Bạch Bào Tổng Quản
Chương 171: Tấn cấp
- Sở Ly thật sự không chết!
Tiêu Kỳ nói.
Tiêu Thiết Ưng thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu muội, người chết không thể sống lại, đừng quá khổ sở!
Tiêu Kỳ tức giận:
- Đại ca, muội rất tỉnh táo!
Tiêu Thiết Ưng nhìn nàng quả thực rất tỉnh táo, hắn có chút bán tín bán nghi nói:
- Thật sự không chết?
- Không biết.
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Sinh cơ của hắn đã đứt đoạn, nhưng thân thể vẫn ấm áp không cứng.
- Nói như vậy vẫn còn có một đường hi vọng?
Tiêu Thiết Ưng bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn.
Tiêu Kỳ nói:
- Muội cảm thấy hắn sẽ không chết.
Tiêu Thiết Ưng cau mày nói:
- Như vậy mau mau tới trị liệu, để xem Quách lão có biện pháp nào hay không?
- Nếu Quách lão có biện pháp thì hôm qua sẽ không đứng nhìn.
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Tình huống của hắn như vậy, dùng cách gì cũng vô dụng, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sinh cơ đứt đoạn, thân thể như gỗ mục, lực lượng của đan dược vô hiệu, nhưng từ dư âm một tia ấm áp đã nói rõ hồn phách của hắn chưa tán đi, còn có khả năng tỉnh lại. Cho nên có lẽ hiện tại hắn đang khổ sở giãy dụa.
Đây là chuyện mà người ngoài không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn mà thôi.
Tiêu Thiết Ưng đứng dậy đi dạo, có chút lo lắng nói:
- Nhất định sẽ có biện pháp!
Tiêu Kỳ nói:
- Muội đi hỏi Tôn bà bà một chút, ngày thường bà bà đọc rất nhiều sách.
- Ồ, nhanh đi đi.
Tiêu Thiết Ưng vội nói, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn.
Khi sắp sửa mất đi Sở Ly, hắn mới cảm giác được Sở Ly quan trọng tới bao nhiêu, không thể thay thế. Nếu thực sự mất đi đối phương, phủ Quốc Công sẽ thiếu đi một cây cột trụ.
…
Trong lúc Sở Ly hôn mê, khi thì tỉnh táo khi thì ảm đạm, trong lúc hoảng hốt đi tới một vị trí mờ mịt vô cùng, tất cả mọi thứ chung quanh đều mờ mịt, sương mù mờ mịt, không nhìn thấy rõ rốt cuộc mình đang ở nơi nào, chung quanh có cái gì. Chỉ có một con đường mòn thật dài đi về nơi sâu xa mờ mịt ở dưới chân mà thôi.
Sau khi hắn dần dần tỉnh táo lại, dọc theo đường mòn trong sương mù dày đặc đi về phía trước, không biết đi được bao lâu, trước mắt vẫn là sương mù dày đặc. Không khác gì lúc trước.
Hắn cảm thấy là lạ, dừng lại trầm tư nhìn tình hình trước mắt.
Vào lúc ngã xuống hắn đã biết chuyện gì vừa xảy ra, một tia chớp bắn trúng hắn. Trong nháy mắt đã khiến cho hắn ngất đi, vốn hắn tưởng rằng mình không thể may mắn thoát khỏi. Nhưng không chết, có khả năng là tinh thần mạnh mẽ đã tránh thoát một kiếp, hoặc là có lực lượng kỳ dị gì đó bảo vệ mình.
Hắn ngồi xổm xuống sờ sờ vào đường mòn, đường mòn mang đến cho hắn một cảm giác rất là kỳ dị, vừa giống như sắt lại giống như gỗ, tuyệt đối không phải là bùn đất, chẳng lẽ hắn đang đi trên một con đường mòn làm bằng gỗ?
Sau đó hắn lại lắc đầu, không còn quan tâm tới chuyện này nữa. Hắn đang nghĩ xem phải làm sao mới có thể phá tan sương mù dày đặc, phải tỉnh lại nhanh hơn một chút. Nếu như không tỉnh nữa, không chừng bọn họ sẽ thật sự coi hắn đã chết, sau đó sẽ mang hắn đi chôn.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, trong đầu quán tưởng Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, Bạch Hổ hiện ra một cách rõ ràng, chung quanh không có một chút lực lượng nào xuất hiện, giống như bị sương mù dày ngăn cách liên hệ cùng thiên địa, hoặc là do trạng thái kỳ dị của hắn bây giờ.
Sau đó hắn lập tức đổi thành Khô Vinh kinh.
Khô Vinh thụ vừa xuất hiện thì hắn đã có cảm giác, lập tức mở mắt ra.
Một gốc đại thụ xuất hiện ở ngoài mười bước, hắn xem xét tỉ mỉ. Gốc đại thụ này mênh mông khổng lồ, không biết thô to bao nhiêu, hoàn toàn che khuất tầm mắt, sừng sững cao vót, giống như kéo dài tới phía chân trời, không nhìn thấy đầu, mình ở trước mặt đại thụ giống như một con kiến trước đại thụ vậy.
Hắn tiến lên sờ sờ, một luồng cảm giác kỳ dị xông lên đầu, như máu thịt liên kết. Như tay trái chạm vào tay phải của chính mình, gốc đại thụ này chính là Khô Vinh thụ!
Tâm thần khẽ động, sương mù dày đặc chung quanh cuồn cuộn, tranh nhau chen lấn kéo về phía Khô Vinh thụ. Khiến cho Khô Vinh thụ càng ngày càng trở nên rõ ràng chân thực.
Sương mù dày đặc giống như vô cùng vô tận, sau khi Khô Vinh thụ trở nên chân thực, cảm giác liên kết máu thịt giữa hắn và Khô Vinh thụ càng ngày càng rõ ràng, không ngờ lại hòa vào làm một thể, mình chính là đại thụ, đại thụ chính là mình!
- Ầm ầm!
Tất cả mọi thứ trước mắt đều nổ tung, đầu óc trống rỗng.
Bên tai hắn truyền đến thanh âm, ngực sinh ra một cảm giác buồn bực không tên. Hắn không nhịn được há mồm, một tiếng hú kìm nén trong miệng từ lâu phát ra, vang vọng toàn bộ Ngọc Kỳ đảo.
Tuyết Lăng đang nửa ngồi nửa quỳ ở trên đất, hai mắt đỏ hồng trợn lên, ngơ ngác nhìn hắn mở mắt ra rồi ngồi dậy.
- Công... công tử?
Tuyết Lăng có chút nghi hoặc kêu lên, nàng chỉ lo mình xuất hiện ảo giác, âm thanh quá lớn sẽ làm nàng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp này.
Sở Ly liếc mắt nhìn hai bên, cười nói:
- Đã bao lâu rồi?
- Một ngày.
Tuyết Lăng hoài nghi duỗi tay phải ra, sờ mặt của hắn.
Sở Ly vỗ bàn tay ngọc của nàng một cái, cười nói:
- Ngươi không nằm mơ, ta còn chưa chết!
- Công tử không chết thật sao?
Nhất thời hai mắt của Tuyết Lăng tỏa sáng.
- Sao ta có thể chết dễ dàng như vậy chứ?
Sở Ly cười nói.
Từ trong mắt của Tuyết Lăng đột nhiên có nước mắt tuôn ra:
- Công tử, người... người... quá đáng sợ!
Sở Ly cười nói:
- Đừng nghĩ ngợi nhiều, đi nói cho tiểu thư một tiếng.
- Vâng!
Tuyết Lăng vội vàng đứng dậy, khi mở cửa viện lại quay đầu lại, nàng chỉ lo đây là một giấc mơ.
Sở Ly cười vung vung tay, nhìn theo nàng rời đi.
Hắn ngồi khoanh chân, nhắm mắt cảm thụ thân thể của mình một chút.
Một loại cảm giác kỳ dị tự nhiên sinh ra, linh khí từ bốn phương tám hướng tràn vào thân thể, những linh khí cực kỳ tinh khiết này là do hai cỗ khí tức hỗn tạp mà thành, một loại khí tức chủ vinh, một loại khác khí tức chủ khô.
Giống như nguyên tử do hạt nhân nơtron tạo thành, linh khí thực vật cực kỳ tinh khiết mà lúc trước hắn cảm thấy cũng không phải là một thể đơn thuần, mà là vinh khí và khô khí kết hợp lại hình thành linh khí.
Trong lòng Sở Ly sinh ra cảm ngộ, chia một luồng linh khí ra làm hai, khô khí và vinh khí ngăn cách, truyền vào hai gốc linh thảo ở gần đó.
Trong nháy mắt hai gốc linh thảo xảy ra biến hóa, một gốc nhanh chóng lớn dần, sinh cơ bừng bừng, một gốc khác thì lại bắt đầu suy nhược, khô héo.
Sở Ly lập tức mỉm cười, Khô Vinh kinh của hắn đã bước vào tầng thứ hai!
Hắn thúc giục Đại Viên Kính Trí, tất cả mọi vật ở năm dặm chung quanh đều hiện ra rõ ràng ở trong đầu, linh khí bên trong thực vật trong một dặm chung quanh kéo lại đây, linh khí vô cùng khổng lồ trong nháy mắt đã bổ sung thân thể hắn viên mãn, khiến cho tu vi của hắn tăng lên mấy phần.
Đáng tiếc hắn vẫn còn là Tiên Thiên, không thể hiểu được ý cảnh, không thể bước vào Thiên Ngoại Thiên.
Bóng trắng lóe lên, Tiêu Kỳ xuất hiện ở trước người hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía hắn.
Sở Ly mở mắt ra, mỉm cười nói:
- Tiểu thư.
- Ngươi thực sự không sao đó chứ?
Tiêu Kỳ vội hỏi.
Sở Ly cười gật gù:
- Quả thực là mạng ta lớn!
Tiêu Kỳ mạnh mẽ nguýt hắn một cái:
- Không phải mạng ngươi lớn, là số ngươi may, lần sau chưa chắc đã có vận may như vậy nữa... Thân thể có gì không khỏe hay không?
- Rất tốt là đằng khác.
Sở Ly cười nói.
Tiêu Kỳ thở một hơi dài nhẹ nhõm, bình tĩnh lại. Nàng bỗng nhiên cảm giác có chút uể oải, lại nói với Tô Như và Tuyết Lăng vừa mới tiến vào viện:
- Làm một chút thức ăn đem đến đây đi.
Tuyết Lăng vội vã đồng ý, lại liếc mắt nhìn Sở Ly, sau đó đi tới nhà bếp.
Tô Như đi tới gần, vỗ vỗ bả vai hắn:
- Quả thực vẫn còn sống! Sở Ly, ngươi cũng thật là trâu bò đó!
Sở Ly cười nói:
- Làm phiền tiểu thư lo lắng rồi, quả thực là không nên.
- Ta không lo lắng!
Tiêu Kỳ hừ lạnh nói.
Tô Như mở miệng cười nói:
- Mọi người đều cho rằng ngươi đã chết. Đúng rồi, ngươi thật sự yêu thích Nhị tiểu thư như vậy, cam nguyện liều mình cứu Nhị tiểu thư hay sao?
Sở Ly cười khổ lắc đầu một cái:
- Dùng hết toàn lực mà thôi, đối với Nhị tiểu thư cũng không phải là có tình cảm như vậy!
- Được, được rồi.
Tô Như cười nói:
- Đừng nói một đằng làm một nẻo, mọi người đều rất rõ ràng!
Sở Ly cười nói:
- Thực sự là hiểu lầm rồi.
- Nhị tỷ là đệ nhất mỹ nhân, có yêu thích cũng là chuyện đương nhiên.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư, ngàn vạn đừng nói như vậy, đừng làm hỏng danh tiếng của Nhị tiểu thư.
Tiêu Kỳ nhàn nhạt hừ lạnh nói:
- Danh tiếng của Nhị tỷ...
Sở Ly bất đắc dĩ lắc đầu, thực sự là càng giải thích thì lại càng rối loạn.
- Tiểu thư, ta đi thông báo tin tức cho Đại công tử và Nhị tiểu thư.
Tô Như nói.
Tiêu Kỳ vung tay lên.
Tô Như nhìn Sở Ly một chút:
- Lần sau đừng tiếp tục liều mạng như thế nữa!
- Đương nhiên.
Sở Ly cười nói.
Tô Như chu môi ra, lần nào mà người này chẳng nói không như vậy chứ, nhưng kiểu gì lần sau thế nào hắn cũng sẽ làm như vậy.
Rất nhanh Tuyết Lăng đã bưng tới hai chén cháo, Sở Ly và Tiêu Kỳ uống. Sau khi rời Thiên Linh viện đến lầu ba Quan tinh lâu, đám người Tiêu Thiết Ưng lục tục tới.
Tiêu Kỳ nói.
Tiêu Thiết Ưng thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu muội, người chết không thể sống lại, đừng quá khổ sở!
Tiêu Kỳ tức giận:
- Đại ca, muội rất tỉnh táo!
Tiêu Thiết Ưng nhìn nàng quả thực rất tỉnh táo, hắn có chút bán tín bán nghi nói:
- Thật sự không chết?
- Không biết.
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Sinh cơ của hắn đã đứt đoạn, nhưng thân thể vẫn ấm áp không cứng.
- Nói như vậy vẫn còn có một đường hi vọng?
Tiêu Thiết Ưng bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn.
Tiêu Kỳ nói:
- Muội cảm thấy hắn sẽ không chết.
Tiêu Thiết Ưng cau mày nói:
- Như vậy mau mau tới trị liệu, để xem Quách lão có biện pháp nào hay không?
- Nếu Quách lão có biện pháp thì hôm qua sẽ không đứng nhìn.
Tiêu Kỳ lắc đầu nói:
- Tình huống của hắn như vậy, dùng cách gì cũng vô dụng, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sinh cơ đứt đoạn, thân thể như gỗ mục, lực lượng của đan dược vô hiệu, nhưng từ dư âm một tia ấm áp đã nói rõ hồn phách của hắn chưa tán đi, còn có khả năng tỉnh lại. Cho nên có lẽ hiện tại hắn đang khổ sở giãy dụa.
Đây là chuyện mà người ngoài không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn mà thôi.
Tiêu Thiết Ưng đứng dậy đi dạo, có chút lo lắng nói:
- Nhất định sẽ có biện pháp!
Tiêu Kỳ nói:
- Muội đi hỏi Tôn bà bà một chút, ngày thường bà bà đọc rất nhiều sách.
- Ồ, nhanh đi đi.
Tiêu Thiết Ưng vội nói, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn.
Khi sắp sửa mất đi Sở Ly, hắn mới cảm giác được Sở Ly quan trọng tới bao nhiêu, không thể thay thế. Nếu thực sự mất đi đối phương, phủ Quốc Công sẽ thiếu đi một cây cột trụ.
…
Trong lúc Sở Ly hôn mê, khi thì tỉnh táo khi thì ảm đạm, trong lúc hoảng hốt đi tới một vị trí mờ mịt vô cùng, tất cả mọi thứ chung quanh đều mờ mịt, sương mù mờ mịt, không nhìn thấy rõ rốt cuộc mình đang ở nơi nào, chung quanh có cái gì. Chỉ có một con đường mòn thật dài đi về nơi sâu xa mờ mịt ở dưới chân mà thôi.
Sau khi hắn dần dần tỉnh táo lại, dọc theo đường mòn trong sương mù dày đặc đi về phía trước, không biết đi được bao lâu, trước mắt vẫn là sương mù dày đặc. Không khác gì lúc trước.
Hắn cảm thấy là lạ, dừng lại trầm tư nhìn tình hình trước mắt.
Vào lúc ngã xuống hắn đã biết chuyện gì vừa xảy ra, một tia chớp bắn trúng hắn. Trong nháy mắt đã khiến cho hắn ngất đi, vốn hắn tưởng rằng mình không thể may mắn thoát khỏi. Nhưng không chết, có khả năng là tinh thần mạnh mẽ đã tránh thoát một kiếp, hoặc là có lực lượng kỳ dị gì đó bảo vệ mình.
Hắn ngồi xổm xuống sờ sờ vào đường mòn, đường mòn mang đến cho hắn một cảm giác rất là kỳ dị, vừa giống như sắt lại giống như gỗ, tuyệt đối không phải là bùn đất, chẳng lẽ hắn đang đi trên một con đường mòn làm bằng gỗ?
Sau đó hắn lại lắc đầu, không còn quan tâm tới chuyện này nữa. Hắn đang nghĩ xem phải làm sao mới có thể phá tan sương mù dày đặc, phải tỉnh lại nhanh hơn một chút. Nếu như không tỉnh nữa, không chừng bọn họ sẽ thật sự coi hắn đã chết, sau đó sẽ mang hắn đi chôn.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, trong đầu quán tưởng Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, Bạch Hổ hiện ra một cách rõ ràng, chung quanh không có một chút lực lượng nào xuất hiện, giống như bị sương mù dày ngăn cách liên hệ cùng thiên địa, hoặc là do trạng thái kỳ dị của hắn bây giờ.
Sau đó hắn lập tức đổi thành Khô Vinh kinh.
Khô Vinh thụ vừa xuất hiện thì hắn đã có cảm giác, lập tức mở mắt ra.
Một gốc đại thụ xuất hiện ở ngoài mười bước, hắn xem xét tỉ mỉ. Gốc đại thụ này mênh mông khổng lồ, không biết thô to bao nhiêu, hoàn toàn che khuất tầm mắt, sừng sững cao vót, giống như kéo dài tới phía chân trời, không nhìn thấy đầu, mình ở trước mặt đại thụ giống như một con kiến trước đại thụ vậy.
Hắn tiến lên sờ sờ, một luồng cảm giác kỳ dị xông lên đầu, như máu thịt liên kết. Như tay trái chạm vào tay phải của chính mình, gốc đại thụ này chính là Khô Vinh thụ!
Tâm thần khẽ động, sương mù dày đặc chung quanh cuồn cuộn, tranh nhau chen lấn kéo về phía Khô Vinh thụ. Khiến cho Khô Vinh thụ càng ngày càng trở nên rõ ràng chân thực.
Sương mù dày đặc giống như vô cùng vô tận, sau khi Khô Vinh thụ trở nên chân thực, cảm giác liên kết máu thịt giữa hắn và Khô Vinh thụ càng ngày càng rõ ràng, không ngờ lại hòa vào làm một thể, mình chính là đại thụ, đại thụ chính là mình!
- Ầm ầm!
Tất cả mọi thứ trước mắt đều nổ tung, đầu óc trống rỗng.
Bên tai hắn truyền đến thanh âm, ngực sinh ra một cảm giác buồn bực không tên. Hắn không nhịn được há mồm, một tiếng hú kìm nén trong miệng từ lâu phát ra, vang vọng toàn bộ Ngọc Kỳ đảo.
Tuyết Lăng đang nửa ngồi nửa quỳ ở trên đất, hai mắt đỏ hồng trợn lên, ngơ ngác nhìn hắn mở mắt ra rồi ngồi dậy.
- Công... công tử?
Tuyết Lăng có chút nghi hoặc kêu lên, nàng chỉ lo mình xuất hiện ảo giác, âm thanh quá lớn sẽ làm nàng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp này.
Sở Ly liếc mắt nhìn hai bên, cười nói:
- Đã bao lâu rồi?
- Một ngày.
Tuyết Lăng hoài nghi duỗi tay phải ra, sờ mặt của hắn.
Sở Ly vỗ bàn tay ngọc của nàng một cái, cười nói:
- Ngươi không nằm mơ, ta còn chưa chết!
- Công tử không chết thật sao?
Nhất thời hai mắt của Tuyết Lăng tỏa sáng.
- Sao ta có thể chết dễ dàng như vậy chứ?
Sở Ly cười nói.
Từ trong mắt của Tuyết Lăng đột nhiên có nước mắt tuôn ra:
- Công tử, người... người... quá đáng sợ!
Sở Ly cười nói:
- Đừng nghĩ ngợi nhiều, đi nói cho tiểu thư một tiếng.
- Vâng!
Tuyết Lăng vội vàng đứng dậy, khi mở cửa viện lại quay đầu lại, nàng chỉ lo đây là một giấc mơ.
Sở Ly cười vung vung tay, nhìn theo nàng rời đi.
Hắn ngồi khoanh chân, nhắm mắt cảm thụ thân thể của mình một chút.
Một loại cảm giác kỳ dị tự nhiên sinh ra, linh khí từ bốn phương tám hướng tràn vào thân thể, những linh khí cực kỳ tinh khiết này là do hai cỗ khí tức hỗn tạp mà thành, một loại khí tức chủ vinh, một loại khác khí tức chủ khô.
Giống như nguyên tử do hạt nhân nơtron tạo thành, linh khí thực vật cực kỳ tinh khiết mà lúc trước hắn cảm thấy cũng không phải là một thể đơn thuần, mà là vinh khí và khô khí kết hợp lại hình thành linh khí.
Trong lòng Sở Ly sinh ra cảm ngộ, chia một luồng linh khí ra làm hai, khô khí và vinh khí ngăn cách, truyền vào hai gốc linh thảo ở gần đó.
Trong nháy mắt hai gốc linh thảo xảy ra biến hóa, một gốc nhanh chóng lớn dần, sinh cơ bừng bừng, một gốc khác thì lại bắt đầu suy nhược, khô héo.
Sở Ly lập tức mỉm cười, Khô Vinh kinh của hắn đã bước vào tầng thứ hai!
Hắn thúc giục Đại Viên Kính Trí, tất cả mọi vật ở năm dặm chung quanh đều hiện ra rõ ràng ở trong đầu, linh khí bên trong thực vật trong một dặm chung quanh kéo lại đây, linh khí vô cùng khổng lồ trong nháy mắt đã bổ sung thân thể hắn viên mãn, khiến cho tu vi của hắn tăng lên mấy phần.
Đáng tiếc hắn vẫn còn là Tiên Thiên, không thể hiểu được ý cảnh, không thể bước vào Thiên Ngoại Thiên.
Bóng trắng lóe lên, Tiêu Kỳ xuất hiện ở trước người hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía hắn.
Sở Ly mở mắt ra, mỉm cười nói:
- Tiểu thư.
- Ngươi thực sự không sao đó chứ?
Tiêu Kỳ vội hỏi.
Sở Ly cười gật gù:
- Quả thực là mạng ta lớn!
Tiêu Kỳ mạnh mẽ nguýt hắn một cái:
- Không phải mạng ngươi lớn, là số ngươi may, lần sau chưa chắc đã có vận may như vậy nữa... Thân thể có gì không khỏe hay không?
- Rất tốt là đằng khác.
Sở Ly cười nói.
Tiêu Kỳ thở một hơi dài nhẹ nhõm, bình tĩnh lại. Nàng bỗng nhiên cảm giác có chút uể oải, lại nói với Tô Như và Tuyết Lăng vừa mới tiến vào viện:
- Làm một chút thức ăn đem đến đây đi.
Tuyết Lăng vội vã đồng ý, lại liếc mắt nhìn Sở Ly, sau đó đi tới nhà bếp.
Tô Như đi tới gần, vỗ vỗ bả vai hắn:
- Quả thực vẫn còn sống! Sở Ly, ngươi cũng thật là trâu bò đó!
Sở Ly cười nói:
- Làm phiền tiểu thư lo lắng rồi, quả thực là không nên.
- Ta không lo lắng!
Tiêu Kỳ hừ lạnh nói.
Tô Như mở miệng cười nói:
- Mọi người đều cho rằng ngươi đã chết. Đúng rồi, ngươi thật sự yêu thích Nhị tiểu thư như vậy, cam nguyện liều mình cứu Nhị tiểu thư hay sao?
Sở Ly cười khổ lắc đầu một cái:
- Dùng hết toàn lực mà thôi, đối với Nhị tiểu thư cũng không phải là có tình cảm như vậy!
- Được, được rồi.
Tô Như cười nói:
- Đừng nói một đằng làm một nẻo, mọi người đều rất rõ ràng!
Sở Ly cười nói:
- Thực sự là hiểu lầm rồi.
- Nhị tỷ là đệ nhất mỹ nhân, có yêu thích cũng là chuyện đương nhiên.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói.
Sở Ly nói:
- Tiểu thư, ngàn vạn đừng nói như vậy, đừng làm hỏng danh tiếng của Nhị tiểu thư.
Tiêu Kỳ nhàn nhạt hừ lạnh nói:
- Danh tiếng của Nhị tỷ...
Sở Ly bất đắc dĩ lắc đầu, thực sự là càng giải thích thì lại càng rối loạn.
- Tiểu thư, ta đi thông báo tin tức cho Đại công tử và Nhị tiểu thư.
Tô Như nói.
Tiêu Kỳ vung tay lên.
Tô Như nhìn Sở Ly một chút:
- Lần sau đừng tiếp tục liều mạng như thế nữa!
- Đương nhiên.
Sở Ly cười nói.
Tô Như chu môi ra, lần nào mà người này chẳng nói không như vậy chứ, nhưng kiểu gì lần sau thế nào hắn cũng sẽ làm như vậy.
Rất nhanh Tuyết Lăng đã bưng tới hai chén cháo, Sở Ly và Tiêu Kỳ uống. Sau khi rời Thiên Linh viện đến lầu ba Quan tinh lâu, đám người Tiêu Thiết Ưng lục tục tới.
Tác giả :
Tiêu Thư