Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật
Chương 15
— Đừng để sự nhu nhược khiến ta chùn bước, đừng để sự sợ hãi phải mất đi khiến ta bỏ lỡ cơ hội. Bạn phải biết rằng, nếu đã trôi qua thì sẽ không còn được hối hận mà chỉ có thể chấp nhận kết quả.
~~~~~
Ngày đó khi đưa Lâm Cát Cát đi bệnh viện (phá thai), không khí bỗng nhiên lạnh đến đáng sợ. Rõ ràng vẫn đang mùa thu nhưng khí tức mùa đông đã lan đến tận xương cốt.
Không hiểu vì sao, hôm ấy cô xõa mái tóc dài uốn lượn của mình ra cộng thêm chiếc áo lạnh to màu kem bên ngoài, nhìn qua vô cùng tiều tụy.
Cô cười giỡn nói: “Cứ nghĩ tới sinh mệnh kia là của tên kia cho tôi, tôi liền thấy ghê tởm.”
Thật ra, cô rất yêu Thái Trí.
Yêu càng sâu, hận càng đậm.
Đối với phụ nữ, phương thức cao đẹp nhất để biểu đạt tình yêu là vì người ấy mà nuôi dưỡng đứa con của cả hai.
Vì muốn tỏ ra mạnh mẽ sau cuộc tan vỡ, cô không khóc không nháo, cùng chẳng than thở u buồn.
Tâm hắn đã nguội, nhưng tình của cô lại chưa dứt. Đã như vậy thì còn mong chi đến những chuyện xa vời.
.
Xếp hàng, đăng ký, cả quá trình dài đằng đẵng.
Ngồi đợi ở bệnh khu trong tầng sáu bệnh viện Hoa Thiện, khoa phụ sản, Gia Y nhìn Lâm Cát Cát bên cạnh không biết nên nói gì cho phải.
Giờ khắc này, cô lại an tĩnh như thế. Không buồn chí chóe với cậu như mọi ngày, cũng không cười đùa vui vẻ.
Kỳ thực, cô rất sợ hãi, chỉ là cô chưa hề nói ra mà thôi.
Trước khi bước vào phòng khám, Gia Y nắm lấy tay cô, muốn cô an tâm.
Lúc khám cho Lâm Cát Cát, nữ bác sĩ trung niên liếc sang Gia Y, nhìn kết quả siêu âm hỏi: “Quyết định phá ?”
“Ừm.” Lâm Cát Cát trả lời rất kiên quyết, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt.
“Làm không đau [1] hay bình thường ?”
“… Không đau đi. Sẽ có thương tổn gì không ạ ?”
Bác sĩ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không đau tuy an toàn nhưng cũng có bất lợi. Dù gì cũng là phá thai nên ít nhiều phải có hại đối với thân thể rồi. Sớm biết sẽ như vậy thì bình thường nên cẩn thận một chút chứ.”
Thấy biểu tình bác sĩ nhìn Gia Y, Lâm Cát Cát cười cười, cảm thấy hơi bối rối nhưng cũng lười giải thích.
Cuộc phẫu thuật chẳng qua còn chưa đến mười phút.
Sau đó thì được chuyển vào phòng bệnh, yêu cầu phải ở lại viện để quan sát 2 tiếng, nếu không có phản ứng tiêu cực nào mới có thể về.
“… Cát Cát, cậu có hối hận không ?” Gia Y ngồi bên giường hỏi cô.
Cậu đã nghe rõ Lâm Cát Cát trả lời rằng: “Có gì phải hối hận chứ ? Chuyện cũng đã qua rồi, chỉ có thể chấp nhận kết quả mà thôi.”
Gia Y không nhìn thấy bàn giải phẫu lạnh lẽo kia, cũng không thấy những dụng cụ đáng sợ nào đó. Trong mắt cậu hiện giờ chỉ có một Lâm Cát Cát trầm lặng lại dũng cảm.
Trên thế giới này, không có ai không thể quên được người mình yêu, có chăng cũng chỉ là không muốn quên.
Chiều muộn, ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu lên khuôn mặt hơi tái nhợt của Lâm Cát Cát.
Trong suốt ba tiếng ở lại bệnh viện, Lâm Cát Cát rất ít nói.
Mãi đến lúc làm xong hết mọi thủ tục, cô mới như mọi lần mà híp mắt cười, nói: “Gia Y, cảm ơn cậu đã đi cùng tôi.”
Gia Y lắc lắc đầu, “Đi nào, về nhà thôi.”
Vừa mới bước ra từ thang máy liền thấy một người nằm trên giường bệnh được các bác sĩ với y tá đẩy nhanh phòng cấp cứu.
Có một người ngay tại sảnh cấp cứu đi tới tiếp viện: “Tình huống gì thế ?”
“Tai nạn giao thông, hôn mê.”
Giường rất nhanh chóng được đẩy vào trong, khi đi ngang qua người cậu, Gia Y chỉ thấy được mỗi người kia, cái người mà từ sau trận mất mặt trên điện thoại nọ vẫn chưa liên lạc lại.
Tiểu Sách —— Trong lòng Gia Y trầm xuống, suýt nữa hô tên hắn lên.
Nam nhân hiển nhiên cũng thấy Gia Y. Lúc đi qua người cậu còn vội vội vàng vàng hỏi một câu: “Tối nay có làm việc không ?”
Gia Y kinh ngạc lắc lắc đầu.
Ngay sau đó nam nhân lại bồi thêm: “Chờ điện thoại của tôi.” Rồi chạy vào phòng cấp cứu.
“Bạn cậu ?” Lâm Cát Cát hỏi.
“Ừm.”
“Quen khi nào vậy ? Sao tôi không biết ?”
“Chuyện này, nói ra dài lắm…” Gia Y có chút bất đắc dĩ vò vò đầu, “Đi thôi.”
Trên đường về nhà, đài phát thanh trong xe taxi phát lên một ca khúc dương cầm khá truyền cảm: ‘Do you really love me’. Giai điệu hệt như tiếng nước chảy nương theo gió chiều mà tiến vào lòng người.
Gia Y và Lâm Cát Cát ngồi ở hàng ghế sau, bụng đầy tâm sự.
Mỗi lần gặp mặt, đều vì sự luống cuống của bản thân mà cảm thấy quẫn bách. Chỉ mong sao mỗi lần gặp anh đều giống như lúc tự luyện tập, như thế chắc sẽ không gặp phải tình huống mất mặt là đọc sai tên người ta kia.
Gia Y nhận ra, thì ra đây không phải xung động… Mà chính là tâm động. Nhưng không sao, còn nhiều thời gian mà.
________
[1] không đau (phá thai): Hiển nhiên là mình chưa… đi phá thai bao giờ, cho nên không biết cái này có thuật ngữ chuyên ngành nào không. :P
~~~~~
Ngày đó khi đưa Lâm Cát Cát đi bệnh viện (phá thai), không khí bỗng nhiên lạnh đến đáng sợ. Rõ ràng vẫn đang mùa thu nhưng khí tức mùa đông đã lan đến tận xương cốt.
Không hiểu vì sao, hôm ấy cô xõa mái tóc dài uốn lượn của mình ra cộng thêm chiếc áo lạnh to màu kem bên ngoài, nhìn qua vô cùng tiều tụy.
Cô cười giỡn nói: “Cứ nghĩ tới sinh mệnh kia là của tên kia cho tôi, tôi liền thấy ghê tởm.”
Thật ra, cô rất yêu Thái Trí.
Yêu càng sâu, hận càng đậm.
Đối với phụ nữ, phương thức cao đẹp nhất để biểu đạt tình yêu là vì người ấy mà nuôi dưỡng đứa con của cả hai.
Vì muốn tỏ ra mạnh mẽ sau cuộc tan vỡ, cô không khóc không nháo, cùng chẳng than thở u buồn.
Tâm hắn đã nguội, nhưng tình của cô lại chưa dứt. Đã như vậy thì còn mong chi đến những chuyện xa vời.
.
Xếp hàng, đăng ký, cả quá trình dài đằng đẵng.
Ngồi đợi ở bệnh khu trong tầng sáu bệnh viện Hoa Thiện, khoa phụ sản, Gia Y nhìn Lâm Cát Cát bên cạnh không biết nên nói gì cho phải.
Giờ khắc này, cô lại an tĩnh như thế. Không buồn chí chóe với cậu như mọi ngày, cũng không cười đùa vui vẻ.
Kỳ thực, cô rất sợ hãi, chỉ là cô chưa hề nói ra mà thôi.
Trước khi bước vào phòng khám, Gia Y nắm lấy tay cô, muốn cô an tâm.
Lúc khám cho Lâm Cát Cát, nữ bác sĩ trung niên liếc sang Gia Y, nhìn kết quả siêu âm hỏi: “Quyết định phá ?”
“Ừm.” Lâm Cát Cát trả lời rất kiên quyết, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt.
“Làm không đau [1] hay bình thường ?”
“… Không đau đi. Sẽ có thương tổn gì không ạ ?”
Bác sĩ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không đau tuy an toàn nhưng cũng có bất lợi. Dù gì cũng là phá thai nên ít nhiều phải có hại đối với thân thể rồi. Sớm biết sẽ như vậy thì bình thường nên cẩn thận một chút chứ.”
Thấy biểu tình bác sĩ nhìn Gia Y, Lâm Cát Cát cười cười, cảm thấy hơi bối rối nhưng cũng lười giải thích.
Cuộc phẫu thuật chẳng qua còn chưa đến mười phút.
Sau đó thì được chuyển vào phòng bệnh, yêu cầu phải ở lại viện để quan sát 2 tiếng, nếu không có phản ứng tiêu cực nào mới có thể về.
“… Cát Cát, cậu có hối hận không ?” Gia Y ngồi bên giường hỏi cô.
Cậu đã nghe rõ Lâm Cát Cát trả lời rằng: “Có gì phải hối hận chứ ? Chuyện cũng đã qua rồi, chỉ có thể chấp nhận kết quả mà thôi.”
Gia Y không nhìn thấy bàn giải phẫu lạnh lẽo kia, cũng không thấy những dụng cụ đáng sợ nào đó. Trong mắt cậu hiện giờ chỉ có một Lâm Cát Cát trầm lặng lại dũng cảm.
Trên thế giới này, không có ai không thể quên được người mình yêu, có chăng cũng chỉ là không muốn quên.
Chiều muộn, ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu lên khuôn mặt hơi tái nhợt của Lâm Cát Cát.
Trong suốt ba tiếng ở lại bệnh viện, Lâm Cát Cát rất ít nói.
Mãi đến lúc làm xong hết mọi thủ tục, cô mới như mọi lần mà híp mắt cười, nói: “Gia Y, cảm ơn cậu đã đi cùng tôi.”
Gia Y lắc lắc đầu, “Đi nào, về nhà thôi.”
Vừa mới bước ra từ thang máy liền thấy một người nằm trên giường bệnh được các bác sĩ với y tá đẩy nhanh phòng cấp cứu.
Có một người ngay tại sảnh cấp cứu đi tới tiếp viện: “Tình huống gì thế ?”
“Tai nạn giao thông, hôn mê.”
Giường rất nhanh chóng được đẩy vào trong, khi đi ngang qua người cậu, Gia Y chỉ thấy được mỗi người kia, cái người mà từ sau trận mất mặt trên điện thoại nọ vẫn chưa liên lạc lại.
Tiểu Sách —— Trong lòng Gia Y trầm xuống, suýt nữa hô tên hắn lên.
Nam nhân hiển nhiên cũng thấy Gia Y. Lúc đi qua người cậu còn vội vội vàng vàng hỏi một câu: “Tối nay có làm việc không ?”
Gia Y kinh ngạc lắc lắc đầu.
Ngay sau đó nam nhân lại bồi thêm: “Chờ điện thoại của tôi.” Rồi chạy vào phòng cấp cứu.
“Bạn cậu ?” Lâm Cát Cát hỏi.
“Ừm.”
“Quen khi nào vậy ? Sao tôi không biết ?”
“Chuyện này, nói ra dài lắm…” Gia Y có chút bất đắc dĩ vò vò đầu, “Đi thôi.”
Trên đường về nhà, đài phát thanh trong xe taxi phát lên một ca khúc dương cầm khá truyền cảm: ‘Do you really love me’. Giai điệu hệt như tiếng nước chảy nương theo gió chiều mà tiến vào lòng người.
Gia Y và Lâm Cát Cát ngồi ở hàng ghế sau, bụng đầy tâm sự.
Mỗi lần gặp mặt, đều vì sự luống cuống của bản thân mà cảm thấy quẫn bách. Chỉ mong sao mỗi lần gặp anh đều giống như lúc tự luyện tập, như thế chắc sẽ không gặp phải tình huống mất mặt là đọc sai tên người ta kia.
Gia Y nhận ra, thì ra đây không phải xung động… Mà chính là tâm động. Nhưng không sao, còn nhiều thời gian mà.
________
[1] không đau (phá thai): Hiển nhiên là mình chưa… đi phá thai bao giờ, cho nên không biết cái này có thuật ngữ chuyên ngành nào không. :P
Tác giả :
Cận Sắc Ivy