Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập
Chương 48: Đây là công đấy nhé, méo bao giờ có chuyện làm thụ đâu
Chu Vọng Trác là một anh chàng rất săn sóc, đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm được chuẩn bị rất kỹ càng đầy đủ và toàn là nhãn hiệu mà Khúc Úc Sơn quen dùng.
Khúc Úc Sơn vừa dùng vừa chậc chậc xuýt xoa, bấy giờ hắn mới thấm cái sự kém tắm của mình so với Chu Vọng Trác. Chỉ nhốt mỗi tên tình địch là hắn thôi mà Chu Vọng Trác cũng chu đáo tỉ mẩn như vầy, khó trách được bếch lên làm công chính.
Còn hắn thì sao, từ lúc nuôi Thôi Nịnh đến nay cũng đã lần nào hỏi được câu tử tế xem người ta thích gì đâu.
Ây dà, thiệt là thất bại quá đi hà.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Khúc Úc Sơn lại mặc bộ pyjama gấu ra ngoài rồi ngồi xuống trước bàn. Hắn không chỉ ăn bữa sáng ngon lành cành đào, mà còn cẩn thận lau mồm lau tay trước khi ngước mắt nhìn Chu Vọng Trác, người vẫn ngồi im đó nãy giờ.
Trái ngược với Khúc Úc Sơn mặc đồ ngủ, Chu Vọng Trác mặc áo khoác kèm với một chiếc áo sơ mi đen, tay áo được xắn lên cẳng tay, phô bày ra cánh tay thon dài rắn chắc cùng với sức mạnh và vẻ đẹp của anh.
“Anh Vọng Trác, giờ anh có thể nói được chưa?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Chu Vọng Trác nhẹ nhàng đáp: “Đây là căn hộ của anh ở Pháp, sáng sớm hôm qua anh đã đưa em lên máy bay đến đây.”
Khúc Úc Sơn yên lặng nghe, chỉ cảm thấy những lời này cứ là lạ sao đó. Không chỉ lời nói, mà cả toàn bộ sự việc, hắn vẫn không sao hiểu được tại sao Chu Vọng Trác lại đột nhiên đưa hắn tới đây.
Từ cách bài trí trong phòng đến dây xích trên chân đều cho thấy có vẻ như Chu Vọng Trác tính giam hắn lại thật.
Nhưng tại sao lại phải giam hắn?
Chả có nhẽ Chu Vọng Trác định giam hắn ở đây rồi nhân lúc hắn bó tay không thể giải quyết được chuyện công ty, sẽ tìm cách cho hắn phá sản?
“Tiểu Úc, em đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói thình lình cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang bay tán loạn của Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn định thần lại, phát hiện Chu Vọng Trác chẳng biết đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Chu Vọng Trác đứng cạnh bàn từ trên cao nhìn xuống hắn, đôi mắt luôn dịu dàng giờ đây bởi ánh sáng sau lưng mà tối sầm xuống, khiến người ta không hiểu nổi cảm xúc trong đáy mắt anh.
Khúc Úc Sơn vô tình bị bao phủ trong cái bóng của Chu Vọng Trác.
“Em đang nghĩ, giờ anh đang định nhốt em lại à?” Khúc Úc Sơn bất giác đặt nhẹ thanh âm.
Chu Vọng Trác cúi người xuống, “Đương nhiên là không phải.” Càng cúi, anh lại cách Khúc Úc Sơn càng gần, giọng nói truyền vào tai Khúc Úc Sơn rất đỗi dịu dàng, “Anh chỉ muốn đưa Tiểu Úc đến ngắm hoa thôi, hoa nở lâu vậy rồi mà Tiểu Úc vẫn chưa chịu đến ngắm, thế chẳng phải những bông hoa kia nở cũng chẳng còn giá trị gì nữa, đúng không? Hoa mà không còn giá trị thì chỉ là bùn mà thôi.”
Câu trả lời này khiến Khúc Úc Sơn khẽ run, hắn đá đá chân, xiềng xích vàng chói phát ra âm thanh nhàn nhạt, “Em như này thì sao mà ngắm hoa được?”
Chu Vọng Trác đứng dậy, dõi mắt nhìn những bức tranh bị tấm vải trắng che kín trên tường, “Tiểu Úc, em thấy những thứ đó không? Kéo tấm vải ra đi.”
Khúc Úc Sơn nhìn những bức họa theo tầm mắt đối phương, không thể giải thích được, hắn bỗng không muốn kéo vải trắng ra, nhưng Chu Vọng Trác cứ nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn đành phải đứng dậy đi tới.
Duỗi ngón tay nắm chặt tấm vải trắng, dùng sức kéo xuống, tấm vải trắng hoàn toàn tung bay và lộ ra hình ảnh phía sau ——
Một bức tranh được ghép từ vô số bông hoa.
Người trong tranh là một chàng trai không hề mặc gì mà chỉ được quấn ngang hông bằng một tấm vải trắng. Trong ánh sáng mờ ảo, chàng trai đang nằm trong khóm hoa được tạo thành từ vô số bông hoa Diên Vĩ, khuôn mặt trắng như tuyết nhìn thẳng về phía trước, mày cao mắt sâu. Những bông hoa bị hắn đè nặng chảy ra nước nhờn dính nhớp vào các đầu ngón tay.
Màu tím đậm và màu trắng của tuyết va chạm vào nhau, đây là bức tranh được vẽ bằng hoa thật, và ngay khi tấm vải trắng được kéo xuống, hương thơm của hoa đã lan tỏa và xông vào khoang mũi.
Chu Vọng Trác bước tới sau lưng Khúc Úc Sơn rồi đặt ngón tay lên bả vai hắn, “Tiểu Úc, chúc mừng sinh nhật em.”
“Người trong tranh là em?” Khúc Úc Sơn chậm chạp mở miệng.
“Ừ, em thích không?” Chu Vọng Trác nhìn người trong tranh, vẻ điên cuồng được giấu sâu trong đáy mắt bắt đầu ẩn hiện muốn trào dâng.
Khúc Úc Sơn dù có ngáo đến mấy cũng đã cảm nhận được điều không ổn, tại sao Chu Vọng Trác lại vẽ dáng vẻ không mặc quần áo của hắn vậy chứ?
Vả lại mặc dù có rất nhiều hoa trong bức tranh này, nhưng nó vẫn khiến người ta cảm nhận được cảm giác rất tối tăm.
Này sao lại không giống “Kế hoạch giam giữ tình địch” mà lại càng giống “Kế hoạch nhốt chim hoàng yến” hơn thế?
Khúc Úc Sơn lại cúi xuống ngó dây xích vàng trên chân, chợt nhớ tới câu tác giả bảo chống mắt lên xem hắn hối hận như nào, chả có nhẽ… Tác giả không muốn cho hắn làm pháo hôi công nữa, mà thăng cấp lên hẳn công chính luôn rồi?
Mấy tiểu thuyết Bá tổng mà Sở Lâm cho hắn xem, có không ít mô típ là sau trăm đắng ngàn cay cuối cùng Bá tổng cũng ôm được bạch nguyệt quang thụ vào lòng.
Okay, hắn thừa nhận là trông Chu Vọng Trác giống công hơn hắn xíu nhớ.
Nhưng dù cho là hắn hay là Chu Vọng Trác ai giống công hơn thì tiến triển dư này cũng đâu phải là đúng.
Nghĩ đến đây, Khúc Úc Sơn lại quay đầu nhìn Chu Vọng Trác, trong mắt vẫn hiện lên vẻ chưa bó tay chịu chết, “Có phải anh sẽ không định thả em đi không?”
“Ừ.” Chu Vọng Trác thẳng thắn thừa nhận.
“Anh làm vậy là để em phải phá sản đúng không?” Khúc Úc Sơn hỏi tiếp, “Anh định ép em nói ra vị trí để con dấu chính thức và con dấu riêng, sau đó ép em phải ký rất nhiều hợp đồng bất lợi với em đúng không?”
Song lần này Chu Vọng Trác lại không thừa nhận, mà là hỏi vặn lại, “Sao anh phải làm em phá sản?”
“Vì anh muốn…” Cướp được Thôi Nịnh về rồi thay Thôi Nịnh báo thù chứ sao, hỏi thừa.
Khúc Úc Sơn nói được nửa chừng thì khựng lại.
Không được, hắn không thể nói ra Thôi Nịnh được, hắn phải làm như không biết tâm tư của Chu Vọng Trác đối với Thôi Nịnh mới đúng chứ.
Trong khi đầu óc Khúc Úc Sơn đang xoắn xuýt loạn xà ngầu, Chu Vọng Trác bên này cũng đang suy nghĩ về một số chuyện. Anh đã nhận thấy sự kỳ lạ trong lời nói của Khúc Úc Sơn, thậm chí còn cảm thấy hình như Khúc Úc Sơn đang muốn phá sản.
Khi nói đến phá sản và con dấu chính thức, mắt Khúc Úc Sơn đã lộ ra niềm khao khát cháy bỏng, rồi khi thấy anh hỏi lại, niềm khao khát ấy bỗng hoá thành nỗi thất vọng.
“Tiểu Úc, em muốn anh làm cho em phá sản ư?” Người tốt Chu Vọng Trác lên tiếng.
Khúc Úc Sơn chợt như được hồi sinh sau khi nghe câu này, có điều hắn không thể để cho mình lộ ra dáng vẻ phởn như vậy được, chỉ có thể mạnh miệng chối từ, “Đương nhiên là không rồi, làm gì có ai muốn bị phá sản phải đi nhặt rác chứ, em đâu có điên.”
Cầu trời khấn Phật cho Chu Vọng Trác đá hắn đi nhặt rác nhanh lên úm ba la!
Úm ba la xì bùa a di đà phật a men!
Không biết là do kỹ năng diễn xuất thần sầu của hắn hay là do gì khác mà sau khi Chu Vọng Trác nghe được câu phủ nhận của hắn, anh liền không đề cập đến chuyện phá sản nữa, mà bắt đầu nói tới các chủ đề khác.
Chu Vọng Trác hỏi Khúc Úc Sơn thấy căn phòng này thế nào, có cần thêm gì nữa không.
Căn phòng được bài trí rất tỉ mỉ, có thể nhìn ra được là tốn không ít công sức chuẩn bị, trừ không có cửa sổ mà chỉ có quạt thông gió ra thì gần như là hoàn mỹ.
Chỉ là Khúc Úc Sơn nào có tâm tư quan tâm phòng ốc có được hay là không, hắn chỉ đang một lòng tự hỏi liệu đây có phải là hình phạt của tác giả khi hắn không tuân theo cốt truyện hay không thôi.
Đáng lẽ lúc này phải là giai đoạn Chu Vọng Trác bay về nước để an ủi Thôi Nịnh, nhưng đằng này anh lại giam cầm hắn dưới khống chế của tác giả.
Hắn chỉ có không đi cốt truyện một lần duy nhất thôi mà sao tác giả lại tàn nhẫn thế chứ? Ác đến mức khiến hắn từ pháo hôi công tụt một phát xuống pháo hôi thụ rồi.
“Tiểu Úc, tại sao khi anh đứng trước mặt em rồi mà em vẫn không chú ý đến anh?” Giọng nói của Chu Vọng Trác đột nhiên vang lên, khác hẳn với giọng điệu dịu dàng lúc trước, giọng anh giờ đây đã thoáng vẻ lãnh đạm.
Khúc Úc Sơn hốt cả hền, vừa ngẩng đầu đã phát hiện Chu Vọng Trác đang nhìn mình với ánh mắt sao mà lạ lẫm quá. Đôi mắt xưa nay vẫn luôn dịu dàng mềm mại, dường như đã thay đổi thành u ám tựa mặt biển trước cơn giông bão.
“Anh vốn không định làm vậy với em, nhưng Tiểu Úc à, em thật sự quá không nghe lời, sao em lại không chịu nghe lời anh thế? Em không ngoan thì anh đành phải bảo vệ em thôi. Thế giới này quá nguy hiểm, chỉ có ở đây mới an toàn. Tiểu Úc ở đây chắc chắn sẽ không bị bất kỳ ai tìm thấy đâu.”
Nói xong, Chu Vọng Trác dường như khẽ cười với Khúc Úc Sơn một tiếng, đồng thời vươn tay như muốn chạm vào mặt Khúc Úc Sơn, có điều trước khi kịp chạm tới, Khúc Úc Sơn đã đột ngột lùi lại một bước.
Phản ứng này rơi vào trong mắt Chu Vọng Trác, khiến vẻ mặt anh hơi động. Chỉ một chớp mắt sau, anh đã kéo mạnh Khúc Úc Sơn đến gần mình rồi vươn tay vuốt má đối phương.
Động tác thô lỗ, nhưng giọng lại thoáng dịu dàng, “Em sợ anh à?”
“Ối giời đây đếch sợ, đây chỉ muốn nói cho đằng đấy đây là công đấy nhé, méo bao giờ có chuyện làm thụ đâu, ông nên dẹp ngay cái ý niệm này đi!” Khúc Úc Sơn cáu điên đốp lại.
Cho dù đấm chết hắn, hắn cũng không bao giờ làm pháo hôi thụ!
Khúc Úc Sơn vừa dùng vừa chậc chậc xuýt xoa, bấy giờ hắn mới thấm cái sự kém tắm của mình so với Chu Vọng Trác. Chỉ nhốt mỗi tên tình địch là hắn thôi mà Chu Vọng Trác cũng chu đáo tỉ mẩn như vầy, khó trách được bếch lên làm công chính.
Còn hắn thì sao, từ lúc nuôi Thôi Nịnh đến nay cũng đã lần nào hỏi được câu tử tế xem người ta thích gì đâu.
Ây dà, thiệt là thất bại quá đi hà.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Khúc Úc Sơn lại mặc bộ pyjama gấu ra ngoài rồi ngồi xuống trước bàn. Hắn không chỉ ăn bữa sáng ngon lành cành đào, mà còn cẩn thận lau mồm lau tay trước khi ngước mắt nhìn Chu Vọng Trác, người vẫn ngồi im đó nãy giờ.
Trái ngược với Khúc Úc Sơn mặc đồ ngủ, Chu Vọng Trác mặc áo khoác kèm với một chiếc áo sơ mi đen, tay áo được xắn lên cẳng tay, phô bày ra cánh tay thon dài rắn chắc cùng với sức mạnh và vẻ đẹp của anh.
“Anh Vọng Trác, giờ anh có thể nói được chưa?” Khúc Úc Sơn hỏi.
Chu Vọng Trác nhẹ nhàng đáp: “Đây là căn hộ của anh ở Pháp, sáng sớm hôm qua anh đã đưa em lên máy bay đến đây.”
Khúc Úc Sơn yên lặng nghe, chỉ cảm thấy những lời này cứ là lạ sao đó. Không chỉ lời nói, mà cả toàn bộ sự việc, hắn vẫn không sao hiểu được tại sao Chu Vọng Trác lại đột nhiên đưa hắn tới đây.
Từ cách bài trí trong phòng đến dây xích trên chân đều cho thấy có vẻ như Chu Vọng Trác tính giam hắn lại thật.
Nhưng tại sao lại phải giam hắn?
Chả có nhẽ Chu Vọng Trác định giam hắn ở đây rồi nhân lúc hắn bó tay không thể giải quyết được chuyện công ty, sẽ tìm cách cho hắn phá sản?
“Tiểu Úc, em đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói thình lình cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang bay tán loạn của Khúc Úc Sơn.
Khúc Úc Sơn định thần lại, phát hiện Chu Vọng Trác chẳng biết đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Chu Vọng Trác đứng cạnh bàn từ trên cao nhìn xuống hắn, đôi mắt luôn dịu dàng giờ đây bởi ánh sáng sau lưng mà tối sầm xuống, khiến người ta không hiểu nổi cảm xúc trong đáy mắt anh.
Khúc Úc Sơn vô tình bị bao phủ trong cái bóng của Chu Vọng Trác.
“Em đang nghĩ, giờ anh đang định nhốt em lại à?” Khúc Úc Sơn bất giác đặt nhẹ thanh âm.
Chu Vọng Trác cúi người xuống, “Đương nhiên là không phải.” Càng cúi, anh lại cách Khúc Úc Sơn càng gần, giọng nói truyền vào tai Khúc Úc Sơn rất đỗi dịu dàng, “Anh chỉ muốn đưa Tiểu Úc đến ngắm hoa thôi, hoa nở lâu vậy rồi mà Tiểu Úc vẫn chưa chịu đến ngắm, thế chẳng phải những bông hoa kia nở cũng chẳng còn giá trị gì nữa, đúng không? Hoa mà không còn giá trị thì chỉ là bùn mà thôi.”
Câu trả lời này khiến Khúc Úc Sơn khẽ run, hắn đá đá chân, xiềng xích vàng chói phát ra âm thanh nhàn nhạt, “Em như này thì sao mà ngắm hoa được?”
Chu Vọng Trác đứng dậy, dõi mắt nhìn những bức tranh bị tấm vải trắng che kín trên tường, “Tiểu Úc, em thấy những thứ đó không? Kéo tấm vải ra đi.”
Khúc Úc Sơn nhìn những bức họa theo tầm mắt đối phương, không thể giải thích được, hắn bỗng không muốn kéo vải trắng ra, nhưng Chu Vọng Trác cứ nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn đành phải đứng dậy đi tới.
Duỗi ngón tay nắm chặt tấm vải trắng, dùng sức kéo xuống, tấm vải trắng hoàn toàn tung bay và lộ ra hình ảnh phía sau ——
Một bức tranh được ghép từ vô số bông hoa.
Người trong tranh là một chàng trai không hề mặc gì mà chỉ được quấn ngang hông bằng một tấm vải trắng. Trong ánh sáng mờ ảo, chàng trai đang nằm trong khóm hoa được tạo thành từ vô số bông hoa Diên Vĩ, khuôn mặt trắng như tuyết nhìn thẳng về phía trước, mày cao mắt sâu. Những bông hoa bị hắn đè nặng chảy ra nước nhờn dính nhớp vào các đầu ngón tay.
Màu tím đậm và màu trắng của tuyết va chạm vào nhau, đây là bức tranh được vẽ bằng hoa thật, và ngay khi tấm vải trắng được kéo xuống, hương thơm của hoa đã lan tỏa và xông vào khoang mũi.
Chu Vọng Trác bước tới sau lưng Khúc Úc Sơn rồi đặt ngón tay lên bả vai hắn, “Tiểu Úc, chúc mừng sinh nhật em.”
“Người trong tranh là em?” Khúc Úc Sơn chậm chạp mở miệng.
“Ừ, em thích không?” Chu Vọng Trác nhìn người trong tranh, vẻ điên cuồng được giấu sâu trong đáy mắt bắt đầu ẩn hiện muốn trào dâng.
Khúc Úc Sơn dù có ngáo đến mấy cũng đã cảm nhận được điều không ổn, tại sao Chu Vọng Trác lại vẽ dáng vẻ không mặc quần áo của hắn vậy chứ?
Vả lại mặc dù có rất nhiều hoa trong bức tranh này, nhưng nó vẫn khiến người ta cảm nhận được cảm giác rất tối tăm.
Này sao lại không giống “Kế hoạch giam giữ tình địch” mà lại càng giống “Kế hoạch nhốt chim hoàng yến” hơn thế?
Khúc Úc Sơn lại cúi xuống ngó dây xích vàng trên chân, chợt nhớ tới câu tác giả bảo chống mắt lên xem hắn hối hận như nào, chả có nhẽ… Tác giả không muốn cho hắn làm pháo hôi công nữa, mà thăng cấp lên hẳn công chính luôn rồi?
Mấy tiểu thuyết Bá tổng mà Sở Lâm cho hắn xem, có không ít mô típ là sau trăm đắng ngàn cay cuối cùng Bá tổng cũng ôm được bạch nguyệt quang thụ vào lòng.
Okay, hắn thừa nhận là trông Chu Vọng Trác giống công hơn hắn xíu nhớ.
Nhưng dù cho là hắn hay là Chu Vọng Trác ai giống công hơn thì tiến triển dư này cũng đâu phải là đúng.
Nghĩ đến đây, Khúc Úc Sơn lại quay đầu nhìn Chu Vọng Trác, trong mắt vẫn hiện lên vẻ chưa bó tay chịu chết, “Có phải anh sẽ không định thả em đi không?”
“Ừ.” Chu Vọng Trác thẳng thắn thừa nhận.
“Anh làm vậy là để em phải phá sản đúng không?” Khúc Úc Sơn hỏi tiếp, “Anh định ép em nói ra vị trí để con dấu chính thức và con dấu riêng, sau đó ép em phải ký rất nhiều hợp đồng bất lợi với em đúng không?”
Song lần này Chu Vọng Trác lại không thừa nhận, mà là hỏi vặn lại, “Sao anh phải làm em phá sản?”
“Vì anh muốn…” Cướp được Thôi Nịnh về rồi thay Thôi Nịnh báo thù chứ sao, hỏi thừa.
Khúc Úc Sơn nói được nửa chừng thì khựng lại.
Không được, hắn không thể nói ra Thôi Nịnh được, hắn phải làm như không biết tâm tư của Chu Vọng Trác đối với Thôi Nịnh mới đúng chứ.
Trong khi đầu óc Khúc Úc Sơn đang xoắn xuýt loạn xà ngầu, Chu Vọng Trác bên này cũng đang suy nghĩ về một số chuyện. Anh đã nhận thấy sự kỳ lạ trong lời nói của Khúc Úc Sơn, thậm chí còn cảm thấy hình như Khúc Úc Sơn đang muốn phá sản.
Khi nói đến phá sản và con dấu chính thức, mắt Khúc Úc Sơn đã lộ ra niềm khao khát cháy bỏng, rồi khi thấy anh hỏi lại, niềm khao khát ấy bỗng hoá thành nỗi thất vọng.
“Tiểu Úc, em muốn anh làm cho em phá sản ư?” Người tốt Chu Vọng Trác lên tiếng.
Khúc Úc Sơn chợt như được hồi sinh sau khi nghe câu này, có điều hắn không thể để cho mình lộ ra dáng vẻ phởn như vậy được, chỉ có thể mạnh miệng chối từ, “Đương nhiên là không rồi, làm gì có ai muốn bị phá sản phải đi nhặt rác chứ, em đâu có điên.”
Cầu trời khấn Phật cho Chu Vọng Trác đá hắn đi nhặt rác nhanh lên úm ba la!
Úm ba la xì bùa a di đà phật a men!
Không biết là do kỹ năng diễn xuất thần sầu của hắn hay là do gì khác mà sau khi Chu Vọng Trác nghe được câu phủ nhận của hắn, anh liền không đề cập đến chuyện phá sản nữa, mà bắt đầu nói tới các chủ đề khác.
Chu Vọng Trác hỏi Khúc Úc Sơn thấy căn phòng này thế nào, có cần thêm gì nữa không.
Căn phòng được bài trí rất tỉ mỉ, có thể nhìn ra được là tốn không ít công sức chuẩn bị, trừ không có cửa sổ mà chỉ có quạt thông gió ra thì gần như là hoàn mỹ.
Chỉ là Khúc Úc Sơn nào có tâm tư quan tâm phòng ốc có được hay là không, hắn chỉ đang một lòng tự hỏi liệu đây có phải là hình phạt của tác giả khi hắn không tuân theo cốt truyện hay không thôi.
Đáng lẽ lúc này phải là giai đoạn Chu Vọng Trác bay về nước để an ủi Thôi Nịnh, nhưng đằng này anh lại giam cầm hắn dưới khống chế của tác giả.
Hắn chỉ có không đi cốt truyện một lần duy nhất thôi mà sao tác giả lại tàn nhẫn thế chứ? Ác đến mức khiến hắn từ pháo hôi công tụt một phát xuống pháo hôi thụ rồi.
“Tiểu Úc, tại sao khi anh đứng trước mặt em rồi mà em vẫn không chú ý đến anh?” Giọng nói của Chu Vọng Trác đột nhiên vang lên, khác hẳn với giọng điệu dịu dàng lúc trước, giọng anh giờ đây đã thoáng vẻ lãnh đạm.
Khúc Úc Sơn hốt cả hền, vừa ngẩng đầu đã phát hiện Chu Vọng Trác đang nhìn mình với ánh mắt sao mà lạ lẫm quá. Đôi mắt xưa nay vẫn luôn dịu dàng mềm mại, dường như đã thay đổi thành u ám tựa mặt biển trước cơn giông bão.
“Anh vốn không định làm vậy với em, nhưng Tiểu Úc à, em thật sự quá không nghe lời, sao em lại không chịu nghe lời anh thế? Em không ngoan thì anh đành phải bảo vệ em thôi. Thế giới này quá nguy hiểm, chỉ có ở đây mới an toàn. Tiểu Úc ở đây chắc chắn sẽ không bị bất kỳ ai tìm thấy đâu.”
Nói xong, Chu Vọng Trác dường như khẽ cười với Khúc Úc Sơn một tiếng, đồng thời vươn tay như muốn chạm vào mặt Khúc Úc Sơn, có điều trước khi kịp chạm tới, Khúc Úc Sơn đã đột ngột lùi lại một bước.
Phản ứng này rơi vào trong mắt Chu Vọng Trác, khiến vẻ mặt anh hơi động. Chỉ một chớp mắt sau, anh đã kéo mạnh Khúc Úc Sơn đến gần mình rồi vươn tay vuốt má đối phương.
Động tác thô lỗ, nhưng giọng lại thoáng dịu dàng, “Em sợ anh à?”
“Ối giời đây đếch sợ, đây chỉ muốn nói cho đằng đấy đây là công đấy nhé, méo bao giờ có chuyện làm thụ đâu, ông nên dẹp ngay cái ý niệm này đi!” Khúc Úc Sơn cáu điên đốp lại.
Cho dù đấm chết hắn, hắn cũng không bao giờ làm pháo hôi thụ!
Tác giả :
Đông Thi Nương