Bắc Tống Nhàn Vương
Chương 84: Bạc tình bạc nghĩa
Âu Dương Uyển Linh quay người lại, kết quả lại nhìn thấy tiểu nha hoàn đó vừa rồi đứng bên cạnh Triệu Nhan đang đứng phía sau mình, trên tay còn cầm một bức tranh giấy. Nếu cô không đoán lầm, cuộn tranh này có lẽ chính là bức tranh được đánh giá là đệ nhất kia.
Mấy tỷ muội bên cạnh Âu Dương Uyển Linh cũng đều nhận ra tiểu nha hoàn là thị nữ bên cạnh Triệu Nhan, lại cộng thêm lời vừa rồi của Tiểu Đậu Nha khiến cho họ cũng đã đều đoán ra Triệu Nhan muốn làm gì, nhất thời mấy thiếu nữ hoàn toàn đều dồn ánh mắt về phía Âu Dương Uyển Linh, không biết cô liệu có nhận món quà này của Triệu Nhan hay không?
- Cầm đồ về đi, bất luận Quận Vương của các ngươi tặng gì, ta cũng đều không cần!
Ngữ khí của Âu Dương Uyển Linh lạnh lùng. Mặc dù biểu hiện của Triệu Nhan hôm nay khiến cho cô vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn thay đổi ấn tượng trong lòng cô về Triệu Nhan. Nhưng ân oán giữa hai người đã đi tới bước không thể hóa giải được nữa. Cô cũng không thể nhận quà của Triệu Nhan.
Đối với sự từ chối của Âu Dương Uyển Linh, Tiểu Đậu Nha dường như không có chú ý tới, chỉ thấy nàng chớp chớp cặp mắt to của mình, sau đó nháy mắt cười nói: - Quận Vương nhà ta đã nói rồi, bức tranh này tặng cho tiểu nương tử làm quà chuộc tội. Tiểu nương tử chắc chắn không nhận, nhưng cũng không có sao hết, Quận Vương nói vậy thì mang bức tranh này đi tặng Âu Dương tướng công, còn xin tiểu thư chuyển giúp!
Âu Dương Uyển Linh cũng không ngờ Triệu Nhan lại vô lại đến như vậy, vừa rồi còn muốn nói gì đó, nhưng Tiểu Đậu Nha lại cướp lời:
- Thời gian trước, Quận Vương nhà ta vì lũ lụt mà tránh nạn ở ngoài thành. Trong khoảng thời gian này vẫn chưa có vào thành, cũng không biết những bức tranh đó của mình lưu truyền ra ngoài. Mấy hôm trước vừa nghe nói Âu Dương tướng công đã từng dùng khoản tiền lớn để mua lại tranh của mình, cho nên sớm đã muốn tặng cho Âu Dương tướng công một bức. Tiếc là vẫn không có cơ hội, đúng dịp hôm nay ở đây gặp được Âu Dương tiểu nương tử, hy vọng tiểu nương tử nhất định đừng từ chối. Đây cũng là chút quà nhỏ mà Quận Vương là vãn bối tặng cho tiền bối Âu Dương!
Triệu Nhan đã nói tới nước này rồi, hơn nữa cặp mắt to của Tiểu Đậu Nha cũng vẫn rất thành khẩn nhìn Âu Dương Uyển Linh. Điều này đã khiến cho cô nhất thời cũng không biết có nên từ chối hay không? Đặc biệt là nhớ tới tổ phụ rất thích tranh của Triệu Nhan, trước đây Lý Công Lân cũng đã tặng bức tranh đó cho người, đã khiến người yêu như yêu bản thân. Bức tranh này còn đẹp hơn cả bức tranh trước, nếu tặng cho tổ phụ, người có lẽ sẽ rất vui.
Đúng lúc Âu Dương Uyển Linh do dự không quyết, bỗng thiếu nữ áo trắng bên cạnh cô thấp giọng khuyên cô: - Âu Dương tỷ tỷ, đây cũng là chút tâm ý của Quận Vương Quảng Dương đối với Âu Dương gia gia. Hơn nữa Âu Dương gia gia thích nhất là nói tới hậu bối có tài. Với tài của Quận Vương, sau này rất có thể sẽ khiến cho Âu Dương gia gia nhìn bằng con mắt khác, cho nên chi bằng nhận món quà này, sau này cũng dễ gặp mặt nhau.
Thiếu nữ áo trắng vừa lên tiếng, mấy thiếu nữ bên cạnh cũng lần lượt khuyên nhủ. Âu Dương Uyển Linh do dự một hồi, cuối cùng cũng thở dài nhận bức tranh trong tay Tiểu Đậu Nha, nói: - Vậy ta thay mặt tổ phụ ta nhận bức tranh này, tới khi đó xem tổ phụ ta xử lý thế nào?
- Làm phiền Âu Dương tiểu nương tử rồi! Tiểu Đậu Nha vui mừng khom lưng hành một lễ, sau đó mới quay người rời đi. Mà lúc này Âu Dương Uyển Linh ngẩng đầu lên nhìn về phía chòi hóng mát đó, đúng lúc nhìn thấy Triệu Nhan cũng mỉm cười nhìn cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Âu Dương Uyển Linh lại lóe lên thần sắc phức tạp.
Trời cũng đã tối rồi, Tây Viên Nhã Tập cũng đã tới lúc kết thúc rồi, người tham dự tiệc cũng đều túm năm tụm ba chuẩn bị quay về. Trước đây, mỗi khi tiệc kết thúc, Vương Sân đều tiễn đám hữu hảo tới tham dự tiệc, nhưng hôm nay Vương Sân lại chịu đả kích lớn, bây giờ sắc mặt vẫn còn tái xanh đứng đó, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt hung tợn liếc nhìn Triệu Nhan trong chòi nghỉ mát.
So ra, Triệu Nhan lúc này lại thần sắc nhàn nhã, đối với ánh mắt của đại bộ phận mọi người xung quanh chỉ mỉm cười đáp lại, rõ ràng là cực kỳ phóng khoáng. Điều này cũng càng khiến cho mọi người nghi ngờ, con người này quả thực là Quận Vương Quảng Dương Triệu Nhan trước đây không học vấn không nghề nghiệp sao?
Nhìn biểu hiện của Triệu Nhan trong chòi nghỉ mát, Vương Sân đứng gần đó lại càng cảm thấy tức giận, bởi vì cảm giác được mọi người chú ý tới này đáng lẽ thuộc về hắn ta, nhưng bây giờ lại bị Triệu Nhan cướp đi rồi, hơn nữa mãi cho tới giờ, Vương Sân vẫn không thể chấp nhận một Triệu Nhan vốn không có gì lại có thể vẽ đẹp hơn y.
Triệu Nhan sớm đã thấy được vẻ tức giận của Vương Sân, nhưng càng như vậy hắn càng cảm thấy trong lòng vui sướng. Hận ý của Triệu Nhan còn lưu lại trong lòng y lần trước cũng đã được hóa giải không ít rồi. Điều này cũng khiến cho Triệu Nhan thở phào một cái, sau đó bước tới trước mặt Vương Sân, cố ý dùng ánh mắt của kẻ trên cao đánh giá đối phương, lúc này mới mở lời nói:
- Vương tướng quân tổ chức Tây Viên Nhã Tập này bổn vương rất vui. Sau này nếu có thời gian nên tổ chức thêm vài lần nữa, cũng để cho sỹ tử và quý tộc của Đại Tống ta có nơi vui chơi!
Vương Sân là tỷ phu của Triệu Nhan, quan bái Phò mã Đô úy, Tả vệ tướng quân. Nhưng Triệu Nhan lại bỏ qua hai danh hiệu phía trước, mà trực tiếp gọi đối phương là Vương tướng quân, một là định ra chủ ý không thừa nhận y là tỷ phu. Hai là cũng đang nhắc nhở Vương Sân, bất luận y trong sỹ lâm có danh vọng lớn đến đâu, y cũng chỉ là một võ tướng bị người có học xem thường.
Vương Sân đương nhiên là hiểu được ý tứ bên ngoài lời nói của Triệu Nhan, nhưng chỉ trừng mắt nhìn Triệu Nhan nói: - Đa tạ Quận Vương nhắc nhở, sau này bổn Phò mã đương nhiên sẽ tổ chức nhiều hơn nữa. Sau khi Quận Vương trở về nhất định phải đọc sách vẽ tranh cho tốt, tránh lần sau bị xấu hổ trong bàn tiệc!
Thấy Triệu Nhan và Vương Sân đối chọi gay gắt, Tô Thức vẫn chưa rời đi cùng với đám người Lý Công Lân có chút bất đắc dĩ, muốn khuyên nhủ nhưng lại không biết nên khuyên nhủ thế nào. Dù sao mối quan hệ này liên quan tới chuyện nhà của hoàng gia. Còn những người khác thấy Triệu Nhan và Vương Sân hình như lại xung đột, ai nấy cùng đều dừng bước. Lần trước, chuyện Triệu Nhan ẩu đả với Vương Sân họ cũng chỉ nghe nói, không biết lần này hai người bọn họ liệu có đánh nhau không? Hơn nữa cuộc ẩu đả của một Quận Vương và một Phò mã, chuyện này có lẽ là trăm năm khó gặp.
Chỉ là khiến cho tất cả mọi người đều thất vọng, Triệu Nhan và Vương Sân chỉ đấu khẩu vài câu. Hơn nữa Triệu Nhan rõ ràng là chiếm thế thượng phong, đương nhiên không thể ra tay. Vương Sân cũng vẫn luôn tự cho mình đứng ở vị trí người có học, càng không thể không chú ý tới thể diện của người có học mà đánh nhau với người ta. Cho nên mọi người xung quanh sẵn sàng xem náo nhiệt đều bị thất vọng.
Nhưng đúng lúc Triệu Nhan thắng thế Vương Sân vài câu định bỏ qua mà đi, sự việc lại xuất hiện chuyển cơ, chỉ thấy đám người bên ngoài cửa chính Tây viên bỗng nhiên huyên náo một hồi. Tiếp theo đó đám người chia ra, một đám thị vệ cung đình hung hãn đứng ở bên đường, sau đó chỉ thấy Công chúa Thọ Khang tức giận từ giữa xông ra. Khi nhìn thấy Triệu Nhan và Vương Sân, trên mặt lại lộ rõ vẻ tức giận hơn.
Triệu Nhan thấy Công chúa Thọ Khang tới nghĩ rằng nàng cũng là nghe tin tức tới chế giễu Vương Sân, liền bước lên mấy bước nói với Công chúa Thọ Khang: - Tam tỷ, sao giờ tỷ mới tới, trò vui có lẽ đều.
- Bốp.
Lời của Triệu Nhan vẫn chưa có nói hết, trên mặt đã bị công chúa Thọ Khang hung hăng đánh cho một bạt tai. Lần này không những Triệu Nhan sửng sốt, mà quý tộc và đám sỹ tử xung quanh cũng đều sửng sốt. Mặc dù họ đều biết tính khí của Công chúa Thọ Khang không tốt, hơn nữa còn thích ức hiếp Quận Vương Quảng Dương, nhưng đánh Triệu Nhan trước mặt mọi người ở đại sảnh thế này, khó tránh khỏi cũng không nể mặt Triệu Nhan.
- Tam tỷ! Tỷ làm cái gì thế? Vì sao lại đánh đệ? Triệu Nhan cũng tức giận nói, đồng thời trên mặt còn có cảm giác bỏng rát. Không riêng gì đau do Công chúa Thọ Khang đánh, càng là vì trước mặt nhiều người như vậy, Công chúa Thọ Khang lại ra tay đánh hắn. Nếu đối phương không có một lời giải thích hợp lý, hắn ta tuyệt đối không thể tha thứ cho đối phương được!
- Vì sao đánh ngươi?
Công chúa Thọ Khang cũng tức đỏ mặt lên, nước mắt nhỏ tong tong chỉ vào Triệu Nhan lạnh lùng nói: - Ngươi có biết nhị tỷ bây giờ đang bệnh nằm trên giường thổ huyết, còn ngươi lại có tâm tư ở đây vẽ tranh, thiệt thòi cho nhị tỷ trước đây còn yêu thương ngươi như vậy. Ngươi báo đáp nhị tỷ như vậy sao?
Xôn xao Lời của Công chúa Thọ Khang vừa nói ra, lập tức khiến cho mọi người xung quanh xôn xao bàn tán. Tiếp theo đó, tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ bỉ ổi, nhưng sự bỉ ổi này không phải là đối với Triệu Nhan, mà là đối với Vương Sân phía sau Triệu Nhan. Dù sao Công chúa Bảo An đã xuất giá rồi, Triệu Nhan không biết tỷ tỷ bị bệnh cũng là điều có thể hiểu được. Nhưng Vương Sân thân là trượng phu của Công chúa Bảo An, chắc chắn biết vợ mình đang bệnh, nhưng y không những không đi chăm sóc thê tử, ngược lại còn ở đây tổ chức Tây Viên Nhã Tập, uống rượu ngâm thơ múa hát với mọi người. Như vậy là người bạc tình bạc nghĩa, thực sự khiến cho người ta cảm thấy đáng chê cười.
Vương Sân nghe được lời của Công chúa Thọ Khang cũng không khỏi hoảng hốt trong lòng, đặc biệt là ánh mắt bỉ ổi đó của những người xung quanh đối với y càng khiến cho Vương Sân cảm thấy có chút chân tay luống cuống. Nhưng trong hoàn cảnh này, y cũng chỉ có thể giả như điềm tĩnh, mắt nhắm mắt mở không nói lời nào, giống như lời của Công chúa Thọ Khang không có liên quan gì tới y.
- Nhị tỷ thổ huyết? Triệu Nhan lúc này chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi phẫn nộ vô cùng. Đó cũng là sau khi hắn xuyên việt, Triệu Nhan của trước kia có ảnh hưởng lớn nhất đối với hắn, bây giờ Triệu Nhan chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên, trong đầu hiện lên cảnh Công chúa Bảo An quan tâm tới hắn. Mỗi lần hắn vì bướng bỉnh mà bị thương hoặc bị đánh, hầu như đều là Công chúa Bảo An bôi thuốc cho hắn, lại cộng thêm Cao Hoàng hậu từ nhỏ đã không quan tâm gì tới Triệu Nhan, cho nên trong lòng Triệu Nhan Công chúa Bảo An vẫn luôn đóng hai nhân vật mẫu thân và tỷ tỷ. Nghĩ tới đây, nước mắt hắn cũng không kìm nổi mà tuôn rơi.
Tiếp theo chỉ thấy Triệu Nhan quay người, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Vương Sân, đồng thời lớn tiếng chất vấn: - Vương Sân, nhị tỷ bị bệnh, chuyện này ngươi có lẽ sớm đã biết rồi, vì sao ngươi không ở trong phủ chăm sóc tỷ ấy? Ngược lại còn ở đây uống rượu làm thơ, ngươi đối xử như vậy với thê tử của mình sao?
Thấy Triệu Nhan sắp bước tới chỗ mình, Vương Sân vốn kiên cường trấn định cũng không khỏi hoảng loạn, không khỏi tự chủ lùi xuống phía sau vài bước nói: - Công chúa bị bệnh ta đương nhiên là biết rồi, chỉ là sáng hôm nay không nghiêm trọng lắm, vốn không cần ta phải chăm sóc, hơn ta cũng không phải là thầy thuốc, ở lại trong phủ cũng căn bản không giúp được gì!
Khi Vương Sân nói tới câu mình không phải là thầy thuốc, hình như là tìm cho mình một lý do, nhất thời dũng khí tăng lên nhiều. Nhưng mọi người xung quanh nghe thấy câu này của y lại lắc đầu lia lịa, đặc biệt là những đại gia khuê tú đó, càng khinh miệt Vương Sân vô cùng. Một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa như vậy, thật sự là bất hạnh của phụ nữ bọn họ.
Mấy tỷ muội bên cạnh Âu Dương Uyển Linh cũng đều nhận ra tiểu nha hoàn là thị nữ bên cạnh Triệu Nhan, lại cộng thêm lời vừa rồi của Tiểu Đậu Nha khiến cho họ cũng đã đều đoán ra Triệu Nhan muốn làm gì, nhất thời mấy thiếu nữ hoàn toàn đều dồn ánh mắt về phía Âu Dương Uyển Linh, không biết cô liệu có nhận món quà này của Triệu Nhan hay không?
- Cầm đồ về đi, bất luận Quận Vương của các ngươi tặng gì, ta cũng đều không cần!
Ngữ khí của Âu Dương Uyển Linh lạnh lùng. Mặc dù biểu hiện của Triệu Nhan hôm nay khiến cho cô vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn thay đổi ấn tượng trong lòng cô về Triệu Nhan. Nhưng ân oán giữa hai người đã đi tới bước không thể hóa giải được nữa. Cô cũng không thể nhận quà của Triệu Nhan.
Đối với sự từ chối của Âu Dương Uyển Linh, Tiểu Đậu Nha dường như không có chú ý tới, chỉ thấy nàng chớp chớp cặp mắt to của mình, sau đó nháy mắt cười nói: - Quận Vương nhà ta đã nói rồi, bức tranh này tặng cho tiểu nương tử làm quà chuộc tội. Tiểu nương tử chắc chắn không nhận, nhưng cũng không có sao hết, Quận Vương nói vậy thì mang bức tranh này đi tặng Âu Dương tướng công, còn xin tiểu thư chuyển giúp!
Âu Dương Uyển Linh cũng không ngờ Triệu Nhan lại vô lại đến như vậy, vừa rồi còn muốn nói gì đó, nhưng Tiểu Đậu Nha lại cướp lời:
- Thời gian trước, Quận Vương nhà ta vì lũ lụt mà tránh nạn ở ngoài thành. Trong khoảng thời gian này vẫn chưa có vào thành, cũng không biết những bức tranh đó của mình lưu truyền ra ngoài. Mấy hôm trước vừa nghe nói Âu Dương tướng công đã từng dùng khoản tiền lớn để mua lại tranh của mình, cho nên sớm đã muốn tặng cho Âu Dương tướng công một bức. Tiếc là vẫn không có cơ hội, đúng dịp hôm nay ở đây gặp được Âu Dương tiểu nương tử, hy vọng tiểu nương tử nhất định đừng từ chối. Đây cũng là chút quà nhỏ mà Quận Vương là vãn bối tặng cho tiền bối Âu Dương!
Triệu Nhan đã nói tới nước này rồi, hơn nữa cặp mắt to của Tiểu Đậu Nha cũng vẫn rất thành khẩn nhìn Âu Dương Uyển Linh. Điều này đã khiến cho cô nhất thời cũng không biết có nên từ chối hay không? Đặc biệt là nhớ tới tổ phụ rất thích tranh của Triệu Nhan, trước đây Lý Công Lân cũng đã tặng bức tranh đó cho người, đã khiến người yêu như yêu bản thân. Bức tranh này còn đẹp hơn cả bức tranh trước, nếu tặng cho tổ phụ, người có lẽ sẽ rất vui.
Đúng lúc Âu Dương Uyển Linh do dự không quyết, bỗng thiếu nữ áo trắng bên cạnh cô thấp giọng khuyên cô: - Âu Dương tỷ tỷ, đây cũng là chút tâm ý của Quận Vương Quảng Dương đối với Âu Dương gia gia. Hơn nữa Âu Dương gia gia thích nhất là nói tới hậu bối có tài. Với tài của Quận Vương, sau này rất có thể sẽ khiến cho Âu Dương gia gia nhìn bằng con mắt khác, cho nên chi bằng nhận món quà này, sau này cũng dễ gặp mặt nhau.
Thiếu nữ áo trắng vừa lên tiếng, mấy thiếu nữ bên cạnh cũng lần lượt khuyên nhủ. Âu Dương Uyển Linh do dự một hồi, cuối cùng cũng thở dài nhận bức tranh trong tay Tiểu Đậu Nha, nói: - Vậy ta thay mặt tổ phụ ta nhận bức tranh này, tới khi đó xem tổ phụ ta xử lý thế nào?
- Làm phiền Âu Dương tiểu nương tử rồi! Tiểu Đậu Nha vui mừng khom lưng hành một lễ, sau đó mới quay người rời đi. Mà lúc này Âu Dương Uyển Linh ngẩng đầu lên nhìn về phía chòi hóng mát đó, đúng lúc nhìn thấy Triệu Nhan cũng mỉm cười nhìn cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Âu Dương Uyển Linh lại lóe lên thần sắc phức tạp.
Trời cũng đã tối rồi, Tây Viên Nhã Tập cũng đã tới lúc kết thúc rồi, người tham dự tiệc cũng đều túm năm tụm ba chuẩn bị quay về. Trước đây, mỗi khi tiệc kết thúc, Vương Sân đều tiễn đám hữu hảo tới tham dự tiệc, nhưng hôm nay Vương Sân lại chịu đả kích lớn, bây giờ sắc mặt vẫn còn tái xanh đứng đó, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt hung tợn liếc nhìn Triệu Nhan trong chòi nghỉ mát.
So ra, Triệu Nhan lúc này lại thần sắc nhàn nhã, đối với ánh mắt của đại bộ phận mọi người xung quanh chỉ mỉm cười đáp lại, rõ ràng là cực kỳ phóng khoáng. Điều này cũng càng khiến cho mọi người nghi ngờ, con người này quả thực là Quận Vương Quảng Dương Triệu Nhan trước đây không học vấn không nghề nghiệp sao?
Nhìn biểu hiện của Triệu Nhan trong chòi nghỉ mát, Vương Sân đứng gần đó lại càng cảm thấy tức giận, bởi vì cảm giác được mọi người chú ý tới này đáng lẽ thuộc về hắn ta, nhưng bây giờ lại bị Triệu Nhan cướp đi rồi, hơn nữa mãi cho tới giờ, Vương Sân vẫn không thể chấp nhận một Triệu Nhan vốn không có gì lại có thể vẽ đẹp hơn y.
Triệu Nhan sớm đã thấy được vẻ tức giận của Vương Sân, nhưng càng như vậy hắn càng cảm thấy trong lòng vui sướng. Hận ý của Triệu Nhan còn lưu lại trong lòng y lần trước cũng đã được hóa giải không ít rồi. Điều này cũng khiến cho Triệu Nhan thở phào một cái, sau đó bước tới trước mặt Vương Sân, cố ý dùng ánh mắt của kẻ trên cao đánh giá đối phương, lúc này mới mở lời nói:
- Vương tướng quân tổ chức Tây Viên Nhã Tập này bổn vương rất vui. Sau này nếu có thời gian nên tổ chức thêm vài lần nữa, cũng để cho sỹ tử và quý tộc của Đại Tống ta có nơi vui chơi!
Vương Sân là tỷ phu của Triệu Nhan, quan bái Phò mã Đô úy, Tả vệ tướng quân. Nhưng Triệu Nhan lại bỏ qua hai danh hiệu phía trước, mà trực tiếp gọi đối phương là Vương tướng quân, một là định ra chủ ý không thừa nhận y là tỷ phu. Hai là cũng đang nhắc nhở Vương Sân, bất luận y trong sỹ lâm có danh vọng lớn đến đâu, y cũng chỉ là một võ tướng bị người có học xem thường.
Vương Sân đương nhiên là hiểu được ý tứ bên ngoài lời nói của Triệu Nhan, nhưng chỉ trừng mắt nhìn Triệu Nhan nói: - Đa tạ Quận Vương nhắc nhở, sau này bổn Phò mã đương nhiên sẽ tổ chức nhiều hơn nữa. Sau khi Quận Vương trở về nhất định phải đọc sách vẽ tranh cho tốt, tránh lần sau bị xấu hổ trong bàn tiệc!
Thấy Triệu Nhan và Vương Sân đối chọi gay gắt, Tô Thức vẫn chưa rời đi cùng với đám người Lý Công Lân có chút bất đắc dĩ, muốn khuyên nhủ nhưng lại không biết nên khuyên nhủ thế nào. Dù sao mối quan hệ này liên quan tới chuyện nhà của hoàng gia. Còn những người khác thấy Triệu Nhan và Vương Sân hình như lại xung đột, ai nấy cùng đều dừng bước. Lần trước, chuyện Triệu Nhan ẩu đả với Vương Sân họ cũng chỉ nghe nói, không biết lần này hai người bọn họ liệu có đánh nhau không? Hơn nữa cuộc ẩu đả của một Quận Vương và một Phò mã, chuyện này có lẽ là trăm năm khó gặp.
Chỉ là khiến cho tất cả mọi người đều thất vọng, Triệu Nhan và Vương Sân chỉ đấu khẩu vài câu. Hơn nữa Triệu Nhan rõ ràng là chiếm thế thượng phong, đương nhiên không thể ra tay. Vương Sân cũng vẫn luôn tự cho mình đứng ở vị trí người có học, càng không thể không chú ý tới thể diện của người có học mà đánh nhau với người ta. Cho nên mọi người xung quanh sẵn sàng xem náo nhiệt đều bị thất vọng.
Nhưng đúng lúc Triệu Nhan thắng thế Vương Sân vài câu định bỏ qua mà đi, sự việc lại xuất hiện chuyển cơ, chỉ thấy đám người bên ngoài cửa chính Tây viên bỗng nhiên huyên náo một hồi. Tiếp theo đó đám người chia ra, một đám thị vệ cung đình hung hãn đứng ở bên đường, sau đó chỉ thấy Công chúa Thọ Khang tức giận từ giữa xông ra. Khi nhìn thấy Triệu Nhan và Vương Sân, trên mặt lại lộ rõ vẻ tức giận hơn.
Triệu Nhan thấy Công chúa Thọ Khang tới nghĩ rằng nàng cũng là nghe tin tức tới chế giễu Vương Sân, liền bước lên mấy bước nói với Công chúa Thọ Khang: - Tam tỷ, sao giờ tỷ mới tới, trò vui có lẽ đều.
- Bốp.
Lời của Triệu Nhan vẫn chưa có nói hết, trên mặt đã bị công chúa Thọ Khang hung hăng đánh cho một bạt tai. Lần này không những Triệu Nhan sửng sốt, mà quý tộc và đám sỹ tử xung quanh cũng đều sửng sốt. Mặc dù họ đều biết tính khí của Công chúa Thọ Khang không tốt, hơn nữa còn thích ức hiếp Quận Vương Quảng Dương, nhưng đánh Triệu Nhan trước mặt mọi người ở đại sảnh thế này, khó tránh khỏi cũng không nể mặt Triệu Nhan.
- Tam tỷ! Tỷ làm cái gì thế? Vì sao lại đánh đệ? Triệu Nhan cũng tức giận nói, đồng thời trên mặt còn có cảm giác bỏng rát. Không riêng gì đau do Công chúa Thọ Khang đánh, càng là vì trước mặt nhiều người như vậy, Công chúa Thọ Khang lại ra tay đánh hắn. Nếu đối phương không có một lời giải thích hợp lý, hắn ta tuyệt đối không thể tha thứ cho đối phương được!
- Vì sao đánh ngươi?
Công chúa Thọ Khang cũng tức đỏ mặt lên, nước mắt nhỏ tong tong chỉ vào Triệu Nhan lạnh lùng nói: - Ngươi có biết nhị tỷ bây giờ đang bệnh nằm trên giường thổ huyết, còn ngươi lại có tâm tư ở đây vẽ tranh, thiệt thòi cho nhị tỷ trước đây còn yêu thương ngươi như vậy. Ngươi báo đáp nhị tỷ như vậy sao?
Xôn xao Lời của Công chúa Thọ Khang vừa nói ra, lập tức khiến cho mọi người xung quanh xôn xao bàn tán. Tiếp theo đó, tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ bỉ ổi, nhưng sự bỉ ổi này không phải là đối với Triệu Nhan, mà là đối với Vương Sân phía sau Triệu Nhan. Dù sao Công chúa Bảo An đã xuất giá rồi, Triệu Nhan không biết tỷ tỷ bị bệnh cũng là điều có thể hiểu được. Nhưng Vương Sân thân là trượng phu của Công chúa Bảo An, chắc chắn biết vợ mình đang bệnh, nhưng y không những không đi chăm sóc thê tử, ngược lại còn ở đây tổ chức Tây Viên Nhã Tập, uống rượu ngâm thơ múa hát với mọi người. Như vậy là người bạc tình bạc nghĩa, thực sự khiến cho người ta cảm thấy đáng chê cười.
Vương Sân nghe được lời của Công chúa Thọ Khang cũng không khỏi hoảng hốt trong lòng, đặc biệt là ánh mắt bỉ ổi đó của những người xung quanh đối với y càng khiến cho Vương Sân cảm thấy có chút chân tay luống cuống. Nhưng trong hoàn cảnh này, y cũng chỉ có thể giả như điềm tĩnh, mắt nhắm mắt mở không nói lời nào, giống như lời của Công chúa Thọ Khang không có liên quan gì tới y.
- Nhị tỷ thổ huyết? Triệu Nhan lúc này chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi phẫn nộ vô cùng. Đó cũng là sau khi hắn xuyên việt, Triệu Nhan của trước kia có ảnh hưởng lớn nhất đối với hắn, bây giờ Triệu Nhan chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên, trong đầu hiện lên cảnh Công chúa Bảo An quan tâm tới hắn. Mỗi lần hắn vì bướng bỉnh mà bị thương hoặc bị đánh, hầu như đều là Công chúa Bảo An bôi thuốc cho hắn, lại cộng thêm Cao Hoàng hậu từ nhỏ đã không quan tâm gì tới Triệu Nhan, cho nên trong lòng Triệu Nhan Công chúa Bảo An vẫn luôn đóng hai nhân vật mẫu thân và tỷ tỷ. Nghĩ tới đây, nước mắt hắn cũng không kìm nổi mà tuôn rơi.
Tiếp theo chỉ thấy Triệu Nhan quay người, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Vương Sân, đồng thời lớn tiếng chất vấn: - Vương Sân, nhị tỷ bị bệnh, chuyện này ngươi có lẽ sớm đã biết rồi, vì sao ngươi không ở trong phủ chăm sóc tỷ ấy? Ngược lại còn ở đây uống rượu làm thơ, ngươi đối xử như vậy với thê tử của mình sao?
Thấy Triệu Nhan sắp bước tới chỗ mình, Vương Sân vốn kiên cường trấn định cũng không khỏi hoảng loạn, không khỏi tự chủ lùi xuống phía sau vài bước nói: - Công chúa bị bệnh ta đương nhiên là biết rồi, chỉ là sáng hôm nay không nghiêm trọng lắm, vốn không cần ta phải chăm sóc, hơn ta cũng không phải là thầy thuốc, ở lại trong phủ cũng căn bản không giúp được gì!
Khi Vương Sân nói tới câu mình không phải là thầy thuốc, hình như là tìm cho mình một lý do, nhất thời dũng khí tăng lên nhiều. Nhưng mọi người xung quanh nghe thấy câu này của y lại lắc đầu lia lịa, đặc biệt là những đại gia khuê tú đó, càng khinh miệt Vương Sân vô cùng. Một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa như vậy, thật sự là bất hạnh của phụ nữ bọn họ.
Tác giả :
Bắc Minh Lão Ngư