Bắc Cung Huyền Vũ
Chương 2
“ hiểu biết về mùa xuân!”
“Xuân miên bất giác hiểu, xử xử văn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu?”
“Vịnh hoài cổ tích.”
“Quần sơn vạn hác phó kinh môn, sinh trường minh phi thượng hữu thôn. Nhất khứ tử thai liên sóc mạc, độc lưu thanh trủng hướng hoàng hôn. Họa đồ tỉnh thức xuân phong diện, hoàn bội không quy nguyệt dạ hồn; thiên tái tỳ bà tác hồ ngữ, phân minh oán hận khúc trung luận.”
“ Tỳ bà hành!” Phu tử vừa nói tên, nàng suy nghĩ một lát, lập tức đáp: “ sông Tầm Dương đêm đầu tiễn khách, lá phong hoa lau xào xạc mùa thu, chủ nhân xuống ngựa khách ở thuyền, nâng rượu muốn uống, bỏ mặc thuyền… chưa thành điệu hát, trước hữu tình!”
“ Tốt, ngừng!” Phu tử nói: “ Đông thuyền tây phản tiểu vô ngôn!” Tiếp theo là câu gì?”
“ Duy kiến giang tâm thu nguyệt bạch!” Nàng nói tiếp.
“Tương phùng hà tất tằng tương thức” lại một câu nữa.
“ Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân!”
“ Xuân giang hoa triêu thu nguyệt dạ” Bắt đầu ngâm tới câu cuối cùng.
“ Xuân giang hoa triêu thu nguyệt dạ, vãng vãng thủ tửu hoàn độc khuynh. . . . . . Tọa trung khấp hạ thùy tối đa, giang châu ti mã thanh sam thấp” Phía sau lại một đoạn “ Tỳ bà hành”, lưu loát đọc xong.
Hai vợ chồng Thượng Quan Nghiệp ở một bên xem liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục xem phu tử dạy học.
“ Bốn cộng sáu” Phu tử thì thầm.
“ Bốn…” một, hai, ba, bốn, nàng một viên lại một viên đẩy hạt châu lên “ Sáu…” Năm, sáu. Tốt lắm.
Trên bàn tính toán chỉ có bốn hạt châu, một hàng toàn bộ bị đẩy lên trên, một hàng thì có hai viên “ Được số mấy đây?” Phu tử hỏi.
“ Số mấy?” nét mặt của nàng mười phần mê muội, do dự thật lâu, lại đem một hàng hạt châu đẩy xuống, nhẹ nhàng hạ xuống một hàng.
“Về không!” Phu tử cũng không tức giận, chỉ chỉnh sửa lại tính toán của nàng.
Nàng nghe lời làm theo.”Một cộng hai.” Phu tử lại ra đề.
“Một.” Ngón trỏ đem một hạt châu đẩy lên trên, “ hai” lại đẩy lên một viên nữa.
Sau khi tính toán trên bàn tính cũng chỉ có một con số.
“Hai cộng một nữa?”
“Hai.” Một, hai. Nàng đếm hai hạt châu “Một.” lại đem một hạt đẩy xuống.
Hai vợ chồng Thượng Quan Nghiệp đứng một bên lại liếc nhìn nhau một cái nữa, sau đó lại tiếp tục nhìn.
“ Ta đọc cái gì, ngươi viết cái đó!”
“ Vâng!” nàng nho nhỏ đáp ứng, tay cầm bút lên.
“ Điêu lan ngọc thế ứng do tại” Phu tử vừa đọc, không phải là cả câu thơ, mà chỉ trích ra một câu trong vô số câu thơ mà thôi.
Chuyện này đối với một đứa trẻ mười tuổi mà nói, có thể không quá khó khăn chứ?
Vợ chồng Thượng Quan Nghiệp vừa mới nghĩ vậy, nữ nhi của bọn họ đã đem câu chữ viết xong, sau đó ngẩng đầu lên “Khô tang tri thiên phong, hải thủy tri thiên hàn.” Giống nhau là một câu trong bản trường ca.
Nàng viết xuống. “Ta đọc hai câu, gọi tên bài thơ này lên!”
Nàng suy nghĩ, cúi đầu viết xuống ___ Ngu Mỹ Nhân, Ẩm mã trường thành độc hành.
“ Tốt, giao cho ta!” nàng để bút xuống, làm theo.
Phu tử sau khi xem xong, chuyển qua cho vợ chồng Thượng Quan Gia xem xét.
“ Lão gia, phu nhân!” phu tử mở miệng “ Từ khi tám tuổi ta bắt đầu dạy nàng học chữ, tiểu thư trí nhớ kinh người, đối với chữ nghĩa trên sách vở chỉ cần gặp qua là không quên được, thậm chí ngay cả chữ không biết cũng có thể nhớ được dáng vẻ của chữ!”
“ Nhưng trừ lần đó ra, bất luận là ta giải thích nhiều hơn về ý nghĩa của từ ngữ, dạy nàng làm đúng, hoặc là những kiến thức khác , tiểu thư rất chuyên tâm nghe, nhưng nàng lại hoàn toàn không có cách hiểu được. Hơn nữa, coi như nàng ghi nhớ được thơ ca, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là đọc thuộc lòng, viết ra, còn những thứ khác hoàn toàn không hiểu, muốn làm thơ đối câu hoàn toàn không được. Bốn năm nay ta dùng đủ các loại phương pháp, nhưng vẫn không thể khai sáng cho tiểu thư được. xin lão gia, phu nhân thứu lỗi!”
“ Đối với… không dạy nổi!” Thấy phu tử vẻ mặt khó xử, Thượng Quan Lam Tuyết từ từ đứng lên, bờ vai nho nhỏ rúc lại, không biết mình đã làm gì sai, chỉ biết là nàng đã khiến cho phu tử rất khó xử.
“ KHông cần xin lỗi, con không có làm sai chuyện gì cả!” Thượng Quan Nghiệp lập tức ôm con gái bảo bối vào lòng an ủi “ Không có gì quan trọng đâu,con đừng lo lắng!”
“ Phu tử, người cho là có gì không ổn sao?” Thượng Quan phu nhân hỏi.
Phu tử suy tư một lúc, thở dài “ Lão gia, phu nhân xin thứ cho ta nói thẳng, lấy theo tuổi của tiểu thư thì không thể ngay cả tính toán cũng không học được, mặc dù trí nhớ của nàng kinh người, nhưng ta đề nghị lão gia phu nhân hãy xin một vị đại phu tới chẩn bệnh thử cho tiểu thư là tốt nhất!”
“ Là có ý gì?” Thượng Quan Nghiệp cau mày.
“ Ta cho là đầu óc tiểu thư… ách… có bất đồng so với người khác!”
Thượng Quan thế gia ở trong một tòa nhà lớn phía trên hồ cao, cả tòa trạch viện giống như tường đồng vách sắt, còn có một nhóm thị vệ mang đao bảo vệ trong nhà, khiến cho người ngoài không thể dễ dàng đi vào.
Nhưng những thứ này đối với hắn mà nói, hoàn toàn không phải là chướng ngại khó qua.
Lướt qua mấy đường, dễ dàng tránh qua hộ vệ của Thượng Quan gia, hắn đi tới “ Lam viện”
Tắm rửa xong, chỉ mặc quần áo trong, bên ngoài khoác thêm một tấm áo lông, Thượng Quan Lam Tuyết ngồi ở mép giường, tóc dài xỏa ra sau lưng, thân thể nho nhỏ ngơ ngẩn ngồi yên không hề nhúc nhích.
Hắn không tiếng động đẩy cửa vào, đi vào phòng trong, thân ảnh màu đen cản lấy ánh nến hoàn toàn bao phủ lấy thân thể nho nhỏ của nàng.
“Vô Danh! ?” Nàng ngẩng đầu lên, lập tức nhào vào trong ngực hắn, làm cho áo lông giữ ấm của nàng rơi thẳng xuống đất.
“ Thế nào?” Hắn ôm lấy nàng, ngồi lên một cái ghế, đem nàng ôm gọn trong lòng mình, lấy áo bao bọc nàng lại, xác định nàng không bị lạnh sau đó mới cẩn thận nhìn nàng.
Trong mắt của nàng không có nụ cười.
“ Ta đã làm cho cha mẹ khổ sở…”nàng xoắn hai tay vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy áy náy tự trách.
“ Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn cầm tay của nàng, không để cho nàng tự ngược đãi ngón tay của mình.
“ Phu tử nói… đầu óc của ta có vấn đề…” Nàng nhìn hắn, cắn cắn môi dưới, lại nói tiếp: “ sau đó, đại phu tới. nói ta chỉ có bảy hoặc tám tuổi, sẽ không có lớn lên, ta không biết như vậy là có ý gì?”
Những lời nói của đại phu, nàng hoàn toàn không hiểu, nàng chỉ hiểu duy nhất một chuyện, đó là vẻ mặt nặng nề của đại phu cùng cha mẹ, sau đó, đại ca cùng các tỷ tỷ cũng có vẻ mặt như vậy.
Cuối cùng,bọn họ nói nàng phải về phòng nghỉ ngơi, cái gì cũng không cần lo lắng.
Nàng chỉ có thể trở về phòng, bởi vì nàng không biết phải làm sao bây giờ.
Hắn nghe xong, trầm ngâm nhìn nàng.
“ Ta rốt cục đã làm sai chuyện gì?” Nàng lo lắng hỏi, bởi vì nàng căn bản là không hiểu tại sao bọn họ lại nhìn nàng như vậy.
“ Ngươi không có lỗi gì cả!” hắn thuận tay nghịch tóc của nàng, đem mặt nàng ôm vào lồng ngực mình, để cho nàng áp mặt vào tim của hắn “ bọn họ chẳng qua là phát hiện ra một chuyện mà thôi!”
Từ năm đó gặp nhau, hắn cứ cách ba bốn tháng lại đến xem nàng một lần, thời gian dài nhất cũng không đến nửa năm. Bốn năm nay chưa từng gián đoạn, cho nên hắn đã phát hiện ra bất đồng của nàng rất sớm.
Bốn năm trước cùng bốn năm sau, nàng thay đổi không lớn, trừ việc cao hơn một chút, thân hình lớn hơn một chút, tuy trí nhớ của nàng rất tốt nhưng lại không giúp gì được cho nàng trong cuộc sống cả. hắn đã sớm phát hiện ra nàng không thể đồng thời làm hai chuyện, cũng không thể nào hiểu được đạo lý quá phức tạp, mượn cơ hội lần đó nàng bị cảm lạnh, hắn đã nhờ Nam Thiên Thù giả trang một đại phu đến xem bệnh cho nàng.
Nam Thiên Thù là người của Vân Lưu Cung, trừ cung chủ ra thì y thuật của hắn là tốt nhất, cũng là đường chủ của Chu Tước Đường, y thuật của hắn tuyệt đối có thể sánh ngang cùng thần y trên giang hồ.
Năm đó, Thượng Quan phu nhân sinh hạ một đôi song sinh, một nam một nữ. Thượng Quan Lam Tuyết ra đời sớm hơn nửa canh giờ so với đệ đệ Thượng Quan Tử Lũng, Thượng Quan Tử Lũng từ nhỏ liền thể hiện tài trí hơn người, đã sớm rời khỏi nhà học nghệ, một năm mới về nhà một lần.
Nếu như hài tử song sinh có chung một linh hồn thì như vậy Thượng Quan Tử Lũng chính là bộ phận thông minh, mà Thượng Quan Lam Tuyết chính là một phần không hoàn chỉnh khác, đây chính là điều Thượng Quan gia vừa phát hiện ra ___ Thượng Quan Lam Tuyết tư chất không đủ.
Nhưng còn có một chuyện khác, không biết Thượng Quan gia có phát hiện ra chưa?
Khi Nam Thiên Thù chẩn bệnh cho nàng đồng thời cũng phát hiện ra sự khác lạ trong thể chất của nàng. Có lẽ trong thời gian mang thai, Thượng Quan phu nhân từng trúng độc, đã tạo thành dị biến cho bào thai trong bụng, khiến cho Lam Tuyết có đặc tính không sợ độc, chẳng qua là song sinh của nàng Thượng Quan Tử Lũng không biết có thể chất đặc biệt như nàng hay không?
“ Sao? Cha mẹ ngươi có nói cái gì sao?” Hắn khẽ vuốt tóc nàng.
“ cha nói không có quan hệ gì, không cần gấp gáp, ta là nữ nhi của cha!” Nàng nhắm hai mắt, lẩm bẩm trả lời, thân thể tiến sát vào hắn hơn, cả ngày tâm tình khẩn trương bắt đầu buông lỏng, cơn buồn ngủ cũng kéo đến đột kích nàng.
“ Những người khác thì sao?”
“ Mẹ nói… lập gia đình, cha ta nói… không quan tâm chuyện gả ta, các ca ca thì nói sẽ bảo vệ ta…” có rất nhiều lời nói của bọn họ nàng không nhớ rõ, bởi vì lúc đó bọn họ rất kích động, có lúc nói chuyện rất lớn tiếng, làm cho nàng rất sợ.
“ Không sao!” hắn trấn an, phỏng đoán những người khác trong Thượng Quan gia lúc này sẽ không ngủ, chuyện này quá đột ngột, bọn họ cũng không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
“ Nhưng mà cha và mẹ… rất khổ sở nha…”
“ Đợi ngày mai họ sẽ tốt hơn thôi!” nếu như bọn họ thật sự yêu thương Lam Tuyết, thì nên tiếp nhận sự bất đồng của nàng với người khác, đối với Lam Tuyết mà nói, chuyện này so với cái gì cũng quan trọng hơn.
“Thật?”
“Thật.” Hắn bảo đảm.
“Vậy thì tốt.” Hắn nói gì, nàng cũng tin tưởng. ở trong ngực hắn, nàng rốt cục cũng lộ ra nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, nàng nửa nằm nửa ngồi trong lòng hắn “ Vô Danh, ta thích ngươi!”
Bất kể nàng nói gì, hắn luôn luôn có thể hiểu được, sự bất an của nàng, hắn cũng có thể hóa giải. Nàng thật cao hứng hắn đang ở bên nàng.
“ Khuya lắm rồi, mau ngủ đi!” thân thể nho nhỏ của nàng nằm trên người hắn, hắn một tay vòng qua người nàng, một tay kéo chăn bông, vung tay tắt lấy ánh nến.
“ Ngày mai ngươi sẽ ở đây chứ?” Nàng nằm sấp trên ngực hắn, có hắn đắp chăn cho nàng, có nhiệt độ ấm áp của hắn, nàng thoải mái nhắm mắt lại.
“ Sẽ!” hắn nho nhỏ đáp lại, để nàng yên tâm ngủ.
***
Bởi vì chuyện của Lam Tuyết, khiến cho vợ chồng Thượng Quan gia cả đêm không chợp mắt.
“ Lão gia, thiếp muốn thuê danh y các nơi, xin bọn họ đến coi Lam nhi, có lẽ sẽ có người có thể trị cho Lam nhi!” đây là biện pháp duy nhất Thượng Quan phu nhân nghĩ ra.
“ cần thiết sao?” Thượng Quan Nghiệp trầm ngâm. Bất luận Lam nhi ra sao, nàng cũng là con gái của Thượng Quan Nghiệp, bọn họ nên tiếp nhận bộ dạng nàng bây giờ.
“Đương nhiên là cần!” Thượng Quan phu nhân hơi kích động “ Thiếp muốn nữ nhi của ta hoàn hảo vô khuyết!”
“Phu nhân, đừng kích động.” Thượng Quan Nghiệp lập tức trấn an thê tử. “ta dĩ nhiên cũng hy vọng Lam nhi tốt, nhưng ngày hôm qua sau khi mời đại phu tới, thì nàng cũng có thể thấy đó, Lam nhi vẫn luôn sợ hãi, nếu như muốn con bé tiếp tục tiếp xúc với người lạ, thì nó sẽ rất sợ hãi.!”
“ Thiếp sẽ ở bên chăm sóc nó!” Thượng Quan phu nhân nói. Có bà chăm sóc, Lam nhi cũng sẽ không sợ hãi nha.
“ Chuyện này…” Thượng Quan Nghiệp cảm thấy có vẻ không ổn.
“ Lão gia, bất luận như thế nào, thiếp nhất định phải chữa trị cho Lam nhi!” Thượng Quan phu nhân kiên quyết nói “ Nếu như chàng không giúp thiếp, vậy thiếp làm một mình!”
“ Phu nhân!” Thượng Quan Nghiệp lập tức trấn an tinh thần kích động của phu nhân mình.
Thượng Quan phu nhân kiên quyết nhìn hắn, Thượng Quan Nghiệp chỉ có thể nhận thua.
“ Tốt, tốt, tốt, cứ theo ý nàng đi!” nếu như có thể giúp đỡ cho con gái, Thượng Quan Nghiệp cũng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
“Cám ơn người, lão gia.” Thượng Quan phu nhân tiến sát vào lồng ngực trượng phu.
“ Đừng lo lắng, Lam nhi sẽ tốt thôi!” Thượng Quan Nghiệp nói.
Vợ chồng Thượng Quan gia vừa quyết định, cả Thượng Quan gia liền bắt đầu hành động.
Bắt đầu từ ngày thứ hai cho đến nửa năm sau, Thượng Quan gia thỉnh thoảng lại có đại phu tiến phủ, phân bộ của Thượng Quan gia ở trung nguyên chỉ cần nghe nói nơi nào có danh y, sẽ đặc biệt chú ý, sau đó mời về Thượng Quan gia chẩn bệnh cho Lam nhi.
Vì tiếp đãi những đại phu này, nội phủ của Thượng Quan gia đặc biệt dọn dẹp một tòa lầu để cho những người này cư ngụ.
Nửa năm qua, xem hơn mười vị đại phu, tất cả đại phu cũng nhìn không ra Lam nhi có bất kỳ ốm đau, bệnh tật gì. Nếu là thiếu sót trời sinh thì các đại phu toàn bộ đều thúc thủ vô sách, ngay cả tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ Hồ Thần y cũng nói Lam nhi không cần phải chữa trị.
Nhưng mà Thượng Quan phu nhân thủy chung cũng chưa từ bỏ ý định.
Nếu như Lam nhi không thể giống như người bình thường, thì sau này nàng phải làm sao bây giờ? Là cha mẹ, cuối cùng bà cũng không có cách nào bảo vệ con gái cả đời được.
Người của Thượng Quan gia đã dần dần chấp nhận con người lúc này của Lam nhi, nhưng Thượng Quan phu nhân vẫn cố hy vọng nữ nhi có thể tốt hơn, vì vậy Thượng Quan gia vẫn tiếp tục tìm kiếm đại phu tài giỏi.
Lam nhi lúc này mới mười ba tuổi, nhưng đã dần dần toát ra vẻ đẹp thoát tục, mà vẻ mặt nàng lại mềm mại đơn thuần, càng làm cho người ta thương tiếc trong lòng. Chỉ tiếc, dáng vẻ hoàn mỹ như vậy, nhưng bên trong lại vĩnh viễn không thể lớn lên, thật khiến cho người ta đau lòng.
“Đại ca, muội. . . . . . Muội nhất định phải xem đại phu sao?” Thượng Quan Lam Tuyết nhu thuận bước đi theo đại ca. Mỗi lần phải xem đại phu, Thượng Quan Gia nhất định sẽ có người bên cạnh Lam nhi, hôm nay là Thượng Quan Phi Lũng.
“Muội không muốn xem đại phu?” Thượng Quan Phi Lũng dừng bước lại, quay người lại nhìn xem muội muội bé nhỏ đáng yêu.
“Muội. . . . . .” Nàng do dự thật lâu.”Đại ca, chỉ có ngã bệnh, mới phải xem đại phu, muội có bệnh gì sao?”
“ Muội không có bệnh!” Thượng Quan Phi Lũng cứng rắn nói.
“Vậy tại sao. . . . . .” Nàng không hiểu, tại sao nàng nhất định phải gặp nhiều đại phu như vậy.
Thượng Quan Phi Lũng khẽ nhíu mày, không biết phải giải thích như thế nào cho nàng hiểu được, mà lại không làm tổn thương lòng nàng.
“Không quan trọng, đại ca.” Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của hắn, nàng vội vàng nói: “ không nói cho muội biết cũng không sao, chúng ta mau đến thư phòng đi, tránh cho đại phu chờ chúng ta quá lâu.” Nàng chủ động dắt tay đại ca đi về phía trước.
“Lam nhi. . . . . .”
“Chúng ta mau đi đi.” Thượng Quan Lam Tuyết ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với huynh trưởng.
Thượng Quan Phi Lũng đột nhiên bắt đầu hoài nghi, cha cùng mẹ vẫn tìm đại phu, cố gắng muốn cho Lam nhi có thể giống như người bình thường yên bình lớn lên, như vậy thực sự tốt sao?
Lam nhi bản tính thiện lương, Lam nhi như vậy có gì không tốt?
Sau khi ăn tối xong, Thượng Quan Phi Lũng lại đưa nàng trở về phòng.
“ Lam nhi, muội không muốn xem đại phu sao?” đi trên đường, Thượng Quan Phi Lũng đột nhiên mở miệng hỏi.
Lam nhi mở to hai mắt, không biết trả lời như thế nào.
“ Chỉ cần suy nghĩ điều muội muốn, sau đó trả lời đại ca!” không cần suy nghĩ nhiều, Thượng Quan Phi Lũng biết chắc Lam nhi đang suy nghĩ phản ứng của cha mẹ.
Lam nhi do dự nói “ Không muốn, nhưng mà không xem đại phu cha mẹ sẽ thương tâm!” nàng không muốn có người vì nàng mà thương tâm.
“Lam nhi.” Thượng Quan Phi Lũng ôm lấy muội muội của mình, yêu thương nàng thiện lương như vậy. nàng mặc dù tư chất có hạn, nhưng lại rất hiểu được suy nghĩ của người khác. Vì tốt cho Lam nhi, bọn họ vẫn hy vọng có thể tìm được một đại phu trị được cho Lam nhi trở thành một người bình thường, nhưng như vậy đối với Lam nhi mà nói thật sự là “tốt” sao?
Hôm nay lúc xem đại phu, hắn thấy trong mắt Lam nhi sự sợ hãi, cũng nhìn thấy sự tham lam trong mắt tên đại phu kia, tiếp tục như vậy thì sẽ khó bảo đảm Thượng Quan gia sẽ không dẫn sói vào nhà, gây nguy hiểm cho Lam nhi.
Tuy có thể nói các đại phu được mời về đều có trình độ nhất định, nhưng thân là đại phu chưa chắc tất cả đều có y đức. Trong nửa năm này dĩ nhiên cũng không thiếu những người lừa gạt vì tiền mà tới. Cái tên Giang đại phu này, có phải cũng như vậy không?
Vì an toàn của Lam nhi, Thượng Quan Phi Lũng quyết định tìm thời gian cùng cha mẹ nói chuyện một chút.
Đi trở về Lam viện, Thượng Quan Phi Lũng xem xét kỹ lưỡng trong phòng nàng, sau khi xác định đã an toàn mới quay sang Lam nhi nói: “ Muội cứ nghỉ ngơi trước, ta sẽ kêu Hỉ nhi trở lại chăm sóc muội!”
Hỉ nhi là nha hoàn bên cạnh mẫu thân, bởi vì Lam Tuyết không thích bên cạnh có người đi theo, khi còn bé thường hay một mình ẩn núp không gặp người khác. Để tránh cho việc đó lại xảy ra, cha mẹ chưa bao giờ phái người hầu hạ nàng, nhưng trực giác của hắn tối nay hắn không muốn Lam nhi ngủ một mình.
“ Tốt, cảm ơn đại ca!” Lam nhi mềm mại nói.
“ Đừng khách sáo như vậy!” Thượng Quang Phi Lũng lộ ra nụ cười, nhìn muội muội lên giường nghỉ ngơi, sau đó mới xoay người đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Thượng Quang Lam Tuyết ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại ngủ, nhưng trong phòng tựa như có âm thanh gì đó nhiễu loạn nàng, không phải là Vô Danh, Vô Danh tới sẽ không có tiếng động…
Nàng sợ hãi mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh xa lạ, lập tức kêu to.
“ A…” thanh âm vừa mới thốt ra, miệng nàng ngay lập tức bị người ta bịt lại.
“ Tiểu thư!” Hỉ Nhi vừa đi tới ngay cửa, nghe được tiếng kêu lập tức mở cửa xông vào.
Bóng đen kia lập tức bắt lấy nàng đang nằm trên giường, dùng chủy thủ kê ngang cổ nàng “ Câm miệng” Hắn rống to với Hỉ nhi.
Hỉ Nhi khẩn trương nhìn Thượng Quan Lam Tuyết.
“Ngươi. . . . . . Ngươi buông tiểu thư ra mau!” Người này không phải là Giang đại phu đã chẩn bệnh cho tiểu thư hồi sáng sao? “ Không cho phép lên tiếng, nếu không ta sẽ giết nàng ta” Hắn uy hiếp nói.
“ Không được tổn thương tiểu thư!” Hỉ nhi cuống quýt la lên “ Ngươi muốn làm gì?”
“ Lấy tất cả những thứ quý giá trong phòng này cho ta, mau!!!”
“ Trong phòng tiểu thư căn bản là không có vật gì quý giá cả!” Hỉ nhi vội vàng trả lời.
“ Làm theo lời của ta, nếu không nàng ta sẽ chết!” hắn uy hiếp nói.
“ Nơi này thật không có tài bảo quý giá nào, ngươi không nên làm tổn thương tiểu thư!” Hỉ nhi cuống quýt nói “ Tiểu thư còn nhỏ, lão gia cùng phu nhân không có đem tài bảo quý giá nào để ở chỗ này!” đám hộ vệ đâu, nhanh một chút có ai đến đây đi!!!
“Thật không có?”
“Thật không có.” Hỉ nhi xác định trả lời.
“Xoay người sang chỗ khác.” Hắn ra lệnh.
“Làm cái gì?” Hỉ nhi làm theo.
“Ngươi dẫn đường, để cho ta bình an rời khỏi chỗ này. Nhớ, nếu ngươi dám dở trò xảo trá thì người chết đầu tiên chính là Thượng Quan Lam Tuyết!”
“ Tốt, ta dẫn đường cho ngươi. Nhưng ngươi không nên tổn thương tiểu thư!” Hỉ nhi khẩn trương nói, sau đó làm theo phân phó của hắn, mở cửa dẫn hắn đi ra ngoài.
“Hỉ nhi, xảy ra chuyện gì?” Nghe được tiếng Hỉ nhi kêu to, Thượng Quan Phi Lũng lập tức đi tới đây, vừa đúng lúc thấy Hỉ nhi đi ra khỏi phòng, mà Giang đại phu đang đứng sau uy hiếp Lam nhi “ Giang đại phu!” Thượng Quan Phi Lũng khuôn mặt sợ hãi.
“ Chớ hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ta sẽ giết nàng!” Giang đại phu lập tức nói, tay cầm trủy thủ khẽ run đưa sát vào cổ của Thượng Quan Lam Tuyết.
“ Ngươi dám tổn thương Lam nhi, ta bảo đảm để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!” Thượng Quan Phi Lũng lạnh giọng nói, con mắt chăm chú nhìn nhất cử nhất nhất động của hắn.
“Tránh ra, nếu không ta giết nàng!” Mắt thấy hộ vệ của Thượng Quan gia cũng tới, Giang đại phu lập tức nói. Thượng Quan Phi Lũng theo dõi hắn một lúc lâu, sau đó mới nhường đường cho hắn.
Hộ vệ của Thượng Quan gia lập tức tản ra, tạo nên một con đường cho hắn.
“ Ngươi có thể rời đi, nhưng để Lam nhi lại đó!” sắc mặt Lam nhi trắng bệch, cả người cứng ngắc, mắt mở to kinh sợ.
“ Không nghĩ tới một nữ nhi ngu ngốc như vậy mà Thượng Quan gia của các ngươi lại cư nhiên coi trọng như vậy. Đã như vậy, lập tức đưa ta năm ngàn lượng ngân phiếu để ta mang đi, như vậy ta sẽ không làm tổn thương nàng!” Tìm nửa ngày cũng không tìm thấy một món bảo vật nào, nếu tên ngu ngốc này được coi trọng như vậy, không lợi dụng nàng ta kiếm được một khoản thì thật là đáng tiếc.
Thượng Quan Phi Lũng nheo mắt lại, tức giận tản mát lộ ra.
“ Thả Lam nhi ra, nếu không ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi Thượng Quan gia!”
“Xuân miên bất giác hiểu, xử xử văn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu?”
“Vịnh hoài cổ tích.”
“Quần sơn vạn hác phó kinh môn, sinh trường minh phi thượng hữu thôn. Nhất khứ tử thai liên sóc mạc, độc lưu thanh trủng hướng hoàng hôn. Họa đồ tỉnh thức xuân phong diện, hoàn bội không quy nguyệt dạ hồn; thiên tái tỳ bà tác hồ ngữ, phân minh oán hận khúc trung luận.”
“ Tỳ bà hành!” Phu tử vừa nói tên, nàng suy nghĩ một lát, lập tức đáp: “ sông Tầm Dương đêm đầu tiễn khách, lá phong hoa lau xào xạc mùa thu, chủ nhân xuống ngựa khách ở thuyền, nâng rượu muốn uống, bỏ mặc thuyền… chưa thành điệu hát, trước hữu tình!”
“ Tốt, ngừng!” Phu tử nói: “ Đông thuyền tây phản tiểu vô ngôn!” Tiếp theo là câu gì?”
“ Duy kiến giang tâm thu nguyệt bạch!” Nàng nói tiếp.
“Tương phùng hà tất tằng tương thức” lại một câu nữa.
“ Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân!”
“ Xuân giang hoa triêu thu nguyệt dạ” Bắt đầu ngâm tới câu cuối cùng.
“ Xuân giang hoa triêu thu nguyệt dạ, vãng vãng thủ tửu hoàn độc khuynh. . . . . . Tọa trung khấp hạ thùy tối đa, giang châu ti mã thanh sam thấp” Phía sau lại một đoạn “ Tỳ bà hành”, lưu loát đọc xong.
Hai vợ chồng Thượng Quan Nghiệp ở một bên xem liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục xem phu tử dạy học.
“ Bốn cộng sáu” Phu tử thì thầm.
“ Bốn…” một, hai, ba, bốn, nàng một viên lại một viên đẩy hạt châu lên “ Sáu…” Năm, sáu. Tốt lắm.
Trên bàn tính toán chỉ có bốn hạt châu, một hàng toàn bộ bị đẩy lên trên, một hàng thì có hai viên “ Được số mấy đây?” Phu tử hỏi.
“ Số mấy?” nét mặt của nàng mười phần mê muội, do dự thật lâu, lại đem một hàng hạt châu đẩy xuống, nhẹ nhàng hạ xuống một hàng.
“Về không!” Phu tử cũng không tức giận, chỉ chỉnh sửa lại tính toán của nàng.
Nàng nghe lời làm theo.”Một cộng hai.” Phu tử lại ra đề.
“Một.” Ngón trỏ đem một hạt châu đẩy lên trên, “ hai” lại đẩy lên một viên nữa.
Sau khi tính toán trên bàn tính cũng chỉ có một con số.
“Hai cộng một nữa?”
“Hai.” Một, hai. Nàng đếm hai hạt châu “Một.” lại đem một hạt đẩy xuống.
Hai vợ chồng Thượng Quan Nghiệp đứng một bên lại liếc nhìn nhau một cái nữa, sau đó lại tiếp tục nhìn.
“ Ta đọc cái gì, ngươi viết cái đó!”
“ Vâng!” nàng nho nhỏ đáp ứng, tay cầm bút lên.
“ Điêu lan ngọc thế ứng do tại” Phu tử vừa đọc, không phải là cả câu thơ, mà chỉ trích ra một câu trong vô số câu thơ mà thôi.
Chuyện này đối với một đứa trẻ mười tuổi mà nói, có thể không quá khó khăn chứ?
Vợ chồng Thượng Quan Nghiệp vừa mới nghĩ vậy, nữ nhi của bọn họ đã đem câu chữ viết xong, sau đó ngẩng đầu lên “Khô tang tri thiên phong, hải thủy tri thiên hàn.” Giống nhau là một câu trong bản trường ca.
Nàng viết xuống. “Ta đọc hai câu, gọi tên bài thơ này lên!”
Nàng suy nghĩ, cúi đầu viết xuống ___ Ngu Mỹ Nhân, Ẩm mã trường thành độc hành.
“ Tốt, giao cho ta!” nàng để bút xuống, làm theo.
Phu tử sau khi xem xong, chuyển qua cho vợ chồng Thượng Quan Gia xem xét.
“ Lão gia, phu nhân!” phu tử mở miệng “ Từ khi tám tuổi ta bắt đầu dạy nàng học chữ, tiểu thư trí nhớ kinh người, đối với chữ nghĩa trên sách vở chỉ cần gặp qua là không quên được, thậm chí ngay cả chữ không biết cũng có thể nhớ được dáng vẻ của chữ!”
“ Nhưng trừ lần đó ra, bất luận là ta giải thích nhiều hơn về ý nghĩa của từ ngữ, dạy nàng làm đúng, hoặc là những kiến thức khác , tiểu thư rất chuyên tâm nghe, nhưng nàng lại hoàn toàn không có cách hiểu được. Hơn nữa, coi như nàng ghi nhớ được thơ ca, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là đọc thuộc lòng, viết ra, còn những thứ khác hoàn toàn không hiểu, muốn làm thơ đối câu hoàn toàn không được. Bốn năm nay ta dùng đủ các loại phương pháp, nhưng vẫn không thể khai sáng cho tiểu thư được. xin lão gia, phu nhân thứu lỗi!”
“ Đối với… không dạy nổi!” Thấy phu tử vẻ mặt khó xử, Thượng Quan Lam Tuyết từ từ đứng lên, bờ vai nho nhỏ rúc lại, không biết mình đã làm gì sai, chỉ biết là nàng đã khiến cho phu tử rất khó xử.
“ KHông cần xin lỗi, con không có làm sai chuyện gì cả!” Thượng Quan Nghiệp lập tức ôm con gái bảo bối vào lòng an ủi “ Không có gì quan trọng đâu,con đừng lo lắng!”
“ Phu tử, người cho là có gì không ổn sao?” Thượng Quan phu nhân hỏi.
Phu tử suy tư một lúc, thở dài “ Lão gia, phu nhân xin thứ cho ta nói thẳng, lấy theo tuổi của tiểu thư thì không thể ngay cả tính toán cũng không học được, mặc dù trí nhớ của nàng kinh người, nhưng ta đề nghị lão gia phu nhân hãy xin một vị đại phu tới chẩn bệnh thử cho tiểu thư là tốt nhất!”
“ Là có ý gì?” Thượng Quan Nghiệp cau mày.
“ Ta cho là đầu óc tiểu thư… ách… có bất đồng so với người khác!”
Thượng Quan thế gia ở trong một tòa nhà lớn phía trên hồ cao, cả tòa trạch viện giống như tường đồng vách sắt, còn có một nhóm thị vệ mang đao bảo vệ trong nhà, khiến cho người ngoài không thể dễ dàng đi vào.
Nhưng những thứ này đối với hắn mà nói, hoàn toàn không phải là chướng ngại khó qua.
Lướt qua mấy đường, dễ dàng tránh qua hộ vệ của Thượng Quan gia, hắn đi tới “ Lam viện”
Tắm rửa xong, chỉ mặc quần áo trong, bên ngoài khoác thêm một tấm áo lông, Thượng Quan Lam Tuyết ngồi ở mép giường, tóc dài xỏa ra sau lưng, thân thể nho nhỏ ngơ ngẩn ngồi yên không hề nhúc nhích.
Hắn không tiếng động đẩy cửa vào, đi vào phòng trong, thân ảnh màu đen cản lấy ánh nến hoàn toàn bao phủ lấy thân thể nho nhỏ của nàng.
“Vô Danh! ?” Nàng ngẩng đầu lên, lập tức nhào vào trong ngực hắn, làm cho áo lông giữ ấm của nàng rơi thẳng xuống đất.
“ Thế nào?” Hắn ôm lấy nàng, ngồi lên một cái ghế, đem nàng ôm gọn trong lòng mình, lấy áo bao bọc nàng lại, xác định nàng không bị lạnh sau đó mới cẩn thận nhìn nàng.
Trong mắt của nàng không có nụ cười.
“ Ta đã làm cho cha mẹ khổ sở…”nàng xoắn hai tay vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy áy náy tự trách.
“ Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn cầm tay của nàng, không để cho nàng tự ngược đãi ngón tay của mình.
“ Phu tử nói… đầu óc của ta có vấn đề…” Nàng nhìn hắn, cắn cắn môi dưới, lại nói tiếp: “ sau đó, đại phu tới. nói ta chỉ có bảy hoặc tám tuổi, sẽ không có lớn lên, ta không biết như vậy là có ý gì?”
Những lời nói của đại phu, nàng hoàn toàn không hiểu, nàng chỉ hiểu duy nhất một chuyện, đó là vẻ mặt nặng nề của đại phu cùng cha mẹ, sau đó, đại ca cùng các tỷ tỷ cũng có vẻ mặt như vậy.
Cuối cùng,bọn họ nói nàng phải về phòng nghỉ ngơi, cái gì cũng không cần lo lắng.
Nàng chỉ có thể trở về phòng, bởi vì nàng không biết phải làm sao bây giờ.
Hắn nghe xong, trầm ngâm nhìn nàng.
“ Ta rốt cục đã làm sai chuyện gì?” Nàng lo lắng hỏi, bởi vì nàng căn bản là không hiểu tại sao bọn họ lại nhìn nàng như vậy.
“ Ngươi không có lỗi gì cả!” hắn thuận tay nghịch tóc của nàng, đem mặt nàng ôm vào lồng ngực mình, để cho nàng áp mặt vào tim của hắn “ bọn họ chẳng qua là phát hiện ra một chuyện mà thôi!”
Từ năm đó gặp nhau, hắn cứ cách ba bốn tháng lại đến xem nàng một lần, thời gian dài nhất cũng không đến nửa năm. Bốn năm nay chưa từng gián đoạn, cho nên hắn đã phát hiện ra bất đồng của nàng rất sớm.
Bốn năm trước cùng bốn năm sau, nàng thay đổi không lớn, trừ việc cao hơn một chút, thân hình lớn hơn một chút, tuy trí nhớ của nàng rất tốt nhưng lại không giúp gì được cho nàng trong cuộc sống cả. hắn đã sớm phát hiện ra nàng không thể đồng thời làm hai chuyện, cũng không thể nào hiểu được đạo lý quá phức tạp, mượn cơ hội lần đó nàng bị cảm lạnh, hắn đã nhờ Nam Thiên Thù giả trang một đại phu đến xem bệnh cho nàng.
Nam Thiên Thù là người của Vân Lưu Cung, trừ cung chủ ra thì y thuật của hắn là tốt nhất, cũng là đường chủ của Chu Tước Đường, y thuật của hắn tuyệt đối có thể sánh ngang cùng thần y trên giang hồ.
Năm đó, Thượng Quan phu nhân sinh hạ một đôi song sinh, một nam một nữ. Thượng Quan Lam Tuyết ra đời sớm hơn nửa canh giờ so với đệ đệ Thượng Quan Tử Lũng, Thượng Quan Tử Lũng từ nhỏ liền thể hiện tài trí hơn người, đã sớm rời khỏi nhà học nghệ, một năm mới về nhà một lần.
Nếu như hài tử song sinh có chung một linh hồn thì như vậy Thượng Quan Tử Lũng chính là bộ phận thông minh, mà Thượng Quan Lam Tuyết chính là một phần không hoàn chỉnh khác, đây chính là điều Thượng Quan gia vừa phát hiện ra ___ Thượng Quan Lam Tuyết tư chất không đủ.
Nhưng còn có một chuyện khác, không biết Thượng Quan gia có phát hiện ra chưa?
Khi Nam Thiên Thù chẩn bệnh cho nàng đồng thời cũng phát hiện ra sự khác lạ trong thể chất của nàng. Có lẽ trong thời gian mang thai, Thượng Quan phu nhân từng trúng độc, đã tạo thành dị biến cho bào thai trong bụng, khiến cho Lam Tuyết có đặc tính không sợ độc, chẳng qua là song sinh của nàng Thượng Quan Tử Lũng không biết có thể chất đặc biệt như nàng hay không?
“ Sao? Cha mẹ ngươi có nói cái gì sao?” Hắn khẽ vuốt tóc nàng.
“ cha nói không có quan hệ gì, không cần gấp gáp, ta là nữ nhi của cha!” Nàng nhắm hai mắt, lẩm bẩm trả lời, thân thể tiến sát vào hắn hơn, cả ngày tâm tình khẩn trương bắt đầu buông lỏng, cơn buồn ngủ cũng kéo đến đột kích nàng.
“ Những người khác thì sao?”
“ Mẹ nói… lập gia đình, cha ta nói… không quan tâm chuyện gả ta, các ca ca thì nói sẽ bảo vệ ta…” có rất nhiều lời nói của bọn họ nàng không nhớ rõ, bởi vì lúc đó bọn họ rất kích động, có lúc nói chuyện rất lớn tiếng, làm cho nàng rất sợ.
“ Không sao!” hắn trấn an, phỏng đoán những người khác trong Thượng Quan gia lúc này sẽ không ngủ, chuyện này quá đột ngột, bọn họ cũng không có cách nào tiếp nhận sự thật này.
“ Nhưng mà cha và mẹ… rất khổ sở nha…”
“ Đợi ngày mai họ sẽ tốt hơn thôi!” nếu như bọn họ thật sự yêu thương Lam Tuyết, thì nên tiếp nhận sự bất đồng của nàng với người khác, đối với Lam Tuyết mà nói, chuyện này so với cái gì cũng quan trọng hơn.
“Thật?”
“Thật.” Hắn bảo đảm.
“Vậy thì tốt.” Hắn nói gì, nàng cũng tin tưởng. ở trong ngực hắn, nàng rốt cục cũng lộ ra nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, nàng nửa nằm nửa ngồi trong lòng hắn “ Vô Danh, ta thích ngươi!”
Bất kể nàng nói gì, hắn luôn luôn có thể hiểu được, sự bất an của nàng, hắn cũng có thể hóa giải. Nàng thật cao hứng hắn đang ở bên nàng.
“ Khuya lắm rồi, mau ngủ đi!” thân thể nho nhỏ của nàng nằm trên người hắn, hắn một tay vòng qua người nàng, một tay kéo chăn bông, vung tay tắt lấy ánh nến.
“ Ngày mai ngươi sẽ ở đây chứ?” Nàng nằm sấp trên ngực hắn, có hắn đắp chăn cho nàng, có nhiệt độ ấm áp của hắn, nàng thoải mái nhắm mắt lại.
“ Sẽ!” hắn nho nhỏ đáp lại, để nàng yên tâm ngủ.
***
Bởi vì chuyện của Lam Tuyết, khiến cho vợ chồng Thượng Quan gia cả đêm không chợp mắt.
“ Lão gia, thiếp muốn thuê danh y các nơi, xin bọn họ đến coi Lam nhi, có lẽ sẽ có người có thể trị cho Lam nhi!” đây là biện pháp duy nhất Thượng Quan phu nhân nghĩ ra.
“ cần thiết sao?” Thượng Quan Nghiệp trầm ngâm. Bất luận Lam nhi ra sao, nàng cũng là con gái của Thượng Quan Nghiệp, bọn họ nên tiếp nhận bộ dạng nàng bây giờ.
“Đương nhiên là cần!” Thượng Quan phu nhân hơi kích động “ Thiếp muốn nữ nhi của ta hoàn hảo vô khuyết!”
“Phu nhân, đừng kích động.” Thượng Quan Nghiệp lập tức trấn an thê tử. “ta dĩ nhiên cũng hy vọng Lam nhi tốt, nhưng ngày hôm qua sau khi mời đại phu tới, thì nàng cũng có thể thấy đó, Lam nhi vẫn luôn sợ hãi, nếu như muốn con bé tiếp tục tiếp xúc với người lạ, thì nó sẽ rất sợ hãi.!”
“ Thiếp sẽ ở bên chăm sóc nó!” Thượng Quan phu nhân nói. Có bà chăm sóc, Lam nhi cũng sẽ không sợ hãi nha.
“ Chuyện này…” Thượng Quan Nghiệp cảm thấy có vẻ không ổn.
“ Lão gia, bất luận như thế nào, thiếp nhất định phải chữa trị cho Lam nhi!” Thượng Quan phu nhân kiên quyết nói “ Nếu như chàng không giúp thiếp, vậy thiếp làm một mình!”
“ Phu nhân!” Thượng Quan Nghiệp lập tức trấn an tinh thần kích động của phu nhân mình.
Thượng Quan phu nhân kiên quyết nhìn hắn, Thượng Quan Nghiệp chỉ có thể nhận thua.
“ Tốt, tốt, tốt, cứ theo ý nàng đi!” nếu như có thể giúp đỡ cho con gái, Thượng Quan Nghiệp cũng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
“Cám ơn người, lão gia.” Thượng Quan phu nhân tiến sát vào lồng ngực trượng phu.
“ Đừng lo lắng, Lam nhi sẽ tốt thôi!” Thượng Quan Nghiệp nói.
Vợ chồng Thượng Quan gia vừa quyết định, cả Thượng Quan gia liền bắt đầu hành động.
Bắt đầu từ ngày thứ hai cho đến nửa năm sau, Thượng Quan gia thỉnh thoảng lại có đại phu tiến phủ, phân bộ của Thượng Quan gia ở trung nguyên chỉ cần nghe nói nơi nào có danh y, sẽ đặc biệt chú ý, sau đó mời về Thượng Quan gia chẩn bệnh cho Lam nhi.
Vì tiếp đãi những đại phu này, nội phủ của Thượng Quan gia đặc biệt dọn dẹp một tòa lầu để cho những người này cư ngụ.
Nửa năm qua, xem hơn mười vị đại phu, tất cả đại phu cũng nhìn không ra Lam nhi có bất kỳ ốm đau, bệnh tật gì. Nếu là thiếu sót trời sinh thì các đại phu toàn bộ đều thúc thủ vô sách, ngay cả tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ Hồ Thần y cũng nói Lam nhi không cần phải chữa trị.
Nhưng mà Thượng Quan phu nhân thủy chung cũng chưa từ bỏ ý định.
Nếu như Lam nhi không thể giống như người bình thường, thì sau này nàng phải làm sao bây giờ? Là cha mẹ, cuối cùng bà cũng không có cách nào bảo vệ con gái cả đời được.
Người của Thượng Quan gia đã dần dần chấp nhận con người lúc này của Lam nhi, nhưng Thượng Quan phu nhân vẫn cố hy vọng nữ nhi có thể tốt hơn, vì vậy Thượng Quan gia vẫn tiếp tục tìm kiếm đại phu tài giỏi.
Lam nhi lúc này mới mười ba tuổi, nhưng đã dần dần toát ra vẻ đẹp thoát tục, mà vẻ mặt nàng lại mềm mại đơn thuần, càng làm cho người ta thương tiếc trong lòng. Chỉ tiếc, dáng vẻ hoàn mỹ như vậy, nhưng bên trong lại vĩnh viễn không thể lớn lên, thật khiến cho người ta đau lòng.
“Đại ca, muội. . . . . . Muội nhất định phải xem đại phu sao?” Thượng Quan Lam Tuyết nhu thuận bước đi theo đại ca. Mỗi lần phải xem đại phu, Thượng Quan Gia nhất định sẽ có người bên cạnh Lam nhi, hôm nay là Thượng Quan Phi Lũng.
“Muội không muốn xem đại phu?” Thượng Quan Phi Lũng dừng bước lại, quay người lại nhìn xem muội muội bé nhỏ đáng yêu.
“Muội. . . . . .” Nàng do dự thật lâu.”Đại ca, chỉ có ngã bệnh, mới phải xem đại phu, muội có bệnh gì sao?”
“ Muội không có bệnh!” Thượng Quan Phi Lũng cứng rắn nói.
“Vậy tại sao. . . . . .” Nàng không hiểu, tại sao nàng nhất định phải gặp nhiều đại phu như vậy.
Thượng Quan Phi Lũng khẽ nhíu mày, không biết phải giải thích như thế nào cho nàng hiểu được, mà lại không làm tổn thương lòng nàng.
“Không quan trọng, đại ca.” Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của hắn, nàng vội vàng nói: “ không nói cho muội biết cũng không sao, chúng ta mau đến thư phòng đi, tránh cho đại phu chờ chúng ta quá lâu.” Nàng chủ động dắt tay đại ca đi về phía trước.
“Lam nhi. . . . . .”
“Chúng ta mau đi đi.” Thượng Quan Lam Tuyết ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với huynh trưởng.
Thượng Quan Phi Lũng đột nhiên bắt đầu hoài nghi, cha cùng mẹ vẫn tìm đại phu, cố gắng muốn cho Lam nhi có thể giống như người bình thường yên bình lớn lên, như vậy thực sự tốt sao?
Lam nhi bản tính thiện lương, Lam nhi như vậy có gì không tốt?
Sau khi ăn tối xong, Thượng Quan Phi Lũng lại đưa nàng trở về phòng.
“ Lam nhi, muội không muốn xem đại phu sao?” đi trên đường, Thượng Quan Phi Lũng đột nhiên mở miệng hỏi.
Lam nhi mở to hai mắt, không biết trả lời như thế nào.
“ Chỉ cần suy nghĩ điều muội muốn, sau đó trả lời đại ca!” không cần suy nghĩ nhiều, Thượng Quan Phi Lũng biết chắc Lam nhi đang suy nghĩ phản ứng của cha mẹ.
Lam nhi do dự nói “ Không muốn, nhưng mà không xem đại phu cha mẹ sẽ thương tâm!” nàng không muốn có người vì nàng mà thương tâm.
“Lam nhi.” Thượng Quan Phi Lũng ôm lấy muội muội của mình, yêu thương nàng thiện lương như vậy. nàng mặc dù tư chất có hạn, nhưng lại rất hiểu được suy nghĩ của người khác. Vì tốt cho Lam nhi, bọn họ vẫn hy vọng có thể tìm được một đại phu trị được cho Lam nhi trở thành một người bình thường, nhưng như vậy đối với Lam nhi mà nói thật sự là “tốt” sao?
Hôm nay lúc xem đại phu, hắn thấy trong mắt Lam nhi sự sợ hãi, cũng nhìn thấy sự tham lam trong mắt tên đại phu kia, tiếp tục như vậy thì sẽ khó bảo đảm Thượng Quan gia sẽ không dẫn sói vào nhà, gây nguy hiểm cho Lam nhi.
Tuy có thể nói các đại phu được mời về đều có trình độ nhất định, nhưng thân là đại phu chưa chắc tất cả đều có y đức. Trong nửa năm này dĩ nhiên cũng không thiếu những người lừa gạt vì tiền mà tới. Cái tên Giang đại phu này, có phải cũng như vậy không?
Vì an toàn của Lam nhi, Thượng Quan Phi Lũng quyết định tìm thời gian cùng cha mẹ nói chuyện một chút.
Đi trở về Lam viện, Thượng Quan Phi Lũng xem xét kỹ lưỡng trong phòng nàng, sau khi xác định đã an toàn mới quay sang Lam nhi nói: “ Muội cứ nghỉ ngơi trước, ta sẽ kêu Hỉ nhi trở lại chăm sóc muội!”
Hỉ nhi là nha hoàn bên cạnh mẫu thân, bởi vì Lam Tuyết không thích bên cạnh có người đi theo, khi còn bé thường hay một mình ẩn núp không gặp người khác. Để tránh cho việc đó lại xảy ra, cha mẹ chưa bao giờ phái người hầu hạ nàng, nhưng trực giác của hắn tối nay hắn không muốn Lam nhi ngủ một mình.
“ Tốt, cảm ơn đại ca!” Lam nhi mềm mại nói.
“ Đừng khách sáo như vậy!” Thượng Quang Phi Lũng lộ ra nụ cười, nhìn muội muội lên giường nghỉ ngơi, sau đó mới xoay người đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Thượng Quang Lam Tuyết ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại ngủ, nhưng trong phòng tựa như có âm thanh gì đó nhiễu loạn nàng, không phải là Vô Danh, Vô Danh tới sẽ không có tiếng động…
Nàng sợ hãi mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh xa lạ, lập tức kêu to.
“ A…” thanh âm vừa mới thốt ra, miệng nàng ngay lập tức bị người ta bịt lại.
“ Tiểu thư!” Hỉ Nhi vừa đi tới ngay cửa, nghe được tiếng kêu lập tức mở cửa xông vào.
Bóng đen kia lập tức bắt lấy nàng đang nằm trên giường, dùng chủy thủ kê ngang cổ nàng “ Câm miệng” Hắn rống to với Hỉ nhi.
Hỉ Nhi khẩn trương nhìn Thượng Quan Lam Tuyết.
“Ngươi. . . . . . Ngươi buông tiểu thư ra mau!” Người này không phải là Giang đại phu đã chẩn bệnh cho tiểu thư hồi sáng sao? “ Không cho phép lên tiếng, nếu không ta sẽ giết nàng ta” Hắn uy hiếp nói.
“ Không được tổn thương tiểu thư!” Hỉ nhi cuống quýt la lên “ Ngươi muốn làm gì?”
“ Lấy tất cả những thứ quý giá trong phòng này cho ta, mau!!!”
“ Trong phòng tiểu thư căn bản là không có vật gì quý giá cả!” Hỉ nhi vội vàng trả lời.
“ Làm theo lời của ta, nếu không nàng ta sẽ chết!” hắn uy hiếp nói.
“ Nơi này thật không có tài bảo quý giá nào, ngươi không nên làm tổn thương tiểu thư!” Hỉ nhi cuống quýt nói “ Tiểu thư còn nhỏ, lão gia cùng phu nhân không có đem tài bảo quý giá nào để ở chỗ này!” đám hộ vệ đâu, nhanh một chút có ai đến đây đi!!!
“Thật không có?”
“Thật không có.” Hỉ nhi xác định trả lời.
“Xoay người sang chỗ khác.” Hắn ra lệnh.
“Làm cái gì?” Hỉ nhi làm theo.
“Ngươi dẫn đường, để cho ta bình an rời khỏi chỗ này. Nhớ, nếu ngươi dám dở trò xảo trá thì người chết đầu tiên chính là Thượng Quan Lam Tuyết!”
“ Tốt, ta dẫn đường cho ngươi. Nhưng ngươi không nên tổn thương tiểu thư!” Hỉ nhi khẩn trương nói, sau đó làm theo phân phó của hắn, mở cửa dẫn hắn đi ra ngoài.
“Hỉ nhi, xảy ra chuyện gì?” Nghe được tiếng Hỉ nhi kêu to, Thượng Quan Phi Lũng lập tức đi tới đây, vừa đúng lúc thấy Hỉ nhi đi ra khỏi phòng, mà Giang đại phu đang đứng sau uy hiếp Lam nhi “ Giang đại phu!” Thượng Quan Phi Lũng khuôn mặt sợ hãi.
“ Chớ hành động thiếu suy nghĩ, nếu không ta sẽ giết nàng!” Giang đại phu lập tức nói, tay cầm trủy thủ khẽ run đưa sát vào cổ của Thượng Quan Lam Tuyết.
“ Ngươi dám tổn thương Lam nhi, ta bảo đảm để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!” Thượng Quan Phi Lũng lạnh giọng nói, con mắt chăm chú nhìn nhất cử nhất nhất động của hắn.
“Tránh ra, nếu không ta giết nàng!” Mắt thấy hộ vệ của Thượng Quan gia cũng tới, Giang đại phu lập tức nói. Thượng Quan Phi Lũng theo dõi hắn một lúc lâu, sau đó mới nhường đường cho hắn.
Hộ vệ của Thượng Quan gia lập tức tản ra, tạo nên một con đường cho hắn.
“ Ngươi có thể rời đi, nhưng để Lam nhi lại đó!” sắc mặt Lam nhi trắng bệch, cả người cứng ngắc, mắt mở to kinh sợ.
“ Không nghĩ tới một nữ nhi ngu ngốc như vậy mà Thượng Quan gia của các ngươi lại cư nhiên coi trọng như vậy. Đã như vậy, lập tức đưa ta năm ngàn lượng ngân phiếu để ta mang đi, như vậy ta sẽ không làm tổn thương nàng!” Tìm nửa ngày cũng không tìm thấy một món bảo vật nào, nếu tên ngu ngốc này được coi trọng như vậy, không lợi dụng nàng ta kiếm được một khoản thì thật là đáng tiếc.
Thượng Quan Phi Lũng nheo mắt lại, tức giận tản mát lộ ra.
“ Thả Lam nhi ra, nếu không ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi Thượng Quan gia!”
Tác giả :
Thủy Ngân