Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Chương 56: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của
“Ai?” Lãnh Tư Thần ngừng thở.
“Nam Cung Lâm!”
Nghe thấy cái tên này, tim Lãnh Tư Thần mới vừa có chút ấm lại bỗng lạnh băng, nói: “Sao lại là anh ta? Người đó hiện tại hẳn là còn ở Italy……”
“Tuần trước mới vừa về nước, nghe nói chuẩn bị một đống châu báu, hẳn là muốn về nước tẩy tiền.” Lãnh Tư Triệt giải thích.
Nam Cung Lâm, bất luận là hắc đạo hay thương giới đều là nhân vật truyền kỳ.
Năm đó lũng đoạn toàn bộ Á Châu ngầm giao dịch súng ống đạn dược, nhưng mặt ngoài lại là thương nhân đứng đắn, toàn bộ công ty chính là trung gian ngầm giao dịch tiêu thụ tang vật và rửa tiền, hiện giờ đã là nhân vật đứng đầu giới hắc đạo Italy.
Tuy nói hiện tại Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhưng địa vị anh ta vẫn không thể khinh thường, ngay cả hiện tại tập đoàn Lãnh thị tung hoành ngang dọc trong thương giới cũng không thể không cho anh ta ba phần bạc diện.
“Giúp anh hẹn gặp mặt anh ta, càng nhanh càng tốt.” Lãnh Tư Thần trầm ngâm nói.
Lãnh Tư Triệt vội vàng nói: “Anh, không cần, người kia hiện tại liền ở công ty. Em nghĩ anh ta đột nhiên tới cửa viếng thăm, vô cùng có khả năng là vì châu báu kia. Nếu không phải đột nhiên anh ta tìm tới, em căn bản sẽ không nghĩ đến anh ta……”
Cư nhiên khéo như vậy? Chỉ sợ không phải trùng hợp đi…… Nhưng anh không có thời gian nghĩ nhiều.
“Đã biết, anh lập tức liền qua.”
Lãnh Tư Thần cúp điện thoại, nhìn về phía Hạ Mạt Lâm, nói: “Bác trai, đã có tin tức về nguồn máu, cháu sẽ nhanh chóng cho người mang đến.”
Nói xong cuối cùng liếc mắt nhìn hướng phòng bệnh một cái, nhanh chóng chạy về công ty.
-
“Đùa giỡn cái gì, người đàn ông kia bốn mươi ba tuổi? Vậy mà chẳng khác nào mới ba mươi ba tuổi! Thật sự rất đẹp trai a! Rất có cảm giác!”
“Đó là đương nhiên! Người ta là đại Boss tập đoàn Thiên Lâm! Quả nhiên vẫn là đàn ông trưởng thành có ý vị a! Cô xem đôi mắt anh ấy kìa, thật xinh đẹp!”
“Trời a! Con ngươi màu tím, thâm thúy mê người, câu hồn nhiếp phách……”
“Đừng nhìn, Lãnh tổng đã trở lại!”
Mấy nữ nhân viên hoa si như con chuột nhìn thấy mèo khẩn trương quay trở về vị trí.
Phòng tiếp khách, Nam Cung Lâm ăn mặc một thân hưu nhàn nhìn thấy Lãnh Tư Thần chật vật tới rồi, tà khí mà nhếch khóe miệng, nói: “Mười phút, so với dự đoán của tôi còn sớm hơn!”
Lãnh Tư Thần ném tây trang loang lổ vết máu treo trên cánh tay xuống, ngồi xuống đối diện anh, nói: “Ông có thể hay không bớt phóng túng một chút? Vừa tới liền trêu chọc nữ nhân viên công ty tôi!”
“Cậu nên trách các cô ấy tự chủ quá kém.” Nam Cung Lâm không tán đồng mà nhướng mày nói.
“Ông tìm tôi có việc?” Lãnh Tư Thần mặt lạnh lùng, thăm dò hỏi.
“Cậu còn có thời gian tại đây cùng tôi nói lời vô nghĩa, nghe thủ hạ tôi nói tình huống tiểu bảo bối của cậu nguy hiểm như vậy. Hoặc là, tôi đánh giá quá cao địa vị tiểu bảo bối tỏng lòng cậu rồi?”
Lãnh Tư Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông đây có thể xem là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?”
“Không thể nói như vậy, nếu không có cơ hội này, tôi vẫn còn có cách khác đối phó chuyện này. Nhưng không có biện pháp, ai đó làm vận khí của tôi gần đây quá tốt!” Nam Cung Lâm nói không chút khiêm tốn.
“Nếu không có chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không theo ông làm loại giao dịch này.”
Lãnh Tư Thần biết tiếp nhận số châu báu lai lịch không rõ ràng kia là phải chấp nhận bao nhiêu nguy hiểm, nhưng hiện tại, mặc kệ anh ta đưa ra điều kiện gì, anh đều không thể cự tuyệt.
Lãnh Tư Thần cùng Nam Cung Lâm hai người hai tính cách, một người lãnh khốc tuyệt tình, một người phúc hắc xảo trá, tuy rằng có vài lần giao phong, nhưng lại có cảm giác mới quen đã thân, đối với rất nhiều vấn đề có cái nhìn không mưu mà hợp.
“Nói yêu cầu, tôi hiện tại liền ký hợp đồng với ông.”
“Không cần, tôi tin tưởng nhân cách của Lãnh Tư Thần cậu, hơn nữa hiện tại, cứu người quan trọng. Tôi đã gấp đến độ không chờ nổi mà muốn nhìn một chút xem thần thánh phương nào có thể làm Lãnh đại tổng giám đốc hướng tôi thỏa hiệp.”
Nhìn bộ dáng mưu kế được thực hiện của anh ta, cùng với đôi mắt màu tím gaiỏ hoạt tinh quang chói lóa kia, Lãnh Tư Thần thật sự là không có biện pháp để không bực bội.
Nếu không phải nghe một câu cứu người quan trọng của anh ta, anh đã sớm mất khống chế mà bùng phát rồi.
“Nam Cung Lâm!”
Nghe thấy cái tên này, tim Lãnh Tư Thần mới vừa có chút ấm lại bỗng lạnh băng, nói: “Sao lại là anh ta? Người đó hiện tại hẳn là còn ở Italy……”
“Tuần trước mới vừa về nước, nghe nói chuẩn bị một đống châu báu, hẳn là muốn về nước tẩy tiền.” Lãnh Tư Triệt giải thích.
Nam Cung Lâm, bất luận là hắc đạo hay thương giới đều là nhân vật truyền kỳ.
Năm đó lũng đoạn toàn bộ Á Châu ngầm giao dịch súng ống đạn dược, nhưng mặt ngoài lại là thương nhân đứng đắn, toàn bộ công ty chính là trung gian ngầm giao dịch tiêu thụ tang vật và rửa tiền, hiện giờ đã là nhân vật đứng đầu giới hắc đạo Italy.
Tuy nói hiện tại Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhưng địa vị anh ta vẫn không thể khinh thường, ngay cả hiện tại tập đoàn Lãnh thị tung hoành ngang dọc trong thương giới cũng không thể không cho anh ta ba phần bạc diện.
“Giúp anh hẹn gặp mặt anh ta, càng nhanh càng tốt.” Lãnh Tư Thần trầm ngâm nói.
Lãnh Tư Triệt vội vàng nói: “Anh, không cần, người kia hiện tại liền ở công ty. Em nghĩ anh ta đột nhiên tới cửa viếng thăm, vô cùng có khả năng là vì châu báu kia. Nếu không phải đột nhiên anh ta tìm tới, em căn bản sẽ không nghĩ đến anh ta……”
Cư nhiên khéo như vậy? Chỉ sợ không phải trùng hợp đi…… Nhưng anh không có thời gian nghĩ nhiều.
“Đã biết, anh lập tức liền qua.”
Lãnh Tư Thần cúp điện thoại, nhìn về phía Hạ Mạt Lâm, nói: “Bác trai, đã có tin tức về nguồn máu, cháu sẽ nhanh chóng cho người mang đến.”
Nói xong cuối cùng liếc mắt nhìn hướng phòng bệnh một cái, nhanh chóng chạy về công ty.
-
“Đùa giỡn cái gì, người đàn ông kia bốn mươi ba tuổi? Vậy mà chẳng khác nào mới ba mươi ba tuổi! Thật sự rất đẹp trai a! Rất có cảm giác!”
“Đó là đương nhiên! Người ta là đại Boss tập đoàn Thiên Lâm! Quả nhiên vẫn là đàn ông trưởng thành có ý vị a! Cô xem đôi mắt anh ấy kìa, thật xinh đẹp!”
“Trời a! Con ngươi màu tím, thâm thúy mê người, câu hồn nhiếp phách……”
“Đừng nhìn, Lãnh tổng đã trở lại!”
Mấy nữ nhân viên hoa si như con chuột nhìn thấy mèo khẩn trương quay trở về vị trí.
Phòng tiếp khách, Nam Cung Lâm ăn mặc một thân hưu nhàn nhìn thấy Lãnh Tư Thần chật vật tới rồi, tà khí mà nhếch khóe miệng, nói: “Mười phút, so với dự đoán của tôi còn sớm hơn!”
Lãnh Tư Thần ném tây trang loang lổ vết máu treo trên cánh tay xuống, ngồi xuống đối diện anh, nói: “Ông có thể hay không bớt phóng túng một chút? Vừa tới liền trêu chọc nữ nhân viên công ty tôi!”
“Cậu nên trách các cô ấy tự chủ quá kém.” Nam Cung Lâm không tán đồng mà nhướng mày nói.
“Ông tìm tôi có việc?” Lãnh Tư Thần mặt lạnh lùng, thăm dò hỏi.
“Cậu còn có thời gian tại đây cùng tôi nói lời vô nghĩa, nghe thủ hạ tôi nói tình huống tiểu bảo bối của cậu nguy hiểm như vậy. Hoặc là, tôi đánh giá quá cao địa vị tiểu bảo bối tỏng lòng cậu rồi?”
Lãnh Tư Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông đây có thể xem là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?”
“Không thể nói như vậy, nếu không có cơ hội này, tôi vẫn còn có cách khác đối phó chuyện này. Nhưng không có biện pháp, ai đó làm vận khí của tôi gần đây quá tốt!” Nam Cung Lâm nói không chút khiêm tốn.
“Nếu không có chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không theo ông làm loại giao dịch này.”
Lãnh Tư Thần biết tiếp nhận số châu báu lai lịch không rõ ràng kia là phải chấp nhận bao nhiêu nguy hiểm, nhưng hiện tại, mặc kệ anh ta đưa ra điều kiện gì, anh đều không thể cự tuyệt.
Lãnh Tư Thần cùng Nam Cung Lâm hai người hai tính cách, một người lãnh khốc tuyệt tình, một người phúc hắc xảo trá, tuy rằng có vài lần giao phong, nhưng lại có cảm giác mới quen đã thân, đối với rất nhiều vấn đề có cái nhìn không mưu mà hợp.
“Nói yêu cầu, tôi hiện tại liền ký hợp đồng với ông.”
“Không cần, tôi tin tưởng nhân cách của Lãnh Tư Thần cậu, hơn nữa hiện tại, cứu người quan trọng. Tôi đã gấp đến độ không chờ nổi mà muốn nhìn một chút xem thần thánh phương nào có thể làm Lãnh đại tổng giám đốc hướng tôi thỏa hiệp.”
Nhìn bộ dáng mưu kế được thực hiện của anh ta, cùng với đôi mắt màu tím gaiỏ hoạt tinh quang chói lóa kia, Lãnh Tư Thần thật sự là không có biện pháp để không bực bội.
Nếu không phải nghe một câu cứu người quan trọng của anh ta, anh đã sớm mất khống chế mà bùng phát rồi.
Tác giả :
Hữu Yêu