Bạc Hà Đen
Chương 5
Ngôi sao tương lai xứng đáng là chương trình tuyển chọn tài năng âm nhạc quy mô lớn nhất toàn quốc. Ngày đầu tiên bắt đầu tuyển chọn, điểm đăng ký ở thành phố Y chật ních người, Du Vụ chen chúc giữa một hàng người rất dài, nhìn không thấy đầu cũng không thấy đuôi, từ tám giờ sáng bắt đầu xếp hàng, sau gần một giờ vẫn chưa đến lượt cậu.
Tiết trời vô cùng nóng, những bộ trang phục đẹp đẽ mà các chàng trai cô gái mặc trên người không còn thoải mái dễ chịu nữa. Họ đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt cũng bắt đầu nhăn nhó.
May mà Mạch Tử cẩn thận, không chỉ mang theo ô, nước khoáng và một chiếc quạt điện mini để chống nắng, mà còn đưa theo PSP và MP4 để giết thời gian. Du Vụ và Mạch Tử khe khẽ ác miệng bàn luận về vẻ bề ngoài và cách ăn mặc của những người khác, cảm thấy đứng chờ cũng không quá khó khăn.
Khi cậu điền xong bảng đăng ký đã gần mười giờ. Nhân viên đưa cho cậu một tờ biên nhận, mặt trên viết buổi thử giọng của cậu diễn ra vào buổi sáng bốn ngày sau đó.
Mạch Tử phiền muộn nói, ”Làm sao bây giờ, ba chị trước đó đã giúp chị đăng ký một lớp học diễn thuyết, ngày mốt nhập học rồi, ba chị gọi điện bảo ngày mai chị phải về nhà, chị không thể cùng cậu tham gia buổi thử giọng.”
Du Vụ cười nói, ”Không sao, em nhất định sẽ vào vòng chung kết, chị xem trên TV cũng được.”
”Ha, có tự tin là được rồi, lớp diễn thuyết của chị diễn ra trong hai mươi ngày, cậu không chỉ vào vòng chung kết, mà phải vào trận chung kết! Đến lúc đó chị hoàn thành khóa học, chị trở lại thành phố Y làm đội trưởng đội cổ vũ cho cậu!”
”Không thành vấn đề, chờ xem đi.”
Buổi chiều, Du Vụ cùng Mạch Tử đi tham quan trường đại học Y, ngày hôm sau đến một vài địa điểm du lịch nổi tiếng trong thành phố Y chơi một vòng, chạng vạng tối, ăn cơm xong, Mạch Tử lên tàu trở về nhà.
Rời khỏi nhà ga, Du Vụ không muốn quay về khách sạn, cậu một mình bắt taxi đi lang thang không mục đích trong thành phố Y. Bóng đêm ngày càng đen, đèn nê ông sáng lên, ở con đường xa lạ, thoáng qua dòng người xa lạ, trong lòng cậu không hiểu sao lại cảm thấy cô đơn vắng vẻ.
Bên ngoài làm bộ không sao nhưng đến thành phố Y, cậu lại bị chút kích thích.
Nếu như có thể, Du Vụ cũng muốn học đại học giống như Mạch Tử. Tuy nhiên, cậu biết bản thân sẽ không thực sự học bài, cậu không muốn lãng phí bốn năm của bản thân và tiền bạc của ba mẹ để đi lêu lổng. Cậu muốn học đại học chỉ bởi vì cậu còn muốn tiếp tục sống những ngày thảnh thơi không lo nghĩ của sinh viên. Dù sao, cậu cũng chỉ là một chàng trai mười tám tuổi, cậu sẽ sợ hãi và mờ mịt khi phải đối mặt với xã hội khắc nghiệt và tương lai không thể đoán trước.
Ngoại trừ ca hát nhảy múa và khuôn mặt ưa nhìn ra, Du Vụ không có lợi thế gì khác. Cậu không cam lòng chỉ ở trong siêu thị của ba bình thường trải qua suốt đời. Cậu biết nếu cậu muốn thay đổi số phận, cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này để có thể trở nên nổi tiếng.
Ngồi trên quảng trường hút hai điếu thuốc, cậu quyết định tạm thời bỏ thuốc lá. Cậu phải bảo vệ cổ họng của bản thân để đạt được kết quả tốt nhất trong buổi thử giọng.
Gió đêm lành lạnh thổi qua hai gò má, Du Vụ hơi mệt mỏi, đang chuẩn bị rời quảng trường về khách sạn đi ngủ, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng đàn violin du dương trầm bổng, ngay sau đó một giọng nam vang lên. Lúc đầu giọng hát hơi yếu, có chút ngượng ngùng, hát đến đoạn điệp khúc giọng cậu ta mới to lên, âm thanh mặc dù hơi run nhưng đã bắt đầu mang theo sự tự tin và vui vẻ.
Giọng của chàng trai này hơi thiên về trung tính, rất êm tai và đặc biệt, Du Vụ không tự chủ được theo đoàn người bước đến phía bên kia.
Hai nam một nữ đứng phía trước đài phun nước, trên mặt đất là một hộp đàn violin và một hộp đàn guitar. Cô gái kéo violin, một niên thiếu đang hát, người còn lại đập phách cho cậu ta.
Thoạt nhìn ba người khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt của hai người đánh đàn bình thường, nhưng người đang hát kia thì vô cùng đẹp. Nét đẹp của cậu không giống kiểu đẹp tỏa ra ánh mặt trời rực rỡ của những nam sinh bình thường, mà là rất tinh tế. Nhưng kiểu đẹp này không làm cho cậu giống con gái. Ánh mắt cậu cực kỳ mềm mại, cậu có một đôi mắt đen tròn xoe rạng rỡ như được khảm hai ngôi sao đang tỏa sáng, khóe môi cậu ẩn chứa nụ cười.
Cậu có vẻ rất thông minh, rất sạch sẽ, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng tạo cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Thấy khuôn mặt cậu trong một chớp mắt, Du Vụ sửng sốt. Từ nhỏ đến lớn, hầu hết người gặp Du Vụ lần đầu tiên đều nói cậu rất đẹp, mặc dù cậu không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại trỗi lên chút kiêu căng hãnh diện. Du Vụ luôn luôn tự tin về khuôn mặt cậu, nhưng nhìn thấy người trước mắt này, cậu mới biết cái gì gọi là ‘cảnh đẹp ý vui, nhìn người đẹp cũng thấy no.’
Khiến cậu càng kinh ngạc chính là giọng ca của cậu ta, sạch sẽ giống như con người cậu ta vậy.
Hát xong, mấy cô gái cười khúc khích ném vài tờ tiền giấy vào trong hộp đàn violin trên mặt đất, quần chúng vây quanh khen, ”Chàng trai trẻ, hát hay lắm, thêm bài nữa đi!”
Những người khác hùa theo, ”Thêm bài nữa, thêm bài nữa đi…”
Chàng trai rõ ràng không quen hát ở nơi đông người, khuôn mặt cậu hơi đỏ lên, dưới sự cổ vũ của người qua đường và hai người bạn, cậu hắng giọng, hát thêm một bài. Lần này cậu hát bài ”Tôi muốn đi xa”, một ca khúc nổi tiếng của thiên hậu Ngôn Tiêu Duyệt. Nam sinh đánh guitar đệm nhạc giúp cậu.
‘Sáu giờ sáng, bầu trời màu lam nhạt, thức dậy trong cơn ác mộng hỗn loạn, nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ quen thuộc, tôi đột nhiên cảm thấy một chút khó chịu. Phải chăng mỗi ngày luôn không thay đổi? Phải chăng đây là tương lai mà tôi muốn? Oh, tôi rất muốn rời đi, thực sự muốn thực sự muốn rời đi. Đến nông thôn, đến nơi hoang dã, đến với biển rộng. Mạo hiểm, trải nghiệm, du ngoạn. Oh oh oh… Tôi muốn đi xa. Tôi muốn đi lang thang…’
“Tôi muốn đi xa,” ca từ của bài hát đơn giản mộc mạc, biểu lộ trạng thái gấp rút muốn thay đổi hiện trạng, muốn thoát khỏi xiềng xích, Du Vụ vào thời kỳ nổi loạn từng rất thích bài hát này, mỗi khi cậu cảm thấy mệt mỏi đều bật ra lắng nghe.
Tiếng hát của Ngôn Tiêu Duyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tạo ra sự tản mạn và phóng khoáng cho bài hát, còn giọng hát của chàng trai nọ lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt. Không hề giận giữ cũng không còn ngần ngại, mà là sự tự tin hoàn toàn, tràn ngập tưởng tượng và kỳ vọng về tương lai và nơi xa phương.
Bài hát này của thiên hậu Ngôn Tiêu Duyệt đã từng nổi tiếng khắp cả nước, hiện tại vẫn là ca khúc nhất định phải hát khi đi hát karaoke của nhiều thanh niên, vậy nên rất nhiều cô gái trong đám đông hát theo chàng trai kia.
Sau khi ca khúc kết thúc, chiếc hộp đàn trên mặt đất ngay lập tức càng nhiều tiền.
”Cậu hát thật sự rất êm tai!”
”Còn hay hơn bản gốc!”
”Hát tiếp bài nữa đi!”
Nghe được lời khen của mọi người, khuôn mặt chàng trai đỏ bừng lên. Cậu ngượng ngùng cúi đầu cảm ơn mọi người, sau đó túm lấy cánh tay hai người bạn, ”Tiểu Mễ, A Kiệt, chúng ta về nhà đi, về muộn mẹ tớ lại cằn nhằn.”
”Về thôi.” Tiểu Mễ gật đầu.
A Kiệt vừa thu dọn đàn, vừa cười nói với khán giả đang phát ra tiếng rên rỉ thất vọng, ”Đêm mai chúng em còn đến đây biểu diễn, nếu mọi người muốn nghe thì đến đây sớm ạ.”
Đường quay về khách sạn của Du Vụ vừa khéo cùng đường với ba người kia. Nhìn bóng dáng của chàng trai nọ, Du Vụ nghĩ, nếu cậu ta cũng tham gia Ngôi sao tương lai, chắc chắn cậu ta sẽ là đối thủ mạnh của cậu.
Vừa nghĩ thế, cậu nghe được đoạn đối thoại của ba người.
”Tiểu Tuyền, bồ chắc là sẽ không hồi hộp chứ?” Tiểu Mễ hỏi.
Trạm Tuyền gãi gãi đầu, ”Ừ, hình như có…”
”Thật không hiểu nổi bồ, biểu diễn piano trong hội trường nhiều người như vậy không hồi hộp chút nào, mới hát vài bài đã căng thẳng là sao?” A Kiệt nói.
”A, tớ không biết nữa, có lẽ bởi vì tớ rất ít khi hát trước mặt người khác, nên không quen…”
”Không quen thì phải nhanh chóng tập làm quen đi, vài ngày nữa là bồ phải tham gia buổi thử giọng rồi…”
”Ừ…”
…
Du Vụ bật cười, đã nói mà, giọng hát của cậu ta hay như vậy nếu không làm ca sĩ thì thật đáng tiếc, hóa ra cậu ta cũng đăng ký tham dự cuộc thi.
Đi đến trước trạm xe bus, cách ba người kia hai, ba mét, Du Vụ tựa ở biển quảng cáo, thỉnh thoảng lại nhìn chàng trai gọi là Trạm Tuyền kia. Sau vài lần, cậu đột nhiên chú ý người đang đứng bên cạnh cậu ta nhìn quen quen.
Vẫn là quần tây màu đen, hai tay xỏ túi quần, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ nghe nhạc.
Du Vụ nhận ra cậu ta là người cậu gặp trên tàu hỏa, không khỏi cảm thán trong lòng, thế giới này thật nhỏ. Một thời gian dài sau đó, nghiệt duyên của hai người càng ngày càng sâu thì những lời này nghiễm nhiên biến thành… thế giới này thật con mẹ nó nhỏ!
Khuất Hàn trong lòng cũng nghĩ thầm thế giới này thật nhỏ.
Lúc đi đăng ký tham gia Ngôi sao tương lai, anh thấy Du Vụ. Cậu và Mạch Tử cầm ô, vừa uống nước vừa nói chuyện. Họ cứ tưởng giọng nói của họ rất nhỏ, kì thật không ít nam nữ xung quanh nghe được lời bình luận ác độc của họ. Những người đó đứng lệch với phía họ, nên họ không hề hay biết con mắt trợn tròn của mọi người và ánh mắt nhìn chăm chú của Khuất Hàn.
Buổi tối hôm sau, Trạm Tuyền vì muốn luyện tập lòng can đảm nên cùng hai người bạn đến quảng trường đông người ca hát. Mấy ngày nay Khuất Hàn luôn theo gót chân Trạm Tuyền nên anh cũng tới quảng trường.
Giọng của cậu rất giống giọng Trạm Khê. Lúc Trạm Khê rảnh rỗi, anh cũng thích gào thét ca hát. Nghe Trạm Tuyền hát, Khuất Hàn không nhịn được lại nghĩ đến Trạm Khê, tâm trạng hơi áp lực.
Mãi cho đến khi Trạm Tuyền và hai người bạn thu dọn đàn violin và guitar chuẩn bị trở về nhà, anh theo họ đến trạm xe bus, lên xe mới nhận ra Du Vụ đang ngồi phía bên phải trước mặt anh.
Không ngờ mới qua một ngày, hai người lại không hẹn mà gặp.
Mặc dù Khuất Hàn quyết định tham gia ‘Ngôi sao tương lai’ là vì muốn ở nơi bí mật bảo vệ Trạm Tuyền, nhưng anh cũng không định tùy tiện qua loa cho xong. Anh có thói quen là dù làm gì, chỉ cần có quyết tâm cao độ sẽ đạt kết quả tốt nhất. Ngoài ra, nếu anh có thể thuận lợi đi sâu vào vòng trong, cũng xem như loại bỏ một vài chướng ngại vật cho Trạm Tuyền.
Nghĩ thế, khi buổi thử giọng sắp diễn ra, dù anh không có kiên nhẫn để đi dạo phố, anh cũng tranh thủ đến trung tâm thương mại, định mua một vài bộ đồ mới để mặc vào thời gian thi đấu. Kết quả khi anh đi vào một cửa hàng thì thấy Du Vụ mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean xanh mở cửa một trong số phòng thay đồ bước ra.
Du Vụ cúi đầu chỉ lo để ý đến áo của mình, cậu đến trước gương để ngắm nhìn thì mới thấy Khuất Hàn cầm một chiếc áo phông xanh đứng ở phía sau cậu.
Trong giây lát ánh mắt gặp nhau trong gương, hai người trong lòng đều nghĩ, sao lại trùng hợp như thế?
Khuất Hàn rất nhanh thu hồi đường nhìn, vẻ mặt lạnh lùng bước ngang qua người cậu, đi vào phòng thay đồ.
Hừ, tỏ vẻ lạnh lùng cái quái gì chứ! Du Vụ bĩu môi, nhìn quần áo trên người mình, cảm thấy hài lòng, liền nói với nhân viên cửa hàng, ”Em lấy hết đồ đang mặc, phiền chị đóng gói giúp em.”
Cậu đang quẹt thẻ trả tiền thì Khuất Hàn đi ra từ phòng thay đồ, Du Vụ vô thức liếc nhìn anh một cái.
Nhiều lần nhìn thấy anh, anh toàn mặc đồ đen. Đột nhiên thấy anh mặc đồ xanh, Du Vụ có chút không quen, nhưng mà nhìn rất đẹp…
Cậu ta đẹp hay xấu thì liên quan gì đến mày, mày không phải nữ sinh, ở đây mê trai gì chứ! Du Vụ khinh thường bản thân, vội vàng cầm quần áo được nhân viên cửa hàng bọc lại cẩn thận mà bước đi.
Mua quần áo xong, Du Vụ thấy trên đường có người bán hàng rong bán dây chuyền, mũ và các đồ trang sức. Muốn tham gia thi hát, thực lực đương nhiên là quan trọng nhất, ngoại hình và khí chất thường thường có thể bù đắp vào một số khuyết điểm. Có thể khiến bản thân hấp dẫn hơn thì cứ làm thôi.
Nhiều thanh niên đang chọn lựa trong gian hàng, Du Vụ cũng cúi người chọn mũ.
Đột nhiên có người hét lên, ”Có trộm…”
Du Vụ hoảng hốt, vô thức chạm vào túi tiền của mình, khuôn mặt bỗng chốc biến đổi.
Tên trộm chết tiệt, dám trộm đồ trên người ông nội mày, điện thoại di động và ví tiền đã biến mất!
Ngay lúc cậu đang lo lắng và giận dữ thì một thanh niên cao lớn tóm lấy tay của một đứa trẻ đang lén lút, bẻ tay đứa bé ra phía sau, khuỷu tay phải cậu ta bị vắt ra sau lưng.
Cậu nhóc đau đớn đến mức nước mắt chảy ào ạt, oa oa kêu to, ”A… giết người…”
Người đàn ông trẻ tuổi mặc kệ cậu nhóc kêu khóc, tay kia tiến vào trong túi của cậu ta, rút ra một chiếc ví và một chiếc điện thoại di động.
Người qua đường chỉ trỏ, ”Hóa ra thằng nhóc này là một tên trộm!”
”Hì, của cậu phải không?” Chàng trai trẻ tuổi ném di động và ví tiền cho Du Vụ.
Du Vụ nhận được, nhìn kỹ một lúc, xác thực là đồ của mình, cảm kích nói, ”Cám ơn anh!”
Sau đó, cậu kiểm tra ví, kẻ trộm nhỏ chỉ mới trộm được, tiền và thẻ bên trong không bị mất, bức ảnh của cả gia đình và biên nhận tham gia thử giọng vẫn còn ở đó. Cậu hít một hơi thật sâu, một lần nữa cảm ơn chàng trai trẻ dũng cảm.
”Đừng khách sáo, được rồi, cậu cũng đăng ký tham gia ‘Ngôi sao tương lai’ à?”
Du Vụ gật đầu, ”Anh cũng đăng ký rồi?”
Nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương, Du Vụ lúc này mới quan sát kỹ anh ta. Người trước mặt khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, rất cao, ước chừng 1m85, không đẹp trai, khuôn mặt chỉ có thể coi là nghiêm chỉnh mà thôi. Dáng người anh ta rắn chắc, tỏa ra sự hào hiệp và khí phách. Lúc cười dường như biến thành một người khác, mặt mày cong cong, hơi trẻ con.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, kẻ trộm nhỏ kia đột nhiên đạp cho chàng trai kia một đạp, sau đó thừa dịp anh bị đau thì khéo léo lách mình thoát khỏi sự kiềm chế của anh, chạy nhanh như chớp.
”Thằng nhóc…”
Thấy chàng trai chuẩn bị chạy theo, Du Vụ vội vàng kéo anh lại, thở dài nói, ”Quên đi, không đuổi kịp đâu.”
”Coi như nó trốn nhanh, lần sau anh mà bắt gặp, anh nhất định đánh gãy xương nó!” Chàng trai hùng hùng hổ hổ nói, ”Được rồi, anh là Lê Tử Tịnh, còn cậu?”
”Em là Du Vụ.”
Vẻ mặt của Lê Tử Tịnh có chút kì dị, ”Vưu Vật?” (Du Vụ và Vưu Vật đều phát âm là youwu; Vưu Vật có nghĩa là báu vật, thứ hiếm lạ, rất quý)
Sau hiểu lầm lần thứ n, Du Vụ lười tức giận, khoát tay tỏ ra không có việc gì mà giải thích, ”Du (bơi) trong Du Vịnh (bơi lội), Vụ (sương) trong Vụ Khí (sương mù).”
”A…” Lê Tử Tịnh nói, ”Anh là người thành phố K, nghe giọng cậu thì cậu không phải người thành phố Y phải không? Cậu từ đâu đến?”
”Thành phố D.” Du Vụ trả lời.
Trước đây Du Vụ không quen bắt chuyện với người lạ, lúc này người xa quê hương khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, hơn nữa ấn tượng đầu tiên của cậu với Lê Tử Tịnh không tệ, hai người đều đăng ký tham gia ‘Ngôi sao tương lai’, không chừng sau này có thể gặp mặt, cho nên cậu vui lòng kết bạn với anh.
”A? Thành phố biển phải không? Cách đây không lâu anh mới đến đó chơi…”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, lập tức rút ngắn khoảng cách.
”Đúng rồi, bây giờ cậu đang ở đâu?” Sóng vai nhau ở cuối con đường cho người đi bộ, Lê Tử Tịnh hỏi.
Du Vụ nói tên khách sạn, có chút bực bội nói, ”Khách sạn hơi xa địa điểm thử giọng, bây giờ rất khó tìm được khách sạn ở quanh chỗ đó, nếu ngày mốt mà bị kẹt xe, em liền xong đời rồi…”
”Anh đã đặt một phòng cách đó không xa, hay là chúng ta ở cùng nhau đi.” Lê Tử Tịnh chất phác thẳng thắn nói, ”Vừa khéo có thể chia đôi tiền thuê phòng, cuộc thi diễn ra trong nhiều ngày, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.”
Du Vụ hơi động tâm nhưng cậu có chút chần chừ, ”Anh đặt phòng như thế nào?”
”Phòng tiêu chuẩn.”
Phòng tiêu chuẩn có hai giường…
Du Vụ trên dưới đánh giá Lê Tử Tịnh. Người này mặc dù bề ngoài mạnh mẽ lại có võ, có vẻ hung ác nhưng không phải là người xấu. Lúc nói chuyện phiến thậm chí có thể nhận ra anh ta thiếu thận trọng, có gì nói nấy, quan trọng hơn là, dọc đường đi anh ta lén lút nhìn những cô gái xinh đẹp mặt quần áo mát mẻ mà xấu hổ đỏ mặt. Du Vụ kết luận, anh ta một trăm phần trăm là thẳng nam còn tinh khiết.
Cậu suy nghĩ một chút rồi đáp, ”Được, chúng ta ở cùng nhau.”
Đi dạo xung quanh một vòng, Lê Tử Tịnh theo Du Vụ về khách sạn cậu ở trả phòng rồi đi đến chỗ anh. Lúc thang máy đi lên thì Du Vụ tình cờ gặp lại Khuất Hàn, cậu giống như gặp quỷ trừng mắt nhìn anh.
Khuất Hàn đứng ở ngoài cửa thang máy cũng ngây ngẩn cả người.
Lê Tử Tịnh hồn nhiên không phát hiện ra bầu không khí quái lạ, bấm nút giữ cửa của thang máy nói với Khuất Hàn ở phía đối diện, ”Người anh em, nhanh vào đi.”
Khuất Hàn mím môi, đi vào thang máy, đứng quay lưng về phía hai người họ.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có ba người.
Lê Tử Tịnh nói với Du Vụ, ”Lát nữa về phòng cậu tắm trước đi.”
Du Vụ hơi mệt mỏi, không khách sáo với anh nữa, ngáp một cái xong lẩm bẩm nói, ”Được.”
Lê Tử Tịnh đột nhiên kêu to, ”A… Anh quên mua bao rồi!” (bao da điện thoại di động, nhưng trong hoàn cảnh này người khác sẽ nghĩ là bao cao su =)))
Lúc giới thiệu họ tên của nhau thì Lê Tử Tịnh đã nói với cậu là anh đi mua bao ốp điện thoại di động. Du Vụ vừa mệt lại vừa buồn ngủ, đầu óc hơi choáng váng, nên không cảm thấy những lời này của anh ta có gì sai, ”Ngày mai hãy mua, muộn thế này rồi, không dùng cũng chẳng sao…”
”Không được, không dùng bẩn lắm!”
”Được rồi, anh muốn mua thì đi mua đi, em về phòng trước đây…”
Đến tầng mười tám, Du Vụ và Khuất Hàn đều bước ra khỏi thang máy.
Hai người một trước một sau đi trên hành lang, ánh đèn mờ ảo làm giác quan và tư duy không rõ, khiến người ta có cảm giác trong mộng ảo.
Nheo mắt lại nhìn Khuất Hàn ở phía trước, Du Vụ cảm thấy bóng lưng anh quen quen.
Mơ màng đến trước cửa phòng Lê Tử Tịnh, Du Vụ phát hiện phòng Khuất Hàn ở ngay phía đối diện, cậu kinh ngạc mở to miệng.
Chuyện này… trùng hợp đến mức không tin được!!
Thân thể Khuất Hàn cứng đờ, anh sững người một lúc mới mở cửa.
Tích… Tích…
Âm thanh thẻ phòng chạm vào cảm ứng trên cửa phòng của hai người trước sau vang lên, Khuất Hàn không thèm liếc nhìn Du Vụ, nhanh chóng đẩy cửa bước vào, sau đó đóng sầm cửa lại. Du Vụ bị tiếng động đó làm cho giật mình, cơn buồn ngủ giảm đi không ít, cậu vỗ ngực nghi hoặc không sao giải thích được, chết tiệt, tại sao mỗi lần cậu ta nhìn mình, ánh mắt lại kì quái đến thế?
Cậu và cậu ta căn bản không quen nhau mà!
Tiết trời vô cùng nóng, những bộ trang phục đẹp đẽ mà các chàng trai cô gái mặc trên người không còn thoải mái dễ chịu nữa. Họ đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt cũng bắt đầu nhăn nhó.
May mà Mạch Tử cẩn thận, không chỉ mang theo ô, nước khoáng và một chiếc quạt điện mini để chống nắng, mà còn đưa theo PSP và MP4 để giết thời gian. Du Vụ và Mạch Tử khe khẽ ác miệng bàn luận về vẻ bề ngoài và cách ăn mặc của những người khác, cảm thấy đứng chờ cũng không quá khó khăn.
Khi cậu điền xong bảng đăng ký đã gần mười giờ. Nhân viên đưa cho cậu một tờ biên nhận, mặt trên viết buổi thử giọng của cậu diễn ra vào buổi sáng bốn ngày sau đó.
Mạch Tử phiền muộn nói, ”Làm sao bây giờ, ba chị trước đó đã giúp chị đăng ký một lớp học diễn thuyết, ngày mốt nhập học rồi, ba chị gọi điện bảo ngày mai chị phải về nhà, chị không thể cùng cậu tham gia buổi thử giọng.”
Du Vụ cười nói, ”Không sao, em nhất định sẽ vào vòng chung kết, chị xem trên TV cũng được.”
”Ha, có tự tin là được rồi, lớp diễn thuyết của chị diễn ra trong hai mươi ngày, cậu không chỉ vào vòng chung kết, mà phải vào trận chung kết! Đến lúc đó chị hoàn thành khóa học, chị trở lại thành phố Y làm đội trưởng đội cổ vũ cho cậu!”
”Không thành vấn đề, chờ xem đi.”
Buổi chiều, Du Vụ cùng Mạch Tử đi tham quan trường đại học Y, ngày hôm sau đến một vài địa điểm du lịch nổi tiếng trong thành phố Y chơi một vòng, chạng vạng tối, ăn cơm xong, Mạch Tử lên tàu trở về nhà.
Rời khỏi nhà ga, Du Vụ không muốn quay về khách sạn, cậu một mình bắt taxi đi lang thang không mục đích trong thành phố Y. Bóng đêm ngày càng đen, đèn nê ông sáng lên, ở con đường xa lạ, thoáng qua dòng người xa lạ, trong lòng cậu không hiểu sao lại cảm thấy cô đơn vắng vẻ.
Bên ngoài làm bộ không sao nhưng đến thành phố Y, cậu lại bị chút kích thích.
Nếu như có thể, Du Vụ cũng muốn học đại học giống như Mạch Tử. Tuy nhiên, cậu biết bản thân sẽ không thực sự học bài, cậu không muốn lãng phí bốn năm của bản thân và tiền bạc của ba mẹ để đi lêu lổng. Cậu muốn học đại học chỉ bởi vì cậu còn muốn tiếp tục sống những ngày thảnh thơi không lo nghĩ của sinh viên. Dù sao, cậu cũng chỉ là một chàng trai mười tám tuổi, cậu sẽ sợ hãi và mờ mịt khi phải đối mặt với xã hội khắc nghiệt và tương lai không thể đoán trước.
Ngoại trừ ca hát nhảy múa và khuôn mặt ưa nhìn ra, Du Vụ không có lợi thế gì khác. Cậu không cam lòng chỉ ở trong siêu thị của ba bình thường trải qua suốt đời. Cậu biết nếu cậu muốn thay đổi số phận, cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này để có thể trở nên nổi tiếng.
Ngồi trên quảng trường hút hai điếu thuốc, cậu quyết định tạm thời bỏ thuốc lá. Cậu phải bảo vệ cổ họng của bản thân để đạt được kết quả tốt nhất trong buổi thử giọng.
Gió đêm lành lạnh thổi qua hai gò má, Du Vụ hơi mệt mỏi, đang chuẩn bị rời quảng trường về khách sạn đi ngủ, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng đàn violin du dương trầm bổng, ngay sau đó một giọng nam vang lên. Lúc đầu giọng hát hơi yếu, có chút ngượng ngùng, hát đến đoạn điệp khúc giọng cậu ta mới to lên, âm thanh mặc dù hơi run nhưng đã bắt đầu mang theo sự tự tin và vui vẻ.
Giọng của chàng trai này hơi thiên về trung tính, rất êm tai và đặc biệt, Du Vụ không tự chủ được theo đoàn người bước đến phía bên kia.
Hai nam một nữ đứng phía trước đài phun nước, trên mặt đất là một hộp đàn violin và một hộp đàn guitar. Cô gái kéo violin, một niên thiếu đang hát, người còn lại đập phách cho cậu ta.
Thoạt nhìn ba người khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt của hai người đánh đàn bình thường, nhưng người đang hát kia thì vô cùng đẹp. Nét đẹp của cậu không giống kiểu đẹp tỏa ra ánh mặt trời rực rỡ của những nam sinh bình thường, mà là rất tinh tế. Nhưng kiểu đẹp này không làm cho cậu giống con gái. Ánh mắt cậu cực kỳ mềm mại, cậu có một đôi mắt đen tròn xoe rạng rỡ như được khảm hai ngôi sao đang tỏa sáng, khóe môi cậu ẩn chứa nụ cười.
Cậu có vẻ rất thông minh, rất sạch sẽ, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng tạo cho người ta ấn tượng sâu sắc.
Thấy khuôn mặt cậu trong một chớp mắt, Du Vụ sửng sốt. Từ nhỏ đến lớn, hầu hết người gặp Du Vụ lần đầu tiên đều nói cậu rất đẹp, mặc dù cậu không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại trỗi lên chút kiêu căng hãnh diện. Du Vụ luôn luôn tự tin về khuôn mặt cậu, nhưng nhìn thấy người trước mắt này, cậu mới biết cái gì gọi là ‘cảnh đẹp ý vui, nhìn người đẹp cũng thấy no.’
Khiến cậu càng kinh ngạc chính là giọng ca của cậu ta, sạch sẽ giống như con người cậu ta vậy.
Hát xong, mấy cô gái cười khúc khích ném vài tờ tiền giấy vào trong hộp đàn violin trên mặt đất, quần chúng vây quanh khen, ”Chàng trai trẻ, hát hay lắm, thêm bài nữa đi!”
Những người khác hùa theo, ”Thêm bài nữa, thêm bài nữa đi…”
Chàng trai rõ ràng không quen hát ở nơi đông người, khuôn mặt cậu hơi đỏ lên, dưới sự cổ vũ của người qua đường và hai người bạn, cậu hắng giọng, hát thêm một bài. Lần này cậu hát bài ”Tôi muốn đi xa”, một ca khúc nổi tiếng của thiên hậu Ngôn Tiêu Duyệt. Nam sinh đánh guitar đệm nhạc giúp cậu.
‘Sáu giờ sáng, bầu trời màu lam nhạt, thức dậy trong cơn ác mộng hỗn loạn, nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ quen thuộc, tôi đột nhiên cảm thấy một chút khó chịu. Phải chăng mỗi ngày luôn không thay đổi? Phải chăng đây là tương lai mà tôi muốn? Oh, tôi rất muốn rời đi, thực sự muốn thực sự muốn rời đi. Đến nông thôn, đến nơi hoang dã, đến với biển rộng. Mạo hiểm, trải nghiệm, du ngoạn. Oh oh oh… Tôi muốn đi xa. Tôi muốn đi lang thang…’
“Tôi muốn đi xa,” ca từ của bài hát đơn giản mộc mạc, biểu lộ trạng thái gấp rút muốn thay đổi hiện trạng, muốn thoát khỏi xiềng xích, Du Vụ vào thời kỳ nổi loạn từng rất thích bài hát này, mỗi khi cậu cảm thấy mệt mỏi đều bật ra lắng nghe.
Tiếng hát của Ngôn Tiêu Duyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tạo ra sự tản mạn và phóng khoáng cho bài hát, còn giọng hát của chàng trai nọ lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt. Không hề giận giữ cũng không còn ngần ngại, mà là sự tự tin hoàn toàn, tràn ngập tưởng tượng và kỳ vọng về tương lai và nơi xa phương.
Bài hát này của thiên hậu Ngôn Tiêu Duyệt đã từng nổi tiếng khắp cả nước, hiện tại vẫn là ca khúc nhất định phải hát khi đi hát karaoke của nhiều thanh niên, vậy nên rất nhiều cô gái trong đám đông hát theo chàng trai kia.
Sau khi ca khúc kết thúc, chiếc hộp đàn trên mặt đất ngay lập tức càng nhiều tiền.
”Cậu hát thật sự rất êm tai!”
”Còn hay hơn bản gốc!”
”Hát tiếp bài nữa đi!”
Nghe được lời khen của mọi người, khuôn mặt chàng trai đỏ bừng lên. Cậu ngượng ngùng cúi đầu cảm ơn mọi người, sau đó túm lấy cánh tay hai người bạn, ”Tiểu Mễ, A Kiệt, chúng ta về nhà đi, về muộn mẹ tớ lại cằn nhằn.”
”Về thôi.” Tiểu Mễ gật đầu.
A Kiệt vừa thu dọn đàn, vừa cười nói với khán giả đang phát ra tiếng rên rỉ thất vọng, ”Đêm mai chúng em còn đến đây biểu diễn, nếu mọi người muốn nghe thì đến đây sớm ạ.”
Đường quay về khách sạn của Du Vụ vừa khéo cùng đường với ba người kia. Nhìn bóng dáng của chàng trai nọ, Du Vụ nghĩ, nếu cậu ta cũng tham gia Ngôi sao tương lai, chắc chắn cậu ta sẽ là đối thủ mạnh của cậu.
Vừa nghĩ thế, cậu nghe được đoạn đối thoại của ba người.
”Tiểu Tuyền, bồ chắc là sẽ không hồi hộp chứ?” Tiểu Mễ hỏi.
Trạm Tuyền gãi gãi đầu, ”Ừ, hình như có…”
”Thật không hiểu nổi bồ, biểu diễn piano trong hội trường nhiều người như vậy không hồi hộp chút nào, mới hát vài bài đã căng thẳng là sao?” A Kiệt nói.
”A, tớ không biết nữa, có lẽ bởi vì tớ rất ít khi hát trước mặt người khác, nên không quen…”
”Không quen thì phải nhanh chóng tập làm quen đi, vài ngày nữa là bồ phải tham gia buổi thử giọng rồi…”
”Ừ…”
…
Du Vụ bật cười, đã nói mà, giọng hát của cậu ta hay như vậy nếu không làm ca sĩ thì thật đáng tiếc, hóa ra cậu ta cũng đăng ký tham dự cuộc thi.
Đi đến trước trạm xe bus, cách ba người kia hai, ba mét, Du Vụ tựa ở biển quảng cáo, thỉnh thoảng lại nhìn chàng trai gọi là Trạm Tuyền kia. Sau vài lần, cậu đột nhiên chú ý người đang đứng bên cạnh cậu ta nhìn quen quen.
Vẫn là quần tây màu đen, hai tay xỏ túi quần, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ nghe nhạc.
Du Vụ nhận ra cậu ta là người cậu gặp trên tàu hỏa, không khỏi cảm thán trong lòng, thế giới này thật nhỏ. Một thời gian dài sau đó, nghiệt duyên của hai người càng ngày càng sâu thì những lời này nghiễm nhiên biến thành… thế giới này thật con mẹ nó nhỏ!
Khuất Hàn trong lòng cũng nghĩ thầm thế giới này thật nhỏ.
Lúc đi đăng ký tham gia Ngôi sao tương lai, anh thấy Du Vụ. Cậu và Mạch Tử cầm ô, vừa uống nước vừa nói chuyện. Họ cứ tưởng giọng nói của họ rất nhỏ, kì thật không ít nam nữ xung quanh nghe được lời bình luận ác độc của họ. Những người đó đứng lệch với phía họ, nên họ không hề hay biết con mắt trợn tròn của mọi người và ánh mắt nhìn chăm chú của Khuất Hàn.
Buổi tối hôm sau, Trạm Tuyền vì muốn luyện tập lòng can đảm nên cùng hai người bạn đến quảng trường đông người ca hát. Mấy ngày nay Khuất Hàn luôn theo gót chân Trạm Tuyền nên anh cũng tới quảng trường.
Giọng của cậu rất giống giọng Trạm Khê. Lúc Trạm Khê rảnh rỗi, anh cũng thích gào thét ca hát. Nghe Trạm Tuyền hát, Khuất Hàn không nhịn được lại nghĩ đến Trạm Khê, tâm trạng hơi áp lực.
Mãi cho đến khi Trạm Tuyền và hai người bạn thu dọn đàn violin và guitar chuẩn bị trở về nhà, anh theo họ đến trạm xe bus, lên xe mới nhận ra Du Vụ đang ngồi phía bên phải trước mặt anh.
Không ngờ mới qua một ngày, hai người lại không hẹn mà gặp.
Mặc dù Khuất Hàn quyết định tham gia ‘Ngôi sao tương lai’ là vì muốn ở nơi bí mật bảo vệ Trạm Tuyền, nhưng anh cũng không định tùy tiện qua loa cho xong. Anh có thói quen là dù làm gì, chỉ cần có quyết tâm cao độ sẽ đạt kết quả tốt nhất. Ngoài ra, nếu anh có thể thuận lợi đi sâu vào vòng trong, cũng xem như loại bỏ một vài chướng ngại vật cho Trạm Tuyền.
Nghĩ thế, khi buổi thử giọng sắp diễn ra, dù anh không có kiên nhẫn để đi dạo phố, anh cũng tranh thủ đến trung tâm thương mại, định mua một vài bộ đồ mới để mặc vào thời gian thi đấu. Kết quả khi anh đi vào một cửa hàng thì thấy Du Vụ mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean xanh mở cửa một trong số phòng thay đồ bước ra.
Du Vụ cúi đầu chỉ lo để ý đến áo của mình, cậu đến trước gương để ngắm nhìn thì mới thấy Khuất Hàn cầm một chiếc áo phông xanh đứng ở phía sau cậu.
Trong giây lát ánh mắt gặp nhau trong gương, hai người trong lòng đều nghĩ, sao lại trùng hợp như thế?
Khuất Hàn rất nhanh thu hồi đường nhìn, vẻ mặt lạnh lùng bước ngang qua người cậu, đi vào phòng thay đồ.
Hừ, tỏ vẻ lạnh lùng cái quái gì chứ! Du Vụ bĩu môi, nhìn quần áo trên người mình, cảm thấy hài lòng, liền nói với nhân viên cửa hàng, ”Em lấy hết đồ đang mặc, phiền chị đóng gói giúp em.”
Cậu đang quẹt thẻ trả tiền thì Khuất Hàn đi ra từ phòng thay đồ, Du Vụ vô thức liếc nhìn anh một cái.
Nhiều lần nhìn thấy anh, anh toàn mặc đồ đen. Đột nhiên thấy anh mặc đồ xanh, Du Vụ có chút không quen, nhưng mà nhìn rất đẹp…
Cậu ta đẹp hay xấu thì liên quan gì đến mày, mày không phải nữ sinh, ở đây mê trai gì chứ! Du Vụ khinh thường bản thân, vội vàng cầm quần áo được nhân viên cửa hàng bọc lại cẩn thận mà bước đi.
Mua quần áo xong, Du Vụ thấy trên đường có người bán hàng rong bán dây chuyền, mũ và các đồ trang sức. Muốn tham gia thi hát, thực lực đương nhiên là quan trọng nhất, ngoại hình và khí chất thường thường có thể bù đắp vào một số khuyết điểm. Có thể khiến bản thân hấp dẫn hơn thì cứ làm thôi.
Nhiều thanh niên đang chọn lựa trong gian hàng, Du Vụ cũng cúi người chọn mũ.
Đột nhiên có người hét lên, ”Có trộm…”
Du Vụ hoảng hốt, vô thức chạm vào túi tiền của mình, khuôn mặt bỗng chốc biến đổi.
Tên trộm chết tiệt, dám trộm đồ trên người ông nội mày, điện thoại di động và ví tiền đã biến mất!
Ngay lúc cậu đang lo lắng và giận dữ thì một thanh niên cao lớn tóm lấy tay của một đứa trẻ đang lén lút, bẻ tay đứa bé ra phía sau, khuỷu tay phải cậu ta bị vắt ra sau lưng.
Cậu nhóc đau đớn đến mức nước mắt chảy ào ạt, oa oa kêu to, ”A… giết người…”
Người đàn ông trẻ tuổi mặc kệ cậu nhóc kêu khóc, tay kia tiến vào trong túi của cậu ta, rút ra một chiếc ví và một chiếc điện thoại di động.
Người qua đường chỉ trỏ, ”Hóa ra thằng nhóc này là một tên trộm!”
”Hì, của cậu phải không?” Chàng trai trẻ tuổi ném di động và ví tiền cho Du Vụ.
Du Vụ nhận được, nhìn kỹ một lúc, xác thực là đồ của mình, cảm kích nói, ”Cám ơn anh!”
Sau đó, cậu kiểm tra ví, kẻ trộm nhỏ chỉ mới trộm được, tiền và thẻ bên trong không bị mất, bức ảnh của cả gia đình và biên nhận tham gia thử giọng vẫn còn ở đó. Cậu hít một hơi thật sâu, một lần nữa cảm ơn chàng trai trẻ dũng cảm.
”Đừng khách sáo, được rồi, cậu cũng đăng ký tham gia ‘Ngôi sao tương lai’ à?”
Du Vụ gật đầu, ”Anh cũng đăng ký rồi?”
Nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương, Du Vụ lúc này mới quan sát kỹ anh ta. Người trước mặt khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, rất cao, ước chừng 1m85, không đẹp trai, khuôn mặt chỉ có thể coi là nghiêm chỉnh mà thôi. Dáng người anh ta rắn chắc, tỏa ra sự hào hiệp và khí phách. Lúc cười dường như biến thành một người khác, mặt mày cong cong, hơi trẻ con.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, kẻ trộm nhỏ kia đột nhiên đạp cho chàng trai kia một đạp, sau đó thừa dịp anh bị đau thì khéo léo lách mình thoát khỏi sự kiềm chế của anh, chạy nhanh như chớp.
”Thằng nhóc…”
Thấy chàng trai chuẩn bị chạy theo, Du Vụ vội vàng kéo anh lại, thở dài nói, ”Quên đi, không đuổi kịp đâu.”
”Coi như nó trốn nhanh, lần sau anh mà bắt gặp, anh nhất định đánh gãy xương nó!” Chàng trai hùng hùng hổ hổ nói, ”Được rồi, anh là Lê Tử Tịnh, còn cậu?”
”Em là Du Vụ.”
Vẻ mặt của Lê Tử Tịnh có chút kì dị, ”Vưu Vật?” (Du Vụ và Vưu Vật đều phát âm là youwu; Vưu Vật có nghĩa là báu vật, thứ hiếm lạ, rất quý)
Sau hiểu lầm lần thứ n, Du Vụ lười tức giận, khoát tay tỏ ra không có việc gì mà giải thích, ”Du (bơi) trong Du Vịnh (bơi lội), Vụ (sương) trong Vụ Khí (sương mù).”
”A…” Lê Tử Tịnh nói, ”Anh là người thành phố K, nghe giọng cậu thì cậu không phải người thành phố Y phải không? Cậu từ đâu đến?”
”Thành phố D.” Du Vụ trả lời.
Trước đây Du Vụ không quen bắt chuyện với người lạ, lúc này người xa quê hương khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, hơn nữa ấn tượng đầu tiên của cậu với Lê Tử Tịnh không tệ, hai người đều đăng ký tham gia ‘Ngôi sao tương lai’, không chừng sau này có thể gặp mặt, cho nên cậu vui lòng kết bạn với anh.
”A? Thành phố biển phải không? Cách đây không lâu anh mới đến đó chơi…”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, lập tức rút ngắn khoảng cách.
”Đúng rồi, bây giờ cậu đang ở đâu?” Sóng vai nhau ở cuối con đường cho người đi bộ, Lê Tử Tịnh hỏi.
Du Vụ nói tên khách sạn, có chút bực bội nói, ”Khách sạn hơi xa địa điểm thử giọng, bây giờ rất khó tìm được khách sạn ở quanh chỗ đó, nếu ngày mốt mà bị kẹt xe, em liền xong đời rồi…”
”Anh đã đặt một phòng cách đó không xa, hay là chúng ta ở cùng nhau đi.” Lê Tử Tịnh chất phác thẳng thắn nói, ”Vừa khéo có thể chia đôi tiền thuê phòng, cuộc thi diễn ra trong nhiều ngày, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.”
Du Vụ hơi động tâm nhưng cậu có chút chần chừ, ”Anh đặt phòng như thế nào?”
”Phòng tiêu chuẩn.”
Phòng tiêu chuẩn có hai giường…
Du Vụ trên dưới đánh giá Lê Tử Tịnh. Người này mặc dù bề ngoài mạnh mẽ lại có võ, có vẻ hung ác nhưng không phải là người xấu. Lúc nói chuyện phiến thậm chí có thể nhận ra anh ta thiếu thận trọng, có gì nói nấy, quan trọng hơn là, dọc đường đi anh ta lén lút nhìn những cô gái xinh đẹp mặt quần áo mát mẻ mà xấu hổ đỏ mặt. Du Vụ kết luận, anh ta một trăm phần trăm là thẳng nam còn tinh khiết.
Cậu suy nghĩ một chút rồi đáp, ”Được, chúng ta ở cùng nhau.”
Đi dạo xung quanh một vòng, Lê Tử Tịnh theo Du Vụ về khách sạn cậu ở trả phòng rồi đi đến chỗ anh. Lúc thang máy đi lên thì Du Vụ tình cờ gặp lại Khuất Hàn, cậu giống như gặp quỷ trừng mắt nhìn anh.
Khuất Hàn đứng ở ngoài cửa thang máy cũng ngây ngẩn cả người.
Lê Tử Tịnh hồn nhiên không phát hiện ra bầu không khí quái lạ, bấm nút giữ cửa của thang máy nói với Khuất Hàn ở phía đối diện, ”Người anh em, nhanh vào đi.”
Khuất Hàn mím môi, đi vào thang máy, đứng quay lưng về phía hai người họ.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có ba người.
Lê Tử Tịnh nói với Du Vụ, ”Lát nữa về phòng cậu tắm trước đi.”
Du Vụ hơi mệt mỏi, không khách sáo với anh nữa, ngáp một cái xong lẩm bẩm nói, ”Được.”
Lê Tử Tịnh đột nhiên kêu to, ”A… Anh quên mua bao rồi!” (bao da điện thoại di động, nhưng trong hoàn cảnh này người khác sẽ nghĩ là bao cao su =)))
Lúc giới thiệu họ tên của nhau thì Lê Tử Tịnh đã nói với cậu là anh đi mua bao ốp điện thoại di động. Du Vụ vừa mệt lại vừa buồn ngủ, đầu óc hơi choáng váng, nên không cảm thấy những lời này của anh ta có gì sai, ”Ngày mai hãy mua, muộn thế này rồi, không dùng cũng chẳng sao…”
”Không được, không dùng bẩn lắm!”
”Được rồi, anh muốn mua thì đi mua đi, em về phòng trước đây…”
Đến tầng mười tám, Du Vụ và Khuất Hàn đều bước ra khỏi thang máy.
Hai người một trước một sau đi trên hành lang, ánh đèn mờ ảo làm giác quan và tư duy không rõ, khiến người ta có cảm giác trong mộng ảo.
Nheo mắt lại nhìn Khuất Hàn ở phía trước, Du Vụ cảm thấy bóng lưng anh quen quen.
Mơ màng đến trước cửa phòng Lê Tử Tịnh, Du Vụ phát hiện phòng Khuất Hàn ở ngay phía đối diện, cậu kinh ngạc mở to miệng.
Chuyện này… trùng hợp đến mức không tin được!!
Thân thể Khuất Hàn cứng đờ, anh sững người một lúc mới mở cửa.
Tích… Tích…
Âm thanh thẻ phòng chạm vào cảm ứng trên cửa phòng của hai người trước sau vang lên, Khuất Hàn không thèm liếc nhìn Du Vụ, nhanh chóng đẩy cửa bước vào, sau đó đóng sầm cửa lại. Du Vụ bị tiếng động đó làm cho giật mình, cơn buồn ngủ giảm đi không ít, cậu vỗ ngực nghi hoặc không sao giải thích được, chết tiệt, tại sao mỗi lần cậu ta nhìn mình, ánh mắt lại kì quái đến thế?
Cậu và cậu ta căn bản không quen nhau mà!
Tác giả :
Tiểu Mật