Bác Sĩ Thiên Tài
Chương 177: Thế gian vẫn có chân tình
"Bố, bố có sao không? Bố có sao không?" Đại Đầu người gầy gò quỳ trên mặt đất, hắn giống như người khíu giác bị hỏng, không ngửi thấy cái mùi đang làm cho người khác nôn ọe, lo lắng hỏi bố mình.Ông già không thể trả lời, ông đang tiếp tục nôn, mửa. Càng lúc càng nôn nhiều hơn,Các uế vật đen đen, sền sệt, dính dính to như một quả núi nhỏ cuối cùng ông già nôn cả ra một đống máu lớn.Tần Lạc dùng ống tay áo bịt mũi. Ngay cả hắn cũng không có cách nào chống chọi được với cái mùi kinh khủng đó.Tần Lạc đi tới vỗ vai Đại Đầu, cười nói: "Không cần lo lắng. Ông ấy không việc gì"."Thật sự không sao chứ?" Đại Đầu ngẩng đầu nhìn Tần Lạc. Hai mắt sáng chăm chú nhìn vào mắt Tần Lạc. Lúc này Tần Lạc mới nhận ra đôi mắt của hắn không đẹp những rất sáng."Tôi nói ông ấy không việc gì, ông ấy sẽ không sao" Tần Lạc tự tin nói. "Ông ấy nôn ra là tốt lắm rồi. Mau đỡ ông ấy ngồi dậy, đến bên kia ngồi".Đại Đầu nghe lời gật đầu sau đó hắn đỡ bố mình ngồi dầy và dìu tới khu khám chữa bệnh miễn phí của học viện Trung y dược.Vương Cửu Cửu nhanh tay lấy một cái ghế tựa đặt ở bên cạnh.Sau khi nam sinh viên đặt bố ngồi xuống ghế, một nữ sinh viên cầm khăn mặt tới, Đại Đầu cầm khăn lau các chất dịch nôn, mửa còn dính trên miệng.Tiếp theo lại có một người bưng tới một chén nước sôi. Đại Đầu cho bố uống nước xong lúc này tinh thần của ông già mới khôi phục lại, hai mắt ông mở to."Ông lão, ông thấy thế nào?" Tần Lạc cười hỏi.Ông già sờ bụng, không còn cái cảm giác trước bụng, ăn không tiêu quỷ quái như trước, mặc dù bụng vẫn còn hơi khó chịu nhưng cái cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại đã giảm đi rất nhiều so với trước đây."Tôi" Ông lão không nói được, trong mắt những giọt nước mặt đục đục lăn xuống gương mặt già nua.Ông già dùng sức nhao người xuống về phía trước. Sau đó 'thịch" một tiếng, ông già quỳ dạp xuống đất, dập đầu mình xuống nền.Mỗi một lần đầu ông già tiếp xúc với nền xi măng, nên xi măng rung lên, cũng là cho vành mắt của những sinh viên ở đó đỏ hoe, mắt dơm dớm.Tần Lạc kinh hãi hắn vội tiếp tới đỡ ông già dậy. Dù ông già quật cường nhưng không đủ sức để cưỡng lại đôi tay của Tần Lạc.Đến khi Tần Lạc đỡ ông già ngồi lại trên ghế, trán của ông đã tướp ra, vết máu loang lổ, lẫn trong ra thịt rách nát còn có những hạt cát nhỏ."Ông lão, ông không được làm thế. Tôi là thầy thuốc, cứu người chữa bệnh là trách nhiệm của tôi" Tần Lạc khuyên nhủ."Cậu là người tốt. Cậu là người tốt" Ông già dớm nước mắt nói."Chỉ là chuyện ngẫu nhiên" Tần Lạc cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL"Không đúng. Không đúng" Ông già lắc đầu nói. "Tôi đã đi khám rất nhiều thầy thuốc. Chỉ có cậu không chê. Chỉ có cậu nguyện ý chữa bệnh cho tôi. Cậu là người tốt".Tần Lạc thở dài, tâm trạng nặng nề.Thầy thuốc ruồng bỏ bệnh nhân. Đây không phải là chuyện mới mẻ gì. Có một số bệnh viện lớn, để bảo vệ danh dự của bệnh viện đã cự tuyệt nhận những bệnh nhân nặng.Còn có một số thầy thuốc vì chức vụ và tiền thưởng cũng từ chối nhận những ca phẫu thuật khó bởi vì một khi giải phẫu thất bại, tỷ lệ giải phẫu thành công của bọn họ sẽ giảm đi. Điều đó cũng ảnh hưởng tới tiền đồ và tiền thưởng sau này của bọn họ.Mặc dù Tần Lạc không biết nghề nghiệp của ông già này, nhìn vào cách ăn mặc hắn cũng có thể biết ông già là một cu li, hạng người ở tầng đáy của xã hội. Người như thế thì đông như kiến, không quan trọng, không đáng quan tâm, nhưng lại xuất hiện khắp nơi.Có người nói cho chúng ta liệu có cần phải phân biệt địa vị sang hèn của nghề nghiệp không?Bạn có tin vào câu nói này không? Nếu bạn tin bạn là người vô cùng ngu ngốc.Một người làm công việc dọn vệ sinh trong thành phố, nghề nghiệp bần cùng nhất và một quan chức bụng phệ đi xe Audi, hai người này có địa vị xã hội giống nhau sao? Hai người bọn họ được người trong xã hội tôn kính như nhau sao? Hai người được hưởng các đãi ngộ của xã hội như nhau sao?Ông già không có tiền, hơn nữa bệnh tật làm cả người ông ấy bốc mùi hôi tanh. Đối với nhiều thầy thuốc mà nói, bọn họ tình nguyện không chữa bệnh kiếm tiền còn hơn là chữa bệnh cho người như ông ấy.Đứng ở lập trường thầy thuốc, bọn họ có thể làm như vậy. Không chữa trị cho người bệnh này thì bọn họ có thể chữa trị cho người bệnh tiếp theo.Nhưng là một bệnh nhân không có tiền, không có quyền, trên người có đủ các loại mùi hôi tanh. Bọn họ có quyền lựa chọn nơi chữa bệnh không?Bọn họ chỉ có thể giống như quả bóng da bị đá từ nơi này qua nơi khác. Bệnh tình kéo dài càng nghiêm trọng nhưng không thầy thuốc nào tình nguyện cứu chữa. Tâm trạng của bọn họ ai có thể giải thích đây?Bọn họ có thể làm gì? Đương nhiên là chờ chết."Ông lão, ông sống ở đâu?" Tần Lạc hỏi."Ở cửa sau của trường học, Mã thôn" Ông già đáp. "Có sinh viên tốt bụng nói cho chũng tôi biết ở bên này có chữa bệnh miễn phí. Đại Đầu thử dẫn tôi tới xem sao, không ngờ được gặp người tốt".Tần Lạc biết Mã thôn ở sau trường là khu vực cho thuê nhà bình dân. Có rất nhiều lao động bên ngoài cũng tới đây thuê nhà, cũng có một số sinh viên muốn tự do cũng ra bên đó thuê nhà ở."Sau này ông không được ăn linh tinh" Tần Lạc dặn dò.Thực ra ban đầu ông già bị ngộ độc thức ăn bởi vì khi mới bị bệnh không nghiêm trọng, có thể lúc đó chỉ cảm thấy choáng váng đầu, chóng mặt, chán ăn vì thế ông già mới không cảm thấy gì nghiêm trọng.Thế nhưng theo thời gian, độc tính tích lũy càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng độc tố xâm nhập toàn thân, ăn mòn dạ dày. Máu bầm ứ đọng và các chất độc tố không thoát ra ngoài được, ứ đọng bên trong kết thành một tảng lớn trong bụng.Nội tiết trong cơ thể người mất cân đối, trên mặt dễ sinh ra lở loét và mụn nhọt. Độc tố trong người ông già tích tụ không thể thoát ra bên ngoài nên trên người có vô số vết lở loét lớn nhỏ.Lúc nãy trước tiên Tần Lạc dùng biện pháp xoa bóp huyệt vị để kích thích ruột, dạ dày của ông già làm cho ruột của ông di chuyển mạnh sau đó hắn tiến lên một bước dùng Thái Ất thần châm kích thích và bảo vệ để tránh cho tà khí xâm nhập vào tim, sau đó bắt yêu cầu ông nhảy đi nhảy lại để đánh hơi.Bởi vì thể chất của ông quá yếu, nếu không làm cho ông tức giận thì sẽ không gì làm cho ông vận động mạnh được.Sau đó lại dùng kiểu nhảy con ếch để thải tất cả các chất ứ đọng trong bụng. Nếu như phương pháp này không thành công thì chỉ còn một cách đó là giải phẫu để bài trừ hết chất độc."Ôi, chung quy cũng do tiết kiệm tiền thôi. Có lúc tôi không muốn mua cơm. Nhặt mấy thứ trong thùng rác để ăn. Tôi cứ nghĩ người khác có thể ăn mình cũng ăn được. Không ngờ lại xảy ra chuyện" Ông già thở dài nói."Không sao. Sau này chú ý một chút là được" Tần Lạc an ủi.Tần Lạc quay sang nói với người con trai trầm lặng của ông già: "Chất độc và máu đọng trong cơ thể ông ấy đã bị trục ra hết nhưng những vết lở loét bên ngoài cơ thể vẫn cần tiếp tục điều trị. Hơn nữa ông ấy cũng cần nghỉ ngơi, ít nhất ba tháng mới khôi phục như thường".Đại Đầu trầm mặc gật đầu.Hắn cũng biết những vết lở loét ngoài ra cần được chữa trị nhưng vấn đề là nhà hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để chữa trị?Bồi dưỡng sức khỏe thì có thể miễn cưỡng làm được. Tiền công hàng ngày của hắn sẽ đưa cho bố bồi bổ sức khỏe thì cũng tạm ổn.Tần Lạc cũng biết chỗ khó xử của bọn họ, hắn nói: "Thế này đi. Tôi kê cho anh hai đơn thuốc. anh đi cắt thuốc theo đơn đó. Một đơn thuốc dùng để xoa bóp, một đơn thuốc uống. Đơn thuốc xoa bóp mỗi này sắc một thang sau đó lau rửa vết lở loét cho ông ấy, sau nửa tháng là khỏi hẳn. Đơn thuốc uống, mỗi ngày một thang, sắc uống vào buổi sáng, chưa, tối".Tần Lạc nói xong ghé bên cạnh bàn viết đơn thuốc, nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng làm cho người xem vô cùng kinh ngạc.Viết xong đơn thuốc, Tần Lạc đút tay vào túi quần móc ra hơn hai trăm đồng. Bình thường Tần Lạc không mang nhiều tiền, chỉ để trả tiền xe vì thế trên người hắn không có nhiều tiền.Tần Lạc nhìn sinh viên học viện Trung y dược nói: "Có em nào có thể cho tôi mượn tám trăm đồng không?"Vương Cửu Cửu mở túi mình, nàng móc tất cả tiền trong ví nhét vào tay Tần Lạc."Bao nhiêu vậy?" Tần Lạc hỏi."Không biết"."Em đếm đi"."Không cần thầy hoàn lại" Vương Cửu Cửu trừng mắt nói.Các sinh viên khác thấy thế cũng bắt đầu móc tiền trong túi nhét vào tay Tần Lạc.Có nữ sinh viên nhân lúc đưa tiền còn lặng lẽ sờ mu bàn tay Tần Lạc.Nhìn vẻ thật tâm của các cô gái đó Tần Lạc cũng độ lượng để các cô tùy ý "đụng chạm" một chút.Chỉ chốc lát trong tay Tần Lạc là một nắm tiền dầy, chừng mấy ngàn. Thế nhưng không chỉ có sinh viên của hắn bỏ tiền mà vô luận là sinh viên học viện Trung y dược hay học viện Tây y dược hay những người đứng xem. Đúng là lòng tốt không có giới hạn."Đủ rồi. Đủ rồi" Tần Lạc la lớn."Thầy Tần, cứ đưa tiền cho ông lão. Cứ coi như chúng ta mua cho ông lão chút ít bồi dưỡng thân thể" Có người nói.Tiểu Hoa móc ra một thẻ tín dụng nói: "Thầy Tần, trên tấm thẻ này có bảy vạn. Password là sáu số không. Thầy đưa hết cho bọn họ. Bọn họ đáng thương quá"."-- " Tần Lạc toát mồ hôi trán. Dù hắn biết gia đình Tiểu Hoa rất giàu có nhưng hắn cũng không ngờ cô nàng lại quyên góp một khoản tiền lớn như vậy?Tần Lạc đưa nắm tiền trong tay và đơn thuốc cho người con trai và nói: "Mua thuốc hết chừng một ngàn. Trong đơn thuốc có hai loại thuốc bổ rất đắt tiền. Số tiền còn lại dùng để bồi dưỡng sức khỏe cho ông ấy".Ông già cuống quít khoát tay nói: "Không được, vậy không được. Chúng tôi còn chưa trả tiền chữa bệnh, sao chúng tôi có thể nhận tiền của cậu nữa?'"Không có vấn đề gì. Đây là thành ý của các sinh viên" Tần Lạc chỉ vào đám sinh viên nhiệt tâm quyên góp nói."Đúng vậy. Ông cứ nhận lấy đi. Cố ăn nhiều chút bồi dưỡng sức khỏe"."Dạ. Chúng cháu không thiếu bằng đấy tiền. Chỉ bớt chi tiêu một chút thôi"."Đúng. Xem bệnh của ông có khả quan đó. Thầy Tần của chúng cháu là thần y, ông cứ uống thuốc theo lời thầy ấy, đảm bảo ông sẽ khỏi bệnh'."Cám ơn. Cám ơn mọi người" Ông già lại định quỳ xuống nhưng Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đã đỡ lại."Cầm lấy" Tần Lạc đưa tiền cho Đại Đầu.Nhưng Đại Đầu cũng không cầm tiền của Tần Lạc."Không cần nhiều tiền như vậy" Đại Đầu nói."Không sao. Đây là lòng thành của mọi người" Tần Lạc cười nói."Tôi chỉ cần một ngàn" Đại Đầu nói. "Tôi sẽ trả lại".Tần Lạc gật đầu, rút ra một ngàn đưa cho Đại Đầu khi hắn nhìn vầo ánh mắt kiên định của người đó.Lúc này Đại Đầu mới nhận tiền rồi hắn cẩn thận nhét tiền vào trong túi áo lót.Sau đó Đại Đầu quỳ xuống, hắn dập đầu ba cái với những người xung quanh rồi mới dìu bố chậm rãi rời đi.
Tác giả :
Liễu Hạ Huy