Bá Yêu Mưu Tình
Chương 49
Kê Thanh cảm thấy nóng quá nên tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi, hiện tại đang là mùa hè thời tiết rất nóng, nóng như vậy cô làm sao có thể ngủ tiếp, trong lòng cô vốn đang có tâm sự, cho dù là đang mang thai trong thời kỳ rất thèm ngủ nhưng vẫn cảm thấy khó ngủ.
Phong Cẩm Thành rất nhanh lại đưa tay ôm lấy cô, dường như hắn đang sợ cô sẽ chạy mất vậy, hai tay vòng qua ôm cô vào trong ngực của hắn, sau đó bàn tay to cẩn thận đặt lên bụng của cô, điều đầu tiên Kê Thanh cảm thấy chính là nhiệt độ cơ th của hắn đột nhiên nóng hơn bình thường.
Phong Cẩm Thành phát sốt, sau khi phát hiện chuyện này, Kê Thanh chợt nghĩ đến mẹ, lúc trước khi mất mẹ của cô cũng có một thời gian thường xuyên phát sốt vào lúc nửa đêm, khi đó bệnh trạng cũng tương tự như vậy, khiến Kê Thanh cảm thấy lo lắng và rất sợ, cô sợ mình sẽ mất Phong Cẩm Thành.
Kê Thanh ngồi xuống, lấy ra cái nhiệt kế kẹp vào người của Phong Cẩm Thành, nhìn vạch chỉ nhiệt độ trên nhiệt kế, Kê Thanh càng thêm kích động, hơn nữa thần trí của Phong Cẩm Thành cỏ vẻ đang rơi vào trạng thái mê man, cô liền dùng tay lay hắn dậy: "Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành, anh tỉnh lại, chúng ta mau đi bệnh viện, Cẩm Thành, anh mau dậy đi ..." Giọng nói của cô mang theo chút nghẹn ngào, giờ đây Kê Thanh thấy mình thật vô dụng, nhưng cô lại không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Đại khái là nghe được giọng nói của cô có chút nghẹn ngào nức nở, Phong Cẩm Thành hừ hừ hai tiếng lặng lẽ mở mắt ra :"Em đừng ồn, để cho anh ngủ một chút nữa đi ..." Nói được hai câu thì nhắm mắt lại.
Thật sự Kê Thanh bị dọa đến sợ hãi, tay cầm điện thoại di động muốn gọi cấp cứu, cô vừa ấn được 2 con số, liền bị Phong Cẩm Thành kéo tay lại :"Em gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, gọi bác sĩ đến đây đi..." Hắn nhỏ giọng nói.
Kê Thanh vội vàng nghe theo, liền cầm lấy điện thoại của Phong Cẩm Thành gọi cho bác sĩ Lâm, thời điểm bác sĩ Lâm đến, Kê Thanh bụng bự đang ngồi ở một bên, đang giúp Phong Cẩm Thành thay khăn lạnh để đắp trán.
Hiện tại Phong Cẩm Thành sốt rất cao, cái khăn nhúng nước lạnh đắp lên trán rất nhanh liền nóng theo, nhưng hiện tại Kê Thanh chỉ biết dùng mỗi phương pháp này để giảm sốt cho hắn mà thôi.
Bác sĩ Lâm là bác sĩ gia đình của Phong gia, đương nhiên cũng biết chuyện vợ chồng son này ly ly hợp hợp, quan sát tình hình hiện tại, cũng thấy hai người không giống loại tình cảm đang tan vỡ chút nào, Kê Thanh thật sự lo lắng cho Phong Cẩm Thành cho dù người mù cũng có thể nhìn ra được.
Bác sĩ Lâm âm thầm lắc đầu, Kê Thanh bèn kể rõ tình hình với bác sĩ :"Nửa đêm Cẩm Thành bỗng nhiên sốt cao, không còn cách nào khác nên tôi mới gọi điện thoại cho bác sĩ, làm phiền bác sĩ phải đi một chuyến."
Bác sĩ Lâm ôn hòa cười cười :"Không sao, để tôi khám cho Cẩm Thành, bình thường sức khỏe của Cẩm Thành rất tốt mà."
Kê Thanh tránh qua một bên, sau đó bác sĩ Lâm lấy ông nghe ra, sau khi bác sĩ Lâm kiểm tra cho Phong Cẩm Thành xong, tháo ống nghe ra lại bắt mạch cho Phong Cẩm Thành rồi nói :" Không đáng ngại, chỉ là cảm mạo bình thường, nên khiến cơ thể phát sốt thôi."
‘Cảm mạo’ Kê Thanh sửng sốt một chút :"Trước khi ngủ anh ấy còn rất tốt mà."
Bác sĩ Lâm cất ống nghe vào túi, nhìn cô rồi giải thích :"Cảm mạo cũng có rất nhiều nguyên nhân, nếu ở góc độ trung y mà nói, thì Cẩm Thành đây là do nội tạng bị nóng trầm tích lại, sau một thời gian rồi phát ra, nếu như sau này cứ mãi tích tụ ở trong lòng, nói không chừng lâu ngày sẽ thành bệnh nặng."
Kê Thanh chuyển mắt nhìn người đang nằm trên giường, lúc này cô thấy hắn đã ngủ được thoải mái hơn, cô thấp giọng nói :"Bác sĩ Lâm, vậy không phải là căn bệnh đó làm cho Cẩm Thành nóng lên sao?"
Lâm bác sĩ hoang mang hỏi ngược lại :"Bệnh gì?"
Kê Thanh sắc mặt tối sầm, nhỏ giọng hơn nữa nói :"Bác sĩ không biết sao?"
Kê Thanh cân nhắc có phải Phong Cẩm Thành lo sợ cha mẹ bên Phong gia biết, ngay cả bác sĩ Lâm cũng dấu, bác sĩ Lâm hơi cúi thấp đầu, mắt liến xẹt qua Phong Cẩm Thành, vừa nhìn vừa nói :"Nếu ngày mai mà Cẩm Thành còn chưa hạ sốt, thì tôi đề nghị nên đưa cậu ấy đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát thì tốt hơn, hiện tại tôi quan sát thêm chút nữa, cô hãy đi chuẩn bị một ít cháo nóng đi! Lát nữa cho cậu ấy ăn một chút."
Nhìn cửa phòng ngủ đã đóng lại, bác sĩ Lâm mới khoanh tay lại mà nói :"Được rồi, đừng giả bộ ngủ nữa, vợ của cậu đã đi rồi, cậu ở đây diễn tuồng gì vậy, tôi nhìn mà cũng muốn hồ đồ theo."
Phong Cẩm Thành mở mắt ra, mắt đảo qua cái cửa đã đóng lại, nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi là hắn đang ngủ, bất quá giờ cũng đã tỉnh, Phong Cẩm Thành nhìn bác sĩ Lâm đang mặc áo blue trắng, hàm hồ nói :"Tôi không có việc gì, bác sĩ cứ nói với vợ của tôi như vậy là được".
Ánh mắt của bác sĩ Lâm dạo một vòng ở trên mặt hắn, không khỏi nở nụ cười :"Dù sao thì cũng đường đường là Phong thiếu gia mà lại dùng khổ nhục kế với vợ mình như vậy sao!"
Bị bác sĩ vạch trần, sắc mặt của Phong Cẩm Thành tối lại có chút đỏ, vẻ mặt kiểu này trăm năm cũng khó gặp, làm bác sĩ Lâm không khỏi bật cười :"Tùy cậu."
Truyền dịch, Phong Cẩm Thành rất nhanh liền hạ sốt, Kê Thanh mệt mỏi cũng đã ngủ từ lúc nào, khi Phong Cẩm Thành tỉnh lại thì trời cũng vừa sáng, ánh sáng theo cửa sổ mà vào, chiếu những tia nắng đầu tiên vào nhà, khiến căn nhà sáng ngời tràn đầy nắng, Phong Cẩm Thành cúi đầu liền nhìn thấy Kê Thanh, cô ngồi ở trên ghế, nhưng lại nằm ngủ quên trên cái chăn của hắn, bàn tay nhỏ bé của cô còn nắm lấy cánh tay phải của hắn, cho dù đây là một giấc mộng hắn cũng muốn được nắm mãi như vậy.
Kê Thanh hơi nghiêng đầu một chút, chân mày của cô hơi nhăn lại, hắn trông thấy hai mắt thâm đen của cô, cả người mệt mỏi vì thức khuya, giờ hắn mới nhớ tới cô đang mang thai, trong lòng Phong Cẩm Thành bỗng nhiên có chút áy náy, cả đêm qua vợ cùng con phải chăm sóc cho hắn.
Tay trái của Phong Cẩm Thành nhẹ nhàng đưa ra, vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô, động tác của hắn rất nhẹ nhưng cũng làm cho Kê Thanh thức dậy, Kê Thanh mở to mắt, theo phản xạ sờ cái trán của hắn một cái, cảm thấy không còn nóng nữa, Kê Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, lại bị ánh mắt ôn hòa của Phong Cẩm Thành nhìn khiến cho cô có chút không được tự nhiên :"Sao lại nhìn em như vậy, không phải chứ?"
Phong Cẩm Thành nở một nụ cười :"Anh, cho dù bị sốt thành tro thì cũng không đến nỗi mất đi trí nhớ đâu, chẳng qua anh muốn ngắm em, em đang đứng ở trước mặt, anh còn tưởng, bà xã em nói xem nên làm sao bây giờ?"
Mặt của Kê Thanh hơi đỏ một chút, lời ngon tiếng ngọt như vậy thật buồn nôn, nhưng khi vào lỗ tai của Kê Thanh thì cố lại thấy rất thích, chẳng qua còn có một chút chưa thích ứng, Kê Thanh liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, vội vàng nói :" Mau lên, đã đến giờ uống thuốc rồi, thiếu chút nữa là trễ, bác sĩ Lâm đã dặn dò rất kỹ, phải uống thuốc đúng giờ mới có hiệu quả."
Nói xong Kê Thanh liền đứng lên đi rót nước ấm, đem thuốc cùng nước đưa cho Phong Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành liếc nhìn viên thuốc thật to trên tay, miệng mấp máy cầm tay cô :"Bà xã ơi, anh thật sự đã khỏe rồi, không cần uống thuốc nữa đâu !" Nhìn bộ dáng kia, Kê Thanh cảm thấy hắn giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.
Kê Thanh không khỏi bị hắn chọc cười, đẩy tay của hắn ra, cố gắng nghiêm chỉnh nói :"Phải uống thuốc!"
Phong Cẩm Thành bĩu môi, nhìn vợ của hắn một lúc lâu, không cam tâm tình nguyện mà uống thuốc.
Kê Thanh lấy ra một hộp giữa nhiệt sau đó đổ ra một ít cháo, Phong Cẩm Thành nói :"Anh không đói bụng, em ăn trước đi."
Kê Thanh lắc đầu :" Em đã ăn rồi." Cô nói xong, dùng thìa múc một muỗng đút đến miệng của hắn, nhìn dáng vẻ hiền lành chăm sóc người bệnh của cô, Phong Cẩm Thành ước gì mình mãi mãi cũng bị bệnh như vậy.
Thật sự thì cháo này cũng là loại cháo bình thường, mà bình thường hắn cũng không thích ăn cháo, nhưng đây là cháo do tự tay Kê Thanh nấu, cô đút từng muỗng từng muỗng một cho hắn, Phong Cẩm Thành cũng rất vui vẻ mà ăn, ăn khoản chừng hai chén.
Nhìn bộ dáng có thể ăn có thể uống của Phong Cẩm Thành, khiến cho Kê Thanh sinh ra một chút hy vọng, cô đem chén đi cất, sau đó hai tay của cô nắm lấy tay của Phong Cẩm Thành thật cẩn thận rồi nói :"Cẩm Thành, chúng ta đến bệnh viện làm xét nghiệm tổng quát được không?"
Ánh mắt của Phong Cẩm Thành chợt lóe, cơ thể hơi cứng ngắt :"Em đã biết?"
Kê Thanh đã nhịn từ rất lâu, hiện tại không thể kiềm chế, nước mắt của cô thi nhau chảy ra, cô gật gật đầu.
Sắc mặt của Phong Cẩm Thành khẽ biến :"Em thương hại anh nên mới quay trở lại phải không ?"
Kê Thanh vội giải thích :"Không, không phải như vậy, là em đã nghĩ thông suốt rồi, cảm thấy tất cả những chuyện kia đều là chuyện nhỏ, cũng không quan trọng bằng chuyện bốn người chúng ta ở chung một chỗ."
Ngón tay của Phong Cẩm Thành nâng mặt của cô lên, để Kê Thanh không thể tránh né ánh mắt của hắn, ngón tay của Phong Cẩm Thành nhẹ nhàng vuốt ve má của cô, sau đó nhẹ giọng nói :"Hãy nói cho anh biết, nếu không phải em biết bệnh tình của anh, có phải em sẽ không trở về phải không?"
Kê Thanh sợ hãi có chút run rẩy, bi thương nhìn vào mắt của Phong Cẩm Thành, vội nói :"Em sẽ trở về, bởi vì em yêu anh, em muốn sống với anh trọn đời trọn kiếp, không chỉ kiếp này mà đến kiếp sau cũng không chia lìa..." Nói tới đây, Kê Thanh nghẹn ngào một chút :"Hiện tại trình độ y học đã phát triển tiến bộ như vậy, chắc cũng không có bệnh nào gọi là bệnh nan y đâu, mặc kệ là bệnh gì, chúng ta cùng nhau đối mặt được không?"
Hắn nhìn cô gần hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kê Thanh, thấy cô xinh đẹp giống như tiên nữ, tỏa ra ánh sáng khiến người khác loá mắt, bất quá giờ phút này trong lòng của Phong Cẩm Thành cũng đang rất áy náy, một tia ý nghĩ lừa gạt cô cũng không còn, mặc dù cái khổ nhục kế này của hắn không được đàng hoàng và chính đáng, nhưng nếu không bày ra cách này thì hắn làm sao có thể biết vợ của hắn yêu thương hắn bao nhiêu, quan tâm đến hắn như thế nào chứ, từ trước đến nay Phong Cẩm Thành chưa từng trải qua cảm giác sung sướng như vậy, giống như trời mùa Đông lạnh lẽo bị không khí ôn hòa cùng vui vẻ của ngày Xuân bao phủ vậy, rất ấm áp, rất là hạnh phúc ...
Kê Thanh đã nói hết lời như vậy, nhưng lại thấy Phong Cẩm Thành căn bản cũng không phản ứng gì, chỉ cười cười tỏ vẻ rất hưởng thụ mà nhìn ngắm cô, trong lòng Kê Thanh không khỏi nghi ngờ, trong ánh mắt và vẻ mặt của hắn đều không có bất kỳ tia lo lắng hay chút bi ai nào cả...
Nghi ngờ của cô dừng ở mắt của Phong Cẩm Thành, trong nháy mắt Phong Cẩm Thành liền tỉnh giấc, đôi mi vừa dài vừa cong liền cụp xuống, sắc mặt tối sầm lại, hai tay liền đem vợ của hắn gắt gao ôm vào trong lòng, đầu của hắn chôn thật sâu vào đầu vai của Kê Thanh, hắn thấp giọng nói :"Bà xã, anh sẽ nghe lời của em, ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra..."
Tuy là miệng nói như vậy, nhưng đầu óc của hắn lại đã bay đến đâu rồi, thật ra hắn đang suy nghĩ bước kế tiếp nên bố trí như thế nào, hắn đã phóng lao thì phải theo lao thôi, sau này chỉ cần nói là bác sĩ chuẩn đoán nhầm là được, cứ như vậy đi, khổ nhục kế lần này phải đạt được một kết thúc thật có hậu mà xưa nay chưa từng có, dù có phải vẽ thêm vài dấu chấm trên người cũng không sao, cũng chỉ muốn vợ hắn thêm tin tưởng.
Liền như vậy mà làm, Phong Cẩm Thành trong lòng suy tính kỹ càng, hơi hơi nghiêng đầu, hắn nhìn thấy cái cổ trắng trẻo của vợ, trong lòng rất muốn hôn một cái, khóe miệng nâng lên một nụ cười gian trá.
Phong Cẩm Thành rất nhanh lại đưa tay ôm lấy cô, dường như hắn đang sợ cô sẽ chạy mất vậy, hai tay vòng qua ôm cô vào trong ngực của hắn, sau đó bàn tay to cẩn thận đặt lên bụng của cô, điều đầu tiên Kê Thanh cảm thấy chính là nhiệt độ cơ th của hắn đột nhiên nóng hơn bình thường.
Phong Cẩm Thành phát sốt, sau khi phát hiện chuyện này, Kê Thanh chợt nghĩ đến mẹ, lúc trước khi mất mẹ của cô cũng có một thời gian thường xuyên phát sốt vào lúc nửa đêm, khi đó bệnh trạng cũng tương tự như vậy, khiến Kê Thanh cảm thấy lo lắng và rất sợ, cô sợ mình sẽ mất Phong Cẩm Thành.
Kê Thanh ngồi xuống, lấy ra cái nhiệt kế kẹp vào người của Phong Cẩm Thành, nhìn vạch chỉ nhiệt độ trên nhiệt kế, Kê Thanh càng thêm kích động, hơn nữa thần trí của Phong Cẩm Thành cỏ vẻ đang rơi vào trạng thái mê man, cô liền dùng tay lay hắn dậy: "Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành, anh tỉnh lại, chúng ta mau đi bệnh viện, Cẩm Thành, anh mau dậy đi ..." Giọng nói của cô mang theo chút nghẹn ngào, giờ đây Kê Thanh thấy mình thật vô dụng, nhưng cô lại không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Đại khái là nghe được giọng nói của cô có chút nghẹn ngào nức nở, Phong Cẩm Thành hừ hừ hai tiếng lặng lẽ mở mắt ra :"Em đừng ồn, để cho anh ngủ một chút nữa đi ..." Nói được hai câu thì nhắm mắt lại.
Thật sự Kê Thanh bị dọa đến sợ hãi, tay cầm điện thoại di động muốn gọi cấp cứu, cô vừa ấn được 2 con số, liền bị Phong Cẩm Thành kéo tay lại :"Em gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, gọi bác sĩ đến đây đi..." Hắn nhỏ giọng nói.
Kê Thanh vội vàng nghe theo, liền cầm lấy điện thoại của Phong Cẩm Thành gọi cho bác sĩ Lâm, thời điểm bác sĩ Lâm đến, Kê Thanh bụng bự đang ngồi ở một bên, đang giúp Phong Cẩm Thành thay khăn lạnh để đắp trán.
Hiện tại Phong Cẩm Thành sốt rất cao, cái khăn nhúng nước lạnh đắp lên trán rất nhanh liền nóng theo, nhưng hiện tại Kê Thanh chỉ biết dùng mỗi phương pháp này để giảm sốt cho hắn mà thôi.
Bác sĩ Lâm là bác sĩ gia đình của Phong gia, đương nhiên cũng biết chuyện vợ chồng son này ly ly hợp hợp, quan sát tình hình hiện tại, cũng thấy hai người không giống loại tình cảm đang tan vỡ chút nào, Kê Thanh thật sự lo lắng cho Phong Cẩm Thành cho dù người mù cũng có thể nhìn ra được.
Bác sĩ Lâm âm thầm lắc đầu, Kê Thanh bèn kể rõ tình hình với bác sĩ :"Nửa đêm Cẩm Thành bỗng nhiên sốt cao, không còn cách nào khác nên tôi mới gọi điện thoại cho bác sĩ, làm phiền bác sĩ phải đi một chuyến."
Bác sĩ Lâm ôn hòa cười cười :"Không sao, để tôi khám cho Cẩm Thành, bình thường sức khỏe của Cẩm Thành rất tốt mà."
Kê Thanh tránh qua một bên, sau đó bác sĩ Lâm lấy ông nghe ra, sau khi bác sĩ Lâm kiểm tra cho Phong Cẩm Thành xong, tháo ống nghe ra lại bắt mạch cho Phong Cẩm Thành rồi nói :" Không đáng ngại, chỉ là cảm mạo bình thường, nên khiến cơ thể phát sốt thôi."
‘Cảm mạo’ Kê Thanh sửng sốt một chút :"Trước khi ngủ anh ấy còn rất tốt mà."
Bác sĩ Lâm cất ống nghe vào túi, nhìn cô rồi giải thích :"Cảm mạo cũng có rất nhiều nguyên nhân, nếu ở góc độ trung y mà nói, thì Cẩm Thành đây là do nội tạng bị nóng trầm tích lại, sau một thời gian rồi phát ra, nếu như sau này cứ mãi tích tụ ở trong lòng, nói không chừng lâu ngày sẽ thành bệnh nặng."
Kê Thanh chuyển mắt nhìn người đang nằm trên giường, lúc này cô thấy hắn đã ngủ được thoải mái hơn, cô thấp giọng nói :"Bác sĩ Lâm, vậy không phải là căn bệnh đó làm cho Cẩm Thành nóng lên sao?"
Lâm bác sĩ hoang mang hỏi ngược lại :"Bệnh gì?"
Kê Thanh sắc mặt tối sầm, nhỏ giọng hơn nữa nói :"Bác sĩ không biết sao?"
Kê Thanh cân nhắc có phải Phong Cẩm Thành lo sợ cha mẹ bên Phong gia biết, ngay cả bác sĩ Lâm cũng dấu, bác sĩ Lâm hơi cúi thấp đầu, mắt liến xẹt qua Phong Cẩm Thành, vừa nhìn vừa nói :"Nếu ngày mai mà Cẩm Thành còn chưa hạ sốt, thì tôi đề nghị nên đưa cậu ấy đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát thì tốt hơn, hiện tại tôi quan sát thêm chút nữa, cô hãy đi chuẩn bị một ít cháo nóng đi! Lát nữa cho cậu ấy ăn một chút."
Nhìn cửa phòng ngủ đã đóng lại, bác sĩ Lâm mới khoanh tay lại mà nói :"Được rồi, đừng giả bộ ngủ nữa, vợ của cậu đã đi rồi, cậu ở đây diễn tuồng gì vậy, tôi nhìn mà cũng muốn hồ đồ theo."
Phong Cẩm Thành mở mắt ra, mắt đảo qua cái cửa đã đóng lại, nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi là hắn đang ngủ, bất quá giờ cũng đã tỉnh, Phong Cẩm Thành nhìn bác sĩ Lâm đang mặc áo blue trắng, hàm hồ nói :"Tôi không có việc gì, bác sĩ cứ nói với vợ của tôi như vậy là được".
Ánh mắt của bác sĩ Lâm dạo một vòng ở trên mặt hắn, không khỏi nở nụ cười :"Dù sao thì cũng đường đường là Phong thiếu gia mà lại dùng khổ nhục kế với vợ mình như vậy sao!"
Bị bác sĩ vạch trần, sắc mặt của Phong Cẩm Thành tối lại có chút đỏ, vẻ mặt kiểu này trăm năm cũng khó gặp, làm bác sĩ Lâm không khỏi bật cười :"Tùy cậu."
Truyền dịch, Phong Cẩm Thành rất nhanh liền hạ sốt, Kê Thanh mệt mỏi cũng đã ngủ từ lúc nào, khi Phong Cẩm Thành tỉnh lại thì trời cũng vừa sáng, ánh sáng theo cửa sổ mà vào, chiếu những tia nắng đầu tiên vào nhà, khiến căn nhà sáng ngời tràn đầy nắng, Phong Cẩm Thành cúi đầu liền nhìn thấy Kê Thanh, cô ngồi ở trên ghế, nhưng lại nằm ngủ quên trên cái chăn của hắn, bàn tay nhỏ bé của cô còn nắm lấy cánh tay phải của hắn, cho dù đây là một giấc mộng hắn cũng muốn được nắm mãi như vậy.
Kê Thanh hơi nghiêng đầu một chút, chân mày của cô hơi nhăn lại, hắn trông thấy hai mắt thâm đen của cô, cả người mệt mỏi vì thức khuya, giờ hắn mới nhớ tới cô đang mang thai, trong lòng Phong Cẩm Thành bỗng nhiên có chút áy náy, cả đêm qua vợ cùng con phải chăm sóc cho hắn.
Tay trái của Phong Cẩm Thành nhẹ nhàng đưa ra, vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô, động tác của hắn rất nhẹ nhưng cũng làm cho Kê Thanh thức dậy, Kê Thanh mở to mắt, theo phản xạ sờ cái trán của hắn một cái, cảm thấy không còn nóng nữa, Kê Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, lại bị ánh mắt ôn hòa của Phong Cẩm Thành nhìn khiến cho cô có chút không được tự nhiên :"Sao lại nhìn em như vậy, không phải chứ?"
Phong Cẩm Thành nở một nụ cười :"Anh, cho dù bị sốt thành tro thì cũng không đến nỗi mất đi trí nhớ đâu, chẳng qua anh muốn ngắm em, em đang đứng ở trước mặt, anh còn tưởng, bà xã em nói xem nên làm sao bây giờ?"
Mặt của Kê Thanh hơi đỏ một chút, lời ngon tiếng ngọt như vậy thật buồn nôn, nhưng khi vào lỗ tai của Kê Thanh thì cố lại thấy rất thích, chẳng qua còn có một chút chưa thích ứng, Kê Thanh liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, vội vàng nói :" Mau lên, đã đến giờ uống thuốc rồi, thiếu chút nữa là trễ, bác sĩ Lâm đã dặn dò rất kỹ, phải uống thuốc đúng giờ mới có hiệu quả."
Nói xong Kê Thanh liền đứng lên đi rót nước ấm, đem thuốc cùng nước đưa cho Phong Cẩm Thành, Phong Cẩm Thành liếc nhìn viên thuốc thật to trên tay, miệng mấp máy cầm tay cô :"Bà xã ơi, anh thật sự đã khỏe rồi, không cần uống thuốc nữa đâu !" Nhìn bộ dáng kia, Kê Thanh cảm thấy hắn giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.
Kê Thanh không khỏi bị hắn chọc cười, đẩy tay của hắn ra, cố gắng nghiêm chỉnh nói :"Phải uống thuốc!"
Phong Cẩm Thành bĩu môi, nhìn vợ của hắn một lúc lâu, không cam tâm tình nguyện mà uống thuốc.
Kê Thanh lấy ra một hộp giữa nhiệt sau đó đổ ra một ít cháo, Phong Cẩm Thành nói :"Anh không đói bụng, em ăn trước đi."
Kê Thanh lắc đầu :" Em đã ăn rồi." Cô nói xong, dùng thìa múc một muỗng đút đến miệng của hắn, nhìn dáng vẻ hiền lành chăm sóc người bệnh của cô, Phong Cẩm Thành ước gì mình mãi mãi cũng bị bệnh như vậy.
Thật sự thì cháo này cũng là loại cháo bình thường, mà bình thường hắn cũng không thích ăn cháo, nhưng đây là cháo do tự tay Kê Thanh nấu, cô đút từng muỗng từng muỗng một cho hắn, Phong Cẩm Thành cũng rất vui vẻ mà ăn, ăn khoản chừng hai chén.
Nhìn bộ dáng có thể ăn có thể uống của Phong Cẩm Thành, khiến cho Kê Thanh sinh ra một chút hy vọng, cô đem chén đi cất, sau đó hai tay của cô nắm lấy tay của Phong Cẩm Thành thật cẩn thận rồi nói :"Cẩm Thành, chúng ta đến bệnh viện làm xét nghiệm tổng quát được không?"
Ánh mắt của Phong Cẩm Thành chợt lóe, cơ thể hơi cứng ngắt :"Em đã biết?"
Kê Thanh đã nhịn từ rất lâu, hiện tại không thể kiềm chế, nước mắt của cô thi nhau chảy ra, cô gật gật đầu.
Sắc mặt của Phong Cẩm Thành khẽ biến :"Em thương hại anh nên mới quay trở lại phải không ?"
Kê Thanh vội giải thích :"Không, không phải như vậy, là em đã nghĩ thông suốt rồi, cảm thấy tất cả những chuyện kia đều là chuyện nhỏ, cũng không quan trọng bằng chuyện bốn người chúng ta ở chung một chỗ."
Ngón tay của Phong Cẩm Thành nâng mặt của cô lên, để Kê Thanh không thể tránh né ánh mắt của hắn, ngón tay của Phong Cẩm Thành nhẹ nhàng vuốt ve má của cô, sau đó nhẹ giọng nói :"Hãy nói cho anh biết, nếu không phải em biết bệnh tình của anh, có phải em sẽ không trở về phải không?"
Kê Thanh sợ hãi có chút run rẩy, bi thương nhìn vào mắt của Phong Cẩm Thành, vội nói :"Em sẽ trở về, bởi vì em yêu anh, em muốn sống với anh trọn đời trọn kiếp, không chỉ kiếp này mà đến kiếp sau cũng không chia lìa..." Nói tới đây, Kê Thanh nghẹn ngào một chút :"Hiện tại trình độ y học đã phát triển tiến bộ như vậy, chắc cũng không có bệnh nào gọi là bệnh nan y đâu, mặc kệ là bệnh gì, chúng ta cùng nhau đối mặt được không?"
Hắn nhìn cô gần hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kê Thanh, thấy cô xinh đẹp giống như tiên nữ, tỏa ra ánh sáng khiến người khác loá mắt, bất quá giờ phút này trong lòng của Phong Cẩm Thành cũng đang rất áy náy, một tia ý nghĩ lừa gạt cô cũng không còn, mặc dù cái khổ nhục kế này của hắn không được đàng hoàng và chính đáng, nhưng nếu không bày ra cách này thì hắn làm sao có thể biết vợ của hắn yêu thương hắn bao nhiêu, quan tâm đến hắn như thế nào chứ, từ trước đến nay Phong Cẩm Thành chưa từng trải qua cảm giác sung sướng như vậy, giống như trời mùa Đông lạnh lẽo bị không khí ôn hòa cùng vui vẻ của ngày Xuân bao phủ vậy, rất ấm áp, rất là hạnh phúc ...
Kê Thanh đã nói hết lời như vậy, nhưng lại thấy Phong Cẩm Thành căn bản cũng không phản ứng gì, chỉ cười cười tỏ vẻ rất hưởng thụ mà nhìn ngắm cô, trong lòng Kê Thanh không khỏi nghi ngờ, trong ánh mắt và vẻ mặt của hắn đều không có bất kỳ tia lo lắng hay chút bi ai nào cả...
Nghi ngờ của cô dừng ở mắt của Phong Cẩm Thành, trong nháy mắt Phong Cẩm Thành liền tỉnh giấc, đôi mi vừa dài vừa cong liền cụp xuống, sắc mặt tối sầm lại, hai tay liền đem vợ của hắn gắt gao ôm vào trong lòng, đầu của hắn chôn thật sâu vào đầu vai của Kê Thanh, hắn thấp giọng nói :"Bà xã, anh sẽ nghe lời của em, ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra..."
Tuy là miệng nói như vậy, nhưng đầu óc của hắn lại đã bay đến đâu rồi, thật ra hắn đang suy nghĩ bước kế tiếp nên bố trí như thế nào, hắn đã phóng lao thì phải theo lao thôi, sau này chỉ cần nói là bác sĩ chuẩn đoán nhầm là được, cứ như vậy đi, khổ nhục kế lần này phải đạt được một kết thúc thật có hậu mà xưa nay chưa từng có, dù có phải vẽ thêm vài dấu chấm trên người cũng không sao, cũng chỉ muốn vợ hắn thêm tin tưởng.
Liền như vậy mà làm, Phong Cẩm Thành trong lòng suy tính kỹ càng, hơi hơi nghiêng đầu, hắn nhìn thấy cái cổ trắng trẻo của vợ, trong lòng rất muốn hôn một cái, khóe miệng nâng lên một nụ cười gian trá.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh