Bà Xã, Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em!
Quyển 2 - Chương 7: Kết quả của Kim gia
Ăn xong cơm tối đã là hơn chín giờ, Hạ Tịch Nguyệt định ăn cơm xong đi ngủ, nhìn thấy Âu Dương Thụy không có ý muốn đi ra, không khỏi lên tiếng nhắc nhở:
“Em muốn đi ngủ, làm sao anh lại chưa chịu đi ra ngoài?”
Âu Dương Thụy giả bộ ngốc hỏi:
"Anh phải đi đâu?"
"Trở về phòng của anh.”
“Bà xã đây là phòng của chúng ta, chúng mình đã kết hôn rồi mà.”
“Không được, kiên quyết không được, thân thể của em bây giờ không ứng phó nổi với một con sói đã đói bụng nhiều ngày.”
Hạ Tịch Nguyệt kiên quyết nói.
“Bà xã, anh đảm bảo tối nay không làm gì, chỉ đơn thuần là ngủ thôi.”
Âu Dương Thụy nói xong, cũng không đợi Hạ Tịch Nguyệt phản ứng liền lập tức cởi quần áo ra chui vào trong chăn, giống như sợ Hạ Tịch Nguyệt hoài nghi anh có ý đồ bất chính gì cho nên chỉ nằm xuống nhắm mắt lại. Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy như vậy, cảm thấy buồn cười, không nói gì nữa vừa định nằm xuống thì bị một lực mạnh làm thân thể đau đớn ở nơi nào đó.
“A…”
Hạ Tịch Nguyệt kêu đau.
“Vợ à, em đau ở đâu sao?”
Âu Dương Thụy nghe được Hạ Tịch Nguyệt kêu đau khẩn trương hỏi, nói xong kéo chăn qua nhìn chỗ tư mật của Hạ Tịch Nguyệt.
“Anh làm gì thế?”
Hạ Tịch Nguyệt thẹn thùng hỏi. Cô còn chưa có thể hào phóng đến mức để cho anh tùy tiện nhìn nơi đó của mình.
“Anh muốn nhìn một chút rốt cuộc bị thương chỗ nào?” Âu Dương Thụy đau lòng nói.
"Không có việc gì."
Nhìn ánh mắt áy náy của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt không đành lòng trách anh, không thể làm gì khác là làm bộ như không có chuyện gì.
“Thật xin lỗi, bà xã, đều tại anh không biết nặng nhẹ, lần sau sẽ không như thế nữa.”
“Cái gì? Còn có lần sau?” Hạ Tịch Nguyệt lớn tiếng, còn có lần sau thì cái mạng nhỏ của cô sẽ ra sao?
“Không có lần sau.”
Âu Dương Thụy yếu ớt nói.
"Tắt đèn ngủ."
Hạ Tịch Nguyệt không chịu nổi Âu Dương Thụy đang càu nhàu, cô nằm xuống ra lệnh cho Âu Dương Thụy.
"Thật không có chuyện gì sao, bà xã?"
Âu Dương Thụy không yên lòng hỏi. Hạ Tịch Nguyệt không để ý tới Âu Dương Thụy nữa, nhắm mắt đi ngủ, Âu Dương Thụy nhìn cô không để ý tới mình, ở trong lòng thầm nghĩ ‘ngày mai nhất định phải tìm bác sĩ xem kĩ một chút, không may chuyện này kéo dài thì tính phúc của mình từ nay về sau sẽ làm sao?’
Sau đó cũng liền tắt đèn ngủ. Cả đêm hai người yên giấc.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, điện thoại của Âu Dương Thụy đã reo, anh lấy điện thoại lên đi ra ngoài nhận, lạnh lùng nói:
"Chuyện gì?"
Chỉ thấy Đông Phong nói:
"Môn chủ, rạng sáng nay chúng tôi đã bắt được Kim gia ở Tôn HOàng, xin Môn chủ cho chỉ thị chúng tôi nên làm gì?”
“Các người dùng hình trước, tra hỏi xem hắn nói gì, ta lập tức đến.”
Nói xong Âu Dương Thụy liền cúp điện thoại. Trở vào phòng thấy Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngủ say, rón rén tới tủ quần áo cầm lấy một bộ sau đó tới trước mặt Hạ Tịch Nguyệt khẽ hôn lên trán cô một cái. Hạ Tịch Nguyệt cảm giác có gì quấy rầy cô, cho là con ruồi, liền giơ tay lên quơ quơ, sau đó lại chui vào chăn ngủ tiếp, Âu Dương Thụy nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô thật không cam lòng rời khỏi cô một giây phút nào. Trong lòng khó chịu không thôi, cầm quần áo đi đến một phòng khác rửa mặt.
Sau đó chạy xe tới tổng bộ của Ám Dạ, vừa vào địa lao nhìn thấy Kim gia bị trói cột vào trên kệ. Âu Dương Thụy nghe trong không khí có mùi thịt khét, biết nhất định là Đông Phong đã dùng hình rồi, đi tới trước mặt hắn, anh lạnh lùng hỏi:
“Nói, người đàn bà kia là ai?”
Kim gia thấy Âu Dương Thụy , cũng biết anh nhất định là lão đại của bọn người kia, vừa mới bị khí thế của anh hù sợ nhưng sau đó hắn lại suy nghĩ rồi nói:
“Các người biết tôi là ai không, tôi là Kim gia, các người không hỏi một chút xem là ai đứng sau tôi, là Ám Dạ đó, như thế nào đã sợ chưa. Còn không mau cởi trói cho tôi, tôi nói cho các người biết, Minh Hoàng Ám Dạ là anh em kết nghĩa sống chết của tôi đó.”
Kim gia lớn tiếng hô hào, những người trong Ám Dạ đứng ở bên cạnh nghe vậy đều cười to.
"Các ngươi cười cái gì?"
Kim gia không hiều, một người trong đó liền nói:
"Ha ha ha, tao xem mày là cháu của con rùa thì đúng hơn, ngay cả mình bị ai bắt cũng không biết đã khoác lác vô sỉ rồi, mày biết Minh Hoàng, nói không sợ người ta cười sao, tên của Môn chủ của chúng tao xứng để cho mày gọi sao?”
Nói xong liền cho Kim gia một quyền, hắn nghe được lời của một thủ hạ nói không khỏi run rẩy.
“Các người rốt cuộc là ai?”
“Ngay cả chúng tao là ai cũng không biết đã dám nhắc tới tên của Môn chủ, chúng tao chính là người của Ám Dạ. Tao nghĩ mày là một con heo không trách lại mập như vậy, thì ra là heo chuyển kiếp, hahaha.”
Những người anh em đứng kế bên cũng cười theo cho tới bây giờ chưa gặp người nào ngu xuẩn như vậy, ở trước mặt chân nhân lại nói kết bái anh em, cái gọi là múa rìu qua mắt thợ là đây.
Kim gia nghe tới đây trong nháy mắt đã hiểu người đàn ông trước mặt là ai, không trách được trên người anh ta lại toát ra hơi thở từ địa ngục, sợ đến tè ra quần.
Âu Dương Thụy không để ý tới tiếng cười của những thuộc hạ, giọng vẫn lạnh lẽo hỏi lại lần nữa:
“Nói, con đàn bà kia là ai, ta không muốn hỏi lần thứ ba, mày nên biết kiên nhẫn của tao có hạn.”
Thanh âm run rẩy của Kim gia nói:
“Tôi thật sự không biết người phụ nữ kia tên gì, chỉ gặp mặt ở quán rượu hai lần, lên giường hai lần mà thôi, cô ta nói ở công ty có một người phụ nữ đoạt danh tiếng của cô ta, cô ta kêu tôi tìm mấy anh em đi dạy dỗ người kia một chút, tôi thật không biết người phụ nữ kia là người của Môn chủ ngài. Nếu như biết cho tôi 1000 lá gan tôi cũng không dám.”
Trong lòng hắn lại nghĩ ‘ thật đúng là bị con điếm thúi đó hại thảm rồi.’
“Môn chủ, là tên để cho mày kêu sao?”
Người thuộc hạ bên cạnh nói xong cho hắn một quyền.
“Dạ, dạ, là Môn tiên sinh.” Kim gia sợ hãi kêu. “Môn tiên sinh, mày dám đem danh tính của Môn chủ sửa lại sao, muốn tìm cái chết à.”
Thuộc hạ kia nói xong liền đánh tới tấp, lúc này Kim gia kịp phản ứng, gọi cái gì cũng không đúng, tốt nhất là không nói, mới có thể không bị đánh. Người thuộc hạ kia thấy hắn không nói lời nào lại càng thêm tức giận.
“Hỏi mày, mày cũng không biết trả lời, đây là không tôn trọng Môn chủ.”
Hắn lại tiếp tục dạy dỗ Kim gia một trận, Kim gia sợ hãi khóc la, không trả lời hay trả lời đều bị đánh. Âu Dương Thụy nhìn Kim gia không biết người đàn bà kia tên gì nên quay đầu gọi Đông Phong:
“Đem hình của Mạc Kỳ Thiên đưa cho hắn xem.”
Không bao lâu, Đông PHong cầm hình Mạc Kỳ Thiên đi tới trước mặt của Kim gia, hỏi:
“Có phải người phụ nữ này không?”
Kim gia nâng khuôn mặt đầy máu lên nhìn người phụ nữ lập tức đáp:
“Là cô ta, là cô ta, chính là con kĩ nữ này, hóa thành tro tôi cũng nhìn ra.”
Chính cái con điếm thúi này hại mình thảm hại như vậy, hắn làm sao không biết cô ta, nếu không phải cô ta thì hắn vẫn là một tài chủ thật không ngờ bị cô ta hại.
Lúc này điện thoại của Đông Phong reo, hắn ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy một cái, Âu Dương Thụy gật đầu ý bảo hắn nghe điện thoại, sau đó Đông PHong lạnh lùng nói:
"Chuyện gì?"
"Đông Ca, người phụ nữ kia giống như đang muốn chạy trốn.”
Chỉ thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lo lắng của một tên thuộc hạ.
“Cái gì! Lập tức canh chừng cô ta, đừng để cô ta chạy, tôi lập tức đến đó.”
Đông Phong giao phó cho tên thuộc hạ cấp dưới, như vậy đã xác định là Mạc Kỳ Thiên, hắn làm sao để cho cô ta chạy thoát. Âu Dương Thụy nhìn thấy Đông Phong cúp điện thoại, anh hỏi:
“Có chuyện gì?”
Đông Phong lập tức tuân lệnh trả lời:
“Là Mạc Kỳ Thiên, không biết cô ta nghe được từ đâu, muốn chạy trốn, thuộc hạ đã sau người canh chừng cô ta rồi.”
Nghe được lời nói của Đông Phong, Âu Dương Thụy cười một nụ cười tàn ác:
“A, muốn chạy ư, làm thương tới người phụ nữ của ta, cô ta muốn chạy tới đâu đây?”
Âu Dương Thụy thoáng cười, trong nháy mắt không khí ở địa lao rất kinh khủng, trong lòng mọi người đều nghĩ thà tổn thương tới Môn chủ chứ không thể làm hại đến Môn chủ phu nhân nếu không sẽ chết rất thảm.
“Đưa hắn cho Tư Đồ Triệt, để cho cậu ấy chế thuốc cũng tốt, luyện y thuật cũng được, coi như trả cho cậu ta một ân tình.”
Âu Dương Thụy chỉ vào Kim gia, phân phó với thuộc hạ của mình.
Lần Hạ Tịch Nguyệt kết hôn, Âu Dương Thụy tìm y tá thực tập ở bệnh viện tới làm dâu phụ, đem người này cho cậu ấy cũng coi như là trả ân tình cho Tư Đồ Triệt rồi.
“Đi, chúng ta đi xem người đàn bà làm hại bảo bối của ta còn muốn trốn.”
Âu Dương Thụy nói xong sau đó đi ra ngoài, Kim gia không có cầu xin tha thứ mặc dù rất sợ, hắn lăn lộn hơn nửa đời người, biết Âu Dương Thụy là người độc ác tuyệt tình làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho người đã tổn thương người phụ nữ của anh ta. Anh ta nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc, Kim gia chấp nhận bị bọn họ đưa đi.
Nếu như Kim gia biết Tư Đồ Triệt ấy điều chế thuốc biến thái cỡ nào thì hắn tình nguyện cắn lưỡi chết cho xong chứ không chịu sống cuộc sống bị hành hạ thảm hơn chết thế này.
“Em muốn đi ngủ, làm sao anh lại chưa chịu đi ra ngoài?”
Âu Dương Thụy giả bộ ngốc hỏi:
"Anh phải đi đâu?"
"Trở về phòng của anh.”
“Bà xã đây là phòng của chúng ta, chúng mình đã kết hôn rồi mà.”
“Không được, kiên quyết không được, thân thể của em bây giờ không ứng phó nổi với một con sói đã đói bụng nhiều ngày.”
Hạ Tịch Nguyệt kiên quyết nói.
“Bà xã, anh đảm bảo tối nay không làm gì, chỉ đơn thuần là ngủ thôi.”
Âu Dương Thụy nói xong, cũng không đợi Hạ Tịch Nguyệt phản ứng liền lập tức cởi quần áo ra chui vào trong chăn, giống như sợ Hạ Tịch Nguyệt hoài nghi anh có ý đồ bất chính gì cho nên chỉ nằm xuống nhắm mắt lại. Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy như vậy, cảm thấy buồn cười, không nói gì nữa vừa định nằm xuống thì bị một lực mạnh làm thân thể đau đớn ở nơi nào đó.
“A…”
Hạ Tịch Nguyệt kêu đau.
“Vợ à, em đau ở đâu sao?”
Âu Dương Thụy nghe được Hạ Tịch Nguyệt kêu đau khẩn trương hỏi, nói xong kéo chăn qua nhìn chỗ tư mật của Hạ Tịch Nguyệt.
“Anh làm gì thế?”
Hạ Tịch Nguyệt thẹn thùng hỏi. Cô còn chưa có thể hào phóng đến mức để cho anh tùy tiện nhìn nơi đó của mình.
“Anh muốn nhìn một chút rốt cuộc bị thương chỗ nào?” Âu Dương Thụy đau lòng nói.
"Không có việc gì."
Nhìn ánh mắt áy náy của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt không đành lòng trách anh, không thể làm gì khác là làm bộ như không có chuyện gì.
“Thật xin lỗi, bà xã, đều tại anh không biết nặng nhẹ, lần sau sẽ không như thế nữa.”
“Cái gì? Còn có lần sau?” Hạ Tịch Nguyệt lớn tiếng, còn có lần sau thì cái mạng nhỏ của cô sẽ ra sao?
“Không có lần sau.”
Âu Dương Thụy yếu ớt nói.
"Tắt đèn ngủ."
Hạ Tịch Nguyệt không chịu nổi Âu Dương Thụy đang càu nhàu, cô nằm xuống ra lệnh cho Âu Dương Thụy.
"Thật không có chuyện gì sao, bà xã?"
Âu Dương Thụy không yên lòng hỏi. Hạ Tịch Nguyệt không để ý tới Âu Dương Thụy nữa, nhắm mắt đi ngủ, Âu Dương Thụy nhìn cô không để ý tới mình, ở trong lòng thầm nghĩ ‘ngày mai nhất định phải tìm bác sĩ xem kĩ một chút, không may chuyện này kéo dài thì tính phúc của mình từ nay về sau sẽ làm sao?’
Sau đó cũng liền tắt đèn ngủ. Cả đêm hai người yên giấc.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, điện thoại của Âu Dương Thụy đã reo, anh lấy điện thoại lên đi ra ngoài nhận, lạnh lùng nói:
"Chuyện gì?"
Chỉ thấy Đông Phong nói:
"Môn chủ, rạng sáng nay chúng tôi đã bắt được Kim gia ở Tôn HOàng, xin Môn chủ cho chỉ thị chúng tôi nên làm gì?”
“Các người dùng hình trước, tra hỏi xem hắn nói gì, ta lập tức đến.”
Nói xong Âu Dương Thụy liền cúp điện thoại. Trở vào phòng thấy Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngủ say, rón rén tới tủ quần áo cầm lấy một bộ sau đó tới trước mặt Hạ Tịch Nguyệt khẽ hôn lên trán cô một cái. Hạ Tịch Nguyệt cảm giác có gì quấy rầy cô, cho là con ruồi, liền giơ tay lên quơ quơ, sau đó lại chui vào chăn ngủ tiếp, Âu Dương Thụy nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô thật không cam lòng rời khỏi cô một giây phút nào. Trong lòng khó chịu không thôi, cầm quần áo đi đến một phòng khác rửa mặt.
Sau đó chạy xe tới tổng bộ của Ám Dạ, vừa vào địa lao nhìn thấy Kim gia bị trói cột vào trên kệ. Âu Dương Thụy nghe trong không khí có mùi thịt khét, biết nhất định là Đông Phong đã dùng hình rồi, đi tới trước mặt hắn, anh lạnh lùng hỏi:
“Nói, người đàn bà kia là ai?”
Kim gia thấy Âu Dương Thụy , cũng biết anh nhất định là lão đại của bọn người kia, vừa mới bị khí thế của anh hù sợ nhưng sau đó hắn lại suy nghĩ rồi nói:
“Các người biết tôi là ai không, tôi là Kim gia, các người không hỏi một chút xem là ai đứng sau tôi, là Ám Dạ đó, như thế nào đã sợ chưa. Còn không mau cởi trói cho tôi, tôi nói cho các người biết, Minh Hoàng Ám Dạ là anh em kết nghĩa sống chết của tôi đó.”
Kim gia lớn tiếng hô hào, những người trong Ám Dạ đứng ở bên cạnh nghe vậy đều cười to.
"Các ngươi cười cái gì?"
Kim gia không hiều, một người trong đó liền nói:
"Ha ha ha, tao xem mày là cháu của con rùa thì đúng hơn, ngay cả mình bị ai bắt cũng không biết đã khoác lác vô sỉ rồi, mày biết Minh Hoàng, nói không sợ người ta cười sao, tên của Môn chủ của chúng tao xứng để cho mày gọi sao?”
Nói xong liền cho Kim gia một quyền, hắn nghe được lời của một thủ hạ nói không khỏi run rẩy.
“Các người rốt cuộc là ai?”
“Ngay cả chúng tao là ai cũng không biết đã dám nhắc tới tên của Môn chủ, chúng tao chính là người của Ám Dạ. Tao nghĩ mày là một con heo không trách lại mập như vậy, thì ra là heo chuyển kiếp, hahaha.”
Những người anh em đứng kế bên cũng cười theo cho tới bây giờ chưa gặp người nào ngu xuẩn như vậy, ở trước mặt chân nhân lại nói kết bái anh em, cái gọi là múa rìu qua mắt thợ là đây.
Kim gia nghe tới đây trong nháy mắt đã hiểu người đàn ông trước mặt là ai, không trách được trên người anh ta lại toát ra hơi thở từ địa ngục, sợ đến tè ra quần.
Âu Dương Thụy không để ý tới tiếng cười của những thuộc hạ, giọng vẫn lạnh lẽo hỏi lại lần nữa:
“Nói, con đàn bà kia là ai, ta không muốn hỏi lần thứ ba, mày nên biết kiên nhẫn của tao có hạn.”
Thanh âm run rẩy của Kim gia nói:
“Tôi thật sự không biết người phụ nữ kia tên gì, chỉ gặp mặt ở quán rượu hai lần, lên giường hai lần mà thôi, cô ta nói ở công ty có một người phụ nữ đoạt danh tiếng của cô ta, cô ta kêu tôi tìm mấy anh em đi dạy dỗ người kia một chút, tôi thật không biết người phụ nữ kia là người của Môn chủ ngài. Nếu như biết cho tôi 1000 lá gan tôi cũng không dám.”
Trong lòng hắn lại nghĩ ‘ thật đúng là bị con điếm thúi đó hại thảm rồi.’
“Môn chủ, là tên để cho mày kêu sao?”
Người thuộc hạ bên cạnh nói xong cho hắn một quyền.
“Dạ, dạ, là Môn tiên sinh.” Kim gia sợ hãi kêu. “Môn tiên sinh, mày dám đem danh tính của Môn chủ sửa lại sao, muốn tìm cái chết à.”
Thuộc hạ kia nói xong liền đánh tới tấp, lúc này Kim gia kịp phản ứng, gọi cái gì cũng không đúng, tốt nhất là không nói, mới có thể không bị đánh. Người thuộc hạ kia thấy hắn không nói lời nào lại càng thêm tức giận.
“Hỏi mày, mày cũng không biết trả lời, đây là không tôn trọng Môn chủ.”
Hắn lại tiếp tục dạy dỗ Kim gia một trận, Kim gia sợ hãi khóc la, không trả lời hay trả lời đều bị đánh. Âu Dương Thụy nhìn Kim gia không biết người đàn bà kia tên gì nên quay đầu gọi Đông Phong:
“Đem hình của Mạc Kỳ Thiên đưa cho hắn xem.”
Không bao lâu, Đông PHong cầm hình Mạc Kỳ Thiên đi tới trước mặt của Kim gia, hỏi:
“Có phải người phụ nữ này không?”
Kim gia nâng khuôn mặt đầy máu lên nhìn người phụ nữ lập tức đáp:
“Là cô ta, là cô ta, chính là con kĩ nữ này, hóa thành tro tôi cũng nhìn ra.”
Chính cái con điếm thúi này hại mình thảm hại như vậy, hắn làm sao không biết cô ta, nếu không phải cô ta thì hắn vẫn là một tài chủ thật không ngờ bị cô ta hại.
Lúc này điện thoại của Đông Phong reo, hắn ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy một cái, Âu Dương Thụy gật đầu ý bảo hắn nghe điện thoại, sau đó Đông PHong lạnh lùng nói:
"Chuyện gì?"
"Đông Ca, người phụ nữ kia giống như đang muốn chạy trốn.”
Chỉ thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lo lắng của một tên thuộc hạ.
“Cái gì! Lập tức canh chừng cô ta, đừng để cô ta chạy, tôi lập tức đến đó.”
Đông Phong giao phó cho tên thuộc hạ cấp dưới, như vậy đã xác định là Mạc Kỳ Thiên, hắn làm sao để cho cô ta chạy thoát. Âu Dương Thụy nhìn thấy Đông Phong cúp điện thoại, anh hỏi:
“Có chuyện gì?”
Đông Phong lập tức tuân lệnh trả lời:
“Là Mạc Kỳ Thiên, không biết cô ta nghe được từ đâu, muốn chạy trốn, thuộc hạ đã sau người canh chừng cô ta rồi.”
Nghe được lời nói của Đông Phong, Âu Dương Thụy cười một nụ cười tàn ác:
“A, muốn chạy ư, làm thương tới người phụ nữ của ta, cô ta muốn chạy tới đâu đây?”
Âu Dương Thụy thoáng cười, trong nháy mắt không khí ở địa lao rất kinh khủng, trong lòng mọi người đều nghĩ thà tổn thương tới Môn chủ chứ không thể làm hại đến Môn chủ phu nhân nếu không sẽ chết rất thảm.
“Đưa hắn cho Tư Đồ Triệt, để cho cậu ấy chế thuốc cũng tốt, luyện y thuật cũng được, coi như trả cho cậu ta một ân tình.”
Âu Dương Thụy chỉ vào Kim gia, phân phó với thuộc hạ của mình.
Lần Hạ Tịch Nguyệt kết hôn, Âu Dương Thụy tìm y tá thực tập ở bệnh viện tới làm dâu phụ, đem người này cho cậu ấy cũng coi như là trả ân tình cho Tư Đồ Triệt rồi.
“Đi, chúng ta đi xem người đàn bà làm hại bảo bối của ta còn muốn trốn.”
Âu Dương Thụy nói xong sau đó đi ra ngoài, Kim gia không có cầu xin tha thứ mặc dù rất sợ, hắn lăn lộn hơn nửa đời người, biết Âu Dương Thụy là người độc ác tuyệt tình làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho người đã tổn thương người phụ nữ của anh ta. Anh ta nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc, Kim gia chấp nhận bị bọn họ đưa đi.
Nếu như Kim gia biết Tư Đồ Triệt ấy điều chế thuốc biến thái cỡ nào thì hắn tình nguyện cắn lưỡi chết cho xong chứ không chịu sống cuộc sống bị hành hạ thảm hơn chết thế này.
Tác giả :
Lâm Ái Dĩnh