Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu
Chương 4
“Tháp Luân Đôn có thể nói là tòa thành kinh điển của nước Anh thời Trung cổ. Mấy trăm năm qua, tháp Luân Đôn đã từng là thành lũy, cung điện, là ngục giam, pháp trường cùng pháp viện, còn từng là kho khí giới, kho văn kiện, kho châu báu cùng sở thú, và hiện tại đã trở thành một viện bảo tàng phong phú đồng thời còn là khu kiến trúc cổ thu hút nhiều khách tham quan du lịch nhất.”
Mại Khắc Tư một bên giới thiệu, một bên dẫn chúng ta đi về phía trước.
Nơi này là khu tầng hầm, cất chứa vương miện cùng bảo thạch, châu báu của các thế hệ hoàng đế. Nơi ngọn đèn chiếu xuống là những vật báu cổ vô giá phát ra quang mang.
Cả người Dương Tĩnh cơ hồ đều dính sát vào tủ kính, khi nhìn vương miện hoàng đế cùng những viên bảo thạch tỏa ánh sáng ngọc thì cũng chẳng để ý hình tượng, nước miếng cứ chảy ra. Mị lực bảo thạch không chỉ có hiệu lực với nữ nhân mà ngay cả Mại Khắc Tư cùng Phương Dật Phong cũng trừng trừng mắt nhìn, trong mắt đều là ánh sáng của những viên bảo thạch vô giá kia.
Phục trang đẹp đẽ trước mắt cũng dần dần mê loạn hai con mắt ta, ta hoảng hốt, dường như phảng phất nhớ lại cái thời kỳ hoa lệ trước kia…
***
Khi đó, nàng là công chúa của một tiểu quốc nhỏ, thông minh, xinh đẹp, dũng cảm mà lại kiên cường, là bảo bối của phụ vương cùng mẫu hậu, là đối tượng được mọi người che chở, nhận được hết thảy sủng ái.
Nàng có rất nhiều những bộ y phục đẹp đẽ, mặt trên được thêu đầy những viên đá quý lấp lánh; có một tá lại một tá trang sức sang trọng, mỗi một kiện đều tỏa ra ánh sáng quang mang.
Mỗi một yến hội nàng tham gia, nàng vừa như một đóa hồng xinh đẹp, chu toàn giữa một đám nam nhân có thân phận cao quý cùng không ít tài sản; vừa như một đóa bách hợp, thanh lệ thoát trần tao nhã mà tự trọng.
Xung quanh nàng có kẻ hâm mộ, có kẻ ghen tỷ với vinh hoa phú quý của nàng, nhưng nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thực vui vẻ.
Làm nữ nhân, nàng phải chịu những hạn chế.
Nàng có thể quang minh chính đại nhàm chán xem tiểu thuyết tình yêu cung đình nhưng lại chỉ có thể lén lút xem những quyển sách sử cùng đế vương học mà nàng chân chính cảm thấy hứng thú; nàng có thể nhìn các nam nhân đàm luận chính trị nhưng lại chỉ có thể một mình đêm khuya tự đưa ra quan điểm đối với chính mình rồi lại tự một mình cân nhắc; các ca ca nàng đều có kiếm thuật sư, nàng lại chỉ có thể trốn ở góc tường trộm nhìn. . . . . .
Nàng vô cùng oán hận thân thể nữ nhân của mình, lại chỉ có thể yên lặng mà rơi lệ.
Mà cuối cùng, nàng vẫn là không thể đào thoát khỏi vận mệnh bản thân, trở thành vật hy sinh chính trị.
Hắn là quốc vương của một cường quốc, nàng cùng hắn gặp nhau đúng một lần ở hôn lễ, vậy mà──
Vừa thấy đã chung tình.
***
Đi khỏi tầng hầm, bước lên những bậc đá có lịch sử đã mấy trăm năm, chúng ta đi tới kho khí giới.
Rất nhiều súng ống đạn dược làm nhóm ta không khỏi tán thưởng, những khôi khí giáp được bảo tồn rất hoàn hảo càng làm nhóm ta lưu luyến không rời, nhìn người kỵ sĩ thân mặc áo giáp cưỡi ngựa với tư thế oai hùng trước mặt, ánh mắt của ta có điểm ướt át.
***
Nàng cùng hắn yêu nhau , cùng nhau chung sống hạnh phúc.
Hắn như vậy cũng không giống người thường, hắn cũng không cho rằng nữ nhân là loại sinh vật nhu nhược.
Hắn dạy nàng chính trị, dạy nàng kỵ mã, dạy nàng kiếm thuật, dạy nàng dùng thương. . . . . . Hắn dạy nàng hết thảy những điều nàng muốn học, không chút nào giữ lại.
Hắn đã trở thành người thầy, người bạn tri kỉ của nàng.
Hắn không khinh bỉ nữ nhân, trong quân đội hắn cũng có nữ nhân, tướng quân cùng quan viên đều có nữ nhân, nhưng hắn cũng không tránh được căn bệnh chung của tất cả nam nhân ── hắn yêu nàng, không thể chịu đựng được nàng có một chút thương tổn nào. Cho nên nàng có thể học những gì trước kia không thể học, tiếp xúc được với những chuyện trước kia không thể tiếp xúc, nhưng thủy chung vẫn như một con chim hoàng yến vàng rực rỡ bị nhốt trong một chiếc ***g, không có tự do.
Hắn xuất chinh, nàng một mình đứng lặng lẽ trên tháp cao dõi theo hình bóng của hắn, lặng yên chúc phúc, lặng yên thừa nhận những tiếng cười nhạo của những nữ tướng đi qua.
Nàng thương hắn, cũng hận hắn khiến nàng yêu hắn, hận hắn trao nàng địa vị hoàng hậu, hắn không hề nhìn thấy địa phương thường xuyên làm khó dễ nàng, trào phúng nàng, thậm chí khi dễ nàng. Nàng ở trong cung mặc dù thế lực rất lớn, nhưng mỗi khi hắn xuất chinh, lại chính là lúc nàng nhận hết tất thảy ức hiếp của người hầu và các đại thần.
Nàng chưa bao giờ cùng hắn nói lên chuyện mình bị khi dễ, mỗi lần đều là dùng khuôn mặt xinh đẹp tươi cười nhất nghênh đón hắn chiến thắng trở về. Nàng biết hắn tín nhiệm nhất là tướng quân của hắn, cũng cảm giác được khi hai người họ ở cạnh nhau thì không gian xung quanh họ dù nàng có cố mấy cũng không thể xen vào.
Đương nhìn đến bọn họ nói cười cùng nhau, nàng ta hướng nàng bắn tới ánh mắt trào phúng, lòng của nàng đau như dao cắt.
Cuối cùng, nàng không thể chịu đựng được bắt đầu ghen tị, bắt đầu hướng người nam nhân kia nói ra tất cả, nói khi hắn không ở đây, nàng chịu hết thảy những ủy khuất. Chính là hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ là gật đầu.
Nhưng nàng lại cảm giác được , nàng không thể đánh vỡ tín nhiệm của hắn đối với nàng ta, cho nên lòng nàng cũng dần dần xa cách với hắn….
Lúc thích khách đột kích, hắn không chút do dự dùng năng lực mình bảo vệ nàng, mà nàng mặc dù lúc đầu đã được dạy nhưng không có kinh nghiệm lâm chiến nên cũng chẵng thể làm gì được, một mảnh cuối cùng trong lòng nàng cũng tan nát, rốt cuộc không thể trỗi dậy được nữa.
Nàng tự mình gây bất hòa với hắn, để mặc cho những ngăn cách đang ngày một mở ra, không hề giãy dụa.
Hắn đối nàng dần dần xa cách, nàng ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng nàng biết lòng nàng đã tan nát chỉ còn lại thân xác trống rỗng.
Khi hắn lại xuất chinh, nàng khẩn cầu hắn dẫn nàng đi, hắn do dự nhìn nàng một cái, rồi đáp ứng.
***
Bước lên lầu một, trừ bỏ những vũ khí cổ xưa của Châu Âu thời trung cổ, như trường mâu, trường thương, thiết kiếm, bên cạnh đó còn triển lãm khôi giáp của các quốc gia cổ đại, cũng chính là Trung Quốc cùng Nhật Bản, càng không thế chịu nổi là, lầu một này còn có cả cái WC thời cổ đại, đương nhiên là nam nhân mới có thể dùng.
WC bị vây xung quanh không thể vào, chúng ta bốn người chỉ có thể học theo các du khách khác, đem cái cổ rướn dài, đầu vói vào để nhìn, sau khi xem xong lại cười nhạo một phen tính thô tục của nó.
Nhưng làm cho ta cảm thấy hứng thú nhất chính là đồng thời cũng có trưng những hình cụ: thiết xử nữ, đoạn đầu đài, hình phạt treo cổ…
Trong đó, đoạn đầu đài đến nay vẫn còn rất sắc bén, giống như còn chờ đợi người kế tiếp bước lên.
Nhìn nó, ta lại bắt đầu hoảng hốt trở lại.
***
Nàng cuối cùng cũng như nguyện, theo hắn đi tới chiến trường, nhưng không thể bồi hắn đi chinh chiến, chỉ có thể cô đơn đứng ở nơi quân doanh.
Nàng hâm mộ hai tả hữu của hắn, cũng biết chính mình vĩnh viễn đều không có tư cách này.
Ngày nào đó, bởi vì binh lính sơ sẩy, nàng nghe được một cái bí mật kinh thiên: nguyên lai quốc gia của nàng đã sớm diệt vong, phụ mẫu, huynh đệ nàng từ lâu đã không còn, mà kẻ chinh phục tự nhiên chính là hắn, nhưng hắn lại cố ý che giấu nàng, không tiết lộ một chút tin tức.
Nàng phẫn nộ, nàng khiếp sợ, nàng khóc, nguyên lai nàng từ đầu đến cuối đều chỉ là một kẻ đáng thương.
Nhưng nàng lại không hề có biện pháp, nàng còn yêu hắn, không thể làm ra hành động thương tổn hắn, thế là nản lòng thoái chí, nàng làm ra quyết định cuối cùng.
Hắn lại dẫn dắt quân đội lên chiến trường, mà nàng bỏ mặc bọn người hầu, lặng lẽ đi theo sau đội ngũ.
Hắn không cho nàng đi theo hai bên tả hữu, nàng dùng chính phương pháp của mình đi theo hắn.
Khi hắn phát hiện nàng, không ngoài dự đoán của nàng, hắn phẫn nộ rít gào với nàng thậm chí đã quên rằng bọn họ đang ở chiến trường, tùy thời đều có thể bị mất mạng như chơi.
Cho nên nàng không chút do dự ôm lấy hắn thay hắn đỡ một đao trí mạng kia.
Nàng toàn thân bị máu tươi nhiễm hồng, mỉm cười ngã vào trong ***g ngực của hắn.
Nhắm mắt lại, nàng thỏa mãn khi nghe bên tai tiếng khóc thống khổ, chậm rãi lâm vào bóng tối vĩnh cửu.
Đây mới là trừng phạt của nàng đối với hắn, dùng máu tươi cùng sinh mệnh đổi lấy sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.
***
“Mặc, Đỗ Mặc. . . . . .”
Bên tai vang lên tiếng người, thân thể bị dùng sức đẩy, ta phục hồi tinh thần, là Mại Khắc Tư.
“Nghĩ đi đâu vậy? Làm gì mà nhập thần thế? Chúng ta phải ra ngoài, còn không mau đuổi theo!”
“Ân, hảo, tao tới ngay!”
Ta gật đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua căn phòng tràn ngập lãnh khí cùng oán khí, theo sát sau hắn đi ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà, chúng ta lại nhìn trong chốc lát màn biểu diễn kịch nói ngoài trời cách đó không xa rồi mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Thời gian đã khuya, mà các quán sáp (quán có tượng sáp của các danh nhân) nước Anh đóng cửa rất sớm, bình thường là buổi chiều chỉ mở đến 5 giờ, cho nên chúng ta hết chỗ đi rồi đành dọc đường ăn đại vài thứ, rồi mới lên xe tốc hành ngồi, trở về khách sạn.
Mại Khắc Tư một bên giới thiệu, một bên dẫn chúng ta đi về phía trước.
Nơi này là khu tầng hầm, cất chứa vương miện cùng bảo thạch, châu báu của các thế hệ hoàng đế. Nơi ngọn đèn chiếu xuống là những vật báu cổ vô giá phát ra quang mang.
Cả người Dương Tĩnh cơ hồ đều dính sát vào tủ kính, khi nhìn vương miện hoàng đế cùng những viên bảo thạch tỏa ánh sáng ngọc thì cũng chẳng để ý hình tượng, nước miếng cứ chảy ra. Mị lực bảo thạch không chỉ có hiệu lực với nữ nhân mà ngay cả Mại Khắc Tư cùng Phương Dật Phong cũng trừng trừng mắt nhìn, trong mắt đều là ánh sáng của những viên bảo thạch vô giá kia.
Phục trang đẹp đẽ trước mắt cũng dần dần mê loạn hai con mắt ta, ta hoảng hốt, dường như phảng phất nhớ lại cái thời kỳ hoa lệ trước kia…
***
Khi đó, nàng là công chúa của một tiểu quốc nhỏ, thông minh, xinh đẹp, dũng cảm mà lại kiên cường, là bảo bối của phụ vương cùng mẫu hậu, là đối tượng được mọi người che chở, nhận được hết thảy sủng ái.
Nàng có rất nhiều những bộ y phục đẹp đẽ, mặt trên được thêu đầy những viên đá quý lấp lánh; có một tá lại một tá trang sức sang trọng, mỗi một kiện đều tỏa ra ánh sáng quang mang.
Mỗi một yến hội nàng tham gia, nàng vừa như một đóa hồng xinh đẹp, chu toàn giữa một đám nam nhân có thân phận cao quý cùng không ít tài sản; vừa như một đóa bách hợp, thanh lệ thoát trần tao nhã mà tự trọng.
Xung quanh nàng có kẻ hâm mộ, có kẻ ghen tỷ với vinh hoa phú quý của nàng, nhưng nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thực vui vẻ.
Làm nữ nhân, nàng phải chịu những hạn chế.
Nàng có thể quang minh chính đại nhàm chán xem tiểu thuyết tình yêu cung đình nhưng lại chỉ có thể lén lút xem những quyển sách sử cùng đế vương học mà nàng chân chính cảm thấy hứng thú; nàng có thể nhìn các nam nhân đàm luận chính trị nhưng lại chỉ có thể một mình đêm khuya tự đưa ra quan điểm đối với chính mình rồi lại tự một mình cân nhắc; các ca ca nàng đều có kiếm thuật sư, nàng lại chỉ có thể trốn ở góc tường trộm nhìn. . . . . .
Nàng vô cùng oán hận thân thể nữ nhân của mình, lại chỉ có thể yên lặng mà rơi lệ.
Mà cuối cùng, nàng vẫn là không thể đào thoát khỏi vận mệnh bản thân, trở thành vật hy sinh chính trị.
Hắn là quốc vương của một cường quốc, nàng cùng hắn gặp nhau đúng một lần ở hôn lễ, vậy mà──
Vừa thấy đã chung tình.
***
Đi khỏi tầng hầm, bước lên những bậc đá có lịch sử đã mấy trăm năm, chúng ta đi tới kho khí giới.
Rất nhiều súng ống đạn dược làm nhóm ta không khỏi tán thưởng, những khôi khí giáp được bảo tồn rất hoàn hảo càng làm nhóm ta lưu luyến không rời, nhìn người kỵ sĩ thân mặc áo giáp cưỡi ngựa với tư thế oai hùng trước mặt, ánh mắt của ta có điểm ướt át.
***
Nàng cùng hắn yêu nhau , cùng nhau chung sống hạnh phúc.
Hắn như vậy cũng không giống người thường, hắn cũng không cho rằng nữ nhân là loại sinh vật nhu nhược.
Hắn dạy nàng chính trị, dạy nàng kỵ mã, dạy nàng kiếm thuật, dạy nàng dùng thương. . . . . . Hắn dạy nàng hết thảy những điều nàng muốn học, không chút nào giữ lại.
Hắn đã trở thành người thầy, người bạn tri kỉ của nàng.
Hắn không khinh bỉ nữ nhân, trong quân đội hắn cũng có nữ nhân, tướng quân cùng quan viên đều có nữ nhân, nhưng hắn cũng không tránh được căn bệnh chung của tất cả nam nhân ── hắn yêu nàng, không thể chịu đựng được nàng có một chút thương tổn nào. Cho nên nàng có thể học những gì trước kia không thể học, tiếp xúc được với những chuyện trước kia không thể tiếp xúc, nhưng thủy chung vẫn như một con chim hoàng yến vàng rực rỡ bị nhốt trong một chiếc ***g, không có tự do.
Hắn xuất chinh, nàng một mình đứng lặng lẽ trên tháp cao dõi theo hình bóng của hắn, lặng yên chúc phúc, lặng yên thừa nhận những tiếng cười nhạo của những nữ tướng đi qua.
Nàng thương hắn, cũng hận hắn khiến nàng yêu hắn, hận hắn trao nàng địa vị hoàng hậu, hắn không hề nhìn thấy địa phương thường xuyên làm khó dễ nàng, trào phúng nàng, thậm chí khi dễ nàng. Nàng ở trong cung mặc dù thế lực rất lớn, nhưng mỗi khi hắn xuất chinh, lại chính là lúc nàng nhận hết tất thảy ức hiếp của người hầu và các đại thần.
Nàng chưa bao giờ cùng hắn nói lên chuyện mình bị khi dễ, mỗi lần đều là dùng khuôn mặt xinh đẹp tươi cười nhất nghênh đón hắn chiến thắng trở về. Nàng biết hắn tín nhiệm nhất là tướng quân của hắn, cũng cảm giác được khi hai người họ ở cạnh nhau thì không gian xung quanh họ dù nàng có cố mấy cũng không thể xen vào.
Đương nhìn đến bọn họ nói cười cùng nhau, nàng ta hướng nàng bắn tới ánh mắt trào phúng, lòng của nàng đau như dao cắt.
Cuối cùng, nàng không thể chịu đựng được bắt đầu ghen tị, bắt đầu hướng người nam nhân kia nói ra tất cả, nói khi hắn không ở đây, nàng chịu hết thảy những ủy khuất. Chính là hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ là gật đầu.
Nhưng nàng lại cảm giác được , nàng không thể đánh vỡ tín nhiệm của hắn đối với nàng ta, cho nên lòng nàng cũng dần dần xa cách với hắn….
Lúc thích khách đột kích, hắn không chút do dự dùng năng lực mình bảo vệ nàng, mà nàng mặc dù lúc đầu đã được dạy nhưng không có kinh nghiệm lâm chiến nên cũng chẵng thể làm gì được, một mảnh cuối cùng trong lòng nàng cũng tan nát, rốt cuộc không thể trỗi dậy được nữa.
Nàng tự mình gây bất hòa với hắn, để mặc cho những ngăn cách đang ngày một mở ra, không hề giãy dụa.
Hắn đối nàng dần dần xa cách, nàng ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng nàng biết lòng nàng đã tan nát chỉ còn lại thân xác trống rỗng.
Khi hắn lại xuất chinh, nàng khẩn cầu hắn dẫn nàng đi, hắn do dự nhìn nàng một cái, rồi đáp ứng.
***
Bước lên lầu một, trừ bỏ những vũ khí cổ xưa của Châu Âu thời trung cổ, như trường mâu, trường thương, thiết kiếm, bên cạnh đó còn triển lãm khôi giáp của các quốc gia cổ đại, cũng chính là Trung Quốc cùng Nhật Bản, càng không thế chịu nổi là, lầu một này còn có cả cái WC thời cổ đại, đương nhiên là nam nhân mới có thể dùng.
WC bị vây xung quanh không thể vào, chúng ta bốn người chỉ có thể học theo các du khách khác, đem cái cổ rướn dài, đầu vói vào để nhìn, sau khi xem xong lại cười nhạo một phen tính thô tục của nó.
Nhưng làm cho ta cảm thấy hứng thú nhất chính là đồng thời cũng có trưng những hình cụ: thiết xử nữ, đoạn đầu đài, hình phạt treo cổ…
Trong đó, đoạn đầu đài đến nay vẫn còn rất sắc bén, giống như còn chờ đợi người kế tiếp bước lên.
Nhìn nó, ta lại bắt đầu hoảng hốt trở lại.
***
Nàng cuối cùng cũng như nguyện, theo hắn đi tới chiến trường, nhưng không thể bồi hắn đi chinh chiến, chỉ có thể cô đơn đứng ở nơi quân doanh.
Nàng hâm mộ hai tả hữu của hắn, cũng biết chính mình vĩnh viễn đều không có tư cách này.
Ngày nào đó, bởi vì binh lính sơ sẩy, nàng nghe được một cái bí mật kinh thiên: nguyên lai quốc gia của nàng đã sớm diệt vong, phụ mẫu, huynh đệ nàng từ lâu đã không còn, mà kẻ chinh phục tự nhiên chính là hắn, nhưng hắn lại cố ý che giấu nàng, không tiết lộ một chút tin tức.
Nàng phẫn nộ, nàng khiếp sợ, nàng khóc, nguyên lai nàng từ đầu đến cuối đều chỉ là một kẻ đáng thương.
Nhưng nàng lại không hề có biện pháp, nàng còn yêu hắn, không thể làm ra hành động thương tổn hắn, thế là nản lòng thoái chí, nàng làm ra quyết định cuối cùng.
Hắn lại dẫn dắt quân đội lên chiến trường, mà nàng bỏ mặc bọn người hầu, lặng lẽ đi theo sau đội ngũ.
Hắn không cho nàng đi theo hai bên tả hữu, nàng dùng chính phương pháp của mình đi theo hắn.
Khi hắn phát hiện nàng, không ngoài dự đoán của nàng, hắn phẫn nộ rít gào với nàng thậm chí đã quên rằng bọn họ đang ở chiến trường, tùy thời đều có thể bị mất mạng như chơi.
Cho nên nàng không chút do dự ôm lấy hắn thay hắn đỡ một đao trí mạng kia.
Nàng toàn thân bị máu tươi nhiễm hồng, mỉm cười ngã vào trong ***g ngực của hắn.
Nhắm mắt lại, nàng thỏa mãn khi nghe bên tai tiếng khóc thống khổ, chậm rãi lâm vào bóng tối vĩnh cửu.
Đây mới là trừng phạt của nàng đối với hắn, dùng máu tươi cùng sinh mệnh đổi lấy sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.
***
“Mặc, Đỗ Mặc. . . . . .”
Bên tai vang lên tiếng người, thân thể bị dùng sức đẩy, ta phục hồi tinh thần, là Mại Khắc Tư.
“Nghĩ đi đâu vậy? Làm gì mà nhập thần thế? Chúng ta phải ra ngoài, còn không mau đuổi theo!”
“Ân, hảo, tao tới ngay!”
Ta gật đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua căn phòng tràn ngập lãnh khí cùng oán khí, theo sát sau hắn đi ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà, chúng ta lại nhìn trong chốc lát màn biểu diễn kịch nói ngoài trời cách đó không xa rồi mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Thời gian đã khuya, mà các quán sáp (quán có tượng sáp của các danh nhân) nước Anh đóng cửa rất sớm, bình thường là buổi chiều chỉ mở đến 5 giờ, cho nên chúng ta hết chỗ đi rồi đành dọc đường ăn đại vài thứ, rồi mới lên xe tốc hành ngồi, trở về khách sạn.
Tác giả :
Thiên Tiểu Trạm