Bạch Bào Tổng Quản
Chương 34-2: Tình thế (2)
Sở Ly cuối cùng cũng kìm nén ý định đánh lén giết chết Pháp Thiện, quay về lại Sùng Minh thành.
Trời đã về tối, nhà nhà đã lên đèn, khi hắn về lại khu nhà kia, cả khu nhà đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười không ngớt, tiếng nói trong trẻo, dễ nghe. Sở Ly mỉm cười, nghe họ cười vui như vậy hắn cũng thấy an lòng, mong rằng họ sớm bước ra khỏi quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới!
Hắn bước vào ngoại viện, Lý Việt ra đón, vội vàng bước tới kéo chặt lấy hắn:
- Huynh đệ, cuối cùng đệ cũng về rồi!
Sở Ly cười nói:
- Đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
- Ổn cả rồi!
Lý Việt lau trán, cười khổ:
- Huynh đệ, nếu đệ không về chắc ta sẽ mệt chết mất!
Sở Ly cười nói:
- Không tới mức đó chứ?
- Ta xin phục mấy bà cô này rồi, không ai là người an phận cả!
Lý Việt vội xua tay, làm ra vẻ như muốn tránh xa rắn rết.
Sở Ly nhướng mày:
- Họ biết võ công sao?
- Họ mồm mép lợi hại quá!
Lý Việt lắc đầu không ngớt, than thở vạn phần:
- Nói sai một câu là họ không chịu buông tha, mỗi người một câu, nói tới mức khiến ta choáng váng… huynh đệ, ta phải đi thôi, hoa viên không có người chăm sóc.
Sở Ly cười ha ha nói:
- Vốn định tìm giúp huynh một việc nhàn nhã lại được bao nhiêu mĩ nữ vây quanh, sướng quá còn gì!
- Ta phúc bạc, không hưởng thụ nổi, đệ tự xử lý đi!
Lý Việt vội vàng xua tay, lắc đầu nguây nguẩy, thần sắc khiếp sợ.
- Được rồi, huynh về trước đi, tối nay ta sẽ ở lại đây.
Sở Ly nói.
Lý Việt vẻ mặt kì quái nhìn hắn:
- Đệ ở đây thật sao?
- Ừ.
Sở Ly gật đầu.
- Nhà của ta, lẽ nào không ở được?
- Nhiều mĩ nữ vậy đệ tận hưởng hết được không?
- Cút, không bỉ ổi như huynh nghĩ đâu!
Sở Ly tỏ vẻ bực dọc đẩy hắn một cái, Lý Việt thừa thế cười ha ha chạy đi.
Triệu Dĩnh nhẹ nhàng bước vào, nói khẽ:
- Sư huynh, sao rồi?
Sở Ly lắc đầu, sầm mặt:
- Để hắn thoát rồi!
- Thoát rồi?
Triệu Dĩnh mặt biến sắc, nhíu mày nói:
- Vậy thì phiền phức rồi!
Đại Lôi Âm tự nhất định sẽ không tha cho Sở sư huynh, Đại Lôi Âm tự muốn truy sát ai chưa bao giờ thất bại, Sở sư huynh sẽ gặp nguy hiểm!
Sở Ly mỉm cười:
- Không nghiêm trọng như vậy, ta trốn trong phủ, không ai dám làm gì!
- Sư huynh cũng không thể trốn cả đời trong phủ được, thế lực của Đại Lôi Âm tự quá lớn, họ sẽ không ngừng truy sát huynh!
Triệu Dĩnh nhíu mày lo lắng, than thở:
- Giờ phải làm sao đây?
Sở Ly nói:
- Rồi đâu sẽ vào đấy… muội đã tìm được phòng chưa?
- Muội…?
Triệu Dĩnh chỉ vào mình.
Sở Ly cười nói:
- Ta là đàn ông, họ sẽ cảm thấy bất tiện, việc này phải làm phiền muội mới được, muội chạy tới chạy lui suốt ngày sẽ rất lãng phí thời gian, tìm một phòng ở đây, thỉnh thoảng ở lại!
Triệu Dĩnh do dự, dù sao đây cũng là nhà của Sở Ly, huynh ấy nói có lý, mình không thể không để mắt những cô gái này, nhưng nếu ở lại nhà của huynh ấy, nói ra sẽ không hay, hơn nữa cũng không phải phép cho lắm.
Sở Ly cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì cả!
Triệu Dĩnh liếc mắt nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Một thời gian nữa, khi họ thích nghi hoàn toàn, muội có thể dọn đi.
Chỉ cần dọn tới là có thể bước qua được cửa ải tâm lý, từng bước tiếp cận, khiến nàng không còn ý định dọn đi. Để theo đuổi được Triệu Dĩnh, Sở Ly cũng đã phải rất hao tâm tổn sức.
Sở Ly thấy nàng do dự không quyết, cười nói:
- Quyết định vậy đi, phòng phía tây không có người chứ?
- Không có.
Triệu Dĩnh lắc đầu:
- Bọn họ không ở chính viện.
- Vậy muội ở phòng phía tây.
- Nhưng…
- Nhưng nhị nhiều quá!
Sở Ly ngắt lời nàng ta:
- Không lẽ nào muội bỏ mặc không lo, từ sáng tới tối chạy qua chạy lại, làm gì có thời gian luyện công nữa… yên tâm đi, phần lớn thời gian ta đều ở Đông Hoa viên, không về đây!
Triệu Dĩnh vẫn do dự nhưng không nói thêm gì nữa.
Sở Ly cười nói:
- Ta cần điều khí, nhờ muội chăm sóc họ nhé.
Triệu Dĩnh nói:
- Họ có thể làm được mọi việc, muội còn không bằng họ.
Sở Ly gật đầu:
- Ở trong nhà thì vậy, vào thành sẽ khác, đúng rồi, muội chọn ra mấy người quét dọn nhà cửa.
- Được.
Triệu Dĩnh khẽ gật đầu, nhìn sắc mặt Sở Ly không được tốt lắm vội vàng nói:
- Được rồi sư huynh, huynh đi nghỉ sớm đi.
Sở Ly gật đầu, tới tiền viện, bước vào phòng ngủ phía đông bên cạnh đại sảnh, ngồi trên giường bắt đầu vận công.
Hắn ngồi trên giường hồi tưởng lại từng cảnh giao đấu lúc trước, tổng kết võ học của Đại Lôi Âm tự, quan sát vận hành tâm pháp của Pháp Thiện để biết cách đối phó nếu sau này gặp phải.
Đại Lôi Âm tự tuyệt đối sẽ không dừng tay, nếu không cũng sẽ không gọi là Đại Lôi Âm tự, Pháp Thiện nhất định sẽ tìm đồng bọn để truy sát mình. Bản thân mình là Tiên Thiên cao thủ, so với các cao thủ cùng cảnh giới có lợi hại hơn chút ít, nhưng một khi gặp phải cao thủ Thiên Ngoại Thiên, e rằng sẽ không có khả năng phản kháng, cách biệt về cảnh giới giống như thiên đường và địa ngục, rất khó vượt qua.
Đại Lôi Âm tự nền tảng thâm hậu, chắc chắn sẽ có rất nhiều cao thủ Thiên Ngoại Thiên, họ mà ra tay mình chắc chắn lành ít dữ nhiều, liều mạng luyện công tới được cảnh giới Thiên Ngoại Thiên mới có thể bảo vệ được bản thân.
Ở tại phủ Quốc Công thì không thể đạt tới cảnh giới Thiên Ngoại Thiên, cần phải có bí cảnh Ý Cảnh.
Bí cảnh Ý Cảnh đại đa số đều ở các đại tông phái, thân là thị vệ của phủ Quốc Công, có thể tới một số môn phái để tu luyện nhưng không phải ai cũng có thể đi. Số lượng những người này rất ít ỏi, không có cống hiến đặc biệt, phủ Quốc Công sẽ không ban cho phủ vệ.
Hắn thở dài, vẫn phải lập công, phải lập được công trạng đặc biệt thì mới có hi vọng, cũng may Tiêu Kỳ rất công bằng, ban thưởng hậu hĩnh, chỉ cần lập công là có cơ hội, huống hồ Tiêu Kỳ cũng chưa đột phá Thiên Ngoại Thiên.
Sáng ngày hôm sau, Sở Ly về lại phủ Quốc Công, vừa về tới Đông Hoa viên đã thấy Lý Việt đang bận rộn nhổ cỏ cho vườn hoa Nguyệt Quang lan, cỏ dại trong vườn hoa Nguyệt Quang lan mọc rất nhanh do được Sở Ly cung cấp linh khí, cứ hai ngày lại phải làm cỏ một lần.
Lý Việt ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn liền cười rất nham nhở, quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới.
Sở Ly trợn mắt nhìn hắn.
Lý Việt cười nói:
- Mùi vị các mĩ nhân thế nào?
Sở Ly trừng mắt, cúi đầu thấy Nguyệt Quang lan và Đàm Mộng hoa đều phát triển bình thường, không cần mình phải lo lắng.
- Huynh đệ, đệ lấy đâu ra nhiều mĩ nữ tới vậy, lẽ nào định mở thêm một Yêu Nguyệt lâu?
Lý Việt kéo tay áo hắn.
Hắn ta hiếu kỳ cả đêm không ngủ được, những cô nương này ai nấy cũng đều quyến rũ, mọi hành động cử chỉ đều rất hút hồn, hắn thấy rằng họ hơn hẳn những mĩ nữ của Yêu Nguyệt lâu.
Yêu Nguyệt lâu là thanh lâu nức tiếng nhất thành, là chốn tiêu tiền như nước, những người tới với Yêu Nguyệt lâu không giàu có thì cũng rất quyền thế, người bình thường không thể vào cửa, vừa vào cửa đã mất trăm lượng bạc, trong khi đó hai trăm lượng đã có thể mua được một căn nhà nhỏ, có thể thấy chi phí ở đó đắt tới nhường nào.
Sở Ly lắc đầu, nói với hắn ta lai lịch của họ.
Lý Việt nghe xong liền, vung tay đấm mạnh một cái, thở dài:
- Thật đáng thương, không ngờ đệ lại làm được một việc lớn như vậy, đúng là công đức vô lượng!
Sở Ly cười khổ:
- Việc này là chọc vỡ tổ ong, chuốc họa vào người, gã trại chủ đó là đệ tử của Đại Lôi Âm tự, mặc dù là đệ tự phản tự nhưng ta giết hắn là có tội, Đại Lôi Âm tự còn đang truy sát ta kìa.
- Đại Lôi Âm tự…?
Lý Việt trợn tròn mắt.
Sở Ly gật đầu.
Lý Việt há hốc miệng không nói lên lời.
Đại Lôi Âm tự là một tông phái hùng mạnh, thế lực lợi hại hơn phủ Quốc Công nhiều, thị vệ của phủ Quốc Công được phủ Quốc Công bảo vệ, những cao thủ võ lâm thông thường sẽ không dám gây sự, nhưng Đại Lôi Âm tự thì khác hẳn.
Sở Ly xua tay nói:
- Ta đi bẩm báo với tổng quản một tiếng.
- Ài…
Lý Việt thở dài, gật đầu:
- Đi nhanh rồi về, sau này đệ ở lại trong phủ, đừng ra ngoài nữa, nguy hiểm lắm!
Cho dù Sở Ly có võ công cao cường thì hắn ta cũng không cho rằng Sở Ly có thể chống đỡ lại được sự truy sát của Đại Lôi Âm tự, cao thủ của Đại Lôi Âm tự nhiều vô kể, hơn hẳn phủ Quốc Công, nghe nói còn có cả cao thủ Thiên Thần vì thế mới trụ vững ngàn năm không sụp đổ.
Sở Ly tới Ngọc Kỳ đảo.
Vừa vào đảo, Tô Như đã bước tới đón, nàng mặc áo vàng đào duyên dáng, nửa cười nửa như không cười quan sát hắn.
Sở Ly rời thuyền lên bờ, chắp tay hành lễ:
- Tổng quản.
Tô Như xua tay khẽ cười:
- Nghe nói ngươi mua nhà, cất giấu một bầy mĩ nữ?
Sở Ly cười khổ, lắc đầu thở dài, nói lại một lượt những việc gặp phải.
Sắc mặt Tô Như lập tức biến đổi, vẫy tay dẫn hắn tới tầng cao nhất của Quan Tinh lâu, thấy Tiêu Kỳ mặc một bộ xiêm y màu trắng tuyết đang luyện kiếm.
Kiếm quang như tuyết, hàn khí tỏa ra xung quanh, Sở Ly lùi lại một bước, tránh luồng hàn khí lạnh lẽo, uy lực của kiếm pháp này thực sự đáng sợ, bản thân mình muốn ứng phó chắc cũng phải cộng dồn bốn tầng của Bích Hải Vô Lượng công, nếu không sẽ không phải là đối thủ.
- Tiểu thư.
Tô Như đợi Tiêu Kỳ dừng lại mới đón lấy trường kiếm, tra vào bao và nói:
- Lần này Sở Ly gây ra đại họa rồi.
- Sao vậy…?
Đôi mắt trong veo của Tiêu Kỳ nhìn tới.
Sở Ly liền nói lại sự việc một lần.
- Pháp Thiện…
Tiêu Kỳ trầm ngâm, gật đầu:
- Là đệ tử Giới Luật Viện của Đại Lôi Âm tự, phụ trách truy bắt đệ tử phạm giới, ngươi có thể đánh thắng được hắn, võ công cũng khá lắm, không tồi!
Sở Ly lắc đầu nói:
- Pháp Thiện nhìn qua không phải lợi hại lắm.
- Đúng, đệ tử Giới Luật Viên võ công tầm thường, nếu thực sự truy sát ngươi sẽ dùng đệ tử Hàng Ma Viện.
Tiêu Kỳ khẽ lắc đầu:
- Những kẻ này giết người không chớp mắt, võ công cao cường, không thể sơ ý.
- Tiểu thư, vậy phải làm sao?
Tô Như nhíu mày nói:
- Thương lượng với Đại Lôi Âm tự có được không?
- Vô dụng thôi.
Tiêu Kỳ nhỏ nhẹ nói:
- Bọn họ vô cùng ngang ngược kiêu ngạo, không xem phủ Quốc Công ra gì.
- Lẽ nào cứ để Sở Ly bị truy sát sao?
- Né tránh thôi.
- Ôi… thế thì thật ấm ức, bực bội.
- Tình thế ép người, Sở Ly nếu như đi ra ngoài bọn họ chắc chắn sẽ giết hắn không khách sáo, chúng ta có thể làm gì được chứ, khai chiến với Đại Lôi Âm tự sao?
Tô Như nói:
- Vậy thì cảnh cáo bọn họ trước, bọn họ dám giết Sở Ly, chúng ta sẽ giết đệ tử của Đại Lôi Âm tự, trong Sùng Minh thành, gặp tên nào giết tên nấy!
Tiêu Kỳ liếc nhìn nàng ta.
Tô Như chu môi, nói:
- Kẻ nào cũng dám ức hiếp chúng ta, tức quá đi mất!
Sở Ly nói:
- Tổng quản, Đại Lôi Âm tự không giống vậy.
- Mặc kệ là chùa nào, đụng tới phủ Quốc Công chúng ta thì phải trả giá!
Tô Như nói.
- Muôi… không chịu suy nghĩ gì cả!
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Nếu phủ Quốc Công thực sự uy phong tới vậy thì cách diệt vong cũng không xa nữa!
Sở Ly gật đầu.
Uy phong như vậy thì đặt hoàng cung đại nội ở đâu, phủ Quốc Công dù sao đi nữa cũng không giống với Đại Lôi Âm tự, muốn tồn tại cần phụ thuộc vào hoàng quyền.
Sở Ly nói:
- Được rồi, vậy thời gian này ta sẽ không ra khỏi phủ.
- Như vậy là tốt nhất.
Tiêu Kỳ gật đầu:
- Việc về linh thổ cũng bắt đầu làm thôi, đã chuẩn bị xong hết rồi, ngươi định ở trên Ngọc Kỳ đảo?
- Đúng vậy.
Sở Ly gật đầu.
- Được, vậy thì ở lại Ngọc Kỳ đảo.
Tiêu Kỳ nói:
- Tiểu Như, hai ngươi đi chọn địa điểm, chọn chỗ kín đáo một chút, cố gắng giúp Sở Ly!
Tô Như bất mãn, uể oải trả lời:
- Vâng, tiểu thư!
Trời đã về tối, nhà nhà đã lên đèn, khi hắn về lại khu nhà kia, cả khu nhà đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười không ngớt, tiếng nói trong trẻo, dễ nghe. Sở Ly mỉm cười, nghe họ cười vui như vậy hắn cũng thấy an lòng, mong rằng họ sớm bước ra khỏi quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới!
Hắn bước vào ngoại viện, Lý Việt ra đón, vội vàng bước tới kéo chặt lấy hắn:
- Huynh đệ, cuối cùng đệ cũng về rồi!
Sở Ly cười nói:
- Đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
- Ổn cả rồi!
Lý Việt lau trán, cười khổ:
- Huynh đệ, nếu đệ không về chắc ta sẽ mệt chết mất!
Sở Ly cười nói:
- Không tới mức đó chứ?
- Ta xin phục mấy bà cô này rồi, không ai là người an phận cả!
Lý Việt vội xua tay, làm ra vẻ như muốn tránh xa rắn rết.
Sở Ly nhướng mày:
- Họ biết võ công sao?
- Họ mồm mép lợi hại quá!
Lý Việt lắc đầu không ngớt, than thở vạn phần:
- Nói sai một câu là họ không chịu buông tha, mỗi người một câu, nói tới mức khiến ta choáng váng… huynh đệ, ta phải đi thôi, hoa viên không có người chăm sóc.
Sở Ly cười ha ha nói:
- Vốn định tìm giúp huynh một việc nhàn nhã lại được bao nhiêu mĩ nữ vây quanh, sướng quá còn gì!
- Ta phúc bạc, không hưởng thụ nổi, đệ tự xử lý đi!
Lý Việt vội vàng xua tay, lắc đầu nguây nguẩy, thần sắc khiếp sợ.
- Được rồi, huynh về trước đi, tối nay ta sẽ ở lại đây.
Sở Ly nói.
Lý Việt vẻ mặt kì quái nhìn hắn:
- Đệ ở đây thật sao?
- Ừ.
Sở Ly gật đầu.
- Nhà của ta, lẽ nào không ở được?
- Nhiều mĩ nữ vậy đệ tận hưởng hết được không?
- Cút, không bỉ ổi như huynh nghĩ đâu!
Sở Ly tỏ vẻ bực dọc đẩy hắn một cái, Lý Việt thừa thế cười ha ha chạy đi.
Triệu Dĩnh nhẹ nhàng bước vào, nói khẽ:
- Sư huynh, sao rồi?
Sở Ly lắc đầu, sầm mặt:
- Để hắn thoát rồi!
- Thoát rồi?
Triệu Dĩnh mặt biến sắc, nhíu mày nói:
- Vậy thì phiền phức rồi!
Đại Lôi Âm tự nhất định sẽ không tha cho Sở sư huynh, Đại Lôi Âm tự muốn truy sát ai chưa bao giờ thất bại, Sở sư huynh sẽ gặp nguy hiểm!
Sở Ly mỉm cười:
- Không nghiêm trọng như vậy, ta trốn trong phủ, không ai dám làm gì!
- Sư huynh cũng không thể trốn cả đời trong phủ được, thế lực của Đại Lôi Âm tự quá lớn, họ sẽ không ngừng truy sát huynh!
Triệu Dĩnh nhíu mày lo lắng, than thở:
- Giờ phải làm sao đây?
Sở Ly nói:
- Rồi đâu sẽ vào đấy… muội đã tìm được phòng chưa?
- Muội…?
Triệu Dĩnh chỉ vào mình.
Sở Ly cười nói:
- Ta là đàn ông, họ sẽ cảm thấy bất tiện, việc này phải làm phiền muội mới được, muội chạy tới chạy lui suốt ngày sẽ rất lãng phí thời gian, tìm một phòng ở đây, thỉnh thoảng ở lại!
Triệu Dĩnh do dự, dù sao đây cũng là nhà của Sở Ly, huynh ấy nói có lý, mình không thể không để mắt những cô gái này, nhưng nếu ở lại nhà của huynh ấy, nói ra sẽ không hay, hơn nữa cũng không phải phép cho lắm.
Sở Ly cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì cả!
Triệu Dĩnh liếc mắt nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Một thời gian nữa, khi họ thích nghi hoàn toàn, muội có thể dọn đi.
Chỉ cần dọn tới là có thể bước qua được cửa ải tâm lý, từng bước tiếp cận, khiến nàng không còn ý định dọn đi. Để theo đuổi được Triệu Dĩnh, Sở Ly cũng đã phải rất hao tâm tổn sức.
Sở Ly thấy nàng do dự không quyết, cười nói:
- Quyết định vậy đi, phòng phía tây không có người chứ?
- Không có.
Triệu Dĩnh lắc đầu:
- Bọn họ không ở chính viện.
- Vậy muội ở phòng phía tây.
- Nhưng…
- Nhưng nhị nhiều quá!
Sở Ly ngắt lời nàng ta:
- Không lẽ nào muội bỏ mặc không lo, từ sáng tới tối chạy qua chạy lại, làm gì có thời gian luyện công nữa… yên tâm đi, phần lớn thời gian ta đều ở Đông Hoa viên, không về đây!
Triệu Dĩnh vẫn do dự nhưng không nói thêm gì nữa.
Sở Ly cười nói:
- Ta cần điều khí, nhờ muội chăm sóc họ nhé.
Triệu Dĩnh nói:
- Họ có thể làm được mọi việc, muội còn không bằng họ.
Sở Ly gật đầu:
- Ở trong nhà thì vậy, vào thành sẽ khác, đúng rồi, muội chọn ra mấy người quét dọn nhà cửa.
- Được.
Triệu Dĩnh khẽ gật đầu, nhìn sắc mặt Sở Ly không được tốt lắm vội vàng nói:
- Được rồi sư huynh, huynh đi nghỉ sớm đi.
Sở Ly gật đầu, tới tiền viện, bước vào phòng ngủ phía đông bên cạnh đại sảnh, ngồi trên giường bắt đầu vận công.
Hắn ngồi trên giường hồi tưởng lại từng cảnh giao đấu lúc trước, tổng kết võ học của Đại Lôi Âm tự, quan sát vận hành tâm pháp của Pháp Thiện để biết cách đối phó nếu sau này gặp phải.
Đại Lôi Âm tự tuyệt đối sẽ không dừng tay, nếu không cũng sẽ không gọi là Đại Lôi Âm tự, Pháp Thiện nhất định sẽ tìm đồng bọn để truy sát mình. Bản thân mình là Tiên Thiên cao thủ, so với các cao thủ cùng cảnh giới có lợi hại hơn chút ít, nhưng một khi gặp phải cao thủ Thiên Ngoại Thiên, e rằng sẽ không có khả năng phản kháng, cách biệt về cảnh giới giống như thiên đường và địa ngục, rất khó vượt qua.
Đại Lôi Âm tự nền tảng thâm hậu, chắc chắn sẽ có rất nhiều cao thủ Thiên Ngoại Thiên, họ mà ra tay mình chắc chắn lành ít dữ nhiều, liều mạng luyện công tới được cảnh giới Thiên Ngoại Thiên mới có thể bảo vệ được bản thân.
Ở tại phủ Quốc Công thì không thể đạt tới cảnh giới Thiên Ngoại Thiên, cần phải có bí cảnh Ý Cảnh.
Bí cảnh Ý Cảnh đại đa số đều ở các đại tông phái, thân là thị vệ của phủ Quốc Công, có thể tới một số môn phái để tu luyện nhưng không phải ai cũng có thể đi. Số lượng những người này rất ít ỏi, không có cống hiến đặc biệt, phủ Quốc Công sẽ không ban cho phủ vệ.
Hắn thở dài, vẫn phải lập công, phải lập được công trạng đặc biệt thì mới có hi vọng, cũng may Tiêu Kỳ rất công bằng, ban thưởng hậu hĩnh, chỉ cần lập công là có cơ hội, huống hồ Tiêu Kỳ cũng chưa đột phá Thiên Ngoại Thiên.
Sáng ngày hôm sau, Sở Ly về lại phủ Quốc Công, vừa về tới Đông Hoa viên đã thấy Lý Việt đang bận rộn nhổ cỏ cho vườn hoa Nguyệt Quang lan, cỏ dại trong vườn hoa Nguyệt Quang lan mọc rất nhanh do được Sở Ly cung cấp linh khí, cứ hai ngày lại phải làm cỏ một lần.
Lý Việt ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn liền cười rất nham nhở, quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới.
Sở Ly trợn mắt nhìn hắn.
Lý Việt cười nói:
- Mùi vị các mĩ nhân thế nào?
Sở Ly trừng mắt, cúi đầu thấy Nguyệt Quang lan và Đàm Mộng hoa đều phát triển bình thường, không cần mình phải lo lắng.
- Huynh đệ, đệ lấy đâu ra nhiều mĩ nữ tới vậy, lẽ nào định mở thêm một Yêu Nguyệt lâu?
Lý Việt kéo tay áo hắn.
Hắn ta hiếu kỳ cả đêm không ngủ được, những cô nương này ai nấy cũng đều quyến rũ, mọi hành động cử chỉ đều rất hút hồn, hắn thấy rằng họ hơn hẳn những mĩ nữ của Yêu Nguyệt lâu.
Yêu Nguyệt lâu là thanh lâu nức tiếng nhất thành, là chốn tiêu tiền như nước, những người tới với Yêu Nguyệt lâu không giàu có thì cũng rất quyền thế, người bình thường không thể vào cửa, vừa vào cửa đã mất trăm lượng bạc, trong khi đó hai trăm lượng đã có thể mua được một căn nhà nhỏ, có thể thấy chi phí ở đó đắt tới nhường nào.
Sở Ly lắc đầu, nói với hắn ta lai lịch của họ.
Lý Việt nghe xong liền, vung tay đấm mạnh một cái, thở dài:
- Thật đáng thương, không ngờ đệ lại làm được một việc lớn như vậy, đúng là công đức vô lượng!
Sở Ly cười khổ:
- Việc này là chọc vỡ tổ ong, chuốc họa vào người, gã trại chủ đó là đệ tử của Đại Lôi Âm tự, mặc dù là đệ tự phản tự nhưng ta giết hắn là có tội, Đại Lôi Âm tự còn đang truy sát ta kìa.
- Đại Lôi Âm tự…?
Lý Việt trợn tròn mắt.
Sở Ly gật đầu.
Lý Việt há hốc miệng không nói lên lời.
Đại Lôi Âm tự là một tông phái hùng mạnh, thế lực lợi hại hơn phủ Quốc Công nhiều, thị vệ của phủ Quốc Công được phủ Quốc Công bảo vệ, những cao thủ võ lâm thông thường sẽ không dám gây sự, nhưng Đại Lôi Âm tự thì khác hẳn.
Sở Ly xua tay nói:
- Ta đi bẩm báo với tổng quản một tiếng.
- Ài…
Lý Việt thở dài, gật đầu:
- Đi nhanh rồi về, sau này đệ ở lại trong phủ, đừng ra ngoài nữa, nguy hiểm lắm!
Cho dù Sở Ly có võ công cao cường thì hắn ta cũng không cho rằng Sở Ly có thể chống đỡ lại được sự truy sát của Đại Lôi Âm tự, cao thủ của Đại Lôi Âm tự nhiều vô kể, hơn hẳn phủ Quốc Công, nghe nói còn có cả cao thủ Thiên Thần vì thế mới trụ vững ngàn năm không sụp đổ.
Sở Ly tới Ngọc Kỳ đảo.
Vừa vào đảo, Tô Như đã bước tới đón, nàng mặc áo vàng đào duyên dáng, nửa cười nửa như không cười quan sát hắn.
Sở Ly rời thuyền lên bờ, chắp tay hành lễ:
- Tổng quản.
Tô Như xua tay khẽ cười:
- Nghe nói ngươi mua nhà, cất giấu một bầy mĩ nữ?
Sở Ly cười khổ, lắc đầu thở dài, nói lại một lượt những việc gặp phải.
Sắc mặt Tô Như lập tức biến đổi, vẫy tay dẫn hắn tới tầng cao nhất của Quan Tinh lâu, thấy Tiêu Kỳ mặc một bộ xiêm y màu trắng tuyết đang luyện kiếm.
Kiếm quang như tuyết, hàn khí tỏa ra xung quanh, Sở Ly lùi lại một bước, tránh luồng hàn khí lạnh lẽo, uy lực của kiếm pháp này thực sự đáng sợ, bản thân mình muốn ứng phó chắc cũng phải cộng dồn bốn tầng của Bích Hải Vô Lượng công, nếu không sẽ không phải là đối thủ.
- Tiểu thư.
Tô Như đợi Tiêu Kỳ dừng lại mới đón lấy trường kiếm, tra vào bao và nói:
- Lần này Sở Ly gây ra đại họa rồi.
- Sao vậy…?
Đôi mắt trong veo của Tiêu Kỳ nhìn tới.
Sở Ly liền nói lại sự việc một lần.
- Pháp Thiện…
Tiêu Kỳ trầm ngâm, gật đầu:
- Là đệ tử Giới Luật Viện của Đại Lôi Âm tự, phụ trách truy bắt đệ tử phạm giới, ngươi có thể đánh thắng được hắn, võ công cũng khá lắm, không tồi!
Sở Ly lắc đầu nói:
- Pháp Thiện nhìn qua không phải lợi hại lắm.
- Đúng, đệ tử Giới Luật Viên võ công tầm thường, nếu thực sự truy sát ngươi sẽ dùng đệ tử Hàng Ma Viện.
Tiêu Kỳ khẽ lắc đầu:
- Những kẻ này giết người không chớp mắt, võ công cao cường, không thể sơ ý.
- Tiểu thư, vậy phải làm sao?
Tô Như nhíu mày nói:
- Thương lượng với Đại Lôi Âm tự có được không?
- Vô dụng thôi.
Tiêu Kỳ nhỏ nhẹ nói:
- Bọn họ vô cùng ngang ngược kiêu ngạo, không xem phủ Quốc Công ra gì.
- Lẽ nào cứ để Sở Ly bị truy sát sao?
- Né tránh thôi.
- Ôi… thế thì thật ấm ức, bực bội.
- Tình thế ép người, Sở Ly nếu như đi ra ngoài bọn họ chắc chắn sẽ giết hắn không khách sáo, chúng ta có thể làm gì được chứ, khai chiến với Đại Lôi Âm tự sao?
Tô Như nói:
- Vậy thì cảnh cáo bọn họ trước, bọn họ dám giết Sở Ly, chúng ta sẽ giết đệ tử của Đại Lôi Âm tự, trong Sùng Minh thành, gặp tên nào giết tên nấy!
Tiêu Kỳ liếc nhìn nàng ta.
Tô Như chu môi, nói:
- Kẻ nào cũng dám ức hiếp chúng ta, tức quá đi mất!
Sở Ly nói:
- Tổng quản, Đại Lôi Âm tự không giống vậy.
- Mặc kệ là chùa nào, đụng tới phủ Quốc Công chúng ta thì phải trả giá!
Tô Như nói.
- Muôi… không chịu suy nghĩ gì cả!
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Nếu phủ Quốc Công thực sự uy phong tới vậy thì cách diệt vong cũng không xa nữa!
Sở Ly gật đầu.
Uy phong như vậy thì đặt hoàng cung đại nội ở đâu, phủ Quốc Công dù sao đi nữa cũng không giống với Đại Lôi Âm tự, muốn tồn tại cần phụ thuộc vào hoàng quyền.
Sở Ly nói:
- Được rồi, vậy thời gian này ta sẽ không ra khỏi phủ.
- Như vậy là tốt nhất.
Tiêu Kỳ gật đầu:
- Việc về linh thổ cũng bắt đầu làm thôi, đã chuẩn bị xong hết rồi, ngươi định ở trên Ngọc Kỳ đảo?
- Đúng vậy.
Sở Ly gật đầu.
- Được, vậy thì ở lại Ngọc Kỳ đảo.
Tiêu Kỳ nói:
- Tiểu Như, hai ngươi đi chọn địa điểm, chọn chỗ kín đáo một chút, cố gắng giúp Sở Ly!
Tô Như bất mãn, uể oải trả lời:
- Vâng, tiểu thư!
Tác giả :
Tiêu Thư