Bá Tình Thủ Ái
Chương 31
Vãn Hoa nhận ra được sự nghi hoặc của chủ tử, vội lên tiếng giải thích: “Khởi bẩm chủ nhân, Chuyển Sinh Hoàn vốn là bị người ta cướp ra từ trong cung, sau đó thì thất lạc không rõ tung tích, mấy hôm trước thuộc hạ đã điều tra được viên thuốc này là do Ma Ngọc nhị lão đánh cắp, mục đích để cứu đứa con gái ruột duy nhất của bọn họ là La Thanh bị hạ độc, nhưng khi lấy về được thì đã quá muộn, sau khi sinh con xong cô ta liền phát độc chết, mà đứa trẻ mới sinh đó lúc còn ở trong cơ thể người mẹ cũng đã bị độc này ảnh hưởng. Không may, khi tới rừng Bách Mộc, Ma Ngọc nhị lão lại gặp phải cừu gia, trước khi lâm chung, bọn họ đã đem viên thuốc đó nhét vào trong bụng của đứa trẻ này....”
Không đợi nghe thuộc hạ hồi báo xong, Mộ Hàm nâng lên gương mặt lạnh lùng, quét mắt về phía bên trái: “Đi ra.”
Nghe được thanh âm cùng gương mặt lạnh như băng của Mộ Hàm, Mộ Dung Lệnh Vân nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội nhảy xuống từ trên cây: “Biết rồi, biết rồi, đâu cần hung dữ như vậy chứ.” Âm điệu cùng vẻ bề ngoài hoàn toàn trái ngược nhau, lại làm cho người ta có một loại cảm giác phù hợp đến kỳ lạ, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Thụ Thanh kia, vẫn khiến Mộ Hàm cực kỳ không vui.
“Đừng nhìn ta như vậy chứ, ta chỉ ngó qua chút thôi mà, khiếp, ánh mắt lại còn lộ ra sát khí kìa, cẩn thận ta không thèm chữa cho bảo bối nhà ngươi nữa đâu.” Mộ Dung Lệnh Vân bĩu môi, sao Mộ Hàm lúc nào cũng không thú vị như vậy, bất quá y lại bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với người con trai trong lồng ngực Quái Thạch (biệt danh anh Mộ Dung đặt cho Hàm ca =)))) kia, xem kỹ một hồi, Mộ Dung Lệnh Vân lấy từ trong vạt áo ra Bồng La thảo cùng một cái túi nhỏ thuận tay ném đến cho Vãn Hoa, bỏ đi biểu tình nghịch ngợm vô sỉ trên mặt, khôi phục thân phận y giả đứng đắn nói: “Đem Bồng La thảo nghiền thành bột phấn, đong 5 lạng, hòa vào với dược liệu đựng trong cái tủi kia rồi đun lên, đem Triệu Thụ Thanh đặt vào trong nước thuốc, ngâm ba canh giờ.” Y lại chỉ chỉ đứa nhỏ trong lồng ngực Vãn Hoa: “Mỗi ngày lấy ba thìa máu từ trong cơ thể đứa nhỏ này, một tháng sau, bảo bối của ngươi sẽ khỏi hẳn.”
“Ừm.” Mộ Hàm gật đầu, nhẹ vỗ về hai gò má tái nhợt của Thụ Thanh, sự ôn nhu đong đầy trong đáy mắt.
Nhìn cảnh tượng quái dị trước mặt, Mộ Dung Lệnh Vân há hốc mồm, chậm rãi di di đến bên cạnh Vãn Hoa, nhỏ giọng hỏi: “Người này không phải chủ nhân nhà ngươi đúng không?” Nếu không, sao lại có thể có biểu tình như vậy.
Vãn Hoa dời một bước sang bên cạnh, thấy đối phương không không thèm nể nang gì như thế, Mộ Dung Lệnh Vân bĩu môi: “Sao cả chủ lẫn tớ đều giống nhau hết vậy?” Y tiến về phía Mộ Hàm: “Nam nhân này tốt thế sao?” Tại sao cả hoàng đế cùng Quái Thạch đều yêu mến hắn như vậy?
Mộ Hàm lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Mộ Dung Lệnh Vân còn muốn đến gần, lập tức đem Thụ Thanh càng ôm chặt vào lòng, híp lại ánh mắt: “Ta sẽ tuân thủ lời hứa, đưa mười khỏa dạ minh châu đến Minh Dược cốc.” Dứt lời, liền đề khí bế Thụ Thanh phi đi, nháy mắt đã không còn thấy ảnh tức...
Mộ Dung Lệnh Vân xoay người sang phía Vãn Hoa: “Chủ tử nhà ngươi....” Sao lại đi gấp như vậy... Haiz! Thì ra chủ tớ đúng là giống nhau, thấy Vãn Hoa chẳng biết từ lúc nào cũng đã vô tung vô ảnh, Mộ Dung Lệnh Vân thở dài một hơi, bất công quá, tại sao người hầu nhà mình lại không hề giống mình vậy? Mộ Dung Lệnh Vân liếc mắt nhìn Lai Vân lưng cõng giỏ trúc giờ mới khoan thai chậm rãi đi đến, y xoay người, nhìn thoáng qua không trung… Haiz! Vẫn là giả vờ làm như không biết gì thì tốt hơn, y lại quay đầu liếc mắt nhìn tên người hầu bùn đất đầy người, trên đầu còn vương cỏ dại kia… Haiz! Bởi vì thật sự rất dọa người a...
Mà Mộ Hàm lúc này đã ôm Thụ Thanh tới một ngôi nhà hẻo lánh mà thuộc hạ của y đã an bài tốt. Màn đêm bao phủ, Thụ Thanh dần dần tỉnh táo lại, mơ hồ bắt gặp Mộ Hàm đang ngồi canh ở bên giường, khóe miệng hắn hơi gợi lên mỉm cười, có lẽ ý nghĩ như vậy rất ích kỷ, nhưng nếu thật sự chết ở trước mặt Hoằng Nhưng, hắn sẽ chết rất không an tâm, rời xa như bây giờ, tối thiểu còn có thể cho Hoằng Nhưng một cái ý niệm tìm kiếm, cho đến lúc có thể quên hắn...
Bàn tay hơi lạnh của Mộ Hàm đặt ở trên tay Thụ Thanh, y ảm đạm cười: “Ngươi sẽ khỏe.”
Tuy rằng đều là bàn tay, nhưng khuyết thiếu sự ấm áp mà Hoằng Nhưng thường cho hắn, bất quá, đối mặt với ý tốt của Mộ Hàm, Thụ Thanh vẫn suy yếu gật gật đầu: “Ưm!” Mí mắt nặng nề khiến hắn rất nhanh lại mê man.
Lặng lẽ ngồi bên cạnh, Mộ Hàm chăm chú nhìn Thụ Thanh đi vào giấc ngủ say, trong mắt hiện lên ý cười hạnh phúc. Có thể nhìn thấy người ấy, chạm vào người ấy, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ làm cho trái tim y ngày càng đập nhanh hơn, hưng phấn tràn đầy cõi lòng, khiến nội tâm vốn đã trống rỗng nhiều năm của y có loại cảm giác hạnh phúc đến kỳ lạ.
Không đợi nghe thuộc hạ hồi báo xong, Mộ Hàm nâng lên gương mặt lạnh lùng, quét mắt về phía bên trái: “Đi ra.”
Nghe được thanh âm cùng gương mặt lạnh như băng của Mộ Hàm, Mộ Dung Lệnh Vân nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội nhảy xuống từ trên cây: “Biết rồi, biết rồi, đâu cần hung dữ như vậy chứ.” Âm điệu cùng vẻ bề ngoài hoàn toàn trái ngược nhau, lại làm cho người ta có một loại cảm giác phù hợp đến kỳ lạ, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Thụ Thanh kia, vẫn khiến Mộ Hàm cực kỳ không vui.
“Đừng nhìn ta như vậy chứ, ta chỉ ngó qua chút thôi mà, khiếp, ánh mắt lại còn lộ ra sát khí kìa, cẩn thận ta không thèm chữa cho bảo bối nhà ngươi nữa đâu.” Mộ Dung Lệnh Vân bĩu môi, sao Mộ Hàm lúc nào cũng không thú vị như vậy, bất quá y lại bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với người con trai trong lồng ngực Quái Thạch (biệt danh anh Mộ Dung đặt cho Hàm ca =)))) kia, xem kỹ một hồi, Mộ Dung Lệnh Vân lấy từ trong vạt áo ra Bồng La thảo cùng một cái túi nhỏ thuận tay ném đến cho Vãn Hoa, bỏ đi biểu tình nghịch ngợm vô sỉ trên mặt, khôi phục thân phận y giả đứng đắn nói: “Đem Bồng La thảo nghiền thành bột phấn, đong 5 lạng, hòa vào với dược liệu đựng trong cái tủi kia rồi đun lên, đem Triệu Thụ Thanh đặt vào trong nước thuốc, ngâm ba canh giờ.” Y lại chỉ chỉ đứa nhỏ trong lồng ngực Vãn Hoa: “Mỗi ngày lấy ba thìa máu từ trong cơ thể đứa nhỏ này, một tháng sau, bảo bối của ngươi sẽ khỏi hẳn.”
“Ừm.” Mộ Hàm gật đầu, nhẹ vỗ về hai gò má tái nhợt của Thụ Thanh, sự ôn nhu đong đầy trong đáy mắt.
Nhìn cảnh tượng quái dị trước mặt, Mộ Dung Lệnh Vân há hốc mồm, chậm rãi di di đến bên cạnh Vãn Hoa, nhỏ giọng hỏi: “Người này không phải chủ nhân nhà ngươi đúng không?” Nếu không, sao lại có thể có biểu tình như vậy.
Vãn Hoa dời một bước sang bên cạnh, thấy đối phương không không thèm nể nang gì như thế, Mộ Dung Lệnh Vân bĩu môi: “Sao cả chủ lẫn tớ đều giống nhau hết vậy?” Y tiến về phía Mộ Hàm: “Nam nhân này tốt thế sao?” Tại sao cả hoàng đế cùng Quái Thạch đều yêu mến hắn như vậy?
Mộ Hàm lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Mộ Dung Lệnh Vân còn muốn đến gần, lập tức đem Thụ Thanh càng ôm chặt vào lòng, híp lại ánh mắt: “Ta sẽ tuân thủ lời hứa, đưa mười khỏa dạ minh châu đến Minh Dược cốc.” Dứt lời, liền đề khí bế Thụ Thanh phi đi, nháy mắt đã không còn thấy ảnh tức...
Mộ Dung Lệnh Vân xoay người sang phía Vãn Hoa: “Chủ tử nhà ngươi....” Sao lại đi gấp như vậy... Haiz! Thì ra chủ tớ đúng là giống nhau, thấy Vãn Hoa chẳng biết từ lúc nào cũng đã vô tung vô ảnh, Mộ Dung Lệnh Vân thở dài một hơi, bất công quá, tại sao người hầu nhà mình lại không hề giống mình vậy? Mộ Dung Lệnh Vân liếc mắt nhìn Lai Vân lưng cõng giỏ trúc giờ mới khoan thai chậm rãi đi đến, y xoay người, nhìn thoáng qua không trung… Haiz! Vẫn là giả vờ làm như không biết gì thì tốt hơn, y lại quay đầu liếc mắt nhìn tên người hầu bùn đất đầy người, trên đầu còn vương cỏ dại kia… Haiz! Bởi vì thật sự rất dọa người a...
Mà Mộ Hàm lúc này đã ôm Thụ Thanh tới một ngôi nhà hẻo lánh mà thuộc hạ của y đã an bài tốt. Màn đêm bao phủ, Thụ Thanh dần dần tỉnh táo lại, mơ hồ bắt gặp Mộ Hàm đang ngồi canh ở bên giường, khóe miệng hắn hơi gợi lên mỉm cười, có lẽ ý nghĩ như vậy rất ích kỷ, nhưng nếu thật sự chết ở trước mặt Hoằng Nhưng, hắn sẽ chết rất không an tâm, rời xa như bây giờ, tối thiểu còn có thể cho Hoằng Nhưng một cái ý niệm tìm kiếm, cho đến lúc có thể quên hắn...
Bàn tay hơi lạnh của Mộ Hàm đặt ở trên tay Thụ Thanh, y ảm đạm cười: “Ngươi sẽ khỏe.”
Tuy rằng đều là bàn tay, nhưng khuyết thiếu sự ấm áp mà Hoằng Nhưng thường cho hắn, bất quá, đối mặt với ý tốt của Mộ Hàm, Thụ Thanh vẫn suy yếu gật gật đầu: “Ưm!” Mí mắt nặng nề khiến hắn rất nhanh lại mê man.
Lặng lẽ ngồi bên cạnh, Mộ Hàm chăm chú nhìn Thụ Thanh đi vào giấc ngủ say, trong mắt hiện lên ý cười hạnh phúc. Có thể nhìn thấy người ấy, chạm vào người ấy, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ làm cho trái tim y ngày càng đập nhanh hơn, hưng phấn tràn đầy cõi lòng, khiến nội tâm vốn đã trống rỗng nhiều năm của y có loại cảm giác hạnh phúc đến kỳ lạ.
Tác giả :
Nam Quân