Bạc Vụ
Chương 6
"Đệt, thứ quỷ quái gì đây?? PU-31 rốt cuộc là cái gì?!"
"Trung tâm chỉ huy lâm thời đổi nhiệm vụ cho chúng ta à?"
"Dùng chân nghĩ cũng biết cấp trên không có khả năng lâm thời thay đổi nhiệm vụ cho chúng ta."
"Có khi nào chúng ta vọt vào tần số nhiệm vụ của người khác không? Hay là đám đội chín giở trò đùa dai?"
"Kia truy đuổi hắc ám là cái gì?! Không hoàn thành thì chúng ta không thể trở về được à??"
"Tống đội, trước đây từng gặp tình huống như vầy chưa?"
Mọi người vốn đang xôn xao, câu hỏi của Quý Vũ Thời vừa hỏi ra, mọi người liền yên tĩnh.
Đồng phục tác chiến thuần đen càng tôn lên thân mình thon gầy của Quý Vũ Thời, thế nhưng giọng điệu cùng động tác thì lại càng lãnh tĩnh hơn nhóm đồng đội.
"Lần đầu tiên." Tống Tình Lam: "Ký lục giả các cậu có từng gặp phải tình huống này không?"
Thấy Quý Vũ Thời trầm mặc, có lẽ cũng chưa từng gặp qua, Tống Tình Lam nhướng mày: "Làm sao, sợ à?"
Quý Vũ Thời lắc đầu: "Không có, tôi chỉ cần nằm chờ là được mà."
Mọi người khiếp sợ: "!!!"
Thật không ngờ Quý cố vấn cư nhiên có thể nói lời như vậy ra khỏi miệng! Trong tình cảnh nguy cấp lại không rõ ràng tình huống thế này, như vậy thật sự ổn sao?!
Vẻ mặt Quý Vũ Thời thực bình tĩnh, thoạt nhìn không có chút gánh nặng nào.
Thậm chí còn quyết tâm muốn làm một con cá mặn.
Tống Tình Lam: "..."
Quên đi vậy, mỗi người một chí.
Không muốn nói thêm nữa, Tống Tình Lam quan sát xung quanh rồi bước ra khỏi phòng quản lý công viên.
Tường đen đang ở trước mắt, Tống Tình Lam dùng cây chổi chọc chọc, cư nhiên có thể chọc xuyên qua, xem ra nó không phải thực thể. Chính là trọng lượng cây chổi trong tay trở nên nhẹ hẳn, lúc lôi ra thì đoạn chọc vào bức tường đã không cánh mà bay, mặt cắt rất chỉnh tề, nó đã bị tường đen "ăn" mất rồi.
Tình cảnh đáng sợ này làm tất cả mọi người túa mồ hôi lạnh.
Không khỏi tưởng tượng tình cảnh chính mình đụng vào tường đen, nhẹ thì tứ chi không trọn vẹn, nặng thì tràng diện bị chặt thành hai khúc cực kỳ đẫm máu.
Như vừa nãy đã thấy, tường đen có thể di chuyển.
Tuy hiện giờ nó đã dừng lại nhưng không ai biết nó có còn tiếp tục đi tới hay không, hiển nhiên bọn họ cần phải nhanh chóng rời khỏi khu quản lý công viên này.
Tống Tình Lam vứt đoạn chổi gãy xuống: "Vừa nãy quy tắc nhiệm vụ là gì?"
"Tử vong đào thải." Có người trả lời.
"Biết vậy thì tốt rồi." Gương mặt Tống Tình Lam vừa lạnh lùng lại nghiêm nghị, anh nói với mọi người: "Giữ kỹ trang bị của mình, tốt nhất là một người cũng không được chết. Dù sao cũng không thể trở về, mặc kệ PU-31 này là gì, rồi chúng ta sẽ biết thôi."
*
Tiểu đội rời khỏi công viên, đi tới giao lộ không quá rộng rãi.
Tinh nguyên năm 1470, mật độ kiến trúc so với thời không sinh hoạt mười mấy năm trước của bọn họ cao hơn nhiều, trong thành phố dành ra một mảnh đất trống làm công viên đã là rất xa xỉ, vì vậy đường phố phụ cận đều khá chật hẹp.
Thành thị hoang vu, so với tưởng tượng còn trống vắng hơn, không hề tìm thấy một bóng người sống.
Ven đường ngổn ngang xe cộ, cửa hàng thức ăn giống như trải qua một trận cướp bóc, tùy ý có thể nhìn thấy vết máu cùng một hai phần thi thể thối rữa, tình cảnh giống như rơi vào thời tận thế, liếc nhìn chỉ thấy cảnh hoang tàn ở khắp nơi.
Càng đi sâu vào trong thành thị thì lại càng im ắng hơn, trong thông tấn khí chỉ truyền tới tiếng hít hở nặng nề của mọi người, không ai nói chuyện.
Các đội viên đi dọc theo bờ tường, bí mật đi tới.
Cũng không biết tường đen có lại di chuyển hay không, mỗi lần đi một đoạn bọn họ lại nảy sinh nghi hoặc như vậy, cũng có thể bức tường đen kia sẽ đứng im ở phía xa đó rồi một hai ngày sau sẽ biến mất.
"Chờ đã."
Âm thanh của Tống Tình Lam vang lên trong băng tầng công cộng, đồng thời tay cũng siết lại thành quyền, thủ thế.
Mọi người dừng bước.
Lúc này đã là sáu giờ sáng.
Ánh mặt trời cuối hè xuyên thấu qua khe hở các tòa nhà cao tầng, chiếu rọi thành tia vàng chói sáng trên mặt đường nhựa nám đen.
Trong ánh sáng nhức mắt có một đám người.
Chính xác hơn là một đám tang thi.
Giữa lộ có một vũng máu thịt, có thể nhìn ra là từ phần bụng của thi thể tươi mới bị xé mở trào ra, đám tang thi đang vây ở xung quanh dùng bữa. Chúng tranh nhau cắn xé da thịt, tứ chi cùng nội tạng, gặm cắn ngấu nghiến.
Lúc dùng bữa chúng còn phát ra tiềng nhai xen lẫn tiếng gầm ô ô khàn khàn, đứng cách đó tới bảy tám mét mà vẫn truyền tới thật rõ ràng.
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng chính mắt nhìn thấy tình cảnh con người ăn thịt con người vẫn quá chấn kinh.
Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa một màn này thì đã nghe thấy một tiếng hét chói tai hoảng sợ cùng cực từ phía sau truyền tới.
"A!!!"
Cách đó không xa trong một khoảng bóng tối chưa bị ánh mặt trời chiếu tới, một người nữ cả người máu me chạy ra khỏi tòa nhà. Theo sát phía sau là hai ba chục con tang thi từ trong cổng tò vò tối đen của tòa nhà nuối đuôi nhau chạy ra, điên cuồng đuổi theo muốn xé nát cô ta.
Mà bên này, đám tang thi đang dùng bữa dưới ánh mặt trời cũng bị tiếng hét chói tai của cô ta quấy rầy.
Chúng ngẩng đầu lên, con ngươi trắng đục cùng cái miệng đỏ au như ác ma vừa từ địa ngục chui ra, nhanh chóng vọt về phía tiểu đội!
"Đệt!"
Không biết là ai chửi một tiếng, ngay sau đó có người nói: "Cứu người!"
"Đùng đùng đùng" vài tiếng súng, Tống Tình Lam bắn gục ba bốn con tang thi phía sau người nữ kia. Ngay lúc đó, một đồng đội khác cũng giơ súng xả đạn, óc át văng đầy đất.
Thành phố an tĩnh bị tiếng súng phá vỡ.
"Ô ô-----"
Hành động này giống như chọt vào tổ ong vò vẽ, cơ hồ chỉ trong vài giây, tang thi ẩn núp từ bốn phương tám hướng xông ra. Bọn chúng ở trong bóng tối, trong các tòa nhà, trong những góc không nhìn thấy trên đường phố hệt như thủy triều xông ra, tốc độ nhanh kinh người.
"Đi, đi mau!!"
"Nhanh!!"
Tiếng súng liên tiếp, vang vọng cả con đường.
Người nữ kia thoáng chốc đã vọt tới trước mặt bọn họ, Quý Vũ Thời đang định kéo tới nhưng sắc mặt lập tức biến đổi!
Khoảnh cách ngắn ngủi chỉ hơn mười mét, người nữ kia từ một nhân loại thoáng chốc chuyển biến, mạch máu xanh bắt đầu lộ rõ trên mặt, con ngươi trở nên trắng đục, bất thình lình chuyển biến thành đồng loại của ác ma!
"Nổ súng!!! Cô ta đã không còn là người nữa!!"
Có người ở phía sau hô to.
Quý Vũ Thời giống như tỉnh lại khỏi giấc mộng, ngón tay bóp cò, toản thạch điểu bắn ra một phát đạn, óc tang thi "phốc" một tiếng phun ra tung tóe!
Người nữ kia ngã xuống, sau đó bị vô số tang thi giẫm đạp bao phủ.
"Phía sau!!"
Thân mình bị người đẩy, bên tai Quý Vũ Thời nổ vang, chỉ cảm thấy cổ nóng lên, Tống Tình Lam bắn nổ đầu con tang thi vọt tới sau lưng cậu. Trên mặt nhuộm máu, trước mắt Quý Vũ Thời mờ mịt không rõ, tai cũng ù ù, Tống Tình Lam nhíu mày nói gì đó với cậu, thế nhưng cậu nghe không rõ.
Nháy mắt con phố chen chúc đầy tang thi, lại không rõ con đường nào có thể trốn chạy.
"Loảng xoảng-----"
Tống Tình Lam sải đôi chân dài, ở trong mưa bom bão đạn ung dung sải bước đạp lên mui xe, Quý Vũ Thời phảng phất nghe thấy âm thanh anh đạp lên miếng thép.
Tay Tống Tình Lam cầm thần miên, hỏa lực toàn bộ khai hỏa, trực tiếp lấy tiểu đội làm tâm điểm cường ngạnh bắn thành một vòng thịt nát.
Mọi người có một thoáng thở dốc.
Lý Thuần nhảy lên một chiếc xe khác, vừa nổ súng vừa điên cuồng hét lên: "Tống đội! Ngày càng tới nhiều hơn!! Chúng ta làm sao bây giờ?"
Hàng mày Tống Tình Lam nhíu chặt, con ngươi cũng hơi co rút: "Phía trước bên trái, cửa hàng tiện lợi!"
Cửa hàng trên phố phần lớn đều đã bị hủy, hàng rào sắt của cửa hàng tiện lợi khá dễ thấy.
Ngày càng nhiều tang thi bị tiếng súng hấp dẫn, tang thi lân cận thì hệt như tre già măng mọc không ngừng tiến về phía người sống.
Thi thể đẫm máu ngã đầy đất, không ai rảnh bận tâm mình giẫm lên thứ gì, chỉ liều mạng đột phá vòng vây tiến về phía cửa hàng Tống Tình Lam đã nói.
Thang Kỳ Thang Nhạc phân biệt chiếm cứ hai vị trí trái phải, Chu Minh Hiên xông lên trước nhất.
Tống Tình Lam cùng Lý Thuần dựa vào ưu thế chỗ cao nhanh chóng mở ra một con đường máu cho bọn họ.
Quý Vũ Thời lau vết máu trên mặt, bọn họ đã vọt tới cửa hàng tiện lợi.
Có người mắng: "Cửa khóa!"
Đoạn Văn hiểu ý không chút chậm trễ giơ súng bắn vào mặt cửa kính, còi báo động hú vang, tầng rào sắt bên ngoài đã bị Chu Minh Hiên kéo ra một khe hở.
Quý Vũ Thời quay đầu, nhìn thấy Tống Tình Lam đã nhảy xuống mui xe lăn một vòng giảm xóc đồng thời né tránh đám tang thi chen chúc ập tới, nhanh chóng di chuyển về phía bọn họ.
Biểu tình Tống Tình Lam lạnh như băng tuyết, vừa đi vừa nổ súng rống giận: "Lý Thuần! Con mẹ nó cậu vẫn chưa chơi chán hả?!"
Lý Thuẩn giết tới đỏ cả mắt, đang vừa mắng vừa bắn đám tang thi đang cố bò lên mui xe mình đang đứng.
Bị Tống Tình Lam quát như vậy, Lý Thuần giống như tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn đồng đội đang cố xông vào cửa hàng: "Tôi yểm trợ thêm một chút! Đi mau!"
Tống Tình Lam chạy tới trước cửa cửa hàng tiện lợi, lực cánh tay của anh mạnh kinh người, vừa gia nhập liền cùng Chu Minh Hiên cường ngạnh kéo rào sắt lên một độ cao mà đội hữu có thể khom lưng chui vào!
"Ô------"
Làm bọn họ không ngờ chính là khoảnh khắc rào sắt vừa kéo lên, năm sáu con tang thi mặt trắng bệch từ trong tiệm liền nhào ra, động tác vừa nhanh vừa mạnh bạo như chó điên.
"Đùng đùng đùng đùng đùng!!"
Tiếng súng liên tiếp vang lên, thi thể ngã xuống đầy đất.
Mỗi phát đạn đều chuẩn xác trúng bể đầu.
Mọi người đều sửng sốt: "!!!"
Quý Vũ Thời đứng đối diện cửa mặt đầy máu, nhìn không rõ biểu tình.
Hai tay nằm chặt toản thạch điểu, sức giật vì liên tục nổ súng làm tay cậu tê rần, đang run rẩy nhè nhẹ.
Trước mặt cậu là một thi thể, hai mắt trợn tròn, viên đạn nằm ở giữa mi tâm.
Tống Tình Lam cũng sửng sốt trong nháy mắt, sau đó lập tức ra lệnh: "Thanh lí cửa hàng, tiến vào đóng cửa!!"
Hiện giờ không phải lúc vui đùa, Đoạn Văn lập tức kéo thi thể tang thi qua một bên rồi lăn vào trong, tiếp sau đó là Quý Vũ Thời vừa khiến mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Hai người không dám lơi lỏng một giây phút nào, vừa tiến vào lập tức giươ súng nhanh chóng dò xét một vòng.
Chỉ thấy bên trong cửa hàng là một mảnh hỗn loạn, phần lớn kệ hàng đều trống, giống như vừa mới bị cướp bóc một trận. Ngoài ra, trong tiệm không còn tang thi, có thể xem là an toàn.
Trong tiếng súng cùng tiếng gào thét, Lý Thuần là người thứ ba lăn vào cửa hàng.
Ngay sau đó là Chu Minh Hiên cùng Tống Tình Lam.
Thi thể chồng chất, Tống Tình Lam một cước đá văng một con tang thi muốn chui vào đồng thời kèm theo một phát súng, vì có người sống xuất hiện hấp dẫn nên tang thi ngày càng nhiều hơn. Chúng chen chúc ở cửa, điên cuồng muốn chui vào trong, máu cùng óc nhuộm thành biển thi thể ngoài cửa tiệm, hàng rào sắt vang lên tiếng lẻng xẻng như sắp sụp đổ tới nơi.
Lúc mọi người sắp cầm cự không nổi nữa, Thang Nhạc rốt cuộc bị Thang Kỳ đẩy vào trong tiệm.
Tóc Thang Nhạc đã bị máu thấm ướt, hô to: "Anh! Mau vào!!"
Thang Kỳ ở ngoài cửa, máu nhuộm đỏ gương mặt, sau khi đẩy Thang Nhạc vào trong thì lại kéo sập hàng rào xuống, tự nhốt mình ở bên ngoài!
Mọi người khiếp sợ!
"Thang Kỳ-----"
Tống Tình Lam ném thần miên, giơ tay muốn kéo hàng rào sắt, ngay khoảnh khắc đó lại nhìn thấy Thang Kỳ nâng tay phải lau máu trên mặt.
Bàn tay đã thiếu mất một ngón, vết cắn máu me đầm đìa.
Sau đó giống như người nữ bị đột biến vừa nãy, gương mặt trẻ tuổi của Thang Kỳ từng chút từng chút nổi lên mạch máu màu xanh hình lưới, tròng mắt kiên nghị sáng ngời theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chuyển thành màu xám trắng.
Vô số tang thi chen chúc ở phía sau Thang Kỳ, vây quanh cắn xé.
Thang Kỳ thờ ơ.
"Anh!!!" Tiếng rống tuyệt vọng vang lên trong cửa hàng tiện lợi, Thang Nhạc tận mắt nhìn thấy hết thảy giống như mãnh thú bị thương nhào về phía cửa.
Đồng đội kéo Thang Nhạc, hai mắt đỏ đậm.
Thang Kỳ ở ngoài cửa, con ngươi đã hoàn toàn đục ngầu, chỉ ngắn ngủi vài giây, hết thảy thuộc về cậu ta đã biến mất. Miệng Thang Kỳ phát ra tiếng gào "ô ô" bắt đầu giống như đám tang thi bị nhốt ở bên ngoài, điên cuồng húc vào hàng rào sắt.
Anh của Thang Nhạc đã trở thành một thành viên của đám tang thi.
"Anh!!!" Thang Nhạc quỳ rạp dưới đất bị đồng đội cản lại, một người nam cao lớn hơn một mét tám gào khóc thương tâm: "Anh!!!"
Tống Tình Lam lui ra sau vài bước, nện mạnh một quyền lên tường!
Mái tóc đen rũ trên trán, bên sườn mặt mơ hồ có gân xanh nổi lên, toàn thân tỏa ra lệ khí nồng đậm.
"Chúng ta không phải sẽ chết chắc đi?! Phía sau là tường đen, bên ngoài là tang thi!" Lý Thuần đỏ mắt: "Nhanh như vậy đã... bên ngoài nhiều như vậy, chúng ta làm sao bây giờ?"
Tang thi ở bên ngoài hệt như thủy triều, từng đợt từng đợt ập tới, chi chi chít chít, hoàn toàn không có khả năng đi ra ngoài, một khi bị cắn thì gần như chỉ trong vòng mười giây sẽ biến dị, Thang Kỳ chính là ví dụ tốt nhất.
Hàng rào sắt của cửa hàng tiện lợi này thoạt nhìn cũng không chống đỡ được bao lâu
Lời này vừa hỏi ra, bên trong cửa hàng là một mảnh trầm mặc.
Tình huống này nguy hiểm hơn dự tính mấy trăm lần, rõ ràng chính là tử lộ, không ai ngờ được cục diện lại là như vậy!
Quý Vũ Thời đứng ở trong góc, sợi tóc bên tai nhỏ xuống những giọt máu sền sệt.
Một màn đột biến của Thang Kỳ thật sự quá kinh sợ, làm mọi người khiếp đảm.
Hàng rào sắt rung động lẻng xẻng, tang thi tụ tập bên ngoài ngày càng nhiều.
Nghe thấy tiếng gào thét ở gần sát bên cạnh, tuyệt vọng bao phủ mọi người bên trong cửa hàng tiện lợi nho nhỏ.
Lúc này lại nghe Tống Tình Lam nói: "Lưu lại cũng là ngồi chờ chết. Vẫn chưa tới lúc từ bỏ!"
Quý Vũ Thời ngẩng đầu.
Chỉ thấy Tống Tình Lam nhặt thần miên, không nhìn tới đồng đội cùng theo anh vào sinh ra tử lúc này hai mắt đã đục ngầu.
Hiểu được tất cả mọi người đều trông cậy vào mình, Tống Tình Lam cắn răng, trầm giọng ra lệnh: "Kiểm tra xem còn cửa ra vào khác không?"
Đồng đội chia ra hành động, sau đó nhanh chóng quay trở lại vị trí ban đầu.
"Tống đội! Không phát hiện!"
"Toilet có cửa sổ, thế nhưng chỉ có ba mươi cm, chúng ta không chui ra được."
"Trong kho hàng phải có cửa ra."
Tai Quý Vũ Thời vì bị súng nổ kề sát bên mà bây giờ vẫn còn ù ù, màng tai đau nhức, vì thế giọng điệu nói chuyện cũng có chút là lạ.
Chính mắt nhìn thấy đồng đội tử vong, gương mặt trắng nõn nhuộm máu của Quý Vũ Thời có chút tái nhợt: "Thế nhưng tôi không xác định được bên ngoài có cái gì, có khả năng lại càng hỏng bét hơn."
Mọi người hơi ngạc nhiên.
Vị Quý cố vấn mới gia nhập này vừa mới biểu lộ năng lực ở cửa, cho dù lúc này thoạt nhìn yếu ớt tới mức không thể chịu nổi một kích, hệt như một đóa hoa trong nhà kính bị tàn phá.
Thế nhưng mọi người lại không hẹn mà cùng nhớ tới một hàng tang thi bị cậu bắn gục vừa nãy.
Đoạn Văn: "Tôi đã xem qua rồi, bốn mặt trong kho hàng đều là tường!"
Quý Vũ Thời nói: "Sẽ không. Tôi nhớ rõ bố cục của kiến trúc khu này!"
Tống Tình Lam bật thốt: "Trước kia cậu từng tới đây sao?"
Không đúng, Tống Tình Lam nhanh chóng gạt bỏ suy đoán này, bọn họ chỉ vừa mới tới PU-31 này, ngay cả nơi này là đâu cũng chưa biết rõ, Quý Vũ Thời không có khả năng từng tới đây.
Quý Vũ Thời giải thích: "Không phải! Vừa nãy trên đường chúng ta tới đây, tôi đã quan sát bố cục cửa ra vào của kiến trúc nơi này. Nơi này là khu thương mại, cấu trúc kiến trúc đều có yêu cầu cố định, vì thế mặt tiền các cửa hàng ở tầng trệt đều giống hệt nhau, như vậy ở trong kho nhất định có lối ra."
Có người nhịn không được hỏi: "Cậu khẳng định?"
Quý Vũ Thời gật đầu: "Tôi khẳng định."
Mọi người nhanh chóng đi tới căn phòng với bốn bức tường.
Nếu như không có cảm ứng phương hướng tốt, khi tới một không gian xa lạ như vậy sẽ rất khó phân biệt được phương vị của mình.
Thế nhưng trong đầu Quý Vũ Thời tựa hồ có một bản đồ kiến trúc 3D chân thật, cậu chỉ một mặt tường nhanh chóng nói: "Vị trí này có một cánh cửa cao tầm 120 cm rộng 80 cm. Bởi vì nơi này được quy hoạch làm kho hàng cửa hàng tiện lợi, suy xét tới vấn đề độ ẩm nên mới bị bịt lại, trong tình huống chủ tiệm không thay đổi kết cấu kiến trúc thì chắc hẳn sẽ bảo lưu cánh cửa lại.
Mọi người nghi hoặc, thật sự có người có thể nhớ hết tất cả những gì đã thấy trên đường đi mà không phạm sai lầm sao?
Tống Tình Lam đã khôi phục lãnh tĩnh, gõ gõ bức tường kia.
Thời gian cấp bách, sau khi xác nhận là một bức tường gạch mỏng, Tống Tình Lam hỏi: "Phía sau tường là cái gì?!"
Từ ánh mắt đối phương Quý Vũ Thời nhìn ra vài phần tín nhiệm, cậu trấn định nói: "Là con hẻm, tôi không thể xác định tình huống ngoài đó."
Tình huống này làm Tống Tình Lam căn bản không chút nghĩ ngợi: "Trực tiếp phá vỡ!"
Nói làm liền làm.
Mọi người lui lại, Thang Nhạc sử dụng một khẩu súng tự động, cùng Tống Tình Lam oanh tạc bức tường.
Bức tường vỡ toang, ánh mặt trời chiếu rọi vào kho hàng, bên ngoài quả nhiên giống như Quý Vũ Thời nói, là một con hẻm.
"Ầm ầm----"
Bên ngoài kho hàng truyền tới tiếng vang thật lớn!!
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, hàng rào sắt rốt cuộc cũng không chịu nổi gánh nặng đổ ầm xuống! Vô số tang thi điên cuồng xông vào trong tiệm, kèm theo đó là tiềng bước chân cuồng bạo cùng tiếng kệ hàng lật nhào!
"Mau, đi mau!!"
"Các cậu đi trước đi!!"
Cơ hội đang ở trước mắt, thế nhưng cửa kho hàng chỉ là một tấm ván gỗ rất mỏng, rất nhanh sẽ bị tang thi đè ép biến hình.
Chu Minh Hiên tựa lưng vào cửa, dùng thân mình làm khiên miễn cưỡng chống đỡ, lớn tiếng hối thúc: "Đi mau!"
Lý Thuần theo sát Đoạn Văn nhanh chóng chui từ khoảng tường vừa đập bể.
Chính là rất nhanh sau đó, cửa kho hàng cũng chịu không nổi đổ ầm xuống, tang chi chen lến nhào tới, Chu Minh Hiên không kịp trốn tránh, nháy mắt đã bị tang thi vây lấy!
Tiếng súng nổ ra, máu văng tung tóe.
Thang Nhạc sớm đã cận kề bờ vực tan vỡ hai mắt đỏ ngầu: "Đệt!! Ông bắn chết bọn mày!!"
Trong kho hàng máu văng tung tóe, tinh thần Tống Tình Lam căng cứng, tay cầm thần miên điên cuồng xả đạn.
Có được chút khoảnh khắc thở dốc, Tống Tình Lam túm lấy áo Thang Nhạc, nhìn về phía Quý Vũ Thời, con ngươi tràn đầy phẫn nộ: "Quý Vũ Thời! Túm cậu ta mang đi cho tôi!!"
Quý Vũ Thời máu tươi đầy người, vô cùng chật vật: "Nhiều lắm! Cùng đi!!"
Trên mặt Thang Nhạc không biết dính óc át của ai, bị Tống Tình Lam lôi tới lảo đảo lui về sau mấy bước.
Tống Tình Lam một tay dùng súng giết chết một lớp tang thi, hung ác đầy người qua: "Không phải cậu muốn hỗ trợ à? Con mẹ nó đừng có lảm nhảm! Đi hết cho tôi!! Tôi yểm trợ!"
Ngày càng nhiều tang thi tràn vào, phía ngoài hẻm cũng có tang thi bị hấp dẫn tới.
Mắt thấy Tống Tình Lam thân mình còn lo không xong, Quý Vũ Thời không do dự nữa, đẩy Thang Nhạc từ cửa sổ nhảy xuống.
Lý Thuần ở trong buồng lái một chiếc xe cách đó không xa hô to: "Mau lên xe!!"
"Ầm!"
Sau khi nhảy xuống, Quý Vũ Thời giết chết một con tang thi vọt tới, cùng Thang Nhạc nhanh chóng vọt lên xe.
Phía sau truyền tới tiếng súng đinh tai nhức óc.
"Tống đội đâu?!" Quý Vũ Thời nghe Đoạn Văn ở trong xe hỏi: "Thang Nhạc!! Tống đội đâu?!"
Tiếng súng liên thanh trong kho hàng hơi ngừng lại.
Trong khoảnh khắc Quý Vũ Thời hiểu được gì đó, hình ảnh Tống Tình Lam quyết tuyệt khi nãy hiện lên trong đầu cậu.
Cậu nhìn về phía khung cửa sổ bọn họ nhảy ra vừa nãy, nơi đó đang không ngừng có tang thi chui ra, duy chỉ không nhìn thấy Tống Tình Lam hống hách ngang tàn kia.
Đoạn Văn thay đổi âm điệu, giống như đang khóc cũng giống như đang tru lên: "Thẻ nhận dạng!! Mau tìm!!"
Hơn mười con tang thi vây quanh xe phát ra âm thanh làm người ta run lên.
Niên đại này muốn lái xe cần có khóa bằng vân tay, dùng phương thức bình thường không thể khởi động, Lý Thuần run rẩy, cuối cùng từ hộp giữ đồ tìm được thẻ dự phòng.
Xe phát ra tiếng máy nổ, lốp xe ma sát với mặt đường bốc lên một làn khói trắng, va chạm với đám tang thi trước xe thành một mảng vết máu đỏ sậm.
Bên ngoài con hẻm là đường phố tràn ngập ánh nắng.
Xa xa là là bức tường đen cùng bối cảnh thành phố.
Khi đó tốc độ thời gian trôi qua tựa hồ trở nên chậm hơn, trên mặt mỗi người đều là biểu cảm không thể tin nỗi, con ngươi phóng đại lộ rõ kinh hoàng.
Dưới ánh mặt trời, một chiếc xe không gian khổng lồ cách đó không xa lao tới phăng phăng.
Bọn họ vừa mới thoát hiểm đã toàn quân bị diệt, bị nghiền thành bùn nhão.
"Trung tâm chỉ huy lâm thời đổi nhiệm vụ cho chúng ta à?"
"Dùng chân nghĩ cũng biết cấp trên không có khả năng lâm thời thay đổi nhiệm vụ cho chúng ta."
"Có khi nào chúng ta vọt vào tần số nhiệm vụ của người khác không? Hay là đám đội chín giở trò đùa dai?"
"Kia truy đuổi hắc ám là cái gì?! Không hoàn thành thì chúng ta không thể trở về được à??"
"Tống đội, trước đây từng gặp tình huống như vầy chưa?"
Mọi người vốn đang xôn xao, câu hỏi của Quý Vũ Thời vừa hỏi ra, mọi người liền yên tĩnh.
Đồng phục tác chiến thuần đen càng tôn lên thân mình thon gầy của Quý Vũ Thời, thế nhưng giọng điệu cùng động tác thì lại càng lãnh tĩnh hơn nhóm đồng đội.
"Lần đầu tiên." Tống Tình Lam: "Ký lục giả các cậu có từng gặp phải tình huống này không?"
Thấy Quý Vũ Thời trầm mặc, có lẽ cũng chưa từng gặp qua, Tống Tình Lam nhướng mày: "Làm sao, sợ à?"
Quý Vũ Thời lắc đầu: "Không có, tôi chỉ cần nằm chờ là được mà."
Mọi người khiếp sợ: "!!!"
Thật không ngờ Quý cố vấn cư nhiên có thể nói lời như vậy ra khỏi miệng! Trong tình cảnh nguy cấp lại không rõ ràng tình huống thế này, như vậy thật sự ổn sao?!
Vẻ mặt Quý Vũ Thời thực bình tĩnh, thoạt nhìn không có chút gánh nặng nào.
Thậm chí còn quyết tâm muốn làm một con cá mặn.
Tống Tình Lam: "..."
Quên đi vậy, mỗi người một chí.
Không muốn nói thêm nữa, Tống Tình Lam quan sát xung quanh rồi bước ra khỏi phòng quản lý công viên.
Tường đen đang ở trước mắt, Tống Tình Lam dùng cây chổi chọc chọc, cư nhiên có thể chọc xuyên qua, xem ra nó không phải thực thể. Chính là trọng lượng cây chổi trong tay trở nên nhẹ hẳn, lúc lôi ra thì đoạn chọc vào bức tường đã không cánh mà bay, mặt cắt rất chỉnh tề, nó đã bị tường đen "ăn" mất rồi.
Tình cảnh đáng sợ này làm tất cả mọi người túa mồ hôi lạnh.
Không khỏi tưởng tượng tình cảnh chính mình đụng vào tường đen, nhẹ thì tứ chi không trọn vẹn, nặng thì tràng diện bị chặt thành hai khúc cực kỳ đẫm máu.
Như vừa nãy đã thấy, tường đen có thể di chuyển.
Tuy hiện giờ nó đã dừng lại nhưng không ai biết nó có còn tiếp tục đi tới hay không, hiển nhiên bọn họ cần phải nhanh chóng rời khỏi khu quản lý công viên này.
Tống Tình Lam vứt đoạn chổi gãy xuống: "Vừa nãy quy tắc nhiệm vụ là gì?"
"Tử vong đào thải." Có người trả lời.
"Biết vậy thì tốt rồi." Gương mặt Tống Tình Lam vừa lạnh lùng lại nghiêm nghị, anh nói với mọi người: "Giữ kỹ trang bị của mình, tốt nhất là một người cũng không được chết. Dù sao cũng không thể trở về, mặc kệ PU-31 này là gì, rồi chúng ta sẽ biết thôi."
*
Tiểu đội rời khỏi công viên, đi tới giao lộ không quá rộng rãi.
Tinh nguyên năm 1470, mật độ kiến trúc so với thời không sinh hoạt mười mấy năm trước của bọn họ cao hơn nhiều, trong thành phố dành ra một mảnh đất trống làm công viên đã là rất xa xỉ, vì vậy đường phố phụ cận đều khá chật hẹp.
Thành thị hoang vu, so với tưởng tượng còn trống vắng hơn, không hề tìm thấy một bóng người sống.
Ven đường ngổn ngang xe cộ, cửa hàng thức ăn giống như trải qua một trận cướp bóc, tùy ý có thể nhìn thấy vết máu cùng một hai phần thi thể thối rữa, tình cảnh giống như rơi vào thời tận thế, liếc nhìn chỉ thấy cảnh hoang tàn ở khắp nơi.
Càng đi sâu vào trong thành thị thì lại càng im ắng hơn, trong thông tấn khí chỉ truyền tới tiếng hít hở nặng nề của mọi người, không ai nói chuyện.
Các đội viên đi dọc theo bờ tường, bí mật đi tới.
Cũng không biết tường đen có lại di chuyển hay không, mỗi lần đi một đoạn bọn họ lại nảy sinh nghi hoặc như vậy, cũng có thể bức tường đen kia sẽ đứng im ở phía xa đó rồi một hai ngày sau sẽ biến mất.
"Chờ đã."
Âm thanh của Tống Tình Lam vang lên trong băng tầng công cộng, đồng thời tay cũng siết lại thành quyền, thủ thế.
Mọi người dừng bước.
Lúc này đã là sáu giờ sáng.
Ánh mặt trời cuối hè xuyên thấu qua khe hở các tòa nhà cao tầng, chiếu rọi thành tia vàng chói sáng trên mặt đường nhựa nám đen.
Trong ánh sáng nhức mắt có một đám người.
Chính xác hơn là một đám tang thi.
Giữa lộ có một vũng máu thịt, có thể nhìn ra là từ phần bụng của thi thể tươi mới bị xé mở trào ra, đám tang thi đang vây ở xung quanh dùng bữa. Chúng tranh nhau cắn xé da thịt, tứ chi cùng nội tạng, gặm cắn ngấu nghiến.
Lúc dùng bữa chúng còn phát ra tiềng nhai xen lẫn tiếng gầm ô ô khàn khàn, đứng cách đó tới bảy tám mét mà vẫn truyền tới thật rõ ràng.
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng chính mắt nhìn thấy tình cảnh con người ăn thịt con người vẫn quá chấn kinh.
Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa một màn này thì đã nghe thấy một tiếng hét chói tai hoảng sợ cùng cực từ phía sau truyền tới.
"A!!!"
Cách đó không xa trong một khoảng bóng tối chưa bị ánh mặt trời chiếu tới, một người nữ cả người máu me chạy ra khỏi tòa nhà. Theo sát phía sau là hai ba chục con tang thi từ trong cổng tò vò tối đen của tòa nhà nuối đuôi nhau chạy ra, điên cuồng đuổi theo muốn xé nát cô ta.
Mà bên này, đám tang thi đang dùng bữa dưới ánh mặt trời cũng bị tiếng hét chói tai của cô ta quấy rầy.
Chúng ngẩng đầu lên, con ngươi trắng đục cùng cái miệng đỏ au như ác ma vừa từ địa ngục chui ra, nhanh chóng vọt về phía tiểu đội!
"Đệt!"
Không biết là ai chửi một tiếng, ngay sau đó có người nói: "Cứu người!"
"Đùng đùng đùng" vài tiếng súng, Tống Tình Lam bắn gục ba bốn con tang thi phía sau người nữ kia. Ngay lúc đó, một đồng đội khác cũng giơ súng xả đạn, óc át văng đầy đất.
Thành phố an tĩnh bị tiếng súng phá vỡ.
"Ô ô-----"
Hành động này giống như chọt vào tổ ong vò vẽ, cơ hồ chỉ trong vài giây, tang thi ẩn núp từ bốn phương tám hướng xông ra. Bọn chúng ở trong bóng tối, trong các tòa nhà, trong những góc không nhìn thấy trên đường phố hệt như thủy triều xông ra, tốc độ nhanh kinh người.
"Đi, đi mau!!"
"Nhanh!!"
Tiếng súng liên tiếp, vang vọng cả con đường.
Người nữ kia thoáng chốc đã vọt tới trước mặt bọn họ, Quý Vũ Thời đang định kéo tới nhưng sắc mặt lập tức biến đổi!
Khoảnh cách ngắn ngủi chỉ hơn mười mét, người nữ kia từ một nhân loại thoáng chốc chuyển biến, mạch máu xanh bắt đầu lộ rõ trên mặt, con ngươi trở nên trắng đục, bất thình lình chuyển biến thành đồng loại của ác ma!
"Nổ súng!!! Cô ta đã không còn là người nữa!!"
Có người ở phía sau hô to.
Quý Vũ Thời giống như tỉnh lại khỏi giấc mộng, ngón tay bóp cò, toản thạch điểu bắn ra một phát đạn, óc tang thi "phốc" một tiếng phun ra tung tóe!
Người nữ kia ngã xuống, sau đó bị vô số tang thi giẫm đạp bao phủ.
"Phía sau!!"
Thân mình bị người đẩy, bên tai Quý Vũ Thời nổ vang, chỉ cảm thấy cổ nóng lên, Tống Tình Lam bắn nổ đầu con tang thi vọt tới sau lưng cậu. Trên mặt nhuộm máu, trước mắt Quý Vũ Thời mờ mịt không rõ, tai cũng ù ù, Tống Tình Lam nhíu mày nói gì đó với cậu, thế nhưng cậu nghe không rõ.
Nháy mắt con phố chen chúc đầy tang thi, lại không rõ con đường nào có thể trốn chạy.
"Loảng xoảng-----"
Tống Tình Lam sải đôi chân dài, ở trong mưa bom bão đạn ung dung sải bước đạp lên mui xe, Quý Vũ Thời phảng phất nghe thấy âm thanh anh đạp lên miếng thép.
Tay Tống Tình Lam cầm thần miên, hỏa lực toàn bộ khai hỏa, trực tiếp lấy tiểu đội làm tâm điểm cường ngạnh bắn thành một vòng thịt nát.
Mọi người có một thoáng thở dốc.
Lý Thuần nhảy lên một chiếc xe khác, vừa nổ súng vừa điên cuồng hét lên: "Tống đội! Ngày càng tới nhiều hơn!! Chúng ta làm sao bây giờ?"
Hàng mày Tống Tình Lam nhíu chặt, con ngươi cũng hơi co rút: "Phía trước bên trái, cửa hàng tiện lợi!"
Cửa hàng trên phố phần lớn đều đã bị hủy, hàng rào sắt của cửa hàng tiện lợi khá dễ thấy.
Ngày càng nhiều tang thi bị tiếng súng hấp dẫn, tang thi lân cận thì hệt như tre già măng mọc không ngừng tiến về phía người sống.
Thi thể đẫm máu ngã đầy đất, không ai rảnh bận tâm mình giẫm lên thứ gì, chỉ liều mạng đột phá vòng vây tiến về phía cửa hàng Tống Tình Lam đã nói.
Thang Kỳ Thang Nhạc phân biệt chiếm cứ hai vị trí trái phải, Chu Minh Hiên xông lên trước nhất.
Tống Tình Lam cùng Lý Thuần dựa vào ưu thế chỗ cao nhanh chóng mở ra một con đường máu cho bọn họ.
Quý Vũ Thời lau vết máu trên mặt, bọn họ đã vọt tới cửa hàng tiện lợi.
Có người mắng: "Cửa khóa!"
Đoạn Văn hiểu ý không chút chậm trễ giơ súng bắn vào mặt cửa kính, còi báo động hú vang, tầng rào sắt bên ngoài đã bị Chu Minh Hiên kéo ra một khe hở.
Quý Vũ Thời quay đầu, nhìn thấy Tống Tình Lam đã nhảy xuống mui xe lăn một vòng giảm xóc đồng thời né tránh đám tang thi chen chúc ập tới, nhanh chóng di chuyển về phía bọn họ.
Biểu tình Tống Tình Lam lạnh như băng tuyết, vừa đi vừa nổ súng rống giận: "Lý Thuần! Con mẹ nó cậu vẫn chưa chơi chán hả?!"
Lý Thuẩn giết tới đỏ cả mắt, đang vừa mắng vừa bắn đám tang thi đang cố bò lên mui xe mình đang đứng.
Bị Tống Tình Lam quát như vậy, Lý Thuần giống như tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn đồng đội đang cố xông vào cửa hàng: "Tôi yểm trợ thêm một chút! Đi mau!"
Tống Tình Lam chạy tới trước cửa cửa hàng tiện lợi, lực cánh tay của anh mạnh kinh người, vừa gia nhập liền cùng Chu Minh Hiên cường ngạnh kéo rào sắt lên một độ cao mà đội hữu có thể khom lưng chui vào!
"Ô------"
Làm bọn họ không ngờ chính là khoảnh khắc rào sắt vừa kéo lên, năm sáu con tang thi mặt trắng bệch từ trong tiệm liền nhào ra, động tác vừa nhanh vừa mạnh bạo như chó điên.
"Đùng đùng đùng đùng đùng!!"
Tiếng súng liên tiếp vang lên, thi thể ngã xuống đầy đất.
Mỗi phát đạn đều chuẩn xác trúng bể đầu.
Mọi người đều sửng sốt: "!!!"
Quý Vũ Thời đứng đối diện cửa mặt đầy máu, nhìn không rõ biểu tình.
Hai tay nằm chặt toản thạch điểu, sức giật vì liên tục nổ súng làm tay cậu tê rần, đang run rẩy nhè nhẹ.
Trước mặt cậu là một thi thể, hai mắt trợn tròn, viên đạn nằm ở giữa mi tâm.
Tống Tình Lam cũng sửng sốt trong nháy mắt, sau đó lập tức ra lệnh: "Thanh lí cửa hàng, tiến vào đóng cửa!!"
Hiện giờ không phải lúc vui đùa, Đoạn Văn lập tức kéo thi thể tang thi qua một bên rồi lăn vào trong, tiếp sau đó là Quý Vũ Thời vừa khiến mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Hai người không dám lơi lỏng một giây phút nào, vừa tiến vào lập tức giươ súng nhanh chóng dò xét một vòng.
Chỉ thấy bên trong cửa hàng là một mảnh hỗn loạn, phần lớn kệ hàng đều trống, giống như vừa mới bị cướp bóc một trận. Ngoài ra, trong tiệm không còn tang thi, có thể xem là an toàn.
Trong tiếng súng cùng tiếng gào thét, Lý Thuần là người thứ ba lăn vào cửa hàng.
Ngay sau đó là Chu Minh Hiên cùng Tống Tình Lam.
Thi thể chồng chất, Tống Tình Lam một cước đá văng một con tang thi muốn chui vào đồng thời kèm theo một phát súng, vì có người sống xuất hiện hấp dẫn nên tang thi ngày càng nhiều hơn. Chúng chen chúc ở cửa, điên cuồng muốn chui vào trong, máu cùng óc nhuộm thành biển thi thể ngoài cửa tiệm, hàng rào sắt vang lên tiếng lẻng xẻng như sắp sụp đổ tới nơi.
Lúc mọi người sắp cầm cự không nổi nữa, Thang Nhạc rốt cuộc bị Thang Kỳ đẩy vào trong tiệm.
Tóc Thang Nhạc đã bị máu thấm ướt, hô to: "Anh! Mau vào!!"
Thang Kỳ ở ngoài cửa, máu nhuộm đỏ gương mặt, sau khi đẩy Thang Nhạc vào trong thì lại kéo sập hàng rào xuống, tự nhốt mình ở bên ngoài!
Mọi người khiếp sợ!
"Thang Kỳ-----"
Tống Tình Lam ném thần miên, giơ tay muốn kéo hàng rào sắt, ngay khoảnh khắc đó lại nhìn thấy Thang Kỳ nâng tay phải lau máu trên mặt.
Bàn tay đã thiếu mất một ngón, vết cắn máu me đầm đìa.
Sau đó giống như người nữ bị đột biến vừa nãy, gương mặt trẻ tuổi của Thang Kỳ từng chút từng chút nổi lên mạch máu màu xanh hình lưới, tròng mắt kiên nghị sáng ngời theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chuyển thành màu xám trắng.
Vô số tang thi chen chúc ở phía sau Thang Kỳ, vây quanh cắn xé.
Thang Kỳ thờ ơ.
"Anh!!!" Tiếng rống tuyệt vọng vang lên trong cửa hàng tiện lợi, Thang Nhạc tận mắt nhìn thấy hết thảy giống như mãnh thú bị thương nhào về phía cửa.
Đồng đội kéo Thang Nhạc, hai mắt đỏ đậm.
Thang Kỳ ở ngoài cửa, con ngươi đã hoàn toàn đục ngầu, chỉ ngắn ngủi vài giây, hết thảy thuộc về cậu ta đã biến mất. Miệng Thang Kỳ phát ra tiếng gào "ô ô" bắt đầu giống như đám tang thi bị nhốt ở bên ngoài, điên cuồng húc vào hàng rào sắt.
Anh của Thang Nhạc đã trở thành một thành viên của đám tang thi.
"Anh!!!" Thang Nhạc quỳ rạp dưới đất bị đồng đội cản lại, một người nam cao lớn hơn một mét tám gào khóc thương tâm: "Anh!!!"
Tống Tình Lam lui ra sau vài bước, nện mạnh một quyền lên tường!
Mái tóc đen rũ trên trán, bên sườn mặt mơ hồ có gân xanh nổi lên, toàn thân tỏa ra lệ khí nồng đậm.
"Chúng ta không phải sẽ chết chắc đi?! Phía sau là tường đen, bên ngoài là tang thi!" Lý Thuần đỏ mắt: "Nhanh như vậy đã... bên ngoài nhiều như vậy, chúng ta làm sao bây giờ?"
Tang thi ở bên ngoài hệt như thủy triều, từng đợt từng đợt ập tới, chi chi chít chít, hoàn toàn không có khả năng đi ra ngoài, một khi bị cắn thì gần như chỉ trong vòng mười giây sẽ biến dị, Thang Kỳ chính là ví dụ tốt nhất.
Hàng rào sắt của cửa hàng tiện lợi này thoạt nhìn cũng không chống đỡ được bao lâu
Lời này vừa hỏi ra, bên trong cửa hàng là một mảnh trầm mặc.
Tình huống này nguy hiểm hơn dự tính mấy trăm lần, rõ ràng chính là tử lộ, không ai ngờ được cục diện lại là như vậy!
Quý Vũ Thời đứng ở trong góc, sợi tóc bên tai nhỏ xuống những giọt máu sền sệt.
Một màn đột biến của Thang Kỳ thật sự quá kinh sợ, làm mọi người khiếp đảm.
Hàng rào sắt rung động lẻng xẻng, tang thi tụ tập bên ngoài ngày càng nhiều.
Nghe thấy tiếng gào thét ở gần sát bên cạnh, tuyệt vọng bao phủ mọi người bên trong cửa hàng tiện lợi nho nhỏ.
Lúc này lại nghe Tống Tình Lam nói: "Lưu lại cũng là ngồi chờ chết. Vẫn chưa tới lúc từ bỏ!"
Quý Vũ Thời ngẩng đầu.
Chỉ thấy Tống Tình Lam nhặt thần miên, không nhìn tới đồng đội cùng theo anh vào sinh ra tử lúc này hai mắt đã đục ngầu.
Hiểu được tất cả mọi người đều trông cậy vào mình, Tống Tình Lam cắn răng, trầm giọng ra lệnh: "Kiểm tra xem còn cửa ra vào khác không?"
Đồng đội chia ra hành động, sau đó nhanh chóng quay trở lại vị trí ban đầu.
"Tống đội! Không phát hiện!"
"Toilet có cửa sổ, thế nhưng chỉ có ba mươi cm, chúng ta không chui ra được."
"Trong kho hàng phải có cửa ra."
Tai Quý Vũ Thời vì bị súng nổ kề sát bên mà bây giờ vẫn còn ù ù, màng tai đau nhức, vì thế giọng điệu nói chuyện cũng có chút là lạ.
Chính mắt nhìn thấy đồng đội tử vong, gương mặt trắng nõn nhuộm máu của Quý Vũ Thời có chút tái nhợt: "Thế nhưng tôi không xác định được bên ngoài có cái gì, có khả năng lại càng hỏng bét hơn."
Mọi người hơi ngạc nhiên.
Vị Quý cố vấn mới gia nhập này vừa mới biểu lộ năng lực ở cửa, cho dù lúc này thoạt nhìn yếu ớt tới mức không thể chịu nổi một kích, hệt như một đóa hoa trong nhà kính bị tàn phá.
Thế nhưng mọi người lại không hẹn mà cùng nhớ tới một hàng tang thi bị cậu bắn gục vừa nãy.
Đoạn Văn: "Tôi đã xem qua rồi, bốn mặt trong kho hàng đều là tường!"
Quý Vũ Thời nói: "Sẽ không. Tôi nhớ rõ bố cục của kiến trúc khu này!"
Tống Tình Lam bật thốt: "Trước kia cậu từng tới đây sao?"
Không đúng, Tống Tình Lam nhanh chóng gạt bỏ suy đoán này, bọn họ chỉ vừa mới tới PU-31 này, ngay cả nơi này là đâu cũng chưa biết rõ, Quý Vũ Thời không có khả năng từng tới đây.
Quý Vũ Thời giải thích: "Không phải! Vừa nãy trên đường chúng ta tới đây, tôi đã quan sát bố cục cửa ra vào của kiến trúc nơi này. Nơi này là khu thương mại, cấu trúc kiến trúc đều có yêu cầu cố định, vì thế mặt tiền các cửa hàng ở tầng trệt đều giống hệt nhau, như vậy ở trong kho nhất định có lối ra."
Có người nhịn không được hỏi: "Cậu khẳng định?"
Quý Vũ Thời gật đầu: "Tôi khẳng định."
Mọi người nhanh chóng đi tới căn phòng với bốn bức tường.
Nếu như không có cảm ứng phương hướng tốt, khi tới một không gian xa lạ như vậy sẽ rất khó phân biệt được phương vị của mình.
Thế nhưng trong đầu Quý Vũ Thời tựa hồ có một bản đồ kiến trúc 3D chân thật, cậu chỉ một mặt tường nhanh chóng nói: "Vị trí này có một cánh cửa cao tầm 120 cm rộng 80 cm. Bởi vì nơi này được quy hoạch làm kho hàng cửa hàng tiện lợi, suy xét tới vấn đề độ ẩm nên mới bị bịt lại, trong tình huống chủ tiệm không thay đổi kết cấu kiến trúc thì chắc hẳn sẽ bảo lưu cánh cửa lại.
Mọi người nghi hoặc, thật sự có người có thể nhớ hết tất cả những gì đã thấy trên đường đi mà không phạm sai lầm sao?
Tống Tình Lam đã khôi phục lãnh tĩnh, gõ gõ bức tường kia.
Thời gian cấp bách, sau khi xác nhận là một bức tường gạch mỏng, Tống Tình Lam hỏi: "Phía sau tường là cái gì?!"
Từ ánh mắt đối phương Quý Vũ Thời nhìn ra vài phần tín nhiệm, cậu trấn định nói: "Là con hẻm, tôi không thể xác định tình huống ngoài đó."
Tình huống này làm Tống Tình Lam căn bản không chút nghĩ ngợi: "Trực tiếp phá vỡ!"
Nói làm liền làm.
Mọi người lui lại, Thang Nhạc sử dụng một khẩu súng tự động, cùng Tống Tình Lam oanh tạc bức tường.
Bức tường vỡ toang, ánh mặt trời chiếu rọi vào kho hàng, bên ngoài quả nhiên giống như Quý Vũ Thời nói, là một con hẻm.
"Ầm ầm----"
Bên ngoài kho hàng truyền tới tiếng vang thật lớn!!
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, hàng rào sắt rốt cuộc cũng không chịu nổi gánh nặng đổ ầm xuống! Vô số tang thi điên cuồng xông vào trong tiệm, kèm theo đó là tiềng bước chân cuồng bạo cùng tiếng kệ hàng lật nhào!
"Mau, đi mau!!"
"Các cậu đi trước đi!!"
Cơ hội đang ở trước mắt, thế nhưng cửa kho hàng chỉ là một tấm ván gỗ rất mỏng, rất nhanh sẽ bị tang thi đè ép biến hình.
Chu Minh Hiên tựa lưng vào cửa, dùng thân mình làm khiên miễn cưỡng chống đỡ, lớn tiếng hối thúc: "Đi mau!"
Lý Thuần theo sát Đoạn Văn nhanh chóng chui từ khoảng tường vừa đập bể.
Chính là rất nhanh sau đó, cửa kho hàng cũng chịu không nổi đổ ầm xuống, tang chi chen lến nhào tới, Chu Minh Hiên không kịp trốn tránh, nháy mắt đã bị tang thi vây lấy!
Tiếng súng nổ ra, máu văng tung tóe.
Thang Nhạc sớm đã cận kề bờ vực tan vỡ hai mắt đỏ ngầu: "Đệt!! Ông bắn chết bọn mày!!"
Trong kho hàng máu văng tung tóe, tinh thần Tống Tình Lam căng cứng, tay cầm thần miên điên cuồng xả đạn.
Có được chút khoảnh khắc thở dốc, Tống Tình Lam túm lấy áo Thang Nhạc, nhìn về phía Quý Vũ Thời, con ngươi tràn đầy phẫn nộ: "Quý Vũ Thời! Túm cậu ta mang đi cho tôi!!"
Quý Vũ Thời máu tươi đầy người, vô cùng chật vật: "Nhiều lắm! Cùng đi!!"
Trên mặt Thang Nhạc không biết dính óc át của ai, bị Tống Tình Lam lôi tới lảo đảo lui về sau mấy bước.
Tống Tình Lam một tay dùng súng giết chết một lớp tang thi, hung ác đầy người qua: "Không phải cậu muốn hỗ trợ à? Con mẹ nó đừng có lảm nhảm! Đi hết cho tôi!! Tôi yểm trợ!"
Ngày càng nhiều tang thi tràn vào, phía ngoài hẻm cũng có tang thi bị hấp dẫn tới.
Mắt thấy Tống Tình Lam thân mình còn lo không xong, Quý Vũ Thời không do dự nữa, đẩy Thang Nhạc từ cửa sổ nhảy xuống.
Lý Thuần ở trong buồng lái một chiếc xe cách đó không xa hô to: "Mau lên xe!!"
"Ầm!"
Sau khi nhảy xuống, Quý Vũ Thời giết chết một con tang thi vọt tới, cùng Thang Nhạc nhanh chóng vọt lên xe.
Phía sau truyền tới tiếng súng đinh tai nhức óc.
"Tống đội đâu?!" Quý Vũ Thời nghe Đoạn Văn ở trong xe hỏi: "Thang Nhạc!! Tống đội đâu?!"
Tiếng súng liên thanh trong kho hàng hơi ngừng lại.
Trong khoảnh khắc Quý Vũ Thời hiểu được gì đó, hình ảnh Tống Tình Lam quyết tuyệt khi nãy hiện lên trong đầu cậu.
Cậu nhìn về phía khung cửa sổ bọn họ nhảy ra vừa nãy, nơi đó đang không ngừng có tang thi chui ra, duy chỉ không nhìn thấy Tống Tình Lam hống hách ngang tàn kia.
Đoạn Văn thay đổi âm điệu, giống như đang khóc cũng giống như đang tru lên: "Thẻ nhận dạng!! Mau tìm!!"
Hơn mười con tang thi vây quanh xe phát ra âm thanh làm người ta run lên.
Niên đại này muốn lái xe cần có khóa bằng vân tay, dùng phương thức bình thường không thể khởi động, Lý Thuần run rẩy, cuối cùng từ hộp giữ đồ tìm được thẻ dự phòng.
Xe phát ra tiếng máy nổ, lốp xe ma sát với mặt đường bốc lên một làn khói trắng, va chạm với đám tang thi trước xe thành một mảng vết máu đỏ sậm.
Bên ngoài con hẻm là đường phố tràn ngập ánh nắng.
Xa xa là là bức tường đen cùng bối cảnh thành phố.
Khi đó tốc độ thời gian trôi qua tựa hồ trở nên chậm hơn, trên mặt mỗi người đều là biểu cảm không thể tin nỗi, con ngươi phóng đại lộ rõ kinh hoàng.
Dưới ánh mặt trời, một chiếc xe không gian khổng lồ cách đó không xa lao tới phăng phăng.
Bọn họ vừa mới thoát hiểm đã toàn quân bị diệt, bị nghiền thành bùn nhão.
Tác giả :
Vi Phong Kỷ Hứa