Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Chương 154: Trừng phạt tàn khốc
Nhìn bóng lưng Đằng Cận Tư đi ra, trong lòng Lương Chân Chân cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, cứ có cảm giác bây giờ mình rất đáng ghét, một lát tâm tình ấm áp, một lát tâm tình tro bụi, tựa như thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thường, không rõ ràng, cô biết đây hết thảy đều là do mình sinh ra tình cảm khác thường với ác ma.
Haizz. . . . . . Tình yêu là một trò chơi đau đầu, tại sao ác ma lại tốt với cô như vậy? Nếu vẫn giống như lúc trước, nói không chừng mình sẽ ghét anh, chán ghét anh, căn bản cũng sẽ không bị những thứ tình cảm phức tạp này làm cho mình như tiểu oán phụ, cả ngày phiền muộn đau thương, loại cảm giác này thật không tốt. ╮(╯▽╰)╭
Cô đứng dậy đi lên lầu, sau khi tắm xong nằm ở trên giường xem TV một hồi, phát hiện đổi đi đổi lại đều là những bộ phim tình cảm và cung đấu rối rắm cẩu huyết, làm tâm tình cô càng thêm buồn bực, dứt khoát tắt rồi đi ngủ.
Trương Ái Linh từng nói qua: hoa hướng dương nói cho tôi biết, chỉ cần cố gắng vươn lên đối mặt với ánh mặt trời, mỗi ngày sẽ trở nên thoải mái mà tốt đẹp.
Trước kia, cô cũng vẫn cho là như vậy, nhưng sự thật chứng minh, căn bản không phải là như vậy, ngay cả khi cô cố gắng vươn lên trong cuộc sống, ngày vẫn không cách nào trở nên thoải mái mà tốt đẹp.
Cuộc sống của cô, nhất định là phức tạp và nhấp nhô.
Nằm ở trên giường, cô lăn qua lộn lại suy nghĩ thật nhiều chuyện lúc trước, mê man liền ngủ mất rồi, mà ác ma —— vẫn chưa về.
*****
Trong phòng Vip "Hoàng cung" xa hoa nhất của "Hoàng Triều Thịnh Yến", ba người đàn ông với ba phong cách khác nhau đang ngồi, nhất là người đàn ông mặc áo sơ mi đen ở giữa, cả người tản ra một loại khí phách vương giả không gì sánh kịp, khí thế cường đại đè ép hai người kia xuống.
Không cần đoán cũng biết rõ anh ta là Đằng Cận Tư, hai người còn lại là Nam Cung Thần và Quan Hạo Lê.
Ra khỏi nhà anh liền chạy xe trực tiếp tới nơi này, nghe Nam Cung kể lại chuyện đã xảy ra, mà giờ khắc này anh đang xem đoạn băng ghi hình Nam Cung Thần đưa, trong màn hình anh bị Lê tử lôi kéo đi về phía sàn nhảy lớn, mà Phương Y Nhu đúng lúc núp ở phía sau bức tường, ánh mắt ác độc lấy điện thoại di động ra chụp hai người bọn họ.
"KAO ( một câu chửi thề )! Xâm phạm quyền riêng tư của ông đây! Con đàn bà ác độc này! Lần trước gặp cô ta ở quán bar nên đánh cô ta cho rồi, không ngờ lòng dạ ác độc như vậy! Thật không biết lúc nhỏ cô ta ăn cái gì mà lớn lên, lòng dạ thật đen tối." Quan Hạo Lê lười biếng nghiêng người dựa vào trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo đặt trên bàn, trong miệng tức giận mắng.
"Lần trước ở quán bar? Sao tôi không có ấn tượng nào hết?" Đằng Cận Tư ngạc nhiên hỏi.
Nam Cung Thần và Quan Hạo Lê đồng thời im lặng: anh có ấn tượng mới lạ, say thành như vậy chỉ sợ đưa anh đi bán anh cũng không biết.
"Lại nói này, A Tư cậu thật đúng là phải cảm ơn tôi và Nam Cung, đêm đó nếu không có hai người bọn tôi đưa cậu về, anh đã sớm không giữ được thân thể rồi." Quan Hạo Lê ngửa đầu uống một hớp rượu đỏ, cười đến ranh mãnh.
"Có ý gì?" Đằng Cận Tư ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ một cái.
Quan Hạo Lê hớn hở thêm mắm thêm muối miêu tả tình cảnh đêm đó một lần, ví dụ như: Phương Y Nhu không biết xấu hổ nhào lên muốn ôm chặt Đằng Cận Tư đang say rượu, kết quả bị anh và Nam Cung ngăn cản đi về; Phương Y Nhu thấy hành động thất bại liền chọn lựa thế tấn công bằng nước mắt, khóc đến vô cùng thê thảm, nói chỉ muốn cùng giường chung gối với anh một đêm, cho dù chết cũng đáng giá. . . . . .
Đằng Cận Tư nghe xong lông mày nhíu lại, hoàn toàn không dám tin tưởng những lời nói này của Lê tử là thật, ánh mắt liếc về hướng Nam Cung Thần, hi vọng cậu ta có thể nói thật với bản thân, nào đoán được cậu ta bày ra một bộ dáng đây vốn là sự thật, trong lòng không khỏi dâng lên một ngọn lửa!
Phương Y Nhu đáng chết! Lại dám mơ tưởng tới anh! Anh còn nhớ rõ mình đã từng vì để chứng minh không phải nai con thì không thể mà đã muốn nếm thử với cô ta, cuối cùng vẫn là thất bại. Lúc ấy, anh tức giận ném Phương Y Nhu xuống giường rồi đuổi đi, từ đó về sau không liếc qua cô ta một cái nữa, không ngờ cô ta cư nhiên vẫn ôm mộng hão huyền với mình! Thật là một phụ nữ lòng dạ xấu xa! Anh hận không thể bóp chết cô ta!
Ghê tởm nhất chính là bởi vì như vậy mà cô ta hại nai con! Quả thực là không biết sống chết!
Ánh mắt anh tà ác liếc về hai người ngồi bên cạnh, giọng nói lạnh như băng, "Các cậu nên cảm thấy may mắn vì đêm đó đã đưa tôi về đến nhà an toàn, nếu không. . . . . . Hừ!"
--_--|||
Trên trán Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần đồng thời nổi đầy gân xanh, quả nhiên A Tư là một đứa bé ngoan giữ gìn trinh tiết, không thể chịu được người khác "làm ô uế" dù chỉ một chút, quả nhiên là một đoá hoa hiếm thấy mà!
"Tất nhiên, cơ thể của cậu chủ vĩnh viễn chỉ có thể là của một mình Lương tiểu thư, những người khác miễn bàn." Nam Cung Thần cười híp mắt nói.
( Lương Chân Chân đỏ mặt trừng mắt liếc Nam Cung Thần: ***. Đồ trai bao, anh còn dám nói lung tung, tôi liền thổi gió bên gối ác ma, để anh ấy đày anh đến Châu Phi làm dân chạy nạn, ╭(╯╰)╮)
Đằng Cận Tư nhẹ nhàng nghía cậu ta, từ chối cho ý kiến, bưng ly rượu lên khẽ thưởng thức một ngụm, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó sao hả, tôi và Nam Cung mất sức chín trâu hai hổ mới có thể đuổi ả đàn bà mặt dày kia đi, ông đây còn bị tiện nhân kia mắng, mới nghĩ tới thôi đã muốn đâm chết cô ta rồi! Chỉ là loại gái cao cấp trong giới thượng lưu mà dám mơ tưởng tới cậu, thật là chuyện cười chết người không đền mạng, trên đời này đúng là có những người hết sức không bình thường, không có cách nào nhận ra."
"Nam Cung, cậu nói suy nghĩ của cậu xem." Sắc mặt của Đằng Cận Tư thật không tốt, đen đến dọa người, trời sinh anh ghét nhất chính là loại phụ nữ như Phương Y Nhu, vừa nhìn thấy cô ta sẽ khiến mình nhớ đến chuyện lúc nhỏ về những người phụ nữ kia, khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.
Nam Cung Thần hiểu ý của cậu chủ, cậu ấy muốn mình nói ra cách trừng trị người phụ nữ kia, "Trước nên bắt tay vào cha của cô ta Phương Hoành, thời gian trước ông ta mới vừa thăng chức lên cục trưởng cục chính thuỷ lợi, người này nhìn bề ngoài rất chính trực thanh liêm, nhưng bên trong lại vụng trộm tham ô không biết bao nhiều tiền tài bất nghĩa, chưa nói tới ông ta còn bao nuôi tình nhân ở bên ngoài. Bất kì một tội danh nào cũng có thể khiến ông ta bị tù chung thân. Ông ta suy sụp liền trực tiếp tuyên bố tử hình Phương Y Nhu, không có cha mình ở phía sau chống lưng, cô ta còn có tư cách đắc chí sao?"
"Á đù! Không nhìn ra Nam Cung cậu rất có thủ đoạn đấy!" Quan Hạo Lê ở một bên cười đến giống như con hồ ly.
Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn người đàn ông om sòm chen miệng vô, ý bảo Nam Cung nói tiếp.
"Về phần bản thân Phương Y Nhu, lập tức từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, đoán chừng cũng đủ khiến cô ta chịu khổ rồi, tôi cảm thấy có thể đày cô ta đến Châu Phi cái nơi mà nghèo đói nhất cùng dân chạy nạn, để cho cô ta triệt triệt để nếm thử một chút mùi vị trở thành người nghèo."
"Không, tôi muốn để cho cô ta thực sự tuyệt vọng." Giọng nói lạnh bang của Đằng Cận Tư giống như tới từ địa ngục, không mang theo một tia tình cảm và nhiệt độ, có thể đông người sống thành tượng đá.
Trong lòng hai người Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần đồng thời cảm thán: A Tư (cậu chủ) như vậy là kinh khủng nhất, người nào xui xẻo chọc vào, căn bản sẽ không có đường chạy trốn, thế giới của người đó, từ đó sẽ chỉ có màu đen âm u, không còn được nhìn thấy màu sắc rực rỡ nữa.
Chiều nay, Nam Cung Thần bận đến rất khuya mới trở về phòng trọ nhỏ của mình ngủ, bất giác sự sùng bái của anh đối với cậu chủ cuồn cuộn như nước sông dâng cao! Thật là cao minh! Một chút mưu kế nhỏ của mình ở trước mặt cậu chủ thật đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi!
******
Phương Y Nhu chưa bao giờ nghĩ tới, ngủ dậy một giấc, thế giới của mình liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, chuyện cha tham ô hối lộ và bao nuôi tình nhân không biết bị ai tố cáo lên trên tỉnh, thậm chí còn kinh động quan chức cao hơn, sau đó người của Viện Kiểm Sát đến thăm và điều tra. . . . . .
Rất nhanh, chuyện phạm tội của cha cô bị phát hiện, trực tiếp bị cảnh sát mang vào cục, chờ đợi tòa án xét xử, sau khi cô và mẹ nghe tin tức như thế lập tức liền ngã xuống mặt đất, ngày đó họ liền bị đuổi ra khỏi biệt thự sang trọng, chỉ có thể ở bên ngoài thuê một phòng trọ bình dân.
Vậy mà, chuyện xảy ra kế tiếp càng khiến cô không kịp ứng phó, cô cư nhiên lên trang đầu của các tờ báo và tạp chí, mấy chữ đỏ lớn rõ ràng làm cho cô vô cùng kinh hãi.
Người đẹp trong giới quyền quý cũng như gái gọi cao cấp Phương Y Nhu trong thành phố C, bởi vì cuộc sống riêng tư hỗn loạn, không chú ý tiết chế, dẫn đến mắc phải một căn bệnh bất trị —— AIDS.
Chữ đỏ lớn phía dưới phối với vài bức hình chụp cô thân mật ôm hôn với những người đàn ông khác nhau, còn có một bức chụp cô đang trong trạng thái tinh thần chán chường, mắt đen thâm thật to cộng thêm mái tóc rối tung, thoạt nhìn giống như —— quỷ.
Cô không nhịn được hét lên một tiếng ném tờ báo kia xuống đất, hung hăng đạp, giống như phát điên, dẫn đến một đám người chung quanh quay lại nhìn, khi nhìn rõ diện mạo của cô, từng người ghé đầu vào bàn luận xôn xao, trong ánh mắt của tất cả mọi người đều là sự khinh bỉ và khinh thường.
"Nhìn xem này, đây không phải là đóa hoa cao cấp Phương Y Nhu sao? Nghe nói cuộc sống riêng hỗn loạn, mắc bệnh AIDS đấy!"
"Trời ơi! Chuyện này thật khó lường! Cái loại bệnh đó không trị được đâu! Hơn nữa còn lây bệnh, chúng ta vẫn nên đi xa một chút thôi! Chớ dại đụng vào ***."
"Đi thôi, bị loại bệnh này cũng chỉ có thể chờ chết, còn không bằng tự tử sớm cho rồi."
. . . . . .
Từng giọng nói sắc bén không ngừng chui vào trong lỗ tai Phương Y Nhu, tựa như những cây kim vô hình đâm vào người cô, đâm cô như tổ ong vò vẽ, trong nháy mắt cô từ một cô công chúa ở trên cao lập tức biến thành kẻ điên bị mọi người phỉ nhổ, ngay cả cái loại người thường hèn mọn cũng dám tới cười nhạo cô, xem thường cô, cô không cam lòng!
Cô muốn gọi điện thoại cho Thẩm Quân Nhã, bây giờ có thể cứu mình chỉ có cô ấy, không ngờ cô gọi bao nhiêu lần cũng chỉ vang lên một giọng nói " Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau." Cô tức giận thiếu chút nữa đập nát điện thoại di động.
Cô muốn gọi điện thoại cho Thẩm Quân Nhã, bây giờ có thể cứu mình chỉ có cô ấy, không ngờ cô gọi bao nhiêu lần cũng chỉ vang lên một giọng nói " Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau." Cô tức giận thiếu chút nữa đập nát điện thoại di động.
Mặt dày đến tận nhà tìm cô ấy, thì người bên trong không cho vào. Trong nháy mắt đó, cả người cô cũng lạnh thấu, trong lòng hiểu rõ Thẩm Quân Nhã đã vứt bỏ cô, bây giờ khẳng định cô ấy đã bay ra nước ngoài trốn rồi, cũng trách mình không nghe lời khuyên của cô ấy, tự tin cho rằng sẽ không bị phát hiện, nhưng không ngờ mình vẫn đánh giá thấp năng lực của Đằng Cận Tư, đánh giá thấp mức độ sủng ái của anh dành cho Lương Chân Chân.
Anh muốn hoàn toàn phá hủy mình, càng thêm tốn công bắt lấy nhược điểm của cô, chỉ cần là những thứ cô quý trọng, thì chiếm đoạt hết toàn bộ, không chừa lại một con đường sống nào cho cô, anh cố ý muốn ép cô điên, muốn làm cô hỏng mất!
Rốt cuộc con tiện nhân Lương Chân Chân đó có chỗ gì tốt? Đáng giá để anh làm như vậy? Cưng chiều như bảo bối như vậy, không thể chạm vào phải không?
Cô không nghĩ ra! Thật sự không nghĩ ra! Rốt cuộc cô có chỗ nào không bằng con tiện nhân đó? Tại sao cho tới bây giờ Đằng thiếu gia đều keo kiệt không them liếc nhìn cô một cái? Còn đẩy cô vào vực sâu vạn kiếp bất phục này đây?
Chẳng lẽ từ đây về sau, cô thật sự trở thành một phần tử nghèo hèn sao? Vì cuộc sống phải dậy sớm về khuya; vì tiết kiệm tiền phải chen xe buýt? Ăn cơm hộp? Còn phải ở trong căn phòng trọ nhỏ của kẻ nghèo? Mặc quần áo rẻ tiền sao?
Không! Cô không làm được! Cuộc sống như thế sẽ làm cô nổi điên!
Trong cuộc sống của cô tuyệt đối không thể thiếu Chanel, Ver¬sace, LouisVuit¬ton, Pra¬da, GUC¬CI, RalphLau¬ren, Givenchy các loại vật phẩm xa xỉ, từ nhỏ cô đã ngậm thìa vàng lớn lên, làm sao trở thành bình dân được?
Chỉ tưởng tượng những thứ này thôi, cô đã cảm thấy sợ hãi, loại cảm giác đó giống như có một tấm lưới khổng lồ bao lấy cô lại, bất luận cô giãy giụa thế nào cũng không chạy thoát, chỉ có thể bị giam cầm .
Không có biện pháp, cô chỉ có thể khóc lóc kể lể trong hộp thư thoại cho hy vọng duy nhất Thẩm Quân Nhã: Quân Nhã, hai chúng ta là chị em tốt nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không thể nể tình cũ sao? Lúc này mình chỉ có thể nhờ cậu giúp đỡ, chỉ cần cậu chịu giúp mình lần này, về sau mình sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cậu, van xin cậu đấy.
Thẩm Quân Nhã là một người thông minh, vừa nghe được chút tin tức đã mua vé máy bay bay đến Paris rồi, đối với tin nhắn Phương Y Nhu gửi tới, cô nghe xong cũng không trả lời gì.
Nhiều năm làm chị em tốt như vậy? Loại chị em trong giới quyền quý có mấy phần là thật long chứ? Nếu như hôm nay thân phận của cô và Phương Y Nhu đổi lại, cô tin tưởng tuyệt đối cô ta sẽ chạt trốn không chậm hơn mình, họ nhất định chỉ có thể có phúc cùng hưởng, tai hoạ đến nơi tự mình bay, căn bản sẽ không ra tay giúp đỡ .
Hơn nữa, cô cũng không đủ sức, quyền thế và địa vị của nhà họ Thẩm sao có thể so sánh với căn cơ vững chắc nhà họ Đằng, đó không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi với đá, không biết tự lượng sức mình!
Trước đây cô cũng từng nhắc nhở qua Y Nhu, đừng cứ mãi ghen tị, bảo vệ mình an toàn mới là việc quan trọng nhất, nên trốn ra nước ngoài một thời gian mới tốt! Nhưng cô ấy nhất định không nghe lời của mình, kết quả thành ra như vậy, hối hận thì có ích gì không?
Mất dê mới sửa chuồng thì đã trễ, hơn nữa Đằng Cận Tư chắc chắn sẽ không bỏ qua cô ấy, việc mình có thể làm là tránh xa ra, tránh cho vô duyên vô cớ bị kéo vào, trước đợi trận này qua rồi tình, ngày sau nếu có cơ hội, hòa nhau một ván.
Đây là một lần bài học kinh nghiệm xương máu, cũng làm cho cô hiểu ra: Sự sủng ái của Đằng Cận Tư dành cho Lương Chân Chân đã vượt ra khỏi tưởng tượng của các cô, ngày sau như thế nào cô không biết, chỉ có thể đi một bước tính một bước, thừa dịp trong khoảng thời gian này, cô muốn nghỉ ngơi và hồi phục thật tốt, chờ cho mọi việc chìm xuống.
Lương Chân Chân, tôi ngược lại muốn nhìn xem, cô sẽ được Đằng Cận Tư yêu thương bao lâu?
******
Mấy ngày nay, tin tức truyền đi xôn xao nhất trong thành phố C chính là chuyện của người đẹp trong giới quyền quý Phương Y Nhu, câu chuyện truyền kỳ từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, cha cô Phương Hoành bởi vì phạm tội tham ô hối lộ một khoản tiền lớn trong công trình và bao nuôi tình nhân bị phán xử tử hình, tòa án tuyên bố: lập tức chấp hành xử bắn.
Mà chính cô ta, cũng bởi vì cuộc sống riêng hỗn loạn mà bị phát hiện ra bệnh AIDS, trở thành trò cười trong mắt mọi người, trong một đêm từ công chúa biến thành thường dân, cuộc sống xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đương nhiên Lương Chân Chân cũng nghe nói những tin tức này, cũng không biết tại sao, cô không có cảm giác vui vẻ, ngược lại có chút thương hại Phương Y Nhu, cô ta bởi vì một người đàn ông mà căm hận một người xa lạ như mình, lại càng không tiếc sai người khác chửi bới mình, khắp nơi trong trường học đều là lời đồn vu oan mình, nói những câu khó nghe, lấy cô ra làm trò cười; để cho cô khó chịu, cô không biết làm sao.
Vậy mà, quay đầu lại, cái gì cô ta cũng không có được, tất cả đều chỉ là công dã tràng mà thôi, đáng giá sao? Chắc hẳn giờ phút này trong long cô ta cũng hối hận không thôi .
Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ đây? Nhất là vì một người không thương mình, thậm chí người đàn ông ấy ngay cả nhìn cũng khinh thường nhìn bản thân, vậy thì có gì đáng giá đây?
Cô ta ghét cô, nhưng cô lại cảm thấy cô ta rất đáng thương, một người phụ nữ đáng thương bị tình yêu làm mất lí trí. Cô ta đã bị trừng phạt rất lớn, mình cũng không cần thiết phải hận cô ta, vốn là hai người không quen biết nhau, trước kia không biết, bây giờ cũng không biết, sau này lại càng không có bất kỳ quan hệ nào, những chuyện của cô ta không hề liên quan gì tới mình.
So sánh với cô ta, mình vẫn rất may mắn, ít nhất ác ma đối với cô rất tốt, tất cả những chuyện này anh làm đều là vì cô, mặc dù đối với chuyện cha cô ta bị xử bắn trong lòng mình vẫn còn có chút không thoải mái, ác ma nói ông ta làm chuyện trái pháp luật vừa lúc có người tố cáo lên thôi, làm nhiều việc trái với lương tâm, khó tránh khỏi nhận được báo ứng.
Cô suy nghĩ anh nói không sai , trên báo chí và TV thường đưa tin về những loại người tham ô nhận hối lộ, có điều lúc trước cứ có cảm giác rất xa xôi, bây giờ đột nhiên xảy ra ở trước mắt, làm cho cô không kịp thích ứng.
Ở lại mấy ngày trong biệt thư Lan Đình Uyển, cô cũng nghỉ ngơi rất lâu rồi, ban ngày có lúc sẽ về thăm mẹ Diệp, mẹ ở nhà một mình rất cô đơn, vừa đúng lúc thiếu một người trò chuyện.
Mắt thấy càng ngày càng gần tới kì thi cuối kì, đã nhiều ngày cô không đi học, mặc dù chuyện đã giải quyết xong, nhưng cô vẫn rất sợ vào trường học, trong lòng không tự chủ sinh ra chút ám ảnh, chỉ đành phải gọi điện thoại cho Giai Ny, để cô ấy gọi Cát gia ba người ra ngoài gặp mặt, ba người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê, thuận tiện dặn cô ấy mang theo tài liệu cần để ôn thi cho mình.
***
Quán cà phê "Khúc rẽ", tên như ý nghĩa, vị trí cửa hàng vừa đúng ở nơi rẽ giữa hai con đường ( cua quẹo ), phong cách trang trí đơn giản ưu nhã, trong quán trang trí theo lối truyền thống cổ xưa thu hút rất nhiều khác đến.
Ban đầu Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny cũng chỉ trong lúc vô tình phát hiện ra, sau khi đi vào liền hoàn cảnh và không khí yên tĩnh ở bên trong hấp dẫn, hơn nữa vị cà phê ở đây rất đậm đà, hai người thường xuyên đến nơi này ngồi nói chuyện phiếm.
"Một ly Moka, một ly Cappuccino, còn một người đẹp muốn uống gì đây?" Phục vụ cười ha hả hỏi, bởi vì hai cô thường xuyên đến, cho nên cũng nhớ rõ họ thường uống gì, có điều đây là lần đầu tiên Cát Xuyến, cho nên vẫn chưa quen.
"Latte đá, cám ơn." Cát Xuyến cười nói.
"Các cậu có cảm thấy, Phương Y Nhu. . . . . . hơi đáng thương hay không?" Lương Chân Chân cầm cái muỗng khuấy cà phê, ngẩng đầu nhìn hai bạn tốt.
Tiết Giai Ny đang uống cà phê dừng lại một chút, ngay sau đó hiểu cô đang nói cái gì, không vui nói: "Mình nói này cô gái ngốc, sao cậu lại hiền như vậy ! Lúc người ta hại cậu có nghĩ tới cảm nhận của cậu không? Có nghĩ qua cậu sẽ mất hết tương lai không? Nếu không có Đằng Cận Tư nhúng tay tham dự, cậu biết bây giờ cậu sẽ thế nào không?"
"Đúng vậy! Có câu: nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Cậu lòng dạ bồ tốt, nhưng còn người ta độc ác đến mức muốn dồn cậu vào chỗ chết, hơn nữa, những gì cô ta nhận được là do cô ta tự làm tự chịu! Nếu cha cô ta không làm những chuyện đó sao có thể bị phán tử hình? Nếu cô ta không làm quá nhiều chuyện xấu xa, đã sớm gieo hậu quả xấu, há lại bị vu oan?" Cát Xuyến tức giận bất bình nói.
"Mình cũng biết các cậu nói đúng, mình cũng đang cố gắng thuyết phục mình đó là do cô ta tự làm tự chịu, nhận được báo ứng, có điều trong thời gian ngắn vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thong thôi, cho nên. . . . . ." Lương Chân Chân cười cười, khóe môi hơi vểnh lên, bên má hiện ra một lúm đồng tiền.
"Theo mình được biết, quan hệ của Phương Y Nhu và Thẩm Quân Nhã rất tốt, hai người từ nhỏ đã chơi chung với nhau, thấy ai không vừa mắt liền gây chuyện với người đó, điển hình là một đôi bạn xấu, mà lần này Phương Y Nhu gặp chuyện không may, Thẩm Quân Nhã lại vô cớ biến mất, chẳng lẽ các cậu không cảm thấy kỳ quái sao?" Tiết Giai Ny khẽ nhấm một hớp Moka.
Cát Xuyến cắn cái muỗng nói: "Có cái gì kỳ quái đâu, tai vạ đến nơi tự mình chạy thôi! Nhà họ Phương hoàn toàn sụp đổ, dĩ nhiên Thẩm Quân Nhã sợ bị liên luỵ, cho nên trốn đi thật xa."
Tiết Giai Ny chống cằm, như có điều suy nghĩ, "Mình hoài nghi, chuyện này có liên quan tới Thẩm Quân Nhã, các cậu nghĩ xem, căn bản Phương Y Nhu cũng không biết Chân Chân, mà Thẩm Quân Nhã lại biết, trong chuyện này có nhiều điều không thể nói rõ."
Lương Chân Chân nhíu chặt đôi mày thanh tú, "Thẩm Quân Nhã? Chẳng lẽ là chị ấy nhận ra mình?"
Haizz. . . . . . Tình yêu là một trò chơi đau đầu, tại sao ác ma lại tốt với cô như vậy? Nếu vẫn giống như lúc trước, nói không chừng mình sẽ ghét anh, chán ghét anh, căn bản cũng sẽ không bị những thứ tình cảm phức tạp này làm cho mình như tiểu oán phụ, cả ngày phiền muộn đau thương, loại cảm giác này thật không tốt. ╮(╯▽╰)╭
Cô đứng dậy đi lên lầu, sau khi tắm xong nằm ở trên giường xem TV một hồi, phát hiện đổi đi đổi lại đều là những bộ phim tình cảm và cung đấu rối rắm cẩu huyết, làm tâm tình cô càng thêm buồn bực, dứt khoát tắt rồi đi ngủ.
Trương Ái Linh từng nói qua: hoa hướng dương nói cho tôi biết, chỉ cần cố gắng vươn lên đối mặt với ánh mặt trời, mỗi ngày sẽ trở nên thoải mái mà tốt đẹp.
Trước kia, cô cũng vẫn cho là như vậy, nhưng sự thật chứng minh, căn bản không phải là như vậy, ngay cả khi cô cố gắng vươn lên trong cuộc sống, ngày vẫn không cách nào trở nên thoải mái mà tốt đẹp.
Cuộc sống của cô, nhất định là phức tạp và nhấp nhô.
Nằm ở trên giường, cô lăn qua lộn lại suy nghĩ thật nhiều chuyện lúc trước, mê man liền ngủ mất rồi, mà ác ma —— vẫn chưa về.
*****
Trong phòng Vip "Hoàng cung" xa hoa nhất của "Hoàng Triều Thịnh Yến", ba người đàn ông với ba phong cách khác nhau đang ngồi, nhất là người đàn ông mặc áo sơ mi đen ở giữa, cả người tản ra một loại khí phách vương giả không gì sánh kịp, khí thế cường đại đè ép hai người kia xuống.
Không cần đoán cũng biết rõ anh ta là Đằng Cận Tư, hai người còn lại là Nam Cung Thần và Quan Hạo Lê.
Ra khỏi nhà anh liền chạy xe trực tiếp tới nơi này, nghe Nam Cung kể lại chuyện đã xảy ra, mà giờ khắc này anh đang xem đoạn băng ghi hình Nam Cung Thần đưa, trong màn hình anh bị Lê tử lôi kéo đi về phía sàn nhảy lớn, mà Phương Y Nhu đúng lúc núp ở phía sau bức tường, ánh mắt ác độc lấy điện thoại di động ra chụp hai người bọn họ.
"KAO ( một câu chửi thề )! Xâm phạm quyền riêng tư của ông đây! Con đàn bà ác độc này! Lần trước gặp cô ta ở quán bar nên đánh cô ta cho rồi, không ngờ lòng dạ ác độc như vậy! Thật không biết lúc nhỏ cô ta ăn cái gì mà lớn lên, lòng dạ thật đen tối." Quan Hạo Lê lười biếng nghiêng người dựa vào trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo đặt trên bàn, trong miệng tức giận mắng.
"Lần trước ở quán bar? Sao tôi không có ấn tượng nào hết?" Đằng Cận Tư ngạc nhiên hỏi.
Nam Cung Thần và Quan Hạo Lê đồng thời im lặng: anh có ấn tượng mới lạ, say thành như vậy chỉ sợ đưa anh đi bán anh cũng không biết.
"Lại nói này, A Tư cậu thật đúng là phải cảm ơn tôi và Nam Cung, đêm đó nếu không có hai người bọn tôi đưa cậu về, anh đã sớm không giữ được thân thể rồi." Quan Hạo Lê ngửa đầu uống một hớp rượu đỏ, cười đến ranh mãnh.
"Có ý gì?" Đằng Cận Tư ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ một cái.
Quan Hạo Lê hớn hở thêm mắm thêm muối miêu tả tình cảnh đêm đó một lần, ví dụ như: Phương Y Nhu không biết xấu hổ nhào lên muốn ôm chặt Đằng Cận Tư đang say rượu, kết quả bị anh và Nam Cung ngăn cản đi về; Phương Y Nhu thấy hành động thất bại liền chọn lựa thế tấn công bằng nước mắt, khóc đến vô cùng thê thảm, nói chỉ muốn cùng giường chung gối với anh một đêm, cho dù chết cũng đáng giá. . . . . .
Đằng Cận Tư nghe xong lông mày nhíu lại, hoàn toàn không dám tin tưởng những lời nói này của Lê tử là thật, ánh mắt liếc về hướng Nam Cung Thần, hi vọng cậu ta có thể nói thật với bản thân, nào đoán được cậu ta bày ra một bộ dáng đây vốn là sự thật, trong lòng không khỏi dâng lên một ngọn lửa!
Phương Y Nhu đáng chết! Lại dám mơ tưởng tới anh! Anh còn nhớ rõ mình đã từng vì để chứng minh không phải nai con thì không thể mà đã muốn nếm thử với cô ta, cuối cùng vẫn là thất bại. Lúc ấy, anh tức giận ném Phương Y Nhu xuống giường rồi đuổi đi, từ đó về sau không liếc qua cô ta một cái nữa, không ngờ cô ta cư nhiên vẫn ôm mộng hão huyền với mình! Thật là một phụ nữ lòng dạ xấu xa! Anh hận không thể bóp chết cô ta!
Ghê tởm nhất chính là bởi vì như vậy mà cô ta hại nai con! Quả thực là không biết sống chết!
Ánh mắt anh tà ác liếc về hai người ngồi bên cạnh, giọng nói lạnh như băng, "Các cậu nên cảm thấy may mắn vì đêm đó đã đưa tôi về đến nhà an toàn, nếu không. . . . . . Hừ!"
--_--|||
Trên trán Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần đồng thời nổi đầy gân xanh, quả nhiên A Tư là một đứa bé ngoan giữ gìn trinh tiết, không thể chịu được người khác "làm ô uế" dù chỉ một chút, quả nhiên là một đoá hoa hiếm thấy mà!
"Tất nhiên, cơ thể của cậu chủ vĩnh viễn chỉ có thể là của một mình Lương tiểu thư, những người khác miễn bàn." Nam Cung Thần cười híp mắt nói.
( Lương Chân Chân đỏ mặt trừng mắt liếc Nam Cung Thần: ***. Đồ trai bao, anh còn dám nói lung tung, tôi liền thổi gió bên gối ác ma, để anh ấy đày anh đến Châu Phi làm dân chạy nạn, ╭(╯╰)╮)
Đằng Cận Tư nhẹ nhàng nghía cậu ta, từ chối cho ý kiến, bưng ly rượu lên khẽ thưởng thức một ngụm, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó sao hả, tôi và Nam Cung mất sức chín trâu hai hổ mới có thể đuổi ả đàn bà mặt dày kia đi, ông đây còn bị tiện nhân kia mắng, mới nghĩ tới thôi đã muốn đâm chết cô ta rồi! Chỉ là loại gái cao cấp trong giới thượng lưu mà dám mơ tưởng tới cậu, thật là chuyện cười chết người không đền mạng, trên đời này đúng là có những người hết sức không bình thường, không có cách nào nhận ra."
"Nam Cung, cậu nói suy nghĩ của cậu xem." Sắc mặt của Đằng Cận Tư thật không tốt, đen đến dọa người, trời sinh anh ghét nhất chính là loại phụ nữ như Phương Y Nhu, vừa nhìn thấy cô ta sẽ khiến mình nhớ đến chuyện lúc nhỏ về những người phụ nữ kia, khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.
Nam Cung Thần hiểu ý của cậu chủ, cậu ấy muốn mình nói ra cách trừng trị người phụ nữ kia, "Trước nên bắt tay vào cha của cô ta Phương Hoành, thời gian trước ông ta mới vừa thăng chức lên cục trưởng cục chính thuỷ lợi, người này nhìn bề ngoài rất chính trực thanh liêm, nhưng bên trong lại vụng trộm tham ô không biết bao nhiều tiền tài bất nghĩa, chưa nói tới ông ta còn bao nuôi tình nhân ở bên ngoài. Bất kì một tội danh nào cũng có thể khiến ông ta bị tù chung thân. Ông ta suy sụp liền trực tiếp tuyên bố tử hình Phương Y Nhu, không có cha mình ở phía sau chống lưng, cô ta còn có tư cách đắc chí sao?"
"Á đù! Không nhìn ra Nam Cung cậu rất có thủ đoạn đấy!" Quan Hạo Lê ở một bên cười đến giống như con hồ ly.
Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn người đàn ông om sòm chen miệng vô, ý bảo Nam Cung nói tiếp.
"Về phần bản thân Phương Y Nhu, lập tức từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, đoán chừng cũng đủ khiến cô ta chịu khổ rồi, tôi cảm thấy có thể đày cô ta đến Châu Phi cái nơi mà nghèo đói nhất cùng dân chạy nạn, để cho cô ta triệt triệt để nếm thử một chút mùi vị trở thành người nghèo."
"Không, tôi muốn để cho cô ta thực sự tuyệt vọng." Giọng nói lạnh bang của Đằng Cận Tư giống như tới từ địa ngục, không mang theo một tia tình cảm và nhiệt độ, có thể đông người sống thành tượng đá.
Trong lòng hai người Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần đồng thời cảm thán: A Tư (cậu chủ) như vậy là kinh khủng nhất, người nào xui xẻo chọc vào, căn bản sẽ không có đường chạy trốn, thế giới của người đó, từ đó sẽ chỉ có màu đen âm u, không còn được nhìn thấy màu sắc rực rỡ nữa.
Chiều nay, Nam Cung Thần bận đến rất khuya mới trở về phòng trọ nhỏ của mình ngủ, bất giác sự sùng bái của anh đối với cậu chủ cuồn cuộn như nước sông dâng cao! Thật là cao minh! Một chút mưu kế nhỏ của mình ở trước mặt cậu chủ thật đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi!
******
Phương Y Nhu chưa bao giờ nghĩ tới, ngủ dậy một giấc, thế giới của mình liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, chuyện cha tham ô hối lộ và bao nuôi tình nhân không biết bị ai tố cáo lên trên tỉnh, thậm chí còn kinh động quan chức cao hơn, sau đó người của Viện Kiểm Sát đến thăm và điều tra. . . . . .
Rất nhanh, chuyện phạm tội của cha cô bị phát hiện, trực tiếp bị cảnh sát mang vào cục, chờ đợi tòa án xét xử, sau khi cô và mẹ nghe tin tức như thế lập tức liền ngã xuống mặt đất, ngày đó họ liền bị đuổi ra khỏi biệt thự sang trọng, chỉ có thể ở bên ngoài thuê một phòng trọ bình dân.
Vậy mà, chuyện xảy ra kế tiếp càng khiến cô không kịp ứng phó, cô cư nhiên lên trang đầu của các tờ báo và tạp chí, mấy chữ đỏ lớn rõ ràng làm cho cô vô cùng kinh hãi.
Người đẹp trong giới quyền quý cũng như gái gọi cao cấp Phương Y Nhu trong thành phố C, bởi vì cuộc sống riêng tư hỗn loạn, không chú ý tiết chế, dẫn đến mắc phải một căn bệnh bất trị —— AIDS.
Chữ đỏ lớn phía dưới phối với vài bức hình chụp cô thân mật ôm hôn với những người đàn ông khác nhau, còn có một bức chụp cô đang trong trạng thái tinh thần chán chường, mắt đen thâm thật to cộng thêm mái tóc rối tung, thoạt nhìn giống như —— quỷ.
Cô không nhịn được hét lên một tiếng ném tờ báo kia xuống đất, hung hăng đạp, giống như phát điên, dẫn đến một đám người chung quanh quay lại nhìn, khi nhìn rõ diện mạo của cô, từng người ghé đầu vào bàn luận xôn xao, trong ánh mắt của tất cả mọi người đều là sự khinh bỉ và khinh thường.
"Nhìn xem này, đây không phải là đóa hoa cao cấp Phương Y Nhu sao? Nghe nói cuộc sống riêng hỗn loạn, mắc bệnh AIDS đấy!"
"Trời ơi! Chuyện này thật khó lường! Cái loại bệnh đó không trị được đâu! Hơn nữa còn lây bệnh, chúng ta vẫn nên đi xa một chút thôi! Chớ dại đụng vào ***."
"Đi thôi, bị loại bệnh này cũng chỉ có thể chờ chết, còn không bằng tự tử sớm cho rồi."
. . . . . .
Từng giọng nói sắc bén không ngừng chui vào trong lỗ tai Phương Y Nhu, tựa như những cây kim vô hình đâm vào người cô, đâm cô như tổ ong vò vẽ, trong nháy mắt cô từ một cô công chúa ở trên cao lập tức biến thành kẻ điên bị mọi người phỉ nhổ, ngay cả cái loại người thường hèn mọn cũng dám tới cười nhạo cô, xem thường cô, cô không cam lòng!
Cô muốn gọi điện thoại cho Thẩm Quân Nhã, bây giờ có thể cứu mình chỉ có cô ấy, không ngờ cô gọi bao nhiêu lần cũng chỉ vang lên một giọng nói " Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau." Cô tức giận thiếu chút nữa đập nát điện thoại di động.
Cô muốn gọi điện thoại cho Thẩm Quân Nhã, bây giờ có thể cứu mình chỉ có cô ấy, không ngờ cô gọi bao nhiêu lần cũng chỉ vang lên một giọng nói " Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau." Cô tức giận thiếu chút nữa đập nát điện thoại di động.
Mặt dày đến tận nhà tìm cô ấy, thì người bên trong không cho vào. Trong nháy mắt đó, cả người cô cũng lạnh thấu, trong lòng hiểu rõ Thẩm Quân Nhã đã vứt bỏ cô, bây giờ khẳng định cô ấy đã bay ra nước ngoài trốn rồi, cũng trách mình không nghe lời khuyên của cô ấy, tự tin cho rằng sẽ không bị phát hiện, nhưng không ngờ mình vẫn đánh giá thấp năng lực của Đằng Cận Tư, đánh giá thấp mức độ sủng ái của anh dành cho Lương Chân Chân.
Anh muốn hoàn toàn phá hủy mình, càng thêm tốn công bắt lấy nhược điểm của cô, chỉ cần là những thứ cô quý trọng, thì chiếm đoạt hết toàn bộ, không chừa lại một con đường sống nào cho cô, anh cố ý muốn ép cô điên, muốn làm cô hỏng mất!
Rốt cuộc con tiện nhân Lương Chân Chân đó có chỗ gì tốt? Đáng giá để anh làm như vậy? Cưng chiều như bảo bối như vậy, không thể chạm vào phải không?
Cô không nghĩ ra! Thật sự không nghĩ ra! Rốt cuộc cô có chỗ nào không bằng con tiện nhân đó? Tại sao cho tới bây giờ Đằng thiếu gia đều keo kiệt không them liếc nhìn cô một cái? Còn đẩy cô vào vực sâu vạn kiếp bất phục này đây?
Chẳng lẽ từ đây về sau, cô thật sự trở thành một phần tử nghèo hèn sao? Vì cuộc sống phải dậy sớm về khuya; vì tiết kiệm tiền phải chen xe buýt? Ăn cơm hộp? Còn phải ở trong căn phòng trọ nhỏ của kẻ nghèo? Mặc quần áo rẻ tiền sao?
Không! Cô không làm được! Cuộc sống như thế sẽ làm cô nổi điên!
Trong cuộc sống của cô tuyệt đối không thể thiếu Chanel, Ver¬sace, LouisVuit¬ton, Pra¬da, GUC¬CI, RalphLau¬ren, Givenchy các loại vật phẩm xa xỉ, từ nhỏ cô đã ngậm thìa vàng lớn lên, làm sao trở thành bình dân được?
Chỉ tưởng tượng những thứ này thôi, cô đã cảm thấy sợ hãi, loại cảm giác đó giống như có một tấm lưới khổng lồ bao lấy cô lại, bất luận cô giãy giụa thế nào cũng không chạy thoát, chỉ có thể bị giam cầm .
Không có biện pháp, cô chỉ có thể khóc lóc kể lể trong hộp thư thoại cho hy vọng duy nhất Thẩm Quân Nhã: Quân Nhã, hai chúng ta là chị em tốt nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không thể nể tình cũ sao? Lúc này mình chỉ có thể nhờ cậu giúp đỡ, chỉ cần cậu chịu giúp mình lần này, về sau mình sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cậu, van xin cậu đấy.
Thẩm Quân Nhã là một người thông minh, vừa nghe được chút tin tức đã mua vé máy bay bay đến Paris rồi, đối với tin nhắn Phương Y Nhu gửi tới, cô nghe xong cũng không trả lời gì.
Nhiều năm làm chị em tốt như vậy? Loại chị em trong giới quyền quý có mấy phần là thật long chứ? Nếu như hôm nay thân phận của cô và Phương Y Nhu đổi lại, cô tin tưởng tuyệt đối cô ta sẽ chạt trốn không chậm hơn mình, họ nhất định chỉ có thể có phúc cùng hưởng, tai hoạ đến nơi tự mình bay, căn bản sẽ không ra tay giúp đỡ .
Hơn nữa, cô cũng không đủ sức, quyền thế và địa vị của nhà họ Thẩm sao có thể so sánh với căn cơ vững chắc nhà họ Đằng, đó không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi với đá, không biết tự lượng sức mình!
Trước đây cô cũng từng nhắc nhở qua Y Nhu, đừng cứ mãi ghen tị, bảo vệ mình an toàn mới là việc quan trọng nhất, nên trốn ra nước ngoài một thời gian mới tốt! Nhưng cô ấy nhất định không nghe lời của mình, kết quả thành ra như vậy, hối hận thì có ích gì không?
Mất dê mới sửa chuồng thì đã trễ, hơn nữa Đằng Cận Tư chắc chắn sẽ không bỏ qua cô ấy, việc mình có thể làm là tránh xa ra, tránh cho vô duyên vô cớ bị kéo vào, trước đợi trận này qua rồi tình, ngày sau nếu có cơ hội, hòa nhau một ván.
Đây là một lần bài học kinh nghiệm xương máu, cũng làm cho cô hiểu ra: Sự sủng ái của Đằng Cận Tư dành cho Lương Chân Chân đã vượt ra khỏi tưởng tượng của các cô, ngày sau như thế nào cô không biết, chỉ có thể đi một bước tính một bước, thừa dịp trong khoảng thời gian này, cô muốn nghỉ ngơi và hồi phục thật tốt, chờ cho mọi việc chìm xuống.
Lương Chân Chân, tôi ngược lại muốn nhìn xem, cô sẽ được Đằng Cận Tư yêu thương bao lâu?
******
Mấy ngày nay, tin tức truyền đi xôn xao nhất trong thành phố C chính là chuyện của người đẹp trong giới quyền quý Phương Y Nhu, câu chuyện truyền kỳ từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, cha cô Phương Hoành bởi vì phạm tội tham ô hối lộ một khoản tiền lớn trong công trình và bao nuôi tình nhân bị phán xử tử hình, tòa án tuyên bố: lập tức chấp hành xử bắn.
Mà chính cô ta, cũng bởi vì cuộc sống riêng hỗn loạn mà bị phát hiện ra bệnh AIDS, trở thành trò cười trong mắt mọi người, trong một đêm từ công chúa biến thành thường dân, cuộc sống xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đương nhiên Lương Chân Chân cũng nghe nói những tin tức này, cũng không biết tại sao, cô không có cảm giác vui vẻ, ngược lại có chút thương hại Phương Y Nhu, cô ta bởi vì một người đàn ông mà căm hận một người xa lạ như mình, lại càng không tiếc sai người khác chửi bới mình, khắp nơi trong trường học đều là lời đồn vu oan mình, nói những câu khó nghe, lấy cô ra làm trò cười; để cho cô khó chịu, cô không biết làm sao.
Vậy mà, quay đầu lại, cái gì cô ta cũng không có được, tất cả đều chỉ là công dã tràng mà thôi, đáng giá sao? Chắc hẳn giờ phút này trong long cô ta cũng hối hận không thôi .
Phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ đây? Nhất là vì một người không thương mình, thậm chí người đàn ông ấy ngay cả nhìn cũng khinh thường nhìn bản thân, vậy thì có gì đáng giá đây?
Cô ta ghét cô, nhưng cô lại cảm thấy cô ta rất đáng thương, một người phụ nữ đáng thương bị tình yêu làm mất lí trí. Cô ta đã bị trừng phạt rất lớn, mình cũng không cần thiết phải hận cô ta, vốn là hai người không quen biết nhau, trước kia không biết, bây giờ cũng không biết, sau này lại càng không có bất kỳ quan hệ nào, những chuyện của cô ta không hề liên quan gì tới mình.
So sánh với cô ta, mình vẫn rất may mắn, ít nhất ác ma đối với cô rất tốt, tất cả những chuyện này anh làm đều là vì cô, mặc dù đối với chuyện cha cô ta bị xử bắn trong lòng mình vẫn còn có chút không thoải mái, ác ma nói ông ta làm chuyện trái pháp luật vừa lúc có người tố cáo lên thôi, làm nhiều việc trái với lương tâm, khó tránh khỏi nhận được báo ứng.
Cô suy nghĩ anh nói không sai , trên báo chí và TV thường đưa tin về những loại người tham ô nhận hối lộ, có điều lúc trước cứ có cảm giác rất xa xôi, bây giờ đột nhiên xảy ra ở trước mắt, làm cho cô không kịp thích ứng.
Ở lại mấy ngày trong biệt thư Lan Đình Uyển, cô cũng nghỉ ngơi rất lâu rồi, ban ngày có lúc sẽ về thăm mẹ Diệp, mẹ ở nhà một mình rất cô đơn, vừa đúng lúc thiếu một người trò chuyện.
Mắt thấy càng ngày càng gần tới kì thi cuối kì, đã nhiều ngày cô không đi học, mặc dù chuyện đã giải quyết xong, nhưng cô vẫn rất sợ vào trường học, trong lòng không tự chủ sinh ra chút ám ảnh, chỉ đành phải gọi điện thoại cho Giai Ny, để cô ấy gọi Cát gia ba người ra ngoài gặp mặt, ba người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê, thuận tiện dặn cô ấy mang theo tài liệu cần để ôn thi cho mình.
***
Quán cà phê "Khúc rẽ", tên như ý nghĩa, vị trí cửa hàng vừa đúng ở nơi rẽ giữa hai con đường ( cua quẹo ), phong cách trang trí đơn giản ưu nhã, trong quán trang trí theo lối truyền thống cổ xưa thu hút rất nhiều khác đến.
Ban đầu Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny cũng chỉ trong lúc vô tình phát hiện ra, sau khi đi vào liền hoàn cảnh và không khí yên tĩnh ở bên trong hấp dẫn, hơn nữa vị cà phê ở đây rất đậm đà, hai người thường xuyên đến nơi này ngồi nói chuyện phiếm.
"Một ly Moka, một ly Cappuccino, còn một người đẹp muốn uống gì đây?" Phục vụ cười ha hả hỏi, bởi vì hai cô thường xuyên đến, cho nên cũng nhớ rõ họ thường uống gì, có điều đây là lần đầu tiên Cát Xuyến, cho nên vẫn chưa quen.
"Latte đá, cám ơn." Cát Xuyến cười nói.
"Các cậu có cảm thấy, Phương Y Nhu. . . . . . hơi đáng thương hay không?" Lương Chân Chân cầm cái muỗng khuấy cà phê, ngẩng đầu nhìn hai bạn tốt.
Tiết Giai Ny đang uống cà phê dừng lại một chút, ngay sau đó hiểu cô đang nói cái gì, không vui nói: "Mình nói này cô gái ngốc, sao cậu lại hiền như vậy ! Lúc người ta hại cậu có nghĩ tới cảm nhận của cậu không? Có nghĩ qua cậu sẽ mất hết tương lai không? Nếu không có Đằng Cận Tư nhúng tay tham dự, cậu biết bây giờ cậu sẽ thế nào không?"
"Đúng vậy! Có câu: nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Cậu lòng dạ bồ tốt, nhưng còn người ta độc ác đến mức muốn dồn cậu vào chỗ chết, hơn nữa, những gì cô ta nhận được là do cô ta tự làm tự chịu! Nếu cha cô ta không làm những chuyện đó sao có thể bị phán tử hình? Nếu cô ta không làm quá nhiều chuyện xấu xa, đã sớm gieo hậu quả xấu, há lại bị vu oan?" Cát Xuyến tức giận bất bình nói.
"Mình cũng biết các cậu nói đúng, mình cũng đang cố gắng thuyết phục mình đó là do cô ta tự làm tự chịu, nhận được báo ứng, có điều trong thời gian ngắn vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thong thôi, cho nên. . . . . ." Lương Chân Chân cười cười, khóe môi hơi vểnh lên, bên má hiện ra một lúm đồng tiền.
"Theo mình được biết, quan hệ của Phương Y Nhu và Thẩm Quân Nhã rất tốt, hai người từ nhỏ đã chơi chung với nhau, thấy ai không vừa mắt liền gây chuyện với người đó, điển hình là một đôi bạn xấu, mà lần này Phương Y Nhu gặp chuyện không may, Thẩm Quân Nhã lại vô cớ biến mất, chẳng lẽ các cậu không cảm thấy kỳ quái sao?" Tiết Giai Ny khẽ nhấm một hớp Moka.
Cát Xuyến cắn cái muỗng nói: "Có cái gì kỳ quái đâu, tai vạ đến nơi tự mình chạy thôi! Nhà họ Phương hoàn toàn sụp đổ, dĩ nhiên Thẩm Quân Nhã sợ bị liên luỵ, cho nên trốn đi thật xa."
Tiết Giai Ny chống cằm, như có điều suy nghĩ, "Mình hoài nghi, chuyện này có liên quan tới Thẩm Quân Nhã, các cậu nghĩ xem, căn bản Phương Y Nhu cũng không biết Chân Chân, mà Thẩm Quân Nhã lại biết, trong chuyện này có nhiều điều không thể nói rõ."
Lương Chân Chân nhíu chặt đôi mày thanh tú, "Thẩm Quân Nhã? Chẳng lẽ là chị ấy nhận ra mình?"
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu