Bắc Kinh Cố Sự
Chương 30
Đó là một cuối tuần ấm áp, Lam Vũ đề nghị muốn ra ngoài chơi, tôi hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cùng em đi. Em lái xe, chúng tôi muốn tìm một chỗ không có ai.
“Tinh thần lên chút nào!” Em nhìn tôi liên tục ngáp ngắn ngáp dài, nói.
“Em không biết anh đã già rồi sao? Hát một bài để anh nâng cao tinh thần cái nào!”
“Hát gì cơ?” Em nghĩ…
“Đội chúng ta hướng phía mặt trời, chân đạp khắp mặt đất Tổ quốc…” Em bắt đầu vui vẻ hát.
“Lưng mang hi vọng dân tộc, đội chúng ta hướng phía mặt trời, hướng về cách mạng thắng lợi, hướng tới toàn quốc giải phóng!!” Chúng tôi lớn giọng, vui vẻ, không kiêng nể gì mà hát… sau đó ha ha cười.
Chúng tôi tới một ngọn núi phía tây Bắc Kinh, ở đây rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy.
Lam Vũ nằm gối đầu lên đùi tôi, ngửa mặt nhìn trời:
“Hình như trời Bắc Kinh xanh hơn ở chỗ em.” Em nói.
“Trời bên Mĩ còn xanh hơn thế này.” Tôi nói.
“Trăng bên Mĩ cũng tròn hơn bên này, đúng không?” Em chê cười tôi.
“Đều không phải là em kêu khóc muốn đi nước ngoài sao?” Tôi cũng cười em.
“Ai kêu khóc nha? Em đó là không tự kiềm chế được thôi.” Em cười nói.
“Em không định đi?” Tôi hỏi.
“Trừ khi anh cùng em đi. Chúng ta cùng nhau đi, được không?” Em chăm chú nhìn tôi.
“Nếu anh không đi thì sao?”
“Quên đi! Bắc Kinh cũng rất tốt!” Em nói như chẳng có gì.
Tôi mơ hồ nghe được âm thanh gì đó:
“Hình như có người tới, mau đứng lên.” Tôi nói, sốt ruột vội kéo em đứng lên.
Thế nhưng em vẫn nằm trong lòng tôi: “Nhìn anh kìa! Thế thì sao? Đến đây đi! Hắn khẳng định không đánh lại em!” Em cuồng ngạo mỉm cười.
“Nếu như là hai người thì sao?” Tôi hỏi.
“Không phải còn có anh sao?”
“Nếu như ba người?” Tôi lại hỏi.
“Thế cũng chưa chắc đã là đối thủ của hai chúng ta!”
“Nếu như có rất nhiều người?” Tôi lại hỏi.
“Hừ! Cùng lắm thì liều mạng đầu rơi máu chảy một lần, cá chết lưới rách!”
“Được! Không hổ là sinh viên “Hoa đại”, đủ điên cuồng!” Tôi cúi đầu nhìn em, em cũng cười.
Tôi thật tán thưởng em, em có loại dũng khí tôi vĩnh viễn cũng không thể có được. Từ khuôn mặt em, tôi thấy được không chỉ một cậu trai trẻ khôi ngô, còn có một loại sức mạnh thanh xuân đoạt hồn người.
Tôi chăm chú nhìn em. Em ngồi dậy, cũng chăm chú nhìn tôi. Tôi lại lần nữa ôm mạnh em vào lòng, chúng tôi ôm nhau thật chặt… Tôi nhắm mắt lại hôn em, đôi môi ướt át của em dán lên mặt tôi. Chúng tôi hôn nhau, cứ như hai người mới yêu còn đang cuồng nhiệt… Đó là lần thứ hai chúng tôi ôm hôn ở bên ngoài, theo cùng chúng tôi là ánh nắng tươi đẹp cùng núi rừng vắng vẻ.
…
Thu vàng Bắc Kinh tiết trời mát mẻ, khô ráo, bầu trời càng xanh ngắt đến vô cùng. Lá cây đã sớm rụng lả tả vương trên mặt đất, phủ kín mặt đường nhẵn nhụi.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp rọi vào phòng nhỏ của chúng tôi, bù lại cảm giác lạnh lẽo do hệ thống sưởi hơi không đủ mang lại. Tôi và Lam Vũ đều dậy muộn, tôi có một cuộc hẹn quan trọng, rất sợ bị muộn, Lam Vũ lại càng không thích bị muộn. Chúng tôi vội vội vàng vàng rời giường, rửa mặt, sau đó đều tự gấp rút lên đường. Lúc ra khỏi cửa, Lam Vũ cười bảo tôi hôn em, tôi hôn em qua loa cho xong. Tôi hỏi em có muốn tôi đưa đi không, em nói bắt xe đi cũng được, chúng tôi hẹn nhau buổi tối tôi sẽ tới đón em.
Tôi đến kịp buổi đàm phán kia, hơn nữa kết quả rất tốt, tôi kiếm được một món hời lớn. Tôi, Trần Hãn Đông xoay chuyển hoàn toàn, đó là chuyện sắp tới rồi.
Buổi trưa, tôi vui vẻ từ toà nhà “Đại Hạ” quay về, vừa vào đến cửa đã bị Lưu Chinh kéo vào văn phòng, nét mặt anh căng thẳng, tập trung:
“Cậu ngồi xuống trước đi!” Anh nói rồi kéo tôi tới sô pha.
“Làm gì thế?” Tôi nghĩ anh thật kì lạ.
“Hãn Đông… Cậu phải chuẩn bị tư tưởng…” Anh nói một cách khó khăn.
“Làm sao vậy?” Tôi lớn tiếng, khẩn trương hỏi, có phải mẹ tôi…
“… Lam Vũ bị tai nạn!”
“…” Tôi mở miệng, không rõ anh nói cái gì.
“Chiếc taxi cậu ấy ngồi bị xe tải đụng… Ngay tại chỗ… Đội cảnh sát giao thông vừa gọi đến đây…”
“…” Mặt tôi đã giàn dụa nước mắt, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
“Hãn Đông! Không sao chứ?!” Tôi mơ hồ nghe tiếng Lưu Chinh ở nơi xa xôi nào.
…
Tôi tựa như rơi vào giữa sương mù, cả người nhẹ như bay, không có cảm giác gì nữa. Tôi hốt hoảng theo Lưu Chinh tới một y viện nào đó, lại vội vã cùng Lưu Chinh và một người mặc áo dài trắng tới một căn phòng đặt toàn là giường, bên trên đều trải ra màu trắng… Bọn họ dừng lại trước một chiếc giường, mở ra tấm phủ trắng…
Tôi thấy được, đó là một khuôn mặt người, bên trên toàn là máu đen, tôi nở nụ cười!! Tôi biết đó là Lam Vũ, em không phải đã ở đây rồi sao! Tôi cúi người, ôm chặt lấy vai em, bờ vai tôi đã quá quen thuộc, đó là cánh tay em, chỉ là hôm nay lại cứng ngắc, lạnh lẽo khác thường… Tôi dùng ánh mắt em quen thuộc nhất nhìn em, tôi không thấy đôi mắt sáng ngời của em, cái mũi thật thẳng, đôi môi mê người, trên khuôn mặt kia chỉ có một mảng máu đen mơ hồ… Có gì đâu chứ? Tôi biết là em, tôi không cần nhìn cũng biết đó là em… Tôi dùng hết sức lực nắm chặt lấy em!!
“A! A!…” Âm thanh theo cổ họng phát ra, tôi tựa như một người bị bóp chết đang giãy dụa. Tôi cảm giác có người đang cố sức kéo mình, nói: “Hãn Đông, cậu bình tĩnh một chút.”
Cút!! Các người những người còn sống hay đã chết này, hãy cứ chờ xem!! Tôi không bao giờ che đậy, giấu diếm gì nữa, tôi muốn canh giữ bên người em!!! Các người có thể ở trước mặt mọi người hát vang tình yêu của các người, ôm hôn người yêu của các người, lẽ nào tôi ngay cả thương tiếc cho người yêu đã chết của mình cũng không được hay sao?!! Tôi nhìn khuôn ngực em, khuôn ngực dày rộng này, tôi từng vô số lần vuốt ve, hôn lên…
Hình như lại có người càng gắng sức kéo tôi, cút!! Các người muốn cười tôi sao? Cười đi!! Tôi không thể cứ như thế rời khỏi người yêu của tôi, tôi muốn ôm em, em nhất định cần đến tôi! Tôi muốn dốc sức nắm chặt lấy em, muốn khiến em tan chảy trong tay mình… Em không chết! Em có thể sẽ tỉnh lại ngay thôi, em đã bảo tôi tối nay tới đón mà!!! Đúng rồi! Sáng nay em bảo tôi hôn em, em rất ít khi như vậy, nhất định em đã muốn ám chỉ điều gì… Nhưng tôi lại không hiểu… Sao tôi có thể ngu xuẩn đến vậy chứ!! Tôi lao tới bên mặt em, tôi muốn hôn lên nơi máu thịt lẫn lộn kia…
Cuối cùng, tôi cũng bị mạnh mẽ kéo đi, cách em ngày càng xa… Tôi không cam lòng!! Nhưng không có cách nào, bất lực…
“Tinh thần lên chút nào!” Em nhìn tôi liên tục ngáp ngắn ngáp dài, nói.
“Em không biết anh đã già rồi sao? Hát một bài để anh nâng cao tinh thần cái nào!”
“Hát gì cơ?” Em nghĩ…
“Đội chúng ta hướng phía mặt trời, chân đạp khắp mặt đất Tổ quốc…” Em bắt đầu vui vẻ hát.
“Lưng mang hi vọng dân tộc, đội chúng ta hướng phía mặt trời, hướng về cách mạng thắng lợi, hướng tới toàn quốc giải phóng!!” Chúng tôi lớn giọng, vui vẻ, không kiêng nể gì mà hát… sau đó ha ha cười.
Chúng tôi tới một ngọn núi phía tây Bắc Kinh, ở đây rất yên tĩnh, không có ai quấy rầy.
Lam Vũ nằm gối đầu lên đùi tôi, ngửa mặt nhìn trời:
“Hình như trời Bắc Kinh xanh hơn ở chỗ em.” Em nói.
“Trời bên Mĩ còn xanh hơn thế này.” Tôi nói.
“Trăng bên Mĩ cũng tròn hơn bên này, đúng không?” Em chê cười tôi.
“Đều không phải là em kêu khóc muốn đi nước ngoài sao?” Tôi cũng cười em.
“Ai kêu khóc nha? Em đó là không tự kiềm chế được thôi.” Em cười nói.
“Em không định đi?” Tôi hỏi.
“Trừ khi anh cùng em đi. Chúng ta cùng nhau đi, được không?” Em chăm chú nhìn tôi.
“Nếu anh không đi thì sao?”
“Quên đi! Bắc Kinh cũng rất tốt!” Em nói như chẳng có gì.
Tôi mơ hồ nghe được âm thanh gì đó:
“Hình như có người tới, mau đứng lên.” Tôi nói, sốt ruột vội kéo em đứng lên.
Thế nhưng em vẫn nằm trong lòng tôi: “Nhìn anh kìa! Thế thì sao? Đến đây đi! Hắn khẳng định không đánh lại em!” Em cuồng ngạo mỉm cười.
“Nếu như là hai người thì sao?” Tôi hỏi.
“Không phải còn có anh sao?”
“Nếu như ba người?” Tôi lại hỏi.
“Thế cũng chưa chắc đã là đối thủ của hai chúng ta!”
“Nếu như có rất nhiều người?” Tôi lại hỏi.
“Hừ! Cùng lắm thì liều mạng đầu rơi máu chảy một lần, cá chết lưới rách!”
“Được! Không hổ là sinh viên “Hoa đại”, đủ điên cuồng!” Tôi cúi đầu nhìn em, em cũng cười.
Tôi thật tán thưởng em, em có loại dũng khí tôi vĩnh viễn cũng không thể có được. Từ khuôn mặt em, tôi thấy được không chỉ một cậu trai trẻ khôi ngô, còn có một loại sức mạnh thanh xuân đoạt hồn người.
Tôi chăm chú nhìn em. Em ngồi dậy, cũng chăm chú nhìn tôi. Tôi lại lần nữa ôm mạnh em vào lòng, chúng tôi ôm nhau thật chặt… Tôi nhắm mắt lại hôn em, đôi môi ướt át của em dán lên mặt tôi. Chúng tôi hôn nhau, cứ như hai người mới yêu còn đang cuồng nhiệt… Đó là lần thứ hai chúng tôi ôm hôn ở bên ngoài, theo cùng chúng tôi là ánh nắng tươi đẹp cùng núi rừng vắng vẻ.
…
Thu vàng Bắc Kinh tiết trời mát mẻ, khô ráo, bầu trời càng xanh ngắt đến vô cùng. Lá cây đã sớm rụng lả tả vương trên mặt đất, phủ kín mặt đường nhẵn nhụi.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp rọi vào phòng nhỏ của chúng tôi, bù lại cảm giác lạnh lẽo do hệ thống sưởi hơi không đủ mang lại. Tôi và Lam Vũ đều dậy muộn, tôi có một cuộc hẹn quan trọng, rất sợ bị muộn, Lam Vũ lại càng không thích bị muộn. Chúng tôi vội vội vàng vàng rời giường, rửa mặt, sau đó đều tự gấp rút lên đường. Lúc ra khỏi cửa, Lam Vũ cười bảo tôi hôn em, tôi hôn em qua loa cho xong. Tôi hỏi em có muốn tôi đưa đi không, em nói bắt xe đi cũng được, chúng tôi hẹn nhau buổi tối tôi sẽ tới đón em.
Tôi đến kịp buổi đàm phán kia, hơn nữa kết quả rất tốt, tôi kiếm được một món hời lớn. Tôi, Trần Hãn Đông xoay chuyển hoàn toàn, đó là chuyện sắp tới rồi.
Buổi trưa, tôi vui vẻ từ toà nhà “Đại Hạ” quay về, vừa vào đến cửa đã bị Lưu Chinh kéo vào văn phòng, nét mặt anh căng thẳng, tập trung:
“Cậu ngồi xuống trước đi!” Anh nói rồi kéo tôi tới sô pha.
“Làm gì thế?” Tôi nghĩ anh thật kì lạ.
“Hãn Đông… Cậu phải chuẩn bị tư tưởng…” Anh nói một cách khó khăn.
“Làm sao vậy?” Tôi lớn tiếng, khẩn trương hỏi, có phải mẹ tôi…
“… Lam Vũ bị tai nạn!”
“…” Tôi mở miệng, không rõ anh nói cái gì.
“Chiếc taxi cậu ấy ngồi bị xe tải đụng… Ngay tại chỗ… Đội cảnh sát giao thông vừa gọi đến đây…”
“…” Mặt tôi đã giàn dụa nước mắt, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
“Hãn Đông! Không sao chứ?!” Tôi mơ hồ nghe tiếng Lưu Chinh ở nơi xa xôi nào.
…
Tôi tựa như rơi vào giữa sương mù, cả người nhẹ như bay, không có cảm giác gì nữa. Tôi hốt hoảng theo Lưu Chinh tới một y viện nào đó, lại vội vã cùng Lưu Chinh và một người mặc áo dài trắng tới một căn phòng đặt toàn là giường, bên trên đều trải ra màu trắng… Bọn họ dừng lại trước một chiếc giường, mở ra tấm phủ trắng…
Tôi thấy được, đó là một khuôn mặt người, bên trên toàn là máu đen, tôi nở nụ cười!! Tôi biết đó là Lam Vũ, em không phải đã ở đây rồi sao! Tôi cúi người, ôm chặt lấy vai em, bờ vai tôi đã quá quen thuộc, đó là cánh tay em, chỉ là hôm nay lại cứng ngắc, lạnh lẽo khác thường… Tôi dùng ánh mắt em quen thuộc nhất nhìn em, tôi không thấy đôi mắt sáng ngời của em, cái mũi thật thẳng, đôi môi mê người, trên khuôn mặt kia chỉ có một mảng máu đen mơ hồ… Có gì đâu chứ? Tôi biết là em, tôi không cần nhìn cũng biết đó là em… Tôi dùng hết sức lực nắm chặt lấy em!!
“A! A!…” Âm thanh theo cổ họng phát ra, tôi tựa như một người bị bóp chết đang giãy dụa. Tôi cảm giác có người đang cố sức kéo mình, nói: “Hãn Đông, cậu bình tĩnh một chút.”
Cút!! Các người những người còn sống hay đã chết này, hãy cứ chờ xem!! Tôi không bao giờ che đậy, giấu diếm gì nữa, tôi muốn canh giữ bên người em!!! Các người có thể ở trước mặt mọi người hát vang tình yêu của các người, ôm hôn người yêu của các người, lẽ nào tôi ngay cả thương tiếc cho người yêu đã chết của mình cũng không được hay sao?!! Tôi nhìn khuôn ngực em, khuôn ngực dày rộng này, tôi từng vô số lần vuốt ve, hôn lên…
Hình như lại có người càng gắng sức kéo tôi, cút!! Các người muốn cười tôi sao? Cười đi!! Tôi không thể cứ như thế rời khỏi người yêu của tôi, tôi muốn ôm em, em nhất định cần đến tôi! Tôi muốn dốc sức nắm chặt lấy em, muốn khiến em tan chảy trong tay mình… Em không chết! Em có thể sẽ tỉnh lại ngay thôi, em đã bảo tôi tối nay tới đón mà!!! Đúng rồi! Sáng nay em bảo tôi hôn em, em rất ít khi như vậy, nhất định em đã muốn ám chỉ điều gì… Nhưng tôi lại không hiểu… Sao tôi có thể ngu xuẩn đến vậy chứ!! Tôi lao tới bên mặt em, tôi muốn hôn lên nơi máu thịt lẫn lộn kia…
Cuối cùng, tôi cũng bị mạnh mẽ kéo đi, cách em ngày càng xa… Tôi không cam lòng!! Nhưng không có cách nào, bất lực…
Tác giả :
Bắc Kinh đồng chí