Bà Xã Muốn Trốn Tôi Sao? Mơ Đi!
Chương 2
Sáng hôm sau , tôi đang trong giấc mộng cùng Khắc Anh ăn tối thì :
-Cô chủ ! – tiếng cô quản gia gọi
- Um…đừng mà !
- Cô chủ…cô mau thức đi…bằng không ông chủ giận cô đấy !
- Sao ? Sáng sớm lại có chuyện gì ?
Tôi uể oải lấy một chiếc váy màu hồng do bà quản gia đưa rồi vào nhà tắm . Dòng nước mát lạnh làm cho cô tỉnh ngủ , nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi thay đồ . Bà quản gia nhìn tôi nhẹ cười giúp tôi chải tóc . Tôi mở cửa bước ra nhìn xuống phòng khách :
-Ông bà chủ , cô ấy xuống rồi ! – bà quản gia mỉm cười
- Con yêu , mau xuống đây ! – bà Bách gọi tôi
Too hơi nghiêng đầu nhìn người con trai đang cúi đầu trò chuyện với ba mình , tôi ngồi cạnh bà Bách .
-Ba , ai vậy ạ ? – Tôi nhìn anh
- Giới thiệu .. ! – ông Bách nói
Khuôn mặt này , khuôn mặt hoàn hảo này , khuôn mặt mà ngày đêm tôi luôn mơ thấy . Khuôn mặt này làm cho tim tôi đập loạn xạ. nhưng chẳng phải giờ anh đang ở nước ngoài sao ?
-Anh Khắc Anh !
- Đây là người sẽ cùng cháu kết hôn sao ? – anh nhìn tôi nói giọng lạnh giá đến run người
- Đây là Bách Minh Hạ , con gái út của nhà ta ! Nó còn ngây ngô lắm , có gì con hãy bỏ qua lỗi cho nó ! – bà Bách nói
- Dạ , không sao ! Cô ấy rất dễ thương đó chứ ! – anh nhìn tôi mỉm cười
Tôi nhíu mày , nụ cười này sao mà có chút bất cần có chút đùa giỡn thế , không phải là nụ cười mà tôi muốn thấy , cũng không phải là nụ cười của anh . Khuôn mặt của anh , có vẻ khác hơn , nếu như lúc tối tôi nhìn anh và cảm nhận như một bức tranh cần nâng niu quý trọng thì giờ khuôn mặt này từng nét trên mặt này cứ như một bức tượng thần kì khiến người ta phải kính trọng và run sợ . Không những vậy từ người anh còn tỏa ra khí thái vương giả , giọng nói thì lạnh lùng đến phát sợ , đôi mắt sâu thẳm làm người ta không thể đoán anh sẽ làm gì . Anh hoàn toàn biến thành người khác !
-Minh Hạ , con làm gì mà nhìn Khắc Hàn hoài vậy ? – bà Bách mỉm cười nói
- Dạ … con xin lỗi ! – Tôi đỏ mặt
- Vậy là 1 tháng nữa , hai con sẽ tổ chức hôn lễ , bây giờ thì bà Liên mau lên soạn đồ cho cô chủ để con bé còn theo chồng nó về nhà ! – ông Bách mỉm cười nói
- Vâng !
- Sao ? Hôn lễ..chuyện này là sao ? – Tôi hoảng hốt
- Con bé này chả phải con đã đồng ý sao ? Con và Khắc Hàn sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau ! Giờ thì con mau theo chồng con về nhà đi nhớ đừng có mà mè nheo đó nghe chưa ? – ông Bách nói
Minh Hạ nhìn anh , người này là Vương Khắc Hàn … không phải là Vương Khắc Anh sao ?
-Bà xã ..ta đi thôi !
Bàn tay anh nắm lấy tay tôi kéo đi , bàn tay anh sao lại…lạnh như vậy ? Nhưng … sao cảm giác này nó còn mãnh liệt hơn cả buổi tối như vậy chứ ?
Ông bà Bách nhìn cô con gái mình mà mỉm cười , lúc này từ trên cầu thang một chàng trai với khuôn mặt khôi ngô bước xuống .
-Ba mẹ quyết định gả Minh Hạ như vậy sao ?
- Minh Phong , con bé cũng đến tuổi lấy chồng , với lại Vương thiếu gia là người đàn ông có thể để cho con bé dựa dẫm ! – ông Bách nói
- Nhưng … thôi , con không nói nữa ! – Minh Phong bỏ đi
Bách Minh Phong , là con trai đứng thứ hai trong gia đình , anh tuy ít nói nhưng tình cảm mà anh trao cho tôi thì không từ nào tả được , cho nên khi nghe tin tôi sẽ lấy chồng mà người đó còn là Vương Khắc Hàn .. anh rất lo .. lo cho tôi sẽ không có chuyện gì chứ ? Lo cho cô em ngốc sẽ vẫn giữ nụ cười đó chứ hay thay vào đó là những giọt nước mắt …
Tại biệt thự ngoài vùng ngoại ô của Khắc Hàn , ngôi biệt thự nằm ngay bờ biển , phía trước là biển , phía sau là núi , không gian này rất tuyệt dành cho các đôi vợ chồng mới cưới . Chiếc xe lăn bánh vào sân , khuôn viên của biệt thự cũng rất rộng , có đủ loài hoa làm cho người ta có cảm giác dễ chịu vô cùng . Đang say sưa nhìn ngắm cảnh vật thì Khắc Hàn mở cửa , nắm tay kéo tôi đi vào nhà . Cảm giác tò mò làm cho cô khó chịu , rốt cuộc tôi không chịu được bèn lên tiếng .
-Rốt cuộc anh…là ai ?
Bước chân dừng lại , Khắc Hàn xoay người về phía tôi khuôn mặt anh không vui chút nào , cứ lạnh lùng làm cho người khác phải sợ …
-Tôi là Vương-Khắc-Hàn , hãy nhớ cho rõ vào !
Đôi mắt căng tròn , tôi nghe như một tiếng sét đánh ngang tai . Anh không phải là Khắc Anh..và người mà tôi phải lấy lại chính là anh sao ?
Rút đôi bàn tay bé nhỏ ra khỏi tay anh , tôi nói :
-Tôi..tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này !
- Em nghĩ…em có quyền lựa chọn hay sao ? – Khắc Hàn mỉm cười nhàn nhã ngồi xuống ghế
- Tất nhiên , tôi sẽ nói với ba , ba tôi sẽ không ép tôi ! – Tôi nói dõng dạc
- Có điều mà em chưa biết , ông ấy đã giao em cho tôi , nếu nói thật ra thì ông ấy đã bán em cho tôi để ông ấy có một chỗ dựa trong giới kinh doanh này !
- Anh nói bậy , ba tôi là người tài giỏi ! Mọi thứ ông có thể xoay sở được không cần dựa dẫm thế lực của ai cả ! – Tôi kích động nói
- Haha..! Em có cần tôi đưa đoạn ghi âm cho em nghe không ?
Tôi nhìn vào gương mặt đắc ý của anh , tinh thần sụp đổ ngay , tôi sợ … sợ điều đó là sự thật …sợ nếu đó là sự thật tôi không thể nào chấp nhận được … Khắc Hàn nhìn tôi rồi đưa tay kéo tôi vào lòng mình thì thầm :
-Tốt nhất em ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi đi !
-Cô chủ ! – tiếng cô quản gia gọi
- Um…đừng mà !
- Cô chủ…cô mau thức đi…bằng không ông chủ giận cô đấy !
- Sao ? Sáng sớm lại có chuyện gì ?
Tôi uể oải lấy một chiếc váy màu hồng do bà quản gia đưa rồi vào nhà tắm . Dòng nước mát lạnh làm cho cô tỉnh ngủ , nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi thay đồ . Bà quản gia nhìn tôi nhẹ cười giúp tôi chải tóc . Tôi mở cửa bước ra nhìn xuống phòng khách :
-Ông bà chủ , cô ấy xuống rồi ! – bà quản gia mỉm cười
- Con yêu , mau xuống đây ! – bà Bách gọi tôi
Too hơi nghiêng đầu nhìn người con trai đang cúi đầu trò chuyện với ba mình , tôi ngồi cạnh bà Bách .
-Ba , ai vậy ạ ? – Tôi nhìn anh
- Giới thiệu .. ! – ông Bách nói
Khuôn mặt này , khuôn mặt hoàn hảo này , khuôn mặt mà ngày đêm tôi luôn mơ thấy . Khuôn mặt này làm cho tim tôi đập loạn xạ. nhưng chẳng phải giờ anh đang ở nước ngoài sao ?
-Anh Khắc Anh !
- Đây là người sẽ cùng cháu kết hôn sao ? – anh nhìn tôi nói giọng lạnh giá đến run người
- Đây là Bách Minh Hạ , con gái út của nhà ta ! Nó còn ngây ngô lắm , có gì con hãy bỏ qua lỗi cho nó ! – bà Bách nói
- Dạ , không sao ! Cô ấy rất dễ thương đó chứ ! – anh nhìn tôi mỉm cười
Tôi nhíu mày , nụ cười này sao mà có chút bất cần có chút đùa giỡn thế , không phải là nụ cười mà tôi muốn thấy , cũng không phải là nụ cười của anh . Khuôn mặt của anh , có vẻ khác hơn , nếu như lúc tối tôi nhìn anh và cảm nhận như một bức tranh cần nâng niu quý trọng thì giờ khuôn mặt này từng nét trên mặt này cứ như một bức tượng thần kì khiến người ta phải kính trọng và run sợ . Không những vậy từ người anh còn tỏa ra khí thái vương giả , giọng nói thì lạnh lùng đến phát sợ , đôi mắt sâu thẳm làm người ta không thể đoán anh sẽ làm gì . Anh hoàn toàn biến thành người khác !
-Minh Hạ , con làm gì mà nhìn Khắc Hàn hoài vậy ? – bà Bách mỉm cười nói
- Dạ … con xin lỗi ! – Tôi đỏ mặt
- Vậy là 1 tháng nữa , hai con sẽ tổ chức hôn lễ , bây giờ thì bà Liên mau lên soạn đồ cho cô chủ để con bé còn theo chồng nó về nhà ! – ông Bách mỉm cười nói
- Vâng !
- Sao ? Hôn lễ..chuyện này là sao ? – Tôi hoảng hốt
- Con bé này chả phải con đã đồng ý sao ? Con và Khắc Hàn sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau ! Giờ thì con mau theo chồng con về nhà đi nhớ đừng có mà mè nheo đó nghe chưa ? – ông Bách nói
Minh Hạ nhìn anh , người này là Vương Khắc Hàn … không phải là Vương Khắc Anh sao ?
-Bà xã ..ta đi thôi !
Bàn tay anh nắm lấy tay tôi kéo đi , bàn tay anh sao lại…lạnh như vậy ? Nhưng … sao cảm giác này nó còn mãnh liệt hơn cả buổi tối như vậy chứ ?
Ông bà Bách nhìn cô con gái mình mà mỉm cười , lúc này từ trên cầu thang một chàng trai với khuôn mặt khôi ngô bước xuống .
-Ba mẹ quyết định gả Minh Hạ như vậy sao ?
- Minh Phong , con bé cũng đến tuổi lấy chồng , với lại Vương thiếu gia là người đàn ông có thể để cho con bé dựa dẫm ! – ông Bách nói
- Nhưng … thôi , con không nói nữa ! – Minh Phong bỏ đi
Bách Minh Phong , là con trai đứng thứ hai trong gia đình , anh tuy ít nói nhưng tình cảm mà anh trao cho tôi thì không từ nào tả được , cho nên khi nghe tin tôi sẽ lấy chồng mà người đó còn là Vương Khắc Hàn .. anh rất lo .. lo cho tôi sẽ không có chuyện gì chứ ? Lo cho cô em ngốc sẽ vẫn giữ nụ cười đó chứ hay thay vào đó là những giọt nước mắt …
Tại biệt thự ngoài vùng ngoại ô của Khắc Hàn , ngôi biệt thự nằm ngay bờ biển , phía trước là biển , phía sau là núi , không gian này rất tuyệt dành cho các đôi vợ chồng mới cưới . Chiếc xe lăn bánh vào sân , khuôn viên của biệt thự cũng rất rộng , có đủ loài hoa làm cho người ta có cảm giác dễ chịu vô cùng . Đang say sưa nhìn ngắm cảnh vật thì Khắc Hàn mở cửa , nắm tay kéo tôi đi vào nhà . Cảm giác tò mò làm cho cô khó chịu , rốt cuộc tôi không chịu được bèn lên tiếng .
-Rốt cuộc anh…là ai ?
Bước chân dừng lại , Khắc Hàn xoay người về phía tôi khuôn mặt anh không vui chút nào , cứ lạnh lùng làm cho người khác phải sợ …
-Tôi là Vương-Khắc-Hàn , hãy nhớ cho rõ vào !
Đôi mắt căng tròn , tôi nghe như một tiếng sét đánh ngang tai . Anh không phải là Khắc Anh..và người mà tôi phải lấy lại chính là anh sao ?
Rút đôi bàn tay bé nhỏ ra khỏi tay anh , tôi nói :
-Tôi..tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này !
- Em nghĩ…em có quyền lựa chọn hay sao ? – Khắc Hàn mỉm cười nhàn nhã ngồi xuống ghế
- Tất nhiên , tôi sẽ nói với ba , ba tôi sẽ không ép tôi ! – Tôi nói dõng dạc
- Có điều mà em chưa biết , ông ấy đã giao em cho tôi , nếu nói thật ra thì ông ấy đã bán em cho tôi để ông ấy có một chỗ dựa trong giới kinh doanh này !
- Anh nói bậy , ba tôi là người tài giỏi ! Mọi thứ ông có thể xoay sở được không cần dựa dẫm thế lực của ai cả ! – Tôi kích động nói
- Haha..! Em có cần tôi đưa đoạn ghi âm cho em nghe không ?
Tôi nhìn vào gương mặt đắc ý của anh , tinh thần sụp đổ ngay , tôi sợ … sợ điều đó là sự thật …sợ nếu đó là sự thật tôi không thể nào chấp nhận được … Khắc Hàn nhìn tôi rồi đưa tay kéo tôi vào lòng mình thì thầm :
-Tốt nhất em ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi đi !
Tác giả :
Pơry Susu