Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Chương 125: Cố ý ngã bệnh hành hạ anh
Bên này Đằng lão phu nhân nóng lòng muốn gặp được Lương Chân Chân, bà bảo Hạ Đông giúp bà nghĩ cách không quá đột ngột lại hợp lý.
Cứ như thế, trên căn bản hai người đã định ra một kế hoạch, chờ đợi thời cơ áp dụng.
【 Hạ Đông, chuyện này phải giữ bí mật trước đã, tránh cho thằng nhóc A Tư kia lại phá hư, không để cho tôi gặp cháu dâu tương lai. 】
Đằng lão phu nhân dặn dò, bà lại không biết rằng Đằng Cận Tư đã có suy nghĩ muốn đưa Lương Chân Chân sang cho bà gặp, chỉ là còn chưa kịp thôi, vừa vặn hôm nay Lương Chân Chân bị sốt, cho nên trì hoãn.
"Dạ, tôi hiểu rồi." Hạ Đông gật đầu một cái.
Hai người trò chuyện thêm một lát liền cúp điện thoại.
****
Trong phòng khách, Quan Hạo Lê nằm trên ghế sa lon than thở, la hét đói bụng muốn xỉu.
Nam Cung Thần ngồi ở bên ghế sa lon xem TV lười quan tâm tới anh ta, miệng người này thật om sòm , không trách được bị cậu chủ "Ghét bỏ" , đáng đời!
"Tôi nói Nam Cung này, cái người này còn chưa có đi Ngũ Đài Sơn mà đã câm như thế này sao? Nói chuyện nhanh lên, buồn chết gia(*) !" Quan Hạo Lê biết chắc giờ này trong phòng bếp đang khí thế ngất trời, không cần thúc giục, liền đem chú ý lực chuyển dời đến trên người Nam Cung Thần đang ngồi ở đó xem ti vi.
(*)gia: cách xưng hô của vua chúa ở cổ đại
"Trong nhà buồn bực anh có thể ra vườn hóng mát, chỗ đó cỏ cây hoa lá, cái gì muốn có đều có, bảo đảm anh sẽ vừa lòng, tâm tình sảng khoái." Nam Cung Thần cười híp mắt chế nhạo nói.
Cậu chủ quả nhiên là sáng suốt, ngay cả anh cũng sắp không chịu nổi anh ta lải nhải, vẫn là Ngũ Đài Sơn tốt hơn! An tĩnh trong lành, nhất định là chim hót hoa thơm, cuộc sống hoà hợp với thiên nhiên.
"Hừ! Sau này đến Ngũ Đài Sơn cũng đừng khóc, đến lúc đó ở nơi hoang vắng không người, lúc không ai hỏi thăm cậu cũng đừng nghĩ tới tôi!" Quan Hạo Lê tức giận nói.
Hạ Đông đi tới liền nghe được hai người bọn họ ở trong phòng khách cãi vả, không thể nhịn được cười cười, "Quan thiếu gia và Nam Cung tiên sinh thật có nhã hứng, cơm còn chưa có làm xong sao? Chắc hai người đói rồi."
"Nhã hứng chỉ là tạm thời, đoán chừng vài tháng sau bà gặp lại cậu ta, khẳng định cậu ta đã trở thành một hòa thượng đần độn rồi." Miệng Quan Hạo Lê luôn luôn không tha người.
"Tôi chính là tiến vào cảnh giới cao hơn người một bậc, mà còn anh, vẫn chỉ là một phàm phu tục tử(*)." Nam Cung Thần không chút khách khí trả lời.
(*)Phàm phu tục tử: Kẻ tầm thường, thô tục, lỗ mãng, cục cằn, không đáng mặt làm trai.Phàm: (ăn nói) thô tục, thiếu lịch sự; phu: người đàn ông, tục tử: kẻ thô lỗ.
. . . . . .
Đang trong lúc hai người đấu võ mồn không thể ngừng, có người giúp việc tới đây nói bữa ăn tối đã chuẩn bị xong, kịp thời dẹp yên cuộc "Chiến tranh" .
Hạ Đông hoàn toàn phục hai kẻ dở hơi này, thật là một đôi bạn "nói nhiều" vô địch!
"Lấp đầy bụng là quan trọng nhất, không chấp nhặt với tên hoà thượng như cậu." Quan Hạo Lê rầm rì đứng dậy bước tới phòng ăn.
"Tôi thèm chấp nhặt với anh sao?" Nam Cung Thần nhân đức không nhường ai đứng lên.
Lúc ăn cơm, Nam Cung Thần nghĩ đến cậu chủ của mình vẫn còn ở trên lầu bị đói, không khỏi kêu Hạ Đông, "Cậu chủ ở trên lầu chăm sóc Lương tiểu thư, bà đem thức ăn lên đi?"
"Dạ, vẫn là Nam Cung tiên sinh suy nghĩ chu đáo." Hạ Đông ôn hòa cười nói, thật ra thì Nam Cung Thần không nói, bà cũng đã sắp xếp người bưng cơm tối lên, bà vẫn luôn biết cách làm việc.
"Chắc bây giờ A Tư đang lau người giúp chị dâu nhỏ, qua 20' hãy lên." Quan Hạo Lê gấp một con tôm lớn, thật ngon miệng mà!
Anh nói không sai, Đằng Cận Tư đúng là đang tiến hành một việc đối với anh mà nói là hành hạ người, lau người cho nai con.
Đợi sau khi bọn họ đều rời đi, anh liền ôm người trong ngực đặt lên giường, đặt cánh tay đang tiêm nước biển cẩn thận, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm bưng một chậu nước tới đây.
Cúi người cởi quần áo nai con ra, đợi đến lúc cởi áo ngực bên trong ra thì anh mới phát hiện không cởi được, vì cánh tay đang gắn tiêm, anh liền lấy cây kéo từ trong ngăn kéo ra, trực tiếp cắt rồi vứt đi.
"Ưmh. . . . . ." Sự lạnh lẽo đột nhiên ập tới khiến Lương Chân Chân đang ngủ không vui, quệt mồm kháng nghị một tiếng, trong cơ thể từng trận lạnh lẽo xâm nhập, thật khó chịu.
"Ngoan, nhịn một chút, tiêm xong là tốt rồi." Đằng Cận Tư hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái, ghé vào bên tai cô dụ dỗ nói.
Sau đó vắt khăn lông khô lau khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, lúc đầu động tác có chút thô lỗ, dù sao anh cũng không có kinh nghiệm, cho nên khó tránh khỏi dùng sức hơi mạnh, kết quả lập tức dẫn tới người phía dưới kháng nghị.
"Hu hu. . . . . . Đau. . . . . . Tránh ra. . . . . ." Mặc dù ý thức của Lương Chân Chân rất mơ hồ, nhưng nếu có người đánh cô, cô vẫn có thể cảm nhận được, tựa như mới vừa rồi có người dung kim chích cô, bây giờ lại dùng sức chà xát mặt của cô, thật đáng ghét!
Trên trán Đằng Cận Tư chảy đầy vạch đen, ánh mắt dời đến trên tay của mình, hình như hơi mạnh tay, dường như mặt nai con hơi lõm xuống. O(╯□╰)o
Lập tức giơ tay lên lần nữa, động tác lau cũng trở nên dịu dàng nhẹ nhàng chậm chạp hơn nhiều, giống như là đang lau chùi một món đồ gốm sứ thượng hạng, cẩn thận như vậy, trân quý như chí bảo.
Mặt thì giải quyết rất dễ dàng, nhưng trên người --
Thật đúng là đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của anh, ôn hương nhuyễn ngọc(*) gần ngay trước mắt, lại chỉ có thể nhìn không thể hôn, loại giày vò nhất trên đời chẳng qua cũng như thế.
(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Làn da trắng muốt như tuyết, trên da thịt tràn đầy dấu vết tối hôm qua mà anh để lại, từng đóa mai hồng nở rộ, kiều diễm động lòng người, nhất là hai quả mềm mại ưỡn lên đỏ tươi này, hấp dẫn tầm mắt của anh.
Đằng Cận Tư nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, ép buộc mình không được nhìn chằm chằm cảnh xuân sắc mê người, khom lưng vắt khăn lông lần nữa, lau sạch nhè nhẹ cổ, ngực của nai con, cố tình lúc lau chỗ ấy, Lương Chân Chân ngủ mơ mơ màng màng còn "Hừ" yếu ớt một tiếng, hình như cảm thấy không thoải mái.
Một tiếng hừ mềm nhũn cực kỳ giống như lúc hoan ái phát ra. Tiếng rên, âm điệu quyến rũ, câu dẫn lòng người ta ngứa ngáy.
"Đáng chết!" Đằng Cận Tư khẽ nguyền rủa một tiếng nhìn phía dưới của mình đã dựng lên thành một cái lều nhỏ, lửa trong lòng bùng nổ, thật là "Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh" (*)
(*) Bài thơ đầy đủ là:
"Ly ly nguyên thượng thảo
Nhất tuế nhất khô vinh
Da hỏa thiêu bất tận
Xuân phong xuy hựu sinh"
Dịch nghia:
"Cỏ mọc um tùm trên cánh đồng
Mỗi năm một lần khô héo rồi tươi xanh
Lửa đồng nội thiêu không tàn lụi
Gió xuân sang lại mọc xanh thì"
Vừa mới chuẩn bị vào phòng tắm tắm nước lạnh, kết quả cánh tay người nào đó đang truyền nước biển động đậy, thật giống như là muốn bắt lại, anh vội vã xông tới đè lại, trong lòng giận dữ thầm nghĩ: đúng là một vật nhỏ làm người khác lo lắng! Tiêm còn phải trông xem có an phận không! Đúng là cố ý ngã bệnh hành hạ anh!
Hết cách rồi, anh chỉ có thể tiếp tục cái nhiệm vụ gian nan này, may mà vừa rồi lau xong, cảnh xuân bị anh che lại rồi, có điều, nơi nào đó phía dưới càng thêm khảo nghiệm anh.
Anh còn không có can đảm cởi quần cho cô, nhưng vừa nghĩ tới giờ phút này cô bị sốt cao hành hạ, trong lòng liền cực kỳ thương yêu, vừa độc ác, cởi hết đồ của cô sạch sẽ, ngón tay run run rẩy rẩy lau bắp đùi và bên trong.....
Những động tác này mang tính khó khăn cao, anh bị giày vò đến đầu đầy mồ hôi, sóng nhiệt trong cơ thể cuồn cuộn một đợt cao hơn một đợt, phía dưới bồng bột lên như muốn kháng nghị với anh.
Anh thật sự rất nóng nảy!
Cố tình lúc này bụng còn đói bụng đến kêu rột...ột...ột..., nhìn đồng hồ, giờ đã qua 8 giờ, mình lo lắng bệnh tình của nai con, thậm chí quên ăn cơm.
Anh quên thì cũng thôi đi! Chẳng lẽ mấy người hầu dưới kia cũng quên mất anh mới là ông chủ ở đây sao? Cư nhiên không có ai mang cơm tối lên!
"Thiếu gia, có thể mang cơm tối vào được không? Ngoài cửa tức thời vang lên giọng nói của Hạ Đông.
Đằng Cận Tư sờ sờ bụng đói đến quặn lại, không vui nói: "Đi vào."
Hạ Đông theo lời đẩy cửa vào, đem thức ăn đặt bên khay trà, kính cẩn nói: "Thiếu gia, ngài dùng cơm trước đi có chuyện gì dặn tôi làm là được."
"Bà xem chừng tay của cô ấy." Đằng Cận Tư dứt lời, liền xông về phòng tắm, ăn cơm tất nhiên quan trọng, nhưng tắt lửa còn quan trọng hơn.
"Vâng." Hạ Đông đáp một tiếng, trong bụng sáng tỏ, thiếu gia quả thật là coi trọng Lương tiểu thư.
Sau khi truyền hết hai chai nước biển, trên người Lương Chân Chân đã hạ nhiệt, người cũng từ từ tỉnh táo lại, nhưng đầu vẫn còn rất nhức, hỗn loạn không rõ ràng lắm rốt cuộc mình bị gì đây?
"Đói...." Cô làm bộ đáng thương phát ra tiếng nghẹn ngào như con mèo nhỏ, nếu như nhớ không lầm, cô đa nằm trên giường cả ngày, nửa hạt cơm cũng chưa ăn, đã sớm đói đến nỗi bụng dán vào lưng rồi.
Đằng Cận Tư ngồi ở bên cạnh cô vội dặn người giúp việc bưng cháo trắng lên, dìu cô ngồi dậy, cơ thể mềm nhũn tựa vào trên người mình, bưng chén cháo, từng muỗng từng muỗng đút ăn cô.
"Tôi tự mình ăn." Lương Chân Chân có chút thụ sủng nhược kinh (*) ngập ngừng nói, đột nhiên sao ác ma trở nên săn sóc dịu dàng như vậy? Làm cho cô thật khó để tiếp nhận....
(*)Được sủng ái mà lo sợ.
Đợi sau khi cô biết mình bị sốt ác ma hết lòng chăm sóc cô một đêm, còn lau người cho cô một lần, khi đó tâm tình -- rất kỳ lạ, rất khốn hoặc, rất phập phồng, nói không rõ ràng cụ thể là cảm giác gì, còn có chút mơ hồ vui sướng.....
"16 tiếng đồng hồ em chưa ăn gì, có hơi sức cầm chén sao?" Đằng Cận Tư không vui liếc cô một cái, vẫn là lúc cô không có ý thức là đáng yêu nhất, sau khi tỉnh táo chỉ thích làm những chuyện anh không thích.
Két....16 tiếng? Ý là cô ngủ 16 tiếng? Không thể nào? Cô mơ hồ nhớ mình giống như rất không thoải mái, cả người khó chịu như lửa đốt, chẳng lẽ là ngã bệnh?
Cứ như thế, trên căn bản hai người đã định ra một kế hoạch, chờ đợi thời cơ áp dụng.
【 Hạ Đông, chuyện này phải giữ bí mật trước đã, tránh cho thằng nhóc A Tư kia lại phá hư, không để cho tôi gặp cháu dâu tương lai. 】
Đằng lão phu nhân dặn dò, bà lại không biết rằng Đằng Cận Tư đã có suy nghĩ muốn đưa Lương Chân Chân sang cho bà gặp, chỉ là còn chưa kịp thôi, vừa vặn hôm nay Lương Chân Chân bị sốt, cho nên trì hoãn.
"Dạ, tôi hiểu rồi." Hạ Đông gật đầu một cái.
Hai người trò chuyện thêm một lát liền cúp điện thoại.
****
Trong phòng khách, Quan Hạo Lê nằm trên ghế sa lon than thở, la hét đói bụng muốn xỉu.
Nam Cung Thần ngồi ở bên ghế sa lon xem TV lười quan tâm tới anh ta, miệng người này thật om sòm , không trách được bị cậu chủ "Ghét bỏ" , đáng đời!
"Tôi nói Nam Cung này, cái người này còn chưa có đi Ngũ Đài Sơn mà đã câm như thế này sao? Nói chuyện nhanh lên, buồn chết gia(*) !" Quan Hạo Lê biết chắc giờ này trong phòng bếp đang khí thế ngất trời, không cần thúc giục, liền đem chú ý lực chuyển dời đến trên người Nam Cung Thần đang ngồi ở đó xem ti vi.
(*)gia: cách xưng hô của vua chúa ở cổ đại
"Trong nhà buồn bực anh có thể ra vườn hóng mát, chỗ đó cỏ cây hoa lá, cái gì muốn có đều có, bảo đảm anh sẽ vừa lòng, tâm tình sảng khoái." Nam Cung Thần cười híp mắt chế nhạo nói.
Cậu chủ quả nhiên là sáng suốt, ngay cả anh cũng sắp không chịu nổi anh ta lải nhải, vẫn là Ngũ Đài Sơn tốt hơn! An tĩnh trong lành, nhất định là chim hót hoa thơm, cuộc sống hoà hợp với thiên nhiên.
"Hừ! Sau này đến Ngũ Đài Sơn cũng đừng khóc, đến lúc đó ở nơi hoang vắng không người, lúc không ai hỏi thăm cậu cũng đừng nghĩ tới tôi!" Quan Hạo Lê tức giận nói.
Hạ Đông đi tới liền nghe được hai người bọn họ ở trong phòng khách cãi vả, không thể nhịn được cười cười, "Quan thiếu gia và Nam Cung tiên sinh thật có nhã hứng, cơm còn chưa có làm xong sao? Chắc hai người đói rồi."
"Nhã hứng chỉ là tạm thời, đoán chừng vài tháng sau bà gặp lại cậu ta, khẳng định cậu ta đã trở thành một hòa thượng đần độn rồi." Miệng Quan Hạo Lê luôn luôn không tha người.
"Tôi chính là tiến vào cảnh giới cao hơn người một bậc, mà còn anh, vẫn chỉ là một phàm phu tục tử(*)." Nam Cung Thần không chút khách khí trả lời.
(*)Phàm phu tục tử: Kẻ tầm thường, thô tục, lỗ mãng, cục cằn, không đáng mặt làm trai.Phàm: (ăn nói) thô tục, thiếu lịch sự; phu: người đàn ông, tục tử: kẻ thô lỗ.
. . . . . .
Đang trong lúc hai người đấu võ mồn không thể ngừng, có người giúp việc tới đây nói bữa ăn tối đã chuẩn bị xong, kịp thời dẹp yên cuộc "Chiến tranh" .
Hạ Đông hoàn toàn phục hai kẻ dở hơi này, thật là một đôi bạn "nói nhiều" vô địch!
"Lấp đầy bụng là quan trọng nhất, không chấp nhặt với tên hoà thượng như cậu." Quan Hạo Lê rầm rì đứng dậy bước tới phòng ăn.
"Tôi thèm chấp nhặt với anh sao?" Nam Cung Thần nhân đức không nhường ai đứng lên.
Lúc ăn cơm, Nam Cung Thần nghĩ đến cậu chủ của mình vẫn còn ở trên lầu bị đói, không khỏi kêu Hạ Đông, "Cậu chủ ở trên lầu chăm sóc Lương tiểu thư, bà đem thức ăn lên đi?"
"Dạ, vẫn là Nam Cung tiên sinh suy nghĩ chu đáo." Hạ Đông ôn hòa cười nói, thật ra thì Nam Cung Thần không nói, bà cũng đã sắp xếp người bưng cơm tối lên, bà vẫn luôn biết cách làm việc.
"Chắc bây giờ A Tư đang lau người giúp chị dâu nhỏ, qua 20' hãy lên." Quan Hạo Lê gấp một con tôm lớn, thật ngon miệng mà!
Anh nói không sai, Đằng Cận Tư đúng là đang tiến hành một việc đối với anh mà nói là hành hạ người, lau người cho nai con.
Đợi sau khi bọn họ đều rời đi, anh liền ôm người trong ngực đặt lên giường, đặt cánh tay đang tiêm nước biển cẩn thận, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm bưng một chậu nước tới đây.
Cúi người cởi quần áo nai con ra, đợi đến lúc cởi áo ngực bên trong ra thì anh mới phát hiện không cởi được, vì cánh tay đang gắn tiêm, anh liền lấy cây kéo từ trong ngăn kéo ra, trực tiếp cắt rồi vứt đi.
"Ưmh. . . . . ." Sự lạnh lẽo đột nhiên ập tới khiến Lương Chân Chân đang ngủ không vui, quệt mồm kháng nghị một tiếng, trong cơ thể từng trận lạnh lẽo xâm nhập, thật khó chịu.
"Ngoan, nhịn một chút, tiêm xong là tốt rồi." Đằng Cận Tư hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái, ghé vào bên tai cô dụ dỗ nói.
Sau đó vắt khăn lông khô lau khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, lúc đầu động tác có chút thô lỗ, dù sao anh cũng không có kinh nghiệm, cho nên khó tránh khỏi dùng sức hơi mạnh, kết quả lập tức dẫn tới người phía dưới kháng nghị.
"Hu hu. . . . . . Đau. . . . . . Tránh ra. . . . . ." Mặc dù ý thức của Lương Chân Chân rất mơ hồ, nhưng nếu có người đánh cô, cô vẫn có thể cảm nhận được, tựa như mới vừa rồi có người dung kim chích cô, bây giờ lại dùng sức chà xát mặt của cô, thật đáng ghét!
Trên trán Đằng Cận Tư chảy đầy vạch đen, ánh mắt dời đến trên tay của mình, hình như hơi mạnh tay, dường như mặt nai con hơi lõm xuống. O(╯□╰)o
Lập tức giơ tay lên lần nữa, động tác lau cũng trở nên dịu dàng nhẹ nhàng chậm chạp hơn nhiều, giống như là đang lau chùi một món đồ gốm sứ thượng hạng, cẩn thận như vậy, trân quý như chí bảo.
Mặt thì giải quyết rất dễ dàng, nhưng trên người --
Thật đúng là đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của anh, ôn hương nhuyễn ngọc(*) gần ngay trước mắt, lại chỉ có thể nhìn không thể hôn, loại giày vò nhất trên đời chẳng qua cũng như thế.
(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Làn da trắng muốt như tuyết, trên da thịt tràn đầy dấu vết tối hôm qua mà anh để lại, từng đóa mai hồng nở rộ, kiều diễm động lòng người, nhất là hai quả mềm mại ưỡn lên đỏ tươi này, hấp dẫn tầm mắt của anh.
Đằng Cận Tư nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, ép buộc mình không được nhìn chằm chằm cảnh xuân sắc mê người, khom lưng vắt khăn lông lần nữa, lau sạch nhè nhẹ cổ, ngực của nai con, cố tình lúc lau chỗ ấy, Lương Chân Chân ngủ mơ mơ màng màng còn "Hừ" yếu ớt một tiếng, hình như cảm thấy không thoải mái.
Một tiếng hừ mềm nhũn cực kỳ giống như lúc hoan ái phát ra. Tiếng rên, âm điệu quyến rũ, câu dẫn lòng người ta ngứa ngáy.
"Đáng chết!" Đằng Cận Tư khẽ nguyền rủa một tiếng nhìn phía dưới của mình đã dựng lên thành một cái lều nhỏ, lửa trong lòng bùng nổ, thật là "Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh" (*)
(*) Bài thơ đầy đủ là:
"Ly ly nguyên thượng thảo
Nhất tuế nhất khô vinh
Da hỏa thiêu bất tận
Xuân phong xuy hựu sinh"
Dịch nghia:
"Cỏ mọc um tùm trên cánh đồng
Mỗi năm một lần khô héo rồi tươi xanh
Lửa đồng nội thiêu không tàn lụi
Gió xuân sang lại mọc xanh thì"
Vừa mới chuẩn bị vào phòng tắm tắm nước lạnh, kết quả cánh tay người nào đó đang truyền nước biển động đậy, thật giống như là muốn bắt lại, anh vội vã xông tới đè lại, trong lòng giận dữ thầm nghĩ: đúng là một vật nhỏ làm người khác lo lắng! Tiêm còn phải trông xem có an phận không! Đúng là cố ý ngã bệnh hành hạ anh!
Hết cách rồi, anh chỉ có thể tiếp tục cái nhiệm vụ gian nan này, may mà vừa rồi lau xong, cảnh xuân bị anh che lại rồi, có điều, nơi nào đó phía dưới càng thêm khảo nghiệm anh.
Anh còn không có can đảm cởi quần cho cô, nhưng vừa nghĩ tới giờ phút này cô bị sốt cao hành hạ, trong lòng liền cực kỳ thương yêu, vừa độc ác, cởi hết đồ của cô sạch sẽ, ngón tay run run rẩy rẩy lau bắp đùi và bên trong.....
Những động tác này mang tính khó khăn cao, anh bị giày vò đến đầu đầy mồ hôi, sóng nhiệt trong cơ thể cuồn cuộn một đợt cao hơn một đợt, phía dưới bồng bột lên như muốn kháng nghị với anh.
Anh thật sự rất nóng nảy!
Cố tình lúc này bụng còn đói bụng đến kêu rột...ột...ột..., nhìn đồng hồ, giờ đã qua 8 giờ, mình lo lắng bệnh tình của nai con, thậm chí quên ăn cơm.
Anh quên thì cũng thôi đi! Chẳng lẽ mấy người hầu dưới kia cũng quên mất anh mới là ông chủ ở đây sao? Cư nhiên không có ai mang cơm tối lên!
"Thiếu gia, có thể mang cơm tối vào được không? Ngoài cửa tức thời vang lên giọng nói của Hạ Đông.
Đằng Cận Tư sờ sờ bụng đói đến quặn lại, không vui nói: "Đi vào."
Hạ Đông theo lời đẩy cửa vào, đem thức ăn đặt bên khay trà, kính cẩn nói: "Thiếu gia, ngài dùng cơm trước đi có chuyện gì dặn tôi làm là được."
"Bà xem chừng tay của cô ấy." Đằng Cận Tư dứt lời, liền xông về phòng tắm, ăn cơm tất nhiên quan trọng, nhưng tắt lửa còn quan trọng hơn.
"Vâng." Hạ Đông đáp một tiếng, trong bụng sáng tỏ, thiếu gia quả thật là coi trọng Lương tiểu thư.
Sau khi truyền hết hai chai nước biển, trên người Lương Chân Chân đã hạ nhiệt, người cũng từ từ tỉnh táo lại, nhưng đầu vẫn còn rất nhức, hỗn loạn không rõ ràng lắm rốt cuộc mình bị gì đây?
"Đói...." Cô làm bộ đáng thương phát ra tiếng nghẹn ngào như con mèo nhỏ, nếu như nhớ không lầm, cô đa nằm trên giường cả ngày, nửa hạt cơm cũng chưa ăn, đã sớm đói đến nỗi bụng dán vào lưng rồi.
Đằng Cận Tư ngồi ở bên cạnh cô vội dặn người giúp việc bưng cháo trắng lên, dìu cô ngồi dậy, cơ thể mềm nhũn tựa vào trên người mình, bưng chén cháo, từng muỗng từng muỗng đút ăn cô.
"Tôi tự mình ăn." Lương Chân Chân có chút thụ sủng nhược kinh (*) ngập ngừng nói, đột nhiên sao ác ma trở nên săn sóc dịu dàng như vậy? Làm cho cô thật khó để tiếp nhận....
(*)Được sủng ái mà lo sợ.
Đợi sau khi cô biết mình bị sốt ác ma hết lòng chăm sóc cô một đêm, còn lau người cho cô một lần, khi đó tâm tình -- rất kỳ lạ, rất khốn hoặc, rất phập phồng, nói không rõ ràng cụ thể là cảm giác gì, còn có chút mơ hồ vui sướng.....
"16 tiếng đồng hồ em chưa ăn gì, có hơi sức cầm chén sao?" Đằng Cận Tư không vui liếc cô một cái, vẫn là lúc cô không có ý thức là đáng yêu nhất, sau khi tỉnh táo chỉ thích làm những chuyện anh không thích.
Két....16 tiếng? Ý là cô ngủ 16 tiếng? Không thể nào? Cô mơ hồ nhớ mình giống như rất không thoải mái, cả người khó chịu như lửa đốt, chẳng lẽ là ngã bệnh?
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu