Bá Tước
Chương 21
“Đại nhân đang có việc bận, hiện tại không thể gặp được ai.”
“Xin tiểu thư trở về.”
Hai nữ nhân thay nhau mở miệng, thanh âm vô cùng lạnh nhạt.
“Vậy Ryan Lane đâu? Có thể nói hắn ra gặp tôi không?”
Hai chị em sinh đôi nhìn thoáng qua nhau, sau đó gật đầu nói với Tô Lị: “Vậy tiểu thư xin chờ một chút.”
Một lát sau, Tô Lị thấy Ryan Lane đi xuống, gương mặt hắn vẫn luôn giữ cái biểu cảm giống y như người chết, không hề cho Tô Lị tý sắc mặt tốt nào.
“Cô có chuyện gì sao?” Ngữ khí của Ryan Lane vẫn lạnh lùng như băng không thay đổi.
Tô Lị có chút buồn bực, tại sao người trong tòa thành này của Shere đều mang một bộ mặt như than đen vậy a? Trước mặt cô chính là một Ryan Lane như cương thi ngàn năm, bây giờ lại còn thêm hai chị em sinh đôi mà một câu chỉ nói được hai ba chữ.
“Ngươi dẫn ta đi gặp Shere.” Tô Lị cũng không muốn nói vòng vo, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Ryan Lane trầm mặc nhìn Tô Lị một hồi, hắn cũng không muốn để cho Tô Lị đến gặp đại nhân. Dù sao chuyện đại nhân bị thương cũng có một nửa nguyên nhân là vì cô gái này. Nhưng là trước khi Đại nhân tiến vào tạm hưu kỳ cũng có dặn dò hắn rằng nếu Tô Lị đến tìm thì cứ để cô đi vào chỗ đó.
Cố gắng đè xuống sự không chút tình nguyện trong nội tâm, Ryan Lane xoay người, lạnh nhạt nói: “Đi theo tôi!”
Tô Lị đi theo Ryan Lane tiến vào một nơi khá âm u của tòa thành, cầu thang hướng xuống phía dưới càng ngày càng tối tăm và ẩm ướt, hai bên thỉnh thoảng được treo vài ngọn nến lóe lên chút ánh sáng mỏng manh.
“Đây là nơi nào?’
“Nơi này là tầng hầm dưới mặt đất. Đại nhân đang ở chỗ này, có lẽ ngài cũng sắp tỉnh rồi, cô ở đây đợi một chút.” Ryan Lane chỉ vào một cái quan tài màu đen, nói xong liền xoay người rời đi.
Tô Lị đến gần cái quan tài màu đen, phần đầu của chiếc quan tài hình nhọn, còn phần đuôi thì bằng phẳng, phía bên trên mặt quan tài khắc hoa văn tinh xảo. Tô Lị ngồi xổm xuống bên cạnh quan tài, đưa tay xoa xoa lên những hoa văn ấy, nhìn kỹ thì hoa văn này chính là hình hoa tường vi mà Shere thích nhất.
Tô Lị cười khẽ, hóa ra chuyện ma cà rồng ngủ trong quan tài đúng là sự thật nha.
Bỗng nhiên, một tiếng “phanh”vang lên, Tô Lị còn chưa kịp kinh hãi, thì nắp quan tài đã đột nhiên được mở ra, một cánh tay thon dài lạnh như băng lấy một tốc độ như sét đánh kéo Tô Lị vào trong quan tài.
Thời gian giống như ngừng trôi, xung quanh không hề có tiếng động, yên tĩnh đến nỗi Tô Lị nằm trong quan tài còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Tay của cô đang bị Shere cầm chặt, còn cả người cũng nằm đè lên trên người hắn.
“Chào... Shere!” Tô lị ngẩng đầu nhìn Shere, nhưng đập vào mắt cô vẫn là bộ dáng bình tĩnh như đang ngủ của Shere. “Shere, ngài tỉnh rồi sao?”
“... Ừ.” Một lúc lâu sau Shere mới khẽ lên tiếng trả lời.
“Vậy chúng ta đi ra ngoài được không?”
Không gian trong quan tài cũng không quá nhỏ, hai người nằm vẫn khá thỏa mái, nhưng hiện giờ cô đang nằm đè lên người Shere, làm cho trong lòng Tô Lị có chút không được thoải mái.
“Em tìm tôi có chuyện gì sao?” Shere cũng không trả lời câu hỏi lúc nãy của Tô Lị mà lại hỏi ngược lại.
Được rồi, xem ra cái tình huống này, trừ phi Shere gật đầu để cô đi ra, nếu không thì hôm nay cô đừng hòng rời khỏi cái quan tài này.
“À... tôi nghe nói ngài bị thương, bây giờ vết thương đã khỏi chưa?”
“Nếu như em cho ta chút máu của em, thì vết thương của ta sẽ nhanh chóng khỏi hơn.”
Vậy thì ngài cứ tiếp tục nằm trong quan tài này của ngài đi, quả nhiên đầu óc của cô không được bình thường cho nên mới quan tâm cái người này. Tô Lị bĩu môi mà nghĩ thầm.
“Shere, ở chỗ ngài có một bức họa của Lilith đúng không? Có thể cho tôi xem một chút được không?”
“Làm sao em biết được chuyện này?” Từ đầu đến giờ Shere vẫn luôn nhắm mắt nói chuyện với cô, sau khi nghe cô nói câu nói kia thì nhất thời mở mắt.
“Vừa nãy tôi vừa gặp Cleves, là bọn họ nói cho tôi biết. Tôi nghe nói bức họa đó rất đẹp, cho nên muốn nhìn một chút mà thôi.” Lời nói của Tô Lị nửa thật nửa giả.
“Đúng vậy, cho dù dùng hết tất cả ngôn ngữ trên đời này để miêu tả, thì cũng không thể nói hết được vẻ đẹp hoàn mỹ của cô ấy.”
Khi nghe được câu nói kia của Shere, nhất thời trong lòng Tô Lị có chút cười khổ, sự hình dung của hắn đối với Lilith thế nhưng lại giống như sự hình dung của cô đối với hắn, cả hai đều là người không thể dùng bất cứ từ ngữ nào có thể miêu tả được. Quả nhiên hai người chính là trời sinh một đôi!
“Vậy tôi có thể xem bức họa mà Lilith vẽ không?”
“Không được, ta sợ trong lòng em sẽ sinh ra mặc cảm tự ti sau khi em xem xong bức họa ấy mà lại nghĩ quẩn.”
Khóe miệng Tô Lị thoáng run rẩy. Tại sao cô lại cảm giác được người này sau khi ngủ dậy còn đáng đánh đòn hơn lúc trước vậy?
Tô Lị nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi! Sẽ! Không!”
“Nhưng ta sợ!”
Shere thấp giọng nói, lại bất ngờ xoay người đem Tô Lị xuống phía dưới, vùi đầu mình chôn vào cổ cô, răng nanh bén nhọn cũng từ từ lộ ra, cắn một ngụm vào cần cổ trắng nõn mịn màng của Tô Lị.
Một trận lạnh buốt cùng cảm giác đau nhói từ cổ truyền đến, làm cho đầu ốc Tô Lị nhất thời trống rỗng.
Tô Lị cảm giác được máu trong cơ thể mình đang từ từ bị cuốn mất, lông mày chau lại, phát ra thanh âm khó chịu khe khẽ.
“Đau...”
Hiện tại cả người cô đang bị Shere ôm chặt, cho nên cô không thể nào nhúc nhích được. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì sợ rằng lần này cô sẽ được gặp đức mẹ Maria mất!
“Shere! Mau buông tôi ra!”
Tô Lị lấy hết sức hét to, cũng đồng thời làm cho Shere hồi phục lại tinh thần. Chỉ cần một chút nữa là hắn đã hút cạn máu của cô mất rồi.
Răng nanh của Shere rời khỏi cổ Tô Lị, lại lấy lưỡi liếm lên vết thương vẫn đang chảy máu trên cần cổ của cô, trong chớp mắt, vết thương trên cổ cô đã chậm rãi khép lại.
Tô Lị đưa tay vuốt vuốt cổ đã không còn vết cắn nào, cũng không hề có cảm giác đau đớn.
Cô mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Shere: “Ngài vừa cắn tôi?”
“Đúng vậy, Lily. Đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng không phải tôi đói bụng, mà chỉ là khát nước mà thôi.”
Shere nói xong, nắp quan tài cũng đã mở ra, hắn dùng một tư thế cực kỳ tao nhã bước ra ngoài, sau đó lại còn xoay người, đưa tay đến trước mặt Tô Lị vẫn còn đang nằm trong quan tài.
Tô Lị không nhìn đến bàn tay mà Shere đưa ra để giúp mình mà tự đứng dậy, cơn choáng váng bất ngờ đánh ập vào đầu, làm cho cô phải vỗ vỗ vào trán mấy cái, rồi mới bước ra khỏi quan tài. “Được rồi! Cứ coi như lúc nãy ngài đang khát nước đi. Hiện tại có thể cho tôi xem bức họa của Lilith rồi chứ?”
“Tại sao em cứ nhất quyết đòi thấy bức họa đó?”
Shere bước đến gần Tô Lị, làm cô lùi bước theo bản năng, trong lòng có chút bất an, hai bàn tay xoắn lại hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn.
Muốn cô nói thật sao? Không, tất nhiên là cô không dám a!
“Tôi chỉ tò mò mà thôi! Tôi nó thật, ngài hãy tin tưởng tôi!”
Shere nhìn Tô Lị chằm chằm, sau đó lại bất người hôn lên cánh môi trắng bệch của cô.
“Ưm...”
“Xin tiểu thư trở về.”
Hai nữ nhân thay nhau mở miệng, thanh âm vô cùng lạnh nhạt.
“Vậy Ryan Lane đâu? Có thể nói hắn ra gặp tôi không?”
Hai chị em sinh đôi nhìn thoáng qua nhau, sau đó gật đầu nói với Tô Lị: “Vậy tiểu thư xin chờ một chút.”
Một lát sau, Tô Lị thấy Ryan Lane đi xuống, gương mặt hắn vẫn luôn giữ cái biểu cảm giống y như người chết, không hề cho Tô Lị tý sắc mặt tốt nào.
“Cô có chuyện gì sao?” Ngữ khí của Ryan Lane vẫn lạnh lùng như băng không thay đổi.
Tô Lị có chút buồn bực, tại sao người trong tòa thành này của Shere đều mang một bộ mặt như than đen vậy a? Trước mặt cô chính là một Ryan Lane như cương thi ngàn năm, bây giờ lại còn thêm hai chị em sinh đôi mà một câu chỉ nói được hai ba chữ.
“Ngươi dẫn ta đi gặp Shere.” Tô Lị cũng không muốn nói vòng vo, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Ryan Lane trầm mặc nhìn Tô Lị một hồi, hắn cũng không muốn để cho Tô Lị đến gặp đại nhân. Dù sao chuyện đại nhân bị thương cũng có một nửa nguyên nhân là vì cô gái này. Nhưng là trước khi Đại nhân tiến vào tạm hưu kỳ cũng có dặn dò hắn rằng nếu Tô Lị đến tìm thì cứ để cô đi vào chỗ đó.
Cố gắng đè xuống sự không chút tình nguyện trong nội tâm, Ryan Lane xoay người, lạnh nhạt nói: “Đi theo tôi!”
Tô Lị đi theo Ryan Lane tiến vào một nơi khá âm u của tòa thành, cầu thang hướng xuống phía dưới càng ngày càng tối tăm và ẩm ướt, hai bên thỉnh thoảng được treo vài ngọn nến lóe lên chút ánh sáng mỏng manh.
“Đây là nơi nào?’
“Nơi này là tầng hầm dưới mặt đất. Đại nhân đang ở chỗ này, có lẽ ngài cũng sắp tỉnh rồi, cô ở đây đợi một chút.” Ryan Lane chỉ vào một cái quan tài màu đen, nói xong liền xoay người rời đi.
Tô Lị đến gần cái quan tài màu đen, phần đầu của chiếc quan tài hình nhọn, còn phần đuôi thì bằng phẳng, phía bên trên mặt quan tài khắc hoa văn tinh xảo. Tô Lị ngồi xổm xuống bên cạnh quan tài, đưa tay xoa xoa lên những hoa văn ấy, nhìn kỹ thì hoa văn này chính là hình hoa tường vi mà Shere thích nhất.
Tô Lị cười khẽ, hóa ra chuyện ma cà rồng ngủ trong quan tài đúng là sự thật nha.
Bỗng nhiên, một tiếng “phanh”vang lên, Tô Lị còn chưa kịp kinh hãi, thì nắp quan tài đã đột nhiên được mở ra, một cánh tay thon dài lạnh như băng lấy một tốc độ như sét đánh kéo Tô Lị vào trong quan tài.
Thời gian giống như ngừng trôi, xung quanh không hề có tiếng động, yên tĩnh đến nỗi Tô Lị nằm trong quan tài còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Tay của cô đang bị Shere cầm chặt, còn cả người cũng nằm đè lên trên người hắn.
“Chào... Shere!” Tô lị ngẩng đầu nhìn Shere, nhưng đập vào mắt cô vẫn là bộ dáng bình tĩnh như đang ngủ của Shere. “Shere, ngài tỉnh rồi sao?”
“... Ừ.” Một lúc lâu sau Shere mới khẽ lên tiếng trả lời.
“Vậy chúng ta đi ra ngoài được không?”
Không gian trong quan tài cũng không quá nhỏ, hai người nằm vẫn khá thỏa mái, nhưng hiện giờ cô đang nằm đè lên người Shere, làm cho trong lòng Tô Lị có chút không được thoải mái.
“Em tìm tôi có chuyện gì sao?” Shere cũng không trả lời câu hỏi lúc nãy của Tô Lị mà lại hỏi ngược lại.
Được rồi, xem ra cái tình huống này, trừ phi Shere gật đầu để cô đi ra, nếu không thì hôm nay cô đừng hòng rời khỏi cái quan tài này.
“À... tôi nghe nói ngài bị thương, bây giờ vết thương đã khỏi chưa?”
“Nếu như em cho ta chút máu của em, thì vết thương của ta sẽ nhanh chóng khỏi hơn.”
Vậy thì ngài cứ tiếp tục nằm trong quan tài này của ngài đi, quả nhiên đầu óc của cô không được bình thường cho nên mới quan tâm cái người này. Tô Lị bĩu môi mà nghĩ thầm.
“Shere, ở chỗ ngài có một bức họa của Lilith đúng không? Có thể cho tôi xem một chút được không?”
“Làm sao em biết được chuyện này?” Từ đầu đến giờ Shere vẫn luôn nhắm mắt nói chuyện với cô, sau khi nghe cô nói câu nói kia thì nhất thời mở mắt.
“Vừa nãy tôi vừa gặp Cleves, là bọn họ nói cho tôi biết. Tôi nghe nói bức họa đó rất đẹp, cho nên muốn nhìn một chút mà thôi.” Lời nói của Tô Lị nửa thật nửa giả.
“Đúng vậy, cho dù dùng hết tất cả ngôn ngữ trên đời này để miêu tả, thì cũng không thể nói hết được vẻ đẹp hoàn mỹ của cô ấy.”
Khi nghe được câu nói kia của Shere, nhất thời trong lòng Tô Lị có chút cười khổ, sự hình dung của hắn đối với Lilith thế nhưng lại giống như sự hình dung của cô đối với hắn, cả hai đều là người không thể dùng bất cứ từ ngữ nào có thể miêu tả được. Quả nhiên hai người chính là trời sinh một đôi!
“Vậy tôi có thể xem bức họa mà Lilith vẽ không?”
“Không được, ta sợ trong lòng em sẽ sinh ra mặc cảm tự ti sau khi em xem xong bức họa ấy mà lại nghĩ quẩn.”
Khóe miệng Tô Lị thoáng run rẩy. Tại sao cô lại cảm giác được người này sau khi ngủ dậy còn đáng đánh đòn hơn lúc trước vậy?
Tô Lị nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi! Sẽ! Không!”
“Nhưng ta sợ!”
Shere thấp giọng nói, lại bất ngờ xoay người đem Tô Lị xuống phía dưới, vùi đầu mình chôn vào cổ cô, răng nanh bén nhọn cũng từ từ lộ ra, cắn một ngụm vào cần cổ trắng nõn mịn màng của Tô Lị.
Một trận lạnh buốt cùng cảm giác đau nhói từ cổ truyền đến, làm cho đầu ốc Tô Lị nhất thời trống rỗng.
Tô Lị cảm giác được máu trong cơ thể mình đang từ từ bị cuốn mất, lông mày chau lại, phát ra thanh âm khó chịu khe khẽ.
“Đau...”
Hiện tại cả người cô đang bị Shere ôm chặt, cho nên cô không thể nào nhúc nhích được. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì sợ rằng lần này cô sẽ được gặp đức mẹ Maria mất!
“Shere! Mau buông tôi ra!”
Tô Lị lấy hết sức hét to, cũng đồng thời làm cho Shere hồi phục lại tinh thần. Chỉ cần một chút nữa là hắn đã hút cạn máu của cô mất rồi.
Răng nanh của Shere rời khỏi cổ Tô Lị, lại lấy lưỡi liếm lên vết thương vẫn đang chảy máu trên cần cổ của cô, trong chớp mắt, vết thương trên cổ cô đã chậm rãi khép lại.
Tô Lị đưa tay vuốt vuốt cổ đã không còn vết cắn nào, cũng không hề có cảm giác đau đớn.
Cô mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Shere: “Ngài vừa cắn tôi?”
“Đúng vậy, Lily. Đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng không phải tôi đói bụng, mà chỉ là khát nước mà thôi.”
Shere nói xong, nắp quan tài cũng đã mở ra, hắn dùng một tư thế cực kỳ tao nhã bước ra ngoài, sau đó lại còn xoay người, đưa tay đến trước mặt Tô Lị vẫn còn đang nằm trong quan tài.
Tô Lị không nhìn đến bàn tay mà Shere đưa ra để giúp mình mà tự đứng dậy, cơn choáng váng bất ngờ đánh ập vào đầu, làm cho cô phải vỗ vỗ vào trán mấy cái, rồi mới bước ra khỏi quan tài. “Được rồi! Cứ coi như lúc nãy ngài đang khát nước đi. Hiện tại có thể cho tôi xem bức họa của Lilith rồi chứ?”
“Tại sao em cứ nhất quyết đòi thấy bức họa đó?”
Shere bước đến gần Tô Lị, làm cô lùi bước theo bản năng, trong lòng có chút bất an, hai bàn tay xoắn lại hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn.
Muốn cô nói thật sao? Không, tất nhiên là cô không dám a!
“Tôi chỉ tò mò mà thôi! Tôi nó thật, ngài hãy tin tưởng tôi!”
Shere nhìn Tô Lị chằm chằm, sau đó lại bất người hôn lên cánh môi trắng bệch của cô.
“Ưm...”
Tác giả :
Cố Dao