Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng
Chương 62: Sự kiện lần thứ ba cưỡng hôn
1
Mạch Khiết ngửi thấy mùi thuốc nổ nồng nặc từ phía Lâm Đại.
Vốn dĩ người trong hai tổ có một số tài liệu dùng chung, nhưng lúc này đây Mạch Khiết sai người đến mượn đọc một số tài liệu đều bị người của Lâm Đại từ chối.
Mạch Khiết vô cùng bực bội, thực sự nghĩ rằng mình dễ bị bắt nạt sao, nhưng cô vốn là người điềm tĩnh khiêm nhường, tự biết lúc này mình vẫn chưa hoàn toàn đứng vững, không nên chính thức ra mặt khiêu chiến với Lâm Đại. Bất luận như thế nào Lâm Đại vẫn đang nắm giữ M Beatiful, là gốc rễ của công ty. Còn mình thì chỉ là phiên bản mới, rồng có mạnh cũng không áp đảo được rắn.
Cứ chờ xem tôi đạt được thành tích nổi bật, xem tôi yêu cầu sếp đá bay cô đi như thế nào. Mạch Khiết hậm hực nghĩ thầm.
Cô nhớ ra, chuyên đề kì này Kha Đậu vẫn chưa nộp bản thảo, gọi điện thoại nội bộ bảo Lý Mộng Long thúc giục.
Buổi chiều, Mạch Khiết dẫn mấy người nhân viên và Lâm Mạnh đi làm cuộc khảo sát thị trường. Vốn dĩ công việc này cô chỉ giao cho cấp dưới đi là được, nhưng cô muốn tự mình làm hơn.
Ở trước cửa hàng sách, cô phát cho mọi người tờ phiếu điều tra. Hôm nay cô mặc một chiếc áo màu xanh nhạt kẻ ca-rô ôm sát, quần âu thể hiện được những đường cong mềm mại, đúng là hình tượng công nhân nữ giới cốt cán, đương nhiên cũng rất xinh đẹp, thu hút được bao ánh mắt của người đi đường.
Lý Mộng Long đứng từ xa nhìn cô, khoé môi lộ ra sự khen ngợi. Cô chắc chắn không biết, cô có rất nhiều điểm khiến người ta say mê, khi đối diện với lời tỏ tình, ánh mắt vẫn đơn thuần và không hề hoảng loạn, nét mặt kiên cường khi đấu khẩu với mình, và cả lúc này đây, biểu hiện chăm chú thành khẩn khi nhờ người đi đường điền vào phiếu điều tra.
Anh nghĩ mình đã bị tẩu hoả nhập ma rồi, tại sao từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô đều thu hút sự chút ý của mình đến thế.
Mạch Khiết mấy lần ngước mắt lên, đều nhìn thấy Lý Mộng Long đang quan sát mình. Từ tối hôm đó, lúc anh rời khỏi đó một cách vô trách nhiệm, trong lòng cô vẫn thầm giận anh, không biết tại sao người đàn ông này lại có thể tồi tệ như thế, điều càng khiến cô tức giận hơn, biết rõ anh là một người đàn ông tồi tệ mà sao mình vẫn tức giận anh ta?
Cô bị mấy người vây quanh, cô nhẫn nại giới thiệu cho họ cần phải điền như thế nào. Cô không để ý thấy một đôi giày thể thao màu trắng hãng Converse dừng trước mặt cô.
Mạch Khiết tươi cười đưa ra một phiếu điều tra:
- Có thể giúp tôi điền phiếu khảo sát này không? Chúng tôi sẽ tặng một món đồ làm kỉ niệm. – Cô nhìn từ dưới lên trên người đối diện, ánh mắt đột nhiên ngưng đọng lại.
Mai Nhược Thần ăn mặc theo phong cách của sinh viên đang đứng trước mặt cô, khoé môi mang theo nụ cười đắc ý, nét mặt đó rõ ràng đang nói "tôi đã tóm được cô rồi".
Cô ta giơ ra phiếu điều tra đang cầm trong tay:
- Tôi đã điền xong cho các cô rồi, cô Mạch, nhân viên của cô đã giới thiệu với tôi về cô rất kĩ lưỡng.
Mạch Khiết đành phải bảo Lâm Mạnh thay mình giải quyết những việc này, cô kéo Mai Nhược Thần sang một bên, giả vờ hỏi vẻ vô tình:
- Thì ra cô đã biết cả rồi, thực ra cũng chẳng có gì, tôi cũng định tìm cơ hội để nói với anh Tiêu Ly.
Mai Nhược Thần cười hi hi nói:
- Cô quen biết Tiêu Ly bao năm rồi, chắc cũng biết tính khí của anh ấy, anh ấy cái gì cũng tốt, chỉ có một điều, là không cho phép người ta lừa gạt anh ấy. Thực kỳ lạ tại sao cô cứ lừa dối anh ấy chứ?
Mạch Khiết trừng mắt nhìn cô ta một cái, cô gái này cũng tầm tuổi mình, bởi vì chưa bước chân vào xã hội cho nên không hiểu được có đôi khi có lý cũng cần nương tay với người khác. Trên mặt cô ta chỉ đem thứ cảm giác dồn ép người ta đến chân tường:
- Tôi không lừa dối anh ấy, tôi đúng là định đi học nghiên cứu sinh...
- Hi hi, cô đừng xảo biện nữa, cái gì mà học nghiên cứu sinh, giả vờ thuần khiết, cô làm việc cho M Beautiful là loại tạp chí tầm thường nhất, Tiêu Ly ghét nhất là những loại tạp chí này, cô nhìn cô xem... – Cô ta nhìn Mạch Khiết từ trên xuống dưới nói vẻ rõ ràng đem theo sự đố kị – Rõ ràng là người đã đi làm lại còn giả vờ thành sinh viên đại học, tôi thực sự khâm phục cô, đúng là có thủ đoạn để theo đuổi Tiêu Ly, đáng tiếc Tiêu Ly biết được chân tướng sự việc chắc chắn sẽ né tránh cô.
Mạch Khiết vốn muốn dĩ hoà vi quý dỗ dành cho cô gái này nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng lời nói của cô ta khiến lòng tự tôn của cô bị tổn thương. Thật không ngờ dám nói M Beautiful là loại tạp chí tầm thường! Tờ tạp chí này vốn là rất bình thường nhưng quyết không phải là tầm thường. Nét mặt khinh mạn của Mai Nhược Thần rõ ràng là đang trì trích tờ tạp chí này như một tờ tạp chí sex vậy.
- Cô Mai, tôi nghĩ là tôi phải chỉnh sửa cách nói của cô, M Beautiful là một tập san có danh tiếng, nữ giới trong toàn quốc chưa chắc đã biết trường đại học của các cô, nhưng chắc chắn biết M Beautiful. Vì cô chỉ là một cô nghiên cứu sinh chưa có hiểu biết sâu sắc về xã hội, tôi không muốn so đo với cô, nhưng nếu cô sau này muốn đến công ty chúng tôi làm việc, vậy thì cũng phải qua được ngũ quan trảm sáu tướng, phải tham gia cuộc thi một cách chính thức, những trận địa khốc liệt đó không hề thua kém việc cô thi cao học đâu. Còn về Tiêu Ly, tôi cũng biết cô có ý tứ gì với anh ấy, theo như hiểu biết của tôi đối với anh ấy, cô, chẳng có cơ hội gì đâu. Cũng đừng có dồn tuổi thanh xuân không còn nhiều của cô để hao phí vào một người đàn ông mà biết là không thể có kết quả, tôi nói như vậy là vì nghĩ cho cô đấy.
Những lời nói khắc nghiệt của Mạch Khiết khiến Mai Nhược Thần cảm thấy bị tổn thương:
- Được rồi, đây coi như là lời tuyên chiến đối với tôi phải không? Tôi nghĩ cô chắc cũng biết rằng Hướng Đình Đình đã vứt bỏ Tiêu Ly, vậy thì chúng ta hãy xem xem cô và tôi ai là người có thể cười đến cuối cùng.
- Tôi không biết ai là người có thể cười đến cùng, nhưng người khóc cuối cùng chắc chắn là cô. – Mạch Khiết giơ tay – Tôi còn phải làm việc, không hầu chuyện cô được.
Cô giẫm giày cao gót đắc ý bước đi, trong lòng nghĩ thầm, đối phó với loại sinh viên như cô chẳng phải chuyện cỏn con sao? Nhìn thấy Lý Mộng Long trốn cạnh đó đã nghe hết những lời nói chuyện của họ, khoé môi anh nhếch lên nụ cười giễu cợt:
- Đối xử khắc nghiệt với một cô sinh viên đáng thương như vậy, sao cô nỡ nhẫn tâm chứ?
- Còn anh thì sao, đối xử với tôi và Lâm Đại một cách vô trách nhiệm như vậy, đó là phong độ của anh sao? – Cuối cùng cô cũng nói ra được sự bất mãn phẫn nộ trong lòng mình, mặc dù sau khi nói ra cũng cảm thấy hơi hối hận bởi vì như vậy là để cho anh ta cảm nhận được mình đang tức giận anh ta, nhưng chính cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Mai Nhược Thần đứng ở phía sau hét lên:
- Cô có gì ghê gớm chứ, cô mới là kẻ khóc đến lúc cuối đấy. – Nói xong, cô ta nước mắt lăn dài, quay người chạy vút đi.
Mạch Khiết quay trở lại chỗ làm việc của mình, nghĩ thầm chắc chắn Mai Nhược Thần sẽ nói cho anh Tiêu Ly biết thân phận thật của mình, nhưng mình cũng chẳng để tâm nữa.
Điều cô đang để tâm chính là tên ác nhân đứng ngay bên cạnh mình sao không giải thích tại sao hôm đó hắn lại có hành động không có chút phong độ nào như thế. Nhưng con người này lại thể hiện ra vẻ mặt tỉnh bơ vốn không hề có ý định giải thích, do đó cô càng cảm thấy bực bội hơn.
Lúc chập tối, di động của Mạch Khiết liền vang lên, thở dài, quả nhiên đã đến rồi.
Cô nhấc di động lên:
- Chào anh Tiêu Ly!
Cô nghe thấy tiếng anh thở dài trong điện thoại, sau đấy nói:
- Tiểu Khiết, tối nay em có thể đến nhà anh được không?
- Vâng, làm xong việc em sẽ đến ngay.
Gác điện thoại, cô yên lặng hồi lâu. Nhìn tập phiếu điều tra đang cầm trong tay, cô nghĩ mình chẳng làm công việc gì đáng hổ thẹn cả, có gì mà phải lo lắng chứ?
Mạch Khiết tan làm là đến thẳng nhà Tiêu Ly luôn, quả nhiên nhìn thấy Mai Nhược Thần cũng ở đó, đang nhìn cô với vẻ mặt cô cùng đắc ý. Trên bàn đã để rất nhiều tờ tạp chí M Beautiful.
Tiêu Ly nhìn Mạch Khiết từ trên xuống dưới, cô quả nhiên đang mặc trang phục công nhân viên chức, hoàn toàn khác biệt so với phong cách thuần khiết giản đơn hàng ngày vẫn mặc.
Tiêu Ly nói:
- Tiểu Khiết, Nhược Thần nói em không hề đang đi học, nói em đã làm việc rồi, anh không tin.
Giọng nói của Mai Nhược Thần rất sắc nhọn:
- Có gì mà không tin chứ? Ở trên trang bản quyền này còn viết cả tên của cô ta nữa kìa!
- Tên thì có thể trùng tên được mà, có phải vậy không? – Ánh mắt Tiêu Ly nhìn chăm chú vào Mạch Khiết với vẻ chờ đợi.
Mạch Khiết nhìn những tờ tạp chí đó, trong lòng cảm thấy không vui, cô nói:
- Được rồi, em thừa nhận, anh Tiêu Ly, em đúng là đang làm việc ở M Beautiful.
Mai Nhược Thần lập tức ngắt ngang lời cô:
- Thấy chưa, em đã nói rồi mà, em không lừa anh chứ! Trong xã hội này những cô gái đã làm việc có mấy người không nói dối lừa gạt chứ?
Mạch Khiết chẳng buồn để mắt tới cô ta, nói với Tiêu Ly:
- Công việc của em là một việc làm rất chính đáng. Em giấu anh chỉ bởi vì em biết anh rất thích những cô gái thuần khiết, em lo lắng mười mấy năm không gặp anh, anh sẽ có cảm giác xa lạ với em. Chứ không phải tất cả mọi lời nói dối đều là ác ý.
Tiêu Ly thất vọng, anh cụp mắt xuống:
- Bất luận là thiện ý hay ác ý, không ai muốn bị lừa dối cả. Tiểu Khiết của anh cũng thay đổi rồi, em không phải là cô em gái nhỏ đáng thương cần được sự giúp đỡ ở trong kí ức của anh nữa. Em cũng biết bỡn cợt người khác.
Mai Nhược Thần cười khẩy, xem xem Mạch Khiết ứng phó như thế nào.
- Em không bỡn cợt anh, em chính là bởi vì quá coi trọng tình cảm giữa anh và em, cho nên mới không muốn nó có chút thay đổi nào. Em lừa dối anh, chỉ bởi vì em quá quan tâm đến anh, bất luận anh có hiểu hay không, đây chính là lời giải thích của em.
Tiêu Ly lắc đầu mang theo chút bi thương:
- Anh không hiểu, đối với anh phụ nữ ngày càng trở nên mơ hồ, Đình Đình với anh yêu nhau 10 năm, cô ấy cũng lừa dối anh, cô ấy đã có bạn trai ở nước ngoài, cho đến tận lần này anh đi anh mới phát hiện ra cô ấy đã chung sống với người đàn ông khác, nhưng cô ấy vẫn nói rằng cô ấy yêu anh. Em rõ ràng không phải đang học thạc sĩ, nhưng vì để tiếp cận anh, lại che giấu thân phận của mình, cho dù em nói anh rất quan trọng đối với em nhưng điều này không thể cấu thành lý do để lừa dối. Mối quan hệ giữa con người với con người, nếu như ngay cả sự tin tưởng cũng không có, vậy thì có thể xây dựng được thứ tình cảm gì khác chứ?
Mạch Khiết im lặng.
Cô cảm nhận được mình và Tiêu Ly thực sự tồn tại những điểm khác biệt lớn, đứng ở góc độ để xem xét vấn đề cũng hoàn toàn không giống nhau. Cô hiểu lời nói của mỗi người đều có lí lẽ riêng, nhưng không thể nào thuyết phục được đối phương, có thể 13 năm yêu thầm nhớ trộng chỉ bởi vì mình hoàn toàn không hiểu về anh, yêu anh chỉ vì ưu điểm mà anh thể hiện ra đối với cô mà thôi. Có lẽ, anh Tiêu Ly ở trong kí ức, chỉ dừng lại ở nơi lần đầu tiên gặp gỡ với mình mà thôi.
Cô không giải thích gì nữa bởi vì cảm thấy cũng không cần thiết nữa. Cô cầm lấy túi xách tay, khẽ nói:
- Em xin lỗi, nếu anh cho rằng em đã làm sai, vậy thì em xin lỗi.
Cô quay người bước đi.
Cách cửa màu trắng sữa đóng lại phía sau lưng cô.
Cô bận rộn suốt cả một ngày, ngay cả bữa tối vẫn chưa kịp ăn đã vội đến đây, và hy vọng giữa họ có thể có sự thấu hiểu và tha thứ, thật không ngờ, kết quả vẫn làm cô thất vọng.
Bước vào màn đêm đem, cô từ từ thở hắt ra, lắc lắc đầu, muốn lắc sự bi thương ra khỏi cơ thể mình. Bạch cốt tinh, ai cũng đều là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp khoa điều trị. Từ lâu cô đã sớm học được cách chữa lành vết thương cho bản thân mình rồi.
Mạch Khiết ngửi thấy mùi thuốc nổ nồng nặc từ phía Lâm Đại.
Vốn dĩ người trong hai tổ có một số tài liệu dùng chung, nhưng lúc này đây Mạch Khiết sai người đến mượn đọc một số tài liệu đều bị người của Lâm Đại từ chối.
Mạch Khiết vô cùng bực bội, thực sự nghĩ rằng mình dễ bị bắt nạt sao, nhưng cô vốn là người điềm tĩnh khiêm nhường, tự biết lúc này mình vẫn chưa hoàn toàn đứng vững, không nên chính thức ra mặt khiêu chiến với Lâm Đại. Bất luận như thế nào Lâm Đại vẫn đang nắm giữ M Beatiful, là gốc rễ của công ty. Còn mình thì chỉ là phiên bản mới, rồng có mạnh cũng không áp đảo được rắn.
Cứ chờ xem tôi đạt được thành tích nổi bật, xem tôi yêu cầu sếp đá bay cô đi như thế nào. Mạch Khiết hậm hực nghĩ thầm.
Cô nhớ ra, chuyên đề kì này Kha Đậu vẫn chưa nộp bản thảo, gọi điện thoại nội bộ bảo Lý Mộng Long thúc giục.
Buổi chiều, Mạch Khiết dẫn mấy người nhân viên và Lâm Mạnh đi làm cuộc khảo sát thị trường. Vốn dĩ công việc này cô chỉ giao cho cấp dưới đi là được, nhưng cô muốn tự mình làm hơn.
Ở trước cửa hàng sách, cô phát cho mọi người tờ phiếu điều tra. Hôm nay cô mặc một chiếc áo màu xanh nhạt kẻ ca-rô ôm sát, quần âu thể hiện được những đường cong mềm mại, đúng là hình tượng công nhân nữ giới cốt cán, đương nhiên cũng rất xinh đẹp, thu hút được bao ánh mắt của người đi đường.
Lý Mộng Long đứng từ xa nhìn cô, khoé môi lộ ra sự khen ngợi. Cô chắc chắn không biết, cô có rất nhiều điểm khiến người ta say mê, khi đối diện với lời tỏ tình, ánh mắt vẫn đơn thuần và không hề hoảng loạn, nét mặt kiên cường khi đấu khẩu với mình, và cả lúc này đây, biểu hiện chăm chú thành khẩn khi nhờ người đi đường điền vào phiếu điều tra.
Anh nghĩ mình đã bị tẩu hoả nhập ma rồi, tại sao từng cái nhíu mày, từng nụ cười của cô đều thu hút sự chút ý của mình đến thế.
Mạch Khiết mấy lần ngước mắt lên, đều nhìn thấy Lý Mộng Long đang quan sát mình. Từ tối hôm đó, lúc anh rời khỏi đó một cách vô trách nhiệm, trong lòng cô vẫn thầm giận anh, không biết tại sao người đàn ông này lại có thể tồi tệ như thế, điều càng khiến cô tức giận hơn, biết rõ anh là một người đàn ông tồi tệ mà sao mình vẫn tức giận anh ta?
Cô bị mấy người vây quanh, cô nhẫn nại giới thiệu cho họ cần phải điền như thế nào. Cô không để ý thấy một đôi giày thể thao màu trắng hãng Converse dừng trước mặt cô.
Mạch Khiết tươi cười đưa ra một phiếu điều tra:
- Có thể giúp tôi điền phiếu khảo sát này không? Chúng tôi sẽ tặng một món đồ làm kỉ niệm. – Cô nhìn từ dưới lên trên người đối diện, ánh mắt đột nhiên ngưng đọng lại.
Mai Nhược Thần ăn mặc theo phong cách của sinh viên đang đứng trước mặt cô, khoé môi mang theo nụ cười đắc ý, nét mặt đó rõ ràng đang nói "tôi đã tóm được cô rồi".
Cô ta giơ ra phiếu điều tra đang cầm trong tay:
- Tôi đã điền xong cho các cô rồi, cô Mạch, nhân viên của cô đã giới thiệu với tôi về cô rất kĩ lưỡng.
Mạch Khiết đành phải bảo Lâm Mạnh thay mình giải quyết những việc này, cô kéo Mai Nhược Thần sang một bên, giả vờ hỏi vẻ vô tình:
- Thì ra cô đã biết cả rồi, thực ra cũng chẳng có gì, tôi cũng định tìm cơ hội để nói với anh Tiêu Ly.
Mai Nhược Thần cười hi hi nói:
- Cô quen biết Tiêu Ly bao năm rồi, chắc cũng biết tính khí của anh ấy, anh ấy cái gì cũng tốt, chỉ có một điều, là không cho phép người ta lừa gạt anh ấy. Thực kỳ lạ tại sao cô cứ lừa dối anh ấy chứ?
Mạch Khiết trừng mắt nhìn cô ta một cái, cô gái này cũng tầm tuổi mình, bởi vì chưa bước chân vào xã hội cho nên không hiểu được có đôi khi có lý cũng cần nương tay với người khác. Trên mặt cô ta chỉ đem thứ cảm giác dồn ép người ta đến chân tường:
- Tôi không lừa dối anh ấy, tôi đúng là định đi học nghiên cứu sinh...
- Hi hi, cô đừng xảo biện nữa, cái gì mà học nghiên cứu sinh, giả vờ thuần khiết, cô làm việc cho M Beautiful là loại tạp chí tầm thường nhất, Tiêu Ly ghét nhất là những loại tạp chí này, cô nhìn cô xem... – Cô ta nhìn Mạch Khiết từ trên xuống dưới nói vẻ rõ ràng đem theo sự đố kị – Rõ ràng là người đã đi làm lại còn giả vờ thành sinh viên đại học, tôi thực sự khâm phục cô, đúng là có thủ đoạn để theo đuổi Tiêu Ly, đáng tiếc Tiêu Ly biết được chân tướng sự việc chắc chắn sẽ né tránh cô.
Mạch Khiết vốn muốn dĩ hoà vi quý dỗ dành cho cô gái này nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng lời nói của cô ta khiến lòng tự tôn của cô bị tổn thương. Thật không ngờ dám nói M Beautiful là loại tạp chí tầm thường! Tờ tạp chí này vốn là rất bình thường nhưng quyết không phải là tầm thường. Nét mặt khinh mạn của Mai Nhược Thần rõ ràng là đang trì trích tờ tạp chí này như một tờ tạp chí sex vậy.
- Cô Mai, tôi nghĩ là tôi phải chỉnh sửa cách nói của cô, M Beautiful là một tập san có danh tiếng, nữ giới trong toàn quốc chưa chắc đã biết trường đại học của các cô, nhưng chắc chắn biết M Beautiful. Vì cô chỉ là một cô nghiên cứu sinh chưa có hiểu biết sâu sắc về xã hội, tôi không muốn so đo với cô, nhưng nếu cô sau này muốn đến công ty chúng tôi làm việc, vậy thì cũng phải qua được ngũ quan trảm sáu tướng, phải tham gia cuộc thi một cách chính thức, những trận địa khốc liệt đó không hề thua kém việc cô thi cao học đâu. Còn về Tiêu Ly, tôi cũng biết cô có ý tứ gì với anh ấy, theo như hiểu biết của tôi đối với anh ấy, cô, chẳng có cơ hội gì đâu. Cũng đừng có dồn tuổi thanh xuân không còn nhiều của cô để hao phí vào một người đàn ông mà biết là không thể có kết quả, tôi nói như vậy là vì nghĩ cho cô đấy.
Những lời nói khắc nghiệt của Mạch Khiết khiến Mai Nhược Thần cảm thấy bị tổn thương:
- Được rồi, đây coi như là lời tuyên chiến đối với tôi phải không? Tôi nghĩ cô chắc cũng biết rằng Hướng Đình Đình đã vứt bỏ Tiêu Ly, vậy thì chúng ta hãy xem xem cô và tôi ai là người có thể cười đến cuối cùng.
- Tôi không biết ai là người có thể cười đến cùng, nhưng người khóc cuối cùng chắc chắn là cô. – Mạch Khiết giơ tay – Tôi còn phải làm việc, không hầu chuyện cô được.
Cô giẫm giày cao gót đắc ý bước đi, trong lòng nghĩ thầm, đối phó với loại sinh viên như cô chẳng phải chuyện cỏn con sao? Nhìn thấy Lý Mộng Long trốn cạnh đó đã nghe hết những lời nói chuyện của họ, khoé môi anh nhếch lên nụ cười giễu cợt:
- Đối xử khắc nghiệt với một cô sinh viên đáng thương như vậy, sao cô nỡ nhẫn tâm chứ?
- Còn anh thì sao, đối xử với tôi và Lâm Đại một cách vô trách nhiệm như vậy, đó là phong độ của anh sao? – Cuối cùng cô cũng nói ra được sự bất mãn phẫn nộ trong lòng mình, mặc dù sau khi nói ra cũng cảm thấy hơi hối hận bởi vì như vậy là để cho anh ta cảm nhận được mình đang tức giận anh ta, nhưng chính cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Mai Nhược Thần đứng ở phía sau hét lên:
- Cô có gì ghê gớm chứ, cô mới là kẻ khóc đến lúc cuối đấy. – Nói xong, cô ta nước mắt lăn dài, quay người chạy vút đi.
Mạch Khiết quay trở lại chỗ làm việc của mình, nghĩ thầm chắc chắn Mai Nhược Thần sẽ nói cho anh Tiêu Ly biết thân phận thật của mình, nhưng mình cũng chẳng để tâm nữa.
Điều cô đang để tâm chính là tên ác nhân đứng ngay bên cạnh mình sao không giải thích tại sao hôm đó hắn lại có hành động không có chút phong độ nào như thế. Nhưng con người này lại thể hiện ra vẻ mặt tỉnh bơ vốn không hề có ý định giải thích, do đó cô càng cảm thấy bực bội hơn.
Lúc chập tối, di động của Mạch Khiết liền vang lên, thở dài, quả nhiên đã đến rồi.
Cô nhấc di động lên:
- Chào anh Tiêu Ly!
Cô nghe thấy tiếng anh thở dài trong điện thoại, sau đấy nói:
- Tiểu Khiết, tối nay em có thể đến nhà anh được không?
- Vâng, làm xong việc em sẽ đến ngay.
Gác điện thoại, cô yên lặng hồi lâu. Nhìn tập phiếu điều tra đang cầm trong tay, cô nghĩ mình chẳng làm công việc gì đáng hổ thẹn cả, có gì mà phải lo lắng chứ?
Mạch Khiết tan làm là đến thẳng nhà Tiêu Ly luôn, quả nhiên nhìn thấy Mai Nhược Thần cũng ở đó, đang nhìn cô với vẻ mặt cô cùng đắc ý. Trên bàn đã để rất nhiều tờ tạp chí M Beautiful.
Tiêu Ly nhìn Mạch Khiết từ trên xuống dưới, cô quả nhiên đang mặc trang phục công nhân viên chức, hoàn toàn khác biệt so với phong cách thuần khiết giản đơn hàng ngày vẫn mặc.
Tiêu Ly nói:
- Tiểu Khiết, Nhược Thần nói em không hề đang đi học, nói em đã làm việc rồi, anh không tin.
Giọng nói của Mai Nhược Thần rất sắc nhọn:
- Có gì mà không tin chứ? Ở trên trang bản quyền này còn viết cả tên của cô ta nữa kìa!
- Tên thì có thể trùng tên được mà, có phải vậy không? – Ánh mắt Tiêu Ly nhìn chăm chú vào Mạch Khiết với vẻ chờ đợi.
Mạch Khiết nhìn những tờ tạp chí đó, trong lòng cảm thấy không vui, cô nói:
- Được rồi, em thừa nhận, anh Tiêu Ly, em đúng là đang làm việc ở M Beautiful.
Mai Nhược Thần lập tức ngắt ngang lời cô:
- Thấy chưa, em đã nói rồi mà, em không lừa anh chứ! Trong xã hội này những cô gái đã làm việc có mấy người không nói dối lừa gạt chứ?
Mạch Khiết chẳng buồn để mắt tới cô ta, nói với Tiêu Ly:
- Công việc của em là một việc làm rất chính đáng. Em giấu anh chỉ bởi vì em biết anh rất thích những cô gái thuần khiết, em lo lắng mười mấy năm không gặp anh, anh sẽ có cảm giác xa lạ với em. Chứ không phải tất cả mọi lời nói dối đều là ác ý.
Tiêu Ly thất vọng, anh cụp mắt xuống:
- Bất luận là thiện ý hay ác ý, không ai muốn bị lừa dối cả. Tiểu Khiết của anh cũng thay đổi rồi, em không phải là cô em gái nhỏ đáng thương cần được sự giúp đỡ ở trong kí ức của anh nữa. Em cũng biết bỡn cợt người khác.
Mai Nhược Thần cười khẩy, xem xem Mạch Khiết ứng phó như thế nào.
- Em không bỡn cợt anh, em chính là bởi vì quá coi trọng tình cảm giữa anh và em, cho nên mới không muốn nó có chút thay đổi nào. Em lừa dối anh, chỉ bởi vì em quá quan tâm đến anh, bất luận anh có hiểu hay không, đây chính là lời giải thích của em.
Tiêu Ly lắc đầu mang theo chút bi thương:
- Anh không hiểu, đối với anh phụ nữ ngày càng trở nên mơ hồ, Đình Đình với anh yêu nhau 10 năm, cô ấy cũng lừa dối anh, cô ấy đã có bạn trai ở nước ngoài, cho đến tận lần này anh đi anh mới phát hiện ra cô ấy đã chung sống với người đàn ông khác, nhưng cô ấy vẫn nói rằng cô ấy yêu anh. Em rõ ràng không phải đang học thạc sĩ, nhưng vì để tiếp cận anh, lại che giấu thân phận của mình, cho dù em nói anh rất quan trọng đối với em nhưng điều này không thể cấu thành lý do để lừa dối. Mối quan hệ giữa con người với con người, nếu như ngay cả sự tin tưởng cũng không có, vậy thì có thể xây dựng được thứ tình cảm gì khác chứ?
Mạch Khiết im lặng.
Cô cảm nhận được mình và Tiêu Ly thực sự tồn tại những điểm khác biệt lớn, đứng ở góc độ để xem xét vấn đề cũng hoàn toàn không giống nhau. Cô hiểu lời nói của mỗi người đều có lí lẽ riêng, nhưng không thể nào thuyết phục được đối phương, có thể 13 năm yêu thầm nhớ trộng chỉ bởi vì mình hoàn toàn không hiểu về anh, yêu anh chỉ vì ưu điểm mà anh thể hiện ra đối với cô mà thôi. Có lẽ, anh Tiêu Ly ở trong kí ức, chỉ dừng lại ở nơi lần đầu tiên gặp gỡ với mình mà thôi.
Cô không giải thích gì nữa bởi vì cảm thấy cũng không cần thiết nữa. Cô cầm lấy túi xách tay, khẽ nói:
- Em xin lỗi, nếu anh cho rằng em đã làm sai, vậy thì em xin lỗi.
Cô quay người bước đi.
Cách cửa màu trắng sữa đóng lại phía sau lưng cô.
Cô bận rộn suốt cả một ngày, ngay cả bữa tối vẫn chưa kịp ăn đã vội đến đây, và hy vọng giữa họ có thể có sự thấu hiểu và tha thứ, thật không ngờ, kết quả vẫn làm cô thất vọng.
Bước vào màn đêm đem, cô từ từ thở hắt ra, lắc lắc đầu, muốn lắc sự bi thương ra khỏi cơ thể mình. Bạch cốt tinh, ai cũng đều là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp khoa điều trị. Từ lâu cô đã sớm học được cách chữa lành vết thương cho bản thân mình rồi.
Tác giả :
Hiểu Đơn Đinh Đông