Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Chương 33: Cầu xin anh, cầu xin anh đừng nói nữa!
Editor: Overdose
Không lẽ. . . . . Anh đã nhìn thấy cô lên xe?
Nghĩ vậy, trong lòng cô có thứ gì đó như muốn trào ra ngoài, cô phải nhận cuộc gọi này, nếu không anh sẽ lo lắng.
“Không. . . . . Không dám.”
Mặc dù cằm đau như sắp trật khớp đến nơi, nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt, cô chưa từng nghĩ sẽ chịu thua, nhưng lúc này cô phải che giấu lương tâm nhận lỗi.
Đằng Cận Tư nghiền ngẫm nhìn nét mặt cô thay đổi, hốt hoảng, lo sợ, lo lắng lần lượt hiện ra trên mặt cô, chẳng lẽ cuộc điện thoại này có ý nghĩa đặc biệt với cô? Chẳng lẽ mấy ngày nay cô qua lại thân mật với đàn ông?
Trong lòng chợt dâng lên nỗi khó chịu, sự tàn độc trong mắt càng ngày càng nặng, tay trái thò vào túi quần của cô, lấy điện thoại động ra rất tự nhiên.
Cuộc gọi đến ghi: anh trai.
Căn cứ vào tin tình báo của Nam Cung Thần, người đàn ông mấy ngày nay Lương Chân Chân hay qua lại mật thiết là anh trai Diệp Thành Huân trên danh nghĩa của cô, cũng là vì mẹ của người đàn ông này mà cô không tiếc đi bán thân kiếm tiền!
Mặc dù trong tài liệu không ghi hai anh em họ có biểu hiện gì mập mờ, nhưng dựa vào miêu tả của người theo dõi, hành động của hai người rất thân mật, quan trọng nhất là ánh mắt Lương Chân Chân nhìn Diệp Thành Huân rất tinh tế!
Điều này khiến anh cực kì tức giận!
Lương Chân Chân gấp đến độ muốn giành lại điện thoại, nhưng Đằng Cận Tư làm sao để cô có cơ hội, anh tà ý nhếch mép, giọng nói lạnh buốt đến tận xương tủy, “Thế nào? Thích anh trai à?”
Những lời này giống như lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng Lương Chân Chân, đúng là cô thích anh trai, giống như kẻ ngốc thầm mến anh tám năm, vất vả lắm mới có chút hi vọng, lấy dũng khí đi thổ lộ, nhưng cuối cùng vẫn bị cự tuyệt.
Vết sẹo đó nằm sâu trong lòng cô, giờ phút này lại chảy máu đầm đìa trước mặt người khác, làm sao cô có thể chịu đựng được, hàm răng cô run rẩy, đôi môi mím chặt.
Đằng Cận Tư chậm rãi buông cằm cô ra, vuốt ve gò má mềm mại của cô, âm thanh lạnh lẽo tà mị đến bức người, “Bán thân kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ của cậu ta? Có đáng không? Người ta thích cô à? Không lẽ cô đơn phương?”
Mỗi một chữ như đâm sâu vào vết thương đang rỉ máu trong lòng Lương Chân Chân, cô quay mặt đi mặc cho nước mắt đua nhau tuôn xuống. Qua đêm nay, cô sẽ không bao giờ hồ đồ ngu ngốc như thế nữa, biết rõ là không thể nào mà vẫn ôm hi vọng xa vời, thì ra cảm giác đau đớn khi yêu lại tồi tệ như vậy.
“Sao? Nói trúng chỗ đau của cô rồi à? Đau lòng khóc đến mức đó?” Đầu ngón tay Đằng Cận Tư hơi dùng sức đẩy cô nghiêng mặt qua, mỗi một chữ nói ra giống như đang nghiến răng nghiến lợi.
“Cầu xin anh, cầu xin anh đừng nói nữa!” Lương Chân Chân nghẹn ngào cầu xin, tại sao anh ta lại muốn xát muối lên vết thương lòng của cô? Tại sao anh ta không chịu buông tha cho cô?
Không phải cô cố ý trêu chọc anh, vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?
Nghe cô cầu xin mình, ngay cả một tia vui mừng trong lòng cũng không có, ngược lại Đằng Cận Tư càng thêm phiền muộn, bá đạo tuyên bố quyền sở hữu. “Nhớ kỹ, em là người của tôi, không được tôi cho phép thì không được tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào! Càng không được để cho bất kì người đàn ông nào chạm vào em, biết không? Dùng cái gì chạm vào em, tôi lập tức chặt cái đó.”
Lương Chân Chân bị lời nói tàn nhẫn của anh làm cho sợ tới mức run lẩy bẩy, lúc này cô mới ý thức được mình chọc phải một tên ác ma, mà tên ác ma này còn cố tình đùa bỡn cô, đôi môi cô bất giác run lên.
“Không. . . . . .”
Không lẽ. . . . . Anh đã nhìn thấy cô lên xe?
Nghĩ vậy, trong lòng cô có thứ gì đó như muốn trào ra ngoài, cô phải nhận cuộc gọi này, nếu không anh sẽ lo lắng.
“Không. . . . . Không dám.”
Mặc dù cằm đau như sắp trật khớp đến nơi, nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt, cô chưa từng nghĩ sẽ chịu thua, nhưng lúc này cô phải che giấu lương tâm nhận lỗi.
Đằng Cận Tư nghiền ngẫm nhìn nét mặt cô thay đổi, hốt hoảng, lo sợ, lo lắng lần lượt hiện ra trên mặt cô, chẳng lẽ cuộc điện thoại này có ý nghĩa đặc biệt với cô? Chẳng lẽ mấy ngày nay cô qua lại thân mật với đàn ông?
Trong lòng chợt dâng lên nỗi khó chịu, sự tàn độc trong mắt càng ngày càng nặng, tay trái thò vào túi quần của cô, lấy điện thoại động ra rất tự nhiên.
Cuộc gọi đến ghi: anh trai.
Căn cứ vào tin tình báo của Nam Cung Thần, người đàn ông mấy ngày nay Lương Chân Chân hay qua lại mật thiết là anh trai Diệp Thành Huân trên danh nghĩa của cô, cũng là vì mẹ của người đàn ông này mà cô không tiếc đi bán thân kiếm tiền!
Mặc dù trong tài liệu không ghi hai anh em họ có biểu hiện gì mập mờ, nhưng dựa vào miêu tả của người theo dõi, hành động của hai người rất thân mật, quan trọng nhất là ánh mắt Lương Chân Chân nhìn Diệp Thành Huân rất tinh tế!
Điều này khiến anh cực kì tức giận!
Lương Chân Chân gấp đến độ muốn giành lại điện thoại, nhưng Đằng Cận Tư làm sao để cô có cơ hội, anh tà ý nhếch mép, giọng nói lạnh buốt đến tận xương tủy, “Thế nào? Thích anh trai à?”
Những lời này giống như lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng Lương Chân Chân, đúng là cô thích anh trai, giống như kẻ ngốc thầm mến anh tám năm, vất vả lắm mới có chút hi vọng, lấy dũng khí đi thổ lộ, nhưng cuối cùng vẫn bị cự tuyệt.
Vết sẹo đó nằm sâu trong lòng cô, giờ phút này lại chảy máu đầm đìa trước mặt người khác, làm sao cô có thể chịu đựng được, hàm răng cô run rẩy, đôi môi mím chặt.
Đằng Cận Tư chậm rãi buông cằm cô ra, vuốt ve gò má mềm mại của cô, âm thanh lạnh lẽo tà mị đến bức người, “Bán thân kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ của cậu ta? Có đáng không? Người ta thích cô à? Không lẽ cô đơn phương?”
Mỗi một chữ như đâm sâu vào vết thương đang rỉ máu trong lòng Lương Chân Chân, cô quay mặt đi mặc cho nước mắt đua nhau tuôn xuống. Qua đêm nay, cô sẽ không bao giờ hồ đồ ngu ngốc như thế nữa, biết rõ là không thể nào mà vẫn ôm hi vọng xa vời, thì ra cảm giác đau đớn khi yêu lại tồi tệ như vậy.
“Sao? Nói trúng chỗ đau của cô rồi à? Đau lòng khóc đến mức đó?” Đầu ngón tay Đằng Cận Tư hơi dùng sức đẩy cô nghiêng mặt qua, mỗi một chữ nói ra giống như đang nghiến răng nghiến lợi.
“Cầu xin anh, cầu xin anh đừng nói nữa!” Lương Chân Chân nghẹn ngào cầu xin, tại sao anh ta lại muốn xát muối lên vết thương lòng của cô? Tại sao anh ta không chịu buông tha cho cô?
Không phải cô cố ý trêu chọc anh, vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?
Nghe cô cầu xin mình, ngay cả một tia vui mừng trong lòng cũng không có, ngược lại Đằng Cận Tư càng thêm phiền muộn, bá đạo tuyên bố quyền sở hữu. “Nhớ kỹ, em là người của tôi, không được tôi cho phép thì không được tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào! Càng không được để cho bất kì người đàn ông nào chạm vào em, biết không? Dùng cái gì chạm vào em, tôi lập tức chặt cái đó.”
Lương Chân Chân bị lời nói tàn nhẫn của anh làm cho sợ tới mức run lẩy bẩy, lúc này cô mới ý thức được mình chọc phải một tên ác ma, mà tên ác ma này còn cố tình đùa bỡn cô, đôi môi cô bất giác run lên.
“Không. . . . . .”
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu