Bắc Tống Nhàn Vương
Chương 247: Yến hội của bộ Hoàn Nhan
Triệu Nhan để cho Tô Thức sửa sang lại dáng vẻ của mình một chút, sau đó càng làm Gia Luật Tư xấu hổ kêu lên, ba người cùng đi đến lều trại mà Hặc Lý Bát ở, bởi vì đối phương là thủ lĩnh của cả bộ tộc, cho nên vẫn là có chút đặc quyền đấy, chẳng hạn như cái lều trại mà Hặc Lý Bát ở này thì là căn lều lớn nhất bộ tộc, bình thường trong bộ lạc có chuyện trọng yếu gì, cũng đều bàn bạc ở chỗ của y.
Ngay sau đó Triệu Nhan mang theo Tô Thức và Gia Luật Tư đi vào trong lều vải, chỉ thấy trong đại trướng đang lúc thắp lên một đống lửa, phía trên để một con heo sữa đang nướng, bên trái ngồi trước ba đại hán Nữ Chân, trong đó người răng cửa lớn tên Hặc Giả an vị phía trước, hai người đàn ông còn lại phỏng chừng cũng là huynh đệ Hặc Lý Bát.
Vốn Hặc Lý Bát ngồi ở chủ vị nhìn thấy Triệu Nhan bọn hắn đi vào, lập tức đứng lên cười nói:
- Quận Vương mời ngồi, rượu thịt cũng đã chuẩn bị xong, liền chờ các người vào chỗ ngồi!
- Ha ha, đa tạ Hoàn Nhan thủ lĩnh khoản đãi!
Triệu Nhan cũng cười lớn nói, sau đó Tô Thức, Gia Luật Tư cùng nhau ngồi vào ba vị trí trên bên phải, đợi cho Triệu Nhan bọn họ ngồi xuống mới phát hiện, trên bàn gỗ thô dài đơn sơ phía trước bày đặt một ít chén gốm sứ thô lớn, trong bát mấy phần thức ăn đặc sản miền núi, chủ yếu là đủ loại thịt, ngoài ra còn có một chút các loại nấm, hơn nữa thủ pháp nấu nướng cũng rất đơn giản, ngoại trừ nướng nhất định là luộc, đoán chừng hương vị cũng không có gì đặc biệt.
Thấy Triệu Nhan ngồi xuống, Hặc Lý Bát lập tức tuyên bố khai yến, Nữ Chân bọn họ vốn cũng không có nhiều phép tắc như vậy, bình thường tụ họp cùng một chỗ đều là người nào người đó đến ăn, chỉ có điều lần này là để tỏ lòng kính trọng đối với Triệu Nhan, cho nên mới một mực chờ đến bây giờ, hơn nữa những thức ăn này dưới con mắt của Triệu Nhan bọn họ tuy rằng không coi vào đâu, nhưng đối với đám người Hặc Lý Bát mà nói, đó đều là món ăn ngon hiếm thấy, bởi vậy sau khi khai yến, Triệu Nhan liền phát hiện ba người đám Răng cửa lớn lập tức ăn nhiều liên tục, căn bản không có thời gian mở miệng nói chuyện.
Quan viên Đại Tống vui mừng đàm luận trên tiệc rượu, đi ăn là không quan trọng, chủ yếu vẫn là bàn công chuyện, có đôi khi hết một bữa cơm, chuyện tuy rằng đàm phán tốt đẹp, nhưng căn bản không có ăn bao nhiêu, sau khi trở về còn phải ăn nữa. So sánh ra, những người Nữ Chân này Hặc Lý Bát này thì khéo hơn nhiều. Mời ăn cơm chính là đi ăn, ngay cả Hặc Lý Bát cái người đứng đầu cũng chỉ lo cúi đầu mãnh liệt ăn, chớ nói chi là Răng hàm lớn phía trước.
Nhập gia tùy tục, ba người Triệu Nhan cũng đều có chút đói bụng. Vì thế cũng không có mở miệng nói chuyện. Vốn định cầm lấy chiếc đũa ăn một chút gì, nhưng lại phát hiện Hặc Lý Bát bọn họ căn bản không có chuẩn bị đũa, mỗi người phía trước chỉ có một con dao nhỏ dùng để cắt thịt ăn, nhìn lại một chút đám người Răng cửa lớn đối diện cũng đều là trực tiếp lấy tay xé thịt ăn, đoán chừng bọn họ căn bản không biết trên đời này còn có cái gọi là đũa.
Nhìn đến đây, Triệu Nhan bọn họ cũng có chút bất đắc dĩ, buộc lòng phải theo Hặc Lý Bát bọn họ đồng dạng dùng dao cắt thịt, lấy tay bốc đồ ăn, tuy rằng những thức ăn này thủ pháp nấu nướng vô cùng đơn giản, nhưng dùng nguyên liệu khá mới lạ, hơn nữa Triệu Nhan bọn họ trong khoảng thời gian này vẫn không có thể ăn được một bữa cơm nào tốt, cho nên cũng thấy hương vị hết sức ngọt ngào.
Sau khi ăn xong, trên đống lửa kia chính là heo sữa nướng cũng đã vừa chín tới, đây là đồ ăn trân quý nhất trên yến hội, bởi vì bộ Hoàn Nhan vốn là giỏi về chăn heo, heo sau này lớn lên trở thành heo mập, cho nên nếu không phải gặp ngày lễ trọng đại này, hoặc là khi khách nhân đặc biệt quan trọng, Hoàn Nhan căn bản không bỏ heo sữa ra quay.
Chỉ thấy Hặc Lý Bát vỗ tay một cái, sau đó chỉ thấy một người nữ tử còn trẻ từ sau trướng đi ra, nữ tử này không giống với những nữ nhân Nữ Chân lúc trước Triệu Nhan gặp qua kia, dáng người tuy rằng so với nữ tử người Hán cũng cường tráng mấy phần, nhưng có vẻ có chút thon thả đều đặn, dung mạo cũng vô cùng thanh tú xinh đẹp, cho dù là đặt cạnh người Hán cùng người Khiết Đan, cũng là một mỹ nữ rồi. Hơn nữa nữ tử này người mặc áo ma y, ở trong người Nữ Chân này cũng hết sức hiếm thấy, từ đó có thể biết thân phận của cô gái này cũng không giống những nữ nhân khác.
Chỉ thấy nữ tử xinh đẹp này đem heo sữa trên đống lửa lấy xuống đặt ở một cái mâm gỗ lớn, bắt đầu tiến hành dùng một thanh đoản đao chia nhỏ heo sữa. Lúc này Hặc Lý Bát chỉ vào nữ tử này cười giới thiệu:
- Quận Vương, đây là thê tử của ta, đã giúp ta sinh ra hai đứa con trai rồi!
- Bộc…
Hặc Lý Bát vừa dứt lời, Tô Thức bên cạnh Triệu Nhan mới ăn được một miếng đồ ăn liền phun ra ngoài, khiến cho Triệu Nhan và Hặc Lý Bát đều quay đầu nhìn về phía u, kết quả chỉ thấy vẻ mặt Tô Thức lúng túng nói:
- Xin lỗi, bổn quan thất lễ rồi.
- Ha hả, Tô phó sứ khách khí, kế tiếp nói về món ăn nổi tiếng heo sữa quay này của Hoàn Nhan chúng ta, quận vương và Tô phó sứ nhất định phải thưởng thức một chút!
Hặc Lý Bát cũng không có quá để ý Tô thức thất lễ, mà vừa cười vừa hướng về phía bọn họ giới thiệu tiếp heo sữa quay.
Chẳng qua Triệu Nhan lúc này nhìn một chút Tô Thức, lại nhìn một chút nữ tử kia đang chia heo sữa quay, lập tức cùng Gia Luật Tư liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều lộ ra một chút mỉm cười đầy thâm ý, xem ra bọn họ đoán không lầm, nữ tử lúc trước tới lều của Tô Thức kia chính là thê tử của Hặc Lý Bát.
Tô Thức từ trước đến giờ không biết phong tục người Nữ Chân còn có bảo thê tử tới thị tẩm, khi trước thấy mệt mỏi, còn tưởng rằng đối phương là thị nữ hoặc thiếp thân của Hặc Lý Bát, nhưng lại tuyệt đối không nghĩ tới đối phương lại là chính thất của Hặc Lý Bát, điều này làm cho y vừa kinh vừa sợ, lo lắng ngộ nhỡ Hặc Lý Bát biết chuyện này, sẽ trực tiếp thẹn quá hóa giận đem y và Triệu Nhan tất cả đều giết, chung quy vẫn là mình đã đội một cái mũ xanh thật to lên đầu đối phương. (đội mũ xanh: ý chỉ cắm sừng)
Cũng chính là nghĩ đến những điều này, kế tiếp Tô Thức liền biểu hiện thập phần lo lắng không yên, thậm chí còn muốn hướng Triệu Nhan ra hiệu ngầm nhiều lần rồi, hy vọng có thể lấy cớ ra ngoài, sau đó đem chuyện này nói cho hắn biết, đáng tiếc Triệu Nhan lại cố tình làm như không thấy, cuối cùng Tô Thức nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Bên cạnh, Gia Luật Tư chứng kiến bộ dáng gấp gáp của Tô Thức, muốn cười lại không dám cười, nín hết sức vất vả, tuy nhiên nàng cũng cảm thấy rất hả giận, lúc trước Tô Thức kia làm ra tiếng động khiến nàng và Triệu Nhan chật vật như vậy, hiện tại để cho Tô Thức chịu chút nỗi khổ, coi như là trả giá đi.
Noa Lại đem heo sữa chia làm bảy phần, phân cho ba người Triệu Nhan nửa phần trước thơm ngon, hơn nữa còn đích thân đưa lên cho bọn hắn, chẳng qua khi tự đưa Tô Thức một phần heo sữa kia, Tô Thức cũng chột dạ cúi đầu xuống, mồ hồ lạnh cũng không ngừng chảy xuống, thật may là trong lều chỉ có một đống lửa, ánh sáng rất mơ hồ, đám người Hặc Lý Bát cũng không có chú ý tới biểu hiện bất thường của y.
Đợi cho bọn Triệu Nhan thưởng thức xong heo sữa quay, cuối cùng nửa phần trước tiệc rượu đã xong, chỉ thấy lúc này Hặc Lý Bát đối với Triệu Nhan mở miệng:
- Quận Vương, trong khoảng thời gian này ta sẽ triệu tập tất cả đầu lĩnh của các bộ lạc đến đây nghị sự, miễn là phần lớn người không có dị nghị, đến lúc đó chúng ta có thể trao đổi một chút việc viện trợ giữa Đại Tống và bộ Hoàn Nhan chúng ta rồi.
Triệu Nhan tuy rằng biết rất rõ ràng Hặc Lý Bát đang nói dối trắng trợn, tuy nhiên Triệu Nhan lại vẫn như cũ lộ ra một vẻ mặt chân thành nói:
- Như thế thì quá tốt rồi, chuyện viện trợ Nữ Chân ta và đại ca đã bàn bạc qua, y đối với chuyện này cũng hết sức tán thành, chỉ cần người đứng đầu nhóm không có dị nghị, như thế chúng ta có thể đem bản thảo luận điều kiện viện trợ đến Đông Khinh cho phụ hoàng ta xem qua, chắc chắn dựa vào sự anh minh của phụ hoàng ta, nhất định sẽ đồng ý chuyện này!
- Ha ha, quận vương cứ yên tâm, bộ Hoàn Nhan chúng tôi đính xác cần Đại Tống chi viện, nói vậy phần lớn mọi người cũng sẽ không phản đối, chẳng qua chuyện này quan hệ đến sinh tử của Hoàn Nhan chúng tôi, cho nên tất cả thủ lĩnh đều phải hết sức thận trọng, chuyện này cũng phải cần một khoảng thời gian để bọn họ suy xét, vì vậy quận vương trong khoảng thời gian này xin mời an tâm ở lại bộ Hoàn Nhan chúng tôi, nếu có yêu cầu gì, cứ việc hướng về thê tử của ta đề xuất, nàng sẽ cố gắng hết sức vừa lòng mọi yêu cầu của quận vương.
Hặc Lý Bát nói xong lời cuối cùng thì vừa chỉ chỉ thê tử của mình nói.
- Đa tạ Hoàn Nhan thủ lĩnh, chúng ta đây sẽ yên lặng chờ hồi âm của bộ Hoàn Nhan!
Triệu Nhan cũng mỉm cười nói, giống như thật sự không để ý chút nào về bộ trưởng Hoàn Nhan, nhưng mà lúc này trong lòng Triệu Nhan lại mắng Hặc Lý Bát như máu chó xối xuống đầu, với thái độ của bộ Hoàn Nhan như thế, đừng nói hắn trước giờ không có ý định chi viện Hoàn Nhan, cho dù là trước đây muốn chi viện đối phương, chỉ sợ lúc này cũng sẽ hoàn toàn vứt bỏ, dù sao mình đường đường một vị quận vương, bây giờ lại bị đối phương giam lỏng, đây đối với Triệu Nhan mà nói tuyệt đối là một loại sỉ nhục, nực cười là Hặc Lý Bát ngu xuẩn này còn tưởng rằng Đại Tống muốn viện trợ giúp đỡ bọn họ để giam chân Liêu quốc, đáng tiếc là bọn họ thật sự quá tự tin về bản thân rồi.
Đợi tới khi phong yến kết thúc, đã là gần canh ba, ba người Triệu Nhan hướng về Hặc Lý Bát cáo biệt ra về, lúc này mới tự mình trở lại lều trại, chỉ có điều dọc đường Tô Thức biểu hiện vô cùng bất an, đợi đến lúc vừa về tới chỗ ở, Tô Thức lôi kéo Triệu Nhan đi vào lều trại của mình nói:
- Quận Vương, ta gây ra đại họa rồi!
- Cái gì đại họa?
Triệu Nhan cố ý nén cười biết mà còn hỏi.
- Ta… ta….
Tô Thức lúc này xấu hổ và hối hận, “ta” nửa ngày cũng xấu hổ không dám nói ra, cuối cùng rốt cuộc vẫn phải cắn răng nói:
- Hạ quan tội đáng muôn chết, lúc trước nữ tử cùng ta hoan hảo, hóa ra lại là Noa Lại, thê tử của Hặc Lý Bát, ta cũng không biết vì sao chui vào trong lều của ta, hiện tại sai lầm lớn đã thành, nếu chẳng may bị Hặc Lý Bát biết chuyện này, hạ quan chết sống cũng không trọng yếu, chỉ sợ vạn nhất liên lụy quận vương thôi!
Tô Thức nói xong lời cuối cùng thì trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ vô cùng, nhưng Triệu Nhan nghe đến đó lại cười ha ha nói:
- Tử Chiêm huynh thật sự có bản lĩnh, chẳng những cùng Hoàng hậu Liêu quốc tư tình, hiện tại đi vào bộ Hoàn Nhan, lại cùng thê tử của đầu lĩnh có quan hệ xác thịt, thật sự khiến bổn vương cũng cảm thấy hâm mộ nha!
Thấy Triệu Nhan nghe thế chẳng những không trách tội, ngược lại vẫn cùng trêu đùa mình, điều này làm cho Tô Thức đồng thời sốt ruột, lại cảm thấy hơi không hiểu ra sao cả, nghi ngờ Triệu Nhan không phải là điên rồi chứ, chuyện nghiêm trọng như thế y vậy mà giống như không để trong lòng chút nào?
Triệu Nhan sau khi cười đủ rồi, rốt cuộc cảm thấy trừng phạt Tô Thức thế là đủ rồi, liền đem phong tục tập quán người Nữ Chân nói một chút, kết quả Tô thức sau khi nghe xong, cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, y tuyệt đối không có nghĩ đến trên đời này vẫn còn có tập tục tới thị tẩm khách nhân?
- Tốt lắm, nếu Noa Lại kia đêm nay còn tới, Tử Chiêm huynh cứ to gan hưởng dụng, Hặc Lý Bát tuyệt đối sẽ không vì vậy mà tức giận!
Triệu Nhan cuối cùng vỗ vỗ bờ vai của Tô Thức, nhưng sau đó xoay người muốn rời khỏi, chỉ có điều vừa đi đến cửa, hắn lại dừng bước đối với Tô thức dặn dò:
- Tuy nhiên Tử Chiêm huynh cũng phải giữ ở mức độ vừa phải, đừng làm cho phu nhân của đầu lĩnh kêu quá lớn tiếng, nếu không ta cùng công chúa không cách nào ngủ được.
Ngay sau đó Triệu Nhan mang theo Tô Thức và Gia Luật Tư đi vào trong lều vải, chỉ thấy trong đại trướng đang lúc thắp lên một đống lửa, phía trên để một con heo sữa đang nướng, bên trái ngồi trước ba đại hán Nữ Chân, trong đó người răng cửa lớn tên Hặc Giả an vị phía trước, hai người đàn ông còn lại phỏng chừng cũng là huynh đệ Hặc Lý Bát.
Vốn Hặc Lý Bát ngồi ở chủ vị nhìn thấy Triệu Nhan bọn hắn đi vào, lập tức đứng lên cười nói:
- Quận Vương mời ngồi, rượu thịt cũng đã chuẩn bị xong, liền chờ các người vào chỗ ngồi!
- Ha ha, đa tạ Hoàn Nhan thủ lĩnh khoản đãi!
Triệu Nhan cũng cười lớn nói, sau đó Tô Thức, Gia Luật Tư cùng nhau ngồi vào ba vị trí trên bên phải, đợi cho Triệu Nhan bọn họ ngồi xuống mới phát hiện, trên bàn gỗ thô dài đơn sơ phía trước bày đặt một ít chén gốm sứ thô lớn, trong bát mấy phần thức ăn đặc sản miền núi, chủ yếu là đủ loại thịt, ngoài ra còn có một chút các loại nấm, hơn nữa thủ pháp nấu nướng cũng rất đơn giản, ngoại trừ nướng nhất định là luộc, đoán chừng hương vị cũng không có gì đặc biệt.
Thấy Triệu Nhan ngồi xuống, Hặc Lý Bát lập tức tuyên bố khai yến, Nữ Chân bọn họ vốn cũng không có nhiều phép tắc như vậy, bình thường tụ họp cùng một chỗ đều là người nào người đó đến ăn, chỉ có điều lần này là để tỏ lòng kính trọng đối với Triệu Nhan, cho nên mới một mực chờ đến bây giờ, hơn nữa những thức ăn này dưới con mắt của Triệu Nhan bọn họ tuy rằng không coi vào đâu, nhưng đối với đám người Hặc Lý Bát mà nói, đó đều là món ăn ngon hiếm thấy, bởi vậy sau khi khai yến, Triệu Nhan liền phát hiện ba người đám Răng cửa lớn lập tức ăn nhiều liên tục, căn bản không có thời gian mở miệng nói chuyện.
Quan viên Đại Tống vui mừng đàm luận trên tiệc rượu, đi ăn là không quan trọng, chủ yếu vẫn là bàn công chuyện, có đôi khi hết một bữa cơm, chuyện tuy rằng đàm phán tốt đẹp, nhưng căn bản không có ăn bao nhiêu, sau khi trở về còn phải ăn nữa. So sánh ra, những người Nữ Chân này Hặc Lý Bát này thì khéo hơn nhiều. Mời ăn cơm chính là đi ăn, ngay cả Hặc Lý Bát cái người đứng đầu cũng chỉ lo cúi đầu mãnh liệt ăn, chớ nói chi là Răng hàm lớn phía trước.
Nhập gia tùy tục, ba người Triệu Nhan cũng đều có chút đói bụng. Vì thế cũng không có mở miệng nói chuyện. Vốn định cầm lấy chiếc đũa ăn một chút gì, nhưng lại phát hiện Hặc Lý Bát bọn họ căn bản không có chuẩn bị đũa, mỗi người phía trước chỉ có một con dao nhỏ dùng để cắt thịt ăn, nhìn lại một chút đám người Răng cửa lớn đối diện cũng đều là trực tiếp lấy tay xé thịt ăn, đoán chừng bọn họ căn bản không biết trên đời này còn có cái gọi là đũa.
Nhìn đến đây, Triệu Nhan bọn họ cũng có chút bất đắc dĩ, buộc lòng phải theo Hặc Lý Bát bọn họ đồng dạng dùng dao cắt thịt, lấy tay bốc đồ ăn, tuy rằng những thức ăn này thủ pháp nấu nướng vô cùng đơn giản, nhưng dùng nguyên liệu khá mới lạ, hơn nữa Triệu Nhan bọn họ trong khoảng thời gian này vẫn không có thể ăn được một bữa cơm nào tốt, cho nên cũng thấy hương vị hết sức ngọt ngào.
Sau khi ăn xong, trên đống lửa kia chính là heo sữa nướng cũng đã vừa chín tới, đây là đồ ăn trân quý nhất trên yến hội, bởi vì bộ Hoàn Nhan vốn là giỏi về chăn heo, heo sau này lớn lên trở thành heo mập, cho nên nếu không phải gặp ngày lễ trọng đại này, hoặc là khi khách nhân đặc biệt quan trọng, Hoàn Nhan căn bản không bỏ heo sữa ra quay.
Chỉ thấy Hặc Lý Bát vỗ tay một cái, sau đó chỉ thấy một người nữ tử còn trẻ từ sau trướng đi ra, nữ tử này không giống với những nữ nhân Nữ Chân lúc trước Triệu Nhan gặp qua kia, dáng người tuy rằng so với nữ tử người Hán cũng cường tráng mấy phần, nhưng có vẻ có chút thon thả đều đặn, dung mạo cũng vô cùng thanh tú xinh đẹp, cho dù là đặt cạnh người Hán cùng người Khiết Đan, cũng là một mỹ nữ rồi. Hơn nữa nữ tử này người mặc áo ma y, ở trong người Nữ Chân này cũng hết sức hiếm thấy, từ đó có thể biết thân phận của cô gái này cũng không giống những nữ nhân khác.
Chỉ thấy nữ tử xinh đẹp này đem heo sữa trên đống lửa lấy xuống đặt ở một cái mâm gỗ lớn, bắt đầu tiến hành dùng một thanh đoản đao chia nhỏ heo sữa. Lúc này Hặc Lý Bát chỉ vào nữ tử này cười giới thiệu:
- Quận Vương, đây là thê tử của ta, đã giúp ta sinh ra hai đứa con trai rồi!
- Bộc…
Hặc Lý Bát vừa dứt lời, Tô Thức bên cạnh Triệu Nhan mới ăn được một miếng đồ ăn liền phun ra ngoài, khiến cho Triệu Nhan và Hặc Lý Bát đều quay đầu nhìn về phía u, kết quả chỉ thấy vẻ mặt Tô Thức lúng túng nói:
- Xin lỗi, bổn quan thất lễ rồi.
- Ha hả, Tô phó sứ khách khí, kế tiếp nói về món ăn nổi tiếng heo sữa quay này của Hoàn Nhan chúng ta, quận vương và Tô phó sứ nhất định phải thưởng thức một chút!
Hặc Lý Bát cũng không có quá để ý Tô thức thất lễ, mà vừa cười vừa hướng về phía bọn họ giới thiệu tiếp heo sữa quay.
Chẳng qua Triệu Nhan lúc này nhìn một chút Tô Thức, lại nhìn một chút nữ tử kia đang chia heo sữa quay, lập tức cùng Gia Luật Tư liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều lộ ra một chút mỉm cười đầy thâm ý, xem ra bọn họ đoán không lầm, nữ tử lúc trước tới lều của Tô Thức kia chính là thê tử của Hặc Lý Bát.
Tô Thức từ trước đến giờ không biết phong tục người Nữ Chân còn có bảo thê tử tới thị tẩm, khi trước thấy mệt mỏi, còn tưởng rằng đối phương là thị nữ hoặc thiếp thân của Hặc Lý Bát, nhưng lại tuyệt đối không nghĩ tới đối phương lại là chính thất của Hặc Lý Bát, điều này làm cho y vừa kinh vừa sợ, lo lắng ngộ nhỡ Hặc Lý Bát biết chuyện này, sẽ trực tiếp thẹn quá hóa giận đem y và Triệu Nhan tất cả đều giết, chung quy vẫn là mình đã đội một cái mũ xanh thật to lên đầu đối phương. (đội mũ xanh: ý chỉ cắm sừng)
Cũng chính là nghĩ đến những điều này, kế tiếp Tô Thức liền biểu hiện thập phần lo lắng không yên, thậm chí còn muốn hướng Triệu Nhan ra hiệu ngầm nhiều lần rồi, hy vọng có thể lấy cớ ra ngoài, sau đó đem chuyện này nói cho hắn biết, đáng tiếc Triệu Nhan lại cố tình làm như không thấy, cuối cùng Tô Thức nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Bên cạnh, Gia Luật Tư chứng kiến bộ dáng gấp gáp của Tô Thức, muốn cười lại không dám cười, nín hết sức vất vả, tuy nhiên nàng cũng cảm thấy rất hả giận, lúc trước Tô Thức kia làm ra tiếng động khiến nàng và Triệu Nhan chật vật như vậy, hiện tại để cho Tô Thức chịu chút nỗi khổ, coi như là trả giá đi.
Noa Lại đem heo sữa chia làm bảy phần, phân cho ba người Triệu Nhan nửa phần trước thơm ngon, hơn nữa còn đích thân đưa lên cho bọn hắn, chẳng qua khi tự đưa Tô Thức một phần heo sữa kia, Tô Thức cũng chột dạ cúi đầu xuống, mồ hồ lạnh cũng không ngừng chảy xuống, thật may là trong lều chỉ có một đống lửa, ánh sáng rất mơ hồ, đám người Hặc Lý Bát cũng không có chú ý tới biểu hiện bất thường của y.
Đợi cho bọn Triệu Nhan thưởng thức xong heo sữa quay, cuối cùng nửa phần trước tiệc rượu đã xong, chỉ thấy lúc này Hặc Lý Bát đối với Triệu Nhan mở miệng:
- Quận Vương, trong khoảng thời gian này ta sẽ triệu tập tất cả đầu lĩnh của các bộ lạc đến đây nghị sự, miễn là phần lớn người không có dị nghị, đến lúc đó chúng ta có thể trao đổi một chút việc viện trợ giữa Đại Tống và bộ Hoàn Nhan chúng ta rồi.
Triệu Nhan tuy rằng biết rất rõ ràng Hặc Lý Bát đang nói dối trắng trợn, tuy nhiên Triệu Nhan lại vẫn như cũ lộ ra một vẻ mặt chân thành nói:
- Như thế thì quá tốt rồi, chuyện viện trợ Nữ Chân ta và đại ca đã bàn bạc qua, y đối với chuyện này cũng hết sức tán thành, chỉ cần người đứng đầu nhóm không có dị nghị, như thế chúng ta có thể đem bản thảo luận điều kiện viện trợ đến Đông Khinh cho phụ hoàng ta xem qua, chắc chắn dựa vào sự anh minh của phụ hoàng ta, nhất định sẽ đồng ý chuyện này!
- Ha ha, quận vương cứ yên tâm, bộ Hoàn Nhan chúng tôi đính xác cần Đại Tống chi viện, nói vậy phần lớn mọi người cũng sẽ không phản đối, chẳng qua chuyện này quan hệ đến sinh tử của Hoàn Nhan chúng tôi, cho nên tất cả thủ lĩnh đều phải hết sức thận trọng, chuyện này cũng phải cần một khoảng thời gian để bọn họ suy xét, vì vậy quận vương trong khoảng thời gian này xin mời an tâm ở lại bộ Hoàn Nhan chúng tôi, nếu có yêu cầu gì, cứ việc hướng về thê tử của ta đề xuất, nàng sẽ cố gắng hết sức vừa lòng mọi yêu cầu của quận vương.
Hặc Lý Bát nói xong lời cuối cùng thì vừa chỉ chỉ thê tử của mình nói.
- Đa tạ Hoàn Nhan thủ lĩnh, chúng ta đây sẽ yên lặng chờ hồi âm của bộ Hoàn Nhan!
Triệu Nhan cũng mỉm cười nói, giống như thật sự không để ý chút nào về bộ trưởng Hoàn Nhan, nhưng mà lúc này trong lòng Triệu Nhan lại mắng Hặc Lý Bát như máu chó xối xuống đầu, với thái độ của bộ Hoàn Nhan như thế, đừng nói hắn trước giờ không có ý định chi viện Hoàn Nhan, cho dù là trước đây muốn chi viện đối phương, chỉ sợ lúc này cũng sẽ hoàn toàn vứt bỏ, dù sao mình đường đường một vị quận vương, bây giờ lại bị đối phương giam lỏng, đây đối với Triệu Nhan mà nói tuyệt đối là một loại sỉ nhục, nực cười là Hặc Lý Bát ngu xuẩn này còn tưởng rằng Đại Tống muốn viện trợ giúp đỡ bọn họ để giam chân Liêu quốc, đáng tiếc là bọn họ thật sự quá tự tin về bản thân rồi.
Đợi tới khi phong yến kết thúc, đã là gần canh ba, ba người Triệu Nhan hướng về Hặc Lý Bát cáo biệt ra về, lúc này mới tự mình trở lại lều trại, chỉ có điều dọc đường Tô Thức biểu hiện vô cùng bất an, đợi đến lúc vừa về tới chỗ ở, Tô Thức lôi kéo Triệu Nhan đi vào lều trại của mình nói:
- Quận Vương, ta gây ra đại họa rồi!
- Cái gì đại họa?
Triệu Nhan cố ý nén cười biết mà còn hỏi.
- Ta… ta….
Tô Thức lúc này xấu hổ và hối hận, “ta” nửa ngày cũng xấu hổ không dám nói ra, cuối cùng rốt cuộc vẫn phải cắn răng nói:
- Hạ quan tội đáng muôn chết, lúc trước nữ tử cùng ta hoan hảo, hóa ra lại là Noa Lại, thê tử của Hặc Lý Bát, ta cũng không biết vì sao chui vào trong lều của ta, hiện tại sai lầm lớn đã thành, nếu chẳng may bị Hặc Lý Bát biết chuyện này, hạ quan chết sống cũng không trọng yếu, chỉ sợ vạn nhất liên lụy quận vương thôi!
Tô Thức nói xong lời cuối cùng thì trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ vô cùng, nhưng Triệu Nhan nghe đến đó lại cười ha ha nói:
- Tử Chiêm huynh thật sự có bản lĩnh, chẳng những cùng Hoàng hậu Liêu quốc tư tình, hiện tại đi vào bộ Hoàn Nhan, lại cùng thê tử của đầu lĩnh có quan hệ xác thịt, thật sự khiến bổn vương cũng cảm thấy hâm mộ nha!
Thấy Triệu Nhan nghe thế chẳng những không trách tội, ngược lại vẫn cùng trêu đùa mình, điều này làm cho Tô Thức đồng thời sốt ruột, lại cảm thấy hơi không hiểu ra sao cả, nghi ngờ Triệu Nhan không phải là điên rồi chứ, chuyện nghiêm trọng như thế y vậy mà giống như không để trong lòng chút nào?
Triệu Nhan sau khi cười đủ rồi, rốt cuộc cảm thấy trừng phạt Tô Thức thế là đủ rồi, liền đem phong tục tập quán người Nữ Chân nói một chút, kết quả Tô thức sau khi nghe xong, cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, y tuyệt đối không có nghĩ đến trên đời này vẫn còn có tập tục tới thị tẩm khách nhân?
- Tốt lắm, nếu Noa Lại kia đêm nay còn tới, Tử Chiêm huynh cứ to gan hưởng dụng, Hặc Lý Bát tuyệt đối sẽ không vì vậy mà tức giận!
Triệu Nhan cuối cùng vỗ vỗ bờ vai của Tô Thức, nhưng sau đó xoay người muốn rời khỏi, chỉ có điều vừa đi đến cửa, hắn lại dừng bước đối với Tô thức dặn dò:
- Tuy nhiên Tử Chiêm huynh cũng phải giữ ở mức độ vừa phải, đừng làm cho phu nhân của đầu lĩnh kêu quá lớn tiếng, nếu không ta cùng công chúa không cách nào ngủ được.
Tác giả :
Bắc Minh Lão Ngư