Bạch Bào Tổng Quản
Chương 231: Hôn ước
Sở Ly nhận ra tên Phùng Thiếu Hoa này, lần trước khi cứu đệ tử Thái Hoa cốc hắn đã từng thấy, tâm tư người này thâm độc, là một gia hỏa khá khó chơi.
- Phùng Thiếu Hoa muốn giết ngươi sao?
Sở Ly nói:
- Đừng có ta hỏi một câu thì ngươi trả lời một câu.
- Ta mới vừa vào môn phái, tu vi cảnh giới vẫn còn đó. Sư phụ bị thương, cần một loại linh dược để chữa thương. Vì vậy nên Mạc sư tỷ mang theo ta đi tới Bạch cốt sơn tìm linh dược, nửa đường gặp phải tên Phùng Thiếu Hoa kia.
Tô Như khẽ cắn răng, oán hận nói:
- Phùng Thiếu Hoa có võ công rất lợi hại, Mạc sư tỷ liều mình bảo hộ ta, kết quả bị hắn sát hại, nếu không phải Tô sư tỷ nhìn thấy tín hiệu cầu cứu rồi tới đây. Thì thứ bây giờ ngươi nhìn thấy sẽ là thi thể của ta!
- Kỳ Nguyên đan không có tác dụng sao?
Sở Ly nói.
- Đứng trước bước ngoặt sinh tử, chẳng lẽ ta lại không dùng sao?
Tô Như tức giận nói:
- Mạc sư tỷ vì cứu ta mà chết, lẽ nào ta trơ mắt nhìn nàng chết chứ?
Sở Ly thở dài, quả thực không thể không dùng.
- Thanh Mãng sơn và Tuyết Nguyệt hiên các ngươi là cừu nhân với nhau. Vừa thấy mặt đã chém chém giết giết, kinh nghiệm chém giết của ngươi quá ít, cần phải mài giũa, không nên tùy tiện xuất sơn.
Sở Ly lắc đầu nói.
Ở trong phủ Quốc Công nàng là tổng quản Ngọc Kỳ đảo, lại là nha hoàn hầu cận của Tiêu Kỳ, cấp bậc không cao. Thế nhưng cũng giống như quan thất phẩm tới trước cửa tể tướng vậy. Cũng có người nịnh bợ, chỉ cần phân phó một câu là tự nhiên sẽ có người đi làm.
Hầu như nàng luôn ở bên trong phủ, không liên quan đến chuyện đánh đánh giết giết, dù có một thân võ học Tiên Thiên, thế bị vướng bởi kinh nghiệm không đủ, cho nên rất khó phát huy ra được uy lực chân chính.
- Phùng Thiếu Hoa thủ đoạn đê tiện, lấy việc dằn vặt người ta làm trò vui của mình.
Tô Như nghiến răng nghiến lợi:
- Rõ ràng hắn có thể dùng một đao giết ta, thế nhưng nhất định phải trêu đùa ta, dằn vặt ta, nhìn thấy bộ dáng sợ sệt của ta. Lại buộc ta xin tha, nói ta xin tha một mạng... Nhất định ta phải giết chết hắn!
Thanh âm của nàng lạnh lẽo. Bao gồm cả sự thống khổ bên trong.
Sở Ly tiến lên, vỗ vỗ bờ vai của nàng, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Nàng là đóa hoa bên trong nhà ấm. Không chịu được gió lớn mưa rào, người nhìn thấy trong phủ bình thường sẽ không bộ lộ vẻ mặt xấu xa ác độc này ra ở trước mặt nàng. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện này, đương nhiên sẽ khó tránh khỏi có bóng ma trong lòng.
- Người như thế cứ làm thịt là được, không cần suy nghĩ nhiều.
Sở Ly ôn nhu nói:
- Ta sẽ thay ngươi làm thịt hắn!
- Ta muốn đích thân làm thịt hắn!
Tô Như oán hận nói.
- Như vậy hắn sẽ sống một cách rất sảng khoái trong thời gian rất lâu.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Sẽ hại càng nhiều người của Tuyết Nguyệt hiên các ngươi hơn.
Phùng Thiếu Hoa là đệ tử kiệt xuất của Thanh Mãng sơn, tâm tư thâm độc, võ công lợi hại. Các đệ tử bình thường của Tuyết Nguyệt hiên đụng phải hắn sẽ rất khó may mắn thoát khỏi.
Lúc trước hắn không để ý tới ân oán trong võ lâm. Nhưng lúc này lại không thể không quản.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo tiếng gõ cửa vang lên:
- Đỗ sư muội có ở đó không?
- Mời vào.
Tô Như nói.
Hai nam tử đi vào trong nhà, một người tướng mạo đường đường, uy mãnh như sư tử, một người tướng mạo thường thường, da dẻ đen nghẻm, ánh mắt rất là linh hoạt.
- Triệu sư huynh, Dương sư huynh.
Tô Như ôm quyền, giới thiệu cho Sở Ly.
Thanh niên uy mãnh là Triệu Phi Hổ, một thanh niên khác là Dương Lăng Phong. Đều là đệ tử kiệt xuất của Tuyết Nguyệt hiên.
- Ài... chúng ta đã muốn tới thăm hỏi từ sớm rồi. Chỉ là Triệu sư huynh nói. Đỗ sư muội bị tổn thương mặt, sợ rằng không muốn gặp người khác, cho nên hiện giờ chúng ta mới tới đây.
Dương Lăng Phong ngồi vào trên ghế thêu, lại vỗ bắp đùi than thở:
- Đỗ sư muội không cần phải lo lắng, thuốc trị thương của chúng ta là nhất tuyệt, có vị sư tỷ sư muội nào trong cốc mà không bị thương cơ chứ? Muội xem, ai nấy đều diễm lệ, không để lại một chút sẹo nào cả!
Triệu Phi Hổ gật gù:
- Đúng vậy, Đỗ sư muội không cần lo lắng việc này.
Tô Như thở dài một hơi:
- Như vậy muội yên tâm rồi!
- Tên khốn kiếp họ Phùng kia là gia hỏa rất buồn nôn, gặp phải hắn thì phải chạy cho nhanh. Chuyện này mọi người đều biết!
Dương Lăng Phong nói:
- Lần sau đừng cho hắn cơ hội động thủ.... Tìm một cơ hội, nhất định hai huynh đệ chúng ta phải diệt trừ hắn!
Tô Như nói:
- Võ công của hắn rất lợi hại.
- Kỳ thực Đỗ sư muội cũng rất mạnh đó.
Dương Lăng Phong cười nói:
- Đệ tử ký danh tu thành cao thủ Thiên Tiên. Tuyệt đối là thiên tài, chỉ có điều dù sao cũng là nhắm mắt làm liều, không giống như chúng ta có người luận bàn... Đỗ sư muội nên đi ra ngoài luận bàn với mọi người. Như vậy kinh nghiệm động thủ sẽ nhiều hơn, bằng vào tư chất của ngươi, tuyệt đối có thể vượt qua họ Phùng kia!
- Phùng Thiếu Hoa cũng là thiên tài.
Triệu Phi Hổ nói.
Dương Lăng Phong hừ lạnh nói:
- Chúng ta còn có Đỗ Hạ sư muội! Tiên Thiên viên mãn, tiến vào thắng cảnh tham quan Thiên Ngoại Thiên, với tư chất của một đệ tử ký danh mà luyện tới Tiên Thiên viên mãn, có thể nói là khoáng thế kỳ tài, Phùng Thiếu Hoa thì tính là gì cơ chứ?
Sở Ly cười nhạt, hắn đã nhìn thấu tâm tư của bọn họ, chí ở trên người Tiêu Kỳ, là tình địch của mình.
Quả nhiên, sau đó Dương Lăng Phong quanh co lòng vòng hỏi thăm chuyện của Tiêu Kỳ, nàng thích gì, bình thường nàng cái gì, có chuyện gì làm nàng vui vẻ hay không.
Tô Như hơi có chút không kiên nhẫn.
Sở Ly ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Triệu sư huynh, Dương huynh đệ, Đỗ Hạ có hôn ước với ta.
- Sao?
Dương Lăng Phong kêu lên một tiếng thất thanh.
Hai mắt Tô Như cũng trừng lớn.
Triệu Phi Hổ đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
- Các ngươi có hôn ước sao?
Dương Lăng Phong hỏi, quay đầu nhìn về phía Tô Như.
Tô Như chần chờ một chút rồi chậm rãi gật đầu.
Nàng không biết trong hồ lô của Sở Ly bán thuốc gì, nhưng làm vậy cũng có lợi, cắt đứt tâm tư của những người này.
Sau khi hai người tiến vào Tuyết Nguyệt hiên đã xảy ra không ít chuyện.
Đúng là trong Tuyết Nguyệt hiên có không ít mỹ nữ, nhưng vẫn chênh lệch một phần với Tiêu Kỳ, cho nên dẫn tới quá nhiều nam đệ tử trong hiên ái mộ.
Như bọn họ, bình thường người động tâm tư với tiểu thư có rất nhiều, nàng đã ứng phó với hai nhóm, vô cùng phiền phức.
Thế nhưng nàng lại không thể trực tiếp mở miệng cản người, đành phải nhẫn nại, nàng ở trong phủ Quốc Công chưa từng phải nín nhịn như vậy.
Câu nói này của Sở Ly đã trực tiếp giải quyết phiền phức, đương nhiên nàng sẽ không vạch trần.
Dương Lăng Phong đánh giá Sở Ly từ trên xuống dưới, lắc đầu nói:
- Đỗ huynh, đừng trách lời nói của ta khó nghe, ta cảm thấy Đỗ huynh ngươi không xứng với Đỗ Hạ sư muội!
Sở Ly cười nói:
- Ta không xứng, vậy ai có thể xứng với nàng chứ?
- Đương nhiên là Triệu sư huynh của chúng ta!
Dương Lăng Phong chỉ tay về phía Triệu Phi Hổ, cười ha hả, nói:
- Triệu sư huynh là đệ nhất cao thủ trong các đệ tử của Tuyết Nguyệt hiên chúng ta!
Sở Ly nói:
- Chúng ta có hôn ước trên người, ta tin rằng Đỗ Hạ sẽ không hối hôn.
- Không bằng tự ngươi hối hôn.
Dương Lăng Phong nói:
- Đừng có làm cản bước của Đỗ Hạ sư muội.
Sở Ly lắc đầu:
- Ta sẽ không hối hôn.
Dương Lăng Phong cau mày nhìn hắn.
Tô Như hừ lạnh một tiếng:
- Dương sư huynh, ngươi muốn làm gì!
- Đỗ sư muội, cứ yên tâm dưỡng thương, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho muội.
Dương Lăng Phong vỗ ngực một cái:
- Triệu sư huynh ra tay, họ Phùng kia tất sẽ bị chém đầu!
Tô Như nói:
- Vậy thì đa tạ Triệu sư huynh rồi!
Nàng hừ nhẹ một tiếng, khoác lác, võ công của Triệu Phi Hổ và Phùng Thiếu Hoa sàn sàn nhau, đã đánh qua nhiều lần, hai bên đều có thắng bại, nhưng đều không thể làm gì được đối phương.
Triệu Phi Hổ nói:
- Mấy ngày nữa ta sẽ đi gặp Phùng Thiếu Hoa một lần!
- Triệu sư huynh, đừng có miễn cưỡng.
Tô Như nói:
- Để đại ca ta lên là được rồi.
Nàng quay đầu nhìn về phía Sở Ly:
- Đại ca đi giết Phùng Thiếu Hoa, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi!
Sở Ly nói:
- Chỉ cần biết hắn ở đâu, tự nhiên ta sẽ lấy được tính mạng của hắn!
- Được!
Dương Lăng Phong giơ ngón tay cái lên rồi nói:
- Rất có hào khí!
Sở Ly mỉm cười ôm quyền.
Dương Lăng Phong nói:
- Chuyện này cứ để ta tự lo liệu, ta sẽ nghe ngóng hành tung của hắn, sau đó sẽ nói cho Đỗ huynh!
Sở Ly nói:
- Vậy thì đa tạ!
Dương Lăng Phong như cười mà không phải cười liếc mắt nhìn về phía Triệu Phi Hổ.
Triệu Phi Hổ lắc đầu nói:
- Đỗ huynh, Phùng Thiếu Hoa là đệ nhất cao thủ trong Thanh Mãng sơn, nham hiểm giả dối, không dễ dàng đối phó như thế đâu!
Sở Ly cười nói:
- Đa tạ Triệu huynh nhắc nhở.
- Chi bằng, chúng ta liên thủ đi.
Triệu Phi Hổ nói.
Dương Lăng Phong khoát tay nói:
- Triệu sư huynh, ngươi đừng quấy rối nữa!
Tô Như tức giận trừng mắt nhìn Dương Lăng Phong.
Dương Lăng Phong cười nói:
- Để Đỗ huynh mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của Phùng Thiếu Hoa cũng được. Tránh cho có người nói Tuyết Nguyệt hiên chúng ta vô năng.
Sở Ly cười nhạt:
- Như vậy chúng ta đợi tin tức của Dương huynh đệ!
- Như vậy trước đó Đỗ huynh cứ ở trong cốc chờ hai ngày, ta sẽ nhanh chóng tìm được hắn!
Dương Lăng Phong nói.
Sở Ly gật đầu, ôm quyền một cái rồi nói:
- Không tiễn.
Hắn nhận ra Tô Như đã thiếu kiên nhẫn, nếu người này lại nói vài câu, có lẽ nàng sẽ bạo phát.
- Phùng Thiếu Hoa muốn giết ngươi sao?
Sở Ly nói:
- Đừng có ta hỏi một câu thì ngươi trả lời một câu.
- Ta mới vừa vào môn phái, tu vi cảnh giới vẫn còn đó. Sư phụ bị thương, cần một loại linh dược để chữa thương. Vì vậy nên Mạc sư tỷ mang theo ta đi tới Bạch cốt sơn tìm linh dược, nửa đường gặp phải tên Phùng Thiếu Hoa kia.
Tô Như khẽ cắn răng, oán hận nói:
- Phùng Thiếu Hoa có võ công rất lợi hại, Mạc sư tỷ liều mình bảo hộ ta, kết quả bị hắn sát hại, nếu không phải Tô sư tỷ nhìn thấy tín hiệu cầu cứu rồi tới đây. Thì thứ bây giờ ngươi nhìn thấy sẽ là thi thể của ta!
- Kỳ Nguyên đan không có tác dụng sao?
Sở Ly nói.
- Đứng trước bước ngoặt sinh tử, chẳng lẽ ta lại không dùng sao?
Tô Như tức giận nói:
- Mạc sư tỷ vì cứu ta mà chết, lẽ nào ta trơ mắt nhìn nàng chết chứ?
Sở Ly thở dài, quả thực không thể không dùng.
- Thanh Mãng sơn và Tuyết Nguyệt hiên các ngươi là cừu nhân với nhau. Vừa thấy mặt đã chém chém giết giết, kinh nghiệm chém giết của ngươi quá ít, cần phải mài giũa, không nên tùy tiện xuất sơn.
Sở Ly lắc đầu nói.
Ở trong phủ Quốc Công nàng là tổng quản Ngọc Kỳ đảo, lại là nha hoàn hầu cận của Tiêu Kỳ, cấp bậc không cao. Thế nhưng cũng giống như quan thất phẩm tới trước cửa tể tướng vậy. Cũng có người nịnh bợ, chỉ cần phân phó một câu là tự nhiên sẽ có người đi làm.
Hầu như nàng luôn ở bên trong phủ, không liên quan đến chuyện đánh đánh giết giết, dù có một thân võ học Tiên Thiên, thế bị vướng bởi kinh nghiệm không đủ, cho nên rất khó phát huy ra được uy lực chân chính.
- Phùng Thiếu Hoa thủ đoạn đê tiện, lấy việc dằn vặt người ta làm trò vui của mình.
Tô Như nghiến răng nghiến lợi:
- Rõ ràng hắn có thể dùng một đao giết ta, thế nhưng nhất định phải trêu đùa ta, dằn vặt ta, nhìn thấy bộ dáng sợ sệt của ta. Lại buộc ta xin tha, nói ta xin tha một mạng... Nhất định ta phải giết chết hắn!
Thanh âm của nàng lạnh lẽo. Bao gồm cả sự thống khổ bên trong.
Sở Ly tiến lên, vỗ vỗ bờ vai của nàng, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Nàng là đóa hoa bên trong nhà ấm. Không chịu được gió lớn mưa rào, người nhìn thấy trong phủ bình thường sẽ không bộ lộ vẻ mặt xấu xa ác độc này ra ở trước mặt nàng. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện này, đương nhiên sẽ khó tránh khỏi có bóng ma trong lòng.
- Người như thế cứ làm thịt là được, không cần suy nghĩ nhiều.
Sở Ly ôn nhu nói:
- Ta sẽ thay ngươi làm thịt hắn!
- Ta muốn đích thân làm thịt hắn!
Tô Như oán hận nói.
- Như vậy hắn sẽ sống một cách rất sảng khoái trong thời gian rất lâu.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Sẽ hại càng nhiều người của Tuyết Nguyệt hiên các ngươi hơn.
Phùng Thiếu Hoa là đệ tử kiệt xuất của Thanh Mãng sơn, tâm tư thâm độc, võ công lợi hại. Các đệ tử bình thường của Tuyết Nguyệt hiên đụng phải hắn sẽ rất khó may mắn thoát khỏi.
Lúc trước hắn không để ý tới ân oán trong võ lâm. Nhưng lúc này lại không thể không quản.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo tiếng gõ cửa vang lên:
- Đỗ sư muội có ở đó không?
- Mời vào.
Tô Như nói.
Hai nam tử đi vào trong nhà, một người tướng mạo đường đường, uy mãnh như sư tử, một người tướng mạo thường thường, da dẻ đen nghẻm, ánh mắt rất là linh hoạt.
- Triệu sư huynh, Dương sư huynh.
Tô Như ôm quyền, giới thiệu cho Sở Ly.
Thanh niên uy mãnh là Triệu Phi Hổ, một thanh niên khác là Dương Lăng Phong. Đều là đệ tử kiệt xuất của Tuyết Nguyệt hiên.
- Ài... chúng ta đã muốn tới thăm hỏi từ sớm rồi. Chỉ là Triệu sư huynh nói. Đỗ sư muội bị tổn thương mặt, sợ rằng không muốn gặp người khác, cho nên hiện giờ chúng ta mới tới đây.
Dương Lăng Phong ngồi vào trên ghế thêu, lại vỗ bắp đùi than thở:
- Đỗ sư muội không cần phải lo lắng, thuốc trị thương của chúng ta là nhất tuyệt, có vị sư tỷ sư muội nào trong cốc mà không bị thương cơ chứ? Muội xem, ai nấy đều diễm lệ, không để lại một chút sẹo nào cả!
Triệu Phi Hổ gật gù:
- Đúng vậy, Đỗ sư muội không cần lo lắng việc này.
Tô Như thở dài một hơi:
- Như vậy muội yên tâm rồi!
- Tên khốn kiếp họ Phùng kia là gia hỏa rất buồn nôn, gặp phải hắn thì phải chạy cho nhanh. Chuyện này mọi người đều biết!
Dương Lăng Phong nói:
- Lần sau đừng cho hắn cơ hội động thủ.... Tìm một cơ hội, nhất định hai huynh đệ chúng ta phải diệt trừ hắn!
Tô Như nói:
- Võ công của hắn rất lợi hại.
- Kỳ thực Đỗ sư muội cũng rất mạnh đó.
Dương Lăng Phong cười nói:
- Đệ tử ký danh tu thành cao thủ Thiên Tiên. Tuyệt đối là thiên tài, chỉ có điều dù sao cũng là nhắm mắt làm liều, không giống như chúng ta có người luận bàn... Đỗ sư muội nên đi ra ngoài luận bàn với mọi người. Như vậy kinh nghiệm động thủ sẽ nhiều hơn, bằng vào tư chất của ngươi, tuyệt đối có thể vượt qua họ Phùng kia!
- Phùng Thiếu Hoa cũng là thiên tài.
Triệu Phi Hổ nói.
Dương Lăng Phong hừ lạnh nói:
- Chúng ta còn có Đỗ Hạ sư muội! Tiên Thiên viên mãn, tiến vào thắng cảnh tham quan Thiên Ngoại Thiên, với tư chất của một đệ tử ký danh mà luyện tới Tiên Thiên viên mãn, có thể nói là khoáng thế kỳ tài, Phùng Thiếu Hoa thì tính là gì cơ chứ?
Sở Ly cười nhạt, hắn đã nhìn thấu tâm tư của bọn họ, chí ở trên người Tiêu Kỳ, là tình địch của mình.
Quả nhiên, sau đó Dương Lăng Phong quanh co lòng vòng hỏi thăm chuyện của Tiêu Kỳ, nàng thích gì, bình thường nàng cái gì, có chuyện gì làm nàng vui vẻ hay không.
Tô Như hơi có chút không kiên nhẫn.
Sở Ly ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Triệu sư huynh, Dương huynh đệ, Đỗ Hạ có hôn ước với ta.
- Sao?
Dương Lăng Phong kêu lên một tiếng thất thanh.
Hai mắt Tô Như cũng trừng lớn.
Triệu Phi Hổ đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
- Các ngươi có hôn ước sao?
Dương Lăng Phong hỏi, quay đầu nhìn về phía Tô Như.
Tô Như chần chờ một chút rồi chậm rãi gật đầu.
Nàng không biết trong hồ lô của Sở Ly bán thuốc gì, nhưng làm vậy cũng có lợi, cắt đứt tâm tư của những người này.
Sau khi hai người tiến vào Tuyết Nguyệt hiên đã xảy ra không ít chuyện.
Đúng là trong Tuyết Nguyệt hiên có không ít mỹ nữ, nhưng vẫn chênh lệch một phần với Tiêu Kỳ, cho nên dẫn tới quá nhiều nam đệ tử trong hiên ái mộ.
Như bọn họ, bình thường người động tâm tư với tiểu thư có rất nhiều, nàng đã ứng phó với hai nhóm, vô cùng phiền phức.
Thế nhưng nàng lại không thể trực tiếp mở miệng cản người, đành phải nhẫn nại, nàng ở trong phủ Quốc Công chưa từng phải nín nhịn như vậy.
Câu nói này của Sở Ly đã trực tiếp giải quyết phiền phức, đương nhiên nàng sẽ không vạch trần.
Dương Lăng Phong đánh giá Sở Ly từ trên xuống dưới, lắc đầu nói:
- Đỗ huynh, đừng trách lời nói của ta khó nghe, ta cảm thấy Đỗ huynh ngươi không xứng với Đỗ Hạ sư muội!
Sở Ly cười nói:
- Ta không xứng, vậy ai có thể xứng với nàng chứ?
- Đương nhiên là Triệu sư huynh của chúng ta!
Dương Lăng Phong chỉ tay về phía Triệu Phi Hổ, cười ha hả, nói:
- Triệu sư huynh là đệ nhất cao thủ trong các đệ tử của Tuyết Nguyệt hiên chúng ta!
Sở Ly nói:
- Chúng ta có hôn ước trên người, ta tin rằng Đỗ Hạ sẽ không hối hôn.
- Không bằng tự ngươi hối hôn.
Dương Lăng Phong nói:
- Đừng có làm cản bước của Đỗ Hạ sư muội.
Sở Ly lắc đầu:
- Ta sẽ không hối hôn.
Dương Lăng Phong cau mày nhìn hắn.
Tô Như hừ lạnh một tiếng:
- Dương sư huynh, ngươi muốn làm gì!
- Đỗ sư muội, cứ yên tâm dưỡng thương, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho muội.
Dương Lăng Phong vỗ ngực một cái:
- Triệu sư huynh ra tay, họ Phùng kia tất sẽ bị chém đầu!
Tô Như nói:
- Vậy thì đa tạ Triệu sư huynh rồi!
Nàng hừ nhẹ một tiếng, khoác lác, võ công của Triệu Phi Hổ và Phùng Thiếu Hoa sàn sàn nhau, đã đánh qua nhiều lần, hai bên đều có thắng bại, nhưng đều không thể làm gì được đối phương.
Triệu Phi Hổ nói:
- Mấy ngày nữa ta sẽ đi gặp Phùng Thiếu Hoa một lần!
- Triệu sư huynh, đừng có miễn cưỡng.
Tô Như nói:
- Để đại ca ta lên là được rồi.
Nàng quay đầu nhìn về phía Sở Ly:
- Đại ca đi giết Phùng Thiếu Hoa, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi!
Sở Ly nói:
- Chỉ cần biết hắn ở đâu, tự nhiên ta sẽ lấy được tính mạng của hắn!
- Được!
Dương Lăng Phong giơ ngón tay cái lên rồi nói:
- Rất có hào khí!
Sở Ly mỉm cười ôm quyền.
Dương Lăng Phong nói:
- Chuyện này cứ để ta tự lo liệu, ta sẽ nghe ngóng hành tung của hắn, sau đó sẽ nói cho Đỗ huynh!
Sở Ly nói:
- Vậy thì đa tạ!
Dương Lăng Phong như cười mà không phải cười liếc mắt nhìn về phía Triệu Phi Hổ.
Triệu Phi Hổ lắc đầu nói:
- Đỗ huynh, Phùng Thiếu Hoa là đệ nhất cao thủ trong Thanh Mãng sơn, nham hiểm giả dối, không dễ dàng đối phó như thế đâu!
Sở Ly cười nói:
- Đa tạ Triệu huynh nhắc nhở.
- Chi bằng, chúng ta liên thủ đi.
Triệu Phi Hổ nói.
Dương Lăng Phong khoát tay nói:
- Triệu sư huynh, ngươi đừng quấy rối nữa!
Tô Như tức giận trừng mắt nhìn Dương Lăng Phong.
Dương Lăng Phong cười nói:
- Để Đỗ huynh mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của Phùng Thiếu Hoa cũng được. Tránh cho có người nói Tuyết Nguyệt hiên chúng ta vô năng.
Sở Ly cười nhạt:
- Như vậy chúng ta đợi tin tức của Dương huynh đệ!
- Như vậy trước đó Đỗ huynh cứ ở trong cốc chờ hai ngày, ta sẽ nhanh chóng tìm được hắn!
Dương Lăng Phong nói.
Sở Ly gật đầu, ôm quyền một cái rồi nói:
- Không tiễn.
Hắn nhận ra Tô Như đã thiếu kiên nhẫn, nếu người này lại nói vài câu, có lẽ nàng sẽ bạo phát.
Tác giả :
Tiêu Thư