Ba Người Tính Phúc Sinh Hoạt
Chương 14: Người thứ tư?
Tần Vũ đi vào công ty của Địch Nhã, vì y cũng ngẫu nhiên đến đây cùng Địch Nhã ăn cơm trưa hoặc tan tầm chờ hắn rồi hai người cùng nhau về nên có một số nhân viên cũng biết mặt Tần Vũ, nhìn thấy y sẽ cười chào hỏi.
“Tần tiên sinh, ngài hảo!” bí thư của Địch Nhã nhìn thấy Tần Vũ đang đi tới liền tươi cười rạng rỡ đứng dậy chào hỏi.
“Tôi cũng không phải Địch tổng của các anh, làm gì mỗi lần thấy tôi đến đều phải đứng lên chào chứ, Địch Nhã có ở đây không?” Tần Vũ nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, vươn tay chỉ chỉ vào văn phòng của Địch Nhã hỏi.
“Địch tổng đang cùng quản lý thị trường thảo luận một số việc, ngài ấy cũng có nói qua nếu ngài tới tìm thì cứ trực tiếp vào tìm ngài ấy là được” Bí thư vẫn giữ nguyên nụ cười chức nghiệp khéo léo, trong lòng lại không khỏi thầm than: Ngài không phải là Địch tổng nhưng ngài là Địch tổng phu nhân a, thế thì lại càng không thể đắc tội a!
“Cám ơn. Nhớ kĩ lần sau thấy tôi không cần phải đứng lên nếu không tôi sẽ nói Địch Nhã trừ lương của cậu đó” Tần Vũ mày hơi nhướng lên, nói đùa một chút rồi xoay người đi về phía văn phòng của Địch Nhã.
Bí thư tiểu thư nhìn bóng dáng thon dài của Tần Vũ không tiếng động cảm thán. Tần Vũ tuy không có tướng mạo xuất sắc như Địch tổng nhưng đôi mắt ôn nhu mang ý cười, dáng người cao gầy, nghe nói là quản lý ngân hàng đầu tư cũng được coi là hoàng kim….Tiếc là người ta đã không còn là người đàn ông độc thân nữa rồi. Ai! vì cái gì những nam nhân tốt đều có bạn trai a! (vì một thế giới tốt đẹp hơn: châm ngôn hủ nữ của Lynz =))))))))))))))) Bất quá Tần Vũ và Địch tổng đúng là xứng đôi từ trong ra ngoài
“Địch Nhã” Tần Vũ nhẹ gõ cửa.
“Vào đi!” là thanh âm của Địch Nhã.
Tần Vũ đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại. Nhìn thấy một người ngồi đối diện với bàn công tác của Địch Nhã, đó hẳn là vị quản lý thị trường kia. Tần Vũ nhìn Địch Nhã cười một cái thật ôn nhu sau đó đi về phía sô pha ngồi xuống, cầm một quyển tạp chí lên xem.
Địch Nhã lại quay đầu tiếp tục bàn công việc với quản lý thị trường.
“Phương án này chúng ta nói đến đây thôi, nếu có gì cần sửa thì lại đến tìm tôi ” một lát sau, Địch Nhã khép lại văn kiện trong tay, đẩy tới trước mặt đối phương.
” Vâng, Địch tổng. Ngài tiếp tục làm việc, nếu không còn việc gì nữa tôi xin ra ngoài trước” quản lý thị trường cầm lấy văn kiện, từ chỗ ngồi đứng lên.
“Ân” Địch Nhã mỉm cười gật gật đầu.
Quản lý thị trường xoay người rời khỏi văn phòng. Khi đi qua Tần Vũ không biết là cố ý hay vô tình, Tần Vũ ngẩng đầu lên vừa vặn chống lại tầm mắt của quản lý nhìn mình.
Thật trẻ nha! Tần Vũ ở trong lòng thầm than. Nhìn qua so với mình trẻ hơn 4, 5 tuổi hơn nữa khuôn mặt rất được, mày rậm mắt to, môi mỏng hồng nhuận, chỉ là ánh mắt nhìn về phía mình có điểm lạnh lùng.
Khi Tần Vũ theo lễ phép cong lên khóe miệng nở nụ cười với vị quản lý thị trường thì người nọ cũng nở một nụ cười cực đạm coi như đáp lễ sau đó liền trực tiếp rời khỏi văn phòng.
” Từ lúc nào mà anh tìm được một quản lý thị trường vừa trẻ lại vừa soái khí thế?!” trong văn phòng chỉ còn hai người, Tần Vũ từ sô pha đứng lên đi đến bên cạnh Địch Nhã.
“Ghen sao?!” Địch Nhã bắt lấy tay Tần Vũ dùng lực 1 chút, Tần Vũ liền mất trọng tâm ngã vào trong lòng hắn.
“Uy!” Tần Vũ kích động nhìn cửa liếc mắt một cái dự định rời khỏi người Địch Nhã.
“Không có người đến quấy rầy chúng ta đâu, bọn họ cũng không phải không biết quan hệ của chúng ta” Địch Nhã đè lại thân thể Tần Vũ, hai tay vòng qua eo cố định người ngồi trên đùi của hắn.
“Hừ! Lấy việc công làm việc tư!” Tần Vũ hừ mũi giả bộ khinh thường, nhưng cũng không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng Địch Nhã.
“Cái vị quản lý thị trường kia tên là Đinh Vũ, vũ trong “Ngày mưa”. Năm trước mới tốt nghiệp đại học, à đúng rồi, hắn cùng anh học ở cùng một trường đại học. Bất quá anh tốt nghiệp rồi hắn mới nhập học. Lúc công ty thông báo tuyển dụng, vì thành tích của hắn ở trong trường rất nổi bật mới lưu hắn lại. Nhưng lớp trẻ mới cũng thật gây kinh hỉ a, hắn không chỉ có tri thức lý luận rất lợi hại mà ngay cả năng lực công tác thực tiễn lại càng xuất sắc, đầu óc linh hoạt, tư duy rộng mở, dám nói dám làm. Ngắn ngủi chỉ trong 1 năm liền hoàn thành mấy kế hoạch lớn. Nhân tài như vậy đương nhiên phải hết sức tận dụng nên anh liền đặc cách cho hắn trở thành quản lý thị trường….” nhắc tới Đinh Vũ, trong mắt Địch Nhã tràn đầy tán thưởng.
” Anh đúng là gian thương! Bất quá Đinh Vũ tuổi trẻ tài cao, lớn lên lại đẹp trai, thật đúng là tuấn tú lịch sự….” Tần Vũ lấy ngón tay trạc trạc lồng ngực Địch Nhã.
“Chậc chậc, sao anh lại cảm thấy vị chua ( ghen) càng ngày càng đậm vậy ha!?” Địch Nhã cố ý vươn tay ở trong không khí vẫy vẫy.
“Xì, em chỉ khen ngợi Đinh Vũ thôi, hắn thật sự rất xuất sắc, ai mà thèm ghen a. Anh xong việc chưa? Em đói bụng rồi, mau về nhà thôi ” Tần Vũ bĩu môi, nhảy xuống đùi Địch Nhã.
” Anh sắp xếp lại văn kiện là có thể đi” Địch Nhã đứng lên, đem văn kiện ở trên bàn thu thập chỉnh tề, cầm lấy áo khoác ở trên giá áo, dắt Tần Vũ rời khỏi văn phòng.
Tác giả:
Về kịch tình (nội dung) ta thực sự không thích hợp viết, cũng chỉ là vì màn “Động tác” tiếp theo mà làm nền thôi =.= nội dung viết rất hố cha, thỉnh mọi người không cần quá để ý….
“Tần tiên sinh, ngài hảo!” bí thư của Địch Nhã nhìn thấy Tần Vũ đang đi tới liền tươi cười rạng rỡ đứng dậy chào hỏi.
“Tôi cũng không phải Địch tổng của các anh, làm gì mỗi lần thấy tôi đến đều phải đứng lên chào chứ, Địch Nhã có ở đây không?” Tần Vũ nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, vươn tay chỉ chỉ vào văn phòng của Địch Nhã hỏi.
“Địch tổng đang cùng quản lý thị trường thảo luận một số việc, ngài ấy cũng có nói qua nếu ngài tới tìm thì cứ trực tiếp vào tìm ngài ấy là được” Bí thư vẫn giữ nguyên nụ cười chức nghiệp khéo léo, trong lòng lại không khỏi thầm than: Ngài không phải là Địch tổng nhưng ngài là Địch tổng phu nhân a, thế thì lại càng không thể đắc tội a!
“Cám ơn. Nhớ kĩ lần sau thấy tôi không cần phải đứng lên nếu không tôi sẽ nói Địch Nhã trừ lương của cậu đó” Tần Vũ mày hơi nhướng lên, nói đùa một chút rồi xoay người đi về phía văn phòng của Địch Nhã.
Bí thư tiểu thư nhìn bóng dáng thon dài của Tần Vũ không tiếng động cảm thán. Tần Vũ tuy không có tướng mạo xuất sắc như Địch tổng nhưng đôi mắt ôn nhu mang ý cười, dáng người cao gầy, nghe nói là quản lý ngân hàng đầu tư cũng được coi là hoàng kim….Tiếc là người ta đã không còn là người đàn ông độc thân nữa rồi. Ai! vì cái gì những nam nhân tốt đều có bạn trai a! (vì một thế giới tốt đẹp hơn: châm ngôn hủ nữ của Lynz =))))))))))))))) Bất quá Tần Vũ và Địch tổng đúng là xứng đôi từ trong ra ngoài
“Địch Nhã” Tần Vũ nhẹ gõ cửa.
“Vào đi!” là thanh âm của Địch Nhã.
Tần Vũ đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại. Nhìn thấy một người ngồi đối diện với bàn công tác của Địch Nhã, đó hẳn là vị quản lý thị trường kia. Tần Vũ nhìn Địch Nhã cười một cái thật ôn nhu sau đó đi về phía sô pha ngồi xuống, cầm một quyển tạp chí lên xem.
Địch Nhã lại quay đầu tiếp tục bàn công việc với quản lý thị trường.
“Phương án này chúng ta nói đến đây thôi, nếu có gì cần sửa thì lại đến tìm tôi ” một lát sau, Địch Nhã khép lại văn kiện trong tay, đẩy tới trước mặt đối phương.
” Vâng, Địch tổng. Ngài tiếp tục làm việc, nếu không còn việc gì nữa tôi xin ra ngoài trước” quản lý thị trường cầm lấy văn kiện, từ chỗ ngồi đứng lên.
“Ân” Địch Nhã mỉm cười gật gật đầu.
Quản lý thị trường xoay người rời khỏi văn phòng. Khi đi qua Tần Vũ không biết là cố ý hay vô tình, Tần Vũ ngẩng đầu lên vừa vặn chống lại tầm mắt của quản lý nhìn mình.
Thật trẻ nha! Tần Vũ ở trong lòng thầm than. Nhìn qua so với mình trẻ hơn 4, 5 tuổi hơn nữa khuôn mặt rất được, mày rậm mắt to, môi mỏng hồng nhuận, chỉ là ánh mắt nhìn về phía mình có điểm lạnh lùng.
Khi Tần Vũ theo lễ phép cong lên khóe miệng nở nụ cười với vị quản lý thị trường thì người nọ cũng nở một nụ cười cực đạm coi như đáp lễ sau đó liền trực tiếp rời khỏi văn phòng.
” Từ lúc nào mà anh tìm được một quản lý thị trường vừa trẻ lại vừa soái khí thế?!” trong văn phòng chỉ còn hai người, Tần Vũ từ sô pha đứng lên đi đến bên cạnh Địch Nhã.
“Ghen sao?!” Địch Nhã bắt lấy tay Tần Vũ dùng lực 1 chút, Tần Vũ liền mất trọng tâm ngã vào trong lòng hắn.
“Uy!” Tần Vũ kích động nhìn cửa liếc mắt một cái dự định rời khỏi người Địch Nhã.
“Không có người đến quấy rầy chúng ta đâu, bọn họ cũng không phải không biết quan hệ của chúng ta” Địch Nhã đè lại thân thể Tần Vũ, hai tay vòng qua eo cố định người ngồi trên đùi của hắn.
“Hừ! Lấy việc công làm việc tư!” Tần Vũ hừ mũi giả bộ khinh thường, nhưng cũng không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn ngồi ở trong lòng Địch Nhã.
“Cái vị quản lý thị trường kia tên là Đinh Vũ, vũ trong “Ngày mưa”. Năm trước mới tốt nghiệp đại học, à đúng rồi, hắn cùng anh học ở cùng một trường đại học. Bất quá anh tốt nghiệp rồi hắn mới nhập học. Lúc công ty thông báo tuyển dụng, vì thành tích của hắn ở trong trường rất nổi bật mới lưu hắn lại. Nhưng lớp trẻ mới cũng thật gây kinh hỉ a, hắn không chỉ có tri thức lý luận rất lợi hại mà ngay cả năng lực công tác thực tiễn lại càng xuất sắc, đầu óc linh hoạt, tư duy rộng mở, dám nói dám làm. Ngắn ngủi chỉ trong 1 năm liền hoàn thành mấy kế hoạch lớn. Nhân tài như vậy đương nhiên phải hết sức tận dụng nên anh liền đặc cách cho hắn trở thành quản lý thị trường….” nhắc tới Đinh Vũ, trong mắt Địch Nhã tràn đầy tán thưởng.
” Anh đúng là gian thương! Bất quá Đinh Vũ tuổi trẻ tài cao, lớn lên lại đẹp trai, thật đúng là tuấn tú lịch sự….” Tần Vũ lấy ngón tay trạc trạc lồng ngực Địch Nhã.
“Chậc chậc, sao anh lại cảm thấy vị chua ( ghen) càng ngày càng đậm vậy ha!?” Địch Nhã cố ý vươn tay ở trong không khí vẫy vẫy.
“Xì, em chỉ khen ngợi Đinh Vũ thôi, hắn thật sự rất xuất sắc, ai mà thèm ghen a. Anh xong việc chưa? Em đói bụng rồi, mau về nhà thôi ” Tần Vũ bĩu môi, nhảy xuống đùi Địch Nhã.
” Anh sắp xếp lại văn kiện là có thể đi” Địch Nhã đứng lên, đem văn kiện ở trên bàn thu thập chỉnh tề, cầm lấy áo khoác ở trên giá áo, dắt Tần Vũ rời khỏi văn phòng.
Tác giả:
Về kịch tình (nội dung) ta thực sự không thích hợp viết, cũng chỉ là vì màn “Động tác” tiếp theo mà làm nền thôi =.= nội dung viết rất hố cha, thỉnh mọi người không cần quá để ý….
Tác giả :
Vạn Sắc