Bà Xã, Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em!
Quyển 3 - Chương 7: Hành trình Anh quốc ( Hạ Tịch Nguyệt biết chân tướng Hắc bang )
Âu Dương Thụy đi xuống lầu nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt đang cùng người đàn ông khác nói chuyện phiếm, mặt anh đen lại. Mình mới đi một lát thôi thì đã có người đàn ông khác đến gần bảo bối rồi.
Xem ra sau này mình một phút cũng không cho bảo bối rời khỏi mình, Âu Dương Thụy sa sầm mặt đi tới bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, đưa tay ôm lấy eo cô, dịu dàng nói:
“Bà xã, anh xong chuyện rồi, chúng ta có thể đi rồi.”
“Nhanh như vậy đã xong rồi à?”
Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi, Âu Dương Thụy càng tức giận khi nghe cô hỏi như vậy. Trong lời nói của Hạ Tịch Nguyệt cảm giác Âu Dương Thụy làm việc quá nhanh, cô còn chưa tán gẫu đủ với Khắc Lô Tư.
Hạ Tịch Nguyệt đâu nghĩ nhiều như Âu Dương Thụy, cô chỉ cảm giác tốc độ đàm luận của Âu Dương Thụy quá nhanh thôi, có lẽ vì đã từng gặp Lukes (Khắc Lô Tư) nên cảm giác trò chuyện với Lukes mà không hề biết thời gian trôi nhanh như thế. Hạ Tịch Nguyệt không thấy mặt Âu Dương Thụy đen lại, còn tiếp tục giới thiệu Lukes với Âu Dương Thụy.
“Đây là bạn của em Lukes, còn đây là chồng của em, Âu Dương Thụy.”
Hạ Tịch Nguyệt cười nói. Cô cười với Lukes càng làm Âu Dương Thụy tức thêm, vợ anh sao có thể cười với người đàn ông khác chứ.
Lukes dĩ nhiên không có chậm chạp như Hạ Tịch Nguyệt, biết Âu Dương Thụy không vui vẻ gì. Anh đưa tay ra chào hỏi:
“Anh khỏe chứ? Anh chính là tổng giám đốc Âu Dương, chồng của nn, nn có giới thiệu cho tôi về anh, tôi là Lukes bạn của nn, rất hân hạnh được biết anh.”
Âu Dương Thụy giống như không thấy cánh tay trước mặt, còn nói với Hạ Tịch Nguyệt một cách tự nhiên:
“Bà xã, chúng ta đi thôi.”
Chuyện cười sao? Người đàn ông nói chuyện với vợ mình nãy giờ, anh không giết đã là nở tình rồi, chẳng lẽ còn muốn bắt tay cùng anh ta sao?
“Anh làm gì đấy?”
Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy đối xử với bạn của mình như vậy cô rất bất mãn. Sau đó nhìn Lukes xin lỗi:
“Thật xin lỗi, anh ấy là người như vậy đấy, thần kinh có chút vấn đề, anh đừng để ý.”
“Không sao.”
Lukes lúng túng thu hồi tay của mình. Mà bên Âu Dương Thụy càng thêm tức không chịu được, cái gì gọi anh là bệnh thần kinh, cái kia là do anh khẩn trương vì cô chứ.
“Hôm nay trò chuyện với anh vô cùng vui vẻ, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ nói thêm, em phải về cùng anh ấy.”
“Được, lần sau gặp lại.”
Lukes cảm thấy khí thế của Âu Dương Thụy rất cường đại, không biết đi cùng Hạ Tịch Nguyệt là tốt hay xấu. Bởi vì anh không biết khí thế này của Âu Dương Thụy có thể khống chế được khi mình đi cạnh Hạ Tịch Nguyệt không?
Nhìn bóng lưng Hạ Tịch Nguyệt rời đi, Lukes nghĩ đến lần ở chuyến xe đó đã thấy miếng ngọc trên cổ Hạ Tịch Nguyệt. Lần đó anh đi nửa đường nhận được cuộc điện thoại của tổng công ty, công việc gấp cần trở về xử lí cho nên ngày đó không đến chỗ ông của mình.
Rồi cũng không có hỏi về chuyện miếng ngọc, rồi sau đó công việc bận rộn, Lukes liền quên mất chuyện này. Hôm nay nhìn thấy lần nữa anh mới nhớ đến mảnh ngọc lần trước.
Anh không tin hôm nay gặp lại cô là tình cờ, anh cảm giác được sự quen thuộc giữa hai người rất mãnh liệt, giống như bọn họ đã quen biết từ lâu rồi. Anh nghĩ mình cần sắp xếp thời gian đến chỗ ông để điều tra lai lịch của miếng ngọc đó.
“Em và người đàn ông kia là thế nào?”
Nghe Âu Dương Thụy hỏi Hạ Tịch Nguyệt biết anh đang ghen, cô cười nói:
“Anh đang ghen à….cũng không biết nữa, trước kia đã gặp trên một chuyến xe, cảm giá anh ấy như người thân của mình, cho nên mới thích nói chuyện trời đất cùng anh ta.”
“Hừ, anh mặc kệ em cảm giác người thân thế nào, dù sao anh ghét nhìn thấy em nói chuyện với người đàn ông khác, cho nên về sau ít lui tới đi.”
Âu Dương Thụy ra lệnh với Hạ Tịch Nguyệt.
“Được biết rồi.” Hạ Tịch Nguyệt cười đồng ý.
Thấy cô đồng ý sảng khoái như vậy Âu Dương Thụy thật không tin được, không biết nha đầu này đang toan tính cái gì. Thật đúng là bị anh đoán đúng rồi, Hạ Tịch Nguyệt đang nghĩ:
“Dù sao mình không nói lại anh ấy, đồng ý trước, về sau có làm hay không thì không phải do tình huống đẩy đưa sao. Hắc hắc.” Cô thật thông minh.
“Dạ hội chua bắt đầu chúng ta đã đi rồi có được không?”
Dạ tiệc chưa bắt đầu, Âu Dương Thụy đã mang cô đi rồi, có chút không lễ phép cho nên cô mới hỏi.
“Ừ, chuyện đã nói xong rồi, không cần thiết ở chỗ này, không phải em ghét những người giả vờ quý tộc ở đây sao?”
“Không sai nhưng dù sao cũng là công việc của anh, nếu vì anh em nguyện ý trở nên giả dối cũng được.” Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc.
“Anh không cần em thay đổi vì ai, em chỉ cần là em là được rồi, anh thích nhất là em, rất thích, anh không muốn em thay đổi. Anh cưới em vì yêu em không phải để cho em biến thành tượng gỗ.”
Âu Dương Thụy kích động nói.
“Biết rồi ông xã. Cảm ơn anh.”
Hạ Tịch Nguyệt cảm động khi nghe thấy những lời anh nói, mình có tài đức gì lại được một người chồng thương yêu mình như vậy.
“Vợ ơi, em biết anh không cần lời cảm ơn của em mà.”
Âu Dương Thụy cắn nhẹ lỗ tai của Hạ Tịch Nguyệt.
“Ừ, biết.”
Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ núp trong ngực Âu Dương Thụy. Trở lại khách sạn dĩ nhiên là một đêm kích tình không ngủ.
Hạ Tịch Nguyệt ngủ đến trưa mới tỉnh, khi tỉnh lại thấy Âu Dương Thụy ngồi trên ghế sofa đánh máy tính. Âu Dương Thụy thấy cô dậy, anh thu máy tính qua đi tới tới bên cô, cười nói:
“Tỉnh rồi à? Nhanh đi rửa mặt chúng ta ra ngoài ăn.”
"Đi đâu?"
Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi.
“Tới Anh đương nhiên anh muốn dẫn em đi thăm quan một chút.”
Âu Dương Thụy cười nói.
"Thật sao, anh chờ em, em đi ngay.”
Hạ Tịch Nguyệt hưng phần ngồi dậy, nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh.
Mà ở phía bên hoàng thất Anh quốc, Peter đang xem tài liệu thủ hạ điều tra, thì ra chỉ là một người phụ nữ bình thường. Nhìn Âu Dương Thụy thương yêu cô ta đã nói lên cô ta rất quan trọng với Âu Dương Thụy, xem ra có thể lợi dụng điểm này.
Nghĩ tới khả năng này Peter cười nham hiểm. Vừa lúc đó Jasmine không gõ cửa đã tiến vào thấy Peter tức giận nói:
“Anh trai anh phải làm chủ cho em, Âu Dương Thụy dám cưới người khác, em nên làm sao đây?”
Jasmine khóc lóc nhìn Peter sau đó thấy tài liệu Peter để trên bàn, cô cầm lên hỏi:
“Anh cũng đang điều tra người phụ nữ này à, chính là cô ta, chính cô ta đã đoạt lấy Âu Dương Thụy, anh nhất định phải giết cô ta.”
Jasmine nhìn Hạ Tịch Nguyệt trong hình ác độc nói.
“Jasmine, em rất yêu Âu Dương Thụy?” Peter nhìn Jasmine hỏi.
“Đó là đương nhiên, người đẹp trai như thế sao không thích, nếu không phải cô ta quyến rũ anh ấy, Thụy sớm là của em. Cho nên anh nhất định phải thay em giết chết cô ta.”
“Jasmine, người này trước mắt không thể giết.”
“Tại sao?”
“Bởi vì muốn Âu Dương Thụy giúp mình một tay giành lấy ghế Quốc vương, người phụ nữ này là mấu chốt. Chỉ cần bắt được cô ta, đến lúc đó Âu Dương Thụy sẽ dễ định đoạt. Đợi sau khi chuyện thành công, chúng ta giết người này cũng không muộn, đến lúc đó anh ngồi lên ngai rồi thì Ám Dạ có là gì chứ?”
Peter tự cho là đúng.
“Được, anh trai phương pháp này không tệ. Nhưng anh phải đồng ý với em đợi đến khi chuyện thành công nhất định phải giết con tiện nhân Hạ Tịch Nguyệt.”
Âu Dương Thụy đưa Hạ Tịch Nguyệt đi dạo nhiều nơi cả một buổi chiều, đưa cô đi tới những nơi nổi tiếng của Luân Đôn. Đến tối hai người tìm một nhà hàng Trung Quốc để ăn tối.
“Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Hạ Tịch Nguyệt hướng về phía Âu Dương Thụy nói. Ăn được một nửa Hạ Tịch Nguyệt đột nhiên cảm thấy bụng không thoải mái.
Hạ Tịch Nguyệt vừa rời đi đã có một người đàn ông ngồi xuống đối diện Âu Dương Thụy, dùng tiếng Trung hỏi:
“Anh là Âu Dương Thụy?”
Âu Dương Thụy nhìn người đàn ông trước mặt lạnh giọng nói: “Anh là vương tử điện hạ Phillip Windsor.”
Âu Dương Thụy xác định nói.
“Vâng, anh rất thông minh, tôi nói tiếng Trung mà anh vẫn có thể nhận ra thân phận của tôi.”
Phillip tán thưởng.
“Anh tìm tôi có chuyện gì không, vợ tôi sắp quay lại tôi không muốn có người quấy rầy tôi dùng cơm.”
Âu Dương Thụy ngạo mạn nói.
“Tôi nghe nói em trai tôi Peter đến tìm anh.”
"Ừ."
Âu Dương Thụy không chút nào giấu giếm mà nói.
“Cậu ta tìm anh có phải muốn giết tôi.”
"Ừ."
“Nói thật, tôi không muốn đối đầu với anh.”
Phillip cho là Âu Dương Thụy đã đồng ý nên trong lòng rất hận, anh ta nghĩ nếu đối đầu với Âu Dương Thụy thì nên trở thành bạn vẫn hơn.
“Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ đối đầu với anh, đây là chuyện gia tộc các người, tôi không muốn tham gia cùng, dù ai thắng thua cũng không liên quan Âu Dương Thụy tôi.”
Lời này của Âu Dương Thụy rất rõ ràng. Mình sẽ không giúp bất cứ người nào lấy được ngôi vua, bao gồm bản thân anh. Nhưng đối với Phillip mà nói, Âu Dương Thụy không giúp ai thì đã giúp anh ta nhiều rồi. Nghe được đáp án mình muốn, Phillip đứng dậy nói:
“Cảm ơn sự trợ giúp của anh, về sau chúng ta sẽ trở thành bạn.”
Phillip nói xong thì rời đi, Âu Dương Thụy nhớ đến Hạ Tịch Nguyệt đi vệ sinh đã lâu rồi vẫn chưa trở lại. Âu Dương Thụy có dự cảm không tốt lập tức xông vào nhà vệ sinh nhưng bên trong không một bóng người.
Quay lại khoảng thời gian trước Hạ Tịch Nguyệt vào nhà vệ sinh, sau đó ra ngoài thì nhìn thấy công chúa Jasmine cô có cảm giác không ổn. Cô dĩ nhiên không ngốc đến nỗi nghĩ là vô tình gặp gỡ. Vừa định chạy trốn thì bị một người phía sau đánh ngất, chưa kịp kêu cứu đã mất đi ý thức.
“Đưa xuống từ cửa sổ đi, bên ngoài khắp nơi đều là thủ hạ của Âu Dương Thụy. Nơi này là lầu một đi xuống tiện nhất.” Jasmine ra lệnh cho một tên áo đen.
“Vâng, công chúa.”
Tên áo đen nghe lời đem Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài từ đường cửa sổ. Từ đó thoát được tai mắt của Âu Dương Thụy.
Thủ hạ đi theo bảo vệ Hạ Tịch Nguyệt vì cô đi vệ sinh nên không thể theo vào cho nên mới tạo cơ hội cho Jasmine. Phát hiện không thấy Hạ Tịch Nguyệt Âu Dương Thụy liền gọi điện cho tm, ra lệnh:
“tm lập tức triệu tập tất cả người của Ám Dạ, phu nhân mất tích, ta nghi bị người khác bắt cóc, trên nhẫn phu nhân có gắn định vị, cậu mau chóng phái người thăm dò vị trí của cô ấy.”
Âu Dương Thụy như sắp nổi điên, cư nhiên lại để bảo bối bị bắt ngay trước mắt mình. Thật ra thì lúc đó không nói chuyện cùng Phillip thì Âu Dương Thụy đã sớm phát hiện ra rồi.
Jasmine dù sao cũng là công chúa cho nên không hề biết trên nhẫn của Hạ Tịch Nguyệt có gắn định vị. Cô ta mang Hạ Tịch Nguyệt đến một nhà kho bỏ hoang.
“Dội nước cho cô ta tỉnh lại.”
Jasmine ra lệnh cho thủ hạ đứng bên cạnh. Hạ Tịch Nguyệt bị dội liền tỉnh lại thấy cả người mình đều bị trói lại, mới nhớ lại đã gặp Jasmine, cô tức giận hỏi cô ta:
“Cô đem tôi tới đây làm gì?”
Nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt hỏi, Jasmine tiến lên phía trước tát Hạ Tịch Nguyệt một cái:
“Hừ, nếu không phải anh trai tôi nói cô còn hữu dụng thì tôi sớm giết cô rồi.”
“Anh cô, anh cô là ai? Các người sao lại bắt tôi?”
Hạ Tịch Nguyệt đang phân tán sự chú ý của Jasmine. Bởi vì cô phát hiện sau tay mình có một cục đá, cô cố gắng dùng nó để cắt đứt sợi dây.
Hạ Tịch Nguyệt không còn mềm yếu như trước kia nữa, gặp chuyện là nghĩ người khác sẽ cứu mình, giờ cô tự cứu lấy mình.
“Anh trai tôi chính là quốc vương tương lai Peter Windsor. Về phần tại sao bắt cóc cô thì muốn cảm tạ cô đã gả cho một người chồng tốt. Vì chồng cô không chịu ra tay giúp chúng tôi đoạt vương vị nên phải nhờ tới cô giúp sức.”
Jasmine là một cô công chúa nhỏ ngu dốt, điển hình là ngực lớn nhưng không có óc, cho nên Hạ Tịch Nguyệt hỏi gì thì cô ta trả lời đó. Hơn nữa cô ta cho rằng Hạ Tịch Nguyệt sẽ chết cho nên không cần giấu diếm, làm cho Hạ Tịch Nguyệt tuyệt vọng chết đi.
“Chồng tôi là một thương nhân bình thường sao có thể giúp đỡ các người?”
Hạ Tịch Nguyệt không hiểu hỏi.
“Ha ha tôi biết ngay Âu Dương Thụy không đem chuyện nói cho cô biết, thì ra cô ở đây thì trong mắt Âu Dương Thụy không quan trọng….Ha ha ha..”
Vừa nghĩ đến Hạ Tịch Nguyệt không quan trọng gì với Âu Dương Thụy thì cô ta hưng phấn vô cùng.
“Cô có ý gì, cái gì mà có chuyện không nói với tôi.”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận hỏi.
“Cô không biết chồng mình là bá chủ hắc đạo – Minh Hoàng. Thủ hạ của anh ta có hàng vạn người, lợi thế trải rộng toàn cầu, chỉ cần một câu nói của anh ta, anh ta muốn ai chết thì người đó phải chết, những thứ này cô có biết không?”
“Cái gì mà bá chủ hắc đạo, cái gì Minh Hoàng, cô cho rằng tôi là đứa bé ba tuổi sao, cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng sao?”
Hạ Tịch Nguyệt phản bác lại, thật ra trong lòng cô rõ Jasmine có nói thật hay không, chỉ là không chấp nhận mà thôi.
“A, biết cô không tin nên tôi cố ý tìm chứng cứ cho cô thấy.”
Jasmine lấy máy tính từ tay thủ hạ mở video ra.
“Người này không xa lạ chứ?”
Jasmine chỉ vào người bên trong video. Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy người nằm trên giường bệnh là Vạn Tử Hồng. Hạ Tịch Nguyệt không tin mở to mắt nghĩ ‘ cảnh sát không phải nói tử hình bà ta sao, đã chết rồi sao lại ở trong bệnh viện?’
Hạ Tịch Nguyệt nghe tiếng rên rỉ khổ sở trong miệng bà ta:
“Van cầu ngươi giết tôi đi, van cầu ngươi,… Tôi thật khó chịu…”
“Có phải tò mò tại sao bà ta còn sống không, bà ta không phải sớm đã chết rồi sao?”
Jasmine cười nói.
“Ha ha ha bởi vì bà ta sát hại cha mẹ cô lảm tổn thương cô cho nên Âu Dương Thụy sao có thể để bà ta chết dễ dàng như vậy. Âu Dương Thụy cho người cắt đứt gân chân của Vạn Tử HỒng, sau đó đánh gãy tay bà ta, trừ khuôn mặt có thể động ra những chỗ khác đều sống đời thực vật.”
Thế nào, cô còn chưa tin sao? Tôi cho cô biết Âu Dương Thụy đối với bà ta vậy là còn nhân từ, muốn biết thủ đoạn trước kia của Âu Dương Thụy, cũng không phải đơn giản như vậy.”
Cô ta muốn cho Hạ Tịch Nguyệt thấy mặc đen tối của Âu Dương Thụy.
Hạ Tịch Nguyệt nhìn bộ dạng khổ sở của Vạn Tử Hồng, không biết lòng vui hay buồn. Vui mừng vì Vạn Tử Hồng đã bị trừng phạt thích đáng nhưng buồn vì Âu Dương Thụy thật sự là hắc bang.
Hạ Tịch Nguyệt đang suy nghĩ thì đột nhiên:
"Phanh ——"
Một tiếng sung vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạ Tịch Nguyệt, cô nhìn thấy trong màn hình một người cầm súng chỉa vào Vạn Tử Hồng, ga giường đã bị máu nhuộm đỏ. Hạ Tịch Nguyệt không hiểu nhìn Jasmine:
“Là bà ta luôn miệng kêu giết bà ta đi, tôi đây chỉ giúp bà ấy thôi không phải sao?”
“Cô….”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận không nói được gì, cô không ngờ cô ta lại ác độc như vậy.
“Ai da, những thứ này đã thấm vào đâu, muốn biết Mạc Kỳ Thiên ở đâu không, tôi đoán chừng cô ta đã bị sói ăn thịt giờ chắc chỉ còn đống xương vụn.”
Còn Quan Hi Triết đã từng tổn thương cô biết kết quả của anh ta không, cái gì mà mất tích, chỉ là gạt người, hiện tại không biết anh ta chết ở đâu rồi.
Còn cổ phần của công ty, cô cho rằng Quan Hi Triết trả lại sao, đó là Âu Dương Thụy cho người đánh cắp từ két sắt ra đó.
Còn bạn tốt của cô Lâm HInh Nhân và Chu Vinh Vinh đều cùng nhau biết mất, hiện tại nên tin Âu Dương Thụy là hắc đạo đi. Tất cả những người làm tổn thương cô đều không có kết quả tốt…Ha ha ha nhìn cách bọn họ bị giết có phải rất độc ác không, nhưng cô so với tôi còn ác hơn, bọn họ đều do cô hại chết.”
Jasmine muốn hủy diệt tất cả những suy nghĩ tốt đẹp của Hạ Tịch Nguyệt về Âu Dương Thụy.
“Đây không phải là thật, không phải là thật, cô lừa tôi, cô lừa tôi…”
Hạ Tịch Nguyệt khóc rống lên, thì ra nhiều người chết vì mình như thế.
“Hừ, tôi không lừa cô, trong lòng cô rõ nhất, tôi biết cảm giác bây giờ của cô, có phải cảm thấy vốn mình tìm được hoàng tử nhưng giờ thì lại thành ác ma có phải không?’
“Cô cút đi, tôi không tin cô nói.”
Hạ Tịch Nguyệt kích động nói.
“Cô xem cô có tư cách gì xứng với Thụy, Thụy là người hoàn mỹ, mà cô chỉ là vật cản đường của anh ấy. Tôi thì không như vậy, tôi là công chúa, thân phận của tôi giúp anh ấy có thêm lợi thế, cô có tư cách gì so với tôi, tại sao cô gả cho Âu Dương Thụy. Tại sao?”
Jasmine gào thét, sau đó cầm súng từ tay thủ hạ chỉa vào đầu Hạ Tịch Nguyệt.
“Phanh….thật đúng là muốn giết cô ngay nếu không phải cô còn hữu dụng thì tôi đã sớm giết cô rồi.”
Xem ra sau này mình một phút cũng không cho bảo bối rời khỏi mình, Âu Dương Thụy sa sầm mặt đi tới bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, đưa tay ôm lấy eo cô, dịu dàng nói:
“Bà xã, anh xong chuyện rồi, chúng ta có thể đi rồi.”
“Nhanh như vậy đã xong rồi à?”
Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi, Âu Dương Thụy càng tức giận khi nghe cô hỏi như vậy. Trong lời nói của Hạ Tịch Nguyệt cảm giác Âu Dương Thụy làm việc quá nhanh, cô còn chưa tán gẫu đủ với Khắc Lô Tư.
Hạ Tịch Nguyệt đâu nghĩ nhiều như Âu Dương Thụy, cô chỉ cảm giác tốc độ đàm luận của Âu Dương Thụy quá nhanh thôi, có lẽ vì đã từng gặp Lukes (Khắc Lô Tư) nên cảm giác trò chuyện với Lukes mà không hề biết thời gian trôi nhanh như thế. Hạ Tịch Nguyệt không thấy mặt Âu Dương Thụy đen lại, còn tiếp tục giới thiệu Lukes với Âu Dương Thụy.
“Đây là bạn của em Lukes, còn đây là chồng của em, Âu Dương Thụy.”
Hạ Tịch Nguyệt cười nói. Cô cười với Lukes càng làm Âu Dương Thụy tức thêm, vợ anh sao có thể cười với người đàn ông khác chứ.
Lukes dĩ nhiên không có chậm chạp như Hạ Tịch Nguyệt, biết Âu Dương Thụy không vui vẻ gì. Anh đưa tay ra chào hỏi:
“Anh khỏe chứ? Anh chính là tổng giám đốc Âu Dương, chồng của nn, nn có giới thiệu cho tôi về anh, tôi là Lukes bạn của nn, rất hân hạnh được biết anh.”
Âu Dương Thụy giống như không thấy cánh tay trước mặt, còn nói với Hạ Tịch Nguyệt một cách tự nhiên:
“Bà xã, chúng ta đi thôi.”
Chuyện cười sao? Người đàn ông nói chuyện với vợ mình nãy giờ, anh không giết đã là nở tình rồi, chẳng lẽ còn muốn bắt tay cùng anh ta sao?
“Anh làm gì đấy?”
Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy đối xử với bạn của mình như vậy cô rất bất mãn. Sau đó nhìn Lukes xin lỗi:
“Thật xin lỗi, anh ấy là người như vậy đấy, thần kinh có chút vấn đề, anh đừng để ý.”
“Không sao.”
Lukes lúng túng thu hồi tay của mình. Mà bên Âu Dương Thụy càng thêm tức không chịu được, cái gì gọi anh là bệnh thần kinh, cái kia là do anh khẩn trương vì cô chứ.
“Hôm nay trò chuyện với anh vô cùng vui vẻ, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ nói thêm, em phải về cùng anh ấy.”
“Được, lần sau gặp lại.”
Lukes cảm thấy khí thế của Âu Dương Thụy rất cường đại, không biết đi cùng Hạ Tịch Nguyệt là tốt hay xấu. Bởi vì anh không biết khí thế này của Âu Dương Thụy có thể khống chế được khi mình đi cạnh Hạ Tịch Nguyệt không?
Nhìn bóng lưng Hạ Tịch Nguyệt rời đi, Lukes nghĩ đến lần ở chuyến xe đó đã thấy miếng ngọc trên cổ Hạ Tịch Nguyệt. Lần đó anh đi nửa đường nhận được cuộc điện thoại của tổng công ty, công việc gấp cần trở về xử lí cho nên ngày đó không đến chỗ ông của mình.
Rồi cũng không có hỏi về chuyện miếng ngọc, rồi sau đó công việc bận rộn, Lukes liền quên mất chuyện này. Hôm nay nhìn thấy lần nữa anh mới nhớ đến mảnh ngọc lần trước.
Anh không tin hôm nay gặp lại cô là tình cờ, anh cảm giác được sự quen thuộc giữa hai người rất mãnh liệt, giống như bọn họ đã quen biết từ lâu rồi. Anh nghĩ mình cần sắp xếp thời gian đến chỗ ông để điều tra lai lịch của miếng ngọc đó.
“Em và người đàn ông kia là thế nào?”
Nghe Âu Dương Thụy hỏi Hạ Tịch Nguyệt biết anh đang ghen, cô cười nói:
“Anh đang ghen à….cũng không biết nữa, trước kia đã gặp trên một chuyến xe, cảm giá anh ấy như người thân của mình, cho nên mới thích nói chuyện trời đất cùng anh ta.”
“Hừ, anh mặc kệ em cảm giác người thân thế nào, dù sao anh ghét nhìn thấy em nói chuyện với người đàn ông khác, cho nên về sau ít lui tới đi.”
Âu Dương Thụy ra lệnh với Hạ Tịch Nguyệt.
“Được biết rồi.” Hạ Tịch Nguyệt cười đồng ý.
Thấy cô đồng ý sảng khoái như vậy Âu Dương Thụy thật không tin được, không biết nha đầu này đang toan tính cái gì. Thật đúng là bị anh đoán đúng rồi, Hạ Tịch Nguyệt đang nghĩ:
“Dù sao mình không nói lại anh ấy, đồng ý trước, về sau có làm hay không thì không phải do tình huống đẩy đưa sao. Hắc hắc.” Cô thật thông minh.
“Dạ hội chua bắt đầu chúng ta đã đi rồi có được không?”
Dạ tiệc chưa bắt đầu, Âu Dương Thụy đã mang cô đi rồi, có chút không lễ phép cho nên cô mới hỏi.
“Ừ, chuyện đã nói xong rồi, không cần thiết ở chỗ này, không phải em ghét những người giả vờ quý tộc ở đây sao?”
“Không sai nhưng dù sao cũng là công việc của anh, nếu vì anh em nguyện ý trở nên giả dối cũng được.” Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc.
“Anh không cần em thay đổi vì ai, em chỉ cần là em là được rồi, anh thích nhất là em, rất thích, anh không muốn em thay đổi. Anh cưới em vì yêu em không phải để cho em biến thành tượng gỗ.”
Âu Dương Thụy kích động nói.
“Biết rồi ông xã. Cảm ơn anh.”
Hạ Tịch Nguyệt cảm động khi nghe thấy những lời anh nói, mình có tài đức gì lại được một người chồng thương yêu mình như vậy.
“Vợ ơi, em biết anh không cần lời cảm ơn của em mà.”
Âu Dương Thụy cắn nhẹ lỗ tai của Hạ Tịch Nguyệt.
“Ừ, biết.”
Hạ Tịch Nguyệt xấu hổ núp trong ngực Âu Dương Thụy. Trở lại khách sạn dĩ nhiên là một đêm kích tình không ngủ.
Hạ Tịch Nguyệt ngủ đến trưa mới tỉnh, khi tỉnh lại thấy Âu Dương Thụy ngồi trên ghế sofa đánh máy tính. Âu Dương Thụy thấy cô dậy, anh thu máy tính qua đi tới tới bên cô, cười nói:
“Tỉnh rồi à? Nhanh đi rửa mặt chúng ta ra ngoài ăn.”
"Đi đâu?"
Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi.
“Tới Anh đương nhiên anh muốn dẫn em đi thăm quan một chút.”
Âu Dương Thụy cười nói.
"Thật sao, anh chờ em, em đi ngay.”
Hạ Tịch Nguyệt hưng phần ngồi dậy, nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh.
Mà ở phía bên hoàng thất Anh quốc, Peter đang xem tài liệu thủ hạ điều tra, thì ra chỉ là một người phụ nữ bình thường. Nhìn Âu Dương Thụy thương yêu cô ta đã nói lên cô ta rất quan trọng với Âu Dương Thụy, xem ra có thể lợi dụng điểm này.
Nghĩ tới khả năng này Peter cười nham hiểm. Vừa lúc đó Jasmine không gõ cửa đã tiến vào thấy Peter tức giận nói:
“Anh trai anh phải làm chủ cho em, Âu Dương Thụy dám cưới người khác, em nên làm sao đây?”
Jasmine khóc lóc nhìn Peter sau đó thấy tài liệu Peter để trên bàn, cô cầm lên hỏi:
“Anh cũng đang điều tra người phụ nữ này à, chính là cô ta, chính cô ta đã đoạt lấy Âu Dương Thụy, anh nhất định phải giết cô ta.”
Jasmine nhìn Hạ Tịch Nguyệt trong hình ác độc nói.
“Jasmine, em rất yêu Âu Dương Thụy?” Peter nhìn Jasmine hỏi.
“Đó là đương nhiên, người đẹp trai như thế sao không thích, nếu không phải cô ta quyến rũ anh ấy, Thụy sớm là của em. Cho nên anh nhất định phải thay em giết chết cô ta.”
“Jasmine, người này trước mắt không thể giết.”
“Tại sao?”
“Bởi vì muốn Âu Dương Thụy giúp mình một tay giành lấy ghế Quốc vương, người phụ nữ này là mấu chốt. Chỉ cần bắt được cô ta, đến lúc đó Âu Dương Thụy sẽ dễ định đoạt. Đợi sau khi chuyện thành công, chúng ta giết người này cũng không muộn, đến lúc đó anh ngồi lên ngai rồi thì Ám Dạ có là gì chứ?”
Peter tự cho là đúng.
“Được, anh trai phương pháp này không tệ. Nhưng anh phải đồng ý với em đợi đến khi chuyện thành công nhất định phải giết con tiện nhân Hạ Tịch Nguyệt.”
Âu Dương Thụy đưa Hạ Tịch Nguyệt đi dạo nhiều nơi cả một buổi chiều, đưa cô đi tới những nơi nổi tiếng của Luân Đôn. Đến tối hai người tìm một nhà hàng Trung Quốc để ăn tối.
“Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Hạ Tịch Nguyệt hướng về phía Âu Dương Thụy nói. Ăn được một nửa Hạ Tịch Nguyệt đột nhiên cảm thấy bụng không thoải mái.
Hạ Tịch Nguyệt vừa rời đi đã có một người đàn ông ngồi xuống đối diện Âu Dương Thụy, dùng tiếng Trung hỏi:
“Anh là Âu Dương Thụy?”
Âu Dương Thụy nhìn người đàn ông trước mặt lạnh giọng nói: “Anh là vương tử điện hạ Phillip Windsor.”
Âu Dương Thụy xác định nói.
“Vâng, anh rất thông minh, tôi nói tiếng Trung mà anh vẫn có thể nhận ra thân phận của tôi.”
Phillip tán thưởng.
“Anh tìm tôi có chuyện gì không, vợ tôi sắp quay lại tôi không muốn có người quấy rầy tôi dùng cơm.”
Âu Dương Thụy ngạo mạn nói.
“Tôi nghe nói em trai tôi Peter đến tìm anh.”
"Ừ."
Âu Dương Thụy không chút nào giấu giếm mà nói.
“Cậu ta tìm anh có phải muốn giết tôi.”
"Ừ."
“Nói thật, tôi không muốn đối đầu với anh.”
Phillip cho là Âu Dương Thụy đã đồng ý nên trong lòng rất hận, anh ta nghĩ nếu đối đầu với Âu Dương Thụy thì nên trở thành bạn vẫn hơn.
“Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ đối đầu với anh, đây là chuyện gia tộc các người, tôi không muốn tham gia cùng, dù ai thắng thua cũng không liên quan Âu Dương Thụy tôi.”
Lời này của Âu Dương Thụy rất rõ ràng. Mình sẽ không giúp bất cứ người nào lấy được ngôi vua, bao gồm bản thân anh. Nhưng đối với Phillip mà nói, Âu Dương Thụy không giúp ai thì đã giúp anh ta nhiều rồi. Nghe được đáp án mình muốn, Phillip đứng dậy nói:
“Cảm ơn sự trợ giúp của anh, về sau chúng ta sẽ trở thành bạn.”
Phillip nói xong thì rời đi, Âu Dương Thụy nhớ đến Hạ Tịch Nguyệt đi vệ sinh đã lâu rồi vẫn chưa trở lại. Âu Dương Thụy có dự cảm không tốt lập tức xông vào nhà vệ sinh nhưng bên trong không một bóng người.
Quay lại khoảng thời gian trước Hạ Tịch Nguyệt vào nhà vệ sinh, sau đó ra ngoài thì nhìn thấy công chúa Jasmine cô có cảm giác không ổn. Cô dĩ nhiên không ngốc đến nỗi nghĩ là vô tình gặp gỡ. Vừa định chạy trốn thì bị một người phía sau đánh ngất, chưa kịp kêu cứu đã mất đi ý thức.
“Đưa xuống từ cửa sổ đi, bên ngoài khắp nơi đều là thủ hạ của Âu Dương Thụy. Nơi này là lầu một đi xuống tiện nhất.” Jasmine ra lệnh cho một tên áo đen.
“Vâng, công chúa.”
Tên áo đen nghe lời đem Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài từ đường cửa sổ. Từ đó thoát được tai mắt của Âu Dương Thụy.
Thủ hạ đi theo bảo vệ Hạ Tịch Nguyệt vì cô đi vệ sinh nên không thể theo vào cho nên mới tạo cơ hội cho Jasmine. Phát hiện không thấy Hạ Tịch Nguyệt Âu Dương Thụy liền gọi điện cho tm, ra lệnh:
“tm lập tức triệu tập tất cả người của Ám Dạ, phu nhân mất tích, ta nghi bị người khác bắt cóc, trên nhẫn phu nhân có gắn định vị, cậu mau chóng phái người thăm dò vị trí của cô ấy.”
Âu Dương Thụy như sắp nổi điên, cư nhiên lại để bảo bối bị bắt ngay trước mắt mình. Thật ra thì lúc đó không nói chuyện cùng Phillip thì Âu Dương Thụy đã sớm phát hiện ra rồi.
Jasmine dù sao cũng là công chúa cho nên không hề biết trên nhẫn của Hạ Tịch Nguyệt có gắn định vị. Cô ta mang Hạ Tịch Nguyệt đến một nhà kho bỏ hoang.
“Dội nước cho cô ta tỉnh lại.”
Jasmine ra lệnh cho thủ hạ đứng bên cạnh. Hạ Tịch Nguyệt bị dội liền tỉnh lại thấy cả người mình đều bị trói lại, mới nhớ lại đã gặp Jasmine, cô tức giận hỏi cô ta:
“Cô đem tôi tới đây làm gì?”
Nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt hỏi, Jasmine tiến lên phía trước tát Hạ Tịch Nguyệt một cái:
“Hừ, nếu không phải anh trai tôi nói cô còn hữu dụng thì tôi sớm giết cô rồi.”
“Anh cô, anh cô là ai? Các người sao lại bắt tôi?”
Hạ Tịch Nguyệt đang phân tán sự chú ý của Jasmine. Bởi vì cô phát hiện sau tay mình có một cục đá, cô cố gắng dùng nó để cắt đứt sợi dây.
Hạ Tịch Nguyệt không còn mềm yếu như trước kia nữa, gặp chuyện là nghĩ người khác sẽ cứu mình, giờ cô tự cứu lấy mình.
“Anh trai tôi chính là quốc vương tương lai Peter Windsor. Về phần tại sao bắt cóc cô thì muốn cảm tạ cô đã gả cho một người chồng tốt. Vì chồng cô không chịu ra tay giúp chúng tôi đoạt vương vị nên phải nhờ tới cô giúp sức.”
Jasmine là một cô công chúa nhỏ ngu dốt, điển hình là ngực lớn nhưng không có óc, cho nên Hạ Tịch Nguyệt hỏi gì thì cô ta trả lời đó. Hơn nữa cô ta cho rằng Hạ Tịch Nguyệt sẽ chết cho nên không cần giấu diếm, làm cho Hạ Tịch Nguyệt tuyệt vọng chết đi.
“Chồng tôi là một thương nhân bình thường sao có thể giúp đỡ các người?”
Hạ Tịch Nguyệt không hiểu hỏi.
“Ha ha tôi biết ngay Âu Dương Thụy không đem chuyện nói cho cô biết, thì ra cô ở đây thì trong mắt Âu Dương Thụy không quan trọng….Ha ha ha..”
Vừa nghĩ đến Hạ Tịch Nguyệt không quan trọng gì với Âu Dương Thụy thì cô ta hưng phấn vô cùng.
“Cô có ý gì, cái gì mà có chuyện không nói với tôi.”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận hỏi.
“Cô không biết chồng mình là bá chủ hắc đạo – Minh Hoàng. Thủ hạ của anh ta có hàng vạn người, lợi thế trải rộng toàn cầu, chỉ cần một câu nói của anh ta, anh ta muốn ai chết thì người đó phải chết, những thứ này cô có biết không?”
“Cái gì mà bá chủ hắc đạo, cái gì Minh Hoàng, cô cho rằng tôi là đứa bé ba tuổi sao, cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng sao?”
Hạ Tịch Nguyệt phản bác lại, thật ra trong lòng cô rõ Jasmine có nói thật hay không, chỉ là không chấp nhận mà thôi.
“A, biết cô không tin nên tôi cố ý tìm chứng cứ cho cô thấy.”
Jasmine lấy máy tính từ tay thủ hạ mở video ra.
“Người này không xa lạ chứ?”
Jasmine chỉ vào người bên trong video. Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy người nằm trên giường bệnh là Vạn Tử Hồng. Hạ Tịch Nguyệt không tin mở to mắt nghĩ ‘ cảnh sát không phải nói tử hình bà ta sao, đã chết rồi sao lại ở trong bệnh viện?’
Hạ Tịch Nguyệt nghe tiếng rên rỉ khổ sở trong miệng bà ta:
“Van cầu ngươi giết tôi đi, van cầu ngươi,… Tôi thật khó chịu…”
“Có phải tò mò tại sao bà ta còn sống không, bà ta không phải sớm đã chết rồi sao?”
Jasmine cười nói.
“Ha ha ha bởi vì bà ta sát hại cha mẹ cô lảm tổn thương cô cho nên Âu Dương Thụy sao có thể để bà ta chết dễ dàng như vậy. Âu Dương Thụy cho người cắt đứt gân chân của Vạn Tử HỒng, sau đó đánh gãy tay bà ta, trừ khuôn mặt có thể động ra những chỗ khác đều sống đời thực vật.”
Thế nào, cô còn chưa tin sao? Tôi cho cô biết Âu Dương Thụy đối với bà ta vậy là còn nhân từ, muốn biết thủ đoạn trước kia của Âu Dương Thụy, cũng không phải đơn giản như vậy.”
Cô ta muốn cho Hạ Tịch Nguyệt thấy mặc đen tối của Âu Dương Thụy.
Hạ Tịch Nguyệt nhìn bộ dạng khổ sở của Vạn Tử Hồng, không biết lòng vui hay buồn. Vui mừng vì Vạn Tử Hồng đã bị trừng phạt thích đáng nhưng buồn vì Âu Dương Thụy thật sự là hắc bang.
Hạ Tịch Nguyệt đang suy nghĩ thì đột nhiên:
"Phanh ——"
Một tiếng sung vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạ Tịch Nguyệt, cô nhìn thấy trong màn hình một người cầm súng chỉa vào Vạn Tử Hồng, ga giường đã bị máu nhuộm đỏ. Hạ Tịch Nguyệt không hiểu nhìn Jasmine:
“Là bà ta luôn miệng kêu giết bà ta đi, tôi đây chỉ giúp bà ấy thôi không phải sao?”
“Cô….”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận không nói được gì, cô không ngờ cô ta lại ác độc như vậy.
“Ai da, những thứ này đã thấm vào đâu, muốn biết Mạc Kỳ Thiên ở đâu không, tôi đoán chừng cô ta đã bị sói ăn thịt giờ chắc chỉ còn đống xương vụn.”
Còn Quan Hi Triết đã từng tổn thương cô biết kết quả của anh ta không, cái gì mà mất tích, chỉ là gạt người, hiện tại không biết anh ta chết ở đâu rồi.
Còn cổ phần của công ty, cô cho rằng Quan Hi Triết trả lại sao, đó là Âu Dương Thụy cho người đánh cắp từ két sắt ra đó.
Còn bạn tốt của cô Lâm HInh Nhân và Chu Vinh Vinh đều cùng nhau biết mất, hiện tại nên tin Âu Dương Thụy là hắc đạo đi. Tất cả những người làm tổn thương cô đều không có kết quả tốt…Ha ha ha nhìn cách bọn họ bị giết có phải rất độc ác không, nhưng cô so với tôi còn ác hơn, bọn họ đều do cô hại chết.”
Jasmine muốn hủy diệt tất cả những suy nghĩ tốt đẹp của Hạ Tịch Nguyệt về Âu Dương Thụy.
“Đây không phải là thật, không phải là thật, cô lừa tôi, cô lừa tôi…”
Hạ Tịch Nguyệt khóc rống lên, thì ra nhiều người chết vì mình như thế.
“Hừ, tôi không lừa cô, trong lòng cô rõ nhất, tôi biết cảm giác bây giờ của cô, có phải cảm thấy vốn mình tìm được hoàng tử nhưng giờ thì lại thành ác ma có phải không?’
“Cô cút đi, tôi không tin cô nói.”
Hạ Tịch Nguyệt kích động nói.
“Cô xem cô có tư cách gì xứng với Thụy, Thụy là người hoàn mỹ, mà cô chỉ là vật cản đường của anh ấy. Tôi thì không như vậy, tôi là công chúa, thân phận của tôi giúp anh ấy có thêm lợi thế, cô có tư cách gì so với tôi, tại sao cô gả cho Âu Dương Thụy. Tại sao?”
Jasmine gào thét, sau đó cầm súng từ tay thủ hạ chỉa vào đầu Hạ Tịch Nguyệt.
“Phanh….thật đúng là muốn giết cô ngay nếu không phải cô còn hữu dụng thì tôi đã sớm giết cô rồi.”
Tác giả :
Lâm Ái Dĩnh