Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân
Chương 41
Phúc Nhạc không dámtùy tiện dùng thuốc cho Lauth, chỉ đành dùng châm cứu mình tương đối sởtrường để hoà hoãn bệnh tình, sau đó ngẫm lại biện pháp.
Jin từ khi nghe những lời kia của Phúc Nhạc liền trở nên lo lắng đứng ngồi không yên, Lauth chỉ đành đi qua an ủi ngược.
Giúp Lauth châm kim xong, Jin cùng hắn trở về nghỉ ngơi, tận lực coi chừngkhông cho hắn tuỳ tiện ngủ, bảo trì lịch làm việc và nghỉ ngơi bìnhthường. Phúc Nhạc và Joe lúc này mới nhớ tới đại hội.
“Không nghĩ tới Jin cũng có người thích.” Phúc Nhạc vừa đi vừa cảm thán nói, cáimặt búp bê non choẹt đó rất khó khiến người ta cảm thấy y đã đến tuổitìm bạn lữ. Càng khiến người ta ngoài ý muốn chính là, tính cách đốiphương cũng thật kì lạ.
“Lauth rất lợi hại.” Joe cho là Phúc Nhạc đang lo lắng cho Jin, liền mở miệng giải thích. Tuy rằng diện mạo nhãnhặn, nhưng hình thú sư tử của Lauth cũng không dễ đối phó , cho dù bình thường lười biếng , nhưng khi nghiêm túc lên Joe cũng không dám camđoan mình có thể hoàn toàn chiến thắng Lauth.
“Hắn ta rất dínhJin nhỉ.” Phúc Nhạc cười, nhớ lại 1 màn quỷ dị hồi nãy, thú nhân cao 2 m dính trên thân thể nhỏ bé của Jin, thật sự là… khắc sâu ấn tượng thịgiác mà.
“Ừ.” Joe hiếm khi đồng ý mà gật đầu: “Trước kia khi đi săn hắn luôn để lại phần thịt tốt nhất cho Jin. ”
Một lần hai lần thì còn hiểu được nhưng lại bắt đầu từ năm mười mấy tuổivẫn kiên trì đến giờ, quả thật rất khó làm được, gần đây bởi vì thân thể nên không thể tiếp tục, ngay cả Jin cũng mấy ngày chưa gặp được hắn.Tuy rằng Lauth cứ luôn miệng nói không cần để ý, qua một thời gian ngắnsẽ tốt thôi, nhưng Jin thật sự kéo hắn qua gặp Phúc Nhạc, cũng may làlàm vậy, nếu không cứ tiếp tục chậm trễ, Phúc Nhạc cũng không dám camđoan hắn có thể 1 hôm nào đó ngủ đến bất tình luôn hay không…
“Hy vọng sẽ không quá khó khăn.” Phúc Nhạc thở dài, nếu không phải đại hộicòn chưa chấm dứt, cậu hận không thể ngay lập tức trở về tranh thủ thờigian nghiên cứu chứng bệnh của Lauth, nhưng cậu cũng biết, việc nàykhông gấp được, chỉ có thể từ từ đến.
“Đừng lo lắng.” Joe nắmPhúc Nhạc tay an ủi: “Em nhất định có thể giải quyết.” Hắn tin tưởng,tuyệt đối không có chuyện A Nhạc không làm được.
Tuy rằng biếtJoe là đang an ủi mình, tên này dù thế nào cũng sẽ tin tưởng mình vôđiều kiện, nhưng tâm tình rối rắm vẫn bởi thế mà dịu đi một ít. PhúcNhạc hít sâu 1 hơi, nhắm mắt lại tùy ý Joe kéo tay mình đi, âm thầmkhuyên bảo chính mình tỉnh táo lại, kéo tơ bóc kén*, nếu ngay cả cậucũng luống cuống, vậy thật là hết hy vọng .
Kéo tơ bóc kén: phân tích sự việc/ vật cực kì cận thận, có cấp độ trước sau.
Hai người trở lại quảng trường, người tụ tập dưới đài càng ngày càng nhiều, rất nhiều giống cái đều tụ cùng một chỗ nhỏ giọng bình luận, ánh mắtthường thường rơi trên 1 người trên đài, rồi lại thôi, không khí trở nên rất là nhiệt liệt.
Phúc Nhạc trên người xách cái túi da thú, cái này tất nhiên cũng là kiệt tác của Kanya, từ khi học được cách may quần áo, linh cảm cắt may của Kanya cứ như giếng phun, Phúc Nhạc chỉ cần nói qua 1 chút là Kanya có thể làm được. Trong cái bao này đều là thuốc mỡi cầm máu giảm nhiệt. Cậu đoán như thú nhân bị thương “nhỏ” sẽ lười quaphòng khám xử lý.
Tuy rằng thời tiết đã mát mẻ nhưng không cónghĩa vi khuẩn cũng co mình lại, vết thương có nhỏ nữa 1 khi bị nhiễmtrùng cũng rất dễ bị nguy hiểm trí mạng, Phúc Nhạc cũng không dám phớtlờ, hơn nữa không phải thú nhân nào cũng giống Joe nhà cậu được giảng vệ sinh — mỗi ngày lạc thú lớn nhất của cậu chính là bắt Joe biến thànhthú hình rồi chải lông tẩy móng hộ, móng vuốt của thú nhân là vũ khí đisăn lợi hại, khi đi săn về sẽ lưu lại rất nhiều máu thịt vụn và da lôngcon mồi. Tóm lại tuyệt không sạch sẽ. Nếu không làm vệ sinh tử tế, móngvuốt mà bị thương thì tỉ lệ nhiễm trùng sẽ tăng.
Có Joe hộ giá,Phúc Nhạc hành động tiện lợi hơn nhiều, tuy rằng rất nhiều thú nhân cũng không để vào mắt chút vết thương nhỏ như vậy, nhưng tế ti đã chủ độngqua đây cũng không có chuyện cự tuyệt, huống chi, phía sau tiểu tế ticòn kè kè 1 vị hung thần như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, ánh mắt kiatrắng trợn tuyên bố 1 tin: dám cự tuyệt ngươi nhất định phải chết.
Bởi vì Joe giống như biểu thị chủ quyền công khai mà như hình với bóng cùng Phúc Nhạc, săn sóc cẩn thận mà trợ giúp cậu, khiến đám hán tử vừa mớicố lấy dũng khí chuẩn bị biểu đạt tình yêu với tiểu tế ti thiện lương có năng lực làm việc nhất thời rút lui, vẻ mặt ấm ức buồn bực lại khôngmuốn chết nhìn xem Phúc Nhạc đang chuyên tâm băng bó cho người khác, lại nhìn vẻ mặt ôn nhu nhưng sát khi khắp nơi của Joe, không khỏi hung hăng dậm chân: đánh không lại a!
Đánh không lại chỉ là thứ yếu, tiểu tế ti còn không thèm nhìn bọn họ cơ! Người ta đâu có ý gì với mình đâu!
Joe phóng sát khí, cùng Phúc Nhạc một lòng một dạ hành nghề y, thuận lợiđánh rụng 1 làn sóng lớn những thú nhân đang rục rịch lại không bền tâm, mọi người sôi nổi dời mục tiêu, muốn công phá được tiểu tế ti trướcphải qua được ải của Joe! Còn không bằng đi theo đuổi giống cái khác cho lành…
Phúc Nhạc vừa bận rộn đã đến giữa trưa, thú nhân tỷ thí cũng tạm ngừng, giống cái mỗi nhà đều bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Phúc Nhạc cùng Joe cũng trở về vị trí nhà mình, Kanya đã nhóm lửa xong, đang cắt thịt, Casar bên cạnh hỗ trợ chặt con mồi, hai người phối hợp ăn ý,rất nhiều người nhìn xem bên cạnh không ngừng hâm mộ, tình cảm thật tốtnha.
Không thể không nói, Kanya cùng Casar đúng thật cũng là 1đôi quyến lữ ân ái, một ánh mắt một cái động tác nhỏ đều có thể dễ dàngbiết đối phương đang nghĩ gì, mà Joe cùng Phúc Nhạc, cũng theo bản nănglấy bọn họ làm chuẩn, bình thường trong tiềm thức sẽ chịu ảnh hưởng củahình thức ở chung này, chủ động chú ý đối phương, chỉ có quan tâm chânchính mới có thể hiểu được ý tưởng cùng cảm xúc của bạn lữ. Đó cũng làmột trong những nguyên nhân Phúc Nhạc cùng Joe kết giao nhanh như vậylại chưa cãi nhau trận nào, cả 2 đều cố gắng vun đắp cho đoạn tình cảmnày.
Phúc Nhạc nhìn tất cả mọi người khí thế ngất trời bắt đầuchuẩn bị thịt nướng, không khỏi ngứa tay, nhưng vừa nghĩ tới ngộ nhỡ làm không ra gì lại bị 1 đống người vây xem, chắc sẽ bị cười nhạo đếnthương tích đầy mình mất, Phúc Nhạc lại nao núng …
Đôi mắt trôngmong mà nhìn chú Kanya bận rộn trong chốc lát, Phúc Nhạc liền chịu không được, chẳng nhẽ mình không làm được gì? Nhớ tới giống cái thích Joe đãnói sẽ nhất định thắng mình kia, Phúc Nhạc liền càng sầu lo, nếu cả nửađời cậu cũng không quen nướng thịt, so với ai cũng đều thua… Tuy rằngJoe sẽ không ghét bỏ mình, nhưng Phúc Nhạc vẫn không phục, bị tình địchđè bẹp khiến người canh cánh trong lòng, ở phương tiện này, Phúc Nhạccũng là 1 người có lòng dạ hẹp hòi.
Nhìn chú Kanya quét 1 lớp mỡmỏng lên mảnh đá nóng, Phúc Nhạc trong đầu linh quang chợt lóe, ánh mắtsáng ngời — cậu nghĩ ra 1 thứ tốt!
“Joe, có thể lấy giúp em chút đồ được không?” Phúc Nhạc kéo kéo Joe, đôi mắt trông mong hỏi han: “Em muốn làm chút đồ gia vị.”
Joe sửng sốt: “Làm thịt nướng cần dùng sao?”
Phúc Nhạc thật mạnh gật đầu, híp mắt đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí:“Tuy rằng thịt nướng em làm không quen, nhưng việc này thì em có biết 1chút !” Tuy rằng không ngon bằng những cái khác nhưng cũng không thểkhông làm gì? Ngộ nhỡ thực sự có người đến thị uy, chẳng phải sẽ rất mất mặt? !
Phúc Nhạc cậu sẽ chứng minh cho toàn bộ giống cái, cậu rất xứng với Joe !
Joe tự nhiên không có dị nghị, lúc này hóa thành thú hình chạy về nhà,những người vẫn luôn trộm chú ý hai người họ nhất thời đầu óc lơ mơ ,đây là… trốn ?
Chúng thú nhân tỏ vẻ thật cao hứng.
Joe chỉ cần vừa xuất hiện, lập tức sẽ hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của giống cái, các giống cái cũng mặc kệ hắnđã có bạn lữ hay chưa, cũng chả cần so tài với Phúc Nhạc, rất nhiều người đều đang cân nhắc có nên đi biểu đạt tâm ý mình lúc người ta đang ăn cơm hay không?
Còn chưa đợi mọi người làm xong cơm, hai người kia lại chuồn mất? !
Các thú nhân vô cùng cao hứng đi lấy lòng người trong lòng.
Phúc Nhạc cùng Joe nói chuyện chỉ có Kanya cùng Casar nghe được, tất cả mọingười cho rằng hai người kia tính 1 đi không trở lại, các giống cái đềuthất vọng, đồng thời cũng khá khinh thường Phúc Nhạc, không dám tỷ thítay nghề cùng người khác sao? Rất không có can đảm đấy?
Nhất cửnhất động của 2 người này đều khiến cho mọi người chú ý, một người làtiểu tế ti từ đâu nhảy ra, 1 người là thú nhân mạnh nhất bộ lạc, cố tình cả 2 lại dính lấy nhau khiến rất nhiều người đều có loại cảm xúc phứctạp nói không nên lời. Cũng bởi vì như thế, Phúc Nhạc đột nhiên rời đi,cũng ngoài ý muốn gây ra đủ loại phỏng đoán.
Phúc Nhạc giờ phútnày cũng không có tâm tư đi phỏng đoán mọi người nghĩ gì, cậu còn đangtìm các loại gia vị mình phơi nắng đây.
“A Nhạc, em định làm gì?” Joe khẽ cau mày hỏi: “Có phiền không? Mệt thì thôi đừng làm.”
Người khác nói gì hắn mới mặc kệ, chẳng sợ Phúc Nhạc cái gì cũng không biếtlàm, hắn cũng sẽ không thay lòng đổi dạ. Huống chi, A Nhạc nhà hắn rõràng rất có khả năng, ai cũng không có tư cách cười nhạo bạn lữ mà hắnnhận định, hoàn thành nghi thức, xây dựng gia đình, là chuyện của 2người bọn họ!
Nói cho cùng, Joe vẫn là thực đau lòng đối với bộdáng mày ủ mặt ê của Phúc Nhạc khi nghĩ tới đại hội, càng không có hảocảm gì với mấy giống cái thích mình.
Phúc Nhạc bọc 1 đống cây cỏđã phơi nắng, rốt cục cười trở lại, nhìn Joe mặt hơi lạnh, chọt chọtthắt lưng hắn — không có biện pháp, lùn mà, không với tới vai người tađược.
“Không cần lo lắng.” Phúc Nhạc vui tươi hớn hở nói: “Emcũng muốn không thua kém người ta nhé. Em chính là bạn lữ tương lai củaanh mà, sao có thể mở to mắt nhìn anh bị người ta cười nhạo được? Xem em đi!”
Joe thấy Phúc Nhạc có vẻ đã có biện pháp ứng phó, thần sắccuối cùng đỡ căng thẳng, nghe được câu “em chính là bạn lữ tương lai của anh ” khiến tâm tình sung sướng hơn nhiều, cúi đầu hôn lên 2 má PhúcNhạc: “Không cần quá để ý.”
Hai ngày này thường thường bị sán qua gặm một cái, Phúc Nhạc da mặt cũng luyện dày, mặt không đỏ tim khôngđập gật đầu, xoa tay chiến ý nồng đậm.
Phúc Nhạc tìm được nguyênliệu rồi, nhanh chóng đi theo Joe về đại hội ở quảng trường, trong chốclát, đã lục tục vài nơi truyền ra mùi thịt chín, các thú nhân chungquanh đi bộ cọ ăn, nhà nào cũng sẽ không cự tuyệt, ngược lại còn nhiệttình mà chiêu đãi thú nhân hoặc là giống cái ngày thường có lẽ không hềqua lại với nhau, đây là ngày duy nhất mọi người có thể tùy tiện cọ ăncọ uống.
Bầu không khí hòa hợp Như vậy khiến Phúc Nhạc xúc động,quan hệ của mọi người như ngắn lại, những xa lạ và xấu hổ thường ngàynhư biến mất, ăn uống gì đó tuyệt đối là lợi khí tốt nhất để kéo gầnkhoảng cách mà.
Kanya nhìn Phúc Nhạc ôm 1 đống đồ trở về, không khỏi sửng sốt: “Tiểu Nhạc, cháu định làm món khác sao?”
Thịt nướng lại không giống xào rau, còn có thể cho thêm gia vị, chẳng lẽ cho thêm lúc nướng? Bản thân gia vị có mùi không được tốt lắm, để lênphiến đá nướng, sẽ không bị đổi mùi chứ?
“Không phải món khác.” Phúc Nhạc thuận tay cầm cái bát bắt đầu nghịch: “Làm chút thịt nướng quết tương. (quét tương rồi nướng)”
Kanya có tay nghề tốt lắm, Phúc Nhạc cũng không phải người có khẩu vị quánặng, nhất thời ko nghĩ đến vụ làm thịt nướng tương. Vốn thịt ba chỉnướng đã thơm nức mũi rồi, cho thêm chút muối là được, hương vị nguyênthủy thuần túy, Phúc Nhạc mỗi lần ăn đều cảm thấy mỹ mãn, đã sớm vứt vụlàm nước tương ra sau đầu, nếu không phải lần này cảm giác nguy cơ quánặng, chỉ sợ phải đợi đến khi cậu ăn ngán vị thịt nướng nguyên thuỷ mayra mới nhớ phải phá cách…
Kanya biết Phúc Nhạc có chủ ý, cũngkhông lo lắng, tiếp tục làm thịt nướng của mình, rảnh rỗi thì liến quachỗ Phúc Nhạc chỗ, học cách cậu làm.
Tay nghề của Kanya hấp dẫnrất nhiều người, hơn nữa có một ít thú nhân cố ý tiện đường đi qua vâyxem Phúc Nhạc, Kanya cũng vội quá chừng.
“Joe, anh còn chưa ăn gì đúng không?” Phúc Nhạc buồn đầu nghịch ngợm gia vị, cảnh vật chungquanh lộn xộn, rất nhiều người vừa nói chuyện vừa chờ Kanya nướng thịt,Joe đứng 1 bên giúp Phúc Nhạc lấy đồ, đột nhiên cảm giác bốn phía trongnháy mắt yên tĩnh trở lại, không khỏi ngẩng đầu lên.
Một giốngcái nhìn khá quen mắt nhưng không nhớ nổi đang cười cười đi về phía Joe, trong ngực ôm một cái bình, còn bốc khói, phỏng chừng là đồ ăn.
Joe nghĩ nghĩ, vẫn không nhớ nổi mình có biết người này hay không, hắn chỉquen vài thú nhân có thực lực ngang mình còn có vài giống cái quan hệtương đối thân mật với ma phụ và bạn lữ nhà mình, những người khác cơbản nhìn qua là quên luôn.
“Joe, anh còn chưa ăn gì đúng không? ” giống cái kia đi đến trước mặt Joe, đắc ý nhìn thoáng qua PhúcNhạc vẫn đang pha nước tương không ngẩng đầu lên, ôn nhu cười nói vớiJoe.
Joe nhìn giống cái này một cái, suy nghĩ nửa ngày, mờ mịt hỏi: “Cậu là ai?”
Kissah còn đang cười đến cực kỳ ôn nhu xinh đẹp lập tức cứng mặt, những ngườivây xem xung quanh tất cả đều cúi đầu buồn cười, che miệng không dám lên tiếng, sợ chọc giận giống cái xinh đẹp nhưng tính tình không tốt này.
“Ta là Kissah.” Kissah cố không tức, cứng ngắc một lát lập tức khôi phụcthần sắc tự nhiên, đưa cái bình trong ngực bình cho Joe: “Tặng cho anhăn nè, nếm thử 1 chút nhé?”
Joe lần này không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lắc đầu: “Không cần, cám ơn.”
Kissah ngẩn ngơ, không nghĩ tới thế nhưng người ta lại cự tuyệt thẳng thừngnhư vậy, sắc mặt có chút khó coi, vẻ mặt tự tin tràn đầy cũng biến mất,cau mày cắn môi ủy khuất mà nhìn Joe: “Vì sao?”
“Ta chỉ thích ănđồ A Nhạc làm.” Joe cũng không ý thức mình làm giống cái người ta tổnthương, đương nhiên mà đáp, lúc nhìn về phía Phúc Nhạc ánh mắt lập tứctrở nên nhu hòa, biến hóa rất rất nhỏ cũng đủ để người cảm giác rõ ràng, vẻ mặt lúc này khác 1 trời 1 vực với vẻ mặt đối diện với Kissah hay khi đánh nhau.
“Y có thể làm gì? !” Kissah trừng mắt nhìn Phúc Nhạcvẫn đang bình tĩnh như lúc đầu làm chuyện của mình sau lưng Joe, khôngkhỏi hơi bực mình: “Lâu như vậy cũng không thấy y nướng thịt, chắc hẳnchả thể làm tốt hơn ta được đâu!”
Kissah lời vừa ra khỏi miệng,lực chú ý của mọi người quả nhiên đều chuyển lên người Phúc Nhạc, đúngthật, mọi người giờ mới để ý, tiểu tế ti hình như… không có động thủnướng thịt.
“Tôi quả thật không biết làm thịt nướng.” Phúc Nhạcvẫn luôn nghe Kissah và Joe đối thoại, chỉ là chưa kịp phản ứng, phanước tương xong rồi mới ngẩng đầu nhìn Kissah, quả nhiên là vị nào ngàyđó đụng phải.
“Joe, anh nghe rồi chứ?” Kissah thấy Phúc Nhạc đãvậy còn quá thống khoái thừa nhận y không bằng mình, không khỏi vui vẻlên, hắn biết ngay mà, cái thằng lùn không biết chui đâu ra này nhấtđịnh không bằng mình!
“Vậy thì sao?” Joe kỳ quái mà nhìn Kissah một cái, không biết y đột nhiên vui vẻ cái gì: “Ta chỉ thích em ấy làm .”
Kissah nghẹn họng, một bụng tâm ý nói đều nói không nên lời , ủy khuất mà nhìn Joe: “Anh thích y nhiều như vậy? Y có chỗ nào tốt hơn ta?” Bộ dạng xấu ( không đẹp bằng mình chính là xấu! ), cũng không biết nấu cơm, còn không biết là lai lịch gì, người như thế dựa vào cái gì có thể trở thành bạnlữ của Joe? !
“Chú Kanya ơi, làm xong rồi nè.” Phúc Nhạc khôngtiếp tục thảo luận vấn đề ai mới xứng đôi với Joe cùng Kissah nữa, chạyđến bên Kanya đặt cái bát nước tương đặc sệt lên phiến đá bên cạnh, cười nói.
Bởi vì không có thêm mỡ, chỉ có xì dầu tiêu và tỏi băm, lại bỏ thêm quả dại chua ngọt, không ngon được như thịt nướng tương ở Thiên triều, được cái xì dầu ở đây hương vị đã đủ ngon, cũng miễn cưỡng sánhbằng.
“Đó là cái gì?”
“Màu kì quá…”
“Không phải là muốn dùng cái đó nướng thịt chứ?”
Các thú nhân vây xem lập tức chuyển trọng điểm từ gút mắt tình cảm sang bát nước tương màu đỏ trong tay Phúc Nhạc. Tuy rằng Kissin rất xinh đẹp,thịt nướng cũng làm không tồi, chỉ là tính tình quá xấu, luôn sai ngườikhác làm việc, các thú nhân cũng không muốn theo đuổi 1 giống cái nhưvậy cho lắm. Mang về nhà để cả ngày bị khinh bỉ à.. Bởi vậy, lực hấp dẫn của thịt nướng còn lớn hơn cả Kissah.
Kissah tức điên, phẫn nộmà nhìn chằm chằm bóng dáng Phúc Nhạc, đứng im không rời đi, y khôngtin, giống cái này có thể làm được thứ gì tốt!
“Quét lên miếngthịt là được, ” Phúc Nhạc cầm cái mảnh xương nhỏ vốn dùng để quét mỡ,chấm chút tương đem quét 1 lớp mỏng ngoài bề mặt thịt, cẩn thậnn lật mặt thịt, cũng quét 1 lớp nữa, rất nhanh cùng với tiếng xèo xèo, 1 mùi thơm nức lòng toả ra 4 phía.
Jin từ khi nghe những lời kia của Phúc Nhạc liền trở nên lo lắng đứng ngồi không yên, Lauth chỉ đành đi qua an ủi ngược.
Giúp Lauth châm kim xong, Jin cùng hắn trở về nghỉ ngơi, tận lực coi chừngkhông cho hắn tuỳ tiện ngủ, bảo trì lịch làm việc và nghỉ ngơi bìnhthường. Phúc Nhạc và Joe lúc này mới nhớ tới đại hội.
“Không nghĩ tới Jin cũng có người thích.” Phúc Nhạc vừa đi vừa cảm thán nói, cáimặt búp bê non choẹt đó rất khó khiến người ta cảm thấy y đã đến tuổitìm bạn lữ. Càng khiến người ta ngoài ý muốn chính là, tính cách đốiphương cũng thật kì lạ.
“Lauth rất lợi hại.” Joe cho là Phúc Nhạc đang lo lắng cho Jin, liền mở miệng giải thích. Tuy rằng diện mạo nhãnhặn, nhưng hình thú sư tử của Lauth cũng không dễ đối phó , cho dù bình thường lười biếng , nhưng khi nghiêm túc lên Joe cũng không dám camđoan mình có thể hoàn toàn chiến thắng Lauth.
“Hắn ta rất dínhJin nhỉ.” Phúc Nhạc cười, nhớ lại 1 màn quỷ dị hồi nãy, thú nhân cao 2 m dính trên thân thể nhỏ bé của Jin, thật sự là… khắc sâu ấn tượng thịgiác mà.
“Ừ.” Joe hiếm khi đồng ý mà gật đầu: “Trước kia khi đi săn hắn luôn để lại phần thịt tốt nhất cho Jin. ”
Một lần hai lần thì còn hiểu được nhưng lại bắt đầu từ năm mười mấy tuổivẫn kiên trì đến giờ, quả thật rất khó làm được, gần đây bởi vì thân thể nên không thể tiếp tục, ngay cả Jin cũng mấy ngày chưa gặp được hắn.Tuy rằng Lauth cứ luôn miệng nói không cần để ý, qua một thời gian ngắnsẽ tốt thôi, nhưng Jin thật sự kéo hắn qua gặp Phúc Nhạc, cũng may làlàm vậy, nếu không cứ tiếp tục chậm trễ, Phúc Nhạc cũng không dám camđoan hắn có thể 1 hôm nào đó ngủ đến bất tình luôn hay không…
“Hy vọng sẽ không quá khó khăn.” Phúc Nhạc thở dài, nếu không phải đại hộicòn chưa chấm dứt, cậu hận không thể ngay lập tức trở về tranh thủ thờigian nghiên cứu chứng bệnh của Lauth, nhưng cậu cũng biết, việc nàykhông gấp được, chỉ có thể từ từ đến.
“Đừng lo lắng.” Joe nắmPhúc Nhạc tay an ủi: “Em nhất định có thể giải quyết.” Hắn tin tưởng,tuyệt đối không có chuyện A Nhạc không làm được.
Tuy rằng biếtJoe là đang an ủi mình, tên này dù thế nào cũng sẽ tin tưởng mình vôđiều kiện, nhưng tâm tình rối rắm vẫn bởi thế mà dịu đi một ít. PhúcNhạc hít sâu 1 hơi, nhắm mắt lại tùy ý Joe kéo tay mình đi, âm thầmkhuyên bảo chính mình tỉnh táo lại, kéo tơ bóc kén*, nếu ngay cả cậucũng luống cuống, vậy thật là hết hy vọng .
Kéo tơ bóc kén: phân tích sự việc/ vật cực kì cận thận, có cấp độ trước sau.
Hai người trở lại quảng trường, người tụ tập dưới đài càng ngày càng nhiều, rất nhiều giống cái đều tụ cùng một chỗ nhỏ giọng bình luận, ánh mắtthường thường rơi trên 1 người trên đài, rồi lại thôi, không khí trở nên rất là nhiệt liệt.
Phúc Nhạc trên người xách cái túi da thú, cái này tất nhiên cũng là kiệt tác của Kanya, từ khi học được cách may quần áo, linh cảm cắt may của Kanya cứ như giếng phun, Phúc Nhạc chỉ cần nói qua 1 chút là Kanya có thể làm được. Trong cái bao này đều là thuốc mỡi cầm máu giảm nhiệt. Cậu đoán như thú nhân bị thương “nhỏ” sẽ lười quaphòng khám xử lý.
Tuy rằng thời tiết đã mát mẻ nhưng không cónghĩa vi khuẩn cũng co mình lại, vết thương có nhỏ nữa 1 khi bị nhiễmtrùng cũng rất dễ bị nguy hiểm trí mạng, Phúc Nhạc cũng không dám phớtlờ, hơn nữa không phải thú nhân nào cũng giống Joe nhà cậu được giảng vệ sinh — mỗi ngày lạc thú lớn nhất của cậu chính là bắt Joe biến thànhthú hình rồi chải lông tẩy móng hộ, móng vuốt của thú nhân là vũ khí đisăn lợi hại, khi đi săn về sẽ lưu lại rất nhiều máu thịt vụn và da lôngcon mồi. Tóm lại tuyệt không sạch sẽ. Nếu không làm vệ sinh tử tế, móngvuốt mà bị thương thì tỉ lệ nhiễm trùng sẽ tăng.
Có Joe hộ giá,Phúc Nhạc hành động tiện lợi hơn nhiều, tuy rằng rất nhiều thú nhân cũng không để vào mắt chút vết thương nhỏ như vậy, nhưng tế ti đã chủ độngqua đây cũng không có chuyện cự tuyệt, huống chi, phía sau tiểu tế ticòn kè kè 1 vị hung thần như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, ánh mắt kiatrắng trợn tuyên bố 1 tin: dám cự tuyệt ngươi nhất định phải chết.
Bởi vì Joe giống như biểu thị chủ quyền công khai mà như hình với bóng cùng Phúc Nhạc, săn sóc cẩn thận mà trợ giúp cậu, khiến đám hán tử vừa mớicố lấy dũng khí chuẩn bị biểu đạt tình yêu với tiểu tế ti thiện lương có năng lực làm việc nhất thời rút lui, vẻ mặt ấm ức buồn bực lại khôngmuốn chết nhìn xem Phúc Nhạc đang chuyên tâm băng bó cho người khác, lại nhìn vẻ mặt ôn nhu nhưng sát khi khắp nơi của Joe, không khỏi hung hăng dậm chân: đánh không lại a!
Đánh không lại chỉ là thứ yếu, tiểu tế ti còn không thèm nhìn bọn họ cơ! Người ta đâu có ý gì với mình đâu!
Joe phóng sát khí, cùng Phúc Nhạc một lòng một dạ hành nghề y, thuận lợiđánh rụng 1 làn sóng lớn những thú nhân đang rục rịch lại không bền tâm, mọi người sôi nổi dời mục tiêu, muốn công phá được tiểu tế ti trướcphải qua được ải của Joe! Còn không bằng đi theo đuổi giống cái khác cho lành…
Phúc Nhạc vừa bận rộn đã đến giữa trưa, thú nhân tỷ thí cũng tạm ngừng, giống cái mỗi nhà đều bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Phúc Nhạc cùng Joe cũng trở về vị trí nhà mình, Kanya đã nhóm lửa xong, đang cắt thịt, Casar bên cạnh hỗ trợ chặt con mồi, hai người phối hợp ăn ý,rất nhiều người nhìn xem bên cạnh không ngừng hâm mộ, tình cảm thật tốtnha.
Không thể không nói, Kanya cùng Casar đúng thật cũng là 1đôi quyến lữ ân ái, một ánh mắt một cái động tác nhỏ đều có thể dễ dàngbiết đối phương đang nghĩ gì, mà Joe cùng Phúc Nhạc, cũng theo bản nănglấy bọn họ làm chuẩn, bình thường trong tiềm thức sẽ chịu ảnh hưởng củahình thức ở chung này, chủ động chú ý đối phương, chỉ có quan tâm chânchính mới có thể hiểu được ý tưởng cùng cảm xúc của bạn lữ. Đó cũng làmột trong những nguyên nhân Phúc Nhạc cùng Joe kết giao nhanh như vậylại chưa cãi nhau trận nào, cả 2 đều cố gắng vun đắp cho đoạn tình cảmnày.
Phúc Nhạc nhìn tất cả mọi người khí thế ngất trời bắt đầuchuẩn bị thịt nướng, không khỏi ngứa tay, nhưng vừa nghĩ tới ngộ nhỡ làm không ra gì lại bị 1 đống người vây xem, chắc sẽ bị cười nhạo đếnthương tích đầy mình mất, Phúc Nhạc lại nao núng …
Đôi mắt trôngmong mà nhìn chú Kanya bận rộn trong chốc lát, Phúc Nhạc liền chịu không được, chẳng nhẽ mình không làm được gì? Nhớ tới giống cái thích Joe đãnói sẽ nhất định thắng mình kia, Phúc Nhạc liền càng sầu lo, nếu cả nửađời cậu cũng không quen nướng thịt, so với ai cũng đều thua… Tuy rằngJoe sẽ không ghét bỏ mình, nhưng Phúc Nhạc vẫn không phục, bị tình địchđè bẹp khiến người canh cánh trong lòng, ở phương tiện này, Phúc Nhạccũng là 1 người có lòng dạ hẹp hòi.
Nhìn chú Kanya quét 1 lớp mỡmỏng lên mảnh đá nóng, Phúc Nhạc trong đầu linh quang chợt lóe, ánh mắtsáng ngời — cậu nghĩ ra 1 thứ tốt!
“Joe, có thể lấy giúp em chút đồ được không?” Phúc Nhạc kéo kéo Joe, đôi mắt trông mong hỏi han: “Em muốn làm chút đồ gia vị.”
Joe sửng sốt: “Làm thịt nướng cần dùng sao?”
Phúc Nhạc thật mạnh gật đầu, híp mắt đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí:“Tuy rằng thịt nướng em làm không quen, nhưng việc này thì em có biết 1chút !” Tuy rằng không ngon bằng những cái khác nhưng cũng không thểkhông làm gì? Ngộ nhỡ thực sự có người đến thị uy, chẳng phải sẽ rất mất mặt? !
Phúc Nhạc cậu sẽ chứng minh cho toàn bộ giống cái, cậu rất xứng với Joe !
Joe tự nhiên không có dị nghị, lúc này hóa thành thú hình chạy về nhà,những người vẫn luôn trộm chú ý hai người họ nhất thời đầu óc lơ mơ ,đây là… trốn ?
Chúng thú nhân tỏ vẻ thật cao hứng.
Joe chỉ cần vừa xuất hiện, lập tức sẽ hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của giống cái, các giống cái cũng mặc kệ hắnđã có bạn lữ hay chưa, cũng chả cần so tài với Phúc Nhạc, rất nhiều người đều đang cân nhắc có nên đi biểu đạt tâm ý mình lúc người ta đang ăn cơm hay không?
Còn chưa đợi mọi người làm xong cơm, hai người kia lại chuồn mất? !
Các thú nhân vô cùng cao hứng đi lấy lòng người trong lòng.
Phúc Nhạc cùng Joe nói chuyện chỉ có Kanya cùng Casar nghe được, tất cả mọingười cho rằng hai người kia tính 1 đi không trở lại, các giống cái đềuthất vọng, đồng thời cũng khá khinh thường Phúc Nhạc, không dám tỷ thítay nghề cùng người khác sao? Rất không có can đảm đấy?
Nhất cửnhất động của 2 người này đều khiến cho mọi người chú ý, một người làtiểu tế ti từ đâu nhảy ra, 1 người là thú nhân mạnh nhất bộ lạc, cố tình cả 2 lại dính lấy nhau khiến rất nhiều người đều có loại cảm xúc phứctạp nói không nên lời. Cũng bởi vì như thế, Phúc Nhạc đột nhiên rời đi,cũng ngoài ý muốn gây ra đủ loại phỏng đoán.
Phúc Nhạc giờ phútnày cũng không có tâm tư đi phỏng đoán mọi người nghĩ gì, cậu còn đangtìm các loại gia vị mình phơi nắng đây.
“A Nhạc, em định làm gì?” Joe khẽ cau mày hỏi: “Có phiền không? Mệt thì thôi đừng làm.”
Người khác nói gì hắn mới mặc kệ, chẳng sợ Phúc Nhạc cái gì cũng không biếtlàm, hắn cũng sẽ không thay lòng đổi dạ. Huống chi, A Nhạc nhà hắn rõràng rất có khả năng, ai cũng không có tư cách cười nhạo bạn lữ mà hắnnhận định, hoàn thành nghi thức, xây dựng gia đình, là chuyện của 2người bọn họ!
Nói cho cùng, Joe vẫn là thực đau lòng đối với bộdáng mày ủ mặt ê của Phúc Nhạc khi nghĩ tới đại hội, càng không có hảocảm gì với mấy giống cái thích mình.
Phúc Nhạc bọc 1 đống cây cỏđã phơi nắng, rốt cục cười trở lại, nhìn Joe mặt hơi lạnh, chọt chọtthắt lưng hắn — không có biện pháp, lùn mà, không với tới vai người tađược.
“Không cần lo lắng.” Phúc Nhạc vui tươi hớn hở nói: “Emcũng muốn không thua kém người ta nhé. Em chính là bạn lữ tương lai củaanh mà, sao có thể mở to mắt nhìn anh bị người ta cười nhạo được? Xem em đi!”
Joe thấy Phúc Nhạc có vẻ đã có biện pháp ứng phó, thần sắccuối cùng đỡ căng thẳng, nghe được câu “em chính là bạn lữ tương lai của anh ” khiến tâm tình sung sướng hơn nhiều, cúi đầu hôn lên 2 má PhúcNhạc: “Không cần quá để ý.”
Hai ngày này thường thường bị sán qua gặm một cái, Phúc Nhạc da mặt cũng luyện dày, mặt không đỏ tim khôngđập gật đầu, xoa tay chiến ý nồng đậm.
Phúc Nhạc tìm được nguyênliệu rồi, nhanh chóng đi theo Joe về đại hội ở quảng trường, trong chốclát, đã lục tục vài nơi truyền ra mùi thịt chín, các thú nhân chungquanh đi bộ cọ ăn, nhà nào cũng sẽ không cự tuyệt, ngược lại còn nhiệttình mà chiêu đãi thú nhân hoặc là giống cái ngày thường có lẽ không hềqua lại với nhau, đây là ngày duy nhất mọi người có thể tùy tiện cọ ăncọ uống.
Bầu không khí hòa hợp Như vậy khiến Phúc Nhạc xúc động,quan hệ của mọi người như ngắn lại, những xa lạ và xấu hổ thường ngàynhư biến mất, ăn uống gì đó tuyệt đối là lợi khí tốt nhất để kéo gầnkhoảng cách mà.
Kanya nhìn Phúc Nhạc ôm 1 đống đồ trở về, không khỏi sửng sốt: “Tiểu Nhạc, cháu định làm món khác sao?”
Thịt nướng lại không giống xào rau, còn có thể cho thêm gia vị, chẳng lẽ cho thêm lúc nướng? Bản thân gia vị có mùi không được tốt lắm, để lênphiến đá nướng, sẽ không bị đổi mùi chứ?
“Không phải món khác.” Phúc Nhạc thuận tay cầm cái bát bắt đầu nghịch: “Làm chút thịt nướng quết tương. (quét tương rồi nướng)”
Kanya có tay nghề tốt lắm, Phúc Nhạc cũng không phải người có khẩu vị quánặng, nhất thời ko nghĩ đến vụ làm thịt nướng tương. Vốn thịt ba chỉnướng đã thơm nức mũi rồi, cho thêm chút muối là được, hương vị nguyênthủy thuần túy, Phúc Nhạc mỗi lần ăn đều cảm thấy mỹ mãn, đã sớm vứt vụlàm nước tương ra sau đầu, nếu không phải lần này cảm giác nguy cơ quánặng, chỉ sợ phải đợi đến khi cậu ăn ngán vị thịt nướng nguyên thuỷ mayra mới nhớ phải phá cách…
Kanya biết Phúc Nhạc có chủ ý, cũngkhông lo lắng, tiếp tục làm thịt nướng của mình, rảnh rỗi thì liến quachỗ Phúc Nhạc chỗ, học cách cậu làm.
Tay nghề của Kanya hấp dẫnrất nhiều người, hơn nữa có một ít thú nhân cố ý tiện đường đi qua vâyxem Phúc Nhạc, Kanya cũng vội quá chừng.
“Joe, anh còn chưa ăn gì đúng không?” Phúc Nhạc buồn đầu nghịch ngợm gia vị, cảnh vật chungquanh lộn xộn, rất nhiều người vừa nói chuyện vừa chờ Kanya nướng thịt,Joe đứng 1 bên giúp Phúc Nhạc lấy đồ, đột nhiên cảm giác bốn phía trongnháy mắt yên tĩnh trở lại, không khỏi ngẩng đầu lên.
Một giốngcái nhìn khá quen mắt nhưng không nhớ nổi đang cười cười đi về phía Joe, trong ngực ôm một cái bình, còn bốc khói, phỏng chừng là đồ ăn.
Joe nghĩ nghĩ, vẫn không nhớ nổi mình có biết người này hay không, hắn chỉquen vài thú nhân có thực lực ngang mình còn có vài giống cái quan hệtương đối thân mật với ma phụ và bạn lữ nhà mình, những người khác cơbản nhìn qua là quên luôn.
“Joe, anh còn chưa ăn gì đúng không? ” giống cái kia đi đến trước mặt Joe, đắc ý nhìn thoáng qua PhúcNhạc vẫn đang pha nước tương không ngẩng đầu lên, ôn nhu cười nói vớiJoe.
Joe nhìn giống cái này một cái, suy nghĩ nửa ngày, mờ mịt hỏi: “Cậu là ai?”
Kissah còn đang cười đến cực kỳ ôn nhu xinh đẹp lập tức cứng mặt, những ngườivây xem xung quanh tất cả đều cúi đầu buồn cười, che miệng không dám lên tiếng, sợ chọc giận giống cái xinh đẹp nhưng tính tình không tốt này.
“Ta là Kissah.” Kissah cố không tức, cứng ngắc một lát lập tức khôi phụcthần sắc tự nhiên, đưa cái bình trong ngực bình cho Joe: “Tặng cho anhăn nè, nếm thử 1 chút nhé?”
Joe lần này không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lắc đầu: “Không cần, cám ơn.”
Kissah ngẩn ngơ, không nghĩ tới thế nhưng người ta lại cự tuyệt thẳng thừngnhư vậy, sắc mặt có chút khó coi, vẻ mặt tự tin tràn đầy cũng biến mất,cau mày cắn môi ủy khuất mà nhìn Joe: “Vì sao?”
“Ta chỉ thích ănđồ A Nhạc làm.” Joe cũng không ý thức mình làm giống cái người ta tổnthương, đương nhiên mà đáp, lúc nhìn về phía Phúc Nhạc ánh mắt lập tứctrở nên nhu hòa, biến hóa rất rất nhỏ cũng đủ để người cảm giác rõ ràng, vẻ mặt lúc này khác 1 trời 1 vực với vẻ mặt đối diện với Kissah hay khi đánh nhau.
“Y có thể làm gì? !” Kissah trừng mắt nhìn Phúc Nhạcvẫn đang bình tĩnh như lúc đầu làm chuyện của mình sau lưng Joe, khôngkhỏi hơi bực mình: “Lâu như vậy cũng không thấy y nướng thịt, chắc hẳnchả thể làm tốt hơn ta được đâu!”
Kissah lời vừa ra khỏi miệng,lực chú ý của mọi người quả nhiên đều chuyển lên người Phúc Nhạc, đúngthật, mọi người giờ mới để ý, tiểu tế ti hình như… không có động thủnướng thịt.
“Tôi quả thật không biết làm thịt nướng.” Phúc Nhạcvẫn luôn nghe Kissah và Joe đối thoại, chỉ là chưa kịp phản ứng, phanước tương xong rồi mới ngẩng đầu nhìn Kissah, quả nhiên là vị nào ngàyđó đụng phải.
“Joe, anh nghe rồi chứ?” Kissah thấy Phúc Nhạc đãvậy còn quá thống khoái thừa nhận y không bằng mình, không khỏi vui vẻlên, hắn biết ngay mà, cái thằng lùn không biết chui đâu ra này nhấtđịnh không bằng mình!
“Vậy thì sao?” Joe kỳ quái mà nhìn Kissah một cái, không biết y đột nhiên vui vẻ cái gì: “Ta chỉ thích em ấy làm .”
Kissah nghẹn họng, một bụng tâm ý nói đều nói không nên lời , ủy khuất mà nhìn Joe: “Anh thích y nhiều như vậy? Y có chỗ nào tốt hơn ta?” Bộ dạng xấu ( không đẹp bằng mình chính là xấu! ), cũng không biết nấu cơm, còn không biết là lai lịch gì, người như thế dựa vào cái gì có thể trở thành bạnlữ của Joe? !
“Chú Kanya ơi, làm xong rồi nè.” Phúc Nhạc khôngtiếp tục thảo luận vấn đề ai mới xứng đôi với Joe cùng Kissah nữa, chạyđến bên Kanya đặt cái bát nước tương đặc sệt lên phiến đá bên cạnh, cười nói.
Bởi vì không có thêm mỡ, chỉ có xì dầu tiêu và tỏi băm, lại bỏ thêm quả dại chua ngọt, không ngon được như thịt nướng tương ở Thiên triều, được cái xì dầu ở đây hương vị đã đủ ngon, cũng miễn cưỡng sánhbằng.
“Đó là cái gì?”
“Màu kì quá…”
“Không phải là muốn dùng cái đó nướng thịt chứ?”
Các thú nhân vây xem lập tức chuyển trọng điểm từ gút mắt tình cảm sang bát nước tương màu đỏ trong tay Phúc Nhạc. Tuy rằng Kissin rất xinh đẹp,thịt nướng cũng làm không tồi, chỉ là tính tình quá xấu, luôn sai ngườikhác làm việc, các thú nhân cũng không muốn theo đuổi 1 giống cái nhưvậy cho lắm. Mang về nhà để cả ngày bị khinh bỉ à.. Bởi vậy, lực hấp dẫn của thịt nướng còn lớn hơn cả Kissah.
Kissah tức điên, phẫn nộmà nhìn chằm chằm bóng dáng Phúc Nhạc, đứng im không rời đi, y khôngtin, giống cái này có thể làm được thứ gì tốt!
“Quét lên miếngthịt là được, ” Phúc Nhạc cầm cái mảnh xương nhỏ vốn dùng để quét mỡ,chấm chút tương đem quét 1 lớp mỏng ngoài bề mặt thịt, cẩn thậnn lật mặt thịt, cũng quét 1 lớp nữa, rất nhanh cùng với tiếng xèo xèo, 1 mùi thơm nức lòng toả ra 4 phía.
Tác giả :
Mạc Túc Quân