Bạc Vụ
Chương 11
"Ô...."
"Đùng đùng đùng!!"
Một chiếc xe việt dã kiểu cũ từ cửa sau phóng ra, hỏa lực từ chỗ ngồi phía sau không ngừng bắn phá, lại thêm một đám tang thi vỡ đầu ngã nhào xuống đất, máu tươi chảy ra thành vũng lan về phía cống thoát nước.
Thông đạo dưới hầm là một mảnh hỗn loạn, trong ngọn đèn tứ tán lúc sáng lúc tối.
Chiếc xe hệt như một trận cuồng phong phóng về phía cửa thông tới mặt đất, xuyên qua bóng tối, xuyên qua không khí ngột ngạt âm u, xuyên qua đám tang thi quơ quào bàn tay trắng bệch lởn vởn trong hầm hướng về phía ánh mặt trời chói mắt..... bốn phía lập tức bừng sáng, mặt trời ngày lúc chín giờ ba mươi sáng thiêu thân xe nóng hổi, thế nhưng trong lòng mọi người thì lạnh lẽo hệt như băng tuyết.
Cửa thông đạo xuống hầm đen như mực ngày càng xa.
"Bịch!" Xe việt dã húc bay một con tang thi, huyết dịch trên kính chắn gió chảy xuống.
Kỹ thuật lái xe của Chu Minh Hiên rất tốt.
Đám tang thi lởn vởn trên đường bị xe húc văng, thỉnh thoảng cán phải hài cốt nằm trên mặt đường, thân xe hơi nghiêng một chút nhưng bị Chu Minh Hiên dùng góc độ cực kỳ khéo léo bình ổn rơi xuống đất rồi tiếp tục phăng phăng lao tới.
Tống Tình Lam ngồi ở vị trí phó lái, thần miên mở đường, mỗi một phát bắn ra là có một con tang thi bể đầu. Từ kính chiếu hậu, Quý Vũ Thời chỉ có thể nhìn thấy đường nét cái cằm căng cứng cùng ngón tay thon dài bóp cò súng của Tống Tình Lam.
Trong xe không có ai nói chuyện.
Bọn họ xông qua một màn tang thi dày đặc ở phía trước, trong sự truy đuổi cuồng nhiệt của chúng lưu lại một vệt vết máu, dần dần bắt đầu bỏ xa chúng ở phía sau.
Nhuận Kim Building cũng ngày càng nhỏ hơn trong tầm mắt.
Dần dần, nó bị bức tường đen to lớn kia cắn nuốt rồi biến mất trong một vùng tối tăm, không nhìn thấy được nữa.
Rời khỏi trung tâm thành phố phồn hoa, số lượng tang thi ở trên đường giảm đi rất nhiếu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít dấu vết cầu cứu của người sống lưu lại cùng tài nguyên bị oanh tạc tổn hại.
Tống Tình Lam thu hồi thần miên, rút nửa gói thuốc còn dư lại trong chiếc xe việt dã kiểu cũ này, rút một điếu đặt ngoài cửa sổ nhưng không hút.
Ở chỗ ngồi phía sau, Lý Thuần nhịn không được nghẹn ngào: "Trước khi chúng ta đi làm nhiệm vụ, anh Văn còn nói muốn thử vị thuốc lá Tây Kinh mấy chục năm sau."
"Nào ngờ đâu căn bản không tới được Tây Kinh năm 1460, cũng căn bản không được hút thuốc của mấy chục năm sau...."
"Chỉ có vài tiếng đã mất đi hai người, này rốt cuộc là nhiệm vụ hố cha gì vậy chứ, con mẹ nó rõ ràng là tới chịu chết mà... xúi quẩy rơi tới cái nơi quỷ quái này, nhiệm vụ cấp A đang yên đang lành biến thành nhiệm vụ có độ khó địa ngục!!"
Mặc dù có Đoạn Văn dùng mạng dò đường nhưng bọn họ vẫn phải trải qua một hồi ác chiến ở hành lang góc đông bắc, thật khó tưởng tượng tình cảnh bên hành lang Đoạn văn. Lý Thuần rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, một lần nữa mất đi đồng đội trong hiểm cảnh, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào khống chế tâm tình.
Quý Vũ Thời chú ý tới vành mắt đỏ ửng của Thang Nhạc ở bên cạnh.
Quý Vũ Thời chưa từng có đồng đội, trước giờ vẫn luôn hành động đơn độc, vì thế mặc dù muốn an ủi một chút nhưng một chữ cũng không nói được.
Cậu thật sự không am hiểu biểu đạt tình cảm.
"Chống đỡ." Tống Tình Lam nói: "Chống đỡ hoàn thành nhiệm vụ trở về, không thể để bọn họ hi sinh vô ích. Sau khi về phải tìm cái đám vương bát đản kia, hỏi bọn họ tại sao lại xuất hiện tình huống này, rốt cuộc là vì bug hay vì cái gì, nếu không đưa ra được đáp án thì cứ để toàn thể trung tâm chỉ huy ngồi khoang con nhộng tới đây chơi một ngày."
Mọi người trầm mặc.
Tống Tình Lam còn nói: "Còn nữa, kế tiếp mặc kệ phát sinh chuyện gì, ai con mẹ nó cũng không được tự chủ trương. Hành vi ngu xuẩn chủ động hi sinh đó không đáng học tập, không có gì quan trọng hơn sống sót. Trong đội còn rất nhiều chuyện cần các cậu cống hiến, không nên vội vàng chịu chết như vậy."
Vẫn như trước không ai nói chuyện.
Tống Tình Lam bóp tắt điếu thuốc, ném nó ra ngoài cửa sổ: "Nghe rõ chưa hả?!"
"Rõ!"
"Đã hiểu."
"Bịch! Bịch!"
Chu Minh Hiên liên tiếp húc bay hai con tang thi, dọc theo đường xe chạy có thể thấy vài con tang thi trong các cửa tiệm bên đường chạy ra đuổi theo phía sau xe.
"Đệt...." Chu Minh Hiên mắng một chút: "Đứa nhỏ."
Trong đám tang thi kia có một bóng dáng nho nhỏ cột tóc sừng dê, trong tay còn cầm một con búp bê vải mặc quần áo màu đỏ.
"...tang thi nhỏ như vậy."
Thang Nhạc nói: "Tang thi cắn người không phân biệt người lớn với con nít."
Giống như tường đen cũng cắn nuốt không phân biệt vạn vật.
"Có một bộ phim điện ảnh, chồng của nữ chính biến dị thành tang thi, đầu tiên chính là cắn con gái của mình." Không biết tại sao, Thang Nhạc đột nhiên nói tới đề tài này: "Một khi biến dị liền không có lý trí, càng không có tính người. Tình cảnh trong phim kỳ thực có chút giống với chúng ta trước đó, cũng bị ép vào đường cùng trốn vào trong một tòa nhà, chỉ là tòa nhà đó của bọn họ là trung tâm thương mại, ít ra cũng có nhiều thức ăn. Cũng không cần phải làm nhiệm vụ, thế là liền ở đó chờ hơn mấy tháng."
"Dawn of the Dead - bình minh chết chóc." Người nói là Quý Vũ Thời: "Bất quá là con gái của nữ chính cắn chồng của nữ chính trước."
Thang Nhạc hơi sửng sốt một chút: "Oh, thật ra là lúc Thang Kỳ xem em có xem cùng một chút, Quý cố vấn cũng xem qua rồi sao?"
Quý Vũ Thời có chút hối hận khi đã tiếp lời: "Lúc bạn học xem, vô tình nhìn thấy."
Tống Tình Lam cầm kính viễn vọng quan sát phía trước, lại nhìn lộ tuyến: "Quý cố vấn, sao chúng ta không đi đường lớn?"
Quý Vũ Thời giải thích: "Đường lớn đi khoảng 400m có một chướng vật ở trên đường, còn có một chiếc xe không gian hư hỏng chắn ngang."
Sau một hồi xóc nảy, rất nhanh xe đã chạy vào hẻm nhỏ, ở đầu đường quả nhiên phát hiện có vật chắn đường.
Hình ảnh từ máy bay không người lái truyền về góc độ quan sát trên cao, tốc độ cũng rất nhanh, phải quan sát tỉ mỉ cỡ nào mới phát hiện được điểm này chứ?
Cách một con hẻm nhỏ, lại băng qua một cây cầu lớn.
Dọc theo đường đi cảnh tượng cũng giống như trung tâm thành phố, không phải tang thi chính là tang thi.
Đoạn đường này xe bị húc tới sắp hỏng mất, trên cửa xe, cửa sổ, khắp nơi đều là thịt thối, thỉnh thoảng còn bay tới một lọn tóc tang thi cùng da đầu từ vỏ xe bay ra.
"Chúng ta đi đâu?"
Trong không khí trầm mặc, Chu Minh Hiên rốt cuộc cũng đặt câu hỏi.
Những lời này có chút bi thương.
Trong thế giới được xưng là PU-31 này, ngoại trừ chọn nơi ít tang thi một chút, cách tường đen xa một chút, bọn họ căn bản không có chỗ để đi.
Quý Vũ Thời nhìn hướng ra ngoài cửa sổ: "Tới cuối đường quẹo trái, đi thêm hai cây số tiến ra vùng ngoại ô, ở ven đường có một tiệm sách. Nơi đó ở trên dốc, vị trí dễ phòng thủ, phạm vi tầm nhìn cũng không tệ."
Tiệm sách?
Này là niên đại gì rồi, sách bằng giấy sớm đã bị loại bỏ, người hiện đại chỉ cần nhấn thông tấn khí là có thể xem được tất cả dữ liệu mình cần trên hình chiếu. Mở một tiệm sách có thể nói là một chủ ý cực kỳ điên cuồng, cơ bản sẽ không có ai đặt chân tới.
Tống Tình Lam từ kính chiếu hậu liếc nhìn Quý Vũ Thời một cái: "Vậy tới tiệm sách."
*
Buổi sáng 10 giờ 20 phút.
Quả nhiên giống như lời Quý Vũ Thời, nơi này thật sự có tiệm sách, hiển nhiên cho dù mạt thế tới thì nó vẫn không phải nơi mà loài người chọn để làm công sự phòng thủ. Giá sách cao ngất từ sàn lầu một tới trần lầu hai làm người ta có ảo giác quay về thế kỷ trước.
Phía sau quầy có một nhân viên lớn tuổi đã chết, con ngươi xám trắng mở to, lộ ra hàm răng giả. Cho dù đã bị cảm nhiễm cũng có thể mơ hồ cảm nhận được trước khi bị cảm nhiễm đó là một cụ già hiền lành.
Tống Tình Lam nâng ông cụ kia dậy, đặt lên ghế.
Quý Vũ Thời chỉ nhìn một chút rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
Tiệm này rất lớn, các đồng đội chia ra kiểm tra trong tiệm một phen, phát hiện ngoại trừ cụ già này thì không còn người khác tồn tại. Đến được đây quá thuận lợi, con đường này ngay cả tang thi cũng không có bao nhiêu, trải qua những chuyện trước đó, tất cả mọi người đều có cảm giác quá dễ dàng.
"Trong phút chốc tường đen sẽ không truy đuổi tới, chúng ta có thể ở lại đây vài giờ." Tống Tình Lam nói: "Lầu hai có tầm nhịn cao, chúng ta lấy lầu hai làm cứ điểm, tang thi không có mắt lảng vảng tới cũng có thể sớm phát hiện, bây giờ có thể đi tìm chút thức ăn."
"Tôi đi cho." Chu Minh Hiên vác khẩu súng laser của mình: "Thuận tiện xem xét tình huống phụ cận, mọi người chú ý an toàn."
"Tôi đi với ông." Thang Nhạc nói.
Cuối cùng Lý Thuần cũng đi, năm người lưu lại hai, chỉ còn Quý Vũ Thời cùng Tống Tình Lam.
An bài như vậy thật hiếm thấy, Quý Vũ Thời không quá quen với chuyện đơn độc ở chung với người khác, may mắn Tống Tình Lam nói: "Tôi kiểm tra nơi này thử xem có phát hiện gì không."
Hai người phân công hành động.
Tống Tình Lam tìm được một vài thiết bị điện tử, bởi vì không có mạng nên không có thu hoạch gì, chờ đến khi anh quay trở về chỗ cũ thì Quý Vũ Thời đã không thấy đâu.
Giá sách một hàng nối tiếp một hàng.
Quý Vũ Thời đứng ở trong góc, tay cầm một chai nước khoáng không biết tìm được từ nơi nào, hầu kết khẽ lăn một vòng nuốt thứ gì đó xuống.
Giây tiếp theo, cổ tay Quý Vũ Thời bị túm chặt.
"Quý cố vấn." Tống Tình Lam hỏi: "Này là cái gì?"
Trên tay Quý Vũ Thời là một hộp thuốc mỏng hình vuông.
Bị hỏi như vậy, Quý Vũ Thời nhíu mày rụt tay lại, Tống Tình Lam không để ý để cậu thoát được, lập tức tập kích. Quý Vũ Thời phát hiện gió từ phía sau táp tới, đột nhiên hai đầu gối chấm đất, thắt lưng cong thành độ cong khó tin, cả người cơ hồ dán xuống đất trượt đi.
Cậu biết xét về cận chiến thì mình không phải đối thủ của Tống Tình Lam, khó khăn lắm mới thoát thân được muốn bỏ chạy, thế nhưng Tống Tình Lam phản ứng cực nhanh, bàn tay to như kìm sắt túm lấy bả vai cậu.
Quý Vũ Thời thúc ngược khuỷu tay về phía sau, Tống Tình Lam ngửa ra sau né tránh, trước mặt lại ập tới một trận gió mạnh, nắm tay hung ác của Quý Vũ Thời bị Tống Tình Lam chặn đứng.
Dựa vào ưu thế chiều cao, Tống Tình Lam cường ngạnh kéo người tới trước mặt mình, cánh tay duỗi tới giành lấy hộp thuốc trong tay trái Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời nhanh tay lẹ mắt đập một phát, hộp thuốc văng thành đường pa-ra-bôn trên không trung.
Nào ngờ Tống Tình Lam cũng không thèm để tâm tới hộp thuốc kia, dứt khoát dùng tư thế đó bắt chéo tay Quý Vũ Thời kiềm chặt sau lưng, cả người bị đè trên giá sách!
Giọng điệu của Tống Tình Lam rất xa lạ, tiếng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới: "Quý Vũ Thời, cùng một thời điểm bị lặp lại nhiều lần làm tinh thần xuất hiện trạng thái lẫn lộn, cần có thuốc để suy trì thanh tỉnh---- trong một bài luận văn nào đó tôi đã xem qua có nói như vậy."
Quý Vũ Thời không thể giãy thoát, tuy cách lớp quần áo nhưng cảm giác áp sát thân thể với người khác như vậy cũng chẳng khá hơn là bao: "Anh muốn nói cái gì?!"
Tống Tình Lam: "Tôi cảm thấy có rất nhiều chuyện cậu không nói thật với tôi."
Từ cửa hàng tiện lợi tới thẩm mỹ viện trong cao ốc, rồi tới tiệm sách này, từ góc độ quan sát của anh thì đều rất khả nghi, Quý Vũ Thời biểu hiện như xe nhẹ chạy đường quen.
Nghĩ lại thì mười hai lần làm nhiệm vụ xuyên việt chưa từng xuất hiện tình huống phát sinh lỗi tiến vào thời không quỷ dị, thẳng tới khi.... cấp trên phải một người gọi là Quý Vũ Thời gia nhập đội, muốn Tống Tình Lam không nghi ngờ cũng khó.
"Cậu có thể giải thích một chút vì sao lại muốn tới cửa hàng sách, hoặc là tình huống của chúng ta bây giờ cậu đã từng trải qua bao nhiêu lần?"
Quý Vũ Thời thoáng chốc hiểu được: "Anh nghĩ rằng tôi có quan hệ với cái Ouroboros kia?"
Tống Tình Lam: "Không sai."
"Anh buông ra tôi sẽ nói cho anh biết!"
"Cậu nói rồi tôi sẽ buông!"
Loại người như Tống Tình Lam vồn đã mang một thân phỉ khí, cộng thêm cả tiểu đội này vốn cũng không hành động theo lẽ thường.
Chưa đạt được mục đích không khả năng buông tay, cho dù uy hiếp lớn cỡ nào cũng không được.
Gương mặt Quý Vũ Thời dán vào giá sách lạnh như băng: "Đau."
Tống Tình Lam ngẩn người, sao lại sử dụng chiêu số này?
"Tay của tôi đau." Quý Vũ Thời lặp lại lần nữa, coi như cầu xin: "Anh buông ra trước có được không?"
Một sát na đó, Tống Tình Lam có cảm giác mình đang khi dễ một người nhỏ yếu.
Điều này không phù hợp với tác phong trước giờ của anh, mắt thấy sắc mặt Quý Vũ Thời từng chút trở nên tái nhợt, đánh giá đối phương không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của mình, anh liền buông lỏng tay.
Nào ngờ vừa mới buông tay ra trên mặt đã hung hăng trúng một quyền.
Xương gò má bỏng rát đau đớn.
Tống Tình Lam tức giận, thế nhưng lại nhìn thấy đuôi mắt Quý Vũ Thời ửng đỏ, hiển nhiên là thật sự bị đau, không phải giả vờ.
Quý Vũ Thời đánh người nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ lãnh đạm: "Tống đội, anh có biết trên thế giới này có một chứng bệnh gọi là hội chứng trí nhớ siêu phàm hay không?"
"Đùng đùng đùng!!"
Một chiếc xe việt dã kiểu cũ từ cửa sau phóng ra, hỏa lực từ chỗ ngồi phía sau không ngừng bắn phá, lại thêm một đám tang thi vỡ đầu ngã nhào xuống đất, máu tươi chảy ra thành vũng lan về phía cống thoát nước.
Thông đạo dưới hầm là một mảnh hỗn loạn, trong ngọn đèn tứ tán lúc sáng lúc tối.
Chiếc xe hệt như một trận cuồng phong phóng về phía cửa thông tới mặt đất, xuyên qua bóng tối, xuyên qua không khí ngột ngạt âm u, xuyên qua đám tang thi quơ quào bàn tay trắng bệch lởn vởn trong hầm hướng về phía ánh mặt trời chói mắt..... bốn phía lập tức bừng sáng, mặt trời ngày lúc chín giờ ba mươi sáng thiêu thân xe nóng hổi, thế nhưng trong lòng mọi người thì lạnh lẽo hệt như băng tuyết.
Cửa thông đạo xuống hầm đen như mực ngày càng xa.
"Bịch!" Xe việt dã húc bay một con tang thi, huyết dịch trên kính chắn gió chảy xuống.
Kỹ thuật lái xe của Chu Minh Hiên rất tốt.
Đám tang thi lởn vởn trên đường bị xe húc văng, thỉnh thoảng cán phải hài cốt nằm trên mặt đường, thân xe hơi nghiêng một chút nhưng bị Chu Minh Hiên dùng góc độ cực kỳ khéo léo bình ổn rơi xuống đất rồi tiếp tục phăng phăng lao tới.
Tống Tình Lam ngồi ở vị trí phó lái, thần miên mở đường, mỗi một phát bắn ra là có một con tang thi bể đầu. Từ kính chiếu hậu, Quý Vũ Thời chỉ có thể nhìn thấy đường nét cái cằm căng cứng cùng ngón tay thon dài bóp cò súng của Tống Tình Lam.
Trong xe không có ai nói chuyện.
Bọn họ xông qua một màn tang thi dày đặc ở phía trước, trong sự truy đuổi cuồng nhiệt của chúng lưu lại một vệt vết máu, dần dần bắt đầu bỏ xa chúng ở phía sau.
Nhuận Kim Building cũng ngày càng nhỏ hơn trong tầm mắt.
Dần dần, nó bị bức tường đen to lớn kia cắn nuốt rồi biến mất trong một vùng tối tăm, không nhìn thấy được nữa.
Rời khỏi trung tâm thành phố phồn hoa, số lượng tang thi ở trên đường giảm đi rất nhiếu, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít dấu vết cầu cứu của người sống lưu lại cùng tài nguyên bị oanh tạc tổn hại.
Tống Tình Lam thu hồi thần miên, rút nửa gói thuốc còn dư lại trong chiếc xe việt dã kiểu cũ này, rút một điếu đặt ngoài cửa sổ nhưng không hút.
Ở chỗ ngồi phía sau, Lý Thuần nhịn không được nghẹn ngào: "Trước khi chúng ta đi làm nhiệm vụ, anh Văn còn nói muốn thử vị thuốc lá Tây Kinh mấy chục năm sau."
"Nào ngờ đâu căn bản không tới được Tây Kinh năm 1460, cũng căn bản không được hút thuốc của mấy chục năm sau...."
"Chỉ có vài tiếng đã mất đi hai người, này rốt cuộc là nhiệm vụ hố cha gì vậy chứ, con mẹ nó rõ ràng là tới chịu chết mà... xúi quẩy rơi tới cái nơi quỷ quái này, nhiệm vụ cấp A đang yên đang lành biến thành nhiệm vụ có độ khó địa ngục!!"
Mặc dù có Đoạn Văn dùng mạng dò đường nhưng bọn họ vẫn phải trải qua một hồi ác chiến ở hành lang góc đông bắc, thật khó tưởng tượng tình cảnh bên hành lang Đoạn văn. Lý Thuần rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, một lần nữa mất đi đồng đội trong hiểm cảnh, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào khống chế tâm tình.
Quý Vũ Thời chú ý tới vành mắt đỏ ửng của Thang Nhạc ở bên cạnh.
Quý Vũ Thời chưa từng có đồng đội, trước giờ vẫn luôn hành động đơn độc, vì thế mặc dù muốn an ủi một chút nhưng một chữ cũng không nói được.
Cậu thật sự không am hiểu biểu đạt tình cảm.
"Chống đỡ." Tống Tình Lam nói: "Chống đỡ hoàn thành nhiệm vụ trở về, không thể để bọn họ hi sinh vô ích. Sau khi về phải tìm cái đám vương bát đản kia, hỏi bọn họ tại sao lại xuất hiện tình huống này, rốt cuộc là vì bug hay vì cái gì, nếu không đưa ra được đáp án thì cứ để toàn thể trung tâm chỉ huy ngồi khoang con nhộng tới đây chơi một ngày."
Mọi người trầm mặc.
Tống Tình Lam còn nói: "Còn nữa, kế tiếp mặc kệ phát sinh chuyện gì, ai con mẹ nó cũng không được tự chủ trương. Hành vi ngu xuẩn chủ động hi sinh đó không đáng học tập, không có gì quan trọng hơn sống sót. Trong đội còn rất nhiều chuyện cần các cậu cống hiến, không nên vội vàng chịu chết như vậy."
Vẫn như trước không ai nói chuyện.
Tống Tình Lam bóp tắt điếu thuốc, ném nó ra ngoài cửa sổ: "Nghe rõ chưa hả?!"
"Rõ!"
"Đã hiểu."
"Bịch! Bịch!"
Chu Minh Hiên liên tiếp húc bay hai con tang thi, dọc theo đường xe chạy có thể thấy vài con tang thi trong các cửa tiệm bên đường chạy ra đuổi theo phía sau xe.
"Đệt...." Chu Minh Hiên mắng một chút: "Đứa nhỏ."
Trong đám tang thi kia có một bóng dáng nho nhỏ cột tóc sừng dê, trong tay còn cầm một con búp bê vải mặc quần áo màu đỏ.
"...tang thi nhỏ như vậy."
Thang Nhạc nói: "Tang thi cắn người không phân biệt người lớn với con nít."
Giống như tường đen cũng cắn nuốt không phân biệt vạn vật.
"Có một bộ phim điện ảnh, chồng của nữ chính biến dị thành tang thi, đầu tiên chính là cắn con gái của mình." Không biết tại sao, Thang Nhạc đột nhiên nói tới đề tài này: "Một khi biến dị liền không có lý trí, càng không có tính người. Tình cảnh trong phim kỳ thực có chút giống với chúng ta trước đó, cũng bị ép vào đường cùng trốn vào trong một tòa nhà, chỉ là tòa nhà đó của bọn họ là trung tâm thương mại, ít ra cũng có nhiều thức ăn. Cũng không cần phải làm nhiệm vụ, thế là liền ở đó chờ hơn mấy tháng."
"Dawn of the Dead - bình minh chết chóc." Người nói là Quý Vũ Thời: "Bất quá là con gái của nữ chính cắn chồng của nữ chính trước."
Thang Nhạc hơi sửng sốt một chút: "Oh, thật ra là lúc Thang Kỳ xem em có xem cùng một chút, Quý cố vấn cũng xem qua rồi sao?"
Quý Vũ Thời có chút hối hận khi đã tiếp lời: "Lúc bạn học xem, vô tình nhìn thấy."
Tống Tình Lam cầm kính viễn vọng quan sát phía trước, lại nhìn lộ tuyến: "Quý cố vấn, sao chúng ta không đi đường lớn?"
Quý Vũ Thời giải thích: "Đường lớn đi khoảng 400m có một chướng vật ở trên đường, còn có một chiếc xe không gian hư hỏng chắn ngang."
Sau một hồi xóc nảy, rất nhanh xe đã chạy vào hẻm nhỏ, ở đầu đường quả nhiên phát hiện có vật chắn đường.
Hình ảnh từ máy bay không người lái truyền về góc độ quan sát trên cao, tốc độ cũng rất nhanh, phải quan sát tỉ mỉ cỡ nào mới phát hiện được điểm này chứ?
Cách một con hẻm nhỏ, lại băng qua một cây cầu lớn.
Dọc theo đường đi cảnh tượng cũng giống như trung tâm thành phố, không phải tang thi chính là tang thi.
Đoạn đường này xe bị húc tới sắp hỏng mất, trên cửa xe, cửa sổ, khắp nơi đều là thịt thối, thỉnh thoảng còn bay tới một lọn tóc tang thi cùng da đầu từ vỏ xe bay ra.
"Chúng ta đi đâu?"
Trong không khí trầm mặc, Chu Minh Hiên rốt cuộc cũng đặt câu hỏi.
Những lời này có chút bi thương.
Trong thế giới được xưng là PU-31 này, ngoại trừ chọn nơi ít tang thi một chút, cách tường đen xa một chút, bọn họ căn bản không có chỗ để đi.
Quý Vũ Thời nhìn hướng ra ngoài cửa sổ: "Tới cuối đường quẹo trái, đi thêm hai cây số tiến ra vùng ngoại ô, ở ven đường có một tiệm sách. Nơi đó ở trên dốc, vị trí dễ phòng thủ, phạm vi tầm nhìn cũng không tệ."
Tiệm sách?
Này là niên đại gì rồi, sách bằng giấy sớm đã bị loại bỏ, người hiện đại chỉ cần nhấn thông tấn khí là có thể xem được tất cả dữ liệu mình cần trên hình chiếu. Mở một tiệm sách có thể nói là một chủ ý cực kỳ điên cuồng, cơ bản sẽ không có ai đặt chân tới.
Tống Tình Lam từ kính chiếu hậu liếc nhìn Quý Vũ Thời một cái: "Vậy tới tiệm sách."
*
Buổi sáng 10 giờ 20 phút.
Quả nhiên giống như lời Quý Vũ Thời, nơi này thật sự có tiệm sách, hiển nhiên cho dù mạt thế tới thì nó vẫn không phải nơi mà loài người chọn để làm công sự phòng thủ. Giá sách cao ngất từ sàn lầu một tới trần lầu hai làm người ta có ảo giác quay về thế kỷ trước.
Phía sau quầy có một nhân viên lớn tuổi đã chết, con ngươi xám trắng mở to, lộ ra hàm răng giả. Cho dù đã bị cảm nhiễm cũng có thể mơ hồ cảm nhận được trước khi bị cảm nhiễm đó là một cụ già hiền lành.
Tống Tình Lam nâng ông cụ kia dậy, đặt lên ghế.
Quý Vũ Thời chỉ nhìn một chút rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
Tiệm này rất lớn, các đồng đội chia ra kiểm tra trong tiệm một phen, phát hiện ngoại trừ cụ già này thì không còn người khác tồn tại. Đến được đây quá thuận lợi, con đường này ngay cả tang thi cũng không có bao nhiêu, trải qua những chuyện trước đó, tất cả mọi người đều có cảm giác quá dễ dàng.
"Trong phút chốc tường đen sẽ không truy đuổi tới, chúng ta có thể ở lại đây vài giờ." Tống Tình Lam nói: "Lầu hai có tầm nhịn cao, chúng ta lấy lầu hai làm cứ điểm, tang thi không có mắt lảng vảng tới cũng có thể sớm phát hiện, bây giờ có thể đi tìm chút thức ăn."
"Tôi đi cho." Chu Minh Hiên vác khẩu súng laser của mình: "Thuận tiện xem xét tình huống phụ cận, mọi người chú ý an toàn."
"Tôi đi với ông." Thang Nhạc nói.
Cuối cùng Lý Thuần cũng đi, năm người lưu lại hai, chỉ còn Quý Vũ Thời cùng Tống Tình Lam.
An bài như vậy thật hiếm thấy, Quý Vũ Thời không quá quen với chuyện đơn độc ở chung với người khác, may mắn Tống Tình Lam nói: "Tôi kiểm tra nơi này thử xem có phát hiện gì không."
Hai người phân công hành động.
Tống Tình Lam tìm được một vài thiết bị điện tử, bởi vì không có mạng nên không có thu hoạch gì, chờ đến khi anh quay trở về chỗ cũ thì Quý Vũ Thời đã không thấy đâu.
Giá sách một hàng nối tiếp một hàng.
Quý Vũ Thời đứng ở trong góc, tay cầm một chai nước khoáng không biết tìm được từ nơi nào, hầu kết khẽ lăn một vòng nuốt thứ gì đó xuống.
Giây tiếp theo, cổ tay Quý Vũ Thời bị túm chặt.
"Quý cố vấn." Tống Tình Lam hỏi: "Này là cái gì?"
Trên tay Quý Vũ Thời là một hộp thuốc mỏng hình vuông.
Bị hỏi như vậy, Quý Vũ Thời nhíu mày rụt tay lại, Tống Tình Lam không để ý để cậu thoát được, lập tức tập kích. Quý Vũ Thời phát hiện gió từ phía sau táp tới, đột nhiên hai đầu gối chấm đất, thắt lưng cong thành độ cong khó tin, cả người cơ hồ dán xuống đất trượt đi.
Cậu biết xét về cận chiến thì mình không phải đối thủ của Tống Tình Lam, khó khăn lắm mới thoát thân được muốn bỏ chạy, thế nhưng Tống Tình Lam phản ứng cực nhanh, bàn tay to như kìm sắt túm lấy bả vai cậu.
Quý Vũ Thời thúc ngược khuỷu tay về phía sau, Tống Tình Lam ngửa ra sau né tránh, trước mặt lại ập tới một trận gió mạnh, nắm tay hung ác của Quý Vũ Thời bị Tống Tình Lam chặn đứng.
Dựa vào ưu thế chiều cao, Tống Tình Lam cường ngạnh kéo người tới trước mặt mình, cánh tay duỗi tới giành lấy hộp thuốc trong tay trái Quý Vũ Thời.
Quý Vũ Thời nhanh tay lẹ mắt đập một phát, hộp thuốc văng thành đường pa-ra-bôn trên không trung.
Nào ngờ Tống Tình Lam cũng không thèm để tâm tới hộp thuốc kia, dứt khoát dùng tư thế đó bắt chéo tay Quý Vũ Thời kiềm chặt sau lưng, cả người bị đè trên giá sách!
Giọng điệu của Tống Tình Lam rất xa lạ, tiếng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới: "Quý Vũ Thời, cùng một thời điểm bị lặp lại nhiều lần làm tinh thần xuất hiện trạng thái lẫn lộn, cần có thuốc để suy trì thanh tỉnh---- trong một bài luận văn nào đó tôi đã xem qua có nói như vậy."
Quý Vũ Thời không thể giãy thoát, tuy cách lớp quần áo nhưng cảm giác áp sát thân thể với người khác như vậy cũng chẳng khá hơn là bao: "Anh muốn nói cái gì?!"
Tống Tình Lam: "Tôi cảm thấy có rất nhiều chuyện cậu không nói thật với tôi."
Từ cửa hàng tiện lợi tới thẩm mỹ viện trong cao ốc, rồi tới tiệm sách này, từ góc độ quan sát của anh thì đều rất khả nghi, Quý Vũ Thời biểu hiện như xe nhẹ chạy đường quen.
Nghĩ lại thì mười hai lần làm nhiệm vụ xuyên việt chưa từng xuất hiện tình huống phát sinh lỗi tiến vào thời không quỷ dị, thẳng tới khi.... cấp trên phải một người gọi là Quý Vũ Thời gia nhập đội, muốn Tống Tình Lam không nghi ngờ cũng khó.
"Cậu có thể giải thích một chút vì sao lại muốn tới cửa hàng sách, hoặc là tình huống của chúng ta bây giờ cậu đã từng trải qua bao nhiêu lần?"
Quý Vũ Thời thoáng chốc hiểu được: "Anh nghĩ rằng tôi có quan hệ với cái Ouroboros kia?"
Tống Tình Lam: "Không sai."
"Anh buông ra tôi sẽ nói cho anh biết!"
"Cậu nói rồi tôi sẽ buông!"
Loại người như Tống Tình Lam vồn đã mang một thân phỉ khí, cộng thêm cả tiểu đội này vốn cũng không hành động theo lẽ thường.
Chưa đạt được mục đích không khả năng buông tay, cho dù uy hiếp lớn cỡ nào cũng không được.
Gương mặt Quý Vũ Thời dán vào giá sách lạnh như băng: "Đau."
Tống Tình Lam ngẩn người, sao lại sử dụng chiêu số này?
"Tay của tôi đau." Quý Vũ Thời lặp lại lần nữa, coi như cầu xin: "Anh buông ra trước có được không?"
Một sát na đó, Tống Tình Lam có cảm giác mình đang khi dễ một người nhỏ yếu.
Điều này không phù hợp với tác phong trước giờ của anh, mắt thấy sắc mặt Quý Vũ Thời từng chút trở nên tái nhợt, đánh giá đối phương không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của mình, anh liền buông lỏng tay.
Nào ngờ vừa mới buông tay ra trên mặt đã hung hăng trúng một quyền.
Xương gò má bỏng rát đau đớn.
Tống Tình Lam tức giận, thế nhưng lại nhìn thấy đuôi mắt Quý Vũ Thời ửng đỏ, hiển nhiên là thật sự bị đau, không phải giả vờ.
Quý Vũ Thời đánh người nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ lãnh đạm: "Tống đội, anh có biết trên thế giới này có một chứng bệnh gọi là hội chứng trí nhớ siêu phàm hay không?"
Tác giả :
Vi Phong Kỷ Hứa