của Lãnh Đào.
Lãnh Thu nhíu mày.
Nàng không nghĩ tới kiếm pháp của Lãnh Đào này lại lợi hại như vậy, trước đây đã lừa mọi người, cố ý ra vẻ yếu thế!
Lãnh Tình cũng nhíu mày lại.
Các nàng thường thường sẽ luận bàn cùng các hộ vệ, còn nữa, Sở Ly cũng lấy các loại kiếm pháp chỉ điểm kiếm chiêu cho các nàng, rèn luyện ra ánh mắt cho các nàng. Cho nên nàng lập tức nhìn thấy Lãnh Đào không thích hợp, không ngờ lại là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Lãnh Tình liếc mắt nhìn về phía cách đó không xa, đám người Sở Ly đang từ từ tới đây, giống như không nhìn thấy tình cảnh bên này vậy.
Kỳ thực cách không xa, hiển nhiên Sở Ly rất là yên tâm.
Lãnh Tình vội vã cất giọng nói:
- Đại tổng quản!
Sở Ly nhíu nhíu mày, lắc đầu cười cười.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên thân một người trong bốn kỵ sĩ.
Bốn kỵ sĩ đều là thanh niên, dung mạo thường thường, có một thanh niên xương cốt cao to rất là đáng chú ý. Hắn ngồi ở trên ngựa giống như có thể ép vỡ ngựa vậy, ánh mắt như điện, quét mắt nhìn một chút dường như đã có ánh đao hoa mắt xuất hiện.
Người này cũng là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, tu vi thâm hậu, không trách Lãnh Đào lại dám ngông nghênh như vậy, hóa ra đã chiêu nạp được một cao thủ hàng đầu!
Tác giả :
Tiêu Thư