Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Chương 8: Bị vách tường chắn
Hạ Úc Huân hoảng hồn chưa định thần dựa lưng vào cánh cửa, vẻ mặt kinh sợ quay đầu nhìn cánh tay chống đỡ bên cạnh tai mình, sau đó xoay vặn cái cổ cứng đờ hướng về khuôn mặt một trời mây đen giăng đầy sấm sét ầm ầm……
Ách, Lãnh Tư Thần?
Hù chết cô, cái người này không hảo hảo mà ngồi trước bàn làm việc, làm gì đột nhiên đứng ở phía sau cửa dọa người?
Bất quá…… Cô đây xem như bị vách tường chắn sao?
Nếu không phải vẻ mặt của người nào đó thật sự là quá đáng sợ, lúc này cô còn tha thiết ước mơ hình ảnh cô làm con nai nhỏ chạy loạn.
Hiện tại sao, rõ ràng là sợ tới mức nai con chạy loạn……
Đối phương không nói một lời, hết sức chuyên chú mà tản ra lãnh khí, cô đành phải ho nhẹ một tiếng chủ động mở miệng: “Cái kia……BOSS, ngài tìm tôi có việc sao?”
“Cô đến muộn ba giờ.” Thanh âm Lãnh Tư Thần lạnh lẽo vang lên.
“À…… Là hai giờ năm mươi ba phút……” Người nào đó không biết sống chết mà biện giải.
“Tối hôm qua đi đâu?” Thần sắc Lãnh Tư Thần bất thiện liếc mắt đánh giá bộ quần áo mới trên người cô một cái, trước kia chưa từng thấy cô mặc qua, hơn nữa mác quần áo là nhãn hiệu rất đắt tiền, không có khả năng là chính cô mua.
Hạ Úc Huân rất nhanh mà chớp chớp mắt, ánh mắt dao động, nói: “Không…… Không đi đâu a!”
Lãnh Tư Thần cười nhạt một tiếng, tới gần hơn một chút, hỏi: “Vậy cô chột dạ cái gì?”
“Tôi nào có chột dạ!” Cô ương ngạnh phản bác.
“Cô mỗi lần nói dối sẽ nói lắp, trốn tránh ánh mắt tôi, chớp mắt tốc độ nhanh, lát sau bị vạch trần, ngón tay sẽ theo thói quen mà……” Lãnh Tư Thần nói tới đây, ánh mắt dừng trên tay cô.
Hạ Úc Huân theo anh ánh mắt xem qua đi, kinh hoảng thất thố mà buông ra giảo quần áo ngón tay.
Thật là đủ rồi, từ nhỏ đến lớn ở trước mặt người này cô một chút riêng tư đều không có!
“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, tối hôm qua đi đâu vậy? Vì cái gì không về nhà!” Lãnh Tư Thần kiềm nén tức giận lại hỏi một lần nữa.
Nhà cũ Lãnh gia sát cạnh nhà cô, Lãnh Tư Thần cực kỳ chăm chỉ, thường xuyên đọc sách đến thật khuya, cô đã từng vô số đêm mất ngủ, đặc biệt là khoảng thời gian mẹ cô vừa mới mất kia, mỗi lần chỉ cần nhìn qua cửa sổ là có thể nhìn thấy ánh đèn ấm áp khiến người ta an tâm trong phòng anh.
Sau này, tuy rằng cô đã vượt qua được đau khổ, anh cũng dọn ra khỏi nhà cũ, lại thành chủ hộ trong trái tim cô.
Nhìn dáng vẻ Lãnh Tư Thần tối hôm qua là trở về nhà cũ, bằng không anh như thế nào biết cô không về nhà?
Hạ Úc Huân bị ngữ khí hùng hổ doạ người của anh chọc đến mức có chút thẹn quá hóa giận, buột miệng thốt ra: “Anh quản tôi đi đâu vậy, việc này có lien quan gì đến anh sao? Anh cho rằng anh là ai a, quản nhiều như vậy……”
“A, tôi là ai?” Lãnh Tư Thần cười nhẹ một tiếng, nói: “Hạ Úc Huân, tiền thưởng của cô tháng này……”
Hạ Úc Huân trong nháy mắt phi như bay qua ngăn anh nói câu kế tiếp: “BOSS! Ông chủ! Tổng giám đốc! Tôi sai rồi! Tối hôm qua tôi đi quán bar, bởi vì tâm tình không tốt, cho nên uống nhiều quá, chính là tôi không có ảnh hưởng đến công việc, tôi lần sau……”
Lãnh Tư Thần cắt ngang cô: “Tâm tình không tốt? Vì cái gì tâm tình không tốt?”
Hạ Úc Huân liếc mắt nhìn anh, sau đó cúi đầu nhìn ngón tay nói: “Theo đuổi anh hai mươi năm cũng chưa đuổi được tới tay, mắt thấy liền phải để cho phụ nữ khác cuỗm mất đi, tâm tình tôi sao có thể tốt được chứ……”
Ách, Lãnh Tư Thần?
Hù chết cô, cái người này không hảo hảo mà ngồi trước bàn làm việc, làm gì đột nhiên đứng ở phía sau cửa dọa người?
Bất quá…… Cô đây xem như bị vách tường chắn sao?
Nếu không phải vẻ mặt của người nào đó thật sự là quá đáng sợ, lúc này cô còn tha thiết ước mơ hình ảnh cô làm con nai nhỏ chạy loạn.
Hiện tại sao, rõ ràng là sợ tới mức nai con chạy loạn……
Đối phương không nói một lời, hết sức chuyên chú mà tản ra lãnh khí, cô đành phải ho nhẹ một tiếng chủ động mở miệng: “Cái kia……BOSS, ngài tìm tôi có việc sao?”
“Cô đến muộn ba giờ.” Thanh âm Lãnh Tư Thần lạnh lẽo vang lên.
“À…… Là hai giờ năm mươi ba phút……” Người nào đó không biết sống chết mà biện giải.
“Tối hôm qua đi đâu?” Thần sắc Lãnh Tư Thần bất thiện liếc mắt đánh giá bộ quần áo mới trên người cô một cái, trước kia chưa từng thấy cô mặc qua, hơn nữa mác quần áo là nhãn hiệu rất đắt tiền, không có khả năng là chính cô mua.
Hạ Úc Huân rất nhanh mà chớp chớp mắt, ánh mắt dao động, nói: “Không…… Không đi đâu a!”
Lãnh Tư Thần cười nhạt một tiếng, tới gần hơn một chút, hỏi: “Vậy cô chột dạ cái gì?”
“Tôi nào có chột dạ!” Cô ương ngạnh phản bác.
“Cô mỗi lần nói dối sẽ nói lắp, trốn tránh ánh mắt tôi, chớp mắt tốc độ nhanh, lát sau bị vạch trần, ngón tay sẽ theo thói quen mà……” Lãnh Tư Thần nói tới đây, ánh mắt dừng trên tay cô.
Hạ Úc Huân theo anh ánh mắt xem qua đi, kinh hoảng thất thố mà buông ra giảo quần áo ngón tay.
Thật là đủ rồi, từ nhỏ đến lớn ở trước mặt người này cô một chút riêng tư đều không có!
“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, tối hôm qua đi đâu vậy? Vì cái gì không về nhà!” Lãnh Tư Thần kiềm nén tức giận lại hỏi một lần nữa.
Nhà cũ Lãnh gia sát cạnh nhà cô, Lãnh Tư Thần cực kỳ chăm chỉ, thường xuyên đọc sách đến thật khuya, cô đã từng vô số đêm mất ngủ, đặc biệt là khoảng thời gian mẹ cô vừa mới mất kia, mỗi lần chỉ cần nhìn qua cửa sổ là có thể nhìn thấy ánh đèn ấm áp khiến người ta an tâm trong phòng anh.
Sau này, tuy rằng cô đã vượt qua được đau khổ, anh cũng dọn ra khỏi nhà cũ, lại thành chủ hộ trong trái tim cô.
Nhìn dáng vẻ Lãnh Tư Thần tối hôm qua là trở về nhà cũ, bằng không anh như thế nào biết cô không về nhà?
Hạ Úc Huân bị ngữ khí hùng hổ doạ người của anh chọc đến mức có chút thẹn quá hóa giận, buột miệng thốt ra: “Anh quản tôi đi đâu vậy, việc này có lien quan gì đến anh sao? Anh cho rằng anh là ai a, quản nhiều như vậy……”
“A, tôi là ai?” Lãnh Tư Thần cười nhẹ một tiếng, nói: “Hạ Úc Huân, tiền thưởng của cô tháng này……”
Hạ Úc Huân trong nháy mắt phi như bay qua ngăn anh nói câu kế tiếp: “BOSS! Ông chủ! Tổng giám đốc! Tôi sai rồi! Tối hôm qua tôi đi quán bar, bởi vì tâm tình không tốt, cho nên uống nhiều quá, chính là tôi không có ảnh hưởng đến công việc, tôi lần sau……”
Lãnh Tư Thần cắt ngang cô: “Tâm tình không tốt? Vì cái gì tâm tình không tốt?”
Hạ Úc Huân liếc mắt nhìn anh, sau đó cúi đầu nhìn ngón tay nói: “Theo đuổi anh hai mươi năm cũng chưa đuổi được tới tay, mắt thấy liền phải để cho phụ nữ khác cuỗm mất đi, tâm tình tôi sao có thể tốt được chứ……”
Tác giả :
Hữu Yêu