Bác Sĩ Bảo Cưới
Chương 105: Chia tay là rất thật
Nhà chính, Rừng Cháy.
Từ khi về đến nhà chính, Triệu Tử Lâm không nói lấy một lời nhưng lại luôn ôm Tiểu Phong ngồi trên so fa. Thấy không khí không được tốt cho lắm Đản cất tiếng hỏi :
-Đại ca, bên Tif có chút không ổn…
Tử Lâm ngẩng đầu lên trần nhà, nhìn cái gì đó không rõ :
-Mày không biết tự giải quyết à!
-Vâng! Vâng! – Đản sợ hãi, sợ hãi vì mình đã phạm một sai lầm lớn.
Đột nhiên, Triệu Tử Lâm đứng phắt dậy trên tay còn ôm Tiểu Phong. Theo lối đi có thể biết hắn đang tính vào phòng ngủ. Đản không dám đi theo. Nhưng trước khi hắn biến mất khỏi tầm mắt Đản, hắn có nói lại một câu:
-Chuẩn bị đi, mai tao sẽ đến trường!
Nói xong Tử Lâm cũng biến mất luôn. Đến trường sao? Lại thêm một điều không tưởng. Hắn nói là không quen ai tên Lâm Minh Ngọc mà lại đến cái trường bắt nguồn tử cô gái ấy. Đúng là…
Sáng hôm sau, Tử Lâm ở trong phòng bận rộn thay đồ. Đản đứng ngoài cửa, tim đập loạn cả lên. Chắc cũng là do Triệu Tử Lâm tạo nhiều áp lực quá. Cả ngày hôm qua khi ở nhà chính. Hắn không cười lấy một cái, không nói lấy một từ có vẻ vui vui. Không làm bất cứ việc gì ngoài việc ôm Tiểu Phong. Hôm nay thì hắn đến trường, nơi có nguy cơ gặp mặt
Lâm Minh Ngọc là rất cao.
Ngay lúc ấy tại trường Mai Tuyết, lớp 10A1.
Hạo Thiên phờ phạc tiến đến chỗ ngồi của Lâm Minh Ngọc. Thấy Hạo Thiên Minh Ngọc bật giác đứng dậy nhưng rồi ngay lập tức ngồi xuống.
-Cho tớ xin lỗi nhé! – Hạo Thiên lên tiếng, giọng rất thành khẩn.
Minh Ngọc ngơ ngác nhìn cậu:
-Sao lại xin lỗi?
Hạo Thiên ngồi xuống ghế đối diện, không dám nhìn thẳng vào mắt cô:;
-Thật ra… thật ra chính mình đã lấy TRỘM thuốc giải “Thiên thần đến tự địa ngục”…
-À, không sao đâu! Anh Lâm vẫn ổn mà, với lại,… với lại chuyện ấy không còn liên quan đến mình nữa… - Minh Ngọc mặt hiu hiu buồn nhìn sang hướng khác.
-Cậu thực là chia tay không còn mối quan hệ nào với thấy Lâm sao? – Hạo Thiên lo lắng hỏi.
Còn Minh Ngọc thì cũng chẳng biết trả lời sao. Liệu có nên nói rằng chính cô là người lên tiếng muốn chia tay trong khi cô vừa đẩy hắn vào chỗ chết. Liệu có nên nói rằng cuộc hôn nhân, việc sống chung của hai người đều bắt nguồn từ một đứa bé không còn trên đời?...
-Là thật đấy! – Hồng Duyên bỗng từ đâu xuất hiện sau lưng Minh Ngọc.
Nhanh nhẹn ngồi cạnh Minh Ngọc, Hồng Duyên thông báo tin khẩn vừa nóng vừa hot:
-Không những thế, tên Lâm còn thông báo với mọi người là không được phép nhắc đến cái tên Lâm Minh Ngọc nữa cơ!!!
Tay Minh Ngọc bỗng run lên. Chẳng lẽ hắn lại vô tình đến thế. Mới còn nói yêu nhiều lắm nay lại lạnh lùng bỏ qua mọi thứ về nhau.
“Tùng!!! Tùng!!! Tùng!!!”
Tiếng trống vào lớp bắt đầu vang lên. Đám học sinh trong lớp cũng nhanh nhẹn trở về chỗ ngồi. Hồng Duyên và Hạo Thiên cũng vì thế mà cười với Minh Ngọc mội cái đầy an ủi rồi cũng trở về chỗ.
2 phút sau tiếng trống. Không phải là cô Trách như bình thường với khuôn mặt cau có nữa. Mà… đó là một cậu nhóc 3 tuổi trông đáng yêu cực kì. Thấy đứa bé, mấy cô nữ sinh bàn đầu không khỏi hét lên sung sướng cố gọi thằng bé đến gần. Đó cũng là lúc mà ai trong cái lớp 10A1 này đều đổ dồn ánh mắt vào cạu bé lạ đó. Và Minh Ngọc cũng không ngoại lệ. Hơn thế, cô còn nhận ra đứa bé này là… Tiểu Phong!
Từ khi về đến nhà chính, Triệu Tử Lâm không nói lấy một lời nhưng lại luôn ôm Tiểu Phong ngồi trên so fa. Thấy không khí không được tốt cho lắm Đản cất tiếng hỏi :
-Đại ca, bên Tif có chút không ổn…
Tử Lâm ngẩng đầu lên trần nhà, nhìn cái gì đó không rõ :
-Mày không biết tự giải quyết à!
-Vâng! Vâng! – Đản sợ hãi, sợ hãi vì mình đã phạm một sai lầm lớn.
Đột nhiên, Triệu Tử Lâm đứng phắt dậy trên tay còn ôm Tiểu Phong. Theo lối đi có thể biết hắn đang tính vào phòng ngủ. Đản không dám đi theo. Nhưng trước khi hắn biến mất khỏi tầm mắt Đản, hắn có nói lại một câu:
-Chuẩn bị đi, mai tao sẽ đến trường!
Nói xong Tử Lâm cũng biến mất luôn. Đến trường sao? Lại thêm một điều không tưởng. Hắn nói là không quen ai tên Lâm Minh Ngọc mà lại đến cái trường bắt nguồn tử cô gái ấy. Đúng là…
Sáng hôm sau, Tử Lâm ở trong phòng bận rộn thay đồ. Đản đứng ngoài cửa, tim đập loạn cả lên. Chắc cũng là do Triệu Tử Lâm tạo nhiều áp lực quá. Cả ngày hôm qua khi ở nhà chính. Hắn không cười lấy một cái, không nói lấy một từ có vẻ vui vui. Không làm bất cứ việc gì ngoài việc ôm Tiểu Phong. Hôm nay thì hắn đến trường, nơi có nguy cơ gặp mặt
Lâm Minh Ngọc là rất cao.
Ngay lúc ấy tại trường Mai Tuyết, lớp 10A1.
Hạo Thiên phờ phạc tiến đến chỗ ngồi của Lâm Minh Ngọc. Thấy Hạo Thiên Minh Ngọc bật giác đứng dậy nhưng rồi ngay lập tức ngồi xuống.
-Cho tớ xin lỗi nhé! – Hạo Thiên lên tiếng, giọng rất thành khẩn.
Minh Ngọc ngơ ngác nhìn cậu:
-Sao lại xin lỗi?
Hạo Thiên ngồi xuống ghế đối diện, không dám nhìn thẳng vào mắt cô:;
-Thật ra… thật ra chính mình đã lấy TRỘM thuốc giải “Thiên thần đến tự địa ngục”…
-À, không sao đâu! Anh Lâm vẫn ổn mà, với lại,… với lại chuyện ấy không còn liên quan đến mình nữa… - Minh Ngọc mặt hiu hiu buồn nhìn sang hướng khác.
-Cậu thực là chia tay không còn mối quan hệ nào với thấy Lâm sao? – Hạo Thiên lo lắng hỏi.
Còn Minh Ngọc thì cũng chẳng biết trả lời sao. Liệu có nên nói rằng chính cô là người lên tiếng muốn chia tay trong khi cô vừa đẩy hắn vào chỗ chết. Liệu có nên nói rằng cuộc hôn nhân, việc sống chung của hai người đều bắt nguồn từ một đứa bé không còn trên đời?...
-Là thật đấy! – Hồng Duyên bỗng từ đâu xuất hiện sau lưng Minh Ngọc.
Nhanh nhẹn ngồi cạnh Minh Ngọc, Hồng Duyên thông báo tin khẩn vừa nóng vừa hot:
-Không những thế, tên Lâm còn thông báo với mọi người là không được phép nhắc đến cái tên Lâm Minh Ngọc nữa cơ!!!
Tay Minh Ngọc bỗng run lên. Chẳng lẽ hắn lại vô tình đến thế. Mới còn nói yêu nhiều lắm nay lại lạnh lùng bỏ qua mọi thứ về nhau.
“Tùng!!! Tùng!!! Tùng!!!”
Tiếng trống vào lớp bắt đầu vang lên. Đám học sinh trong lớp cũng nhanh nhẹn trở về chỗ ngồi. Hồng Duyên và Hạo Thiên cũng vì thế mà cười với Minh Ngọc mội cái đầy an ủi rồi cũng trở về chỗ.
2 phút sau tiếng trống. Không phải là cô Trách như bình thường với khuôn mặt cau có nữa. Mà… đó là một cậu nhóc 3 tuổi trông đáng yêu cực kì. Thấy đứa bé, mấy cô nữ sinh bàn đầu không khỏi hét lên sung sướng cố gọi thằng bé đến gần. Đó cũng là lúc mà ai trong cái lớp 10A1 này đều đổ dồn ánh mắt vào cạu bé lạ đó. Và Minh Ngọc cũng không ngoại lệ. Hơn thế, cô còn nhận ra đứa bé này là… Tiểu Phong!
Tác giả :
Lam Thanh Thanh