Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!
Chương 5: Rung động
Với cái chân chấm phẩy của Lam Tử Tuyết, lê lết ra đến chỗ cầu thang đã là quá tốt. Cô đảo mắt nhìn xuống, nuốt nước miếng ừng ực, cắn răng đi xuống.
Chân chưa bước xuống bậc nào, đã bị một bàn tay đưa ra phía trước cản lại : "Em còn chưa sợ sao ?" Cái biểu tình này của hắn sao thấy ghê ghê vậy.
Lam Tử Tuyết nhất thời lúng túng :
"Tôi...tôi muốn đi xuống."
Tạ Phong nở nụ cười :
"Được thôi..."
"Không được ẵm tôi nữa !" Lam Tử Tuyết đột nhiên hét lên khiến Tạ Phong hơi ngây người rồi hắn bật cười lớn.
"Em yên tâm đi, tôi chỉ muốn nói là chúng ta có thể đi thang máy chuyên dụng của tôi thôi."
Thang máy chuyên dụng ? Đậu má , anh troll tôi hả ? Sao lúc nãy không nói sớm, hại tôi phải đi cầu thang bộ. Rõ ràng là anh cố tình, còn ra vẻ người tốt ?
Lam Tử Tuyết tức giận đùng đùng bỏ đi.
Thang máy chuyên dụng có khác, lớn gấp đôi so với thang máy bình thường, thang máy này chỉ được lắp đặt cho Tạ Phong để tránh trường hợp chen lấn xô đẩy trong thang máy.
Thang máy chỉ có hai người, không khí thập phần quỷ dị. Trên người Lam Tử Tuyết oán khí cùng sát khí nổi lên tầng tầng, nếu không phải mình có chuyện nhờ vả hắn, chắc chắn sẽ cho hắn một bạt tay, à không, hai à mà thôi , tốt nhất là đánh hắn liệt giường luôn !
Bên này Tạ Phong rất nhàn nhã, hắn đang gọi điện thoại cho thư kí, bảo chuẩn bị một số thứ.
"Đã trưa rồi, tôi mời em đi ăn."
"Không đi !" Lam Tử Tuyết hùng hồn nói. Lỡ đâu anh bỏ thuốc sổ vào đồ ăn của tôi thì sao.
"Là nhà hàng Michel, em không đi sẽ uổng phí lắm."
".......Không đi !" Michel, nhà hàng năm sao duy nhất trong thành phố ?
"Ở đó có rất nhiều món ngon, hình như bây giờ đang tổ chức buffet hải sản và bánh ngọt đấy, em chắc chắn không đi sao ?" Tạ Phong tiếp tục đả kích sự phòng bị yếu ớt của Lam Tử Tuyết.
".......Không ..đi." Không được, mình không thể vì miếng cơm mà bán đi danh dự được, mặc dù tiểu bao tử đang biểu tình rầm rộ, không ăn cơm có thể sẽ chết nhưng mình nhất định phải chết có mặt mũi.
Tạ Phong lắc đầu, bụng kêu ầm ầm như vậy mà cũng bảo là không muốn đi ,cũng may là còn có tôi không để em chết đói đấy :
"Em đi tới đó với tôi, chúng ta cùng bàn chuyện kia, thế nào ?"
"Tôi miễn cưỡng đi với anh đấy nhá !" Lam Tử Tuyết trong lòng nở hoa, tôi đi vì công việc không phải vì đồ ăn đó.
Tạ Phong giơ tay đầu hàng.
Lam Tử Tuyết vung dao lên, nhằm vào lồng ngực đối phương xông tới, nhưng đối phương lại nhanh chóng né được . Cô lại hướng dao đến cánh tay đối phương, dao đã cắm trúng tay nhưng đối phương vẫn không hề hấn gì vẫn giương đôi mắt to tròn đó nhìn cô. Lam Tử Tuyết thực sự bùng nổ, hai tay hai dao lao vào đối phương cắn xé.
Tạ Phong quả quyết giực lấy cái dĩa, thành thạo dùng dao nĩa :
"Em xem, chỉ là ăn cua thôi, có ai mất sức như em không ?" Nhẹ nhàng bóc được vỏ, để lộ ra lớp thịt hồng hồng trắng trắng bên trong.
Lam Tử Tuyết thẹn quá hóa giận, oán khí so với Tạ Phong chỉ có tăng chứ không giảm :
"Anh và nó là đồng loại, tôi còn tưởng anh sẽ không giết nó chứ !" Hừ lạnh một cái.
"Đồng loại ?" Làm gì có con cua nào vừa đẹp trai vừa giàu có như hắn chứ ?
"Anh không biết sao, con cua với anh đều là tay chân loằng ngoằng, lúc nha lúc nhúc hơn nữa còn khác người, là loài bò ngang đấy !" Cho anh biết, đả kích tôi là một trong những chuyện đáng sợ nhất trên đời.
Nhưng mà Tạ Phong không có giận, hôm trước cô chửi hắn như tát nước vào mặt hắn vẫn không để ý, lần này có là gì.
"Ừ, anh giống con cua, em thấy sao thì là như vậy đi !" Nụ cười của hắn đúng là còn chói hơn ánh nắng mặt trời lúc này.
Phải, triệt để khiến Lam Tử Tuyết nổi da gà, kinh sợ mà không nói nữa. Lam Tử Tuyết cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện với Tạ Phong, bản thân khẳng định sẽ buồn nôn chết nên di dời sức chiến đấu lên con cua trước mặt.
Con cua lúc này đã được bốc vỏ, trần trụi phơi bày trước mặt Lam Tử Tuyết. Lam Tử Tuyết nhìn chằm chằm vào thân hình tuyệt mĩ của con của tưởng chừng như nó đang nói:''Hey baby ! I'm here...Eat me eat me!!' Thịt cua thực sự tươi ngon, cắn vào lại có nước chảy ra, đúng là mĩ vị cuộc đời.
Đồ ăn là thứ có thể kích hoạt trí não của Lam Tử Tuyết nhanh nhất.
Lần đầu mình và hắn ta gặp nhau, không phải là đã kết thù không đôin trời chung sao ? Sáng nay hắn chính là cố ý làm khó mình, Lam Tử Tuyết cúi nhìn cái chân bị thương, sao lại băng bó vết thương cho mình ? Hơn nữa, còn dắt mình đi ăn. Chẳng lẽ, hắn...muốn dụ dỗ mình rồi đem bán đi ? Quá thâm độc rồi ! (Phụt, nước văng màn hình -_- )
Tạ Phong không hay biết gì, vẫn chăm chú giúp Lam Tử Tuyết lột tôm.
"Hội trường gì đó của em mấy giờ sẽ bắt đầu ?"
Tạ Phong không nhắc, Lam Tử Tuyết cũng quên mất , vội nuốt xuống miếng cua trong miệng :
"5h chiều nay, Anh nhất định phải đến đấy !" Lại thêm một miếng cua chui vào trong miệng, anh không đến là uổng công tôi ở đây ăn cua đấy !
Tạ Phong gật đầu, đưa ly sinh tố ra trước mắt Lam Tử Tuyết :
"Đừng ăn nữa, ăn nhiều quá sẽ bội thực đấy, chiều nay em còn phải hoạt động nhiều nữa mà. Thứ em thích uống nhất này."
Lam Tử Tuyết uống một hớp, ngạc nhiên hỏi :
"Sao anh biết tôi thích uống cái này ?"
"Tất cả những thứ thuộc về em anh đều biết, đều quan tâm." Tạ Phong nở một nụ cười tự mãn, mặc dù bản thân hắn chưa từng cua gái lần nào, toàn là mỡ dân đến miệng, cũng chưa từng quan tâm ai, nói lời ngọt ngào với ai như vậy nhưng mà hắn tự cảm thấy bản thân mình làm rất tốt mặc dù có hơi sến súa.
Lam Tử Tuyết xém chút biến thành người đầu tiên chết sặc vì uống sinh tố.
Trên xe lại một lần nữa xuất hiện hai nhân vật sát phong cảnh. Lam Tử Tuyết sau một thoáng mê muội vì đồ ăn cuối cùng cũng lấy lại được lí trí, một lần nữa khẳng định : Tạ Phong là một tên bỉ ổi, vô liêm sỉ, tột chất đầy người.
Tạ Phong thì lại rất vui vì đã dụ được Lam Tử Tuyết đi chơi cùng mình. Lí do sao ? Đơn giản thôi, chỉ cần đem cái hội trường gì đó ra là được rồi.
Lam Tử Tuyết nhìn ra bên ngoài, cảnh vật chạy lướt qua rất nhanh, hình như là đang đi về phía Nam ngoại ô-nơi đó có biển. Lam Tử Tuyết dần ngửi thấy được mùi muối nhàn nhạt trong không khí, cảm nhận được gió biển thổi lên mát rượi, có lẽ là có cả âm thanh rì rào ngoài kia...
Tâm tình nhanh chóng được thả lỏng, nhanh chóng quẳng nỗi bực tức mang tên Tạ Phong ra cái xó xỉnh nào đó, nghêu ngao hát một khúc :
"Trên bờ biển có một con cua nhỏ
Vì không thể đi dọc mà buồn tủi khóc than
Gió thấy thế thì thầm thăm hỏi
Biển thấy thế thì thầm hát ca
Này cua ơi, có chi sầu lo
Không thể bò dọc, bò ngang cũng được mà
Này cua ơi , có chi buồn phiền
Khắp thế gian này chỉ mình ta có thể bò ngang."
Lam Tử Tuyết không biết, chỉ với vài câu hát vu vơ đã chính thức làm trái tim bao nhiêu năm nay chưa từng yêu ai của Tạ Phong đỗ gục. Ngay lúc này hắn chắc chắn với lòng mình vì phải làm bất cứ chuyện gì, bất cứ giá nào cũng phải đem người này về bên cạnh mình.
Lam Tử Tuyết tự hát ru mình rồi ngủ lúc nào không hay. Cũng phải thôi, mấy ngày nay cô dành hết thời gian cho lễ kỉ niệm trường, một ngày ngủ chỉ được 5-6 tiếng, thể lực dường như đã bị vắt kiệt, ông bà ta nói cấm có sai : Căng da bụng, chùng da mắt, Lam Tử Tuyết chính là tình trạng này.
Tạ Phong nhìn người con gái ngồi ở ghế phó lái. Khuôn mặt tròn trắng hồng nhìn nghiêng của cô có thể nhìn thấy rõ lông mi dài rũ xuống, chốc chốc lại giật giật, phần tóc mai phất phơ trước gió để lộ vầng trán cao. Lam Tử Tuyết khi ngủ lại co thành một nhúm ở trên ghế.
Tạ Phong phì cười, đâu rồi cái người lúc chiều đá hắn một cú thấu trời vậy ?
Tạ Phong vươn tay qua, ôm người kia vào lòng, nhẹ nhàng thật khẽ. Vuốt nhẹ phần tóc mai không chịu yên kia ra, Tạ Phong lại tìm ra một lí do khiến hắn yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Lúc ngủ trông cô rất giống một thiên thần.
Người bên ngoài nhìn vào, ai cũng ước ao được như hắn. Nhưng mà cũng chẳng mấy ai biết được hắn là một cô nhi, là năm hắn được 5 tuổi cùng chị gái được nhặt về. Những thứ hào nhoáng bên ngoài này, đều là do hắn một tay gầy dựng nên mới có được, hoàn toàn không có sự chống lưng của Tạ gia hùng mạnh.
Thấy Lam Tử Tuyết giật mình, Tạ Phong vỗ nhẹ vai cô, xe cũng đã dừng lại gần bờ biển.
Bãi biển xanh ngắt màu xanh của sự tươi mát, sự sống. Hắn cũng là một sự sống, soa mẹ hắn có thể nhẫn tâm vứt bỏ hắn như vậy ?
Những cơn gió Nam từ biển lùa vào khiến tâm tình Tạ Phong buông thả một chút, hắn cảm khái người con gái này thật giống như ánh mặt trời ngoài kia. Cho dù nhiều lúc gắt gỏng, nhưng sẽ cả đời này sưởi ấm hắn, sưởi ấm hắn....
"Có lẽ em là một mảnh ghép trong cuộc đời anh
Em đến khiến anh có một cuộc sống hoàn chỉnh
Mặc dù anh không phải một mảnh ghép của đời em
Nhưng anh nguyện vì em làm một mảnh ghép dư thừa
Khi anh nhắm mắt không mong có em bên cạnh
Nhưng khi thức giấc anh mong bên cạnh em sẽ có anh..."
Chân chưa bước xuống bậc nào, đã bị một bàn tay đưa ra phía trước cản lại : "Em còn chưa sợ sao ?" Cái biểu tình này của hắn sao thấy ghê ghê vậy.
Lam Tử Tuyết nhất thời lúng túng :
"Tôi...tôi muốn đi xuống."
Tạ Phong nở nụ cười :
"Được thôi..."
"Không được ẵm tôi nữa !" Lam Tử Tuyết đột nhiên hét lên khiến Tạ Phong hơi ngây người rồi hắn bật cười lớn.
"Em yên tâm đi, tôi chỉ muốn nói là chúng ta có thể đi thang máy chuyên dụng của tôi thôi."
Thang máy chuyên dụng ? Đậu má , anh troll tôi hả ? Sao lúc nãy không nói sớm, hại tôi phải đi cầu thang bộ. Rõ ràng là anh cố tình, còn ra vẻ người tốt ?
Lam Tử Tuyết tức giận đùng đùng bỏ đi.
Thang máy chuyên dụng có khác, lớn gấp đôi so với thang máy bình thường, thang máy này chỉ được lắp đặt cho Tạ Phong để tránh trường hợp chen lấn xô đẩy trong thang máy.
Thang máy chỉ có hai người, không khí thập phần quỷ dị. Trên người Lam Tử Tuyết oán khí cùng sát khí nổi lên tầng tầng, nếu không phải mình có chuyện nhờ vả hắn, chắc chắn sẽ cho hắn một bạt tay, à không, hai à mà thôi , tốt nhất là đánh hắn liệt giường luôn !
Bên này Tạ Phong rất nhàn nhã, hắn đang gọi điện thoại cho thư kí, bảo chuẩn bị một số thứ.
"Đã trưa rồi, tôi mời em đi ăn."
"Không đi !" Lam Tử Tuyết hùng hồn nói. Lỡ đâu anh bỏ thuốc sổ vào đồ ăn của tôi thì sao.
"Là nhà hàng Michel, em không đi sẽ uổng phí lắm."
".......Không đi !" Michel, nhà hàng năm sao duy nhất trong thành phố ?
"Ở đó có rất nhiều món ngon, hình như bây giờ đang tổ chức buffet hải sản và bánh ngọt đấy, em chắc chắn không đi sao ?" Tạ Phong tiếp tục đả kích sự phòng bị yếu ớt của Lam Tử Tuyết.
".......Không ..đi." Không được, mình không thể vì miếng cơm mà bán đi danh dự được, mặc dù tiểu bao tử đang biểu tình rầm rộ, không ăn cơm có thể sẽ chết nhưng mình nhất định phải chết có mặt mũi.
Tạ Phong lắc đầu, bụng kêu ầm ầm như vậy mà cũng bảo là không muốn đi ,cũng may là còn có tôi không để em chết đói đấy :
"Em đi tới đó với tôi, chúng ta cùng bàn chuyện kia, thế nào ?"
"Tôi miễn cưỡng đi với anh đấy nhá !" Lam Tử Tuyết trong lòng nở hoa, tôi đi vì công việc không phải vì đồ ăn đó.
Tạ Phong giơ tay đầu hàng.
Lam Tử Tuyết vung dao lên, nhằm vào lồng ngực đối phương xông tới, nhưng đối phương lại nhanh chóng né được . Cô lại hướng dao đến cánh tay đối phương, dao đã cắm trúng tay nhưng đối phương vẫn không hề hấn gì vẫn giương đôi mắt to tròn đó nhìn cô. Lam Tử Tuyết thực sự bùng nổ, hai tay hai dao lao vào đối phương cắn xé.
Tạ Phong quả quyết giực lấy cái dĩa, thành thạo dùng dao nĩa :
"Em xem, chỉ là ăn cua thôi, có ai mất sức như em không ?" Nhẹ nhàng bóc được vỏ, để lộ ra lớp thịt hồng hồng trắng trắng bên trong.
Lam Tử Tuyết thẹn quá hóa giận, oán khí so với Tạ Phong chỉ có tăng chứ không giảm :
"Anh và nó là đồng loại, tôi còn tưởng anh sẽ không giết nó chứ !" Hừ lạnh một cái.
"Đồng loại ?" Làm gì có con cua nào vừa đẹp trai vừa giàu có như hắn chứ ?
"Anh không biết sao, con cua với anh đều là tay chân loằng ngoằng, lúc nha lúc nhúc hơn nữa còn khác người, là loài bò ngang đấy !" Cho anh biết, đả kích tôi là một trong những chuyện đáng sợ nhất trên đời.
Nhưng mà Tạ Phong không có giận, hôm trước cô chửi hắn như tát nước vào mặt hắn vẫn không để ý, lần này có là gì.
"Ừ, anh giống con cua, em thấy sao thì là như vậy đi !" Nụ cười của hắn đúng là còn chói hơn ánh nắng mặt trời lúc này.
Phải, triệt để khiến Lam Tử Tuyết nổi da gà, kinh sợ mà không nói nữa. Lam Tử Tuyết cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện với Tạ Phong, bản thân khẳng định sẽ buồn nôn chết nên di dời sức chiến đấu lên con cua trước mặt.
Con cua lúc này đã được bốc vỏ, trần trụi phơi bày trước mặt Lam Tử Tuyết. Lam Tử Tuyết nhìn chằm chằm vào thân hình tuyệt mĩ của con của tưởng chừng như nó đang nói:''Hey baby ! I'm here...Eat me eat me!!' Thịt cua thực sự tươi ngon, cắn vào lại có nước chảy ra, đúng là mĩ vị cuộc đời.
Đồ ăn là thứ có thể kích hoạt trí não của Lam Tử Tuyết nhanh nhất.
Lần đầu mình và hắn ta gặp nhau, không phải là đã kết thù không đôin trời chung sao ? Sáng nay hắn chính là cố ý làm khó mình, Lam Tử Tuyết cúi nhìn cái chân bị thương, sao lại băng bó vết thương cho mình ? Hơn nữa, còn dắt mình đi ăn. Chẳng lẽ, hắn...muốn dụ dỗ mình rồi đem bán đi ? Quá thâm độc rồi ! (Phụt, nước văng màn hình -_- )
Tạ Phong không hay biết gì, vẫn chăm chú giúp Lam Tử Tuyết lột tôm.
"Hội trường gì đó của em mấy giờ sẽ bắt đầu ?"
Tạ Phong không nhắc, Lam Tử Tuyết cũng quên mất , vội nuốt xuống miếng cua trong miệng :
"5h chiều nay, Anh nhất định phải đến đấy !" Lại thêm một miếng cua chui vào trong miệng, anh không đến là uổng công tôi ở đây ăn cua đấy !
Tạ Phong gật đầu, đưa ly sinh tố ra trước mắt Lam Tử Tuyết :
"Đừng ăn nữa, ăn nhiều quá sẽ bội thực đấy, chiều nay em còn phải hoạt động nhiều nữa mà. Thứ em thích uống nhất này."
Lam Tử Tuyết uống một hớp, ngạc nhiên hỏi :
"Sao anh biết tôi thích uống cái này ?"
"Tất cả những thứ thuộc về em anh đều biết, đều quan tâm." Tạ Phong nở một nụ cười tự mãn, mặc dù bản thân hắn chưa từng cua gái lần nào, toàn là mỡ dân đến miệng, cũng chưa từng quan tâm ai, nói lời ngọt ngào với ai như vậy nhưng mà hắn tự cảm thấy bản thân mình làm rất tốt mặc dù có hơi sến súa.
Lam Tử Tuyết xém chút biến thành người đầu tiên chết sặc vì uống sinh tố.
Trên xe lại một lần nữa xuất hiện hai nhân vật sát phong cảnh. Lam Tử Tuyết sau một thoáng mê muội vì đồ ăn cuối cùng cũng lấy lại được lí trí, một lần nữa khẳng định : Tạ Phong là một tên bỉ ổi, vô liêm sỉ, tột chất đầy người.
Tạ Phong thì lại rất vui vì đã dụ được Lam Tử Tuyết đi chơi cùng mình. Lí do sao ? Đơn giản thôi, chỉ cần đem cái hội trường gì đó ra là được rồi.
Lam Tử Tuyết nhìn ra bên ngoài, cảnh vật chạy lướt qua rất nhanh, hình như là đang đi về phía Nam ngoại ô-nơi đó có biển. Lam Tử Tuyết dần ngửi thấy được mùi muối nhàn nhạt trong không khí, cảm nhận được gió biển thổi lên mát rượi, có lẽ là có cả âm thanh rì rào ngoài kia...
Tâm tình nhanh chóng được thả lỏng, nhanh chóng quẳng nỗi bực tức mang tên Tạ Phong ra cái xó xỉnh nào đó, nghêu ngao hát một khúc :
"Trên bờ biển có một con cua nhỏ
Vì không thể đi dọc mà buồn tủi khóc than
Gió thấy thế thì thầm thăm hỏi
Biển thấy thế thì thầm hát ca
Này cua ơi, có chi sầu lo
Không thể bò dọc, bò ngang cũng được mà
Này cua ơi , có chi buồn phiền
Khắp thế gian này chỉ mình ta có thể bò ngang."
Lam Tử Tuyết không biết, chỉ với vài câu hát vu vơ đã chính thức làm trái tim bao nhiêu năm nay chưa từng yêu ai của Tạ Phong đỗ gục. Ngay lúc này hắn chắc chắn với lòng mình vì phải làm bất cứ chuyện gì, bất cứ giá nào cũng phải đem người này về bên cạnh mình.
Lam Tử Tuyết tự hát ru mình rồi ngủ lúc nào không hay. Cũng phải thôi, mấy ngày nay cô dành hết thời gian cho lễ kỉ niệm trường, một ngày ngủ chỉ được 5-6 tiếng, thể lực dường như đã bị vắt kiệt, ông bà ta nói cấm có sai : Căng da bụng, chùng da mắt, Lam Tử Tuyết chính là tình trạng này.
Tạ Phong nhìn người con gái ngồi ở ghế phó lái. Khuôn mặt tròn trắng hồng nhìn nghiêng của cô có thể nhìn thấy rõ lông mi dài rũ xuống, chốc chốc lại giật giật, phần tóc mai phất phơ trước gió để lộ vầng trán cao. Lam Tử Tuyết khi ngủ lại co thành một nhúm ở trên ghế.
Tạ Phong phì cười, đâu rồi cái người lúc chiều đá hắn một cú thấu trời vậy ?
Tạ Phong vươn tay qua, ôm người kia vào lòng, nhẹ nhàng thật khẽ. Vuốt nhẹ phần tóc mai không chịu yên kia ra, Tạ Phong lại tìm ra một lí do khiến hắn yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Lúc ngủ trông cô rất giống một thiên thần.
Người bên ngoài nhìn vào, ai cũng ước ao được như hắn. Nhưng mà cũng chẳng mấy ai biết được hắn là một cô nhi, là năm hắn được 5 tuổi cùng chị gái được nhặt về. Những thứ hào nhoáng bên ngoài này, đều là do hắn một tay gầy dựng nên mới có được, hoàn toàn không có sự chống lưng của Tạ gia hùng mạnh.
Thấy Lam Tử Tuyết giật mình, Tạ Phong vỗ nhẹ vai cô, xe cũng đã dừng lại gần bờ biển.
Bãi biển xanh ngắt màu xanh của sự tươi mát, sự sống. Hắn cũng là một sự sống, soa mẹ hắn có thể nhẫn tâm vứt bỏ hắn như vậy ?
Những cơn gió Nam từ biển lùa vào khiến tâm tình Tạ Phong buông thả một chút, hắn cảm khái người con gái này thật giống như ánh mặt trời ngoài kia. Cho dù nhiều lúc gắt gỏng, nhưng sẽ cả đời này sưởi ấm hắn, sưởi ấm hắn....
"Có lẽ em là một mảnh ghép trong cuộc đời anh
Em đến khiến anh có một cuộc sống hoàn chỉnh
Mặc dù anh không phải một mảnh ghép của đời em
Nhưng anh nguyện vì em làm một mảnh ghép dư thừa
Khi anh nhắm mắt không mong có em bên cạnh
Nhưng khi thức giấc anh mong bên cạnh em sẽ có anh..."
Tác giả :
Royal Lam Lam