Bà Xã Về Đây Anh Thương
Chương 6: Cần Được Dạy Dỗ Lại Mới Thành Đứa Trẻ Ngoan
Lúc cô thức dậy cũng đã là giờ trưa rồi, cả người cô đau ê ẩm. Tịch Mộ Thần đáng ghét, đêm qua lại tham lam như thế, cô đã không biết rằng anh đã muốn cô bao nhiêu lần. Chỉ biết rằng anh hành hạ cô suốt đêm, bây giờ thức dậy lại thành ra như này
Cô thở dài. Ai biểu cô lại xui xẻo, lấy trúng một tên đại biến thái và cầm thú như Tịch Mộ Thần kia chứ? Bây giờ lại hại mình ra như thế này...
Cô cầm điện thoại xem giờ thì thấy anh nhắn tin tới, là tin nhắn của anh nhắn từ một tiếng trước
- Tiểu Tịch ngoan, thức dậy rồi nhớ ăn uống đầy đủ. Anh có việc gấp phải bay sang New York giải quyết vài chuyện, xong việc anh sẽ về với em. Chỉ hai ngày thôi. Chờ anh
Cô khẽ mỉm cười, anh lại vẫn còn quan tâm đến cô. Nhưng mà... Anh thật sự là có việc gấp như thế ư? Là đột xuất? Vì sao hôm qua lại không nghe anh cập nhật đến chuyện này với cô? Thôi kệ, dù dì đây cũng là việc riêng của anh, anh không muốn nói cũng được
Lách cách, lách cách. Tiếng bàn phím từ trong điện thoại vang ra, cô nhấn từng chữ từng chữ và đáp lại lời nhắn của anh
- Anh đừng lo, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà. Anh nhớ cũng phải như vậy đó, còn nữa nếu như để em biết được anh có tình nhân bên ngoài em nhất định không tha cho anh
...
Tịch Mộ Thần đang ngồi trên máy bay tư nhân của mình cùng với Phong Hàn ngồi phía bên kia
Phong Hàn theo anh sang New York còn Lục Minh Hạo thì ở lại thay anh giải quyết việc trong công ty, sẵn đây lại giúp anh chăm sóc cho cô trong thời gian anh đi vắng
" Làm sao? Không nỡ xa cô ấy? "
Tịch Mộ Thần đang u sầu vì nhớ cô, anh chống tay nhìn ra ngoài. Nghe Phong Hàn nói như thế bỗng dưng hình ảnh cô lại ùa về trong tâm trí anh, nhất là đêm hôm qua. Tịch Mộ Thần nhếch môi cười hài lòng
" Ừ, quả thật là không nỡ xa! " Tịch Mộ Thần thẳng thắn thừa nhận
Phong Hàn đưa tay đẩy gọng kính trên mắt lên: " Chỉ hai ngày mà thôi, không lâu lắm đâu. Đừng làm quá lên như thế chứ? "
Tịch Mộ Thần quay mặt sang nhìn Phong Hàn. Vẻ mặt cười như không cười, anh nói: " Tôi chỉ sợ bản thân kìm lòng không được mà cho người đem cô ấy sang đây! "
Phong Hàn dáng vẻ nghiêm túc nhìn anh: " Mộ Thần, tôi biết cậu rất yêu Tiểu Tịch. Cô ấy chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, và cũng chính là điểm yếu lớn nhất có ở cậu! "
" … "
" Trước kia Tiêu Cảnh Thiên không muốn đem em gái mình gả cho cậu cũng chính là điều này. Cậu thân là chủ tịch của một tập đoàn lớn, ở thương trường đối thủ nhiều vô số. Lại còn là lão đại của hắc đạo, những kẻ muốn giết cậu không ít. Cậu phải biết, một khi cậu có điểm yếu, bọn chúng chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay, hơn nữa điều tôi lo lắng nhất chính là ở Tiểu Tịch! "
" Cậu sợ rằng tôi sẽ không bảo vệ được cô ấy và sẽ làm hại đến chính bản thân mình sao? "
Phong Hàn lẳng lặng không trả lời, đưa tay đẩy cặp kính lên
"Tịch Mộ Thần này đã nói nhất định sẽ thực hiện được, cũng như tôi đã nói trước kia, tôi nhất định sẽ không để cho Tiểu Tịch bị tổn hại vì bọn chúng dù chỉ là một cọng tóc... Hàn, tôi biết cậu quan tâm cho tôi cũng như cô ấy, trước kia cậu cũng không muốn tôi lấy cô ấy vì sự an toàn cho cả hai. Tiểu Tịch là người bình thường và tôi yêu cô ấy, kéo cô ấy vào vòng xoáy này tôi biết nó sẽ nguy hiểm. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không buông tay cô ấy "
"... nếu như cậu đã nói như vậy, vậy thì người làm thủ hạ như tôi cũng đành phải dốc hết tận lực để bảo vệ cho hai người rồi. Cậu yên tâm, tôi và Minh Hạo chắc chắn sẽ luôn ở cạnh cậu và bảo vệ cho sự an toàn của hai người "
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười hài lòng. Quả nhiên, anh không bao giờ thất vọng về họ vì điều gì cả
" Hàn, cậu và Minh Hạo tôi vốn vẫn luôn xem hai người như anh em tốt của mình còn hơn vị trí " thủ hạ " đó "
" Hah, được rồi được rồi. Tôi đi lấy chút trà cho cậu "
Phong Hàn nói, thân hình cao to đứng dậy đi vào bên trong
Điện thoại trên bàn của Tịch Mộ Thần rung một cái, lông mày rậm khẽ nhíu lại cầm máy lên. Trên màn hình bỗng dưng hiện ra hai chữ " Bà Xã ", thấy cô gửi tin nhắn đến tâm tình anh vô cùng tốt. Lông mày dần dãn ra
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười khi đọc xong những dòng tin nhắn cô gửi đến. Thay vì là gửi lại tin nhắn cho cô nhưng anh chẳng buồn gọi điện cho cô
" Mộ Thần? "
Giọng nói êm dịu từ phía bên kia phát ra làm Tịch Mộ Thần không khỏi nhung nhớ đến cô
" Nhớ anh chứ? "
" Anh chỉ vừa mới xa em hai tiếng, anh nghe em sẽ nhớ anh sao? "
" Vậy tức là không? " Xa nhau hai tiếng, anh không tin cô là không nhớ anh!
" Cũng...không hẵng. Có nhớ một chút " Cô thẹn thùng, giọng nói nhỏ vô cùng
Giọng nói của cô nói rất nhỏ, nhưng Tịch Mộ Thần lại có thể nghe lọt vào tai tất cả những gì cô nói. Anh khẽ cười hài lòng
" Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về. Minh Hạo sẽ thay anh chăm sóc cho em. Nhớ, không được tiếp xúc người lạ, ra ngoài nhất định phải đem theo vệ sĩ bên cạnh! " Tịch Mộ Thần nhắc nhở cô...thật không yên tâm về cô vợ nhỏ tí nào
" Em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh về mà! "
" Hai ngày nữa là anh về, cũng có thể anh sẽ cố gắng về sớm hơn dự định! "
" Vâng, anh cứ yên tâm giải quyết công việc đi. Em chờ anh về! "
" Ừ...anh cúp máy trước đây! "
Tịch Mộ Thần nói, đầu dây bên kia bỗng yên lặng, anh nghĩ cô đã cúp máy rồi. Điện thoại chuẩn bị rời tai đã lập tức truyền đến giọng nói cô một lần nữa: " Anh không được tiếp xúc với người phụ nữ khác đâu đấy! Để em biết được em nhất định không tha cho anh "
" Được được anh biết rồi, em cứ yên tâm "
Tịch Mộ Thần cười khổ nói sau đó thì cúp máy của cô. Tách trà từ trong tay của Phong Hàn đưa sang cho anh
" Tâm trạng cậu lại vui lên rất nhiều khi cùng cô ấy nói chuyện dù chỉ một cuộc gọi "
Tịch Mộ Thần nhận lấy tách trà của Phong Hàn đưa, thoải mái đáp: " Phải! "
Hình ảnh lúc đêm hôm qua cả hai người ân ái bắt đầu ùa về tâm trí của Tịch Mộ Thần, khuôn mặt lúc cô bị dục vọng chi phối nhìn rất đáng yêu, rất gợi tình. Điều đó thật không dễ gì khiến anh quên được, Tịch Mộ Thần tâm tình trở nên rất tốt, từ từ thưởng thức tách trà trong tay...
Ăn xong bữa trưa thì cô lên phòng sách của anh tìm vài cuốn sách nấu ăn để đọc, bỗng dưng cô nhớ ra điều gì đó. Hôm qua lúc ăn cơm tối bỗng dưng Doãn Thiên Phong gọi điện đến cho cô, cô không muốn day dưa với hắn nhiều nên lập tức cúp máy
Nhưng mà, nhìn như là có ai đã vào điện thoại cô chăng? Dãy số đó đã không còn trong lịch sử cuộc gọi. Là Mộ Thần ư?
...
Hôm qua cô vừa nói chuyện điện thoại với anh xong, tối đó rất lâu mới ngủ được. Hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật có lẽ Mộ Thần cũng sắp xong công việc rồi
Ở nhà cô rất buồn chán, tuy rằng mỗi lần anh đến công ty làm việc cô cũng như thế này mà ở nhà một mình. Nhưng như thế thì cô thấy nó đỡ hơn, thà rằng anh đến công ty còn cô ở nhà chờ đợi anh về
Biết tin anh ra nước ngoài công tác cô trong lòng có chút buồn, đây là một nơi xa xôi. Cô kỳ thực cũng muốn đi cùng anh nhưng lại sợ bản thân gây phiền phức
Hiện tại thời điểm chỗ cô đã là tối, cô một mình ngồi trên bàn ăn cơm
Quản gia nhìn thấy tâm tình cô không được vui nên hỏi: " Thiếu phu nhân, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị? Có cần tôi nhờ đầu bếp làm món gì cho cô ăn hay không? "
Cô ủ rũ, ngước mặt nhìn bác quản gia cười nhẹ: " Không phải đâu, đồ ăn hôm nay rất ngon miệng. Chỉ là, hôm nay tôi cảm thấy không có tâm trạng ăn mà thôi! "
Quản gia hiểu tại sao cô lại như thế, gật gật đầu: " Thiếu phu nhân, tôi biết là cô đang lo lắng cho thiếu gia. Cô yên tâm, ngày mai thiếu gia sẽ về Trung Quốc "
Cô khẽ gật đầu, buông đôi đũa trên tay xuống kéo ghế đứng dậy: " Tôi thấy có chút no rồi, tôi về phòng trước đây! "
Quản gia hơi cúi đầu sau đó cô đi thẳng lên phòng. Sau khi cô về phòng, lão quản gia lập tức gọi điện thông báo tình trạng của cô cho anh nghe
Anh biết không có anh ở nhà cô chắc chắn sẽ kén ăn, ăn ít nên đã nhờ bác quản gia trong thời gian anh không có ở nhà quan sát chế độ ăn uống của cô ra sao và lập tức báo cáo lại cô cho anh
" Thiếu gia, thiếu phu nhân chưa đầy nửa chén cơm, đồ ăn cũng chưa gấp quá năm lần mà đã bảo rằng bản thân cảm thấy no nên về phòng! "
Tịch Mộ Thần ở đầu dây bên đây nghe vậy anh liền không hài lòng nhíu mày. Chẳng phải anh vẫn luôn căn dặn cô rằng phải ăn uống đẩy đủ? Vậy mà cô cả gan lại dám coi lời nói của anh như không khí!
Được, được lắm! Xem ra lần này anh nhất định phải xử phạt cô nghiêm trọng rồi, không nên cưng chiều cô quá mức rồi để sinh hư!. Muốn một đứa trẻ ngoan, thì tất phải dạy dỗ lại thật chu đáo
Công việc ở New York anh đã nhanh chóng giải quyết xong cùng với sự trợ giúp của Phong Hàn. Vì đã xong việc và không muốn ở đây thêm nhung nhớ đến cô nên anh đã lập tức lên máy bay tư nhân của mình mà cùng Phong Hàn trở về Trung Quốc
Thật không ngờ trên đường đến sân bay trở về Trung Quốc thì nghe lão quản gia báo cáo tình hình của cô như thế anh thật không hài lòng một tí nào
Đứng dưới nhà, Tịch Mộ Thần ngước mặt nhìn lên phòng ngủ của cả hai. Anh vừa nhìn thấy ánh đèn phòng vừa tắt, đã gần mười một giờ như thế mà mới tắt đèn đi ngủ? Tịch Mộ Thần khẽ nhíu mày. Đã ăn uống không đầy đủ mà cô lại còn thức khuya chơi game?... Hừ, được lắm. Để xem xem tối nay anh xử lý cô ra sao
Vừa nghĩ xong Tịch Mộ Thần lập tức đi vào nhà, quản gia nhìn thấy anh trở về liền cúi đầu chào
" Mừng cậu đã về nhà, thiếu gia! ". Quản gia cung kính chào gia chủ
Anh chẳng màng quan tâm đến lời nói của quản gia, lập tức bước chân lên phòng
Cô chỉ vừa mới liêm diêm ngủ thôi, bỗng dưng cửa phòng bị mở ra. Trong màn đêm tối và ánh mắt mơ hồ vì mệt mỏi cô nhìn thấy một bóng đen cao to ở trước mắt. Không để cô mở miệng nói câu nào, một đôi môi bạc mỏng nhanh chóng áp lên môi cô
Tịch Mộ Thần hài lòng buông môi cô ra vì đã thỏa mãn được nỗi nhung nhớ. Gương mặt nhỏ nhắn áp vào lòng ngực anh thở hổn hển, cô đã tưởng rằng mình sắp chết vì thiếu dưỡng khí
Tịch Mộ Thần cưng chiều vòng tay ôm cô, mùi hương bạc hà quen thuộc từ anh xộc thẳng lên mũi cô. Cô ngẩn mặt nhìn anh trong màn đêm, giọng nói nhỏ nhẹ nghe vô cùng êm tai của cô cất lên
" Mộ Thần?... Anh về rồi! "
" Tiểu Tịch, em thật không ngoan. Anh đã dặn em những gì nhỉ? ". Giọng nói của anh trầm ấm lại khàn khàn, nhỏ nhẹ vang lên bên tai cô
Cô không trả lời anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh. Gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lòng ngực anh
" Em nhớ anh! "
Câu nói của cô làm trái tim anh mềm nhũn. Anh cúi đầu hôn lên môi cô: " Anh cũng nhớ em...nhưng điều này sẽ không thay đổi được việc anh sẽ phạt em vì tội không nghe lời! "
Vừa nói xong anh đã đè cô nằm xuống chiếc giường to lớn mềm mại. Môi anh dính chặt lấy môi cô lưu luyến hương vị ngọt ngào chỉ riêng cô mới có không rời
Cô thở dài. Ai biểu cô lại xui xẻo, lấy trúng một tên đại biến thái và cầm thú như Tịch Mộ Thần kia chứ? Bây giờ lại hại mình ra như thế này...
Cô cầm điện thoại xem giờ thì thấy anh nhắn tin tới, là tin nhắn của anh nhắn từ một tiếng trước
- Tiểu Tịch ngoan, thức dậy rồi nhớ ăn uống đầy đủ. Anh có việc gấp phải bay sang New York giải quyết vài chuyện, xong việc anh sẽ về với em. Chỉ hai ngày thôi. Chờ anh
Cô khẽ mỉm cười, anh lại vẫn còn quan tâm đến cô. Nhưng mà... Anh thật sự là có việc gấp như thế ư? Là đột xuất? Vì sao hôm qua lại không nghe anh cập nhật đến chuyện này với cô? Thôi kệ, dù dì đây cũng là việc riêng của anh, anh không muốn nói cũng được
Lách cách, lách cách. Tiếng bàn phím từ trong điện thoại vang ra, cô nhấn từng chữ từng chữ và đáp lại lời nhắn của anh
- Anh đừng lo, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà. Anh nhớ cũng phải như vậy đó, còn nữa nếu như để em biết được anh có tình nhân bên ngoài em nhất định không tha cho anh
...
Tịch Mộ Thần đang ngồi trên máy bay tư nhân của mình cùng với Phong Hàn ngồi phía bên kia
Phong Hàn theo anh sang New York còn Lục Minh Hạo thì ở lại thay anh giải quyết việc trong công ty, sẵn đây lại giúp anh chăm sóc cho cô trong thời gian anh đi vắng
" Làm sao? Không nỡ xa cô ấy? "
Tịch Mộ Thần đang u sầu vì nhớ cô, anh chống tay nhìn ra ngoài. Nghe Phong Hàn nói như thế bỗng dưng hình ảnh cô lại ùa về trong tâm trí anh, nhất là đêm hôm qua. Tịch Mộ Thần nhếch môi cười hài lòng
" Ừ, quả thật là không nỡ xa! " Tịch Mộ Thần thẳng thắn thừa nhận
Phong Hàn đưa tay đẩy gọng kính trên mắt lên: " Chỉ hai ngày mà thôi, không lâu lắm đâu. Đừng làm quá lên như thế chứ? "
Tịch Mộ Thần quay mặt sang nhìn Phong Hàn. Vẻ mặt cười như không cười, anh nói: " Tôi chỉ sợ bản thân kìm lòng không được mà cho người đem cô ấy sang đây! "
Phong Hàn dáng vẻ nghiêm túc nhìn anh: " Mộ Thần, tôi biết cậu rất yêu Tiểu Tịch. Cô ấy chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, và cũng chính là điểm yếu lớn nhất có ở cậu! "
" … "
" Trước kia Tiêu Cảnh Thiên không muốn đem em gái mình gả cho cậu cũng chính là điều này. Cậu thân là chủ tịch của một tập đoàn lớn, ở thương trường đối thủ nhiều vô số. Lại còn là lão đại của hắc đạo, những kẻ muốn giết cậu không ít. Cậu phải biết, một khi cậu có điểm yếu, bọn chúng chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay, hơn nữa điều tôi lo lắng nhất chính là ở Tiểu Tịch! "
" Cậu sợ rằng tôi sẽ không bảo vệ được cô ấy và sẽ làm hại đến chính bản thân mình sao? "
Phong Hàn lẳng lặng không trả lời, đưa tay đẩy cặp kính lên
"Tịch Mộ Thần này đã nói nhất định sẽ thực hiện được, cũng như tôi đã nói trước kia, tôi nhất định sẽ không để cho Tiểu Tịch bị tổn hại vì bọn chúng dù chỉ là một cọng tóc... Hàn, tôi biết cậu quan tâm cho tôi cũng như cô ấy, trước kia cậu cũng không muốn tôi lấy cô ấy vì sự an toàn cho cả hai. Tiểu Tịch là người bình thường và tôi yêu cô ấy, kéo cô ấy vào vòng xoáy này tôi biết nó sẽ nguy hiểm. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không buông tay cô ấy "
"... nếu như cậu đã nói như vậy, vậy thì người làm thủ hạ như tôi cũng đành phải dốc hết tận lực để bảo vệ cho hai người rồi. Cậu yên tâm, tôi và Minh Hạo chắc chắn sẽ luôn ở cạnh cậu và bảo vệ cho sự an toàn của hai người "
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười hài lòng. Quả nhiên, anh không bao giờ thất vọng về họ vì điều gì cả
" Hàn, cậu và Minh Hạo tôi vốn vẫn luôn xem hai người như anh em tốt của mình còn hơn vị trí " thủ hạ " đó "
" Hah, được rồi được rồi. Tôi đi lấy chút trà cho cậu "
Phong Hàn nói, thân hình cao to đứng dậy đi vào bên trong
Điện thoại trên bàn của Tịch Mộ Thần rung một cái, lông mày rậm khẽ nhíu lại cầm máy lên. Trên màn hình bỗng dưng hiện ra hai chữ " Bà Xã ", thấy cô gửi tin nhắn đến tâm tình anh vô cùng tốt. Lông mày dần dãn ra
Tịch Mộ Thần nhếch môi cười khi đọc xong những dòng tin nhắn cô gửi đến. Thay vì là gửi lại tin nhắn cho cô nhưng anh chẳng buồn gọi điện cho cô
" Mộ Thần? "
Giọng nói êm dịu từ phía bên kia phát ra làm Tịch Mộ Thần không khỏi nhung nhớ đến cô
" Nhớ anh chứ? "
" Anh chỉ vừa mới xa em hai tiếng, anh nghe em sẽ nhớ anh sao? "
" Vậy tức là không? " Xa nhau hai tiếng, anh không tin cô là không nhớ anh!
" Cũng...không hẵng. Có nhớ một chút " Cô thẹn thùng, giọng nói nhỏ vô cùng
Giọng nói của cô nói rất nhỏ, nhưng Tịch Mộ Thần lại có thể nghe lọt vào tai tất cả những gì cô nói. Anh khẽ cười hài lòng
" Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về. Minh Hạo sẽ thay anh chăm sóc cho em. Nhớ, không được tiếp xúc người lạ, ra ngoài nhất định phải đem theo vệ sĩ bên cạnh! " Tịch Mộ Thần nhắc nhở cô...thật không yên tâm về cô vợ nhỏ tí nào
" Em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn chờ anh về mà! "
" Hai ngày nữa là anh về, cũng có thể anh sẽ cố gắng về sớm hơn dự định! "
" Vâng, anh cứ yên tâm giải quyết công việc đi. Em chờ anh về! "
" Ừ...anh cúp máy trước đây! "
Tịch Mộ Thần nói, đầu dây bên kia bỗng yên lặng, anh nghĩ cô đã cúp máy rồi. Điện thoại chuẩn bị rời tai đã lập tức truyền đến giọng nói cô một lần nữa: " Anh không được tiếp xúc với người phụ nữ khác đâu đấy! Để em biết được em nhất định không tha cho anh "
" Được được anh biết rồi, em cứ yên tâm "
Tịch Mộ Thần cười khổ nói sau đó thì cúp máy của cô. Tách trà từ trong tay của Phong Hàn đưa sang cho anh
" Tâm trạng cậu lại vui lên rất nhiều khi cùng cô ấy nói chuyện dù chỉ một cuộc gọi "
Tịch Mộ Thần nhận lấy tách trà của Phong Hàn đưa, thoải mái đáp: " Phải! "
Hình ảnh lúc đêm hôm qua cả hai người ân ái bắt đầu ùa về tâm trí của Tịch Mộ Thần, khuôn mặt lúc cô bị dục vọng chi phối nhìn rất đáng yêu, rất gợi tình. Điều đó thật không dễ gì khiến anh quên được, Tịch Mộ Thần tâm tình trở nên rất tốt, từ từ thưởng thức tách trà trong tay...
Ăn xong bữa trưa thì cô lên phòng sách của anh tìm vài cuốn sách nấu ăn để đọc, bỗng dưng cô nhớ ra điều gì đó. Hôm qua lúc ăn cơm tối bỗng dưng Doãn Thiên Phong gọi điện đến cho cô, cô không muốn day dưa với hắn nhiều nên lập tức cúp máy
Nhưng mà, nhìn như là có ai đã vào điện thoại cô chăng? Dãy số đó đã không còn trong lịch sử cuộc gọi. Là Mộ Thần ư?
...
Hôm qua cô vừa nói chuyện điện thoại với anh xong, tối đó rất lâu mới ngủ được. Hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật có lẽ Mộ Thần cũng sắp xong công việc rồi
Ở nhà cô rất buồn chán, tuy rằng mỗi lần anh đến công ty làm việc cô cũng như thế này mà ở nhà một mình. Nhưng như thế thì cô thấy nó đỡ hơn, thà rằng anh đến công ty còn cô ở nhà chờ đợi anh về
Biết tin anh ra nước ngoài công tác cô trong lòng có chút buồn, đây là một nơi xa xôi. Cô kỳ thực cũng muốn đi cùng anh nhưng lại sợ bản thân gây phiền phức
Hiện tại thời điểm chỗ cô đã là tối, cô một mình ngồi trên bàn ăn cơm
Quản gia nhìn thấy tâm tình cô không được vui nên hỏi: " Thiếu phu nhân, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị? Có cần tôi nhờ đầu bếp làm món gì cho cô ăn hay không? "
Cô ủ rũ, ngước mặt nhìn bác quản gia cười nhẹ: " Không phải đâu, đồ ăn hôm nay rất ngon miệng. Chỉ là, hôm nay tôi cảm thấy không có tâm trạng ăn mà thôi! "
Quản gia hiểu tại sao cô lại như thế, gật gật đầu: " Thiếu phu nhân, tôi biết là cô đang lo lắng cho thiếu gia. Cô yên tâm, ngày mai thiếu gia sẽ về Trung Quốc "
Cô khẽ gật đầu, buông đôi đũa trên tay xuống kéo ghế đứng dậy: " Tôi thấy có chút no rồi, tôi về phòng trước đây! "
Quản gia hơi cúi đầu sau đó cô đi thẳng lên phòng. Sau khi cô về phòng, lão quản gia lập tức gọi điện thông báo tình trạng của cô cho anh nghe
Anh biết không có anh ở nhà cô chắc chắn sẽ kén ăn, ăn ít nên đã nhờ bác quản gia trong thời gian anh không có ở nhà quan sát chế độ ăn uống của cô ra sao và lập tức báo cáo lại cô cho anh
" Thiếu gia, thiếu phu nhân chưa đầy nửa chén cơm, đồ ăn cũng chưa gấp quá năm lần mà đã bảo rằng bản thân cảm thấy no nên về phòng! "
Tịch Mộ Thần ở đầu dây bên đây nghe vậy anh liền không hài lòng nhíu mày. Chẳng phải anh vẫn luôn căn dặn cô rằng phải ăn uống đẩy đủ? Vậy mà cô cả gan lại dám coi lời nói của anh như không khí!
Được, được lắm! Xem ra lần này anh nhất định phải xử phạt cô nghiêm trọng rồi, không nên cưng chiều cô quá mức rồi để sinh hư!. Muốn một đứa trẻ ngoan, thì tất phải dạy dỗ lại thật chu đáo
Công việc ở New York anh đã nhanh chóng giải quyết xong cùng với sự trợ giúp của Phong Hàn. Vì đã xong việc và không muốn ở đây thêm nhung nhớ đến cô nên anh đã lập tức lên máy bay tư nhân của mình mà cùng Phong Hàn trở về Trung Quốc
Thật không ngờ trên đường đến sân bay trở về Trung Quốc thì nghe lão quản gia báo cáo tình hình của cô như thế anh thật không hài lòng một tí nào
Đứng dưới nhà, Tịch Mộ Thần ngước mặt nhìn lên phòng ngủ của cả hai. Anh vừa nhìn thấy ánh đèn phòng vừa tắt, đã gần mười một giờ như thế mà mới tắt đèn đi ngủ? Tịch Mộ Thần khẽ nhíu mày. Đã ăn uống không đầy đủ mà cô lại còn thức khuya chơi game?... Hừ, được lắm. Để xem xem tối nay anh xử lý cô ra sao
Vừa nghĩ xong Tịch Mộ Thần lập tức đi vào nhà, quản gia nhìn thấy anh trở về liền cúi đầu chào
" Mừng cậu đã về nhà, thiếu gia! ". Quản gia cung kính chào gia chủ
Anh chẳng màng quan tâm đến lời nói của quản gia, lập tức bước chân lên phòng
Cô chỉ vừa mới liêm diêm ngủ thôi, bỗng dưng cửa phòng bị mở ra. Trong màn đêm tối và ánh mắt mơ hồ vì mệt mỏi cô nhìn thấy một bóng đen cao to ở trước mắt. Không để cô mở miệng nói câu nào, một đôi môi bạc mỏng nhanh chóng áp lên môi cô
Tịch Mộ Thần hài lòng buông môi cô ra vì đã thỏa mãn được nỗi nhung nhớ. Gương mặt nhỏ nhắn áp vào lòng ngực anh thở hổn hển, cô đã tưởng rằng mình sắp chết vì thiếu dưỡng khí
Tịch Mộ Thần cưng chiều vòng tay ôm cô, mùi hương bạc hà quen thuộc từ anh xộc thẳng lên mũi cô. Cô ngẩn mặt nhìn anh trong màn đêm, giọng nói nhỏ nhẹ nghe vô cùng êm tai của cô cất lên
" Mộ Thần?... Anh về rồi! "
" Tiểu Tịch, em thật không ngoan. Anh đã dặn em những gì nhỉ? ". Giọng nói của anh trầm ấm lại khàn khàn, nhỏ nhẹ vang lên bên tai cô
Cô không trả lời anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh. Gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lòng ngực anh
" Em nhớ anh! "
Câu nói của cô làm trái tim anh mềm nhũn. Anh cúi đầu hôn lên môi cô: " Anh cũng nhớ em...nhưng điều này sẽ không thay đổi được việc anh sẽ phạt em vì tội không nghe lời! "
Vừa nói xong anh đã đè cô nằm xuống chiếc giường to lớn mềm mại. Môi anh dính chặt lấy môi cô lưu luyến hương vị ngọt ngào chỉ riêng cô mới có không rời
Tác giả :
Mèo Con Tai Cụp