Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 73 Hồn tan
Bất kỳ một ai từng tiếp xúc với Hoa Tín mà nhìn thấy trận cục dùng mệnh nuôi mệnh dưới mặt đất này, đều sẽ muôn phần ngạc nhiên, vì đây là hành động không phù hợp với Hoa Tín mà họ biết.
Hoa Tín, Tiên thủ đứng đầu Linh đài Thập nhị tiên, là sự tồn tại điển hình bậc nhất Tiên Đô…
Nhẹ nhàng mà không dịu dàng, trắc ẩn nhưng chẳng bi thương. Người hệt như pho tượng thần trên bàn thờ với dáng vẻ điềm đạm và thân hình đoan chính, dẫu mấy trăm năm cũng như một ngày, chẳng chút đổi thay.
Đã từng, hắn nhuốm một thoáng tính người trong một khoảng thời gian ngắn ngủi có bên mình một đồ đệ ham vui cười, để rồi cái một thoáng tính người mơ hồ kia sau đã tan biến không còn gì…
Thậm chí còn chẳng phải quay vòng về khởi điểm, mà gần như còn nghiêm trọng hơn xưa.
Từng có người đã lén buông lời đánh giá rằng Hoa Tín ấy giống hệt một bức tượng thần di động, không hề mảy may hiển hiện tính người.
Nên nào có ai ngờ một người như vậy có thể bỏ ngần ấy công sức chỉ để níu kéo một người đã chết trở về. Đây không nên là việc mà Tiên thủ Linh đài có thể làm ra, nói cho trót thì nó còn có hơi hướm quỷ tà.
Bởi hắn biết rõ bản thân không nên làm vậy, nên đã lén lút tiến hành trong âm thầm, giấu trận cục dùng mệnh nuôi mệnh này bên ngoài nhân gian, đặt trong dòng thời gian rối loạn này.
Hắn đã dùng linh, xương, máu, thịt để vun bồi những cành dây leo nơi này, rồi dùng mối quan hệ cộng sinh tương hỗ để gián tiếp nuôi ngược lại Vân Hãi đã mất mạng dưới kiếm hắn trong hiện thế.
Thoạt nhìn, đây là hành động cực kỳ cẩn trọng, khó lòng bị phát hiện mà cũng không dễ dàng bị người ngăn trở. Nhưng một khi xét kỹ sẽ thấy có rất nhiều sơ hở —
Thứ nhất, làm cách nào để hắn đảm bảo không ai có thể xâm nhập vào khu mộ dưới lòng đất? Rồi làm sao để đảm bảo Vân Hãi sẽ không gặp những sự cố ngoài ý muốn?
Thứ hai, nơi đây là một dòng thời gian rối loạn vốn không nên hiện hữu, tất cả những bố trí của hắn đều đặt trên mây mỏng, hễ dòng thời gian này bị chặt đứt thì trận cục cũng không tồn tại nữa, những cành dây leo cộng sinh kia không còn nguồn dinh dưỡng thì không cách nào sống nổi, kéo theo Vân Hãi ở hiện thế cũng héo mòn mà chết.
Chỉ cần một trong hai điều trên xảy ra sẽ khiến mọi nỗ lực của Hoa Tín trở thành dã tràng xe cát.
Xét ra những bất cập này rất dễ thấy, làm sao hắn có thể để những sơ hở này tồn tại mà không chuẩn bị chiêu dự phòng gì?
Chắc chắn là không…
Tiêu Phục Huyên nhìn những cành hoa trong hố, nét mặt dần sa sầm xuống.
Lúc đầu, y và Ô Hành Tuyết còn đinh ninh rằng nhà họ Phong đã tạo nên dòng thời gian rối loạn này, nguyên do là gia chủ nhà họ Phong muốn tìm cách cho con trai con gái mình sống lại, nhờ một lời chỉ dẫn trong chiêm bao mà tìm đến sức mạnh thần mộc để lập ra dòng rẽ này. Tất cả nhân quả đều khởi nguồn từ nhà họ Phong.
Mà xét tình hình trước mắt, e rằng sự thật không phải như thế…
Bằng không, giữa muôn vàn những dòng rối loạn trên thế gian, cớ gì Hoa Tín chọn trúng dòng thời gian của nhà họ Phong này để giấu trận cục bên trong. Rồi lại vì cớ gì mà dòng thời gian này bị bỏ sót suốt hàng mấy trăm năm không gián đoạn.
Từ góc độ này, có thể thấy rõ người đã chỉ dẫn cho gia chủ nhà họ Phong trong chiêm bao là vị nào.
Nhà họ Phong chỉ là lớp vỏ bọc nguỵ trang để dẫn đi sự chú ý, còn Hoa Tín mới đích thị là người muốn lập ra dòng rẽ này.
Nếu Hoa Tín đã chỉ nhà họ Phong cách tạo nên dòng thời gian này, đồng thời không muốn nó bị phát hiện bởi những người có khả năng cản trở nó như Thiên Túc hoặc Linh Vương không thuộc về Linh đài, thì chắc chắn hắn sẽ đặt ở đây một số thứ để xuất chiêu khi dòng thời gian này bị xâm nhập.
Ví như, khi Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên muốn truy tra manh mối từ nhà họ Phong thì nó cuốn họ ra ngoài ngay lập tức.
Thậm chí… có thể sắp xếp thứ gì đó theo bọn họ ra ngoài.
Tiêu Phục Huyên nhớ đến Tước Bất Lạc của Ô Hành Tuyết.
Ngay lúc này, trong sân Tước Bất Lạc có một “Phương Trữ” đã nối bước họ trở về.
***
Hết thảy những suy đoán rối ren đều lướt qua đầu y chỉ trong chớp mắt.
Trong chớp mắt Tiêu Phục Huyên lâm vào trầm tư đó, những cành dây leo dưới huyệt mộ chợt chấn động — tựa như sâu rắn ngủ đông bỗng nghe tiếng sấm báo hiệu xuân về, thời điểm huyệt mộ bị quật lên là lúc chúng sinh sôi nảy nở, những búp hoa khép kín bất ngờ bung nở sắc đỏ thẫm, màu đỏ như máu thật diễm lệ mà cũng thật quái yêu.
Dân gian tương truyền rằng, không được cho vật nuôi trong gia đình nếm máu, bởi một khi chúng nếm qua rồi sẽ theo thói quen ăn hoang uống dã, không thể trở lại như cũ được nữa.
Những cành dây leo nơi đây cũng tương tự thế, chúng nó được nuôi dưỡng từ linh, thịt, máu, xương, giờ đã đậm tính “hoang dã”, hễ chúng phát hiện người sống bên trong trận, ngửi được mùi linh, thịt, máu, xương tươi sống thì càng muốn hấp thu nhiều hơn.
Khi những cành dây leo kia bung nở, toàn bộ trận cục cũng theo đó mà chấn động liên hồi.
Lực hút khổng lồ đột ngột trồi lên từ dưới nền đất, mạnh đến mức ngay cả Tiêu Phục Huyên cũng cảm thấy linh phách mình rung động dữ dội, huống hồ bên cạnh là một Y Ngô Sinh chỉ còn chút tàn hồn thoi thóp?!
Y Ngô Sinh đang quỳ nửa người trên mặt đất cũng run rẩy không thôi, hắn không kháng nổi lực hút của trận cục, đến quỳ cũng không vững.
Chỉ nghe một tiếng xoạc nhỏ vang lên.
Tiêu Phục Huyên thình lình ngước mắt!
Thì thấy một vết rách trên tấm vải đen phong ấn mũi miệng Y Ngô Sinh, chỉ thêm một khắc nữa thôi là phong ấn ấy sẽ bị xé toạc hoàn toàn. Một khi phong ấn vỡ rồi, phần tàn hồn sẽ lập tức bị hút vào trận cục hoặc sẽ tan biến ngay giữa thinh không, tóm lại… không cách nào cứu vãn được nữa.
Tiêu Phục Huyên ra tay ngay lập tức, vạch thủ quyết đẩy sang hướng hắn hòng ổn định lại phong ấn đen kia.
Ngờ đâu, ngay trước khoảnh khắc ánh vàng nhàn nhạt chạm đến tấm vải phong ấn, Y Ngô Sinh khẽ khàng nghiêng đầu né sang bên.
Tiêu Phục Huyên tính lập một thủ quyết mới, nhưng đã không còn kịp nữa.
Tấm vải đen phong ấn vỡ tan thành mảnh vụn dưới sức mạnh khổng lồ của cuồng phong bên trong trận cục, để lộ gương mặt bị che kín đã lâu của Y Ngô Sinh, nét mặt hắn thật ôn hoà điềm tĩnh. Cũng chứng tỏ rằng hành động nghiêng đầu sang bên vừa nãy là chủ ý của chính hắn.
Hành động này quá đỗi bất ngờ, đến Tiêu Phục Huyên cũng sững cả người. “Ông…”
“Tiên sinh, không phải ông đến thung lũng Đại Bi vì có ước nguyện sao?”
Tàn hồn Y Ngô Sinh rung động không thôi, hai bên tai lùng bùng liên hồi những hắn vẫn loáng thoáng nghe được câu hỏi ấy.
Đúng vậy…
Khi đến thung lũng Đại Bi, hắn quả thật có ước nguyện. Khốn rằng, hắn vẫn chưa từng suy xét kỹ lưỡng xem thật ra điều mà mình hằng ước nguyện là chi.
Liệu có phải là quyến luyến nhân gian, còn mang nuối tiếc chưa nguôi nên muốn tìm về căn nguyên mối hoạ để làm điều gì đó giúp bản thân kéo dài sự sống?
Rồi khi dấn bước vào miếu thờ, khi trượt chân rơi vào lòng đất, khi vô ý thức bước sâu vào huyệt mộ, Y Ngô Sinh vẫn ngỡ rằng ước nguyện mình chính là như vậy.
Tu vi hắn khá cao nhưng chưa đến bậc thành tiên mà vẫn chỉ trong giới hạn người phàm. Sợ cái chết âu cũng là lẽ thường ở đời.
Hắn những tưởng mình sẽ muốn làm gì đó dưới tác động của sự quyến luyến và nỗi sợ hãi ấy.
Song khi hắn xới tung mặt đất, mơ hồ trông thấy những cành dây leo bén nhọn bên dưới huyệt mộ và ngửi được mùi máu nồng nặc trong hương vị cát bụi của những nhánh dây kia, lòng hắn chợt tĩnh lặng.
Khoảnh khắc, một màu đen thẳm nhấn chìm tầm mắt, tàn hồn trong miệng lay lắt run run như nến phơi trước gió, hắn đã không còn sức lực ngẫm tính gì nữa. Nhưng dầu sao, hắn cũng xuất thân từ tiên môn, cũng đã kinh qua nhiều loại trận cục, nói cho cùng cũng có thể đoán được đôi điều.
Cự trận được thiết lập bởi trăm phương ngàn kế dưới chân hắn nhằm để cứu sống một ai đó.
Một chữ “sống” sao quá mê hoặc nhân tâm.
Vốn tưởng mình sẽ vì thế mà phấn khởi hoặc được an ủi cõi lòng — nhìn mà xem, nói cho cùng chuyện tôi làm cũng có đáng trách lắm đâu, dù gì tự cổ chí kim, tôi không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người cuối cùng khát vọng điều đó.
Song thật diệu kỳ, khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy rất bình tĩnh.
Mang một thân tử khí ngùn ngụt, quỳ nửa người trong những cành dây leo sinh sôi tươi tốt, ngập tràn năng lượng —
Mà hắn chẳng muốn làm gì.
Tựa như… hắn vẫn chưa từng muốn làm gì.
Điều hắn ước nguyện không phải thay đổi mệnh trời, không phải để mình được sống lâu hơn chút đỉnh, dẫu hắn quả thật lưu luyến thế gian này lắm lắm.
Chẳng qua, ước nguyện của hắn chính là thời khắc này, muốn đến nơi đây, muốn bước vào thung lũng Đại Bi, đi sâu vào miếu thần nơi đáng lẽ mai táng Vân Hãi, đứng ở ngay yếu điểm có thể chuyển đổi mệnh trời và mang về cho mình một đáp án.
Hắn nói với bản thân: Đến đây là đủ rồi, Y Ngô Sinh.
Cha mẹ đã sớm quy tiên từng kể lại rằng, hắn ra đời chưa đến nửa tháng đã biết cầm nắm đồ vật, món đồ hắn cầm đầu tiên là một thanh kiếm gỗ. Khi đó, ai cũng tưởng rằng sau này hắn sẽ nhập đạo bằng kiếm, dụng kiếm thành danh, oai phong lẫm liệt.
Năm lên bốn, hắn theo cha mẹ mình về một miền quê, chứng kiến lưu dân lầm than trong những đền miếu trên núi, tiếng rên họ ai oán khôn nguôi. Một người mặt thường phục đi ngang qua nghe thấy, bèn gõ nhẹ giữa trán những lưu dân nọ, đoạn vo thuốc đan cho họ uống. Sau đó, những tiếng thê thiết kia đã lặng xuống.
Hắn hỏi cha mẹ mình người ấy là ai, cha mẹ đáp rằng, “Có lẽ là một y sĩ lãng du ở Mộng Đô.”
Từ lúc ấy, hắn đã một lòng khao khát trở thành người có thể giúp người khác nguôi đi nước mắt.
Mười bốn tuổi, hắn gia nhập môn phái nhà họ Hoa, ngày ấy hắn đeo bên mình túi thuốc, trong túi có đủ các loại đan dược để phòng ngừa tất cả mọi tình huống. Từ ngày bước chân vào nhà họ Hoa đến ngày trở thành trưởng lão tứ đường cũng đã hơn một trăm năm, mà túi thuốc ấy chưa từng rời khỏi người, và cũng chưa một ngày nào sạch trơn.
Hắn đã đi rất nhiều nơi, nghe được rất nhiều lời bi ai thống thiết. Hắn đã cứu rất nhiều người.
Vào lúc này, hai viên thuốc cuối cùng đã được trao cho bá tánh trước lối vào thung lũng Đại Bi.
Túi thuốc đã cạn sạch, hắn đã nỗ lực hết sức, giờ chỉ vỏn vẹn một mình.
Thuở thiếu niên, hắn vẫn thường ngao du phố phường với Hoa Chiếu Đình và Hoa Chiếu Đài, nghe rất nhiều giai thoại về “khởi tử hồi sinh”, “làm lại từ đầu”, và họ luôn ngầm kết luận nghiêm túc rằng: Trái ngược với luân lý đất trời và con người nên không được làm.
Năm đó, Hoa Chiếu Đình thở dài trách vui rằng trông hắn như một ông cụ non vậy, Hoa Chiếu Đình còn muốn trêu chọc hắn mà bảo, “Tiểu cổ hủ à đừng nên khẳng định chắc nịch như vậy, giờ huynh còn sống vui sống khoẻ nên dĩ nhiên sẽ nói là không được làm rồi, còn khi rơi vào hoàn cảnh ấy thì khó nói nha.”
Đùa trêu rồi, nàng tự thấy hơi xui xẻo, bèn bổ sung, “Úi, trộm vía.”
Mãi đến phút giây này, hắn mới có thể đáp lời cô nương trẻ lúc xưa, muộn màng trăm năm.
Chiếu Đài vợ ơi…
Anh gặp phải điều mà đôi mình thường đàm đạo, vẫn vững sơ tâm.
***
Tàn hồn còn sót lại chẳng nhiều nhặn, dưới cơn chấn động ấy đã vỡ vụn hoàn toàn. Ngay thời khắc vải phong ấn đen rách toạc, Y Ngô Sinh cũng không cần nín thở nữa mà thở dài một hơi đượm ý cười, tiếp đó cố gắng ngưng tụ phần khí kình sau chót để tự ép tàn hồn của mình tan thành mây khói.
Lửa phừng lên giây lát rồi tức thời vụt tắt.
Ngay phút tan biến, hắn siết chặt mảnh giấy trắng Tiêu Phục Huyên đưa cho đặng gửi lời trăng trối.
Hắn nói, “Tôi nợ Thiên Túc ngài một lời tạ ơn, mong ngài gửi giúp tôi lời chào đến người kia nữa.”
“Tương lai nếu có duyên được gặp lại, ắt sẽ là một chuyến trăm năm…”
Dù có gặp được, hắn cũng chẳng cách nào nhận ra, có lẽ chỉ hô to về phía họ, “Thần tiên kìa.”
Thế cũng tốt rồi.
Rất lâu về trước, Hoa Chiếu Đài từng làm bộ làm tịch xem số mệnh cho hắn và nói rằng hai người họ có duyên phận đậm sâu, chỉ một đời chưa đủ mà có khi son sắt hơn ba đời. Nàng bảo rằng kiếp sau của họ sẽ thật dài lâu, có lẽ phải hàng trăm năm, và rằng hắn sẽ bước chân vào quân ngũ, sống đời binh nghiệp.
Nghe được lời ấy, hắn ngây ngô chẳng hiểu phong tình, trả lời rằng, “Người nhà binh lắm khi đoản mệnh.”
Chiếu Đài vỗ vai hắn, nói, “Em cũng đành chịu thôi, thế chúc mình gặp được quý nhân nhé.”
Hắn ngẫm nghĩ rồi tiếp lời, “Ừm, thế mình tính xem kiếp sau nữa thế nào.”
Chiếu Đài nói, “Kiếp sau nữa… Ồ, nhờ phước cao nhân, trên tay mình có ấn ký.”
Nhờ phước cao nhân, nghe đâu họ trở thành thanh mai trúc mã, quen thân từ bé. Hai người sẽ bên nhau một đời, bao bọc chở che lẫn nhau, yêu làm việc thiện, hành y cứu người.
Hắn nghe vậy đáp lời, “Quyết định vậy nhé, không được nuốt lời đâu đấy.”
Từ sớm, họ đã quyết tốt mọi việc.
Giờ là lúc để tiếp bước rồi.
Hắn ra đời năm Thanh Hà thứ một trăm bảy mươi bảy, nhưng từ trần trong quá khứ, vào năm Tuế Ninh thứ hai chín. Thật là chuyện hiếm gặp trên thế gian.
Trăm năm đời người nói ra quá dài nhưng cũng thật ngắn, hắn còn bao nuối tiếc chưa hoàn thành, còn nhiều tâm nguyện chưa thực hiện, ấy nhưng đời phàm nhân ai ai cũng thế, nào có ngoại lệ. Vì vậy, linh hồn hắn tan biến với nụ cười trên môi.
Trong đình có ngô đồng sinh cạnh giếng, trăng sáng chiếu đài hoa chiếu bóng người.
Hắn tiếp bước đến ước hẹn cùng cố nhân.
❄︎
Lời tác giả:
Đợi lâu, ngủ ngon ~
Cá:
Câu chuyện của Y Ngô Sinh đã dừng lại ở đây, nhưng nếu bạn muốn tìm một cái kết HE thì có thể đọc thêm về kiếp sau của Y Ngô Sinh bằng cách rẽ sang bộ Đồng Tiền Kham Thế và tìm đọc câu chuyện của hai vợ chồng y sĩ Phương Thừa và Giang Thế Tĩnh, còn “cao nhân” được Hoa Chiếu Đài nhắc đến chính là Tiết Nhàn. Trích đoạn của hai vợ chồng từ khoảng chương 43 đến hết chương 73 đó o(^﹏^)o Mình chỉ ghi đoạn lời kết dưới đây, còn chi tiết nhớ di giá sang Kham Thế nha.
Thế gian này có những mối liên hệ khó có thể nói ra nguyên cớ, có lúc thậm chí ngay cả khởi đầu cũng chẳng tìm được, lại có thể thấm vào ruột gan, thấu tận xương tủy, từ thiếu niên bẻ hoa tới bạch đầu giai lão, trăm năm mà không dứt, ba kiếp mà chẳng đổi.
–– Đồng Tiền Kham Thế, chương 73 (bản edit nhà Thiếu Lâm Tự)
Như vậy đoán chừng là Thượng Tiên diễn ra trong cùng thế giới với Đồng Tiền Kham Thế (và có lẽ là cả Phán Quan) nhưng xảy ra trước rất lâu.
Hoa Tín, Tiên thủ đứng đầu Linh đài Thập nhị tiên, là sự tồn tại điển hình bậc nhất Tiên Đô…
Nhẹ nhàng mà không dịu dàng, trắc ẩn nhưng chẳng bi thương. Người hệt như pho tượng thần trên bàn thờ với dáng vẻ điềm đạm và thân hình đoan chính, dẫu mấy trăm năm cũng như một ngày, chẳng chút đổi thay.
Đã từng, hắn nhuốm một thoáng tính người trong một khoảng thời gian ngắn ngủi có bên mình một đồ đệ ham vui cười, để rồi cái một thoáng tính người mơ hồ kia sau đã tan biến không còn gì…
Thậm chí còn chẳng phải quay vòng về khởi điểm, mà gần như còn nghiêm trọng hơn xưa.
Từng có người đã lén buông lời đánh giá rằng Hoa Tín ấy giống hệt một bức tượng thần di động, không hề mảy may hiển hiện tính người.
Nên nào có ai ngờ một người như vậy có thể bỏ ngần ấy công sức chỉ để níu kéo một người đã chết trở về. Đây không nên là việc mà Tiên thủ Linh đài có thể làm ra, nói cho trót thì nó còn có hơi hướm quỷ tà.
Bởi hắn biết rõ bản thân không nên làm vậy, nên đã lén lút tiến hành trong âm thầm, giấu trận cục dùng mệnh nuôi mệnh này bên ngoài nhân gian, đặt trong dòng thời gian rối loạn này.
Hắn đã dùng linh, xương, máu, thịt để vun bồi những cành dây leo nơi này, rồi dùng mối quan hệ cộng sinh tương hỗ để gián tiếp nuôi ngược lại Vân Hãi đã mất mạng dưới kiếm hắn trong hiện thế.
Thoạt nhìn, đây là hành động cực kỳ cẩn trọng, khó lòng bị phát hiện mà cũng không dễ dàng bị người ngăn trở. Nhưng một khi xét kỹ sẽ thấy có rất nhiều sơ hở —
Thứ nhất, làm cách nào để hắn đảm bảo không ai có thể xâm nhập vào khu mộ dưới lòng đất? Rồi làm sao để đảm bảo Vân Hãi sẽ không gặp những sự cố ngoài ý muốn?
Thứ hai, nơi đây là một dòng thời gian rối loạn vốn không nên hiện hữu, tất cả những bố trí của hắn đều đặt trên mây mỏng, hễ dòng thời gian này bị chặt đứt thì trận cục cũng không tồn tại nữa, những cành dây leo cộng sinh kia không còn nguồn dinh dưỡng thì không cách nào sống nổi, kéo theo Vân Hãi ở hiện thế cũng héo mòn mà chết.
Chỉ cần một trong hai điều trên xảy ra sẽ khiến mọi nỗ lực của Hoa Tín trở thành dã tràng xe cát.
Xét ra những bất cập này rất dễ thấy, làm sao hắn có thể để những sơ hở này tồn tại mà không chuẩn bị chiêu dự phòng gì?
Chắc chắn là không…
Tiêu Phục Huyên nhìn những cành hoa trong hố, nét mặt dần sa sầm xuống.
Lúc đầu, y và Ô Hành Tuyết còn đinh ninh rằng nhà họ Phong đã tạo nên dòng thời gian rối loạn này, nguyên do là gia chủ nhà họ Phong muốn tìm cách cho con trai con gái mình sống lại, nhờ một lời chỉ dẫn trong chiêm bao mà tìm đến sức mạnh thần mộc để lập ra dòng rẽ này. Tất cả nhân quả đều khởi nguồn từ nhà họ Phong.
Mà xét tình hình trước mắt, e rằng sự thật không phải như thế…
Bằng không, giữa muôn vàn những dòng rối loạn trên thế gian, cớ gì Hoa Tín chọn trúng dòng thời gian của nhà họ Phong này để giấu trận cục bên trong. Rồi lại vì cớ gì mà dòng thời gian này bị bỏ sót suốt hàng mấy trăm năm không gián đoạn.
Từ góc độ này, có thể thấy rõ người đã chỉ dẫn cho gia chủ nhà họ Phong trong chiêm bao là vị nào.
Nhà họ Phong chỉ là lớp vỏ bọc nguỵ trang để dẫn đi sự chú ý, còn Hoa Tín mới đích thị là người muốn lập ra dòng rẽ này.
Nếu Hoa Tín đã chỉ nhà họ Phong cách tạo nên dòng thời gian này, đồng thời không muốn nó bị phát hiện bởi những người có khả năng cản trở nó như Thiên Túc hoặc Linh Vương không thuộc về Linh đài, thì chắc chắn hắn sẽ đặt ở đây một số thứ để xuất chiêu khi dòng thời gian này bị xâm nhập.
Ví như, khi Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên muốn truy tra manh mối từ nhà họ Phong thì nó cuốn họ ra ngoài ngay lập tức.
Thậm chí… có thể sắp xếp thứ gì đó theo bọn họ ra ngoài.
Tiêu Phục Huyên nhớ đến Tước Bất Lạc của Ô Hành Tuyết.
Ngay lúc này, trong sân Tước Bất Lạc có một “Phương Trữ” đã nối bước họ trở về.
***
Hết thảy những suy đoán rối ren đều lướt qua đầu y chỉ trong chớp mắt.
Trong chớp mắt Tiêu Phục Huyên lâm vào trầm tư đó, những cành dây leo dưới huyệt mộ chợt chấn động — tựa như sâu rắn ngủ đông bỗng nghe tiếng sấm báo hiệu xuân về, thời điểm huyệt mộ bị quật lên là lúc chúng sinh sôi nảy nở, những búp hoa khép kín bất ngờ bung nở sắc đỏ thẫm, màu đỏ như máu thật diễm lệ mà cũng thật quái yêu.
Dân gian tương truyền rằng, không được cho vật nuôi trong gia đình nếm máu, bởi một khi chúng nếm qua rồi sẽ theo thói quen ăn hoang uống dã, không thể trở lại như cũ được nữa.
Những cành dây leo nơi đây cũng tương tự thế, chúng nó được nuôi dưỡng từ linh, thịt, máu, xương, giờ đã đậm tính “hoang dã”, hễ chúng phát hiện người sống bên trong trận, ngửi được mùi linh, thịt, máu, xương tươi sống thì càng muốn hấp thu nhiều hơn.
Khi những cành dây leo kia bung nở, toàn bộ trận cục cũng theo đó mà chấn động liên hồi.
Lực hút khổng lồ đột ngột trồi lên từ dưới nền đất, mạnh đến mức ngay cả Tiêu Phục Huyên cũng cảm thấy linh phách mình rung động dữ dội, huống hồ bên cạnh là một Y Ngô Sinh chỉ còn chút tàn hồn thoi thóp?!
Y Ngô Sinh đang quỳ nửa người trên mặt đất cũng run rẩy không thôi, hắn không kháng nổi lực hút của trận cục, đến quỳ cũng không vững.
Chỉ nghe một tiếng xoạc nhỏ vang lên.
Tiêu Phục Huyên thình lình ngước mắt!
Thì thấy một vết rách trên tấm vải đen phong ấn mũi miệng Y Ngô Sinh, chỉ thêm một khắc nữa thôi là phong ấn ấy sẽ bị xé toạc hoàn toàn. Một khi phong ấn vỡ rồi, phần tàn hồn sẽ lập tức bị hút vào trận cục hoặc sẽ tan biến ngay giữa thinh không, tóm lại… không cách nào cứu vãn được nữa.
Tiêu Phục Huyên ra tay ngay lập tức, vạch thủ quyết đẩy sang hướng hắn hòng ổn định lại phong ấn đen kia.
Ngờ đâu, ngay trước khoảnh khắc ánh vàng nhàn nhạt chạm đến tấm vải phong ấn, Y Ngô Sinh khẽ khàng nghiêng đầu né sang bên.
Tiêu Phục Huyên tính lập một thủ quyết mới, nhưng đã không còn kịp nữa.
Tấm vải đen phong ấn vỡ tan thành mảnh vụn dưới sức mạnh khổng lồ của cuồng phong bên trong trận cục, để lộ gương mặt bị che kín đã lâu của Y Ngô Sinh, nét mặt hắn thật ôn hoà điềm tĩnh. Cũng chứng tỏ rằng hành động nghiêng đầu sang bên vừa nãy là chủ ý của chính hắn.
Hành động này quá đỗi bất ngờ, đến Tiêu Phục Huyên cũng sững cả người. “Ông…”
“Tiên sinh, không phải ông đến thung lũng Đại Bi vì có ước nguyện sao?”
Tàn hồn Y Ngô Sinh rung động không thôi, hai bên tai lùng bùng liên hồi những hắn vẫn loáng thoáng nghe được câu hỏi ấy.
Đúng vậy…
Khi đến thung lũng Đại Bi, hắn quả thật có ước nguyện. Khốn rằng, hắn vẫn chưa từng suy xét kỹ lưỡng xem thật ra điều mà mình hằng ước nguyện là chi.
Liệu có phải là quyến luyến nhân gian, còn mang nuối tiếc chưa nguôi nên muốn tìm về căn nguyên mối hoạ để làm điều gì đó giúp bản thân kéo dài sự sống?
Rồi khi dấn bước vào miếu thờ, khi trượt chân rơi vào lòng đất, khi vô ý thức bước sâu vào huyệt mộ, Y Ngô Sinh vẫn ngỡ rằng ước nguyện mình chính là như vậy.
Tu vi hắn khá cao nhưng chưa đến bậc thành tiên mà vẫn chỉ trong giới hạn người phàm. Sợ cái chết âu cũng là lẽ thường ở đời.
Hắn những tưởng mình sẽ muốn làm gì đó dưới tác động của sự quyến luyến và nỗi sợ hãi ấy.
Song khi hắn xới tung mặt đất, mơ hồ trông thấy những cành dây leo bén nhọn bên dưới huyệt mộ và ngửi được mùi máu nồng nặc trong hương vị cát bụi của những nhánh dây kia, lòng hắn chợt tĩnh lặng.
Khoảnh khắc, một màu đen thẳm nhấn chìm tầm mắt, tàn hồn trong miệng lay lắt run run như nến phơi trước gió, hắn đã không còn sức lực ngẫm tính gì nữa. Nhưng dầu sao, hắn cũng xuất thân từ tiên môn, cũng đã kinh qua nhiều loại trận cục, nói cho cùng cũng có thể đoán được đôi điều.
Cự trận được thiết lập bởi trăm phương ngàn kế dưới chân hắn nhằm để cứu sống một ai đó.
Một chữ “sống” sao quá mê hoặc nhân tâm.
Vốn tưởng mình sẽ vì thế mà phấn khởi hoặc được an ủi cõi lòng — nhìn mà xem, nói cho cùng chuyện tôi làm cũng có đáng trách lắm đâu, dù gì tự cổ chí kim, tôi không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người cuối cùng khát vọng điều đó.
Song thật diệu kỳ, khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy rất bình tĩnh.
Mang một thân tử khí ngùn ngụt, quỳ nửa người trong những cành dây leo sinh sôi tươi tốt, ngập tràn năng lượng —
Mà hắn chẳng muốn làm gì.
Tựa như… hắn vẫn chưa từng muốn làm gì.
Điều hắn ước nguyện không phải thay đổi mệnh trời, không phải để mình được sống lâu hơn chút đỉnh, dẫu hắn quả thật lưu luyến thế gian này lắm lắm.
Chẳng qua, ước nguyện của hắn chính là thời khắc này, muốn đến nơi đây, muốn bước vào thung lũng Đại Bi, đi sâu vào miếu thần nơi đáng lẽ mai táng Vân Hãi, đứng ở ngay yếu điểm có thể chuyển đổi mệnh trời và mang về cho mình một đáp án.
Hắn nói với bản thân: Đến đây là đủ rồi, Y Ngô Sinh.
Cha mẹ đã sớm quy tiên từng kể lại rằng, hắn ra đời chưa đến nửa tháng đã biết cầm nắm đồ vật, món đồ hắn cầm đầu tiên là một thanh kiếm gỗ. Khi đó, ai cũng tưởng rằng sau này hắn sẽ nhập đạo bằng kiếm, dụng kiếm thành danh, oai phong lẫm liệt.
Năm lên bốn, hắn theo cha mẹ mình về một miền quê, chứng kiến lưu dân lầm than trong những đền miếu trên núi, tiếng rên họ ai oán khôn nguôi. Một người mặt thường phục đi ngang qua nghe thấy, bèn gõ nhẹ giữa trán những lưu dân nọ, đoạn vo thuốc đan cho họ uống. Sau đó, những tiếng thê thiết kia đã lặng xuống.
Hắn hỏi cha mẹ mình người ấy là ai, cha mẹ đáp rằng, “Có lẽ là một y sĩ lãng du ở Mộng Đô.”
Từ lúc ấy, hắn đã một lòng khao khát trở thành người có thể giúp người khác nguôi đi nước mắt.
Mười bốn tuổi, hắn gia nhập môn phái nhà họ Hoa, ngày ấy hắn đeo bên mình túi thuốc, trong túi có đủ các loại đan dược để phòng ngừa tất cả mọi tình huống. Từ ngày bước chân vào nhà họ Hoa đến ngày trở thành trưởng lão tứ đường cũng đã hơn một trăm năm, mà túi thuốc ấy chưa từng rời khỏi người, và cũng chưa một ngày nào sạch trơn.
Hắn đã đi rất nhiều nơi, nghe được rất nhiều lời bi ai thống thiết. Hắn đã cứu rất nhiều người.
Vào lúc này, hai viên thuốc cuối cùng đã được trao cho bá tánh trước lối vào thung lũng Đại Bi.
Túi thuốc đã cạn sạch, hắn đã nỗ lực hết sức, giờ chỉ vỏn vẹn một mình.
Thuở thiếu niên, hắn vẫn thường ngao du phố phường với Hoa Chiếu Đình và Hoa Chiếu Đài, nghe rất nhiều giai thoại về “khởi tử hồi sinh”, “làm lại từ đầu”, và họ luôn ngầm kết luận nghiêm túc rằng: Trái ngược với luân lý đất trời và con người nên không được làm.
Năm đó, Hoa Chiếu Đình thở dài trách vui rằng trông hắn như một ông cụ non vậy, Hoa Chiếu Đình còn muốn trêu chọc hắn mà bảo, “Tiểu cổ hủ à đừng nên khẳng định chắc nịch như vậy, giờ huynh còn sống vui sống khoẻ nên dĩ nhiên sẽ nói là không được làm rồi, còn khi rơi vào hoàn cảnh ấy thì khó nói nha.”
Đùa trêu rồi, nàng tự thấy hơi xui xẻo, bèn bổ sung, “Úi, trộm vía.”
Mãi đến phút giây này, hắn mới có thể đáp lời cô nương trẻ lúc xưa, muộn màng trăm năm.
Chiếu Đài vợ ơi…
Anh gặp phải điều mà đôi mình thường đàm đạo, vẫn vững sơ tâm.
***
Tàn hồn còn sót lại chẳng nhiều nhặn, dưới cơn chấn động ấy đã vỡ vụn hoàn toàn. Ngay thời khắc vải phong ấn đen rách toạc, Y Ngô Sinh cũng không cần nín thở nữa mà thở dài một hơi đượm ý cười, tiếp đó cố gắng ngưng tụ phần khí kình sau chót để tự ép tàn hồn của mình tan thành mây khói.
Lửa phừng lên giây lát rồi tức thời vụt tắt.
Ngay phút tan biến, hắn siết chặt mảnh giấy trắng Tiêu Phục Huyên đưa cho đặng gửi lời trăng trối.
Hắn nói, “Tôi nợ Thiên Túc ngài một lời tạ ơn, mong ngài gửi giúp tôi lời chào đến người kia nữa.”
“Tương lai nếu có duyên được gặp lại, ắt sẽ là một chuyến trăm năm…”
Dù có gặp được, hắn cũng chẳng cách nào nhận ra, có lẽ chỉ hô to về phía họ, “Thần tiên kìa.”
Thế cũng tốt rồi.
Rất lâu về trước, Hoa Chiếu Đài từng làm bộ làm tịch xem số mệnh cho hắn và nói rằng hai người họ có duyên phận đậm sâu, chỉ một đời chưa đủ mà có khi son sắt hơn ba đời. Nàng bảo rằng kiếp sau của họ sẽ thật dài lâu, có lẽ phải hàng trăm năm, và rằng hắn sẽ bước chân vào quân ngũ, sống đời binh nghiệp.
Nghe được lời ấy, hắn ngây ngô chẳng hiểu phong tình, trả lời rằng, “Người nhà binh lắm khi đoản mệnh.”
Chiếu Đài vỗ vai hắn, nói, “Em cũng đành chịu thôi, thế chúc mình gặp được quý nhân nhé.”
Hắn ngẫm nghĩ rồi tiếp lời, “Ừm, thế mình tính xem kiếp sau nữa thế nào.”
Chiếu Đài nói, “Kiếp sau nữa… Ồ, nhờ phước cao nhân, trên tay mình có ấn ký.”
Nhờ phước cao nhân, nghe đâu họ trở thành thanh mai trúc mã, quen thân từ bé. Hai người sẽ bên nhau một đời, bao bọc chở che lẫn nhau, yêu làm việc thiện, hành y cứu người.
Hắn nghe vậy đáp lời, “Quyết định vậy nhé, không được nuốt lời đâu đấy.”
Từ sớm, họ đã quyết tốt mọi việc.
Giờ là lúc để tiếp bước rồi.
Hắn ra đời năm Thanh Hà thứ một trăm bảy mươi bảy, nhưng từ trần trong quá khứ, vào năm Tuế Ninh thứ hai chín. Thật là chuyện hiếm gặp trên thế gian.
Trăm năm đời người nói ra quá dài nhưng cũng thật ngắn, hắn còn bao nuối tiếc chưa hoàn thành, còn nhiều tâm nguyện chưa thực hiện, ấy nhưng đời phàm nhân ai ai cũng thế, nào có ngoại lệ. Vì vậy, linh hồn hắn tan biến với nụ cười trên môi.
Trong đình có ngô đồng sinh cạnh giếng, trăng sáng chiếu đài hoa chiếu bóng người.
Hắn tiếp bước đến ước hẹn cùng cố nhân.
❄︎
Lời tác giả:
Đợi lâu, ngủ ngon ~
Cá:
Câu chuyện của Y Ngô Sinh đã dừng lại ở đây, nhưng nếu bạn muốn tìm một cái kết HE thì có thể đọc thêm về kiếp sau của Y Ngô Sinh bằng cách rẽ sang bộ Đồng Tiền Kham Thế và tìm đọc câu chuyện của hai vợ chồng y sĩ Phương Thừa và Giang Thế Tĩnh, còn “cao nhân” được Hoa Chiếu Đài nhắc đến chính là Tiết Nhàn. Trích đoạn của hai vợ chồng từ khoảng chương 43 đến hết chương 73 đó o(^﹏^)o Mình chỉ ghi đoạn lời kết dưới đây, còn chi tiết nhớ di giá sang Kham Thế nha.
Thế gian này có những mối liên hệ khó có thể nói ra nguyên cớ, có lúc thậm chí ngay cả khởi đầu cũng chẳng tìm được, lại có thể thấm vào ruột gan, thấu tận xương tủy, từ thiếu niên bẻ hoa tới bạch đầu giai lão, trăm năm mà không dứt, ba kiếp mà chẳng đổi.
–– Đồng Tiền Kham Thế, chương 73 (bản edit nhà Thiếu Lâm Tự)
Như vậy đoán chừng là Thượng Tiên diễn ra trong cùng thế giới với Đồng Tiền Kham Thế (và có lẽ là cả Phán Quan) nhưng xảy ra trước rất lâu.
Tác giả :
Mộc Tô Lí