Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch
Chương 61: Triêu vân tín vãng tri hà xử (ngoảnh mặt lại biết hướng nơi nào)
Từ đó về sau, tôi không bao giờ đi lên thượng nguồn của suối Nguyệt Lượng nữa, tôi sợ con báo lo lắng.
Mỗi ngày, ngoài làm một ít việc vặt đơn giản, tôi còn bị người trong tộc ép ăn rất nhiều đồ bổ dưỡng, sau đó lại tản bộ phơi nắng. Nhưng mà, tâm trí tôi vẫn không ngừng suy nghĩ. Nếu chỉ dựa vào sức lực của tôi và con báo thì hoàn toàn không có khả năng vượt qua được thác nước nguy hiểm kia, hơn nữa tôi cũng không biết rõ phía trên đó có gì. Hiện tại quan trọng nhất là phải liên lạc được với thế giới bên ngoài để cầu viện binh, nhưng mà, biết liên lạc với ai? Liên lạc như thế nào?
Chẳng biết vì sao bóng dáng Hoàn Giác lại hiện lên đầu tiên trong tâm trí tôi, tôi vội vàng lắc đầu thật mạnh, gạt bỏ ý nghĩ này.
Tìm đại thần của Hương Trạch quốc? Có vẻ cũng không phù hợp, hiện nay con báo mất tích, nhất định người trong triều còn đang bận nhòm ngó ngôi vị hoàng đế, cạnh tranh khốc liệt. Nếu bọn họ biết con báo vẫn còn sống, sẽ phái người đến, khiến con báo lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Hơn nữa, gặp phải kẻ lòng dạ khó lường, bọn họ có thể còn tiêu diệt cả Nguyệt Vọng tộc, khi đó chỉ sợ chính tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Tìm phụ thân? Ý kiến này có vẻ ổn thỏa, nhưng mà tôi không biết liên lạc với ông bằng cách nào…
Đột nhiên, khuôn mặt Hoa Phỉ với hai bên lúm đồng tiền tròn tròn nhất thời hiện ra trong đầu tôi. Đúng rồi! Tìm hắn là tốt nhất! Mặc dù tôi luôn đối xử thiệt thòi với hắn, nhưng mà, lúc này người có thể cứu chúng tôi không ai khác ngoài hắn. Thứ nhất, hắn không hề có quan hệ với những người tranh giành quyền lực kia, thứ hai hắn thông minh như vậy, nhất định sẽ có phương pháp không ai ngờ tới để cứu chúng tôi ra ngoài. Hơn nữa hắn cũng sẽ không làm hại đến Nguyệt Vọng tộc.
Nhưng mà, phải làm sao để liên lạc với hắn đây? Tôi đi đi lại lại mãi ở trong rừng, cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở trên mấy chùm quả màu đỏ. Tôi không ngờ tới rằng nơi đây cũng có loại cây này! Tôi nghĩ, ông trời thật không tuyệt đường sống của ai.
Tôi mừng rỡ hái thứ quả thơm ngon này xuống, cẩn thận nhìn xung quanh, hóa ra trong rừng còn rất nhiều cây này. Tôi dùng tay tách một quả ra, đem lớp vỏ mỏng manh đỏ rực như quả cherry đẩy ra, một lớp màng mỏng bao bọc lấy những hạt mầm lộ ra rõ ràng trước mắt. Quả nhiên, là cà phê!
Tôi quyết định nhờ Xảo Tinh giúp sức tìm cho vài con chim diêu có khứu giác nhạy bén, bắt đầu bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình.
Mỗi ngày, tôi đều cho hai con chim ăn hạt cà phê, và sau đó xay nhuyễn cà phê, nấu lên, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Dần dần, chúng bắt đầu thích ứng với mùi thơm này và có phản ứng với nó. Tôi đang muốn huấn luyện hai chú chim diêu này mỗi khi ngửi thấy mùi cà phê sẽ có thể định vị chính xác nơi tỏa ra và bay đến đó.
Thiên hạ này nơi nào là nhiều cà phê nhất? Nơi nào đượm mùi cà phê nhất? Tất nhiên là Tiêu Sơn, địa bàn của Ngũ Độc giáo. Nếu không có chuyện gì xảy ra, những con chim được huấn luyện này nhất định có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, tìm được ra nơi đó.
Người Vọng Nguyệt tộc chưa bao giờ có chút tò mò về việc tôi nuôi chim chóc, mà lại vô cùng hứng thú với loại hạt cà phê bọn họ lần đầu nhìn thấy. Bọn trẻ ngày nào cũng vây quanh tôi, bắt tôi pha cà phê cho chúng uống. Tôi thoải mái đáp ứng bọn nhỏ, dạy bọn nhỏ phải phơi hạt cà phê như thế nào, xay nhuyễn như thế nào, pha cà phê ra sao. Cuối cùng, tất cả các gia đình mỗi buổi sáng sớm đều sẽ pha một bình cà phê. Cảm giác khi chia sẻ với mọi người những thứ có ích thật sự rất tuyệt vời.
Nhưng tôi cũng không đem kế hoạch của mình nói cho con báo, không biết vì sao, tôi cảm thấy nếu nói ra thì hắn chắc chắn sẽ lo lắng. Nhưng mà hắn vẫn là một người thông minh, hình như đã nhận ra tôi muốn làm gì, hiện tại số lần cùng nam tử Nguyệt Vọng tộc đi săn bắn ngày càng ít, cơ hồ mỗi ngày đều ở cạnh tôi như hình với bóng. Nhìn hắn bất an như thế, tôi rất đau lòng, mỗi khi có cơ hội đều ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn cùng phơi nắng, hi vọng có thể xoa dịu cảm giác bất an của hắn.
Trải qua một khoảng thời gian huấn luyện, tôi tin tưởng hai con chim này trên cơ bản đã có thể đảm nhận nhiệm vụ, liền tìm một mảnh vải dệt, xé ra thành hai mảnh nhỏ, dùng chỉ kim tuyến thêu ở mặt trên hai chữ “Quế” và “Viên”. Sau đó tôi cuộn hai miếng vải này lại, buộc ở chân chim, rồi thả chúng bay lên trời, hi vọng chúng có thể tìm được Hoa Phỉ và dẫn hắn đến đây. Sở dĩ tôi dùng đến hai con chim là để đề phòng lỡ như một trong hai con gặp chuyện trên đường đi hoặc là bị loài chim khác tấn công mà không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi thả hai chú chim, tâm tình của tôi đột nhiên trở nên rất mâu thuẫn phức tạp, vừa hi vọng chúng có thể hoàn thành nhiệm vụ, lại sợ hãi rằng một khi tôi và con báo rời khỏi đây, sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Khoảnh khắc cho chúng cất cánh lên trời cao, tôi bỗng nhiên có cảm giác mất mát.
Nhưng mà, một tháng trôi qua, tôi không có chút tin tức nào về hai con chim đó, chúng giống như đá chìm đáy biển. Chẳng lẽ chúng nó không thể đến được Tiêu Sơn? Có vài phần thất vọng, vài phần mừng thầm.
Tôi lại nhờ Xảo Tinh tìm cho hai chú chim mới, muốn từ từ huấn luyện lại từ đầu. Thái độ của con báo đối với hai con chim này có thể nói là đối địch cực kì ác liệt, mỗi lần thấy chúng nó đều trừng mắt giận giữ. Có vài lần hắn bị tôi phát hiện khi đang định thả chúng đi, bởi tôi luôn xuất hiện mà không báo trước.
Thật sự là tính trẻ con, nghĩ đến đây, tôi không khỏi lắc đầu cười cười. Dạo gần đây tôi chỉ cần cử động một chút đã cảm thấy đau thắt lưng. Tôi bê đống cà phê ra phơi dưới ánh sáng mặt trời, sau đó quay đầu đi vào trong nhà, lúc đi ngang qua phòng bếp chợt ngửi thấy một mùi hương lạ lùng.
Vừa mới nhìn vào, tôi đã giật nảy cả mình.
Chỉ thấy con báo đang đứng bên bếp, tay cầm thìa, tạp dề xanh đỏ quấn quanh người, cầm một cái bát to đựng thứ gì đó…
Giờ phút này trong đầu tôi chỉ có duy nhất một ý niệm là vô cùng tiếc hận tại sao nơi này không có máy ảnh. Một vị hoàng đế xuống bếp, cảnh tượng trăm năm khó gặp đến nhường nào!
Hình như cảm nhận được sự xuất hiện của tôi, hắn quay đầu lại, lúc đối diện với tầm mắt của tôi đột nhiên có chút chột dạ. Tôi đi vào, tò mò hỏi hắn: “Đang nấu cái gì thế?”
Hắn lại vội vàng giấu bát đi không cho tôi xem, ấn tôi ngồi xuống ghế, đem một bát canh nhỏ đến trước mặt tôi, “An An.” Hắn giúi thìa vào tay tôi, ý bảo tôi ăn canh. Nhìn hắn bị khói bếp củi hun đến đen xì mặt và tạp dề, tôi đột nhiên vô cùng xúc động.
Dưới ánh mắt chờ đợi của hắn, tôi lấy thìa múc một ngụm canh, thổi thổi cho bớt nóng rồi uống cạn.
Sau đó, tôi lại càng muốn khóc hơn…
Tôi thật sự không biết hình dung hương vị kia như thế nào, mặn. ngọt, chua, cay, đắng, ngũ vị đều đủ, hơn nữa còn đem sự đặc biệt của loại súp này phát huy đến cực hạn, tạo thành một trận nóng ran xông thẳng vào trong dạ dày của tôi.
Quả nhiên, đồ ăn của hoàng đế nấu, cũng mang một hương vị trăm năm khó gặp…
Nhưng mà, hắn lại vì tôi mà xuống bếp, tôi làm sao có thể để hắn mất hứng, đành phải nén cảm giác khó chịu, giơ ngón tay cái lên liên tục khen hắn, “Cực kì ngon, cực kì ngon!”
Vẻ mặt như một đồ đệ chờ sư phụ nhận xét của hắn dần dần dịu lại, còn thêm vài phần đắc ý. Hắn vui vẻ nhận lấy bát của tôi, còn muốn cho tôi thêm một bát nữa. Tôi sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng ngăn hắn lại, vô tình nhìn thấy cuối góc bếp chồng chất đầy lông chim. Màu sắc của đám lông đó trông rất quen mắt, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi…
Sau đó, mặt của tôi trở nên xám ngoét…
Con báo nhìn theo tôi, phát hiện tôi đang nhìn về đám lông chim, vội vàng đặt bát xuống, chạy lên muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội. Tôi nghĩ sắc mặt của mình lúc này chắc chắn rất không tốt…
Tôi vừa mới rời đi không lâu, hắn vậy mà đã đem con chim tôi vất vả huấn luyện nấu thành canh! Tôi dở khóc dở cười…
Lúc này, từ ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng màu lục lao thẳng vào trong lòng tôi, con báo nhanh nhẹn kéo tôi tránh sang một bên.
“Quế Lang! ———— Ta biết chàng nhất định sẽ không bỏ mặc gia đình, vợ con chúng ra một nhà già trẻ ở lại mà! Đến đây, để ta dẫn chàng về Tiên giới nào!” Người này vừa nói vừa ra sức kéo tôi đi.
“Hoa Phỉ, ngươi có thể đừng khiến người khác kinh hãi mỗi khi xuất hiện nữa có được không?” Thấy rõ bóng màu xanh lá kia, ngoài mừng rỡ ra tôi chẳng thể có thêm cảm giác nào nữa.
“Viên muội, lời này phải để ta nói mới đúng. Cái quả bóng tròn vo trên bụng nàng là cái gì? Còn nữa, kẻ đang dùng móng vuốt kéo tay nàng kia là ai?” Hoa Phỉ trừng mắt, dùng tay xoa xoa bụng của tôi.
“Làm càn!” Tay phải tôi bị một lực đạo mạnh mẽ lôi kéo, con báo ôm cả người tôi vào trong lòng hắn.
Hắn có thể nói thêm được một từ hoàn chỉnh rồi! Tôi mừng rỡ ngẩng đầu nhìn, lại thấy mắt phượng của hắn híp lại, hàn quang trút xuống, cảm giác lạnh lẽo tỏa ra bốn phía. Tôi cầm tay hắn trấn an, giới thiệu với hắn: “Đây là Hoa Phỉ, không phải là người xấu. Hắn là Ngũ Độc giáo, chậc, hiện tại đã đổi thành Giáo chủ Bát Bảo giáo. Huyết cúc chi độc năm đó của ta là do hắn giải. Lúc chàng gặp nạn ở Tây Lũng, cũng là hắn chăm sóc cho chàng.”
Hoa Phỉ xắn tay áo lên, “Tên họ Miêu gì đó kia, người cũng không cần phải cảm kích ta, chuyện lấy thân báo đáp đã xưa lắm rồi. Chỉ cần ngươi buông gia viên muội ra là được.” Tôi nghe thấy trong lòng mình một trận khóc thét dữ dội…
Mỗi ngày, ngoài làm một ít việc vặt đơn giản, tôi còn bị người trong tộc ép ăn rất nhiều đồ bổ dưỡng, sau đó lại tản bộ phơi nắng. Nhưng mà, tâm trí tôi vẫn không ngừng suy nghĩ. Nếu chỉ dựa vào sức lực của tôi và con báo thì hoàn toàn không có khả năng vượt qua được thác nước nguy hiểm kia, hơn nữa tôi cũng không biết rõ phía trên đó có gì. Hiện tại quan trọng nhất là phải liên lạc được với thế giới bên ngoài để cầu viện binh, nhưng mà, biết liên lạc với ai? Liên lạc như thế nào?
Chẳng biết vì sao bóng dáng Hoàn Giác lại hiện lên đầu tiên trong tâm trí tôi, tôi vội vàng lắc đầu thật mạnh, gạt bỏ ý nghĩ này.
Tìm đại thần của Hương Trạch quốc? Có vẻ cũng không phù hợp, hiện nay con báo mất tích, nhất định người trong triều còn đang bận nhòm ngó ngôi vị hoàng đế, cạnh tranh khốc liệt. Nếu bọn họ biết con báo vẫn còn sống, sẽ phái người đến, khiến con báo lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Hơn nữa, gặp phải kẻ lòng dạ khó lường, bọn họ có thể còn tiêu diệt cả Nguyệt Vọng tộc, khi đó chỉ sợ chính tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Tìm phụ thân? Ý kiến này có vẻ ổn thỏa, nhưng mà tôi không biết liên lạc với ông bằng cách nào…
Đột nhiên, khuôn mặt Hoa Phỉ với hai bên lúm đồng tiền tròn tròn nhất thời hiện ra trong đầu tôi. Đúng rồi! Tìm hắn là tốt nhất! Mặc dù tôi luôn đối xử thiệt thòi với hắn, nhưng mà, lúc này người có thể cứu chúng tôi không ai khác ngoài hắn. Thứ nhất, hắn không hề có quan hệ với những người tranh giành quyền lực kia, thứ hai hắn thông minh như vậy, nhất định sẽ có phương pháp không ai ngờ tới để cứu chúng tôi ra ngoài. Hơn nữa hắn cũng sẽ không làm hại đến Nguyệt Vọng tộc.
Nhưng mà, phải làm sao để liên lạc với hắn đây? Tôi đi đi lại lại mãi ở trong rừng, cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở trên mấy chùm quả màu đỏ. Tôi không ngờ tới rằng nơi đây cũng có loại cây này! Tôi nghĩ, ông trời thật không tuyệt đường sống của ai.
Tôi mừng rỡ hái thứ quả thơm ngon này xuống, cẩn thận nhìn xung quanh, hóa ra trong rừng còn rất nhiều cây này. Tôi dùng tay tách một quả ra, đem lớp vỏ mỏng manh đỏ rực như quả cherry đẩy ra, một lớp màng mỏng bao bọc lấy những hạt mầm lộ ra rõ ràng trước mắt. Quả nhiên, là cà phê!
Tôi quyết định nhờ Xảo Tinh giúp sức tìm cho vài con chim diêu có khứu giác nhạy bén, bắt đầu bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình.
Mỗi ngày, tôi đều cho hai con chim ăn hạt cà phê, và sau đó xay nhuyễn cà phê, nấu lên, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Dần dần, chúng bắt đầu thích ứng với mùi thơm này và có phản ứng với nó. Tôi đang muốn huấn luyện hai chú chim diêu này mỗi khi ngửi thấy mùi cà phê sẽ có thể định vị chính xác nơi tỏa ra và bay đến đó.
Thiên hạ này nơi nào là nhiều cà phê nhất? Nơi nào đượm mùi cà phê nhất? Tất nhiên là Tiêu Sơn, địa bàn của Ngũ Độc giáo. Nếu không có chuyện gì xảy ra, những con chim được huấn luyện này nhất định có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, tìm được ra nơi đó.
Người Vọng Nguyệt tộc chưa bao giờ có chút tò mò về việc tôi nuôi chim chóc, mà lại vô cùng hứng thú với loại hạt cà phê bọn họ lần đầu nhìn thấy. Bọn trẻ ngày nào cũng vây quanh tôi, bắt tôi pha cà phê cho chúng uống. Tôi thoải mái đáp ứng bọn nhỏ, dạy bọn nhỏ phải phơi hạt cà phê như thế nào, xay nhuyễn như thế nào, pha cà phê ra sao. Cuối cùng, tất cả các gia đình mỗi buổi sáng sớm đều sẽ pha một bình cà phê. Cảm giác khi chia sẻ với mọi người những thứ có ích thật sự rất tuyệt vời.
Nhưng tôi cũng không đem kế hoạch của mình nói cho con báo, không biết vì sao, tôi cảm thấy nếu nói ra thì hắn chắc chắn sẽ lo lắng. Nhưng mà hắn vẫn là một người thông minh, hình như đã nhận ra tôi muốn làm gì, hiện tại số lần cùng nam tử Nguyệt Vọng tộc đi săn bắn ngày càng ít, cơ hồ mỗi ngày đều ở cạnh tôi như hình với bóng. Nhìn hắn bất an như thế, tôi rất đau lòng, mỗi khi có cơ hội đều ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn cùng phơi nắng, hi vọng có thể xoa dịu cảm giác bất an của hắn.
Trải qua một khoảng thời gian huấn luyện, tôi tin tưởng hai con chim này trên cơ bản đã có thể đảm nhận nhiệm vụ, liền tìm một mảnh vải dệt, xé ra thành hai mảnh nhỏ, dùng chỉ kim tuyến thêu ở mặt trên hai chữ “Quế” và “Viên”. Sau đó tôi cuộn hai miếng vải này lại, buộc ở chân chim, rồi thả chúng bay lên trời, hi vọng chúng có thể tìm được Hoa Phỉ và dẫn hắn đến đây. Sở dĩ tôi dùng đến hai con chim là để đề phòng lỡ như một trong hai con gặp chuyện trên đường đi hoặc là bị loài chim khác tấn công mà không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi thả hai chú chim, tâm tình của tôi đột nhiên trở nên rất mâu thuẫn phức tạp, vừa hi vọng chúng có thể hoàn thành nhiệm vụ, lại sợ hãi rằng một khi tôi và con báo rời khỏi đây, sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Khoảnh khắc cho chúng cất cánh lên trời cao, tôi bỗng nhiên có cảm giác mất mát.
Nhưng mà, một tháng trôi qua, tôi không có chút tin tức nào về hai con chim đó, chúng giống như đá chìm đáy biển. Chẳng lẽ chúng nó không thể đến được Tiêu Sơn? Có vài phần thất vọng, vài phần mừng thầm.
Tôi lại nhờ Xảo Tinh tìm cho hai chú chim mới, muốn từ từ huấn luyện lại từ đầu. Thái độ của con báo đối với hai con chim này có thể nói là đối địch cực kì ác liệt, mỗi lần thấy chúng nó đều trừng mắt giận giữ. Có vài lần hắn bị tôi phát hiện khi đang định thả chúng đi, bởi tôi luôn xuất hiện mà không báo trước.
Thật sự là tính trẻ con, nghĩ đến đây, tôi không khỏi lắc đầu cười cười. Dạo gần đây tôi chỉ cần cử động một chút đã cảm thấy đau thắt lưng. Tôi bê đống cà phê ra phơi dưới ánh sáng mặt trời, sau đó quay đầu đi vào trong nhà, lúc đi ngang qua phòng bếp chợt ngửi thấy một mùi hương lạ lùng.
Vừa mới nhìn vào, tôi đã giật nảy cả mình.
Chỉ thấy con báo đang đứng bên bếp, tay cầm thìa, tạp dề xanh đỏ quấn quanh người, cầm một cái bát to đựng thứ gì đó…
Giờ phút này trong đầu tôi chỉ có duy nhất một ý niệm là vô cùng tiếc hận tại sao nơi này không có máy ảnh. Một vị hoàng đế xuống bếp, cảnh tượng trăm năm khó gặp đến nhường nào!
Hình như cảm nhận được sự xuất hiện của tôi, hắn quay đầu lại, lúc đối diện với tầm mắt của tôi đột nhiên có chút chột dạ. Tôi đi vào, tò mò hỏi hắn: “Đang nấu cái gì thế?”
Hắn lại vội vàng giấu bát đi không cho tôi xem, ấn tôi ngồi xuống ghế, đem một bát canh nhỏ đến trước mặt tôi, “An An.” Hắn giúi thìa vào tay tôi, ý bảo tôi ăn canh. Nhìn hắn bị khói bếp củi hun đến đen xì mặt và tạp dề, tôi đột nhiên vô cùng xúc động.
Dưới ánh mắt chờ đợi của hắn, tôi lấy thìa múc một ngụm canh, thổi thổi cho bớt nóng rồi uống cạn.
Sau đó, tôi lại càng muốn khóc hơn…
Tôi thật sự không biết hình dung hương vị kia như thế nào, mặn. ngọt, chua, cay, đắng, ngũ vị đều đủ, hơn nữa còn đem sự đặc biệt của loại súp này phát huy đến cực hạn, tạo thành một trận nóng ran xông thẳng vào trong dạ dày của tôi.
Quả nhiên, đồ ăn của hoàng đế nấu, cũng mang một hương vị trăm năm khó gặp…
Nhưng mà, hắn lại vì tôi mà xuống bếp, tôi làm sao có thể để hắn mất hứng, đành phải nén cảm giác khó chịu, giơ ngón tay cái lên liên tục khen hắn, “Cực kì ngon, cực kì ngon!”
Vẻ mặt như một đồ đệ chờ sư phụ nhận xét của hắn dần dần dịu lại, còn thêm vài phần đắc ý. Hắn vui vẻ nhận lấy bát của tôi, còn muốn cho tôi thêm một bát nữa. Tôi sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng ngăn hắn lại, vô tình nhìn thấy cuối góc bếp chồng chất đầy lông chim. Màu sắc của đám lông đó trông rất quen mắt, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi…
Sau đó, mặt của tôi trở nên xám ngoét…
Con báo nhìn theo tôi, phát hiện tôi đang nhìn về đám lông chim, vội vàng đặt bát xuống, chạy lên muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội. Tôi nghĩ sắc mặt của mình lúc này chắc chắn rất không tốt…
Tôi vừa mới rời đi không lâu, hắn vậy mà đã đem con chim tôi vất vả huấn luyện nấu thành canh! Tôi dở khóc dở cười…
Lúc này, từ ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng màu lục lao thẳng vào trong lòng tôi, con báo nhanh nhẹn kéo tôi tránh sang một bên.
“Quế Lang! ———— Ta biết chàng nhất định sẽ không bỏ mặc gia đình, vợ con chúng ra một nhà già trẻ ở lại mà! Đến đây, để ta dẫn chàng về Tiên giới nào!” Người này vừa nói vừa ra sức kéo tôi đi.
“Hoa Phỉ, ngươi có thể đừng khiến người khác kinh hãi mỗi khi xuất hiện nữa có được không?” Thấy rõ bóng màu xanh lá kia, ngoài mừng rỡ ra tôi chẳng thể có thêm cảm giác nào nữa.
“Viên muội, lời này phải để ta nói mới đúng. Cái quả bóng tròn vo trên bụng nàng là cái gì? Còn nữa, kẻ đang dùng móng vuốt kéo tay nàng kia là ai?” Hoa Phỉ trừng mắt, dùng tay xoa xoa bụng của tôi.
“Làm càn!” Tay phải tôi bị một lực đạo mạnh mẽ lôi kéo, con báo ôm cả người tôi vào trong lòng hắn.
Hắn có thể nói thêm được một từ hoàn chỉnh rồi! Tôi mừng rỡ ngẩng đầu nhìn, lại thấy mắt phượng của hắn híp lại, hàn quang trút xuống, cảm giác lạnh lẽo tỏa ra bốn phía. Tôi cầm tay hắn trấn an, giới thiệu với hắn: “Đây là Hoa Phỉ, không phải là người xấu. Hắn là Ngũ Độc giáo, chậc, hiện tại đã đổi thành Giáo chủ Bát Bảo giáo. Huyết cúc chi độc năm đó của ta là do hắn giải. Lúc chàng gặp nạn ở Tây Lũng, cũng là hắn chăm sóc cho chàng.”
Hoa Phỉ xắn tay áo lên, “Tên họ Miêu gì đó kia, người cũng không cần phải cảm kích ta, chuyện lấy thân báo đáp đã xưa lắm rồi. Chỉ cần ngươi buông gia viên muội ra là được.” Tôi nghe thấy trong lòng mình một trận khóc thét dữ dội…
Tác giả :
Điện Tuyến