Bà Xã Đừng Chạy
Chương 68
“Anh Thần” Mạnh Phỉ ở phía sau lưng Trâu Thần gọi “Anh lại đưa Tân Đồng đi học sao?” Cô ta cụp hai mắt xuống, không còn dáng vẻ cao ngạo như mọi ngày, cô đơn như một đứa bé bị ba mẹ bỏ quên.
Trâu Thần xoay người, tỉnh táo quan sát, lúc trước có đủ loại chuyện xảy ra, anh sẽ không tin cô ta lần nào nữa, càng không yên lòng khi Tân Đồng ở cùng trường với cô ta, hơn nữa bây giờ, từ đầu đến cuối Mạnh Phỉ vẫn không chịu từ bỏ sự cố chấp trong lòng, có lẽ đã không phân biệt được có phải là thích anh hay không, chỉ bởi vì không có được, cho nên vẫn canh cánh trong lòng, mà lúc này anh tiếp tục vạch rõ giới hạn chỉ khiến cô đem toàn bộ oán giận trút lên người Tân Đồng, nhưng cũng không thể thương yêu cô ta như em gái mình giống như khi còn nhỏ, như vậy cũng chỉ làm cô càng lún sâu thêm, kinh ngạc nhìn cô ta không nói câu gì.
“Anh Thần?” Anh im lặng khiến cho cô ta không chắc chắn, chậm chạp giương mắt thận trọng nhìn về phía anh.
Anh hoàn hồn “Ừ, chào em, hôm nay em không có tiết học sao?”
“Không có, bây giờ anh về sao?” Bình thường anh đều lái xe đến, mà lúc này lại đi bộ, cô ta cảm thấy rất kỳ quái.
“Lát nữa mới về, em ăn sáng chưa, nếu chưa ăn thì anh mời em.” Sáng nay hai người đều dậy trễ, lại sợ Tân Đồng muộn giờ, nên anh đưa cô đến trường trước rồi mới đi mua đồ ăn.
Nghe thấy anh quan tâm mình, cô ta không nhịn được bật cười “Được, đã lâu rồi em chưa ngồi ăn cùng anh Thần.”
Tâm tình vui sướng của Mạnh Phỉ không kéo dài được bao lâu, cô ta tức giận ngồi trong quán ăn tinh xảo, nhìn Trâu Thần cầm đồ ăn sáng đi về tìm Tân Đồng, bàn tay nắm chặt đôi đũa, đôi đũa liền gãy làm đôi.
“Buồn ngủ quá!” Tân Đồng chớp chớp làm ra vẻ đáng thương nhìn chằm chằm Trâu Thần đi cửa sau vào đưa đồ ăn sáng cho cô “Anh ăn xong thì nhanh về đi, tối qua cũng không ngủ được nhiều.” Nói xong liền ngáp một cái, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Anh liếc xéo nhìn cô, có chút bất mãn có chút oán giận, nhưng vẫn lau nước mắt giúp cô, cầm sữa nóng đưa cho cô, lại đưa tiếp một cái sandwich “Còn không phải do em sao! Không thực hiện nghĩa vụ của người vợ, nửa đêm còn lôi kéo anh xem phim ma làm phân tán lực chú ý của anh, không phải do em hành hạ sao?” Hận lườm cô một cái, đồng thời cắn một miếng bánh bao trong tay, giống như đang cắn cô.
Chu môi “Anh đã nói sẽ có quy củ!’
“Là ai ôm anh giống như bạch tuộc vậy? Anh là người đàn ông bình thường, em tưởng anh là Liễu Hạ Huệ sao?” Hút một miếng sữa trên tay cô, ánh mắt lại lóe sáng nhìn về phía ngực cô.
Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi rồi lại không thể lộ vẻ phản kháng, giáo sư trên bục giảng chính là chủ nhiệm lớp cô, mặc dù các giáo viên căn bản cũng xem Trâu Thần là sinh viên, nhưng lại không thể chấp nhận sinh viên của mình ở trong lớp ăn uống lại còn nói chuyện cùng đùa giỡn, cô chỉ có thể cúi xuống nhéo đùi Trâu Thần một cái, tỏ vẻ tức giận.
Hình như người ta cũng không thèm để ý, chân mày cũng không nhíu lại, ngược lại còn vui vẻ ở bên tai cô nói một câu “Nếu như em xích lên một chút, có lẽ anh sẽ thích hơn.”
“... ......” Trâu háo sắc.
Hai người ở cuối lớp đùa giỡn, giáo sư trên bục giảng có lẽ không thấy, cũng có lẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng Mạnh Phỉ đứng ngoài cửa sổ thấy cảnh này đôi mắt bốc lửa, đây là anh Thần của cô ta sao? Người đàn ông lúc ăn cơm luôn thong thả ung dung chú ý tới hình tượng bây giờ lại ở cuối phòng học nhếch nhác ăn bánh bao? Bình thường trước sau như một nghiêm túc lạnh lùng, xem như có lúc ôn hòa cũng làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách, lúc này lại đang ở trong phòng học chơi đùa với một cô nhóc? Cô ta làm thế nào cũng không thể kết hợp Trâu Thần lúc này cùng với anh Thần trong ấn tượng của cô ta! Nhắm hai mắt lại không thể tiếp nhận sự thật này, lúc đang hồi tưởng lại đột nhiên mở ra, là cô ta! Đôi mắt sắc bén của Mạnh Phỉ nhìn về phía Tân Đồng ở bên cạnh Trâu Thần, tất cả đều tại cô ta! Nếu như không có cô ta, anh Thần của cô lúc này nhất định vẫn sẽ là một thiếu gia ôn hòa, nghiêm túc ngồi trong bệnh viện chuẩn đoán bệnh cho bệnh nhân! Nếu như không có cô ta, anh Thần sẽ luôn yêu thương cô! Nếu như không có cô ta, tất cả mọi thứ sẽ không thay đổi!
Rời khỏi căn phòng khiến cô ta tức giận, cắn răng nghiến lợi ấn một dãy số.
“Alo?” Ngô Nhạc dừng chiếc bút trong tay, khẽ nhíu mày.
“Anh Nhạc.” Có chút gượng gạo làm nũng, chính bản thân cô ta nghe thấy còn nhíu mày, ai bảo lúc này Ngô Nhạc không còn là Ngô Nhạc của hai năm trước chỉ thích xem kịch hay chứ? Thâm trầm khiến cô ta không thể nắm được suy nghĩ, vì vậy cũng không dám giống như ban đầu tùy ý đến xin anh ta giúp một tay.
“Em bình thường một chút đi, có chuyện gì?” Giọng nói bình thường, không có một chút cảm xúc, anh ta ngẩng đầu đưa tài liệu mình mới ký xong cho người đứng bên cạnh, phất phất tay.
Không nắm bắt được tâm tình của anh ta, cô ta cũng không biết nên mở miệng thế nào “Muốn nhờ anh giúp một chuyện.” Khó chịu đá cái cây bên cạnh, Mạnh Phỉ cô cũng có lúc bó tay bó chân như vậy sao?
“Tạm thời điều Trâu Thần đi sao?” Khóe miệng khẽ nhếch, vở kịch này đã trình diễn mấy năm, cô ta không ngán, nhưng anh ta nhìn đến phát ngán, còn không bằng lúc khích bác Tân Đồng ở cổng trường hai năm trước, giống như có chút hoài niệm?
“Ừ, có thể không?” Cô ta hưng phấn, không cần cô ta mở miệng, anh ta cũng đã thay cô ta nói ra.
“Em tự mình làm không được sao, nói hai ba câu bác trai cùng ông nội có thể không đồng ý sao?” Tùy ý sửa lại bàn làm việc vốn đã rất chỉnh tề của mình, gần đây dường như quá nhàm chán rồi.
“Chuyện này làm sao em có thể mở miệng.” Cô ta kìm nén sắc mặc đang đỏ lên, Ngô Nhạc càng ngày càng khó nói chuyện!
“Không phải chứ? Sợ Trâu Thần sau khi biết thì hận em sao? Anh vẫn cảm thấy khả năng này tương đối lớn!” Anh ta tùy ý gõ bàn một cái, mặt bàn quá gọn gàng dường như cũng không thú vị lắm.
Cô ta càng thêm tức giận, gần đây quá nể mặt anh ta rồi! Hít một hơi “Không sao, vậy em tự giải quyết!” Muốn xem kịch, vậy tự diễn một mình đi!
Chọc giận khiến cô ta cúp điện thoại, anh ta lại bật cười, dường như tính cách như vậy có vẻ hợp với cô ta hơn, không khép nép trước người khác, tùy ý gọi một cuộc điện thoại, tóm lại anh ta vẫn không thể mặc kệ cô ta, như vậy cũng tốt lúc ăn thua với Trâu Thần mới nhớ tới anh ta, anh ta sẽ chờ cô tự đi về phía ngực anh ta.
“Ah” Tân Đồng khẽ lạnh run một cái “Sao em lại có dự cảm xấu vậy?” Cô quay đầu nhìn Trâu Thần ở phía sau.
Trâu Thần ôm cô, vừa đút nho cho cô ăn vừa bình tĩnh nhìn tài liệu viện trưởng đưa cho anh “Chiến tranh đến tướng xuất trận nước đến chặn đê.”
“Thật sơ sài!” Cô bĩu môi khinh thường, nhận quả nho cô đưa tới “Chỉ là anh có mệt hay không, sau khi về nhà vẫn ôm em, buổi tối không ăn cơm sao?” Mặc dù trời nóng cô không muốn ăn, nhưng nhớ tới đồ ăn anh làm liền không nhịn được nuốt nước miếng, thèm.....
“Anh đói, không còn hơi sức nữa.” Anh đói bụng đã mấy năm, không cho ăn no, anh liền bãi công, cố ý đưa tay làm loạn trên người cô, không thể không nhìn thấy anh trong mắt cô.
Mặt cô lúc xanh lúc đỏ, chung sống nhiều năm như vậy, cô không hiểu ý anh, vậy cô sống thật là uổng phí, nhưng lại không thể nói rõ, ngộ nhỡ anh chống chế, chẳng phải là cô tự đa tình sao? Len lén lườm anh, cố ý làm ra vẻ không hiểu hỏi một câu “Vậy anh ăn no trước đi.”
“Ừ!” Anh cầm bút ở bên cạnh nhẹ nhàng ghi vào trọng điểm “Hả?” Cô vừa mới nói cái gì? Quan đầu cẩn thẩn quan sát dáng vẻ câu nệ của cô, lập tức nở nụ cười “Ăn món điểm tâm trước.” Tỉ mỉ hôn cái cổ tinh tế trắng nõn của cô, theo đường vòng cung hôn vào trong cổ áo cô.
“Nhột!” Cô bị anh hôn đến buồn cười, căn bản không có cách tiếp tục tập trung tinh thần.
“Anh cũng đã năm cuối rồi, cũng nên thay đổi áo ngủ!” Anh không giải thích được nói một câu.
Cô chưa kịp phản ứng, đồ ngủ đã bị anh xé ra “Này!” Cô đánh cái đầu đang vùi vào trước ngực mình “Ăn thì ăn, không cho phép phá hư!”
“Thật đẹp!” Anh phát ra một từ cảm thán, làn da trắng nõn của cô phản chiếu dưới ánh đèn, nhất là khi anh bao lấy điểm hồng hồng trên đỉnh, một mảnh màu hồng nhạt, khiến cho anh hận không thể nuốt vào trong bụng.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng mà lần đầu tiên nghe thấy anh nói như vậy, hơn nữa ánh mắt nóng bỏng kia thay thế hai tay của anh, mau đốt cháy cô “Em không đói bụng, em không ăn.” Cô muốn lùi bước.
“Em nhẫn tâm nhìn anh khổ sở chết sao?” Cố ý dùng cậu nhỏ cọ xát vào nơi mềm mại của cô “Thật sự rất khổ sở.” Miệng há to mút vào cổ cô, lại nhịn xuống không đụng vào cô nữa.
Nhìn trán anh lấm tấm mồ hôi, cô không đành lòng hỏi “Thật sự rất khổ sở sao?”
Anh không nói, trực tiếp cầm tay cô đặt lên chỗ khổ sở của mình.
“A!” Cô bị giật mình “A, anh......anh tiếp tục.” Giống như muốn nổ tung, có lẽ thật sự rất khổ sở?
Cô đã lên tiếng, anh còn nhịn cái gì? Công thành chiếm đoạt tất cả thuộc về cô, không bỏ sót chỗ nào, nhiệt tình của mình dâng cao nhưng lại phát hiện cảm xúc của cô chưa đủ, làm chuyện xấu quanh ngực cô nhưng lại không động vào điểm hồng kia.
Cô không thoải mái nâng thẳng người, muốn anh đụng vào nhiều hơn.
Giày vò một lúc lâu, rốt cuộc anh cảm thấy cô ướt át, không bận tâm nữa hoàn toàn đoạt lấy......
Trâu Thần xoay người, tỉnh táo quan sát, lúc trước có đủ loại chuyện xảy ra, anh sẽ không tin cô ta lần nào nữa, càng không yên lòng khi Tân Đồng ở cùng trường với cô ta, hơn nữa bây giờ, từ đầu đến cuối Mạnh Phỉ vẫn không chịu từ bỏ sự cố chấp trong lòng, có lẽ đã không phân biệt được có phải là thích anh hay không, chỉ bởi vì không có được, cho nên vẫn canh cánh trong lòng, mà lúc này anh tiếp tục vạch rõ giới hạn chỉ khiến cô đem toàn bộ oán giận trút lên người Tân Đồng, nhưng cũng không thể thương yêu cô ta như em gái mình giống như khi còn nhỏ, như vậy cũng chỉ làm cô càng lún sâu thêm, kinh ngạc nhìn cô ta không nói câu gì.
“Anh Thần?” Anh im lặng khiến cho cô ta không chắc chắn, chậm chạp giương mắt thận trọng nhìn về phía anh.
Anh hoàn hồn “Ừ, chào em, hôm nay em không có tiết học sao?”
“Không có, bây giờ anh về sao?” Bình thường anh đều lái xe đến, mà lúc này lại đi bộ, cô ta cảm thấy rất kỳ quái.
“Lát nữa mới về, em ăn sáng chưa, nếu chưa ăn thì anh mời em.” Sáng nay hai người đều dậy trễ, lại sợ Tân Đồng muộn giờ, nên anh đưa cô đến trường trước rồi mới đi mua đồ ăn.
Nghe thấy anh quan tâm mình, cô ta không nhịn được bật cười “Được, đã lâu rồi em chưa ngồi ăn cùng anh Thần.”
Tâm tình vui sướng của Mạnh Phỉ không kéo dài được bao lâu, cô ta tức giận ngồi trong quán ăn tinh xảo, nhìn Trâu Thần cầm đồ ăn sáng đi về tìm Tân Đồng, bàn tay nắm chặt đôi đũa, đôi đũa liền gãy làm đôi.
“Buồn ngủ quá!” Tân Đồng chớp chớp làm ra vẻ đáng thương nhìn chằm chằm Trâu Thần đi cửa sau vào đưa đồ ăn sáng cho cô “Anh ăn xong thì nhanh về đi, tối qua cũng không ngủ được nhiều.” Nói xong liền ngáp một cái, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Anh liếc xéo nhìn cô, có chút bất mãn có chút oán giận, nhưng vẫn lau nước mắt giúp cô, cầm sữa nóng đưa cho cô, lại đưa tiếp một cái sandwich “Còn không phải do em sao! Không thực hiện nghĩa vụ của người vợ, nửa đêm còn lôi kéo anh xem phim ma làm phân tán lực chú ý của anh, không phải do em hành hạ sao?” Hận lườm cô một cái, đồng thời cắn một miếng bánh bao trong tay, giống như đang cắn cô.
Chu môi “Anh đã nói sẽ có quy củ!’
“Là ai ôm anh giống như bạch tuộc vậy? Anh là người đàn ông bình thường, em tưởng anh là Liễu Hạ Huệ sao?” Hút một miếng sữa trên tay cô, ánh mắt lại lóe sáng nhìn về phía ngực cô.
Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi rồi lại không thể lộ vẻ phản kháng, giáo sư trên bục giảng chính là chủ nhiệm lớp cô, mặc dù các giáo viên căn bản cũng xem Trâu Thần là sinh viên, nhưng lại không thể chấp nhận sinh viên của mình ở trong lớp ăn uống lại còn nói chuyện cùng đùa giỡn, cô chỉ có thể cúi xuống nhéo đùi Trâu Thần một cái, tỏ vẻ tức giận.
Hình như người ta cũng không thèm để ý, chân mày cũng không nhíu lại, ngược lại còn vui vẻ ở bên tai cô nói một câu “Nếu như em xích lên một chút, có lẽ anh sẽ thích hơn.”
“... ......” Trâu háo sắc.
Hai người ở cuối lớp đùa giỡn, giáo sư trên bục giảng có lẽ không thấy, cũng có lẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng Mạnh Phỉ đứng ngoài cửa sổ thấy cảnh này đôi mắt bốc lửa, đây là anh Thần của cô ta sao? Người đàn ông lúc ăn cơm luôn thong thả ung dung chú ý tới hình tượng bây giờ lại ở cuối phòng học nhếch nhác ăn bánh bao? Bình thường trước sau như một nghiêm túc lạnh lùng, xem như có lúc ôn hòa cũng làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách, lúc này lại đang ở trong phòng học chơi đùa với một cô nhóc? Cô ta làm thế nào cũng không thể kết hợp Trâu Thần lúc này cùng với anh Thần trong ấn tượng của cô ta! Nhắm hai mắt lại không thể tiếp nhận sự thật này, lúc đang hồi tưởng lại đột nhiên mở ra, là cô ta! Đôi mắt sắc bén của Mạnh Phỉ nhìn về phía Tân Đồng ở bên cạnh Trâu Thần, tất cả đều tại cô ta! Nếu như không có cô ta, anh Thần của cô lúc này nhất định vẫn sẽ là một thiếu gia ôn hòa, nghiêm túc ngồi trong bệnh viện chuẩn đoán bệnh cho bệnh nhân! Nếu như không có cô ta, anh Thần sẽ luôn yêu thương cô! Nếu như không có cô ta, tất cả mọi thứ sẽ không thay đổi!
Rời khỏi căn phòng khiến cô ta tức giận, cắn răng nghiến lợi ấn một dãy số.
“Alo?” Ngô Nhạc dừng chiếc bút trong tay, khẽ nhíu mày.
“Anh Nhạc.” Có chút gượng gạo làm nũng, chính bản thân cô ta nghe thấy còn nhíu mày, ai bảo lúc này Ngô Nhạc không còn là Ngô Nhạc của hai năm trước chỉ thích xem kịch hay chứ? Thâm trầm khiến cô ta không thể nắm được suy nghĩ, vì vậy cũng không dám giống như ban đầu tùy ý đến xin anh ta giúp một tay.
“Em bình thường một chút đi, có chuyện gì?” Giọng nói bình thường, không có một chút cảm xúc, anh ta ngẩng đầu đưa tài liệu mình mới ký xong cho người đứng bên cạnh, phất phất tay.
Không nắm bắt được tâm tình của anh ta, cô ta cũng không biết nên mở miệng thế nào “Muốn nhờ anh giúp một chuyện.” Khó chịu đá cái cây bên cạnh, Mạnh Phỉ cô cũng có lúc bó tay bó chân như vậy sao?
“Tạm thời điều Trâu Thần đi sao?” Khóe miệng khẽ nhếch, vở kịch này đã trình diễn mấy năm, cô ta không ngán, nhưng anh ta nhìn đến phát ngán, còn không bằng lúc khích bác Tân Đồng ở cổng trường hai năm trước, giống như có chút hoài niệm?
“Ừ, có thể không?” Cô ta hưng phấn, không cần cô ta mở miệng, anh ta cũng đã thay cô ta nói ra.
“Em tự mình làm không được sao, nói hai ba câu bác trai cùng ông nội có thể không đồng ý sao?” Tùy ý sửa lại bàn làm việc vốn đã rất chỉnh tề của mình, gần đây dường như quá nhàm chán rồi.
“Chuyện này làm sao em có thể mở miệng.” Cô ta kìm nén sắc mặc đang đỏ lên, Ngô Nhạc càng ngày càng khó nói chuyện!
“Không phải chứ? Sợ Trâu Thần sau khi biết thì hận em sao? Anh vẫn cảm thấy khả năng này tương đối lớn!” Anh ta tùy ý gõ bàn một cái, mặt bàn quá gọn gàng dường như cũng không thú vị lắm.
Cô ta càng thêm tức giận, gần đây quá nể mặt anh ta rồi! Hít một hơi “Không sao, vậy em tự giải quyết!” Muốn xem kịch, vậy tự diễn một mình đi!
Chọc giận khiến cô ta cúp điện thoại, anh ta lại bật cười, dường như tính cách như vậy có vẻ hợp với cô ta hơn, không khép nép trước người khác, tùy ý gọi một cuộc điện thoại, tóm lại anh ta vẫn không thể mặc kệ cô ta, như vậy cũng tốt lúc ăn thua với Trâu Thần mới nhớ tới anh ta, anh ta sẽ chờ cô tự đi về phía ngực anh ta.
“Ah” Tân Đồng khẽ lạnh run một cái “Sao em lại có dự cảm xấu vậy?” Cô quay đầu nhìn Trâu Thần ở phía sau.
Trâu Thần ôm cô, vừa đút nho cho cô ăn vừa bình tĩnh nhìn tài liệu viện trưởng đưa cho anh “Chiến tranh đến tướng xuất trận nước đến chặn đê.”
“Thật sơ sài!” Cô bĩu môi khinh thường, nhận quả nho cô đưa tới “Chỉ là anh có mệt hay không, sau khi về nhà vẫn ôm em, buổi tối không ăn cơm sao?” Mặc dù trời nóng cô không muốn ăn, nhưng nhớ tới đồ ăn anh làm liền không nhịn được nuốt nước miếng, thèm.....
“Anh đói, không còn hơi sức nữa.” Anh đói bụng đã mấy năm, không cho ăn no, anh liền bãi công, cố ý đưa tay làm loạn trên người cô, không thể không nhìn thấy anh trong mắt cô.
Mặt cô lúc xanh lúc đỏ, chung sống nhiều năm như vậy, cô không hiểu ý anh, vậy cô sống thật là uổng phí, nhưng lại không thể nói rõ, ngộ nhỡ anh chống chế, chẳng phải là cô tự đa tình sao? Len lén lườm anh, cố ý làm ra vẻ không hiểu hỏi một câu “Vậy anh ăn no trước đi.”
“Ừ!” Anh cầm bút ở bên cạnh nhẹ nhàng ghi vào trọng điểm “Hả?” Cô vừa mới nói cái gì? Quan đầu cẩn thẩn quan sát dáng vẻ câu nệ của cô, lập tức nở nụ cười “Ăn món điểm tâm trước.” Tỉ mỉ hôn cái cổ tinh tế trắng nõn của cô, theo đường vòng cung hôn vào trong cổ áo cô.
“Nhột!” Cô bị anh hôn đến buồn cười, căn bản không có cách tiếp tục tập trung tinh thần.
“Anh cũng đã năm cuối rồi, cũng nên thay đổi áo ngủ!” Anh không giải thích được nói một câu.
Cô chưa kịp phản ứng, đồ ngủ đã bị anh xé ra “Này!” Cô đánh cái đầu đang vùi vào trước ngực mình “Ăn thì ăn, không cho phép phá hư!”
“Thật đẹp!” Anh phát ra một từ cảm thán, làn da trắng nõn của cô phản chiếu dưới ánh đèn, nhất là khi anh bao lấy điểm hồng hồng trên đỉnh, một mảnh màu hồng nhạt, khiến cho anh hận không thể nuốt vào trong bụng.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng mà lần đầu tiên nghe thấy anh nói như vậy, hơn nữa ánh mắt nóng bỏng kia thay thế hai tay của anh, mau đốt cháy cô “Em không đói bụng, em không ăn.” Cô muốn lùi bước.
“Em nhẫn tâm nhìn anh khổ sở chết sao?” Cố ý dùng cậu nhỏ cọ xát vào nơi mềm mại của cô “Thật sự rất khổ sở.” Miệng há to mút vào cổ cô, lại nhịn xuống không đụng vào cô nữa.
Nhìn trán anh lấm tấm mồ hôi, cô không đành lòng hỏi “Thật sự rất khổ sở sao?”
Anh không nói, trực tiếp cầm tay cô đặt lên chỗ khổ sở của mình.
“A!” Cô bị giật mình “A, anh......anh tiếp tục.” Giống như muốn nổ tung, có lẽ thật sự rất khổ sở?
Cô đã lên tiếng, anh còn nhịn cái gì? Công thành chiếm đoạt tất cả thuộc về cô, không bỏ sót chỗ nào, nhiệt tình của mình dâng cao nhưng lại phát hiện cảm xúc của cô chưa đủ, làm chuyện xấu quanh ngực cô nhưng lại không động vào điểm hồng kia.
Cô không thoải mái nâng thẳng người, muốn anh đụng vào nhiều hơn.
Giày vò một lúc lâu, rốt cuộc anh cảm thấy cô ướt át, không bận tâm nữa hoàn toàn đoạt lấy......
Tác giả :
Đô Đô Lang