Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen
Chương 82: Không thể buông tha (3)
Lập tức Hàn Thu hiểu được, hiểu vì sao Phong Thần khiến cho Tần Mặc một mình rời đi, vì sao Tần Mặc gây mê Tư Dung, vì sao. . . . . . Anh bị dẫn tới căn phòng này.
Anh tức giận đi ra mở cửa, lại phát hiện, cửa phòng đã khóa trái từ bên ngoài, anh đánh mạnh vào cửa phòng, nhưng không ai đáp lại. Xem ra lúc trước Phong Thần đã sai đưa toàn bộ khách và phục vụ ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ.
Ngay lúc này, điện thoại bên trong phòng vang lên, anh nhận máy, liền nghe thấy giọng nói không đứng đắn từ trong điện thoại truyền đến: "Anh họ, tôi cho anh cơ hội, anh cần phải nắm chặt. Yên tâm đi, công hiệu của thuốc không mạnh lắm, đại khái là trong một buổi tối, tiếng động lớn một chút cũng không sao, tôi bảo đảm sẽ không có người tới quấy rầy anh." (=3= tiếng động lớn…)
Nói xong, không đợi anh phản ứng lại, đối phương đã dập điện thoại, anh sững sờ nhìn điện thoại một lúc lâu, tiếng thở gấp liên tiếp của Tư Dung kéo anh trở về thực tế.
"Thật khó chịu. . . . . . Thu, nóng. . . . . ."
Bàn tay nóng hổi của Tư Dung đặt lên anh, Hàn Thu run một cái, để điện thoại xuống, sắc mặt căng cứng lên. Đối mặt với người con gái anh yêu từ rất lâu, anh không biết sau khi đêm này trôi qua, hai người bọn họ sẽ trở nên như thế nào.
Anh cúi đầu, khẽ hôn bờ môi của cô :"Dung Dung, anh yêu em, từ lâu rồi. . . . ."
Phong Thần cúp điện thoại, khóe môi nhếch lên nụ cười lưu manh, xem ra một đêm này, chính là trời đất kết hợp, suốt đêm không ngừng nghỉ.
Tần Mặc nhìn nụ cười của anh, cả người nổi lên một tầng da gà, nụ cười kia thật kinh khủng, khiến cô không khỏi sợ hãi.
"Làm sao anh có thể xác định Hàn Thu nhất định sẽ cùng với Tư Dung. . . . . . Cái đó. . . . . ."
Cô kín đáo nói lên nghi vấn, mà nghi vấn này của cô, khiến người đàn ông bên cạnh cười đểu hơn, hai mắt toả ra màu xanh lá cây, giống như ánh mắt tham lam của sói khi gặp được con mồi.
Tần Mặc chợt ý thức được, hình như cô hỏi một vấn đề rất ngốc, mà vấn đề này, làm chính cô bị vây trong trạng thái bị động.
"Bởi vì đó là cô gái anh ta yêu, là cô gái anh ta ao ước từ lâu, giống như anh đối với em cũng như vậy. . . . . ."
Cái tay kia không an phận lại đưa tới, bị Tần Mặc hung hăng véo, lại lui trở về. Chỉ là, nếu như Tư Dung không đồng ý, anh tin tưởng Hàn Thu cũng sẽ tôn trọng cô.
Nếu như đêm này hai người bọn họ thật sự xảy ra chuyện gì ở đấy, đó cũng là do Tư Dung đồng ý, dù sao thuốc không làm cho cô sinh ra ảo giác, lý trí vẫn còn. Cho nên, anh thật tò mò, trong thời gian Tần Mặc ở nhà vệ sinh, đã nói những gì với Tư Dung.
"Em nói trực tiếp với chị ta, Hàn Thu thích chị ta, mới ban đầu chị ta không tin, còn nói em nói lung tung. Nhưng em nhìn ra được, thật ra chị ấy cũng có tình cảm với Hàn Thu, nhưng bởi vì anh làm nhiễu loạn tầm mắt của chị ấy, khiến cho chị ấy cảm giác người mình thích là anh."
Lúc Tần Mặc nói chuyện với Tư Dung, gương mặt Tư Dung ửng hồng, tim của cô đập cực nhanh, giống như Hàn Thu đang ở bên cạnh thổ lộ với cô. Nhưng cô lại suy đoán, Tần Mặc muốn cô chết tâm với Phong Thần, nên mới tạo ra lời nói dối.
Tần Mặc bình tĩnh dùng phép khích tướng kích thích cô, hỏi cô có dám đánh cuộc một ván hay không, lấy tính tình của Tư Dung, đương nhiên cô không chịu nổi khiêu khích của Tần Mặc , cam tâm tình nguyện cho Tần Mặc cơ hội xuống tay.
Kế tiếp chính là khiến Hàn Thu đến căn phòng, chuyện sau này thì nước chảy thành sông, nếu Tư Dung mang tình cảm khác với Hàn Thu, bọn họ sẽ không bỏ qua việc tốt tối nay với nhau.
"Vậy chúng ta có phải hay không. . . . . ."
Phong Thần tựa đầu vào vai Tần Mặc, mắt mang theo tia oán hận nhìn Tần Mặc, hoàn toàn quên mất hai người vẫn còn ở trong xe, tài xế còn ngồi đằng trước. Biểu đạt rõ ràng, Tần Mặc đã sớm thành thói quen: "Trước tiên đưa Phong tiên sinh trở về!"
Nghe xong lời này, Phong Thần xụ mặt xuống, nhấn nút xuống, trực tiếp ngăn cách với tài xế ở bên ngoài, ôm Tần Mặc hôn. Anh liếm quanh bờ môi của cô, lực mạnh mút lấy vẻ đẹp của cô, biểu đạt bất mãn của mình.
Lưỡi anh cực nóng, bá đạo chiếm cứ lấy miệng của cô, phác hoạ cái lưỡi của cô, chơi đùa càn quấy, hận không thể một ngụm nuốt xuống người yêu bé nhỏ.
Cho đến khi Tần Mặc sắp ngất đi, Phong Thần mới thở hổn hển rời khỏi, nhưng anh vẫn giam cầm cô như cũ, hô hấp cả hai hòa làm một thể, tần suất giống nhau.
"Em đừng để cho anh có cơ hội, nếu không. . . . . . Hừ!"
Anh uy hiếp, cô gái này thật biết ức hiếp anh, biết rõ anh sẽ không ép buộc cô, mỗi lần đều bình tĩnh cự tuyệt, một chút đường sống cũng không lưu lại!
Chỉ có lúc anh hôn cô, hôn cô đến trời đất quay cuồng, quên mất đông tây nam bắc, vẻ mặt cô mới hiện ra thần sắc mê mang và rối loạn, cho anh biết, cô cũng có cảm giác đối với anh.
Trong mắt Tần Mặc phiếm sương mù, cô mở miệng lớn để hô hấp, đôi môi hơi sưng, hai gò má như nhiễm một tầng mây hồng.
Xe chậm rãi dừng lại, trong không gian yên tĩnh, Phong Thần ôm Tần Mặc, giãy giụa lần cuối cùng : "Anh đi rồi, em cũng đừng hối hận!"
Tần Mặc nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, sờ đầu Phong Thần, làm như đang an ủi vật cưng của mình. Anh thở dài thất bại, khẽ hôn cô một cái, xuống xe.
Trong màn đêm, Tần Mặc nhìn qua cửa sổ, thấy Phong Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô ngồi trên xe biến mất trong tầm mắt.
Xe vững vàng chạy, Tần Mặc an tĩnh ngồi trong xe, qua hồi lâu, cô mở miệng : "Là Lam Bang chủ phái ông tới?"
"Tần tiểu thư, xin đi theo tôi một chuyến."
Giọng nói tài xế kia bình tĩnh, Tần Mặc cười lạnh một tiếng, trong màn đêm, thành phố dần dần an tĩnh lại, giống như một con cự thú mệt mỏi, nhắm lại mắt, nhưng lỗ tai nó vẫn cảnh giác lắng nghe tiếng vang bốn phía phát ra.
Tần Mặc bị đưa vào trong phòng sách của Lam Thiệu Đường, bên trong phòng sách đèn điện sáng rõ, Tần Mặc nhìn người đàn ông đã sống lâu nhưng không mất đi sự khôn khéo, lạnh nhạt mà chống đỡ.
"Cô không sợ?"
Lam thiệu đường nhìn cô gái trước mắt, nếu như cô không phải con gái của Tần Thọ Diệp, nhất định ông sẽ cho phép Lam Vụ Vũ cưới cô, nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng bọn họ cũng không có duyên phận này.
"Lam Bang chủ nói đùa, ngài sẽ làm gì với tôi cơ chứ?"
Anh tức giận đi ra mở cửa, lại phát hiện, cửa phòng đã khóa trái từ bên ngoài, anh đánh mạnh vào cửa phòng, nhưng không ai đáp lại. Xem ra lúc trước Phong Thần đã sai đưa toàn bộ khách và phục vụ ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ.
Ngay lúc này, điện thoại bên trong phòng vang lên, anh nhận máy, liền nghe thấy giọng nói không đứng đắn từ trong điện thoại truyền đến: "Anh họ, tôi cho anh cơ hội, anh cần phải nắm chặt. Yên tâm đi, công hiệu của thuốc không mạnh lắm, đại khái là trong một buổi tối, tiếng động lớn một chút cũng không sao, tôi bảo đảm sẽ không có người tới quấy rầy anh." (=3= tiếng động lớn…)
Nói xong, không đợi anh phản ứng lại, đối phương đã dập điện thoại, anh sững sờ nhìn điện thoại một lúc lâu, tiếng thở gấp liên tiếp của Tư Dung kéo anh trở về thực tế.
"Thật khó chịu. . . . . . Thu, nóng. . . . . ."
Bàn tay nóng hổi của Tư Dung đặt lên anh, Hàn Thu run một cái, để điện thoại xuống, sắc mặt căng cứng lên. Đối mặt với người con gái anh yêu từ rất lâu, anh không biết sau khi đêm này trôi qua, hai người bọn họ sẽ trở nên như thế nào.
Anh cúi đầu, khẽ hôn bờ môi của cô :"Dung Dung, anh yêu em, từ lâu rồi. . . . ."
Phong Thần cúp điện thoại, khóe môi nhếch lên nụ cười lưu manh, xem ra một đêm này, chính là trời đất kết hợp, suốt đêm không ngừng nghỉ.
Tần Mặc nhìn nụ cười của anh, cả người nổi lên một tầng da gà, nụ cười kia thật kinh khủng, khiến cô không khỏi sợ hãi.
"Làm sao anh có thể xác định Hàn Thu nhất định sẽ cùng với Tư Dung. . . . . . Cái đó. . . . . ."
Cô kín đáo nói lên nghi vấn, mà nghi vấn này của cô, khiến người đàn ông bên cạnh cười đểu hơn, hai mắt toả ra màu xanh lá cây, giống như ánh mắt tham lam của sói khi gặp được con mồi.
Tần Mặc chợt ý thức được, hình như cô hỏi một vấn đề rất ngốc, mà vấn đề này, làm chính cô bị vây trong trạng thái bị động.
"Bởi vì đó là cô gái anh ta yêu, là cô gái anh ta ao ước từ lâu, giống như anh đối với em cũng như vậy. . . . . ."
Cái tay kia không an phận lại đưa tới, bị Tần Mặc hung hăng véo, lại lui trở về. Chỉ là, nếu như Tư Dung không đồng ý, anh tin tưởng Hàn Thu cũng sẽ tôn trọng cô.
Nếu như đêm này hai người bọn họ thật sự xảy ra chuyện gì ở đấy, đó cũng là do Tư Dung đồng ý, dù sao thuốc không làm cho cô sinh ra ảo giác, lý trí vẫn còn. Cho nên, anh thật tò mò, trong thời gian Tần Mặc ở nhà vệ sinh, đã nói những gì với Tư Dung.
"Em nói trực tiếp với chị ta, Hàn Thu thích chị ta, mới ban đầu chị ta không tin, còn nói em nói lung tung. Nhưng em nhìn ra được, thật ra chị ấy cũng có tình cảm với Hàn Thu, nhưng bởi vì anh làm nhiễu loạn tầm mắt của chị ấy, khiến cho chị ấy cảm giác người mình thích là anh."
Lúc Tần Mặc nói chuyện với Tư Dung, gương mặt Tư Dung ửng hồng, tim của cô đập cực nhanh, giống như Hàn Thu đang ở bên cạnh thổ lộ với cô. Nhưng cô lại suy đoán, Tần Mặc muốn cô chết tâm với Phong Thần, nên mới tạo ra lời nói dối.
Tần Mặc bình tĩnh dùng phép khích tướng kích thích cô, hỏi cô có dám đánh cuộc một ván hay không, lấy tính tình của Tư Dung, đương nhiên cô không chịu nổi khiêu khích của Tần Mặc , cam tâm tình nguyện cho Tần Mặc cơ hội xuống tay.
Kế tiếp chính là khiến Hàn Thu đến căn phòng, chuyện sau này thì nước chảy thành sông, nếu Tư Dung mang tình cảm khác với Hàn Thu, bọn họ sẽ không bỏ qua việc tốt tối nay với nhau.
"Vậy chúng ta có phải hay không. . . . . ."
Phong Thần tựa đầu vào vai Tần Mặc, mắt mang theo tia oán hận nhìn Tần Mặc, hoàn toàn quên mất hai người vẫn còn ở trong xe, tài xế còn ngồi đằng trước. Biểu đạt rõ ràng, Tần Mặc đã sớm thành thói quen: "Trước tiên đưa Phong tiên sinh trở về!"
Nghe xong lời này, Phong Thần xụ mặt xuống, nhấn nút xuống, trực tiếp ngăn cách với tài xế ở bên ngoài, ôm Tần Mặc hôn. Anh liếm quanh bờ môi của cô, lực mạnh mút lấy vẻ đẹp của cô, biểu đạt bất mãn của mình.
Lưỡi anh cực nóng, bá đạo chiếm cứ lấy miệng của cô, phác hoạ cái lưỡi của cô, chơi đùa càn quấy, hận không thể một ngụm nuốt xuống người yêu bé nhỏ.
Cho đến khi Tần Mặc sắp ngất đi, Phong Thần mới thở hổn hển rời khỏi, nhưng anh vẫn giam cầm cô như cũ, hô hấp cả hai hòa làm một thể, tần suất giống nhau.
"Em đừng để cho anh có cơ hội, nếu không. . . . . . Hừ!"
Anh uy hiếp, cô gái này thật biết ức hiếp anh, biết rõ anh sẽ không ép buộc cô, mỗi lần đều bình tĩnh cự tuyệt, một chút đường sống cũng không lưu lại!
Chỉ có lúc anh hôn cô, hôn cô đến trời đất quay cuồng, quên mất đông tây nam bắc, vẻ mặt cô mới hiện ra thần sắc mê mang và rối loạn, cho anh biết, cô cũng có cảm giác đối với anh.
Trong mắt Tần Mặc phiếm sương mù, cô mở miệng lớn để hô hấp, đôi môi hơi sưng, hai gò má như nhiễm một tầng mây hồng.
Xe chậm rãi dừng lại, trong không gian yên tĩnh, Phong Thần ôm Tần Mặc, giãy giụa lần cuối cùng : "Anh đi rồi, em cũng đừng hối hận!"
Tần Mặc nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, sờ đầu Phong Thần, làm như đang an ủi vật cưng của mình. Anh thở dài thất bại, khẽ hôn cô một cái, xuống xe.
Trong màn đêm, Tần Mặc nhìn qua cửa sổ, thấy Phong Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô ngồi trên xe biến mất trong tầm mắt.
Xe vững vàng chạy, Tần Mặc an tĩnh ngồi trong xe, qua hồi lâu, cô mở miệng : "Là Lam Bang chủ phái ông tới?"
"Tần tiểu thư, xin đi theo tôi một chuyến."
Giọng nói tài xế kia bình tĩnh, Tần Mặc cười lạnh một tiếng, trong màn đêm, thành phố dần dần an tĩnh lại, giống như một con cự thú mệt mỏi, nhắm lại mắt, nhưng lỗ tai nó vẫn cảnh giác lắng nghe tiếng vang bốn phía phát ra.
Tần Mặc bị đưa vào trong phòng sách của Lam Thiệu Đường, bên trong phòng sách đèn điện sáng rõ, Tần Mặc nhìn người đàn ông đã sống lâu nhưng không mất đi sự khôn khéo, lạnh nhạt mà chống đỡ.
"Cô không sợ?"
Lam thiệu đường nhìn cô gái trước mắt, nếu như cô không phải con gái của Tần Thọ Diệp, nhất định ông sẽ cho phép Lam Vụ Vũ cưới cô, nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng bọn họ cũng không có duyên phận này.
"Lam Bang chủ nói đùa, ngài sẽ làm gì với tôi cơ chứ?"
Tác giả :
Minh Khê