Bà Xã, Ngoan Nào!
Chương 28: Tô Thiển cô cứ như vậy mà bị ăn sạch. 2
Tô Thiển không cần thò đầu ra khỏi chăn cũng biết thanh âm đến từ người nào.
Y Na gật đầu, xấu xa liếc nhìn 2 người 1 cái, lão đại đêm qua thật quá dũng mãnh, làm chị dâu hầu như kêu gào cả đêm, toàn bộ tầng lầu ai ai cũng kinh ngạc.
An Thần đứng ở bên giường, trong mắt xẹt qua ý cười: "Tô Thiển, em muốn đứng đây ăn hay là tôi bảo người bưng đồ ăn vào để em ăn tại đây?"
Tô Thiển giận dữ từ chăn chui ra, nhìn về phía An Thần, lửa giận trong mắt bắn ra 4 phía.
"Cút ra ngoài!!!" Hồi lâu, Tô Thiển đè nén xúc động trong lòng muốn giết người, cắn răng lên tiếng.
An Thần nhíu mày, tâm tình của mình lúc này rất tốt nên không thèm so đo với cô như bình thường, chỉ để lại quần áo tự tay chọn tối qua rồi quay người ra khỏi phòng.
Tô Thiển cử động cơ thế chút, bước từng bước về phía nhà tắm.
Cô mở vòi sen ở mức tối đa, cố gắng hết sức để khiến những vết hôn kia mờ đi, chỉ vì hồ đồ mà đêm qua cô mất đi đêm đầu tiên. Trong lòng Tô Thiển vô cùng phức tạp mà không thể nói ra.
Thật ra cũng không thể không chấp nhận, chỉ là cô không cam lòng.
Tắm đi tắm lại nhìu lần, Tô Thiển mới cảm giác được người mình có chút thư thái hơn.
Mặc vào bộ quần áo mà An Thần chuẩn bị, cô lại nhìn sang thùng rác thấy 1 vài mãnh vỡ nhỏ, khóe miệng Tô Thiển không nhịn được mà run rẩy.
An Thần kiên nhẫn chờ nửa giờ thì không còn bình tỉnh nỗi nữa, đẩy cửa phòng đi vào: "Tắm rửa làm cái gì mà lâu vậy?"
Tô Thiển xoay người, mặt không biểu cảm nhìn anh. An Thần bất giác ngây ngẩn cả người.
Cái yếm lam kết hợp với quần đùi tôn lên làn da trắng nõn, cùng những gợn tóc lười biếng xõa trên vai, lông mày cong, so với các khôn mặt được tô phấn kia thì khôn mặt này càng quyến rũ động lòng người.
Vẻ sửng sờ chỉ hiện lên trong nháy mắt, ngay sau đó, khóe miệng ai đó nở ra nụ cười: "Rất đẹp."
Tô Thiển cao ngạo chợt nhíu mày, không thèm liếc anh 1 cái, khập khễnh bước ra ngoài.
Tô Thiển ăn như hổ đói, điên cuồng càn quét chỗ thức ăn có trên bàn. Điều này khiến An Thần được mở rộng tầm mắt.
Sáng này anh nghĩ ra rất nhìu tình huống khác nhau.
Khóc sướt mướt như chưa từng được khóc, hoặc là chỉ vào thẳng mặt anh, rống to, hoăc hơn là, túm lấy cổ áo anh, đấm cho mấy cái.
Anh có thể nghĩ ra tình huống thì cũng đã có kế hoạch hoàn hảo để ứng phó lại, nhưng lại không ngờ tới rằng cô lại bình tỉnh tới mức như tối qua không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn rất bình tỉnh đánh chén.
An Thần nhíu chặt lông mày, thật sự không biết rốt cuộc cô nghĩ cái gì.
Y Na gật đầu, xấu xa liếc nhìn 2 người 1 cái, lão đại đêm qua thật quá dũng mãnh, làm chị dâu hầu như kêu gào cả đêm, toàn bộ tầng lầu ai ai cũng kinh ngạc.
An Thần đứng ở bên giường, trong mắt xẹt qua ý cười: "Tô Thiển, em muốn đứng đây ăn hay là tôi bảo người bưng đồ ăn vào để em ăn tại đây?"
Tô Thiển giận dữ từ chăn chui ra, nhìn về phía An Thần, lửa giận trong mắt bắn ra 4 phía.
"Cút ra ngoài!!!" Hồi lâu, Tô Thiển đè nén xúc động trong lòng muốn giết người, cắn răng lên tiếng.
An Thần nhíu mày, tâm tình của mình lúc này rất tốt nên không thèm so đo với cô như bình thường, chỉ để lại quần áo tự tay chọn tối qua rồi quay người ra khỏi phòng.
Tô Thiển cử động cơ thế chút, bước từng bước về phía nhà tắm.
Cô mở vòi sen ở mức tối đa, cố gắng hết sức để khiến những vết hôn kia mờ đi, chỉ vì hồ đồ mà đêm qua cô mất đi đêm đầu tiên. Trong lòng Tô Thiển vô cùng phức tạp mà không thể nói ra.
Thật ra cũng không thể không chấp nhận, chỉ là cô không cam lòng.
Tắm đi tắm lại nhìu lần, Tô Thiển mới cảm giác được người mình có chút thư thái hơn.
Mặc vào bộ quần áo mà An Thần chuẩn bị, cô lại nhìn sang thùng rác thấy 1 vài mãnh vỡ nhỏ, khóe miệng Tô Thiển không nhịn được mà run rẩy.
An Thần kiên nhẫn chờ nửa giờ thì không còn bình tỉnh nỗi nữa, đẩy cửa phòng đi vào: "Tắm rửa làm cái gì mà lâu vậy?"
Tô Thiển xoay người, mặt không biểu cảm nhìn anh. An Thần bất giác ngây ngẩn cả người.
Cái yếm lam kết hợp với quần đùi tôn lên làn da trắng nõn, cùng những gợn tóc lười biếng xõa trên vai, lông mày cong, so với các khôn mặt được tô phấn kia thì khôn mặt này càng quyến rũ động lòng người.
Vẻ sửng sờ chỉ hiện lên trong nháy mắt, ngay sau đó, khóe miệng ai đó nở ra nụ cười: "Rất đẹp."
Tô Thiển cao ngạo chợt nhíu mày, không thèm liếc anh 1 cái, khập khễnh bước ra ngoài.
Tô Thiển ăn như hổ đói, điên cuồng càn quét chỗ thức ăn có trên bàn. Điều này khiến An Thần được mở rộng tầm mắt.
Sáng này anh nghĩ ra rất nhìu tình huống khác nhau.
Khóc sướt mướt như chưa từng được khóc, hoặc là chỉ vào thẳng mặt anh, rống to, hoăc hơn là, túm lấy cổ áo anh, đấm cho mấy cái.
Anh có thể nghĩ ra tình huống thì cũng đã có kế hoạch hoàn hảo để ứng phó lại, nhưng lại không ngờ tới rằng cô lại bình tỉnh tới mức như tối qua không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn rất bình tỉnh đánh chén.
An Thần nhíu chặt lông mày, thật sự không biết rốt cuộc cô nghĩ cái gì.
Tác giả :
Thiên Diện Tuyết Hồ