Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7
Chương 23: Thích ứng trong mọi tình cảnh
Lãnh Tư Triệt vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu say đến bất tỉnh nhân sự, cuối cùng chỉ có thể đem cô mang về nơi mình ở.
Lãnh Tư Triệt về nước, trong nhà liền sắp xếp cho một tòa biệt thự thanh tịnh và đẹp đẽ, Lãnh Tư Thần cũng sớm dọn ra ở riêng mấy năm trước.
Về đến nhà, Lãnh Tư Triệt thật cẩn thận mà đem cô đỡ lên giường, sau đó kéo ghế dựa trước giường ngồi xuống, nhìn vẻ mặt lúc ngủ như bao nhiêu cũng không đủ của cô.
Nha đầu thích ứng trong mọi tình cảnh này, đang ngủ say.
Còn tưởng rằng tư thế ngủ của cô hẳn là cũng kiêu ngạo như tính cách của cô, lại không nghĩ rằng cô hệt như một chú mèo nhỏ tham ngủ, ngoan ngoãn mà cuộn tròn thân mình, hai má bởi vì say rượu đỏ bừng, vô cùng đáng yêu.
Lãnh Tư Triệt lấy mắt kính của cô ra, động tác rất nhỏ này làm cô bất mãn mà nhăn nhăn mặt, tựa hồ thực bất an.
Anh tỉ mỉ đánh giá chiếc mắt kính bình thường này, phát hiện cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ là cô cực kỳ ỷ lại vào nó.
Thật là đam mê kỳ quái.
Từ nhỏ cô chính là cổ quái như vậy.
“Fuck, nóng chết mất……” Hạ Úc Huân hơi vuốt sợi tóc ẩm ướt dính vào hai má, thân mình không an phận mà quay cuồng hai cái, bực bội lôi kéo cổ áo.
Cô đem quần áo thể thao xắn lên lộn xộn, khóa kéo trượt đến giữa, cổ áo cũng kéo đến bả vai.
Mặt Lãnh Tư Triệt không nhịn được đỏ lên.
“Tiểu Huân……” Lãnh Tư Triệt đẩy đẩy bả vai cô, muốn đánh thức cô.
Người nào đó ngủ đến vui vẻ, căn bản không có ý muốn tỉnh..
“Tiểu Huân……”
Hạ Úc Huân trực tiếp dùng gối bưng kín đầu.
Lãnh Tư Triệt vẻ mặt bất đắc dĩ đem cô đỡ dậy, nói: “Tiểu Huân, tỉnh tỉnh, đừng ngủ như vậy, sẽ không thoải mái. Trước tắm rửa một cái được không?”
“Không cần……” Hạ Úc Huân thầm thầm thì thì không chịu phối hợp.
Lăn lộn đến cuối cùng, Lãnh Tư Triệt chỉ đành nửa ôm nửa đỡ đem cô vào phòng tắm, trước dùng khăn long lạnh lau mặt cô, để cô tỉnh táo lại, sau đó dặn dò nói: “Nước ấm tôi đã chuẩn bị cho cô! Cô tắm xong tạm thời thay áo sơmi của tôi, quần áo liền đặt ở trên giá áo.”
“Uhm……” Hạ Úc Huân ngồi phủ lên trên bồn cầu, mơ mơ màng màng mà xoa xoa đôi mắt.
“Tỉnh tỉnh! Tỉnh chưa?” Lãnh Tư Triệt không yên tâm mà vỗ nhẹ gương mặt cô.
“Uhm uhm!” Hạ Úc Huân đầu vẫn trống rỗng.
“Thật sự?” Lãnh Tư Triệt vẫn có chút không yên tâm.
Hạ Úc Huân rốt cuộc bị anh hỏi đến mức có chút phiền, mở đôi mắt mê ly nhìn anh, cầm tay anh lên, đặt ở bên môi.
Sau đó……
Cắn mạnh một cái.
Lãnh Tư Triệt lập tức đau đến mức hô nhỏ một tiếng: “Cô……”
Hạ Úc Huân cười ngây ngô, sờ sờ đầu anh,: “Đau chứ! Là thật sự, anh không phải đang nằm mơ. Tin đi!”
Sở thích của người nào đó uống rượu xong cắn người lại lần nữa phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Lãnh Tư Triệt quả thực bị cô đánh bại, dở khóc dở cười mà nhìn cô, sau đó không giải thích được ở trên má cô nhéo nhéo.
“Đau đau đau……” Hạ Úc Huân cau mày rụt lại, nước mắt lưng tròng mà nhìn anh.
Nhìn đôi mắt sương mù long lanh kia của cô, Lãnh Tư Triệt cầm lòng không được mà càng dựa càng gần, lúc chỉ còn lại có mấy centimet đột nhiên đứng lên, nét mặt có chút run run, nói: “Được, tỉnh thì tốt, cô nhanh chóng tắm đi! Thời gian không còn sớm, tắm xong đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm.”
Lãnh Tư Triệt về nước, trong nhà liền sắp xếp cho một tòa biệt thự thanh tịnh và đẹp đẽ, Lãnh Tư Thần cũng sớm dọn ra ở riêng mấy năm trước.
Về đến nhà, Lãnh Tư Triệt thật cẩn thận mà đem cô đỡ lên giường, sau đó kéo ghế dựa trước giường ngồi xuống, nhìn vẻ mặt lúc ngủ như bao nhiêu cũng không đủ của cô.
Nha đầu thích ứng trong mọi tình cảnh này, đang ngủ say.
Còn tưởng rằng tư thế ngủ của cô hẳn là cũng kiêu ngạo như tính cách của cô, lại không nghĩ rằng cô hệt như một chú mèo nhỏ tham ngủ, ngoan ngoãn mà cuộn tròn thân mình, hai má bởi vì say rượu đỏ bừng, vô cùng đáng yêu.
Lãnh Tư Triệt lấy mắt kính của cô ra, động tác rất nhỏ này làm cô bất mãn mà nhăn nhăn mặt, tựa hồ thực bất an.
Anh tỉ mỉ đánh giá chiếc mắt kính bình thường này, phát hiện cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ là cô cực kỳ ỷ lại vào nó.
Thật là đam mê kỳ quái.
Từ nhỏ cô chính là cổ quái như vậy.
“Fuck, nóng chết mất……” Hạ Úc Huân hơi vuốt sợi tóc ẩm ướt dính vào hai má, thân mình không an phận mà quay cuồng hai cái, bực bội lôi kéo cổ áo.
Cô đem quần áo thể thao xắn lên lộn xộn, khóa kéo trượt đến giữa, cổ áo cũng kéo đến bả vai.
Mặt Lãnh Tư Triệt không nhịn được đỏ lên.
“Tiểu Huân……” Lãnh Tư Triệt đẩy đẩy bả vai cô, muốn đánh thức cô.
Người nào đó ngủ đến vui vẻ, căn bản không có ý muốn tỉnh..
“Tiểu Huân……”
Hạ Úc Huân trực tiếp dùng gối bưng kín đầu.
Lãnh Tư Triệt vẻ mặt bất đắc dĩ đem cô đỡ dậy, nói: “Tiểu Huân, tỉnh tỉnh, đừng ngủ như vậy, sẽ không thoải mái. Trước tắm rửa một cái được không?”
“Không cần……” Hạ Úc Huân thầm thầm thì thì không chịu phối hợp.
Lăn lộn đến cuối cùng, Lãnh Tư Triệt chỉ đành nửa ôm nửa đỡ đem cô vào phòng tắm, trước dùng khăn long lạnh lau mặt cô, để cô tỉnh táo lại, sau đó dặn dò nói: “Nước ấm tôi đã chuẩn bị cho cô! Cô tắm xong tạm thời thay áo sơmi của tôi, quần áo liền đặt ở trên giá áo.”
“Uhm……” Hạ Úc Huân ngồi phủ lên trên bồn cầu, mơ mơ màng màng mà xoa xoa đôi mắt.
“Tỉnh tỉnh! Tỉnh chưa?” Lãnh Tư Triệt không yên tâm mà vỗ nhẹ gương mặt cô.
“Uhm uhm!” Hạ Úc Huân đầu vẫn trống rỗng.
“Thật sự?” Lãnh Tư Triệt vẫn có chút không yên tâm.
Hạ Úc Huân rốt cuộc bị anh hỏi đến mức có chút phiền, mở đôi mắt mê ly nhìn anh, cầm tay anh lên, đặt ở bên môi.
Sau đó……
Cắn mạnh một cái.
Lãnh Tư Triệt lập tức đau đến mức hô nhỏ một tiếng: “Cô……”
Hạ Úc Huân cười ngây ngô, sờ sờ đầu anh,: “Đau chứ! Là thật sự, anh không phải đang nằm mơ. Tin đi!”
Sở thích của người nào đó uống rượu xong cắn người lại lần nữa phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Lãnh Tư Triệt quả thực bị cô đánh bại, dở khóc dở cười mà nhìn cô, sau đó không giải thích được ở trên má cô nhéo nhéo.
“Đau đau đau……” Hạ Úc Huân cau mày rụt lại, nước mắt lưng tròng mà nhìn anh.
Nhìn đôi mắt sương mù long lanh kia của cô, Lãnh Tư Triệt cầm lòng không được mà càng dựa càng gần, lúc chỉ còn lại có mấy centimet đột nhiên đứng lên, nét mặt có chút run run, nói: “Được, tỉnh thì tốt, cô nhanh chóng tắm đi! Thời gian không còn sớm, tắm xong đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm.”
Tác giả :
Hữu Yêu