Bà Xã, Ngoan Nào!
Chương 30: Núi cao còn có núi cao hơn! 2
Mặt An Thần xanh như chàm, mắt đỏ như máu, cô gái đáng chết, níu không phải đêm qua anh lấy đi đêm đầu tiên của cô thì anh tưởng cô là dâm phụ rồi, coi anh chỉ như 1 con vịt? Tốt, rất tốt, vô cùng tốt!
"Không phải em không để mình phải xấu hổ thì cũng nên biết khả năng nhẫn nại của tôi có hạn thôi."
"Ai mượn anh phải kìm nén? Tôi bắt anh phải nhịn tôi sao? An Thần, quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp đồng thôi, anh có cần chuyện gì cũng bá đạo như thế không? Nếu anh có chút nhân từ độ lượng thả tôi đi đi,cả đời tôi sẽ tạ ơn ân đức này của anh."
Ở bên ngoài, cằm của Lưu Hoa trực típ rơi xuống đất, quan hệ hợp đồng....
Đây là mối quan hệ gì vậy trời? Đúng là quan hệ phức tạp, phức tạp...
Khóe miệng An Thần nhếch lên, rất giống nụ cười của Diêm Vương: "CÚT!"
Lưu Hoa sợ tới mức co giò mà chạy cho nhanh, má ơi, bị phát hiện rồi!!!!
Tô Thiển nhạt nhẽo nhìn anh 1 cái, đôi môi mỏng nhẹ nâng: " Cảm ơn!"
Tô Thiển vừa đi khỏi, An thần như muốn đập tan cái phòng này đi, tới nỗi sau đó nhìu ngày, nhân viên của Ám Dạ luôn sống trong nước sôi lửa bỏng, nơm nớp lo sợ.
Khi Tô Thiển ra khỏi Ám Dạ liền gọi điện cho Nhiễm Mạn tới đón.
"Cái gì? Cậu bị ăn sạch rồi sao?"
Nhiễm mạn đang lái xe bỗng xù hết lông nhím ra.
"Cậu chú ý lái xe đi, mình còn chứ mún chết!" Tô Thiển nhìn cô nàng mà thầm sợ hãi, không khỏi lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
"Cậu dám gọi anh ta là con vịt, lại còn trả tiền nữa mà còn có thể bình an vô sự mà ra đi, quả là trâu bò, Tô Thiển à, ừ giờ, cậu là thần tượng của mình" Nhiễm Mạn tự nhiên gật đầu.
Tô thiển giận trắng cả mắt nhìn cô nàng 1 cái: "Không phải vì cú điện thoại kia của cậu sao, chị đây vì cậu mất đi 1 đêm đầu tiên, cậu phải bao nuôi chị nhỉ!"
"Yên tâm đi, chị em à, minh nhất định sẽ chịu trách nhiệm." Nhiễm Mạn vỗ ngực đảm bảo.
"Thông báo cho cậu 1 tin tốt lành, chị đây tìm được việc rồi nhá!"
"Á, công ty nào xuôi xẻo thế zợ? Có thể mời đại tiểu thư của chúng ta về làm việc?" Nhiễm Mạn mở miệng cười yếu ớt.
"Cậu đi chết đi!"
"Tiểu Tô Tô, li rượu chúc mừng này cậu không thể thíu mình được đâu đấy! Nhiễm Mạn cười xấu xa.
Tô Thiển mở miệng: "Đừng vơ đũa vào mình vào cùng với cậu, lấy cưa trai làm thú vui tao nhã. Chính là hàng đêm, cậu đổi bao nhiu tên?"
Lời này Nhiễm Mạn không thích chút nào: "Ai quy định chỉ có con trai mới có quyền trêu ghẹo con gái? Từ xưa tới nay, mọi quy tắc, chuẩn mực đều là: nam nữ càng có mị lực càng ăn khách, con gái cưa con trai là không đúng phép tắc."
Điều này rõ ràng là xã hội nam quyền, kì thị nữ giới, với xã hội công bằng không liên quan gì. Những chuyện như thế, chỉ cần sống thoáng 1 chút sẽ có sự thay đổi rất lớn. Chỉ có làm cho những việc đối xử công bằng thế này mới có thể chính thức là cho nam nữ bình quyền."
Tô Thiển mở miệng cười yếu ớt, không dám gật bừa.
"Không phải em không để mình phải xấu hổ thì cũng nên biết khả năng nhẫn nại của tôi có hạn thôi."
"Ai mượn anh phải kìm nén? Tôi bắt anh phải nhịn tôi sao? An Thần, quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp đồng thôi, anh có cần chuyện gì cũng bá đạo như thế không? Nếu anh có chút nhân từ độ lượng thả tôi đi đi,cả đời tôi sẽ tạ ơn ân đức này của anh."
Ở bên ngoài, cằm của Lưu Hoa trực típ rơi xuống đất, quan hệ hợp đồng....
Đây là mối quan hệ gì vậy trời? Đúng là quan hệ phức tạp, phức tạp...
Khóe miệng An Thần nhếch lên, rất giống nụ cười của Diêm Vương: "CÚT!"
Lưu Hoa sợ tới mức co giò mà chạy cho nhanh, má ơi, bị phát hiện rồi!!!!
Tô Thiển nhạt nhẽo nhìn anh 1 cái, đôi môi mỏng nhẹ nâng: " Cảm ơn!"
Tô Thiển vừa đi khỏi, An thần như muốn đập tan cái phòng này đi, tới nỗi sau đó nhìu ngày, nhân viên của Ám Dạ luôn sống trong nước sôi lửa bỏng, nơm nớp lo sợ.
Khi Tô Thiển ra khỏi Ám Dạ liền gọi điện cho Nhiễm Mạn tới đón.
"Cái gì? Cậu bị ăn sạch rồi sao?"
Nhiễm mạn đang lái xe bỗng xù hết lông nhím ra.
"Cậu chú ý lái xe đi, mình còn chứ mún chết!" Tô Thiển nhìn cô nàng mà thầm sợ hãi, không khỏi lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
"Cậu dám gọi anh ta là con vịt, lại còn trả tiền nữa mà còn có thể bình an vô sự mà ra đi, quả là trâu bò, Tô Thiển à, ừ giờ, cậu là thần tượng của mình" Nhiễm Mạn tự nhiên gật đầu.
Tô thiển giận trắng cả mắt nhìn cô nàng 1 cái: "Không phải vì cú điện thoại kia của cậu sao, chị đây vì cậu mất đi 1 đêm đầu tiên, cậu phải bao nuôi chị nhỉ!"
"Yên tâm đi, chị em à, minh nhất định sẽ chịu trách nhiệm." Nhiễm Mạn vỗ ngực đảm bảo.
"Thông báo cho cậu 1 tin tốt lành, chị đây tìm được việc rồi nhá!"
"Á, công ty nào xuôi xẻo thế zợ? Có thể mời đại tiểu thư của chúng ta về làm việc?" Nhiễm Mạn mở miệng cười yếu ớt.
"Cậu đi chết đi!"
"Tiểu Tô Tô, li rượu chúc mừng này cậu không thể thíu mình được đâu đấy! Nhiễm Mạn cười xấu xa.
Tô Thiển mở miệng: "Đừng vơ đũa vào mình vào cùng với cậu, lấy cưa trai làm thú vui tao nhã. Chính là hàng đêm, cậu đổi bao nhiu tên?"
Lời này Nhiễm Mạn không thích chút nào: "Ai quy định chỉ có con trai mới có quyền trêu ghẹo con gái? Từ xưa tới nay, mọi quy tắc, chuẩn mực đều là: nam nữ càng có mị lực càng ăn khách, con gái cưa con trai là không đúng phép tắc."
Điều này rõ ràng là xã hội nam quyền, kì thị nữ giới, với xã hội công bằng không liên quan gì. Những chuyện như thế, chỉ cần sống thoáng 1 chút sẽ có sự thay đổi rất lớn. Chỉ có làm cho những việc đối xử công bằng thế này mới có thể chính thức là cho nam nữ bình quyền."
Tô Thiển mở miệng cười yếu ớt, không dám gật bừa.
Tác giả :
Thiên Diện Tuyết Hồ