Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Chương 228: Ưmh. . . . . . Thả. . . . . . Tôi ra
Đứng ở trước cửa đài truyền hình, Lương Chân Chân rất là cảm khái, ngày hôm trước lúc nhận được điện thoại gọi cô đến phỏng vấn, cô còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng đã bị quét xuống rồi, nhưng người phụ trách bên kia nói vừa đúng lúc còn thiếu một người cuối cùng, sau khi suy nghĩ trình độ học vấn của các thí sính, liền để lại cho cô.
Đáng được ăn mừng chính là cô đã phỏng vấn thành công, thời gian thử việc là ba tháng, kì thực tập kỳ này cô cần phải làm từ trợ lý phóng viên lên, những người lãnh đạo sẽ nhìn biểu hiện của cô trong ba tháng này, nếu như biểu hiện tốt thì có thể chuyển lên làm nhân viên chính thức, cô hi vọng mình có thể làm công việc người chủ trì kênh truyền hình mà cô yêu thích; biểu hiện không tốt chỉ có thể rời đi.
Cô hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, Lương Chân Chân, cố gắng lên!
Còn có một cô gái khác cùng làm thủ tục nhận chức với cô, năm nay mới vừa lên đại học năm 3 đã ra ngoài thực tập, bởi vì tuổi tác tương tự, rất nhanh hai người đã quen thuộc.
"Xin chào, tôi tên là Lâm Tịnh, đến từ thành phố L, là trợ lý phóng viên mới tới, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp!" Cô gái mặc chiếc áo đầm vải chiffon màu xanh nhạt với nụ cười rực rỡ làm cho người khác cảm thấy phấn chấn tinh thần.
"Tôi tên là Lương Chân Chân, rất hân hạnh được biết cô." Lương Chân Chân nở lại một nụ cười tươi với cô ấy, cô rất có cảm tình với cô gái tên Lâm Tịnh này.
Buổi trưa lúc hai người ăn cơm chung ở phòng ăn, Lâm Tịnh nhỏ giọng nói cho cô biết, "Nói cho cô biết, những người đàn ông chủ trì ở đài chúng ta đều rất đẹp trai, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, trong đó nam trưởng ban kênh tin tức là đàn anh của tôi đấy! Cho nên tôi tới chỗ này, cũng bởi vì anh ấy." Lúc nói câu này, trong mắt cô ấy lộ ra tình cảm của một cô gái nhỏ.
Trong lòng Lương Chân Chân thở dài một cái, yêu đơn phương thường làm cho người khác phiền muộn, nhưng cô gái này lại ôm lấy nhiệt huyết và lòng tin mãnh liệt về tương lai, sự hoạt bát và tinh thần phấn chấn của cô như có thể lây sang bên cạnh người.
"Thích thì dũng cảm theo đuổi, người ta thường nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng lụa mỏng, cố gắng lên!" Lương Chân Chân cười híp mắt cong môi.
"Ừ, cám ơn..., bây giờ mục tiêu quan trọng của tôi chính là theo đuổi anh ấy." Lâm Tịnh cười đến ngọt ngào, đột nhiên khóe mắt liếc thấy cái gì, vội ngượng ngùng cúi đầu, giận dữ gẩy thìa.
Lương Chân Chân hiếu kỳ quay đầu nhìn, ở cửa có một nam một nữ sóng vai đi tới, bưng khay của mình, nói cười ríu rít, nam đẹp trai tuấn lãng, nữ xinh đẹp quyến rũ, có thể nói một đôi bích nhân ( xứng đôi ), nhìn lại cô bé đối diện một cái, đột nhiên cô nghĩ đến mình, cũng đã từng ngây ngốc thầm mến anh trai như vậy, cho dù biết lòng anh có người khác, vẫn không hề chùn bước bỏ ra một tấm chân tình, cuối cùng, trừ đau lòng vẫn là đau lòng. . . . . .
Cho nên, cô thật sự không muốn nhìn thấy một cô gái hoạt bát đáng yêu như Lâm Tịnh bị thương tổn, nhưng bản thân lại không có bất kì lập trường, hay tư cách để nói gì.
"Có phải cảm thấy tôi rất ngu hay không." Yên lặng một lúc lâu Lâm Tịnh đột nhiên mở miệng.
"Hả. . . . . . Sao có thể vậy được? Mỗi người chúng ta đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, có điều. . . . . . Nếu như biết rõ là không thể nào, vẫn cố chấp sẽ chỉ làm mình khổ sở mà thôi." Khóe môi của Lương Chân Chân khẽ nâng lên, gương mặt lạnh nhạt.
Lâm Tịnh rất nghiêm túc nhìn cô chằm chằm mấy giây, "Tôi cảm thấy cô là một người có chuyện xưa."
"Xì!" Lương Chân Chân không nhịn được bật cười, tư thái ưu nhã vén lại tóc bị rơi xuống, "Tôi cũng từng thầm mến một người đàn ông."
"Sau đó thì sao? Hai người?" Trong đôi mắt to của Lâm Tịnh lộ ra sự hứng thú.
"Không có sau đó." Giọng nói của Lương Chân Chân bình thản không gợn sóng, có một số việc đã qua cô cũng không muốn nhắc lại, huống chi anh còn tổn thương mình như vậy, cho dù không phải cố ý, nhưng anh cũng không thoát khỏi liên quan, hôm nay nhớ lại tình cảm thầm mến ngây thơ kia, thật là vô cùng châm chọc.
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý." Lâm Tịnh hơi ngượng ngùng gãi đầu, ở trong suy nghĩ của cô, phản ứng của Lương Chân Chân không có gì hơn hai loại tình huống: một, đối tượng cô thầm mến không thích cô, thích người khác rồi, hai, đối tượng cô thầm mến đã vắng mặt trên đời này rồi. Vì vậy cho dù là loại nào, cũng đã nhắc đến chuyện cũ đau lòng của người ta.
"Không có sao." Lương Chân Chân cười cười, có điều khẽ liếc mắt nhìn sang hướng khác "Vậy còn cô? Cô vẫn cố chấp hay dũng cảm bước về phía trước?"
Lâm Tịnh nhìn hai người kia một cái, trong mắt thoáng qua vẻ kiên định "Tôi sẽ không bỏ qua, chỉ cần một ngày anh ấy chưa kết hôn, tôi vẫn còn hy vọng, hơn nữa bọn họ cũng không có công khai thừa nhận là người yêu."
Lương Chân Chân bị lay động bởi quyết tâm của cô ấy, suy nghĩ của Lâm Tịnh cũng không sai, nam chưa cưới nữ chưa gả, ai có thể nói trước được tương lai? Dù là kết hôn thề non hẹn biển cũng có thể thay lòng, huống chi là tình huống như thế?
Vừa đi làm có rất ít công việc, đơn giản làm vài việc vặt hoặc làm quen với một ít chế độ công nhân cùng điều lệ thưởng phạt của đài, làm việc chung với các đồng nghiệp, mấy ngày trôi qua, cô đã quen biết thêm hai đồng nghiệp mới, một là phóng viên kệnh tin tức giải trí Hoắc Đình Hương, đến sớm hơn cô năm tháng, tính tình ngay thẳng, là "Bà tám" được trong đài công nhận, chuyện gì mới mẻ cũng không chạy khỏi hoả nhãn kim tinh của cô ấy; còn có nam phóng viên Bùi Thụ An cùng kênh với các cô, chức vụ cao hơn các cô, là người vô cùng nhiệt tình, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Đồng thời cô còn biết, học trưởng mà Lâm Tịnh thầm mến là Tống Tử Quân – nam trưởng ban kênh tin tức, có quan hệ mập mờ với hắn là Trình Hiểu Nhàn - nữ trưởng ban kênh văn nghệ tổng hợp, hai người là một đôi tuấn nam tịnh nữ mà cả đài công nhận, sao Lâm Tịnh có thể nhúng tay vào?
Haizzz. . . . . . Chuyện tình cảm thường làm cho người ta nhức đầu nhất, Lương Chân Chân lo cho mình còn chưa xong, hoàn toàn không có sức đi quan tâm người khác. Mỗi ngày tan làm cô đều đến bệnh viện thăm Quan Hạo Lê và bạn tốt Giai Ny một chút, có một lần gõ cửa đi vào cô nhìn thấy gương mặt Giai Ny đỏ bừng đang gọt trái cây, mà người nào đó nằm ở trên giường lại là gương mặt vừa lòng thỏa mãn, lấy kinh nghiệm từng trải cho cô biết: hai người này vừa làm ra chuyện cấm trẻ nhỏ.
Ngày thứ năm đi làm, cô đi theo mấy vị tiền bối chạy đến hiện trường lấy tin tức, cơ bản đã học được một số quy trình, cũng học được một chút kiến thức thực tế, làm cho cô cảm thấy rất có thu hoạch, sau khi xong việc mọi người lục đục tan việc, nhớ tới Giai Ny nói với cô muốn ăn bánh ngọt Tô Ký, liền chuẩn bị bắt xe tới mua.
Không bắt được xe taxi, ngược lại bắt tới một chiếc Cayenne màu đen xa hoa, không cần nhìn bảng số xe cô cũng biết đây là xe của ai, đây chính là chiếc xe sang trọng có một không hai trên thế giới, là xe mà Đằng thiếu gia chuyên dụng.
"Lên xe." Cửa sổ xe quay xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Lương Chân Chân rất muốn nói, "Cám ơn, không cần, tôi có thể tự thuê xe." Nhưng cô hiểu nói ra cũng vô ích, Đằng Cận Tư chắc chắn sẽ không để cho mình vứt bỏ anh đi, không chừng sẽ làm ra hành động gì, mà ở trước cửa Đài Truyền Hình, cô không thể quá mức nổi bật, dù sao mình cũng từng có tiền án, ầm ĩ sẽ làm chuyện cũ hiện ra ở trong đầu của mọi người lần nữa, như vậy mất nhiều hơn được, cho nên, cô chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.
"Đi làm ở đây đã quen chưa?" Đằng Cận Tư hỏi một câu rất tùy ý.
"Cũng được, đến cửa hàng bánh ngọt Tô Ký trước." Lương Chân Chân nghĩ thầm: chỉ cần là chỗ không có anh đều tốt, làm cho tôi cảm thấy mình đã thật sự thoát khỏi anh, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.
"Sau này, mỗi ngày anh tới đón em đi làm."
"Không được!" Lương Chân Chân không chút suy nghĩ đã từ chối, ngày ngày đón cô đi làm? Giỡn cái gì vậy? Nếu như bị đồng nghiệp trong đài nhìn thấy, nhất định sẽ bị nghiêm hình bức cung, nhất là bà tám nhiều chuyện Hoắc Đình Hương, chuyện gì qua miệng cô ta đều bị nói quá lên, hơn nữa sau khi trải qua lời của cô ấy, nhất định mọi người sẽ biết hết.
Vẻ mặt của Đằng Cận Tư hơi âm u, kể từ sau đêm đó, nai con lại bắt đầu hờ hững với anh, làm cho anh rất buồn phiền, những ngày qua trên căn bản hai người cũng chỉ gặp mặt ở trong phòng bệnh của Lê tử, cũng không có cơ hội để nói chuyện, hôm nay anh thừa dịp mình rảnh liền vội vàng tới đón cô tan việc, còn tưởng rằng sau này mỗi ngày đều như vậy, ai ngờ không chỉ không chiếm được trái tim của giai nhân, mà còn bị từ chối, trong lòng thất vọng buồn bã.
"Chuyện anh đã quyết định không ai có thể thay đổi." Anh hơi tức giận nói.
"Anh. . . . . . Tôi có quyền từ chối! Anh cũng không phải là gì của tôi!" Lương Chân Chân rất không hài lòng với giọng điệu ép buộc của anh, tại sao mỗi ngày anh phải tới đón cô đi làm? Từ ba năm trước đây hai người cũng đã hoàn toàn bye bye! Sao anh làm như không có việc gì? Giống như chuyện ba năm trước đây chưa từng xảy ra vậy?
Những lời này thành công khiến Đằng Cận Tư nghẹn họng, không biết vì sao, anh chỉ cảm thấy cực kỳ chói tai, trong nháy mắt, sắc mặt đen thui, dứt khoát dừng xe, nghiêng người sang nhìn Lương Chân Chân, muốn nhìn ra gì đó từ trong ánh mắt của cô, nhưng anh thất vọng.
Bởi vì trên đường lớn, rất nhanh phía sau đã truyền đến tiếng kèn không vui, từng tiếng từng tiếng đánh vào lòng người, Lương Chân Chân vừa mới chuẩn bị mở miệng kêu anh lái xe, kết quả ——
Miệng bị chặn lại, "Ưmh. . . . . . Thả. . . . . . Tôi ra. . . . . ." Giọng nói của cô đứt quãng, cái ót bị bàn tay anh giam cầm không thể nhúc nhích, giữa răng môi đều là mùi vị của anh, đè lên làm cô không thể hô hấp.
Đáng được ăn mừng chính là cô đã phỏng vấn thành công, thời gian thử việc là ba tháng, kì thực tập kỳ này cô cần phải làm từ trợ lý phóng viên lên, những người lãnh đạo sẽ nhìn biểu hiện của cô trong ba tháng này, nếu như biểu hiện tốt thì có thể chuyển lên làm nhân viên chính thức, cô hi vọng mình có thể làm công việc người chủ trì kênh truyền hình mà cô yêu thích; biểu hiện không tốt chỉ có thể rời đi.
Cô hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, Lương Chân Chân, cố gắng lên!
Còn có một cô gái khác cùng làm thủ tục nhận chức với cô, năm nay mới vừa lên đại học năm 3 đã ra ngoài thực tập, bởi vì tuổi tác tương tự, rất nhanh hai người đã quen thuộc.
"Xin chào, tôi tên là Lâm Tịnh, đến từ thành phố L, là trợ lý phóng viên mới tới, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp!" Cô gái mặc chiếc áo đầm vải chiffon màu xanh nhạt với nụ cười rực rỡ làm cho người khác cảm thấy phấn chấn tinh thần.
"Tôi tên là Lương Chân Chân, rất hân hạnh được biết cô." Lương Chân Chân nở lại một nụ cười tươi với cô ấy, cô rất có cảm tình với cô gái tên Lâm Tịnh này.
Buổi trưa lúc hai người ăn cơm chung ở phòng ăn, Lâm Tịnh nhỏ giọng nói cho cô biết, "Nói cho cô biết, những người đàn ông chủ trì ở đài chúng ta đều rất đẹp trai, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, trong đó nam trưởng ban kênh tin tức là đàn anh của tôi đấy! Cho nên tôi tới chỗ này, cũng bởi vì anh ấy." Lúc nói câu này, trong mắt cô ấy lộ ra tình cảm của một cô gái nhỏ.
Trong lòng Lương Chân Chân thở dài một cái, yêu đơn phương thường làm cho người khác phiền muộn, nhưng cô gái này lại ôm lấy nhiệt huyết và lòng tin mãnh liệt về tương lai, sự hoạt bát và tinh thần phấn chấn của cô như có thể lây sang bên cạnh người.
"Thích thì dũng cảm theo đuổi, người ta thường nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng lụa mỏng, cố gắng lên!" Lương Chân Chân cười híp mắt cong môi.
"Ừ, cám ơn..., bây giờ mục tiêu quan trọng của tôi chính là theo đuổi anh ấy." Lâm Tịnh cười đến ngọt ngào, đột nhiên khóe mắt liếc thấy cái gì, vội ngượng ngùng cúi đầu, giận dữ gẩy thìa.
Lương Chân Chân hiếu kỳ quay đầu nhìn, ở cửa có một nam một nữ sóng vai đi tới, bưng khay của mình, nói cười ríu rít, nam đẹp trai tuấn lãng, nữ xinh đẹp quyến rũ, có thể nói một đôi bích nhân ( xứng đôi ), nhìn lại cô bé đối diện một cái, đột nhiên cô nghĩ đến mình, cũng đã từng ngây ngốc thầm mến anh trai như vậy, cho dù biết lòng anh có người khác, vẫn không hề chùn bước bỏ ra một tấm chân tình, cuối cùng, trừ đau lòng vẫn là đau lòng. . . . . .
Cho nên, cô thật sự không muốn nhìn thấy một cô gái hoạt bát đáng yêu như Lâm Tịnh bị thương tổn, nhưng bản thân lại không có bất kì lập trường, hay tư cách để nói gì.
"Có phải cảm thấy tôi rất ngu hay không." Yên lặng một lúc lâu Lâm Tịnh đột nhiên mở miệng.
"Hả. . . . . . Sao có thể vậy được? Mỗi người chúng ta đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, có điều. . . . . . Nếu như biết rõ là không thể nào, vẫn cố chấp sẽ chỉ làm mình khổ sở mà thôi." Khóe môi của Lương Chân Chân khẽ nâng lên, gương mặt lạnh nhạt.
Lâm Tịnh rất nghiêm túc nhìn cô chằm chằm mấy giây, "Tôi cảm thấy cô là một người có chuyện xưa."
"Xì!" Lương Chân Chân không nhịn được bật cười, tư thái ưu nhã vén lại tóc bị rơi xuống, "Tôi cũng từng thầm mến một người đàn ông."
"Sau đó thì sao? Hai người?" Trong đôi mắt to của Lâm Tịnh lộ ra sự hứng thú.
"Không có sau đó." Giọng nói của Lương Chân Chân bình thản không gợn sóng, có một số việc đã qua cô cũng không muốn nhắc lại, huống chi anh còn tổn thương mình như vậy, cho dù không phải cố ý, nhưng anh cũng không thoát khỏi liên quan, hôm nay nhớ lại tình cảm thầm mến ngây thơ kia, thật là vô cùng châm chọc.
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý." Lâm Tịnh hơi ngượng ngùng gãi đầu, ở trong suy nghĩ của cô, phản ứng của Lương Chân Chân không có gì hơn hai loại tình huống: một, đối tượng cô thầm mến không thích cô, thích người khác rồi, hai, đối tượng cô thầm mến đã vắng mặt trên đời này rồi. Vì vậy cho dù là loại nào, cũng đã nhắc đến chuyện cũ đau lòng của người ta.
"Không có sao." Lương Chân Chân cười cười, có điều khẽ liếc mắt nhìn sang hướng khác "Vậy còn cô? Cô vẫn cố chấp hay dũng cảm bước về phía trước?"
Lâm Tịnh nhìn hai người kia một cái, trong mắt thoáng qua vẻ kiên định "Tôi sẽ không bỏ qua, chỉ cần một ngày anh ấy chưa kết hôn, tôi vẫn còn hy vọng, hơn nữa bọn họ cũng không có công khai thừa nhận là người yêu."
Lương Chân Chân bị lay động bởi quyết tâm của cô ấy, suy nghĩ của Lâm Tịnh cũng không sai, nam chưa cưới nữ chưa gả, ai có thể nói trước được tương lai? Dù là kết hôn thề non hẹn biển cũng có thể thay lòng, huống chi là tình huống như thế?
Vừa đi làm có rất ít công việc, đơn giản làm vài việc vặt hoặc làm quen với một ít chế độ công nhân cùng điều lệ thưởng phạt của đài, làm việc chung với các đồng nghiệp, mấy ngày trôi qua, cô đã quen biết thêm hai đồng nghiệp mới, một là phóng viên kệnh tin tức giải trí Hoắc Đình Hương, đến sớm hơn cô năm tháng, tính tình ngay thẳng, là "Bà tám" được trong đài công nhận, chuyện gì mới mẻ cũng không chạy khỏi hoả nhãn kim tinh của cô ấy; còn có nam phóng viên Bùi Thụ An cùng kênh với các cô, chức vụ cao hơn các cô, là người vô cùng nhiệt tình, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Đồng thời cô còn biết, học trưởng mà Lâm Tịnh thầm mến là Tống Tử Quân – nam trưởng ban kênh tin tức, có quan hệ mập mờ với hắn là Trình Hiểu Nhàn - nữ trưởng ban kênh văn nghệ tổng hợp, hai người là một đôi tuấn nam tịnh nữ mà cả đài công nhận, sao Lâm Tịnh có thể nhúng tay vào?
Haizzz. . . . . . Chuyện tình cảm thường làm cho người ta nhức đầu nhất, Lương Chân Chân lo cho mình còn chưa xong, hoàn toàn không có sức đi quan tâm người khác. Mỗi ngày tan làm cô đều đến bệnh viện thăm Quan Hạo Lê và bạn tốt Giai Ny một chút, có một lần gõ cửa đi vào cô nhìn thấy gương mặt Giai Ny đỏ bừng đang gọt trái cây, mà người nào đó nằm ở trên giường lại là gương mặt vừa lòng thỏa mãn, lấy kinh nghiệm từng trải cho cô biết: hai người này vừa làm ra chuyện cấm trẻ nhỏ.
Ngày thứ năm đi làm, cô đi theo mấy vị tiền bối chạy đến hiện trường lấy tin tức, cơ bản đã học được một số quy trình, cũng học được một chút kiến thức thực tế, làm cho cô cảm thấy rất có thu hoạch, sau khi xong việc mọi người lục đục tan việc, nhớ tới Giai Ny nói với cô muốn ăn bánh ngọt Tô Ký, liền chuẩn bị bắt xe tới mua.
Không bắt được xe taxi, ngược lại bắt tới một chiếc Cayenne màu đen xa hoa, không cần nhìn bảng số xe cô cũng biết đây là xe của ai, đây chính là chiếc xe sang trọng có một không hai trên thế giới, là xe mà Đằng thiếu gia chuyên dụng.
"Lên xe." Cửa sổ xe quay xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Lương Chân Chân rất muốn nói, "Cám ơn, không cần, tôi có thể tự thuê xe." Nhưng cô hiểu nói ra cũng vô ích, Đằng Cận Tư chắc chắn sẽ không để cho mình vứt bỏ anh đi, không chừng sẽ làm ra hành động gì, mà ở trước cửa Đài Truyền Hình, cô không thể quá mức nổi bật, dù sao mình cũng từng có tiền án, ầm ĩ sẽ làm chuyện cũ hiện ra ở trong đầu của mọi người lần nữa, như vậy mất nhiều hơn được, cho nên, cô chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.
"Đi làm ở đây đã quen chưa?" Đằng Cận Tư hỏi một câu rất tùy ý.
"Cũng được, đến cửa hàng bánh ngọt Tô Ký trước." Lương Chân Chân nghĩ thầm: chỉ cần là chỗ không có anh đều tốt, làm cho tôi cảm thấy mình đã thật sự thoát khỏi anh, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.
"Sau này, mỗi ngày anh tới đón em đi làm."
"Không được!" Lương Chân Chân không chút suy nghĩ đã từ chối, ngày ngày đón cô đi làm? Giỡn cái gì vậy? Nếu như bị đồng nghiệp trong đài nhìn thấy, nhất định sẽ bị nghiêm hình bức cung, nhất là bà tám nhiều chuyện Hoắc Đình Hương, chuyện gì qua miệng cô ta đều bị nói quá lên, hơn nữa sau khi trải qua lời của cô ấy, nhất định mọi người sẽ biết hết.
Vẻ mặt của Đằng Cận Tư hơi âm u, kể từ sau đêm đó, nai con lại bắt đầu hờ hững với anh, làm cho anh rất buồn phiền, những ngày qua trên căn bản hai người cũng chỉ gặp mặt ở trong phòng bệnh của Lê tử, cũng không có cơ hội để nói chuyện, hôm nay anh thừa dịp mình rảnh liền vội vàng tới đón cô tan việc, còn tưởng rằng sau này mỗi ngày đều như vậy, ai ngờ không chỉ không chiếm được trái tim của giai nhân, mà còn bị từ chối, trong lòng thất vọng buồn bã.
"Chuyện anh đã quyết định không ai có thể thay đổi." Anh hơi tức giận nói.
"Anh. . . . . . Tôi có quyền từ chối! Anh cũng không phải là gì của tôi!" Lương Chân Chân rất không hài lòng với giọng điệu ép buộc của anh, tại sao mỗi ngày anh phải tới đón cô đi làm? Từ ba năm trước đây hai người cũng đã hoàn toàn bye bye! Sao anh làm như không có việc gì? Giống như chuyện ba năm trước đây chưa từng xảy ra vậy?
Những lời này thành công khiến Đằng Cận Tư nghẹn họng, không biết vì sao, anh chỉ cảm thấy cực kỳ chói tai, trong nháy mắt, sắc mặt đen thui, dứt khoát dừng xe, nghiêng người sang nhìn Lương Chân Chân, muốn nhìn ra gì đó từ trong ánh mắt của cô, nhưng anh thất vọng.
Bởi vì trên đường lớn, rất nhanh phía sau đã truyền đến tiếng kèn không vui, từng tiếng từng tiếng đánh vào lòng người, Lương Chân Chân vừa mới chuẩn bị mở miệng kêu anh lái xe, kết quả ——
Miệng bị chặn lại, "Ưmh. . . . . . Thả. . . . . . Tôi ra. . . . . ." Giọng nói của cô đứt quãng, cái ót bị bàn tay anh giam cầm không thể nhúc nhích, giữa răng môi đều là mùi vị của anh, đè lên làm cô không thể hô hấp.
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu