Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt
Quyển 1 - Chương 8: Tàn ảnh
Đi trên dòng cát chảy,
Cẩn thận lục tìm những mảnh gương trên đất,
Không ngờ bị mảnh vỡ ấy,
Cắt một đường trên tay.
Dòng máu đỏ tươi rỉ sắt giống như huyết khí,
Từ miệng vết thương chảy ra,
Chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống mặt gương,
Bị thương tổn… là người,
Hay là tấm gương kia?…
… … …
“Thật không ngờ… Thì ra bác sĩ có thể diễn giỏi như vậy…” Vừa lên xe, Davi liền nói với tôi.
Trước khi tôi kịp giải thích điều gì, Windor không biết vì sao lại ngồi cạnh tôi đã giành lên tiếng trước.
“Cái này thì thấm vào đâu? Năm đó, Hance thân ái của chúng tôi chính là hoa hoa công tử (Play Boy) vô cùng nổi tiếng trong trường a…”
“Windsor Flia Bitis…” Tinh thần của tôi đã vượt quá phạm vi có thể thừa nhận, tên ngu ngốc này lại còn nói hươu nói vượn nữa.
“Điều tôi nói đều là sự thật nha. Cậu vốn là loại người này, ban đầu bạn học tôi còn đoán xem cậu sau này có trở thành thủ lĩnh của phần tử khủng bố hay không a, vậy mà cuối cùng cậu lại tìm một công việc rất bình thường.” Anh ta dường như càng nói càng hứng khởi, hoàn toàn coi thường ý nguyện của đối tượng bị đàm luận tới là tôi đây. “Hồi trước có không ít người cho rằng cậu là con cháu hắc đạo của Hồng Kông hoặc Nhật Bản… Chuyện này cậu biết không? Hance.” Xem ra cái tên này thiếu không ít dây thần kinh ── cư nhiên còn quay sang hỏi tôi?!
“Học trưởng Windsor.” Tôi mỉm cười với anh ta ── Đó là biểu tình mà toàn bộ thầy cô giáo cùng bạn học sợ nhất khi tôi còn là sinh viên. “Những vấn đề này sao chúng ta không âm thầm cùng nhau giải quyết?”
Lần này tôi rất thỏa mản nhìn gương mặt anh ta lập tức biến sắc, vội vàng chuyển đề tài. “Những việc cậu vừa nói tại sao chúng tôi không biết? Là tự cậu nghĩ ra hay là thật đấy?”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng rất muốn biết chuyện anh vừa nói là thật hay không? Tôi chỉ là… Chuyện anh nói về những người đàn ông ấy…” Kiều đang lái xe cũng đáp lời.
Nói đến đây, tôi không khỏi cảm thấy tức giận. “Mấy người sao không phối hợp một chút? Hại tôi bị người ta vạch trần.”
“Anh trước đấy không nói với chúng tôi phải làm thế nào a? Mà chuyện kia là thật sao?” Kiều phân tâm khỏi giao thông bên ngoài, quay đầu nhìn tôi.
Thở dài… Vốn định đợi Vision đem tư liệu cho tôi rồi mới nói… Xem ra hiện tại không nói rõ ràng mọi chuyện thì không được. “Là thật, nhưng bây giờ vẫn thiếu chứng cứ thực tế. Nhưng ngày mai sẽ có.” Tôi quay đầu nhìn về phía Windsor. “Nhưng đêm nay chúng tôi đại khái sẽ biết người nắm giữ quyền chủ động đàm phàn cùng chúng ta là ai… Còn nữa… Chuyện gì đã xảy ra với cậu thiếu gia kia… cũng có thể biết đại khái.”
“Đợi chút, bác sĩ, anh làm sao biết những điều đấy? Biết từ lúc nào? Anh vừa rồi nói đến bá tước Levenda, có phải có chứng cứ gì hay không? “Kiều hỏi.
“Sáng sớm nay tôi mới biết. Tôi nhờ giáo sư Leffenster ở Paris giúp tôi điều tra về cô nhi viện kia, kết quả lôi ra được một đống chuyện.” Tôi nhìn quang cảnh ngoài cửa xe, những cảnh này nhanh chóng lướt qua, tựa như thời gian trôi đi, cho dù làm thế nào cũng không thể vãn hồi ── Loại cảm giác này luôn khiến tôi cảm thấy không cam lòng và sinh ra cảm giác sợ hãi… Không có được cảm giác an tâm… Tựa như trôi giữa không trung không có cách nào thoát ra khỏi ── Con người rốt cuộc là gì? Tâm lý học lưỡng tính và nhân loại học không cho tôi lời giải đáp chính xác khách quan ── Ít nhất tôi không tìm được. Trước kia một trợ giảng môn triết học đã nói với tôi ── không có đáp án, không thể có đáp án hoàn hảo. Học thuyết duy vật thích hợp với người nghiêm cẩn và quá cố chấp đối với vật chất ── Có thể nói là vô cùng rắc rối. Mà học thuyết duy tâm… đại khái là thứ để con người tin tưởng khi quá mệt mỏi sau cuộc hành trình theo đuổi cái gọi là chân lý. Khi đó ông ấy nói như đang nói chuyện cười, lúc ấy tôi đã cười, nhưng hiện tại lại có xúc động muốn giao tất cả mọi thứ mình có cho thần và quỷ.
“Nói về bá tước Levenda… Tôi lúc trước hoài nghi anh ta vì anh ta che giấu quan hệ giữa gã linh mục và cậu thiếu gia kia.” Tôi thu hồi sự phân tâm và suy nghĩ sinh ra hư ảo, đưa ánh mắt trở về chiếc kính hậu trong xe. Qua tấm gương, tôi nhìn thấy sắc mặt mình trở nên tái nhợt. “Nhưng tôi hiện tại tin anh ta không liên quan đến việc này… Đương nhiên, tôi không bỏ được hết sự hoài nghi đối với anh ta ── Chẳng qua, hiện giờ, tôi tin lời nói của cậu thiếu gia kia.”
“Tại sao? Thằng nhóc kia không phải bị tâm thần sao?” Davi hỏi ── Anh ta đại khái nghĩ rằng chỉ cần là người có bệnh tâm thần thì là đều ăn nói điên khùng. Nhưng nếu thật sự như thế, vậy tại sao lại cần bác sĩ lôi Anjo ra? Dù sao cũng có sẵn tư tưởng không tin vào chứng cứ là lời nói của cậu ta mà… Davi thật là một người thú vị.
“Cậu ta có bệnh không có nghĩa là lời của cậu ta không thể tin. Hiện tại tinh thần của cậu bé đang ổn định, đương nhiên, cũng là lý trí, cậu ta hiện tại hoàn toàn có năng lực khống chế bản thân ── Đương nhiên, cậu ta không phải Anjo G. Levenda… Ít nhất… Không phải cậu ta trước đây…” Người nói là Windsor. Cũng tốt, tôi đỡ phiền phức phải đi giải thích cho người ta.
Nhưng… “Windsor, cậu ta vốn là một cơ thể hoàn chỉnh a?” Tôi hỏi.
“Có lẽ… Chẳng qua… Với tình hình này, tôi nghĩ ngay cả nhân cách chính cũng biết mình bị phân liệt nhân cách…”
“Không biết là từ lúc nào cậu ta phát hiện ra sao?”
“Cậu nhìn bộ dạng bó tay của tôi chẳng phải là biết sao?” Windsor cười khổ với tôi. “Nói thật thì, hai hôm nay chúng tôi coi như có chút tiến triển ── Vụ án đặc biệt này tôi thấy có thể cho vào giáo án được đấy.”
Sau đó, không ai nói gì nữa. Davi và Kiều dường như đang nghĩ điều gì đó, mà Windsor thì lẳng lặng nghe bài hát đang được phát ──
“Con un cavallo
Vanno avanti
In questôi grande
Oscuita
Ma ad un tratto
Il bimbo trema
Dalla paura
F Reddo si fa
Padre oh padre
Tu non hai...” [1]
… …
Một lúc sau, Kiều nhìn giờ, chạy xe đến trước cửa một nhà hàng.
Dừng xe lại, sau khi bảo chúng tôi xuống xe, anh ta gọi tôi lại.
“Bác sĩ, anh có thể nói cho chúng tôi những chuyện anh biết?”
Tôi gật gật đầu. “Đi vào đã rồi nói sau đi.”
… … …
“Nói nơi đó là cô nhi viện, không bằng nói là một kỹ viện nhi đồng nhỉ?” Windsor vừa ăn món mà tôi vừa nhìn thấy liền liên tưởng đến đĩa Spaghetti khó ăn muốn chết hôm qua tôi gọi, vừa dùng âm lượng đủ để tất cả mọi người trong nhà hàng nghe thấy để phát biểu quan điểm cá nhân của anh ta đối với vấn đề tôi vừa nói ── Tôi đột nhiên rất muốn cứ như vậy té xỉu đi cho rồi.
Kiều cũng không khỏi xấu hổ ho khan hai tiếng, mà Davi thì đã sớm cúi thấp đầu như thể đang chăm chú ăn phần của mình.
“Windsor… Anh muốn tất cả mọi người đều nhìn chúng ta sao?…”Tôi đập anh ta một phát, “Nơi đó không trực tiếp cung cấp phục vụ, không thể gọi là kỹ viện, cùng lắm thì là nguồn cung cấp thôi.”
“Cảnh sát các cậu không tra ra được sao? Cứ mặc cho những kẻ đó xằng bậy như thế à.” Anh ta ngượng ngùng nhìn chung quanh một chút, cũng bắt chước chúng tôi cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi tôi.
“Anh nhìn xem tôi là ai? Tôi không phải là cảnh sát.” Tôi liếc xéo anh ta. “Có lẽ là do không ai báo về chuyện này. Ai biết được. Hơn nữa, vẫn chưa nắm được tư liệu đầy đủ.” Tên ngu ngốc này, muốn giả bộ liền giả bộ nhanh như vậy… Anh ta nói như kiểu chúng tôi là mấy kẻ chả làm được tích sự gì vậy.
“Bác sĩ..” Davi có chút do dự lên tiếng.
“Anh có cho rằng… Hung thủ… là cùng một người hay không? Tôi là nói, liệu có khả năng Levenda gây ra một vụ không?”
“Tôi từng hoài nghi qua là anh ta…”
“Hung thủ của hai vụ án này rõ ràng là khác nhau.” Tôi còn chưa nói xong, anh ta liền cắt lời tôi.
“Nghe bác sĩ nói xong đã.” Kiều nhìn tôi.
“Tôi từng cho rằng bá tước Kenfen gây ra một vụ, nhưng hiện tại… cảm giác hung thủ chỉ có một… Ít nhất… thể xác gây án chỉ có một…”
“Pháp y chứng thật hung thủ của hai vụ án có thể không giống nhau.” Kiều ngắt lời. “Hơn nữa, chỉ số thông minh bọn họ cũng phải tương đối giống nhau…”
“Các cậu đã điều tra bạn bè của cậu thiếu gia kia chưa? Có người đáng nghi ngờ không?” Tôi hỏi.
Kiều và Davi nhìn nhau, cuối cùng Kiều khẽ thở dài. “Đã từng có, đó là một thương gia trà phía Đông, tên là Reese E. Holman. Nhưng anh ta hoàn toàn không có động cơ và… Anh ta chứng minh được sự vắng mặt của mình. Dù sao cũng không thể là hung thủ.”
“À…”
“Cùng một người có thể có hai thể năng khác nhau không? Cứ coi như không cùng trí năng đi… Nhưng hẳn là không thể nào đối với thể năng?” Kiều hỏi ── Âm thanh của anh ta thật cẩn thận, mang theo chút không dám tin cùng hoài nghi đối với ý nghĩ của mình.
“Đương nhiên là có thể.” Thần sấm oang oang vang lên ── Lại là Windsor.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn mình, Windsor ngượng ngùng cười cười, đè thấp âm thanh. “Nhân cách khác nhau, có thể không có cùng tố chất thể năng và thân thể. Lấy ví dụ người hai nhân cách a, nhân cách thứ nhất của người đó, hay có thể nói là nhân cách chủ có thể có bệnh tim và bệnh tiểu đường, nhưng nhân cách bên trong người đó có thể không có, điều này hoàn toàn có thể xảy ra ── Tâm lý học chính là ngành rất thú vị.” Anh ta cười.
“Được, giờ không phải là lúc tuyên truyền chiêu sinh.” Tôi lườm anh ta một cái, bắt đầu phát hiện đồ ăn nơi này hương vị không tồi ── Xem ra Kiều là một người rất biết hưởng thụ, nơi này vừa nhìn là biết giá cả không rẻ chút nào.
“Anh ấy nói không sai, cho nên lời khai tự thú lúc đầu của cậu thiếu gia kia có độ chân thật.”
“Vậy… Hung thủ rốt cuộc là ai?”
Lúc này Kiều và Davi đều nhìn tôi ── Nhìn tôi làm gì hả? Tôi cũng đâu có biết… Nếu biết tôi còn mất thời gian ở đây làm gì nữa?
“Các cậu nên hỏi người vẫn đang nghiên cứu cậu ta chứ.” Tôi chỉ vào Windsor, cái kẻ đang chăm chú ăn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Anh ta ngẩn người một lúc, sau đó mới đem tầm mắt đặt lên người tôi. “Hance… Thành quả một tuần của tôi cộng lại không bằng của cậu riêng ngày hôm nay…” Lại thấy Kiều và Davi đồng thời gật đầu. Ba người cùng giương mắt nhìn tôi.
“Này, này, mấy người đừng có nhìn tôi chứ. Có nhìn tôi nữa, tôi cũng không cách nào cho mấy người câu trả lời ngay lập tức đâu?…” Ánh mắt ba người bọn họ khiến tôi không có cách nào tiếp tục ăn nữa.
“Vậy anh nói cho chúng tôi biết phương hướng đi… Để chúng tôi đi điều tra.”
“Đúng vậy đúng vậy, Hance, cậu cũng nói cho tôi biết phương hướng nghiên cứu để tôi tiếp tục cố gắng đi.”
Đây… Đây là là cách đối ngoại của người Anh các người sao?… Vision! Đều là do con heo kia hại!!!!!
…
Tàn ảnh của mảnh vỡ, đang dẫn dắt chúng tôi cứu lấy tấm gương bị vỡ nát trên mặt đất… Cho dù, tàn ảnh kia mang theo sự thật tàn nhẫn…
Cẩn thận lục tìm những mảnh gương trên đất,
Không ngờ bị mảnh vỡ ấy,
Cắt một đường trên tay.
Dòng máu đỏ tươi rỉ sắt giống như huyết khí,
Từ miệng vết thương chảy ra,
Chất lỏng màu đỏ nhỏ xuống mặt gương,
Bị thương tổn… là người,
Hay là tấm gương kia?…
… … …
“Thật không ngờ… Thì ra bác sĩ có thể diễn giỏi như vậy…” Vừa lên xe, Davi liền nói với tôi.
Trước khi tôi kịp giải thích điều gì, Windor không biết vì sao lại ngồi cạnh tôi đã giành lên tiếng trước.
“Cái này thì thấm vào đâu? Năm đó, Hance thân ái của chúng tôi chính là hoa hoa công tử (Play Boy) vô cùng nổi tiếng trong trường a…”
“Windsor Flia Bitis…” Tinh thần của tôi đã vượt quá phạm vi có thể thừa nhận, tên ngu ngốc này lại còn nói hươu nói vượn nữa.
“Điều tôi nói đều là sự thật nha. Cậu vốn là loại người này, ban đầu bạn học tôi còn đoán xem cậu sau này có trở thành thủ lĩnh của phần tử khủng bố hay không a, vậy mà cuối cùng cậu lại tìm một công việc rất bình thường.” Anh ta dường như càng nói càng hứng khởi, hoàn toàn coi thường ý nguyện của đối tượng bị đàm luận tới là tôi đây. “Hồi trước có không ít người cho rằng cậu là con cháu hắc đạo của Hồng Kông hoặc Nhật Bản… Chuyện này cậu biết không? Hance.” Xem ra cái tên này thiếu không ít dây thần kinh ── cư nhiên còn quay sang hỏi tôi?!
“Học trưởng Windsor.” Tôi mỉm cười với anh ta ── Đó là biểu tình mà toàn bộ thầy cô giáo cùng bạn học sợ nhất khi tôi còn là sinh viên. “Những vấn đề này sao chúng ta không âm thầm cùng nhau giải quyết?”
Lần này tôi rất thỏa mản nhìn gương mặt anh ta lập tức biến sắc, vội vàng chuyển đề tài. “Những việc cậu vừa nói tại sao chúng tôi không biết? Là tự cậu nghĩ ra hay là thật đấy?”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng rất muốn biết chuyện anh vừa nói là thật hay không? Tôi chỉ là… Chuyện anh nói về những người đàn ông ấy…” Kiều đang lái xe cũng đáp lời.
Nói đến đây, tôi không khỏi cảm thấy tức giận. “Mấy người sao không phối hợp một chút? Hại tôi bị người ta vạch trần.”
“Anh trước đấy không nói với chúng tôi phải làm thế nào a? Mà chuyện kia là thật sao?” Kiều phân tâm khỏi giao thông bên ngoài, quay đầu nhìn tôi.
Thở dài… Vốn định đợi Vision đem tư liệu cho tôi rồi mới nói… Xem ra hiện tại không nói rõ ràng mọi chuyện thì không được. “Là thật, nhưng bây giờ vẫn thiếu chứng cứ thực tế. Nhưng ngày mai sẽ có.” Tôi quay đầu nhìn về phía Windsor. “Nhưng đêm nay chúng tôi đại khái sẽ biết người nắm giữ quyền chủ động đàm phàn cùng chúng ta là ai… Còn nữa… Chuyện gì đã xảy ra với cậu thiếu gia kia… cũng có thể biết đại khái.”
“Đợi chút, bác sĩ, anh làm sao biết những điều đấy? Biết từ lúc nào? Anh vừa rồi nói đến bá tước Levenda, có phải có chứng cứ gì hay không? “Kiều hỏi.
“Sáng sớm nay tôi mới biết. Tôi nhờ giáo sư Leffenster ở Paris giúp tôi điều tra về cô nhi viện kia, kết quả lôi ra được một đống chuyện.” Tôi nhìn quang cảnh ngoài cửa xe, những cảnh này nhanh chóng lướt qua, tựa như thời gian trôi đi, cho dù làm thế nào cũng không thể vãn hồi ── Loại cảm giác này luôn khiến tôi cảm thấy không cam lòng và sinh ra cảm giác sợ hãi… Không có được cảm giác an tâm… Tựa như trôi giữa không trung không có cách nào thoát ra khỏi ── Con người rốt cuộc là gì? Tâm lý học lưỡng tính và nhân loại học không cho tôi lời giải đáp chính xác khách quan ── Ít nhất tôi không tìm được. Trước kia một trợ giảng môn triết học đã nói với tôi ── không có đáp án, không thể có đáp án hoàn hảo. Học thuyết duy vật thích hợp với người nghiêm cẩn và quá cố chấp đối với vật chất ── Có thể nói là vô cùng rắc rối. Mà học thuyết duy tâm… đại khái là thứ để con người tin tưởng khi quá mệt mỏi sau cuộc hành trình theo đuổi cái gọi là chân lý. Khi đó ông ấy nói như đang nói chuyện cười, lúc ấy tôi đã cười, nhưng hiện tại lại có xúc động muốn giao tất cả mọi thứ mình có cho thần và quỷ.
“Nói về bá tước Levenda… Tôi lúc trước hoài nghi anh ta vì anh ta che giấu quan hệ giữa gã linh mục và cậu thiếu gia kia.” Tôi thu hồi sự phân tâm và suy nghĩ sinh ra hư ảo, đưa ánh mắt trở về chiếc kính hậu trong xe. Qua tấm gương, tôi nhìn thấy sắc mặt mình trở nên tái nhợt. “Nhưng tôi hiện tại tin anh ta không liên quan đến việc này… Đương nhiên, tôi không bỏ được hết sự hoài nghi đối với anh ta ── Chẳng qua, hiện giờ, tôi tin lời nói của cậu thiếu gia kia.”
“Tại sao? Thằng nhóc kia không phải bị tâm thần sao?” Davi hỏi ── Anh ta đại khái nghĩ rằng chỉ cần là người có bệnh tâm thần thì là đều ăn nói điên khùng. Nhưng nếu thật sự như thế, vậy tại sao lại cần bác sĩ lôi Anjo ra? Dù sao cũng có sẵn tư tưởng không tin vào chứng cứ là lời nói của cậu ta mà… Davi thật là một người thú vị.
“Cậu ta có bệnh không có nghĩa là lời của cậu ta không thể tin. Hiện tại tinh thần của cậu bé đang ổn định, đương nhiên, cũng là lý trí, cậu ta hiện tại hoàn toàn có năng lực khống chế bản thân ── Đương nhiên, cậu ta không phải Anjo G. Levenda… Ít nhất… Không phải cậu ta trước đây…” Người nói là Windsor. Cũng tốt, tôi đỡ phiền phức phải đi giải thích cho người ta.
Nhưng… “Windsor, cậu ta vốn là một cơ thể hoàn chỉnh a?” Tôi hỏi.
“Có lẽ… Chẳng qua… Với tình hình này, tôi nghĩ ngay cả nhân cách chính cũng biết mình bị phân liệt nhân cách…”
“Không biết là từ lúc nào cậu ta phát hiện ra sao?”
“Cậu nhìn bộ dạng bó tay của tôi chẳng phải là biết sao?” Windsor cười khổ với tôi. “Nói thật thì, hai hôm nay chúng tôi coi như có chút tiến triển ── Vụ án đặc biệt này tôi thấy có thể cho vào giáo án được đấy.”
Sau đó, không ai nói gì nữa. Davi và Kiều dường như đang nghĩ điều gì đó, mà Windsor thì lẳng lặng nghe bài hát đang được phát ──
“Con un cavallo
Vanno avanti
In questôi grande
Oscuita
Ma ad un tratto
Il bimbo trema
Dalla paura
F Reddo si fa
Padre oh padre
Tu non hai...” [1]
… …
Một lúc sau, Kiều nhìn giờ, chạy xe đến trước cửa một nhà hàng.
Dừng xe lại, sau khi bảo chúng tôi xuống xe, anh ta gọi tôi lại.
“Bác sĩ, anh có thể nói cho chúng tôi những chuyện anh biết?”
Tôi gật gật đầu. “Đi vào đã rồi nói sau đi.”
… … …
“Nói nơi đó là cô nhi viện, không bằng nói là một kỹ viện nhi đồng nhỉ?” Windsor vừa ăn món mà tôi vừa nhìn thấy liền liên tưởng đến đĩa Spaghetti khó ăn muốn chết hôm qua tôi gọi, vừa dùng âm lượng đủ để tất cả mọi người trong nhà hàng nghe thấy để phát biểu quan điểm cá nhân của anh ta đối với vấn đề tôi vừa nói ── Tôi đột nhiên rất muốn cứ như vậy té xỉu đi cho rồi.
Kiều cũng không khỏi xấu hổ ho khan hai tiếng, mà Davi thì đã sớm cúi thấp đầu như thể đang chăm chú ăn phần của mình.
“Windsor… Anh muốn tất cả mọi người đều nhìn chúng ta sao?…”Tôi đập anh ta một phát, “Nơi đó không trực tiếp cung cấp phục vụ, không thể gọi là kỹ viện, cùng lắm thì là nguồn cung cấp thôi.”
“Cảnh sát các cậu không tra ra được sao? Cứ mặc cho những kẻ đó xằng bậy như thế à.” Anh ta ngượng ngùng nhìn chung quanh một chút, cũng bắt chước chúng tôi cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi tôi.
“Anh nhìn xem tôi là ai? Tôi không phải là cảnh sát.” Tôi liếc xéo anh ta. “Có lẽ là do không ai báo về chuyện này. Ai biết được. Hơn nữa, vẫn chưa nắm được tư liệu đầy đủ.” Tên ngu ngốc này, muốn giả bộ liền giả bộ nhanh như vậy… Anh ta nói như kiểu chúng tôi là mấy kẻ chả làm được tích sự gì vậy.
“Bác sĩ..” Davi có chút do dự lên tiếng.
“Anh có cho rằng… Hung thủ… là cùng một người hay không? Tôi là nói, liệu có khả năng Levenda gây ra một vụ không?”
“Tôi từng hoài nghi qua là anh ta…”
“Hung thủ của hai vụ án này rõ ràng là khác nhau.” Tôi còn chưa nói xong, anh ta liền cắt lời tôi.
“Nghe bác sĩ nói xong đã.” Kiều nhìn tôi.
“Tôi từng cho rằng bá tước Kenfen gây ra một vụ, nhưng hiện tại… cảm giác hung thủ chỉ có một… Ít nhất… thể xác gây án chỉ có một…”
“Pháp y chứng thật hung thủ của hai vụ án có thể không giống nhau.” Kiều ngắt lời. “Hơn nữa, chỉ số thông minh bọn họ cũng phải tương đối giống nhau…”
“Các cậu đã điều tra bạn bè của cậu thiếu gia kia chưa? Có người đáng nghi ngờ không?” Tôi hỏi.
Kiều và Davi nhìn nhau, cuối cùng Kiều khẽ thở dài. “Đã từng có, đó là một thương gia trà phía Đông, tên là Reese E. Holman. Nhưng anh ta hoàn toàn không có động cơ và… Anh ta chứng minh được sự vắng mặt của mình. Dù sao cũng không thể là hung thủ.”
“À…”
“Cùng một người có thể có hai thể năng khác nhau không? Cứ coi như không cùng trí năng đi… Nhưng hẳn là không thể nào đối với thể năng?” Kiều hỏi ── Âm thanh của anh ta thật cẩn thận, mang theo chút không dám tin cùng hoài nghi đối với ý nghĩ của mình.
“Đương nhiên là có thể.” Thần sấm oang oang vang lên ── Lại là Windsor.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn mình, Windsor ngượng ngùng cười cười, đè thấp âm thanh. “Nhân cách khác nhau, có thể không có cùng tố chất thể năng và thân thể. Lấy ví dụ người hai nhân cách a, nhân cách thứ nhất của người đó, hay có thể nói là nhân cách chủ có thể có bệnh tim và bệnh tiểu đường, nhưng nhân cách bên trong người đó có thể không có, điều này hoàn toàn có thể xảy ra ── Tâm lý học chính là ngành rất thú vị.” Anh ta cười.
“Được, giờ không phải là lúc tuyên truyền chiêu sinh.” Tôi lườm anh ta một cái, bắt đầu phát hiện đồ ăn nơi này hương vị không tồi ── Xem ra Kiều là một người rất biết hưởng thụ, nơi này vừa nhìn là biết giá cả không rẻ chút nào.
“Anh ấy nói không sai, cho nên lời khai tự thú lúc đầu của cậu thiếu gia kia có độ chân thật.”
“Vậy… Hung thủ rốt cuộc là ai?”
Lúc này Kiều và Davi đều nhìn tôi ── Nhìn tôi làm gì hả? Tôi cũng đâu có biết… Nếu biết tôi còn mất thời gian ở đây làm gì nữa?
“Các cậu nên hỏi người vẫn đang nghiên cứu cậu ta chứ.” Tôi chỉ vào Windsor, cái kẻ đang chăm chú ăn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Anh ta ngẩn người một lúc, sau đó mới đem tầm mắt đặt lên người tôi. “Hance… Thành quả một tuần của tôi cộng lại không bằng của cậu riêng ngày hôm nay…” Lại thấy Kiều và Davi đồng thời gật đầu. Ba người cùng giương mắt nhìn tôi.
“Này, này, mấy người đừng có nhìn tôi chứ. Có nhìn tôi nữa, tôi cũng không cách nào cho mấy người câu trả lời ngay lập tức đâu?…” Ánh mắt ba người bọn họ khiến tôi không có cách nào tiếp tục ăn nữa.
“Vậy anh nói cho chúng tôi biết phương hướng đi… Để chúng tôi đi điều tra.”
“Đúng vậy đúng vậy, Hance, cậu cũng nói cho tôi biết phương hướng nghiên cứu để tôi tiếp tục cố gắng đi.”
Đây… Đây là là cách đối ngoại của người Anh các người sao?… Vision! Đều là do con heo kia hại!!!!!
…
Tàn ảnh của mảnh vỡ, đang dẫn dắt chúng tôi cứu lấy tấm gương bị vỡ nát trên mặt đất… Cho dù, tàn ảnh kia mang theo sự thật tàn nhẫn…
Tác giả :
Hải Hàn