Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái
Chương 113: Đánh chết bà ả tiện nhân
Cơ Nghị càng đánh càng ác, gần như muốn đánh mẹ Cơ đến chết mới thôi, tiếng kêu thảm thương của mẹ Cơ dần dần trở nên yếu ớt, thậm chí gần như bà ta đã muốn hôn mê.
Cơ Tích Tương nghe thấy tiếng động từ bên phòng sát vách, bèn xỏ đôi dép lê chạy sang, vừa nhìn thấy Cơ Nghị đang đánh mẹ Cơ, cơ thể cô ta run lẩy bẩy.
“Ba đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà, ba mà còn đánh nữa thì mẹ sẽ bị đánh chết đấy.”
“Cút ra!” Cơ Nghị đẩy Cơ Tích Tương ra, trừng mắt nhìn cô ta, rồi lại tiếp tục giáng cái tát vào mặt mẹ Cơ, rống lên thật lớn.
“Bà đúng là đồ đê tiện, bà nuôi hai đứa con gái, bà nuôi đứa con gái lớn chẳng ra gì, đến đứa con gái nhỏ cũng nuôi chẳng ra gì, bà nói xem, Cơ Nghị tôi cần bà có ích lợi gì, sao bà không đi chết đi, hả, ả đàn bà đê tiện, đê tiện.
Cơ Nghị không khỏi rống vào mặt mẹ Cơ, gương mặt lộ ra vẻ hung ác vặn vẹo.
Nhà họ Cơ không có con trai, trước nay Cơ Nghị vẫn luôn đau đầu, gần như mấy năm nay ông ta tìm không ít người phụ nữ ở bên ngoài, nhưng không ai có thể đẻ cho ông một thằng cu.
May mà bình thường Cơ Tích Vy và Cơ Tích Tương rất ngoan ngoãn và biết điều, ông nghĩ nếu sau này có thể với đến một gia tộc lớn mạnh hơn nhà họ Cơ thì cũng là chuyện tốt, bởi vậy ông luôn dành sự hy vọng rất lớn vào hai đứa con gái của mình.
Ông còn đưa Cơ Tích Vy vào công ty, cho cô ta làm tổng giám đốc, chuẩn bị bồi dưỡng cô ta như người thừa kế của tập đoàn Cơ thị, nhưng nào ngờ, người phụ nữ này lại hủy hoại cả tập đoàn Cơ thị của ông ta.
Cơ Nghị càng nghĩ càng tức giận, ra tay càng không biết chừng mực.
“Cơ Nghị, ông đủ rồi đấy!”
Cuối cùng, mẹ Cơ bị ông ta đánh thảm cũng rống lên một tiếng, giơ tay cào gương mặt Cơ Nghị, móng tay vừa sắc nhọn, rạch hai đường trên gương mặt ông ta, máu ứa ra.
“Ả đàn bà đê tiện này, không ngờ bà lại còn dám trả treo!” Cơ Nghị không ngờ mẹ Cơ đã sắp sửa hôn mê rồi, mà bây giờ lại còn dám phản kháng, ngọn lửa giận của ông ta lại càng bùng lên dữ dội hơn nữa.
Bình thường mẹ Cơ cũng không phải là người dễ bị ức hiếp, nghe tiếng rống của Cơ Nghị, cùng với gương mặt xanh xanh tím tím của mình, bà ta không nén nổi cơn giận, bèn quát lớn.
“Tôi nói cho ông biết, tôi không sợ ông, mắc gì ông lại đánh tôi, tôi làm nhiều chuyện như vậy không phải vì nhà họ Cơ hay sao, ai mà biết Đường Nại lại căm ghét nhà họ Cơ sâu sắc như thế, giở trò này kia chứ, tôi là nạn nhân.”
Mẹ Cơ rống lên, gương mặt xanh xanh tím tím của bà toát ra vẻ giận dữ, cùng với mái tóc rối bù xù của bà ta, trông bà ta nhếch nhác đến không ra hình người.
Thấy Cơ Nghị dừng tay, Cơ Tích Tương không khỏi xin tha thay cho mẹ Cơ.
“Ba, mẹ nói thật đó, là thật đó, mẹ cũng vì nhà họ Cơ, vì con nên mới muốn con đến với Đường Nại, có như vậy con mới bước chân vào nhà họ Đường được, cũng có thể nhờ nhà họ Đường ra tay giúp đỡ nhà họ Cơ, nhưng nào ngờ anh Nại lại làm như thế, hu hu, anh ấy còn hãm hại con…hu hu!”
Cung Tích Tương càng nói càng tỏ ra ấm ức, gương mặt nhỏ nhắn của cô ta vằn vệt nước mắt.
Đến bản thân cô ta cũng không biết vì sao anh Nại lại đối xử với mình như thế, đây là sự trong sạch mà cô ta đã giữ gìn hơn hai mươi năm, nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó được cưới anh Nại, muốn cho anh ấy thứ quý giá nhất của mình, nhưng đêm hôm qua.
Không ngờ cô lại bị nhiều người như vậy…
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đã xảy ra trong tối ngày hôm qua, gương mặt Cơ Tích Tương không khỏi trắng bệch, cô ta không tin rằng anh Nại sẽ đối xử với mình như thế, chắc chắn là có người.
“Đúng vậy, người phụ nữ đó, chắc con ả đê tiện đó đã ép anh Nại đối xử với con như thế!” Cơ Tích Tương chợt rống lên, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ.
Con ả đê tiện, con ả đê tiện, tất cả là vì ả đàn bà đê tiện đó, cô ta sẽ không buông tha cho con ả đê tiện đó đâu.
Tiếng rống đột ngột của Cơ Tích Tương làm Cơ Nghị im lặng ngay, nhưng sắc mặt ông ta vẫn đen sì, đá mạnh vào bụng mẹ Cơ.
“Ả đàn bà đê tiện, lần này tha cho bà, lần sau mà còn dám nuôi trai thì cút ra khỏi nhà họ Cơ cho tôi.”
Cơ Nghị không thể ly hôn với mẹ Cơ vào lúc này được, làm vậy sẽ gây bất lợi cho hình tượng ông ta và tập đoàn Cơ thị, cho dù trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng chán ghét và ghê tởm người phụ nữ đã từng bị người đàn ông khác đè này, nhưng không thể không nhịn.
Nghe ông ta nói thế, mẹ Cơ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đã biết bây giờ chắc chắn Cơ Nghị cảm thấy bà ta rất buồn nôn, sau này sẽ không đụng đến bà ta nữa, nhưng ít nhiều gì, bà ta vẫn còn ở trong nhà họ Cơ.
“Nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Nghe Cơ Nghị hỏi thế, trong lòng mẹ Cơ và Cơ Tích Tương giật thót tim, hai người không khỏi cúi đầu xuống.
“Nói!” Cơ Nghị giận dữ hét lên, giọng nói của ông ta làm Cơ Tích Tương run rẩy, cô ta quay sang nhìn mẹ mình, rồi mới dè dặt kể lại chuyện đụng mặt Đường Nại ở nhà hàng, nhưng lại bị người khác ném ra khỏi nhà hàng.
Rồi lại kể về âm mưu của mình và mẹ Cơ, định lợi dụng Đường Nại, kêu anh cưới mình, còn có thể nhờ Đường Thị Đế Quốc giúp đỡ nhà họ Cơ vượt qua nguy cơ lần này, cho dù Đường Nại và Đường Thị Đế Quốc không ra tay, chỉ cần cô ta móc nối được quan hệ với Đường Nại hay nhà họ Đường, thì tập đoàn Cơ thị cũng sẽ không sụp đổ.
Sau khi Cơ Tích Tương kể lại, ngọn lửa giận trên gương mặt Cơ Nghị càng đậm hơn, ông ta bực bội quát lên hai chữ: “Ngu ngốc!”
“Ba, con với mẹ biết sai rồi, ba tha cho con với mẹ lần này đi.”
Chuyện tối ngày hôm qua đã làm cho Cơ Tích Tương sợ hãi lắm rồi, hôm nay toàn thân cô ta còn thấy đau đớn, vừa nghĩ đến chuyện tối qua mình bị từng đấy người chạm vào, Cơ Tích Tương không biết sau này mình phải làm sao nữa.
“Hừ, con gái ngu ngốc, Đường Nại là người như thế nào, cậu ta là người mà gia đình bình thường như chúng ta có thể tính toán được hay sao, mấy năm nay, cậu ta đã quen với bao nhiêu cô gái rồi, nếu như Đường Nại thật sự ngu ngốc như thế, thì Đường Thị Đế Quốc có thể kiên cố không sụp như thế này không, con ả đê tiện ngu ngốc!”
Cơ Nghị vừa nghe đã biết chắc chắn kế hoạch ngu ngốc này là do mẹ Cơ bày ra, trong lòng không khỏi tức giận.
Đường Nại là ai, đệ nhất Đế thiếu ở kinh thành đế đô.
Còn có quan hệ với cả nhà họ Cố, mặc dù không biết quan hệ giữa Đường Nại và nhà họ Cố như thế nào, nhưng nhà họ Cố là ai, đó là một gia tộc lớn của kinh đô, người khác còn không dám nhắc đến.
Nếu như nhà họ Đường hoành hành ở kinh đô, vậy thì nhà họ Cố thống trị cả nước Z, với địa vị như thế, ai dám đụng đến bọn họ.
Mặc dù người ngoài luôn đồn đại rằng Đường Nại và nhà họ Cố rất thân thiết với nhau, nhưng đây chỉ là suy đoán của thế giới bên ngoài mà thôi, sự thật ra sao thì không có ai biết cả, nhưng chỉ dựa vào chuyện này đã không có ai dám đụng đến Đường Nại.
Biết bao nhiêu người con gái muốn trèo lên giường Đường Nại, nếu Đường Nại ngốc như thế, để mình bị kế hoạch thu hút, vậy thì cũng không thể đưa Đường Thị Đế Quốc tiến lên một giai đoạn mới trong thời gian mười năm ngắn ngủi.
Đường Nại đúng là bá chủ và truyền kỳ trong giới kinh doanh.
Nhưng người phụ nữ ngu ngốc này lại muốn tính kế Đường Nại, còn nghĩ rằng mình có thể tính kế được Đường Nại, dâng Tích Tương cho cậu ta, cho dù có nhét cho Đường Nại được, Đường Nại vẫn sẽ hận nhà họ Cơ.
Cơ Nghị chỉ cần nghĩ đến hành vi của người phụ nữ ngu ngốc này, bèn không khỏi cảm thấy tức giận.
Cơ Tích Tương nghe thấy tiếng động từ bên phòng sát vách, bèn xỏ đôi dép lê chạy sang, vừa nhìn thấy Cơ Nghị đang đánh mẹ Cơ, cơ thể cô ta run lẩy bẩy.
“Ba đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà, ba mà còn đánh nữa thì mẹ sẽ bị đánh chết đấy.”
“Cút ra!” Cơ Nghị đẩy Cơ Tích Tương ra, trừng mắt nhìn cô ta, rồi lại tiếp tục giáng cái tát vào mặt mẹ Cơ, rống lên thật lớn.
“Bà đúng là đồ đê tiện, bà nuôi hai đứa con gái, bà nuôi đứa con gái lớn chẳng ra gì, đến đứa con gái nhỏ cũng nuôi chẳng ra gì, bà nói xem, Cơ Nghị tôi cần bà có ích lợi gì, sao bà không đi chết đi, hả, ả đàn bà đê tiện, đê tiện.
Cơ Nghị không khỏi rống vào mặt mẹ Cơ, gương mặt lộ ra vẻ hung ác vặn vẹo.
Nhà họ Cơ không có con trai, trước nay Cơ Nghị vẫn luôn đau đầu, gần như mấy năm nay ông ta tìm không ít người phụ nữ ở bên ngoài, nhưng không ai có thể đẻ cho ông một thằng cu.
May mà bình thường Cơ Tích Vy và Cơ Tích Tương rất ngoan ngoãn và biết điều, ông nghĩ nếu sau này có thể với đến một gia tộc lớn mạnh hơn nhà họ Cơ thì cũng là chuyện tốt, bởi vậy ông luôn dành sự hy vọng rất lớn vào hai đứa con gái của mình.
Ông còn đưa Cơ Tích Vy vào công ty, cho cô ta làm tổng giám đốc, chuẩn bị bồi dưỡng cô ta như người thừa kế của tập đoàn Cơ thị, nhưng nào ngờ, người phụ nữ này lại hủy hoại cả tập đoàn Cơ thị của ông ta.
Cơ Nghị càng nghĩ càng tức giận, ra tay càng không biết chừng mực.
“Cơ Nghị, ông đủ rồi đấy!”
Cuối cùng, mẹ Cơ bị ông ta đánh thảm cũng rống lên một tiếng, giơ tay cào gương mặt Cơ Nghị, móng tay vừa sắc nhọn, rạch hai đường trên gương mặt ông ta, máu ứa ra.
“Ả đàn bà đê tiện này, không ngờ bà lại còn dám trả treo!” Cơ Nghị không ngờ mẹ Cơ đã sắp sửa hôn mê rồi, mà bây giờ lại còn dám phản kháng, ngọn lửa giận của ông ta lại càng bùng lên dữ dội hơn nữa.
Bình thường mẹ Cơ cũng không phải là người dễ bị ức hiếp, nghe tiếng rống của Cơ Nghị, cùng với gương mặt xanh xanh tím tím của mình, bà ta không nén nổi cơn giận, bèn quát lớn.
“Tôi nói cho ông biết, tôi không sợ ông, mắc gì ông lại đánh tôi, tôi làm nhiều chuyện như vậy không phải vì nhà họ Cơ hay sao, ai mà biết Đường Nại lại căm ghét nhà họ Cơ sâu sắc như thế, giở trò này kia chứ, tôi là nạn nhân.”
Mẹ Cơ rống lên, gương mặt xanh xanh tím tím của bà toát ra vẻ giận dữ, cùng với mái tóc rối bù xù của bà ta, trông bà ta nhếch nhác đến không ra hình người.
Thấy Cơ Nghị dừng tay, Cơ Tích Tương không khỏi xin tha thay cho mẹ Cơ.
“Ba, mẹ nói thật đó, là thật đó, mẹ cũng vì nhà họ Cơ, vì con nên mới muốn con đến với Đường Nại, có như vậy con mới bước chân vào nhà họ Đường được, cũng có thể nhờ nhà họ Đường ra tay giúp đỡ nhà họ Cơ, nhưng nào ngờ anh Nại lại làm như thế, hu hu, anh ấy còn hãm hại con…hu hu!”
Cung Tích Tương càng nói càng tỏ ra ấm ức, gương mặt nhỏ nhắn của cô ta vằn vệt nước mắt.
Đến bản thân cô ta cũng không biết vì sao anh Nại lại đối xử với mình như thế, đây là sự trong sạch mà cô ta đã giữ gìn hơn hai mươi năm, nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó được cưới anh Nại, muốn cho anh ấy thứ quý giá nhất của mình, nhưng đêm hôm qua.
Không ngờ cô lại bị nhiều người như vậy…
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đã xảy ra trong tối ngày hôm qua, gương mặt Cơ Tích Tương không khỏi trắng bệch, cô ta không tin rằng anh Nại sẽ đối xử với mình như thế, chắc chắn là có người.
“Đúng vậy, người phụ nữ đó, chắc con ả đê tiện đó đã ép anh Nại đối xử với con như thế!” Cơ Tích Tương chợt rống lên, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ.
Con ả đê tiện, con ả đê tiện, tất cả là vì ả đàn bà đê tiện đó, cô ta sẽ không buông tha cho con ả đê tiện đó đâu.
Tiếng rống đột ngột của Cơ Tích Tương làm Cơ Nghị im lặng ngay, nhưng sắc mặt ông ta vẫn đen sì, đá mạnh vào bụng mẹ Cơ.
“Ả đàn bà đê tiện, lần này tha cho bà, lần sau mà còn dám nuôi trai thì cút ra khỏi nhà họ Cơ cho tôi.”
Cơ Nghị không thể ly hôn với mẹ Cơ vào lúc này được, làm vậy sẽ gây bất lợi cho hình tượng ông ta và tập đoàn Cơ thị, cho dù trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng chán ghét và ghê tởm người phụ nữ đã từng bị người đàn ông khác đè này, nhưng không thể không nhịn.
Nghe ông ta nói thế, mẹ Cơ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đã biết bây giờ chắc chắn Cơ Nghị cảm thấy bà ta rất buồn nôn, sau này sẽ không đụng đến bà ta nữa, nhưng ít nhiều gì, bà ta vẫn còn ở trong nhà họ Cơ.
“Nói đi, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Nghe Cơ Nghị hỏi thế, trong lòng mẹ Cơ và Cơ Tích Tương giật thót tim, hai người không khỏi cúi đầu xuống.
“Nói!” Cơ Nghị giận dữ hét lên, giọng nói của ông ta làm Cơ Tích Tương run rẩy, cô ta quay sang nhìn mẹ mình, rồi mới dè dặt kể lại chuyện đụng mặt Đường Nại ở nhà hàng, nhưng lại bị người khác ném ra khỏi nhà hàng.
Rồi lại kể về âm mưu của mình và mẹ Cơ, định lợi dụng Đường Nại, kêu anh cưới mình, còn có thể nhờ Đường Thị Đế Quốc giúp đỡ nhà họ Cơ vượt qua nguy cơ lần này, cho dù Đường Nại và Đường Thị Đế Quốc không ra tay, chỉ cần cô ta móc nối được quan hệ với Đường Nại hay nhà họ Đường, thì tập đoàn Cơ thị cũng sẽ không sụp đổ.
Sau khi Cơ Tích Tương kể lại, ngọn lửa giận trên gương mặt Cơ Nghị càng đậm hơn, ông ta bực bội quát lên hai chữ: “Ngu ngốc!”
“Ba, con với mẹ biết sai rồi, ba tha cho con với mẹ lần này đi.”
Chuyện tối ngày hôm qua đã làm cho Cơ Tích Tương sợ hãi lắm rồi, hôm nay toàn thân cô ta còn thấy đau đớn, vừa nghĩ đến chuyện tối qua mình bị từng đấy người chạm vào, Cơ Tích Tương không biết sau này mình phải làm sao nữa.
“Hừ, con gái ngu ngốc, Đường Nại là người như thế nào, cậu ta là người mà gia đình bình thường như chúng ta có thể tính toán được hay sao, mấy năm nay, cậu ta đã quen với bao nhiêu cô gái rồi, nếu như Đường Nại thật sự ngu ngốc như thế, thì Đường Thị Đế Quốc có thể kiên cố không sụp như thế này không, con ả đê tiện ngu ngốc!”
Cơ Nghị vừa nghe đã biết chắc chắn kế hoạch ngu ngốc này là do mẹ Cơ bày ra, trong lòng không khỏi tức giận.
Đường Nại là ai, đệ nhất Đế thiếu ở kinh thành đế đô.
Còn có quan hệ với cả nhà họ Cố, mặc dù không biết quan hệ giữa Đường Nại và nhà họ Cố như thế nào, nhưng nhà họ Cố là ai, đó là một gia tộc lớn của kinh đô, người khác còn không dám nhắc đến.
Nếu như nhà họ Đường hoành hành ở kinh đô, vậy thì nhà họ Cố thống trị cả nước Z, với địa vị như thế, ai dám đụng đến bọn họ.
Mặc dù người ngoài luôn đồn đại rằng Đường Nại và nhà họ Cố rất thân thiết với nhau, nhưng đây chỉ là suy đoán của thế giới bên ngoài mà thôi, sự thật ra sao thì không có ai biết cả, nhưng chỉ dựa vào chuyện này đã không có ai dám đụng đến Đường Nại.
Biết bao nhiêu người con gái muốn trèo lên giường Đường Nại, nếu Đường Nại ngốc như thế, để mình bị kế hoạch thu hút, vậy thì cũng không thể đưa Đường Thị Đế Quốc tiến lên một giai đoạn mới trong thời gian mười năm ngắn ngủi.
Đường Nại đúng là bá chủ và truyền kỳ trong giới kinh doanh.
Nhưng người phụ nữ ngu ngốc này lại muốn tính kế Đường Nại, còn nghĩ rằng mình có thể tính kế được Đường Nại, dâng Tích Tương cho cậu ta, cho dù có nhét cho Đường Nại được, Đường Nại vẫn sẽ hận nhà họ Cơ.
Cơ Nghị chỉ cần nghĩ đến hành vi của người phụ nữ ngu ngốc này, bèn không khỏi cảm thấy tức giận.
Tác giả :
Lục La