Bá Tình Thủ Ái
Chương 39
Mộ Hàm ôm Thụ Thanh vào lòng, xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, cả đám đều rất có trật tự mà đứng dẹp sang hai bên. Thụ Thanh lúc vừa thấy Hoằng Nhưng, thoáng có chút mê mang, nỗi nhớ nhung trong tim cũng bởi vậy mà bắt đầu rạo rực, tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn có hai người bọn họ, nhìn nhau thật lâu, cho đến khi...
Thanh âm băng hàn của Mộ Hàm truyền vang khắp mảnh sân lớn: “Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.” Dứt lời liền bế Thụ Thanh lên, nháy mắt đã biến mất ở trước mặt mọi người.
Hoằng Nhưng im lặng gật đầu, khoát tay áo ngăn lại đám hộ vệ định tiến lên, liền phi theo hướng Mộ Hàm vừa ôm Thụ Thanh đi.
Tới đỉnh ngọn núi, nhìn Mộ Hàm còn ôm chặt lấy lưng Thụ Thanh, lãnh ý trên gương mặt Hoằng Nhưng càng đậm, hai kẻ tình địch trừng mắt nhìn nhau, không khí cứng ngắc bao quanh đỉnh núi, Thụ Thanh ngẩng đầu nhìn Hoằng Nhưng, che dấu thứ tình cảm vừa bộc lộ trước đó, thanh âm mềm mại mà ôn hòa, nhưng lời thốt ra lại khiến trái tim Hoằng Nhưng nháy mắt đông lại: “Hoằng Nhưng, ngươi trở về đi! Ta không muốn rời đi nơi này.”
“Tại sao?” Cặp mắt Hoằng Nhưng mở lớn, phóng xuất ra hào quang sắc bén khiến tâm Thụ Thanh ẩn ẩn đau nhức: “Hoằng Nhưng, có một số chuyện... nếu bỏ lỡ rồi thì sẽ không thể nào vãn hồi được nữa.” Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã không thể dùng từ băng hàn để hình dung của Hoằng Nhưng, Thụ Thanh ngược lại thản nhiên nhếch lên khóe miệng, thanh âm cũng nhẹ tựa lông chim: “... Nhất là tình cảm của ta.” Mà tình yêu của ngươi, ta chỉ có thể trân trọng mà đem nó giấu dưới đáy lòng, bởi vì ta đã không thể cùng ngươi đi hết nửa đời còn lại...
Hoàn toàn quên mất thân thể hiện tại của Thụ Thanh yếu ớt đến mức nào, Hoằng Nhưng đi tới mạnh mẽ bóp chặt đôi vai gầy gò của hắn: “Ngươi gạt ta.” Chỉ cần ngươi cười lắc đầu, nói ngươi chỉ gạt ta, ta sẽ tin...
Chứng kiến Hoằng Nhưng đối đãi với Thụ Thanh không chút ôn nhu, Mộ Hàm nhíu mày, đang chuẩn bị ra tay, Thụ Thanh lại quay đầu sang, mỉm cười trấn an y. Thấy Mộ Hàm khẽ gật, hắn mới chuyển mắt về phía Hoằng Nhưng: “Ngươi đừng lừa mình dối người nữa, ta không thương ngươi, ta....” Không muốn tiếp tục nghe những lời tàn nhẫn của Thụ Thanh, cũng không muốn nhìn thấy hắn cùng nam nhân kia liếc mắt đưa tình, Hoằng Nhưng đem đôi môi khẽ run của mình hung hăng dán lên thần cánh hoa tím tái của Thụ Thanh, nụ hôn không hề có chút ôn nhu đáng nói mà tràn đầy bạo ngược cùng vong tình...
Đem hết thảy cảnh tượng này xem ở trong mắt, Mộ Hàm siết chặt hai tay, áp chế ý định muốn tiến lên tách hai người ra, ngược lại lui về phía sau một bước, tạo cho hai người một không gian riêng tư.
Ánh mắt Hoằng Nhưng dần dần tỉnh táo lại, nụ hôn cũng dần trở nên dịu dàng, y ôn nhu đem bờ môi mang theo cảm xúc lạnh lẽo của Thụ Thanh bao trong miệng mình, cho đến khi toàn bộ thần trí của y trở lại trong đầu, y mới buông môi Thụ Thanh ra, in lại một nụ hôn khẽ trên cái trán trơn bóng của Thụ Thanh: “Ngươi chỉ đang gạt ta thôi, ta hiểu mà.”
Thụ Thanh dùng sức muốn tránh thoát cái ôm ấm áp của Hoằng Nhưng, lại không hề có khí lực, hắn đành lấy tay chống trước ngực Hoằng Nhưng: “Tại sao ta phải gạt ngươi, khụ khụ... Ta chịu đựng cái gọi là ‘an bài’ của ngươi đã đủ rồi, đó đều không phải là những gì ta muốn.” Sợ ánh mắt của mình sẽ tiết lộ tâm tình thật sự của hắn, Thụ Thanh thuận thế cúi đầu, xoay mặt sang hướng khác.
“Ta yêu ngươi.”
Tình cảm chân thành tha thiết, hơn nữa lời nói ôn nhu mà thâm tình, khiến Thụ Thanh khó có thể trả lời, hắn đẩy mạnh Hoằng Nhưng ra, hình ảnh trước mắt lúc sáng lúc tối khiến Thụ Thanh hiểu được bản thân chắc không còn kiên trì được bao lâu, hắn lui bước về phía sau, Mộ Hàm đang đứng một bên vội tiến lên ôm lấy eo Thụ Thanh.
“Hoằng Nhưng, ngươi trở về đi!... Ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi.” Thụ Thanh chuyển đầu qua, đem gương mặt đã dần trở nên xanh trắng rúc vào cái ôm của Mộ Hàm.
“Thụ Thanh.” Hoằng Nhưng tiến lên định giữ chặt lấy Thụ Thanh, lại bị Mộ Hàm phất tay dùng nội lực đánh văng ra, y nâng mâu, nhãn quang thanh linh hiện lộ sự uy hiếp: “Đừng đến quấy rầy cuộc sống của Thụ Thanh nữa.”
Ánh mắt đã trở nên đỏ ngầu, Hoằng Nhưng lạnh lùng cười: “Chuyện của chúng ta không tới phiên người ngoài như ngươi xen vào.”
Mộ Hàm nghe vậy cười lạnh: “Cuộc sống của ta cùng Thụ Thanh cũng không tới phiên ngươi can thiệp.”
Giữa hai người dần dần bốc lên mùi thuốc súng khiến Thụ Thanh lúc này càng thêm đau đầu, hắn cố gắng áp chế dòng máu nóng vừa trào lên yết hầu, nuốt xuống bụng, nhưng thần trí mông mông ảo ảo khiến hắn không thể không hoàn toàn nằm tựa vào trong lồng ngực Mộ Hàm, động tác thân mật như vậy khiến sắc mặt Hoằng Nhưng càng lạnh hơn: “Thụ Thanh.”
“Ta sẽ không... sẽ không về cùng ngươi....” Cảm giác đau đớn tràn ngập toàn thân cùng thần kinh, khiến gương mặt Thụ Thanh lúc này trắng bệch, ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không nên lời.
Ý thức được ngữ điệu nói chuyện của Thụ Thanh có chút không ổn, Hoằng Nhưng vốn đang đắm chìm trong lửa giận cũng bình tĩnh lại: “Thụ Thanh, ngươi làm sao vậy?”
Thụ Thanh thấy trước mắt tối sầm, cuối cùng chỉ có thể nghe được thanh âm lo lắng của Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng, không kịp trả lời, liền rơi vào trong vô thức...
Thanh âm băng hàn của Mộ Hàm truyền vang khắp mảnh sân lớn: “Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện.” Dứt lời liền bế Thụ Thanh lên, nháy mắt đã biến mất ở trước mặt mọi người.
Hoằng Nhưng im lặng gật đầu, khoát tay áo ngăn lại đám hộ vệ định tiến lên, liền phi theo hướng Mộ Hàm vừa ôm Thụ Thanh đi.
Tới đỉnh ngọn núi, nhìn Mộ Hàm còn ôm chặt lấy lưng Thụ Thanh, lãnh ý trên gương mặt Hoằng Nhưng càng đậm, hai kẻ tình địch trừng mắt nhìn nhau, không khí cứng ngắc bao quanh đỉnh núi, Thụ Thanh ngẩng đầu nhìn Hoằng Nhưng, che dấu thứ tình cảm vừa bộc lộ trước đó, thanh âm mềm mại mà ôn hòa, nhưng lời thốt ra lại khiến trái tim Hoằng Nhưng nháy mắt đông lại: “Hoằng Nhưng, ngươi trở về đi! Ta không muốn rời đi nơi này.”
“Tại sao?” Cặp mắt Hoằng Nhưng mở lớn, phóng xuất ra hào quang sắc bén khiến tâm Thụ Thanh ẩn ẩn đau nhức: “Hoằng Nhưng, có một số chuyện... nếu bỏ lỡ rồi thì sẽ không thể nào vãn hồi được nữa.” Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã không thể dùng từ băng hàn để hình dung của Hoằng Nhưng, Thụ Thanh ngược lại thản nhiên nhếch lên khóe miệng, thanh âm cũng nhẹ tựa lông chim: “... Nhất là tình cảm của ta.” Mà tình yêu của ngươi, ta chỉ có thể trân trọng mà đem nó giấu dưới đáy lòng, bởi vì ta đã không thể cùng ngươi đi hết nửa đời còn lại...
Hoàn toàn quên mất thân thể hiện tại của Thụ Thanh yếu ớt đến mức nào, Hoằng Nhưng đi tới mạnh mẽ bóp chặt đôi vai gầy gò của hắn: “Ngươi gạt ta.” Chỉ cần ngươi cười lắc đầu, nói ngươi chỉ gạt ta, ta sẽ tin...
Chứng kiến Hoằng Nhưng đối đãi với Thụ Thanh không chút ôn nhu, Mộ Hàm nhíu mày, đang chuẩn bị ra tay, Thụ Thanh lại quay đầu sang, mỉm cười trấn an y. Thấy Mộ Hàm khẽ gật, hắn mới chuyển mắt về phía Hoằng Nhưng: “Ngươi đừng lừa mình dối người nữa, ta không thương ngươi, ta....” Không muốn tiếp tục nghe những lời tàn nhẫn của Thụ Thanh, cũng không muốn nhìn thấy hắn cùng nam nhân kia liếc mắt đưa tình, Hoằng Nhưng đem đôi môi khẽ run của mình hung hăng dán lên thần cánh hoa tím tái của Thụ Thanh, nụ hôn không hề có chút ôn nhu đáng nói mà tràn đầy bạo ngược cùng vong tình...
Đem hết thảy cảnh tượng này xem ở trong mắt, Mộ Hàm siết chặt hai tay, áp chế ý định muốn tiến lên tách hai người ra, ngược lại lui về phía sau một bước, tạo cho hai người một không gian riêng tư.
Ánh mắt Hoằng Nhưng dần dần tỉnh táo lại, nụ hôn cũng dần trở nên dịu dàng, y ôn nhu đem bờ môi mang theo cảm xúc lạnh lẽo của Thụ Thanh bao trong miệng mình, cho đến khi toàn bộ thần trí của y trở lại trong đầu, y mới buông môi Thụ Thanh ra, in lại một nụ hôn khẽ trên cái trán trơn bóng của Thụ Thanh: “Ngươi chỉ đang gạt ta thôi, ta hiểu mà.”
Thụ Thanh dùng sức muốn tránh thoát cái ôm ấm áp của Hoằng Nhưng, lại không hề có khí lực, hắn đành lấy tay chống trước ngực Hoằng Nhưng: “Tại sao ta phải gạt ngươi, khụ khụ... Ta chịu đựng cái gọi là ‘an bài’ của ngươi đã đủ rồi, đó đều không phải là những gì ta muốn.” Sợ ánh mắt của mình sẽ tiết lộ tâm tình thật sự của hắn, Thụ Thanh thuận thế cúi đầu, xoay mặt sang hướng khác.
“Ta yêu ngươi.”
Tình cảm chân thành tha thiết, hơn nữa lời nói ôn nhu mà thâm tình, khiến Thụ Thanh khó có thể trả lời, hắn đẩy mạnh Hoằng Nhưng ra, hình ảnh trước mắt lúc sáng lúc tối khiến Thụ Thanh hiểu được bản thân chắc không còn kiên trì được bao lâu, hắn lui bước về phía sau, Mộ Hàm đang đứng một bên vội tiến lên ôm lấy eo Thụ Thanh.
“Hoằng Nhưng, ngươi trở về đi!... Ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi.” Thụ Thanh chuyển đầu qua, đem gương mặt đã dần trở nên xanh trắng rúc vào cái ôm của Mộ Hàm.
“Thụ Thanh.” Hoằng Nhưng tiến lên định giữ chặt lấy Thụ Thanh, lại bị Mộ Hàm phất tay dùng nội lực đánh văng ra, y nâng mâu, nhãn quang thanh linh hiện lộ sự uy hiếp: “Đừng đến quấy rầy cuộc sống của Thụ Thanh nữa.”
Ánh mắt đã trở nên đỏ ngầu, Hoằng Nhưng lạnh lùng cười: “Chuyện của chúng ta không tới phiên người ngoài như ngươi xen vào.”
Mộ Hàm nghe vậy cười lạnh: “Cuộc sống của ta cùng Thụ Thanh cũng không tới phiên ngươi can thiệp.”
Giữa hai người dần dần bốc lên mùi thuốc súng khiến Thụ Thanh lúc này càng thêm đau đầu, hắn cố gắng áp chế dòng máu nóng vừa trào lên yết hầu, nuốt xuống bụng, nhưng thần trí mông mông ảo ảo khiến hắn không thể không hoàn toàn nằm tựa vào trong lồng ngực Mộ Hàm, động tác thân mật như vậy khiến sắc mặt Hoằng Nhưng càng lạnh hơn: “Thụ Thanh.”
“Ta sẽ không... sẽ không về cùng ngươi....” Cảm giác đau đớn tràn ngập toàn thân cùng thần kinh, khiến gương mặt Thụ Thanh lúc này trắng bệch, ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không nên lời.
Ý thức được ngữ điệu nói chuyện của Thụ Thanh có chút không ổn, Hoằng Nhưng vốn đang đắm chìm trong lửa giận cũng bình tĩnh lại: “Thụ Thanh, ngươi làm sao vậy?”
Thụ Thanh thấy trước mắt tối sầm, cuối cùng chỉ có thể nghe được thanh âm lo lắng của Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng, không kịp trả lời, liền rơi vào trong vô thức...
Tác giả :
Nam Quân