Bà Xã, Hãy Đợi Anh
Chương 40: Bacelona (bắt côn trùng) (phần 1)
Nếu đã nghe ai nói qua "Chỉ có kẻ điên mới có thể đi miêu tả trên cái thế giới này không tồn tại gì đó", nếu như biết hắn đem hết thảy những thứ không thế thành có thể, những kiến trúc bên ngoài như dung bút sáp phác thảo, uyển chuyển đường vòng cung, không có quy tắc nào có thể dung định lý vật lý đến suy luận kết cấu kiến trúc, tràn đầy đồng thoại ý nhị, nếu như người ta nghĩ biết một chút về đồng thoại, như vậy không hề nghi ngờ, hắn là Gaudy.
Hai người bọn họ liền định mục tiêu thứ nhất là tại thánh đường.
Thánh đường, trên thế giới còn chưa làm xong liền bị liệt là kiến trúc di sản thế giới, mới xây dựng vào năm 1882, xuất từ Barcelona trứ danh kiến trúc đại sư Gaudy.(Antoni Gaudi)
Vị này kiến trúc sư này tiếp nhận từ năm 31 tuổi, làm trong 43 trong năm, tất cả tâm huyết toàn bộ tinh hoa ở nơi này giáo đường thiết kế th, cho đến khi ông ra đi thế cũng không có hoàn thành, dốc hết tâm huyết cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
trên đường Trương Cảnh nhìn tất cả ảnh chụp cùng tài liệu, nhưng chính thức bước vào như lạc vào cảnh giới kỳ lạ chỗ ngồi này đến nay vẫn chưa xong, thậm chí còn không biết bao nhiêu năm sau mới có thể hoàn thành giáo đường, vẫn là nhịn không được sợ hãi than lên tiếng, thật lâu dùng ánh mắt súng bái với người kiến trúc sư này, cứ như vậy đứng ngây ngốc, mới ý thức tới nghệ thuật chân chính không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, nếu không phải người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, có thể nào nhận thức được ảo mộng và thực tế?
Nếu như nói nhất định tận lực lưu lại trên cảm giác như trong thần thoại này, vậy thì đừng quá mức chụp ảnh lưu niệm.
Trương Cảnh cầm tay Khúc Trì Nghiêu, xem tới chỗ nào liền chỉ hướng đến đó, "Chỗ đó, chỗ đó, còn có chỗ đó, đều muốn Khúc tiên chụp cho em 1 tấm."
Khúc Trì Nghiêu buồn cười nhìn Trương Cảnh như đứa trẻ, đưa tay vuốt tóc cô bay loạn đến sau tai, mặt tràn đầy nụ cười hỏi, "Khúc phu nhân, còn có chỗ nào, đều nói ra đi."
Trương Cảnh nhìn chung quanh một chút, ngược lại thực có chuyện lạ suy nghĩ một chút, gật gật đầu bổ sung, "Cho em ở cửa chụp một tấm, cũng tốt chứng minh em xác thực đã tới!"
Khúc Trì Nghiêu theo lời kiên nhẫn giúp cô chụp hình, một đường vừa nói vừa cười, mặc dù không giống vợ chồng nhỏ hận không thể ngâm mình ở mật trong vạc, nhưng không mất một loại ăn ý, giống như là kinh nghiệm nhiều năm, vợ chồng già ăn ý.
Nắng gắt như lửa,cửa thánh đường bắt đầu đông người, hơi thở dài, mang vị muối biển, vẫn như cũ làm cho kia tình cảm đặc biệt dị thường
Khúc Trì Nghiêu một tay ôm vai Trương Cảnh, giơ lên máy chụp hình, tự sướng hình hai người họ, "Khúc phu nhân, cười - - "
"Răng rắc!"
Đây là tấm hình chung của bọn họ ngày ở nước ngoài
- -X năm X nguyệt X ngày, Barcelona, thánh đường.
Bọn họ tới đường hoa lan Bulla nổi danh ăn cơm hải sản, sau khi ăn xong theo dòng người đến trung tâm thành phố lêu lổng, Trương Cảnh thật sự cảm thấy Barcelona phi thường khen, không đơn thuần là kiến trúc rất đẹp trên đường người đi đường càng phải như vậy, mỗi người đều mang vẻ mặt tươi cười nhiệt tình, ánh mặt trời toát ra, vì điều này Địa Trung Hải tăng thêm một loại đặc biệt sức sống nồng nhiệt
Trước đây, Trương Cảnh cũng không biết thì ra là Barcelona có nghệ thuật cũng thú vị như vậy.
cô cùng Khúc Trì Nghiêu mỗi người trên đầu đội mũ, tay trong tay bước chậm ở đầu đường, lúc bọn họ đi ngang qua một cái thùng rác, thùng rác trong giây lát mở ra, từ bên trong nhảy ra mộth kẻ lang thang đối với bọn họ kêu to. Bất thình lình, Trương Cảnh bị dọa đến ôm đầu thét chói tai, chạy loạn quanh thùng rác, người nọ gặp Trương Cảnh bị hắn hù đến, cười ha ha cực kỳ sung sướng đắc ý, Khúc Trì Nghiêu cũng đầu tiên là sững sờ, đợi kịp phản ứng thấy Trương Cảnh thất thố như thế sau, cũng là theo người nọ một hồi cười thật to.
Người nọ khom lưng chào bọn họ, rồi sau đó đứng dậy lại là một cái hôn gió, không biết từ nơi nào móc ra một cái mũ, tư thái ưu nhã hướng bọn họ, hết kinh hãi, Trương Cảnh thật sự hít một hơi khí lạnh, không rõ chuyện gì nhìn về phía Khúc Trì Nghiêu, Khúc Trì Nghiêu hướng về cô khiêu mi cười một tiếng, thả một đồng Euro vào trong mũ của hắn.
Chỉ thấy người nọ lập tức đối với bọn họ một nụ cười "Cảm ơn đã thưởng thức", rồi sau đó không e dè nghênh ngang đi trở về thùng rác nơi hắn ngụy trang, chờ đợi tiếp tục hù đến vị đi đường kế tiếp.
Trương Cảnh đối với loại hành vi này quả thực dở khóc dở cười, năm lấy cánh tay Khúc Trì Nghiêu tiếp tục đi dạo, làm Trương Cảnh ngạc nhiên còn ở phía sau, đường hoa lan Bulla hai bên tùy ý có thể thấy nhiều người giả làm tượng đồng, có người bắt chước nữ thần Tự Do, có người giả trang tử thần, chọc cho Trương Cảnh một đường than sợ hãi, không ngừng thét chói tai.
Khúc Trì Nghiêu nói với cô ban ngày những thứ này đều không coi vào đâu, buổi tối càng làm người ta "Ngạc nhiên mừng rỡ", tỷ như rõ ràng người mặt lâu lưỡi dài chạy phía sau theo đuổi ngươi, có người không đầu mặt y phục trắng ngồi trên ghế dài, đầu để ở một bên, hướng mình ngoắc, hoặc là miệng mở rộng, được ra một ngụm dày đặc răng trắng nhìn mình cười....
Trương Cảnh sờ sờ sớm đã nỗi da gà hết cánh tay, bán tín bán nghi, về sau, chuyện thực chứng minh Khúc Trì Nghiêu nói không chút nào khoa trương, thậm chí xem như bảo thủ, Trương Cảnh cuối cùng thấy được cái gì gọi là dùng tính mạng ở cos.
Monaco, nice, Cannes, Barcelona, thiên đường của song bạc, nice hào phóng khỏa thân, Cannes ánh mặt trời bãi cát cùng thảm đỏ, Barcelona đầu đường hành vi nghệ thuật, ngắn ngắn không đến mười ngày mà thôi, Trương Cảnh cảm thấy như đã qua rất lâu, thời gian dài làm cho cô cáo cảm giác như ở trong mộng không muốn tỉnh dậy, cho nên lúc Khúc Trì Nghiêu hỏi cô còn muốn đi nơi nào nữa, cô không chút lựa chọn lựa chọn tiếp tục ở trong mộng: “ Amsterdam”.
Hà Lan là thành phố Cảng lớn, Amsterdam không thể nghi ngờ là tuyệt vời, cô như Thủy thành Venice bình thường, không thẹn bắc thượng Thủy thành danh xưng, nhưng là Venice vẻn vẹn là Italy một cái trấn nhỏ, mà Amsterdam làm Hà Lan thủ đô, cửa cảng quốc tế, khó tránh khỏi khắp nơi muốn có vẻ so với Venice thay đổi lộ ra thành phố lớn gặp may mắn cảm giác ưu việt.
không hề thấp thỏm, bọn họ buổi sáng đi theo phần đông du khách leo lên du thuyền, bước lên du lãm Amsterdam hoàng kim đường thẳng, thuyền nhỏ nhẹ nhàng như thường ở trung tâm thành phố thủy đạo bên trong ghé qua, trên bờ đếm không hết ô mặt trời ngồi xuống uống cà phê người, một bộ nhàn nhã mà an tường Thủy thành phong tình.
Nhắc tới Hà Lan một cách tự nhiên liền sẽ nghĩ đến cái gì? Máy xay gió cùng cây uất kim hương (hoa tu líp). Mùa Cây uất kim hương nở rộ là tháng tư đến tháng sáu, bọn họ đã bỏ lỡ nở mùa hoa, nên quyết tâm đến thôn máy xay gió nổi tiếng.
Vốn là Khúc Trì Nghiêu đề nghị ngồi xe đi xem máy xay gió, nhưng là Trương Cảnh cảm thấy nếu đã đến đây liền nhập gia tùy tục, vì vậy cười hì hì cùng Khúc Trì Nghiêu nói, "Chúng ta thuê xe đạp đi đi?"
Khúc Trì Nghiêu ôm cánh tay thon gầy của Trương Cảnh đánh giá một tý, "Nghe nói bác sỹ thể chất khá kém, Khúc phu nhân, em xác định em có thể đạp xe đến thôn máy xay gió chứ?"
Miệt thị cô còn chưa tính, thậm chí ngay cả toàn thể nhân viên cứu hộ cũng bị coi thường, không ăn bánh bao cũng muốn tranh khẩu khí, Trương Cảnh học bộ dạng Khúc Trì Nghiêu, ngửa đầu ôm cánh tay lỗ mũi hừ khí, "Khúc tiên sinh anh có chưa từng nghe qua sự chịu đựng của bác sĩ cũng là mạnh nhất, em hiểu rõ những người này tuổi cũng không nhỏ, có thể ngàn vạn đừng mệt mỏi, mệt mỏi tới chỗ nào cũng không để eo mệt nhọc ~ "
không thể không nói, Trương Cảnh nói lời này không khác là ở trên lưng cọp nhổ long,vật cứng rắn ở giữa của người nào đó một phen mò qua Trương cảnh Trương Cảnh, nắm mông ôm lấy, hai chân treo trên bầu trời, sít sao áp chế hướng nơi nào đó.
Khúc Trì Nghiêu cúi đầu ở bên tai cô thổi hơi, thanh âm trầm thấp mà nguy hiểm, " Vật nhỏ Nhanh mồm nhanh miệng, tuổi không nhỏ vẫn có thể làm cho em mỗi lúc trời tối mệt mỏi thở hồng hộc, không tự kiềm chế?"
trên đùi có vật nguy hiểm hâm nóng chống đỡ chính mình, giờ phút này Trương Cảnh mặc dù mặt đỏ rỉ máu, nhưng vẫn là không sợ chết níu lấy cổ áo người nào, sức lực không đủ bổ sung một câu, "Cho nên người nào đó mới phải chú ý, coi chừng nói trước.... đau..."
Khúc Trì Nghiêu tức giận cắn môi cô , cái miệng hồ ngôn loạn ngữ nhỏ nhắn, tiến quân thần tốc, đầu lưỡi qua lại tảo động, không buông tha mỗi một cái góc nhỏ, kéo cái lưỡi thơm tho dây dưa cùng múa, thẳng đến người trong ngực hơi thở dần dần thô, rốt cuộc ức chế không được rên lên...
thật lâu, Khúc Trì Nghiêu mới lưu luyến không nỡ buông ra, lấy cái trán chống đỡ cô, hơi thở không yên buồn bực cười ra tiếng, "Khúc phu nhân ngươi tạm thời có thể yên tâm, tương lai mấy thập niên tới, tính phúc vẫn là có thể có."
Trương Cảnh đâu còn là cô gái chưa biết mùi đời, đương nhiên hiểu Khúc Trì Nghiêu chỉ là cái gì, ánh mắt của cô loạn quét, cố gắng nói sang chuyện khác, "Nếu không xuất phát liền sẽ đến thôn máy xay gió muộn mất, khúc tiên sinh ngài có thể trước cho tôi xuống không?"
Khúc Trì Nghiêu dứt khoát trực tiếp ôm cô ngã trên giường lớn khách sạn, thân thể cường tráng lần nữa nguy hiểm áp chế hướng cô, thở ra hơi thở nóng rực không thôi, "không bằng... Chúng ta trước trước tiên làm chuyện có ý nghĩa đã ?"
Trương Cảnh thẹn quá hoá giận đẩy hắn, "Ai muốn cùng anh làm loại chuyện đó!" Ban ngày, này không trắng ngày tuyen dâm sao....
Ngay tại lúc Trương Cảnh còn đang nghĩ biện pháp đẩy người đàn ông ở trên ra, Khúc Trì Nghiêu đột nhiên đứng dậy, hơn nữa thuận tay kéo cô , thuần khiết vạn phần, vô cùng nghiêm chỉnh uốn nắn cô, "Khúc phu nhân em đang loạn tưởng cái gì, bên ngoài mặt trời rất lớn, chúng ta ít nhất phải trang bị đầy đủ trước khi xuất phát." nói xong không đợi Trương Cảnh phản ứng, liền tránh đi chuẩn bị mũ che nắng phòng nắng sương giày thể thao quần vận động.
Trương Cảnh cắn răng nghiến lợi trừng mắt với bóng lưng "Bận rộn" của người nào đó, trừng chết ngươi trừng chết ngươi trừng chết ngươi!
Vì danh dự toàn thể nhân viên cứu hộ, Trương Cảnh dọc đường đi dùng hết sức, theo sát Khúc Trì Nghiêu, sĩ khả sát bất khả nhục, kiên quyết không chấp nhận người nào đó đưa tới "Cành ô-liu".
Khúc Trì Nghiêu cố ý thả chậm tốc độ, để Trương Cảnh phía sau một chút thảnh thơi thong thả đạp, chờ Trương Cảnh đuổi tới lại một tay vịn đầu xe của cô , chuẩn bị kéo theo cô , bị cô ngốc cự tuyệt cũng không có gì bất ngờ, Khúc Trì Nghiêu cũng không tức giận, ôm lấy khóe miệng, tâm tình thật tốt bắt đầu gia tăng tốc độ, quả nhiên không được bao xa, cô ngốc dứt khoát đem xe dừng, ngồi ven đường nghỉ ngơi.
"Thân thể cường tráng, nghi lực phi phàm, bác sĩ Trương à? Còn đi được hay không?" Khúc Trì Nghiêu đường cũ phản hồi, nhìn Trương Cảnh ngồi trước xe, khiêu mi nhìn về cô ngốc đã sớm mệt mỏi thở hổn hển.
Chọc cái gì chứ! Trương Cảnh hung hăng nghĩ.
Bất quá nghĩ lại, cô dứt khoát đứng dậy chen đến phía trước xe, "Nếu em không đạp được nữa, vậy khúc tiên sinh than thể cường tráng lâu năm chở em đi !" nói xong, không chút khách khí đặt mông ngồi lên, mệt chết ngươi!
Khúc Trì Nghiêu buồn cười nhìn xem cô như đứa con nít, cũng không tức giận, đưa tay ổn định thân thể của cô, một tay đạp xe, tay kia mang kéo theo xe Trương Cảnh, "Bác sỹ Trương làm sao!"
Hai người chậm rãi đạp theo hướng Amsterdam, ước chừng cách chợ trung tâm mười lăm km, liền dần dần hiện ra những cỗ máy xay gió làm tinh thần phấn chấn hẳn lên đối với Khúc Trì nghiêu và Trương cảnh là du khách mà nói thì thật tuyệt vời, như là một bảo tàng mở, từ đây có thể tùy ý thấy được cuộc sống của người Hà Lan ở thế kỹ 17, 18, nhìn ngắm động lực của máy xay gió, xay nghiền chế tạo thuốc màu bó củi, trong đó hấp dẫn Trương Cảnh nhất chính là chế tác hài gỗ ( giày) và biểu diễn chế tạo pho mát, hết thảy tất cả đều chứng tỏ người Hà Lan đặc biệt là dân tộc phong tình.
Đợi lúc buổi tối về khách sạn, đã là đêm khuya, du ngoạn một ngày, Trương Cảnh đã sớm mệt mỏi tinh thần lẫn thể xác, vừa vào cửa liền trực tiếp đá rơi giày thể thao, thẳng đến phòng tắm trước rửa sạch một tý, chờ Trương Cảnh lau tóc đi ra, Khúc Trì Nghiêu đang dùng máy tính bằng mạng của khách sạn, Trương Cảnh cho là hắn đang dùng network xử lý công vụ, cũng không có ý định quấy rầy hắn, chính mình vén chăn lên chuẩn bị ngủ trước, không nghĩ tới Khúc Trì Nghiêu thấy cô đi ra ngoắc làm cho cô đi qua.
"Tiểu Hằng muốn gặp mẹ Tiểu Cảnh, tới đây nhìn Tiểu Hằng này?"
"Tiểu Hằng?" Trương Cảnh nhịn không được ngạc nhiên mừng rỡ kêu ra tiếng, nhóc con rời đi hơn một tháng, không biết đã quen cuộc sống ở Mỹ chưa?.
Trương Cảnh từ trên giường nhảy lên, ngay cả dép cũng không mang, chân không liền chạy tới, Khúc Trì Nghiêu thấy thế, một tay ôm lấy cô vào lòng để cô ngồi, nhẹ giọng khiển trách cô, "Ban đêm nhiệt độ thấp, coi chừng bị lạnh."
Còn chưa chờ Trương Cảnh có phản ứng gì, bên kia Tiểu Hằng đã bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn, "Tiểu Hằng còn đang nhìn, ba mẹ cũng không nên coi thường Tiểu Hằng!"
Trương Cảnh hì hì một tiếng nở nụ cười, cách màn hình làm động tác xoa bóp khuôn mặt, "Nào dám đem hoàng tử nhỏ của chúng ta quên mất chứ!"
Bên Mỹ màn đem vừa buông xuống, Bành Di cùng cha ruột Tiểu Hằng Cao Chí Lănghẹn hò, để đứa nhỏ ở nhà,nhóc con mặc dù ngoài miệng cằn nhằn, nhưng là có thể nhìn ra được hắn đã quen có người cha ruột ấy, Trương Cảnh đoán nhóc con trôi qua cũng không tệ lắm, ít nhất khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đầy tịt.
"Mẹ Tiểu Cảnh, mẹ cùng ba đến Mỹ hưởng tuần trăng mật được hay không, Tiểu Hằng rất nhớ các người." đứa nhỏ gục xuống bàn, trừng to mắt đen như mực, tội nghiệp nhìn bọn họ, là người sẽ không thể chống đỡ được đòn tán công này của hắn .
"Đương nhiên được!" Trương Cảnh cùng Khúc Trì Nghiêu liếc nhìn nhau, cực kỳ ăn ý đồng thời mở miệng.
Tuần trăng mật ngày thứ mười ba, bọn họ từ Amsterdam trực tiếp mù mịt bay đi New York, đem hành trình Âu châu biến thành hành trình Bắc Mĩ, đại khái Tiểu Hằng lúc trước đã cùng Bành Di đã nói qua, cho nên lúc bọn họ mới ra đến cửa sân bay, một mỹ nữ mang theo kinh mát lớn đôi môi gợn đỏ cũng Tiểu Hằng tiến lên chào đón.
"Ba, mẹ Tiểu Cảnh!" đứa nhỏ tránh tay Bành Di, bước đi chân ngắn nhào tới hướng bọn họ, "Tiểu Hằng rất nhớ ba mẹ!"
Khúc Trì Nghiêu một tay ôm lấy Tiểu Hằng, hôn vào mặt đứa nhỏ , "Con trai, ba cũng rất nhớ con!"
Đứa nhỏ cố ý lau lau khuôn mặt, bỉu môi bất mãn nói, "Ba không được hôn, con muốn hôn mẹ Tiểu Cảnh."
Trương Cảnh vừa muốn khóc vừa muốn cười, đưa tay ôm qua đứa nhỏ, hung hăng hôn hai cái, " con mẹ càng ngày càng đẹp trai!"
Bành Di một cách tự nhiên tiếp nhận hành lý của bọn họ, dẫn bọn họ đi , vừa đi vừa cười giải thích, " công ty Wallace tạm thời có cuộc họp, anh ấy nói rằng sẽ cho mọi người đón gió tẩy trần, muốn cảm tạ mọi người đã chiếu cố với Tiểu Hằng."
Tác giả có lời muốn nói: Lúc cách một tuần lễ, tên ăn mày lại đã trở lại, thân môn, ta đây nghĩ là cửa phải hay không!!!
Tên ăn mày động kinh cùng người nào đó đi chơi, đoán một chút tên ăn mày đi nơi nào? Rống rống ~~~ tốt phạt, ta đây đi Amsterdam a a a, đẹp quá a a a a, làm cho tên ăn mày cái này dế nhũi mở rộng tầm mắt, đại ném người trong nước mặt ấp úng!
Đến nơi đây Tiểu Cảnh bọn họ tuần trăng mật cũng sắp đã qua một đoạn thời gian, Tiểu Hằng đứa bé này cũng đi ra phải hay không ~~~~
Hắc hắc, nói tên ăn mày nhéo chỉ tính toán, nam trúc giống như rất nhiều ngày không có hiện trường biểu diễn ăn thịt, ta đây có cần phải tới một đoạn ni???? ~~~~
☆, New York
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, thật lâu không có trở lại, lui về phía sau tên ăn mày hứa hẹn ngày thay đổi!!
Vì biểu đạt áy náy, tên ăn mày lên trước thịt!!! Thượng nhục thịt ~~~!!!
Tên ăn mày bị một vị thanh xuân vô địch tiểu bách hoa cho tố cáo sắc · tình...
Cho nên trước dùng cái khác thay thế, cần nguyên bản ở phía dưới lưu hòm thư đi, mặt khác mang vào bị khóa chương tiết 37 chương
Tên ăn mày vốn là người hiền lành, nếu đã tiểu bách hoa thuần khiết như thế, tên khất cái kia cần phải ghê tởm chết cô, chà mẹ nó, tên ăn mày bình sinh ghét nhất loại này giả bộ thanh cao vờ thuần khiết giả bộ mười ba nữ nhân! không ai!
Bất quá.... Có lẽ tiểu bách hoa thông báo chồng cô về sau là bệnh liêt dương, ba giây giao các loại, nếu như nói như vậy..... Khụ khụ, tên ăn mày là có thể đề cử vài vị quen biết thầy thuốc cho trị trị!! ~~~~
Buổi tối bọn họ không ngoài ý muốn ở lại nhà của Tiểu Hằng tại Mỹ, ngoài ý nghĩ của Trương Cảnh là bố của Tiểu Hằng Cao Chí Lăng này hơn 40 tuổi những thoạt nhìn trông như trẻ tuổi, nhưng người tuổi trung niên vóc dáng khó tránh khỏi biến dạng, bụng bự là những bữa tiệc bên ngoài hằng năm, khuôn mặt nếu so với Khúc Trì Nghiêu tròn hơn, ngũ quan coi như đoan chính, con mắt rất lớn, sống mũi rất cao, đôi môi hơi có vẻ dày đặc, tướng mạo mặc dù không xấu, nhưng là tuyệt đối không thể là mỹ nam. Như vậy vừa nhìn, Trương Cảnh cảm thấy Khúc Trì Nghiêu tuyệt đối có thể được xưng tụng là anh chàng đẹp trai lớn tuổi, vóc người kia,diện mạo đó, khí chất đó.... Trương Cảnh thậm chí bắt đầu may mắn nghĩ, cô như vậy có tính hay không là nhặt được vật báu?
Trương Cảnh nghĩ đến chuyên chú, con mắt còn vẫn nhìn chằm chằm vào Khúc Trì Nghiêu, Khúc Trì Nghiêu ngẩng đầu lên, đúng lúc chống lại tầm mắt của cô, khóe miệng độ cong sâu vài phần, chân mày khóe mắt chỗ đều là ấm áp vui vẻ.
"Tiểu Hằng ở trong nước có cậu chiếu cố, tôi đây là cha nhưng vẫn chưa có đủ tư cách, nào,tôi mời cậu một ly." Cao Chí Lăngbưng lên cốc có chân dài hướng về hai người thăm hỏi.
"không đâu, Tiểu Hằng này rất ngoan." Khúc Trì Nghiêu nói lời thật tâm, rồi sau đó cũng là giơ lên và uống, Trương Cảnh thấy thế, cũng theo Khúc Trì Nghiêu uống.
Kỳ thật Trương Cảnh thủy chung không biết rõ, Bành Di còn trẻ dung mạo xinh đẹp, làm sao sẽ cùng Cao Chí Lăng lớn tuổi như vậy cùng một chỗ? thật chẳng lẽ đàn ông lớn tuổi có mị lực sao? Còn nữa, Cao Chí Lăng vì sao cũng chờ Tiểu Hằng lên tiểu học mới đón hắn về Mỹ, chẳng lẽ lúc trước hắn không biết sự tồn tại của Tiểu Hằng? Nhàn nhạt nghi hoặc xông lên đầu, cũng may Trương Cảnh không phải là một người nhiều chuyện, người khác không chủ động nhắc tới, cô cũng không nên hỏi đến.
một bữa cơm ăn được khách và chủ tận vui mừng, Bành Di thoạt nhìn cùng Cao Chí Lăngtình cảm rất tốt, thỉnh thoảng mỉm cười nhìn nhau, mà ông chú tựa hồ đối với cô cùng Tiểu Hằng cũng cực kỳ săn sóc chiếu cố, Tiểu Hằng đứa nhỏ này đoán chừng là đã thành thói quen cuộc sống ở Mỹ, thân tình cho phép, người một nhà thoạt nhìn ngược lại thật sự là sự hòa thuận mỹ mãn, cô cũng có một gia đình nhỏ, cùng Khúc Trì Nghiêu xây dựng gia đình, nếu như lại có thể nhiều thành viên vậy thì càng tốt hơn.
Cơm nước xong, Tiểu Hằng như chủ nhà, chủ động yêu cầu mang theo cô cùng Khúc Trì Nghiêu đi chuẩn bị phòng cho bọn họ, hơn nữa ở lỳ trong phòng không muốn đi, kể cho bọn họ những điều hắn học được ở Mỹ, cuối cùng vẫn là Bành Di viện cớ bưng sữa cho bọn họ đem đứa nhỏ vừa dỗ lại lừa mang về trong phòng mình.
Nhớ tới Bành Di mang Tiểu Hằng lúc rời đi nói, Trương Cảnh gò má đã nóng lên, " Mẹ Tiểu Cảnh mẹ cùng ba là tân hôn, nghỉ ngơi tốt có thể cho Tiểu Hằng có một em trai hoặc là một em gái."
Mặc dù ở Mỹ giáo dục giới tính gọi là sớm, nhưng Tiểu Hằng sinh ra và lớn lên trung quốc, đối với những điều này vẫn là không hiểu, bên cạnh cùng Bành Di nhỏ giọng mà lại hiếu kỳ hỏi cô, "Mẹ, em trai và em gái sinh ra như thế nào a?"
"Chính là mẹ Tiểu Cảnh sinh ra a."
"Sinh thế nào?"
"Chính là...." Thanh âm càng ngày càng xa, Trương Cảnh cũng nghe được không quá rõ ràng rồi, đồng dạng nghe thấy còn có Khúc Trì Nghiêu, gặpcô nương ngốc gò má ửng đỏ, Khúc Trì Nghiêu vỗ vỗ đầu của cô cười cười, "Khúc phu nhân còn không đi tắm rửa? Vẫn là.... Chờ anh cùng nhau?"
Quả nhiên, đàn ông già đều là càng già càng không đứng đắn.
Trương Cảnh nghiêng liếc hắn một cái, cố làm ra vẻ bình tĩnh cầm quần áo, "Ai muốn cùng anh cùng nhau tắm."
Trong phòng tắm đã có sẵn đồ dung, Bành Di thậm chí còn tỉ mỉ chuẩn bị cho bọn họ quần áo thay đổi, Trương Cảnh cầm lấy đồ ngủ phía trên xem một chút, sợi tơ chạm rỗng, Trương Cảnh le lưỡi, còn là của mình đồ ngủ bảo thủ a.
Tắm rửa xong, cô mặc đồ mình vào đứng trước gương thật lâu, rộng rãi thật to, cao thấp hai kiện thức, trên mặt còn in một con chuột Mickey, mặc dù ngây thơ, nhưng cô rất thích.
Trương Cảnh vốn muốn tìm một quyển tạp chí xem một chút, nhưng cầm quyển ở đầu giường mới ý thức đây là nước Mỹ, đều là tiếng anh , nhìn xem liền hoa cả mắt đau đầu, lại một mở ti vi, vẫn là tiếng anh , cô dứt khoát tắt ti vi, nằm ở trên giường cái gì cũng không làm,nhắm mắt dưỡng thần.
Cho đến khi Khúc Trì Nghiêu vén chăn lên, chui vào,áp lồng ngực vào cô .Lồng ngực của hắn rất nóng, cho dù cách y phục, cô cũng có thể cảm nhận được, Trương Cảnh vặn vẹo uốn éo thân thể cố gắng cách hắn xa một chút.
"Đừng động, nằm yên trong lòng anh nào." Khúc Trì Nghiêu đối với bên tai của cô nói, ấm áp hô hấp trong lúc lơ đãng liền chui vào trong tai cô.
Lỗ tai là vùng mẫn cảm của cô , Trương Cảnh thân thể có điểm run, nhắm hai mắt lại cắn môi dưới, im lặng không lên tiếng, đang run động lông mi lại tiết lộ sự bối rối của cô.
"Tiểu Cảnh, anh nhớ em." Nhìn xem lông mi cô rung động, ửng đỏ gò má, Khúc Trì Nghiêu trong lòng có cỗ sóng nhiệt ở bắt đầu khởi động, gần đây bọn họ ban ngày đi chơi, buổi tối trở về cô nhóc mệt mỏi, Khúc Trì Nghiêu cũng tựu sinh nhịn xuống trong lòng cái kia phần xao động, nhưng hôm nay, hắn không nghĩ nhịn nữa, cũng không nhịn được.
Trương Cảnh vẫn không nói lời nào, chỉ là bị Khúc Trì Nghiêu ôm vào trong ngực thân thể có chút cứng ngắc.
Khúc Trì Nghiêu tay vào tà áo của cô , mềm mại có thể đụng tay đến, tim đập không cách nào ức chế, hắn xác thực nghĩ cô, thân thể của hắn so với tâm thay đổi thành thực. Khúc Trì Nghiêu hô hấp dần dần thô, máu bắt đầu khởi động, hai tay tiến thêm một bước thăm dò vào trong cơ thể cô, lúc này đây là một tay nắm chắc mục tiêu, thật mềm mại, hắn thậm chí cso cảm giác thật lâu chưa nếm lại tư vị này.
"Khúc Trì Nghiêu..." Lúc này Trương Cảnh cũng không tốt đến đi đâu, tim đập cấp tốc, hô hấp dần dần gấp rút, có thể nghĩ đến đây là ở nhà người ta, cô liền có chút khẩn trương, hai tay với lên tay Khúc Trì Nghiêu thô ráp, cố gắng ngăn cản hắn tiến thêm một bước, cho dù là một chút hơi yếu ngăn cản.
"không sao, chúng ta động nhẹ một chút." thật giống như nhìn thấu cô băn khoăn điều gì, Khúc Trì Nghiêu một cái tay cố trụ cổ tay mảnh khảnh của cô , xoay người để đè lên, cúi đầu xuống ngậm lấy môi, mút hút vài hơi, dứt khoát buông tay cô, hai cánh tay nâng lên mặt của cô, cúi đầu bắt được môi của cô.
( bị cua đồng bộ phận thỉnh coi mặt trên!)( tĩnh lượt 1 vạn chữ ….)
Sáng ngày thứ hai lúc bọn họ rời giường, Tiểu Hằng đã sớm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chờ họ, thấy bọn họ đi ra, vui vẻ phác qua, chu miệng nhỏ, "ba mẹ, Tiểu Hằng muốn làm hướng dẫn viên cho hai người đi chơi, nhưng mẹ nhỏ nói Hằng không được đi vào quấy rầy ba mẹ ngủ, muốn con ở ngoài chờ, mẹ Tiểu Cảnh thật là lười! Tiểu Hằng đã đợi hơn một giờ rồi!"
Trương Cảnh có chút thẹn thùng, sờ sờ đứa nhro nói , "Ngại quá, mẹ Tiểu Cảnh hôm qua mệt quá." lăn qua lăn lại tới nửa đêm sao không mệt cho được.
Đứa nhỏ gật gật đầu, thật giống như rất rõ ràng nói, "Tiểu Hằng biết rõ, hai người là đang tạo em cho tiểu Hằng ",
Oành!
Trương Cảnh cảm giác mình nhất định đều hồng đến cổ, trừng mắt liếc giống như cười nhìn người mặt dày gây ra họa, tùy Tiểu Hằng kéo cô đến phòng ăn ăn điểm tâm.
Hai người bọn họ liền định mục tiêu thứ nhất là tại thánh đường.
Thánh đường, trên thế giới còn chưa làm xong liền bị liệt là kiến trúc di sản thế giới, mới xây dựng vào năm 1882, xuất từ Barcelona trứ danh kiến trúc đại sư Gaudy.(Antoni Gaudi)
Vị này kiến trúc sư này tiếp nhận từ năm 31 tuổi, làm trong 43 trong năm, tất cả tâm huyết toàn bộ tinh hoa ở nơi này giáo đường thiết kế th, cho đến khi ông ra đi thế cũng không có hoàn thành, dốc hết tâm huyết cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
trên đường Trương Cảnh nhìn tất cả ảnh chụp cùng tài liệu, nhưng chính thức bước vào như lạc vào cảnh giới kỳ lạ chỗ ngồi này đến nay vẫn chưa xong, thậm chí còn không biết bao nhiêu năm sau mới có thể hoàn thành giáo đường, vẫn là nhịn không được sợ hãi than lên tiếng, thật lâu dùng ánh mắt súng bái với người kiến trúc sư này, cứ như vậy đứng ngây ngốc, mới ý thức tới nghệ thuật chân chính không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, nếu không phải người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, có thể nào nhận thức được ảo mộng và thực tế?
Nếu như nói nhất định tận lực lưu lại trên cảm giác như trong thần thoại này, vậy thì đừng quá mức chụp ảnh lưu niệm.
Trương Cảnh cầm tay Khúc Trì Nghiêu, xem tới chỗ nào liền chỉ hướng đến đó, "Chỗ đó, chỗ đó, còn có chỗ đó, đều muốn Khúc tiên chụp cho em 1 tấm."
Khúc Trì Nghiêu buồn cười nhìn Trương Cảnh như đứa trẻ, đưa tay vuốt tóc cô bay loạn đến sau tai, mặt tràn đầy nụ cười hỏi, "Khúc phu nhân, còn có chỗ nào, đều nói ra đi."
Trương Cảnh nhìn chung quanh một chút, ngược lại thực có chuyện lạ suy nghĩ một chút, gật gật đầu bổ sung, "Cho em ở cửa chụp một tấm, cũng tốt chứng minh em xác thực đã tới!"
Khúc Trì Nghiêu theo lời kiên nhẫn giúp cô chụp hình, một đường vừa nói vừa cười, mặc dù không giống vợ chồng nhỏ hận không thể ngâm mình ở mật trong vạc, nhưng không mất một loại ăn ý, giống như là kinh nghiệm nhiều năm, vợ chồng già ăn ý.
Nắng gắt như lửa,cửa thánh đường bắt đầu đông người, hơi thở dài, mang vị muối biển, vẫn như cũ làm cho kia tình cảm đặc biệt dị thường
Khúc Trì Nghiêu một tay ôm vai Trương Cảnh, giơ lên máy chụp hình, tự sướng hình hai người họ, "Khúc phu nhân, cười - - "
"Răng rắc!"
Đây là tấm hình chung của bọn họ ngày ở nước ngoài
- -X năm X nguyệt X ngày, Barcelona, thánh đường.
Bọn họ tới đường hoa lan Bulla nổi danh ăn cơm hải sản, sau khi ăn xong theo dòng người đến trung tâm thành phố lêu lổng, Trương Cảnh thật sự cảm thấy Barcelona phi thường khen, không đơn thuần là kiến trúc rất đẹp trên đường người đi đường càng phải như vậy, mỗi người đều mang vẻ mặt tươi cười nhiệt tình, ánh mặt trời toát ra, vì điều này Địa Trung Hải tăng thêm một loại đặc biệt sức sống nồng nhiệt
Trước đây, Trương Cảnh cũng không biết thì ra là Barcelona có nghệ thuật cũng thú vị như vậy.
cô cùng Khúc Trì Nghiêu mỗi người trên đầu đội mũ, tay trong tay bước chậm ở đầu đường, lúc bọn họ đi ngang qua một cái thùng rác, thùng rác trong giây lát mở ra, từ bên trong nhảy ra mộth kẻ lang thang đối với bọn họ kêu to. Bất thình lình, Trương Cảnh bị dọa đến ôm đầu thét chói tai, chạy loạn quanh thùng rác, người nọ gặp Trương Cảnh bị hắn hù đến, cười ha ha cực kỳ sung sướng đắc ý, Khúc Trì Nghiêu cũng đầu tiên là sững sờ, đợi kịp phản ứng thấy Trương Cảnh thất thố như thế sau, cũng là theo người nọ một hồi cười thật to.
Người nọ khom lưng chào bọn họ, rồi sau đó đứng dậy lại là một cái hôn gió, không biết từ nơi nào móc ra một cái mũ, tư thái ưu nhã hướng bọn họ, hết kinh hãi, Trương Cảnh thật sự hít một hơi khí lạnh, không rõ chuyện gì nhìn về phía Khúc Trì Nghiêu, Khúc Trì Nghiêu hướng về cô khiêu mi cười một tiếng, thả một đồng Euro vào trong mũ của hắn.
Chỉ thấy người nọ lập tức đối với bọn họ một nụ cười "Cảm ơn đã thưởng thức", rồi sau đó không e dè nghênh ngang đi trở về thùng rác nơi hắn ngụy trang, chờ đợi tiếp tục hù đến vị đi đường kế tiếp.
Trương Cảnh đối với loại hành vi này quả thực dở khóc dở cười, năm lấy cánh tay Khúc Trì Nghiêu tiếp tục đi dạo, làm Trương Cảnh ngạc nhiên còn ở phía sau, đường hoa lan Bulla hai bên tùy ý có thể thấy nhiều người giả làm tượng đồng, có người bắt chước nữ thần Tự Do, có người giả trang tử thần, chọc cho Trương Cảnh một đường than sợ hãi, không ngừng thét chói tai.
Khúc Trì Nghiêu nói với cô ban ngày những thứ này đều không coi vào đâu, buổi tối càng làm người ta "Ngạc nhiên mừng rỡ", tỷ như rõ ràng người mặt lâu lưỡi dài chạy phía sau theo đuổi ngươi, có người không đầu mặt y phục trắng ngồi trên ghế dài, đầu để ở một bên, hướng mình ngoắc, hoặc là miệng mở rộng, được ra một ngụm dày đặc răng trắng nhìn mình cười....
Trương Cảnh sờ sờ sớm đã nỗi da gà hết cánh tay, bán tín bán nghi, về sau, chuyện thực chứng minh Khúc Trì Nghiêu nói không chút nào khoa trương, thậm chí xem như bảo thủ, Trương Cảnh cuối cùng thấy được cái gì gọi là dùng tính mạng ở cos.
Monaco, nice, Cannes, Barcelona, thiên đường của song bạc, nice hào phóng khỏa thân, Cannes ánh mặt trời bãi cát cùng thảm đỏ, Barcelona đầu đường hành vi nghệ thuật, ngắn ngắn không đến mười ngày mà thôi, Trương Cảnh cảm thấy như đã qua rất lâu, thời gian dài làm cho cô cáo cảm giác như ở trong mộng không muốn tỉnh dậy, cho nên lúc Khúc Trì Nghiêu hỏi cô còn muốn đi nơi nào nữa, cô không chút lựa chọn lựa chọn tiếp tục ở trong mộng: “ Amsterdam”.
Hà Lan là thành phố Cảng lớn, Amsterdam không thể nghi ngờ là tuyệt vời, cô như Thủy thành Venice bình thường, không thẹn bắc thượng Thủy thành danh xưng, nhưng là Venice vẻn vẹn là Italy một cái trấn nhỏ, mà Amsterdam làm Hà Lan thủ đô, cửa cảng quốc tế, khó tránh khỏi khắp nơi muốn có vẻ so với Venice thay đổi lộ ra thành phố lớn gặp may mắn cảm giác ưu việt.
không hề thấp thỏm, bọn họ buổi sáng đi theo phần đông du khách leo lên du thuyền, bước lên du lãm Amsterdam hoàng kim đường thẳng, thuyền nhỏ nhẹ nhàng như thường ở trung tâm thành phố thủy đạo bên trong ghé qua, trên bờ đếm không hết ô mặt trời ngồi xuống uống cà phê người, một bộ nhàn nhã mà an tường Thủy thành phong tình.
Nhắc tới Hà Lan một cách tự nhiên liền sẽ nghĩ đến cái gì? Máy xay gió cùng cây uất kim hương (hoa tu líp). Mùa Cây uất kim hương nở rộ là tháng tư đến tháng sáu, bọn họ đã bỏ lỡ nở mùa hoa, nên quyết tâm đến thôn máy xay gió nổi tiếng.
Vốn là Khúc Trì Nghiêu đề nghị ngồi xe đi xem máy xay gió, nhưng là Trương Cảnh cảm thấy nếu đã đến đây liền nhập gia tùy tục, vì vậy cười hì hì cùng Khúc Trì Nghiêu nói, "Chúng ta thuê xe đạp đi đi?"
Khúc Trì Nghiêu ôm cánh tay thon gầy của Trương Cảnh đánh giá một tý, "Nghe nói bác sỹ thể chất khá kém, Khúc phu nhân, em xác định em có thể đạp xe đến thôn máy xay gió chứ?"
Miệt thị cô còn chưa tính, thậm chí ngay cả toàn thể nhân viên cứu hộ cũng bị coi thường, không ăn bánh bao cũng muốn tranh khẩu khí, Trương Cảnh học bộ dạng Khúc Trì Nghiêu, ngửa đầu ôm cánh tay lỗ mũi hừ khí, "Khúc tiên sinh anh có chưa từng nghe qua sự chịu đựng của bác sĩ cũng là mạnh nhất, em hiểu rõ những người này tuổi cũng không nhỏ, có thể ngàn vạn đừng mệt mỏi, mệt mỏi tới chỗ nào cũng không để eo mệt nhọc ~ "
không thể không nói, Trương Cảnh nói lời này không khác là ở trên lưng cọp nhổ long,vật cứng rắn ở giữa của người nào đó một phen mò qua Trương cảnh Trương Cảnh, nắm mông ôm lấy, hai chân treo trên bầu trời, sít sao áp chế hướng nơi nào đó.
Khúc Trì Nghiêu cúi đầu ở bên tai cô thổi hơi, thanh âm trầm thấp mà nguy hiểm, " Vật nhỏ Nhanh mồm nhanh miệng, tuổi không nhỏ vẫn có thể làm cho em mỗi lúc trời tối mệt mỏi thở hồng hộc, không tự kiềm chế?"
trên đùi có vật nguy hiểm hâm nóng chống đỡ chính mình, giờ phút này Trương Cảnh mặc dù mặt đỏ rỉ máu, nhưng vẫn là không sợ chết níu lấy cổ áo người nào, sức lực không đủ bổ sung một câu, "Cho nên người nào đó mới phải chú ý, coi chừng nói trước.... đau..."
Khúc Trì Nghiêu tức giận cắn môi cô , cái miệng hồ ngôn loạn ngữ nhỏ nhắn, tiến quân thần tốc, đầu lưỡi qua lại tảo động, không buông tha mỗi một cái góc nhỏ, kéo cái lưỡi thơm tho dây dưa cùng múa, thẳng đến người trong ngực hơi thở dần dần thô, rốt cuộc ức chế không được rên lên...
thật lâu, Khúc Trì Nghiêu mới lưu luyến không nỡ buông ra, lấy cái trán chống đỡ cô, hơi thở không yên buồn bực cười ra tiếng, "Khúc phu nhân ngươi tạm thời có thể yên tâm, tương lai mấy thập niên tới, tính phúc vẫn là có thể có."
Trương Cảnh đâu còn là cô gái chưa biết mùi đời, đương nhiên hiểu Khúc Trì Nghiêu chỉ là cái gì, ánh mắt của cô loạn quét, cố gắng nói sang chuyện khác, "Nếu không xuất phát liền sẽ đến thôn máy xay gió muộn mất, khúc tiên sinh ngài có thể trước cho tôi xuống không?"
Khúc Trì Nghiêu dứt khoát trực tiếp ôm cô ngã trên giường lớn khách sạn, thân thể cường tráng lần nữa nguy hiểm áp chế hướng cô, thở ra hơi thở nóng rực không thôi, "không bằng... Chúng ta trước trước tiên làm chuyện có ý nghĩa đã ?"
Trương Cảnh thẹn quá hoá giận đẩy hắn, "Ai muốn cùng anh làm loại chuyện đó!" Ban ngày, này không trắng ngày tuyen dâm sao....
Ngay tại lúc Trương Cảnh còn đang nghĩ biện pháp đẩy người đàn ông ở trên ra, Khúc Trì Nghiêu đột nhiên đứng dậy, hơn nữa thuận tay kéo cô , thuần khiết vạn phần, vô cùng nghiêm chỉnh uốn nắn cô, "Khúc phu nhân em đang loạn tưởng cái gì, bên ngoài mặt trời rất lớn, chúng ta ít nhất phải trang bị đầy đủ trước khi xuất phát." nói xong không đợi Trương Cảnh phản ứng, liền tránh đi chuẩn bị mũ che nắng phòng nắng sương giày thể thao quần vận động.
Trương Cảnh cắn răng nghiến lợi trừng mắt với bóng lưng "Bận rộn" của người nào đó, trừng chết ngươi trừng chết ngươi trừng chết ngươi!
Vì danh dự toàn thể nhân viên cứu hộ, Trương Cảnh dọc đường đi dùng hết sức, theo sát Khúc Trì Nghiêu, sĩ khả sát bất khả nhục, kiên quyết không chấp nhận người nào đó đưa tới "Cành ô-liu".
Khúc Trì Nghiêu cố ý thả chậm tốc độ, để Trương Cảnh phía sau một chút thảnh thơi thong thả đạp, chờ Trương Cảnh đuổi tới lại một tay vịn đầu xe của cô , chuẩn bị kéo theo cô , bị cô ngốc cự tuyệt cũng không có gì bất ngờ, Khúc Trì Nghiêu cũng không tức giận, ôm lấy khóe miệng, tâm tình thật tốt bắt đầu gia tăng tốc độ, quả nhiên không được bao xa, cô ngốc dứt khoát đem xe dừng, ngồi ven đường nghỉ ngơi.
"Thân thể cường tráng, nghi lực phi phàm, bác sĩ Trương à? Còn đi được hay không?" Khúc Trì Nghiêu đường cũ phản hồi, nhìn Trương Cảnh ngồi trước xe, khiêu mi nhìn về cô ngốc đã sớm mệt mỏi thở hổn hển.
Chọc cái gì chứ! Trương Cảnh hung hăng nghĩ.
Bất quá nghĩ lại, cô dứt khoát đứng dậy chen đến phía trước xe, "Nếu em không đạp được nữa, vậy khúc tiên sinh than thể cường tráng lâu năm chở em đi !" nói xong, không chút khách khí đặt mông ngồi lên, mệt chết ngươi!
Khúc Trì Nghiêu buồn cười nhìn xem cô như đứa con nít, cũng không tức giận, đưa tay ổn định thân thể của cô, một tay đạp xe, tay kia mang kéo theo xe Trương Cảnh, "Bác sỹ Trương làm sao!"
Hai người chậm rãi đạp theo hướng Amsterdam, ước chừng cách chợ trung tâm mười lăm km, liền dần dần hiện ra những cỗ máy xay gió làm tinh thần phấn chấn hẳn lên đối với Khúc Trì nghiêu và Trương cảnh là du khách mà nói thì thật tuyệt vời, như là một bảo tàng mở, từ đây có thể tùy ý thấy được cuộc sống của người Hà Lan ở thế kỹ 17, 18, nhìn ngắm động lực của máy xay gió, xay nghiền chế tạo thuốc màu bó củi, trong đó hấp dẫn Trương Cảnh nhất chính là chế tác hài gỗ ( giày) và biểu diễn chế tạo pho mát, hết thảy tất cả đều chứng tỏ người Hà Lan đặc biệt là dân tộc phong tình.
Đợi lúc buổi tối về khách sạn, đã là đêm khuya, du ngoạn một ngày, Trương Cảnh đã sớm mệt mỏi tinh thần lẫn thể xác, vừa vào cửa liền trực tiếp đá rơi giày thể thao, thẳng đến phòng tắm trước rửa sạch một tý, chờ Trương Cảnh lau tóc đi ra, Khúc Trì Nghiêu đang dùng máy tính bằng mạng của khách sạn, Trương Cảnh cho là hắn đang dùng network xử lý công vụ, cũng không có ý định quấy rầy hắn, chính mình vén chăn lên chuẩn bị ngủ trước, không nghĩ tới Khúc Trì Nghiêu thấy cô đi ra ngoắc làm cho cô đi qua.
"Tiểu Hằng muốn gặp mẹ Tiểu Cảnh, tới đây nhìn Tiểu Hằng này?"
"Tiểu Hằng?" Trương Cảnh nhịn không được ngạc nhiên mừng rỡ kêu ra tiếng, nhóc con rời đi hơn một tháng, không biết đã quen cuộc sống ở Mỹ chưa?.
Trương Cảnh từ trên giường nhảy lên, ngay cả dép cũng không mang, chân không liền chạy tới, Khúc Trì Nghiêu thấy thế, một tay ôm lấy cô vào lòng để cô ngồi, nhẹ giọng khiển trách cô, "Ban đêm nhiệt độ thấp, coi chừng bị lạnh."
Còn chưa chờ Trương Cảnh có phản ứng gì, bên kia Tiểu Hằng đã bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn, "Tiểu Hằng còn đang nhìn, ba mẹ cũng không nên coi thường Tiểu Hằng!"
Trương Cảnh hì hì một tiếng nở nụ cười, cách màn hình làm động tác xoa bóp khuôn mặt, "Nào dám đem hoàng tử nhỏ của chúng ta quên mất chứ!"
Bên Mỹ màn đem vừa buông xuống, Bành Di cùng cha ruột Tiểu Hằng Cao Chí Lănghẹn hò, để đứa nhỏ ở nhà,nhóc con mặc dù ngoài miệng cằn nhằn, nhưng là có thể nhìn ra được hắn đã quen có người cha ruột ấy, Trương Cảnh đoán nhóc con trôi qua cũng không tệ lắm, ít nhất khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đầy tịt.
"Mẹ Tiểu Cảnh, mẹ cùng ba đến Mỹ hưởng tuần trăng mật được hay không, Tiểu Hằng rất nhớ các người." đứa nhỏ gục xuống bàn, trừng to mắt đen như mực, tội nghiệp nhìn bọn họ, là người sẽ không thể chống đỡ được đòn tán công này của hắn .
"Đương nhiên được!" Trương Cảnh cùng Khúc Trì Nghiêu liếc nhìn nhau, cực kỳ ăn ý đồng thời mở miệng.
Tuần trăng mật ngày thứ mười ba, bọn họ từ Amsterdam trực tiếp mù mịt bay đi New York, đem hành trình Âu châu biến thành hành trình Bắc Mĩ, đại khái Tiểu Hằng lúc trước đã cùng Bành Di đã nói qua, cho nên lúc bọn họ mới ra đến cửa sân bay, một mỹ nữ mang theo kinh mát lớn đôi môi gợn đỏ cũng Tiểu Hằng tiến lên chào đón.
"Ba, mẹ Tiểu Cảnh!" đứa nhỏ tránh tay Bành Di, bước đi chân ngắn nhào tới hướng bọn họ, "Tiểu Hằng rất nhớ ba mẹ!"
Khúc Trì Nghiêu một tay ôm lấy Tiểu Hằng, hôn vào mặt đứa nhỏ , "Con trai, ba cũng rất nhớ con!"
Đứa nhỏ cố ý lau lau khuôn mặt, bỉu môi bất mãn nói, "Ba không được hôn, con muốn hôn mẹ Tiểu Cảnh."
Trương Cảnh vừa muốn khóc vừa muốn cười, đưa tay ôm qua đứa nhỏ, hung hăng hôn hai cái, " con mẹ càng ngày càng đẹp trai!"
Bành Di một cách tự nhiên tiếp nhận hành lý của bọn họ, dẫn bọn họ đi , vừa đi vừa cười giải thích, " công ty Wallace tạm thời có cuộc họp, anh ấy nói rằng sẽ cho mọi người đón gió tẩy trần, muốn cảm tạ mọi người đã chiếu cố với Tiểu Hằng."
Tác giả có lời muốn nói: Lúc cách một tuần lễ, tên ăn mày lại đã trở lại, thân môn, ta đây nghĩ là cửa phải hay không!!!
Tên ăn mày động kinh cùng người nào đó đi chơi, đoán một chút tên ăn mày đi nơi nào? Rống rống ~~~ tốt phạt, ta đây đi Amsterdam a a a, đẹp quá a a a a, làm cho tên ăn mày cái này dế nhũi mở rộng tầm mắt, đại ném người trong nước mặt ấp úng!
Đến nơi đây Tiểu Cảnh bọn họ tuần trăng mật cũng sắp đã qua một đoạn thời gian, Tiểu Hằng đứa bé này cũng đi ra phải hay không ~~~~
Hắc hắc, nói tên ăn mày nhéo chỉ tính toán, nam trúc giống như rất nhiều ngày không có hiện trường biểu diễn ăn thịt, ta đây có cần phải tới một đoạn ni???? ~~~~
☆, New York
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, thật lâu không có trở lại, lui về phía sau tên ăn mày hứa hẹn ngày thay đổi!!
Vì biểu đạt áy náy, tên ăn mày lên trước thịt!!! Thượng nhục thịt ~~~!!!
Tên ăn mày bị một vị thanh xuân vô địch tiểu bách hoa cho tố cáo sắc · tình...
Cho nên trước dùng cái khác thay thế, cần nguyên bản ở phía dưới lưu hòm thư đi, mặt khác mang vào bị khóa chương tiết 37 chương
Tên ăn mày vốn là người hiền lành, nếu đã tiểu bách hoa thuần khiết như thế, tên khất cái kia cần phải ghê tởm chết cô, chà mẹ nó, tên ăn mày bình sinh ghét nhất loại này giả bộ thanh cao vờ thuần khiết giả bộ mười ba nữ nhân! không ai!
Bất quá.... Có lẽ tiểu bách hoa thông báo chồng cô về sau là bệnh liêt dương, ba giây giao các loại, nếu như nói như vậy..... Khụ khụ, tên ăn mày là có thể đề cử vài vị quen biết thầy thuốc cho trị trị!! ~~~~
Buổi tối bọn họ không ngoài ý muốn ở lại nhà của Tiểu Hằng tại Mỹ, ngoài ý nghĩ của Trương Cảnh là bố của Tiểu Hằng Cao Chí Lăng này hơn 40 tuổi những thoạt nhìn trông như trẻ tuổi, nhưng người tuổi trung niên vóc dáng khó tránh khỏi biến dạng, bụng bự là những bữa tiệc bên ngoài hằng năm, khuôn mặt nếu so với Khúc Trì Nghiêu tròn hơn, ngũ quan coi như đoan chính, con mắt rất lớn, sống mũi rất cao, đôi môi hơi có vẻ dày đặc, tướng mạo mặc dù không xấu, nhưng là tuyệt đối không thể là mỹ nam. Như vậy vừa nhìn, Trương Cảnh cảm thấy Khúc Trì Nghiêu tuyệt đối có thể được xưng tụng là anh chàng đẹp trai lớn tuổi, vóc người kia,diện mạo đó, khí chất đó.... Trương Cảnh thậm chí bắt đầu may mắn nghĩ, cô như vậy có tính hay không là nhặt được vật báu?
Trương Cảnh nghĩ đến chuyên chú, con mắt còn vẫn nhìn chằm chằm vào Khúc Trì Nghiêu, Khúc Trì Nghiêu ngẩng đầu lên, đúng lúc chống lại tầm mắt của cô, khóe miệng độ cong sâu vài phần, chân mày khóe mắt chỗ đều là ấm áp vui vẻ.
"Tiểu Hằng ở trong nước có cậu chiếu cố, tôi đây là cha nhưng vẫn chưa có đủ tư cách, nào,tôi mời cậu một ly." Cao Chí Lăngbưng lên cốc có chân dài hướng về hai người thăm hỏi.
"không đâu, Tiểu Hằng này rất ngoan." Khúc Trì Nghiêu nói lời thật tâm, rồi sau đó cũng là giơ lên và uống, Trương Cảnh thấy thế, cũng theo Khúc Trì Nghiêu uống.
Kỳ thật Trương Cảnh thủy chung không biết rõ, Bành Di còn trẻ dung mạo xinh đẹp, làm sao sẽ cùng Cao Chí Lăng lớn tuổi như vậy cùng một chỗ? thật chẳng lẽ đàn ông lớn tuổi có mị lực sao? Còn nữa, Cao Chí Lăng vì sao cũng chờ Tiểu Hằng lên tiểu học mới đón hắn về Mỹ, chẳng lẽ lúc trước hắn không biết sự tồn tại của Tiểu Hằng? Nhàn nhạt nghi hoặc xông lên đầu, cũng may Trương Cảnh không phải là một người nhiều chuyện, người khác không chủ động nhắc tới, cô cũng không nên hỏi đến.
một bữa cơm ăn được khách và chủ tận vui mừng, Bành Di thoạt nhìn cùng Cao Chí Lăngtình cảm rất tốt, thỉnh thoảng mỉm cười nhìn nhau, mà ông chú tựa hồ đối với cô cùng Tiểu Hằng cũng cực kỳ săn sóc chiếu cố, Tiểu Hằng đứa nhỏ này đoán chừng là đã thành thói quen cuộc sống ở Mỹ, thân tình cho phép, người một nhà thoạt nhìn ngược lại thật sự là sự hòa thuận mỹ mãn, cô cũng có một gia đình nhỏ, cùng Khúc Trì Nghiêu xây dựng gia đình, nếu như lại có thể nhiều thành viên vậy thì càng tốt hơn.
Cơm nước xong, Tiểu Hằng như chủ nhà, chủ động yêu cầu mang theo cô cùng Khúc Trì Nghiêu đi chuẩn bị phòng cho bọn họ, hơn nữa ở lỳ trong phòng không muốn đi, kể cho bọn họ những điều hắn học được ở Mỹ, cuối cùng vẫn là Bành Di viện cớ bưng sữa cho bọn họ đem đứa nhỏ vừa dỗ lại lừa mang về trong phòng mình.
Nhớ tới Bành Di mang Tiểu Hằng lúc rời đi nói, Trương Cảnh gò má đã nóng lên, " Mẹ Tiểu Cảnh mẹ cùng ba là tân hôn, nghỉ ngơi tốt có thể cho Tiểu Hằng có một em trai hoặc là một em gái."
Mặc dù ở Mỹ giáo dục giới tính gọi là sớm, nhưng Tiểu Hằng sinh ra và lớn lên trung quốc, đối với những điều này vẫn là không hiểu, bên cạnh cùng Bành Di nhỏ giọng mà lại hiếu kỳ hỏi cô, "Mẹ, em trai và em gái sinh ra như thế nào a?"
"Chính là mẹ Tiểu Cảnh sinh ra a."
"Sinh thế nào?"
"Chính là...." Thanh âm càng ngày càng xa, Trương Cảnh cũng nghe được không quá rõ ràng rồi, đồng dạng nghe thấy còn có Khúc Trì Nghiêu, gặpcô nương ngốc gò má ửng đỏ, Khúc Trì Nghiêu vỗ vỗ đầu của cô cười cười, "Khúc phu nhân còn không đi tắm rửa? Vẫn là.... Chờ anh cùng nhau?"
Quả nhiên, đàn ông già đều là càng già càng không đứng đắn.
Trương Cảnh nghiêng liếc hắn một cái, cố làm ra vẻ bình tĩnh cầm quần áo, "Ai muốn cùng anh cùng nhau tắm."
Trong phòng tắm đã có sẵn đồ dung, Bành Di thậm chí còn tỉ mỉ chuẩn bị cho bọn họ quần áo thay đổi, Trương Cảnh cầm lấy đồ ngủ phía trên xem một chút, sợi tơ chạm rỗng, Trương Cảnh le lưỡi, còn là của mình đồ ngủ bảo thủ a.
Tắm rửa xong, cô mặc đồ mình vào đứng trước gương thật lâu, rộng rãi thật to, cao thấp hai kiện thức, trên mặt còn in một con chuột Mickey, mặc dù ngây thơ, nhưng cô rất thích.
Trương Cảnh vốn muốn tìm một quyển tạp chí xem một chút, nhưng cầm quyển ở đầu giường mới ý thức đây là nước Mỹ, đều là tiếng anh , nhìn xem liền hoa cả mắt đau đầu, lại một mở ti vi, vẫn là tiếng anh , cô dứt khoát tắt ti vi, nằm ở trên giường cái gì cũng không làm,nhắm mắt dưỡng thần.
Cho đến khi Khúc Trì Nghiêu vén chăn lên, chui vào,áp lồng ngực vào cô .Lồng ngực của hắn rất nóng, cho dù cách y phục, cô cũng có thể cảm nhận được, Trương Cảnh vặn vẹo uốn éo thân thể cố gắng cách hắn xa một chút.
"Đừng động, nằm yên trong lòng anh nào." Khúc Trì Nghiêu đối với bên tai của cô nói, ấm áp hô hấp trong lúc lơ đãng liền chui vào trong tai cô.
Lỗ tai là vùng mẫn cảm của cô , Trương Cảnh thân thể có điểm run, nhắm hai mắt lại cắn môi dưới, im lặng không lên tiếng, đang run động lông mi lại tiết lộ sự bối rối của cô.
"Tiểu Cảnh, anh nhớ em." Nhìn xem lông mi cô rung động, ửng đỏ gò má, Khúc Trì Nghiêu trong lòng có cỗ sóng nhiệt ở bắt đầu khởi động, gần đây bọn họ ban ngày đi chơi, buổi tối trở về cô nhóc mệt mỏi, Khúc Trì Nghiêu cũng tựu sinh nhịn xuống trong lòng cái kia phần xao động, nhưng hôm nay, hắn không nghĩ nhịn nữa, cũng không nhịn được.
Trương Cảnh vẫn không nói lời nào, chỉ là bị Khúc Trì Nghiêu ôm vào trong ngực thân thể có chút cứng ngắc.
Khúc Trì Nghiêu tay vào tà áo của cô , mềm mại có thể đụng tay đến, tim đập không cách nào ức chế, hắn xác thực nghĩ cô, thân thể của hắn so với tâm thay đổi thành thực. Khúc Trì Nghiêu hô hấp dần dần thô, máu bắt đầu khởi động, hai tay tiến thêm một bước thăm dò vào trong cơ thể cô, lúc này đây là một tay nắm chắc mục tiêu, thật mềm mại, hắn thậm chí cso cảm giác thật lâu chưa nếm lại tư vị này.
"Khúc Trì Nghiêu..." Lúc này Trương Cảnh cũng không tốt đến đi đâu, tim đập cấp tốc, hô hấp dần dần gấp rút, có thể nghĩ đến đây là ở nhà người ta, cô liền có chút khẩn trương, hai tay với lên tay Khúc Trì Nghiêu thô ráp, cố gắng ngăn cản hắn tiến thêm một bước, cho dù là một chút hơi yếu ngăn cản.
"không sao, chúng ta động nhẹ một chút." thật giống như nhìn thấu cô băn khoăn điều gì, Khúc Trì Nghiêu một cái tay cố trụ cổ tay mảnh khảnh của cô , xoay người để đè lên, cúi đầu xuống ngậm lấy môi, mút hút vài hơi, dứt khoát buông tay cô, hai cánh tay nâng lên mặt của cô, cúi đầu bắt được môi của cô.
( bị cua đồng bộ phận thỉnh coi mặt trên!)( tĩnh lượt 1 vạn chữ ….)
Sáng ngày thứ hai lúc bọn họ rời giường, Tiểu Hằng đã sớm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chờ họ, thấy bọn họ đi ra, vui vẻ phác qua, chu miệng nhỏ, "ba mẹ, Tiểu Hằng muốn làm hướng dẫn viên cho hai người đi chơi, nhưng mẹ nhỏ nói Hằng không được đi vào quấy rầy ba mẹ ngủ, muốn con ở ngoài chờ, mẹ Tiểu Cảnh thật là lười! Tiểu Hằng đã đợi hơn một giờ rồi!"
Trương Cảnh có chút thẹn thùng, sờ sờ đứa nhro nói , "Ngại quá, mẹ Tiểu Cảnh hôm qua mệt quá." lăn qua lăn lại tới nửa đêm sao không mệt cho được.
Đứa nhỏ gật gật đầu, thật giống như rất rõ ràng nói, "Tiểu Hằng biết rõ, hai người là đang tạo em cho tiểu Hằng ",
Oành!
Trương Cảnh cảm giác mình nhất định đều hồng đến cổ, trừng mắt liếc giống như cười nhìn người mặt dày gây ra họa, tùy Tiểu Hằng kéo cô đến phòng ăn ăn điểm tâm.
Tác giả :
Em Gái Ăn Mày