Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân
Chương 41
Quân Thiếu Tần đi lên ngự tọa, nhưng cũng không ngồi xuống, chỉ lẳng lặng quét mắt bách quan cung kính đứng dưới bậc thềm, âm điệu thong thả, từng chữ từng câu lại cực kỳ rõ ràng: “Hôm nay mời chư vị ái khanh tụ tập một chỗ, trừ bỏ sắc phi này, trẫm còn có một chuyện quan trọng!” Đang khi nói chuyện, hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt xuyên qua ngọc lưu (tua mũ miện trên nón của vua chúa thời xưa), nhìn về phía Vân Tĩnh Hảo cách đó ba bước, đón nhận ánh mắt nàng, tiếp tục nói: “Vụ án Thanh Bình hầu Vân Sơ tham ô nhận hối lộ, trải qua trẫm thẩm tra, chính là Tiêu Đạo Thành hồ ngôn loạn ngữ vu oan hãm hại, nay trẫm liền khôi phục tước vị cho Vân gia, truy phong Vân Sơ làm Hoài quốc công, phu nhân làm Trinh Liệt phu nhân, lấy quốc công chi lễ hậu táng!”
Một tiếng này miệng vàng lời ngọc, chính là vì Vân gia hoàn toàn lật lại bản án rồi, về sau Vân Tĩnh Hảo không còn là nhi nữ tội thần, người trong thiên hạ thấy, Quân Thiếu Tần đối với nàng, đã vượt quá xa ân sủng của đế vương đối với hậu phi.
Nàng cũng biết, hắn đối nàng tốt, có thể vì nàng làm, hắn đều làm, nhưng giờ khắc này, nàng lại không có biện pháp vui mừng trở lại, nghĩ tới bí đạo trong thạch thất những thứ dâm mị kia, còn có ba bản sổ sách thật dày kia, nàng tựa như rơi vào sương mù, giống như lọt vào trong khói mù to lớn. Do đó, sau khi kết thúc lễ nhận mệnh buổi sáng, nàng thừa dịp Quân Thiếu Tần mở tiệc chiêu đãi bách quan, liền vội vã đổi bộ xiêm y nhẹ nhàng xuất cung.
Khi nàng chạy về Vân phủ thì đã là giờ Thân, Chu Nhan lấy thân phận “Gia Cát Thanh Phượng” trong cung ăn uống tiệc rượu, một mình Hà cô cô ở hậu viện Phật đường tụng kinh.
Hà cô cô là người hầu lão nhân Vân gia, chuyện Vân gia, không có ai so với bà rõ ràng hơn.
Nghe tiếng đẩy cửa, Hà cô cô vội vàng lau nước mắt, quay đầu lại, ánh mắt đối diện Vân Tĩnh Hảo, khẽ cười cười: “Sao tiểu thư trở lại? Nô tỳ đang vì lão gia tụng kinh, hôm nay oan ức lão gia được rửa sạch, ngài dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt rồi.”
Vân Tĩnh Hảo nhìn bà một hồi lâu, than một tiếng: “Ngươi biết chuyện cha ta cùng trưởng công chúa không?”
Đột nhiên Hà cô cô có chút khẩn trương, mắt mở to, thân thể cũng khẽ lung lay, giọng nói nhẹ cơ hồ không nghe được: “Tiểu thư nói gì?”
Bà ấy hốt hoảng như vậy, Vân Tĩnh Hảo càng thêm xác định bà xác thực biết chút chuyện gì đó, vì thế đi vội qua: “Cha ta cùng trưởng công chúa có phải có tư tình hay không?”
“Không phải.” Ngắn ngủi kinh ngạc đi qua, Hà cô cô lại khôi phục bộ dáng ung dung bình tĩnh như cũ.
“Không phải?” Vân Tĩnh Hảo nhìn chằm chằm bà, không buông tha một chút thần sắc trên khuôn mặt bà: “Vậy ngươi nói xem, vì sao trưởng công chúa đối với ta tốt như vậy?”
Hà cô cô cúi đầu, không lên tiếng, cũng không nhìn nàng, nàng lại nói: “Hôm nay ta nhất định phải biết rõ chân tướng, nếu như ngươi không nói, ta trực tiếp đi hỏi trưởng công chúa.”
Hà cô cô hồi lâu mới than nhẹ, rốt cuộc ngẩng đầu lên: “Là ai nói với tiểu thư chuyện lão gia?”
“Cái này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần nói cho ta, rốt cuộc chân tướng ra sao?”
Hà cô cô lẳng lặng nhìn nàng, hình như đã đắm chìm trong hồi ức, tay áo dài che ngón tay đang khẽ rung: “Tiểu thư có biết, lão gia cùng phu nhân là do tiên đế tứ hôn, hai người hỉ kết lương duyên, như keo như sơn, cho đến sau này, trưởng công chúa cùng lão gia tình cờ gặp gỡ, cơn ác mộng của Vân gia liền bắt đầu. . . . . .”
Phật Đường dưới ánh nến bất định, chiếu lên mặt nàng lúc sáng lúc tối, làm cho giọng nói cũng trở nên yếu ớt: “Trưởng công chúa là hòn ngọc quý trên tay Thái Tông hoàng đế, trưởng tỷ của tiên đế, từ nhỏ được cưng chiều, thân phận lại tôn quý, vì vậy không khỏi nuông chiều quá mức, cuối cùng trở thành người lòng dạ ác độc không phân rõ phải trái, năm đó, nàng cùng lão gia gặp gỡ, vừa thấy trong lòng vui vẻ, không thể tự thoát ra được, liền năn nỉ tiên đế hạ chỉ, ép lão gia bỏ vợ, lúc đàu tiên đế cũng không đồng ý, nàng liền giận đến bỏ ăn bỏ uống, giả bộ bệnh, náo loạn một trận như vậy, rốt cuộc tiên đế đau lòng tỷ tỷ, rốt cuộc vẫn phải khuất phục. . . . . .”
“Vậy sau đó thì sao?” Vân Tĩnh Hảo lớn tiếng thúc giục. d#đ^l%q@đ*on
“Về sau, tiên đế hạ chỉ, nhưng lão gia lại kháng chỉ bất tuân. . . . . .” Hà cô cô nhỏ giọng nói: “May là tiên đế phân rõ phải trái, cũng không truy cứu tội kháng chỉ của lão gia, nhưng trưởng công chúa vẫn chưa từ bỏ ý định, thường lấy các loại danh nghĩa mời lão gia đi đến phủ công chúa, tìm mọi cách quyến rũ mị hoặc, thủ đoạn dâm tiết khó tả. . . . . .”
Môi nàng run rẩy, giờ là giữa hè, sắc mặt nàng lại trắng xanh: “Sau khi phu nhân sinh hạ tiểu thư, nàng còn nói cùng tiểu thư hữu duyên, ngày ngày bảo người đón tiểu thư đến chỗ nàng ấy, chỉ là, mỗi lần tiểu thư được đưa về, đều là khóc rống không dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, giống như bị uất ức cực lớn, ban đầu, lão gia cũng không để ý, cho đến khi đại phu nói, tiểu thư có dấu hiệu bị người hạ độc. . . . . .”
“Ngươi là nói, Trưởng công chúa độc hại ta?” Mày Vân Tĩnh Hảo cơ hồ cau lại, nghe ý trong lời nói của Hà cô cô, giống như A Cha cùng trưởng công chúa cùng nhau cũng không phải là cam tâm tình nguyện, tất cả đều là trưởng công chúa đơn phương quyến rũ, nhưng mảnh khăn lụa trong thạch thất của bí đạo kia lại giải thích thế nào? Này câu thơ vô cùng triền miên đau khổ, chữ viết tú dật mà khí phách tự nhiên, rõ ràng chính là tự tay A Cha viết thư! Nếu không phải A Cha đối với trưởng công chúa hữu tình, như thế nào lại viết xuống những câu thơ kia?
Mà Hà cô cô cũng không biết trong lòng nàng đã có hoài nghi, chỉ lau lệ một cái, tiếp tục nói: “Không phải nàng, còn có thể là ai? Hiện giờ nàng đối đãi người tốt, chỉ sợ cũng chứa đựng ý xấu gì, người ngàn vạn lần phải cẩn thận mới được!”
Nàng nói xong, lại thở dài, nhớ tới tình hình năm đó, trong lòng vẫn run sợ: “Thương người lúc ấy còn nhỏ như vậy, bị độc vật đả thương phế phủ, chữa trị mọi cách nhưng không hiệu quả, ngay cả hơi thở cũng gần như không có, mọi người trong nhà không khỏi kinh hoảng, đều nói không có hi vọng, phu nhân khóc đến quên ăn bỏ ngủ, tìm cái chết, nhất thời trong phủ huyên náo nghiêng trời lệch đất, không thể giải quyết, về sau, vẫn là lão quản gia tìm được một đại phu rất có năng lực, đại phu này viết ra đơn thuốc, bảo mỗi ngày chiếu theo phương thuốc đó mà sắc cho người uống, còn vì người kéo dài bảy năm tính mạng, bảy năm sau, cũng chỉ có thể xem tạo hóa của người rồi. . . . . .”
“Lão gia được phương thuốc, lập tức bảo người sắc thuốc, đến tối cho người uống xong, sau hai canh giờ, quả nhiên người tỉnh được một chút, khí sắc cũng khá hơn. Lão gia trông thấy, giống như có được trân bảo, nấu cháo trong chốc lát, tự mình cho người ăn. Sau lần đó, lão gia đệ trình sổ con lên đức vua, từ đi chức ‘ tướng quốc ’, chỉ nhận một công việc nhàn, để có thể an tâm ở nhà chăm sóc cuộc sống ăn uống thường ngày của người, ngóng trông người có thể có một ngày khỏe trở lại, sao đoán được, bảy năm sau, người vẫn chạy không khỏi một kiếp kia. . . . . .”
“Ngày đó đúng lúc sinh nhật bảy tuổi của người, Trưởng công chúa sai người đưa ‘ Thiên tuế cao ’ tới, tất nhiên lão gia phu nhân cẩn thận, không cho người ăn, nhưng không biết là nô tài hỗn trướng nào, lại trộn lẫn ‘ Thiên tuế cao ’ với bánh điềm cao (bánh ngọt) khác biệt vào một chỗ, người còn nhỏ không hiểu chuyện, chộp tới liền ăn. Tới buổi chiều thì lão gia còn nghĩ nên vì người mang lên mấy bàn ăn mừng ăn mừng, người lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, cả người như than lửa, chỉ còn trái tim hơi thở liên tục yếu ớt, lão gia phu nhân tìm mọi cách chữa trị cầu nguyện, xem bói cầu xin thần, đều không hiệu nghiệm, mắt thấy người ngày một nặng, thậm chí nước canh không vào, lão gia liền tuyệt vọng, đến quan tài cũng đã chuẩn bị. . . . . .”
“Lại lúc này, tới một đạo nhân vân du bốn phương, đạo nhân kia râu ria buông xuống trước ngực, gầy đến trơ xương, nói muốn thu người làm đồ đệ, mang người lên Tử Lan Sơn chữa bệnh, có thể đảm bảo người sống đến năm sáu chục tuổi, chỉ là, người kia cũng không thu nữ đồ đệ, cũng không giao thiệp với người trong quan trường, do đó muốn người từ đó nữ giả nam trang, cải danh đổi họ. Nếu như bình thường, lão gia chắc chắn là không đáp ứng, nhưng lúc đó, nếu không đáp ứng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người chết, cuối cùng, lão gia không thể làm gì, liền đồng ý.”
“Đạo nhân kia chính là sư phụ người Gia Cát Quang Hàn, bởi vì Tử Lan Sơn ở Khang Thành, đường xá xa xôi, lão gia lo lắng cho người, liền tự mình tiễn đưa người qua, lại lưu ta lại tiếp tục chăm sóc người, chuyện về sau nữa, chính người cũng nhớ rõ. . . . . .”
Chuyện về sau nữa, tất nhiên Vân Tĩnh Hảo nhớ rõ.
Nàng lên núi bái sư, theo họ sư phụ, đổi tên “Gia Cát Thanh Phượng”, trở thành truyền nhân thứ hai mươi lăm của Kiếm Tông, sư phụ không chỉ cứu mạng nàng, còn dạy nàng kiếm thuật, làm nàng danh chấn thiên hạ.
Chỉ là, những thứ này đều không quan trọng, nàng thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn kiên cường đánh mạnh vào tinh thần hỏi đại nghi hoặc nơi đáy lòng: “Rốt cuộc cha ta có từng tham ô nhận hối lộ hay không? Nếu không có, tại sao quan binh lại tìm ra trân bảo tại Vân phủ?”
Hà cô cô kinh ngạc, bị nàng hỏi đến bối rối, ngay sau đó không trả lời mà hỏi lại: “ Trong cảm nhận trong tim người, cha người là người như thế nào?”
Vân Tĩnh Hảo tựa như là lập tức trả lời: “Cha ta là người tốt nhất trên đời, làm quan thanh liêm, đối đãi người chân thành, rất thương ta, cũng rất thương mẫu thân. . . . . .” Nói tới chỗ này, nàng nghẹn ngào dừng lại, ngày trước nàng vẫn nghĩ như vậy, nhưng hiện nay?
Hà cô cô đưa tay lau lệ cho nàng, vừa muốn mở miệng, chỉ nghe trên cửa sổ sột soạt vang lên mấy tiếng, giống như có người nghe lén bên ngoài, lập tức Vân Tĩnh Hảo xông ra ngoài, nhưng vẫn chậm một bước, trước mắt chỉ thấy một bóng người chợt lóe, liền không thấy bóng dáng!
Nàng không nghĩ nhiều, dưới chân bước chân biến đổi, tựa như khói nhẹ nhàng đuổi theo, kỳ quái là, người nọ biết nàng đuổi theo, ngược lại thả chậm tốc độ, hình như cố ý muốn dẫn nàng tới một chỗ nào đó.
Đến ven hồ nhỏ, rốt cuộc người nọ dừng lại, đứng dưới tàng cây chờ nàng, đợi nàng đến gần, nhẹ nhàng nói một câu: “Nương nương xin mời đi theo ta, công tử nhà ta đang chờ nương nương.”
Hắn gọi nàng “Nương nương”, nói cách khác, hắn biết thân phận nàng!
Vân Tĩnh Hảo lại đi về phía trước mấy bước, thấy rõ người nọ ăn mặc một thân gia đinh: “Công tử nhà ngươi?”
Người nọ khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều, xoay người dẫn đường phía trước, Vân Tĩnh Hảo không hề do dự liền đi theo.
Người nọ mang nàng đi khoảng một nén nhang, trước mắt liền xuất hiện một tòa biệt viện, bên trong viện sớm có kiệu nhỏ chào đón, nàng vén rèm ngồi xuống.
Cũng không lâu lắm, nghe được tiếng hạ kiệu, tự có thị tỳ dìu nàng xuống kiệu, dẫn nàng vòng qua hành lang quanh co, bước vào hoa viên, dường như bên tai nghe được một tiếng sáo tế nhị, giống như hư ảo.
Là A Cha! Lạc/Thần-di@en!dan/le^qu!y*d^on
Mặc dù tiếng sáo này lúc ẩn lúc hiện, nhưng trong đó đặc biệt say mê hấp dẫn, có một loại cao siêu thoát tục nói không nên lời, mà lại rất giống kỹ xảo của A Cha!
Bất giác nàng tăng thêm bước chân, ánh tà dương đỏ quạch như máu, người nọ một thân trường sam cẩm tú, dựa cây mà thổi, bởi vì quay lưng lại, nàng không nhìn thấy diện mạo hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Hà cô cô nói ngươi tin sao? Tin được không? Tin được không? Tin được không?
Chương sau là chân tướng trong miệng một người trong cuộc khác, người trong cuộc này nói chân tướng cùng Hà cô cô nói, là hoàn toàn hoàn toàn hoàn toàn khác nhau, trong hai người bọn họ, tất nhiên có một người nói dối, Tiểu Hảo nên tin người nào?
Một tiếng này miệng vàng lời ngọc, chính là vì Vân gia hoàn toàn lật lại bản án rồi, về sau Vân Tĩnh Hảo không còn là nhi nữ tội thần, người trong thiên hạ thấy, Quân Thiếu Tần đối với nàng, đã vượt quá xa ân sủng của đế vương đối với hậu phi.
Nàng cũng biết, hắn đối nàng tốt, có thể vì nàng làm, hắn đều làm, nhưng giờ khắc này, nàng lại không có biện pháp vui mừng trở lại, nghĩ tới bí đạo trong thạch thất những thứ dâm mị kia, còn có ba bản sổ sách thật dày kia, nàng tựa như rơi vào sương mù, giống như lọt vào trong khói mù to lớn. Do đó, sau khi kết thúc lễ nhận mệnh buổi sáng, nàng thừa dịp Quân Thiếu Tần mở tiệc chiêu đãi bách quan, liền vội vã đổi bộ xiêm y nhẹ nhàng xuất cung.
Khi nàng chạy về Vân phủ thì đã là giờ Thân, Chu Nhan lấy thân phận “Gia Cát Thanh Phượng” trong cung ăn uống tiệc rượu, một mình Hà cô cô ở hậu viện Phật đường tụng kinh.
Hà cô cô là người hầu lão nhân Vân gia, chuyện Vân gia, không có ai so với bà rõ ràng hơn.
Nghe tiếng đẩy cửa, Hà cô cô vội vàng lau nước mắt, quay đầu lại, ánh mắt đối diện Vân Tĩnh Hảo, khẽ cười cười: “Sao tiểu thư trở lại? Nô tỳ đang vì lão gia tụng kinh, hôm nay oan ức lão gia được rửa sạch, ngài dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt rồi.”
Vân Tĩnh Hảo nhìn bà một hồi lâu, than một tiếng: “Ngươi biết chuyện cha ta cùng trưởng công chúa không?”
Đột nhiên Hà cô cô có chút khẩn trương, mắt mở to, thân thể cũng khẽ lung lay, giọng nói nhẹ cơ hồ không nghe được: “Tiểu thư nói gì?”
Bà ấy hốt hoảng như vậy, Vân Tĩnh Hảo càng thêm xác định bà xác thực biết chút chuyện gì đó, vì thế đi vội qua: “Cha ta cùng trưởng công chúa có phải có tư tình hay không?”
“Không phải.” Ngắn ngủi kinh ngạc đi qua, Hà cô cô lại khôi phục bộ dáng ung dung bình tĩnh như cũ.
“Không phải?” Vân Tĩnh Hảo nhìn chằm chằm bà, không buông tha một chút thần sắc trên khuôn mặt bà: “Vậy ngươi nói xem, vì sao trưởng công chúa đối với ta tốt như vậy?”
Hà cô cô cúi đầu, không lên tiếng, cũng không nhìn nàng, nàng lại nói: “Hôm nay ta nhất định phải biết rõ chân tướng, nếu như ngươi không nói, ta trực tiếp đi hỏi trưởng công chúa.”
Hà cô cô hồi lâu mới than nhẹ, rốt cuộc ngẩng đầu lên: “Là ai nói với tiểu thư chuyện lão gia?”
“Cái này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần nói cho ta, rốt cuộc chân tướng ra sao?”
Hà cô cô lẳng lặng nhìn nàng, hình như đã đắm chìm trong hồi ức, tay áo dài che ngón tay đang khẽ rung: “Tiểu thư có biết, lão gia cùng phu nhân là do tiên đế tứ hôn, hai người hỉ kết lương duyên, như keo như sơn, cho đến sau này, trưởng công chúa cùng lão gia tình cờ gặp gỡ, cơn ác mộng của Vân gia liền bắt đầu. . . . . .”
Phật Đường dưới ánh nến bất định, chiếu lên mặt nàng lúc sáng lúc tối, làm cho giọng nói cũng trở nên yếu ớt: “Trưởng công chúa là hòn ngọc quý trên tay Thái Tông hoàng đế, trưởng tỷ của tiên đế, từ nhỏ được cưng chiều, thân phận lại tôn quý, vì vậy không khỏi nuông chiều quá mức, cuối cùng trở thành người lòng dạ ác độc không phân rõ phải trái, năm đó, nàng cùng lão gia gặp gỡ, vừa thấy trong lòng vui vẻ, không thể tự thoát ra được, liền năn nỉ tiên đế hạ chỉ, ép lão gia bỏ vợ, lúc đàu tiên đế cũng không đồng ý, nàng liền giận đến bỏ ăn bỏ uống, giả bộ bệnh, náo loạn một trận như vậy, rốt cuộc tiên đế đau lòng tỷ tỷ, rốt cuộc vẫn phải khuất phục. . . . . .”
“Vậy sau đó thì sao?” Vân Tĩnh Hảo lớn tiếng thúc giục. d#đ^l%q@đ*on
“Về sau, tiên đế hạ chỉ, nhưng lão gia lại kháng chỉ bất tuân. . . . . .” Hà cô cô nhỏ giọng nói: “May là tiên đế phân rõ phải trái, cũng không truy cứu tội kháng chỉ của lão gia, nhưng trưởng công chúa vẫn chưa từ bỏ ý định, thường lấy các loại danh nghĩa mời lão gia đi đến phủ công chúa, tìm mọi cách quyến rũ mị hoặc, thủ đoạn dâm tiết khó tả. . . . . .”
Môi nàng run rẩy, giờ là giữa hè, sắc mặt nàng lại trắng xanh: “Sau khi phu nhân sinh hạ tiểu thư, nàng còn nói cùng tiểu thư hữu duyên, ngày ngày bảo người đón tiểu thư đến chỗ nàng ấy, chỉ là, mỗi lần tiểu thư được đưa về, đều là khóc rống không dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, giống như bị uất ức cực lớn, ban đầu, lão gia cũng không để ý, cho đến khi đại phu nói, tiểu thư có dấu hiệu bị người hạ độc. . . . . .”
“Ngươi là nói, Trưởng công chúa độc hại ta?” Mày Vân Tĩnh Hảo cơ hồ cau lại, nghe ý trong lời nói của Hà cô cô, giống như A Cha cùng trưởng công chúa cùng nhau cũng không phải là cam tâm tình nguyện, tất cả đều là trưởng công chúa đơn phương quyến rũ, nhưng mảnh khăn lụa trong thạch thất của bí đạo kia lại giải thích thế nào? Này câu thơ vô cùng triền miên đau khổ, chữ viết tú dật mà khí phách tự nhiên, rõ ràng chính là tự tay A Cha viết thư! Nếu không phải A Cha đối với trưởng công chúa hữu tình, như thế nào lại viết xuống những câu thơ kia?
Mà Hà cô cô cũng không biết trong lòng nàng đã có hoài nghi, chỉ lau lệ một cái, tiếp tục nói: “Không phải nàng, còn có thể là ai? Hiện giờ nàng đối đãi người tốt, chỉ sợ cũng chứa đựng ý xấu gì, người ngàn vạn lần phải cẩn thận mới được!”
Nàng nói xong, lại thở dài, nhớ tới tình hình năm đó, trong lòng vẫn run sợ: “Thương người lúc ấy còn nhỏ như vậy, bị độc vật đả thương phế phủ, chữa trị mọi cách nhưng không hiệu quả, ngay cả hơi thở cũng gần như không có, mọi người trong nhà không khỏi kinh hoảng, đều nói không có hi vọng, phu nhân khóc đến quên ăn bỏ ngủ, tìm cái chết, nhất thời trong phủ huyên náo nghiêng trời lệch đất, không thể giải quyết, về sau, vẫn là lão quản gia tìm được một đại phu rất có năng lực, đại phu này viết ra đơn thuốc, bảo mỗi ngày chiếu theo phương thuốc đó mà sắc cho người uống, còn vì người kéo dài bảy năm tính mạng, bảy năm sau, cũng chỉ có thể xem tạo hóa của người rồi. . . . . .”
“Lão gia được phương thuốc, lập tức bảo người sắc thuốc, đến tối cho người uống xong, sau hai canh giờ, quả nhiên người tỉnh được một chút, khí sắc cũng khá hơn. Lão gia trông thấy, giống như có được trân bảo, nấu cháo trong chốc lát, tự mình cho người ăn. Sau lần đó, lão gia đệ trình sổ con lên đức vua, từ đi chức ‘ tướng quốc ’, chỉ nhận một công việc nhàn, để có thể an tâm ở nhà chăm sóc cuộc sống ăn uống thường ngày của người, ngóng trông người có thể có một ngày khỏe trở lại, sao đoán được, bảy năm sau, người vẫn chạy không khỏi một kiếp kia. . . . . .”
“Ngày đó đúng lúc sinh nhật bảy tuổi của người, Trưởng công chúa sai người đưa ‘ Thiên tuế cao ’ tới, tất nhiên lão gia phu nhân cẩn thận, không cho người ăn, nhưng không biết là nô tài hỗn trướng nào, lại trộn lẫn ‘ Thiên tuế cao ’ với bánh điềm cao (bánh ngọt) khác biệt vào một chỗ, người còn nhỏ không hiểu chuyện, chộp tới liền ăn. Tới buổi chiều thì lão gia còn nghĩ nên vì người mang lên mấy bàn ăn mừng ăn mừng, người lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, cả người như than lửa, chỉ còn trái tim hơi thở liên tục yếu ớt, lão gia phu nhân tìm mọi cách chữa trị cầu nguyện, xem bói cầu xin thần, đều không hiệu nghiệm, mắt thấy người ngày một nặng, thậm chí nước canh không vào, lão gia liền tuyệt vọng, đến quan tài cũng đã chuẩn bị. . . . . .”
“Lại lúc này, tới một đạo nhân vân du bốn phương, đạo nhân kia râu ria buông xuống trước ngực, gầy đến trơ xương, nói muốn thu người làm đồ đệ, mang người lên Tử Lan Sơn chữa bệnh, có thể đảm bảo người sống đến năm sáu chục tuổi, chỉ là, người kia cũng không thu nữ đồ đệ, cũng không giao thiệp với người trong quan trường, do đó muốn người từ đó nữ giả nam trang, cải danh đổi họ. Nếu như bình thường, lão gia chắc chắn là không đáp ứng, nhưng lúc đó, nếu không đáp ứng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người chết, cuối cùng, lão gia không thể làm gì, liền đồng ý.”
“Đạo nhân kia chính là sư phụ người Gia Cát Quang Hàn, bởi vì Tử Lan Sơn ở Khang Thành, đường xá xa xôi, lão gia lo lắng cho người, liền tự mình tiễn đưa người qua, lại lưu ta lại tiếp tục chăm sóc người, chuyện về sau nữa, chính người cũng nhớ rõ. . . . . .”
Chuyện về sau nữa, tất nhiên Vân Tĩnh Hảo nhớ rõ.
Nàng lên núi bái sư, theo họ sư phụ, đổi tên “Gia Cát Thanh Phượng”, trở thành truyền nhân thứ hai mươi lăm của Kiếm Tông, sư phụ không chỉ cứu mạng nàng, còn dạy nàng kiếm thuật, làm nàng danh chấn thiên hạ.
Chỉ là, những thứ này đều không quan trọng, nàng thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn kiên cường đánh mạnh vào tinh thần hỏi đại nghi hoặc nơi đáy lòng: “Rốt cuộc cha ta có từng tham ô nhận hối lộ hay không? Nếu không có, tại sao quan binh lại tìm ra trân bảo tại Vân phủ?”
Hà cô cô kinh ngạc, bị nàng hỏi đến bối rối, ngay sau đó không trả lời mà hỏi lại: “ Trong cảm nhận trong tim người, cha người là người như thế nào?”
Vân Tĩnh Hảo tựa như là lập tức trả lời: “Cha ta là người tốt nhất trên đời, làm quan thanh liêm, đối đãi người chân thành, rất thương ta, cũng rất thương mẫu thân. . . . . .” Nói tới chỗ này, nàng nghẹn ngào dừng lại, ngày trước nàng vẫn nghĩ như vậy, nhưng hiện nay?
Hà cô cô đưa tay lau lệ cho nàng, vừa muốn mở miệng, chỉ nghe trên cửa sổ sột soạt vang lên mấy tiếng, giống như có người nghe lén bên ngoài, lập tức Vân Tĩnh Hảo xông ra ngoài, nhưng vẫn chậm một bước, trước mắt chỉ thấy một bóng người chợt lóe, liền không thấy bóng dáng!
Nàng không nghĩ nhiều, dưới chân bước chân biến đổi, tựa như khói nhẹ nhàng đuổi theo, kỳ quái là, người nọ biết nàng đuổi theo, ngược lại thả chậm tốc độ, hình như cố ý muốn dẫn nàng tới một chỗ nào đó.
Đến ven hồ nhỏ, rốt cuộc người nọ dừng lại, đứng dưới tàng cây chờ nàng, đợi nàng đến gần, nhẹ nhàng nói một câu: “Nương nương xin mời đi theo ta, công tử nhà ta đang chờ nương nương.”
Hắn gọi nàng “Nương nương”, nói cách khác, hắn biết thân phận nàng!
Vân Tĩnh Hảo lại đi về phía trước mấy bước, thấy rõ người nọ ăn mặc một thân gia đinh: “Công tử nhà ngươi?”
Người nọ khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều, xoay người dẫn đường phía trước, Vân Tĩnh Hảo không hề do dự liền đi theo.
Người nọ mang nàng đi khoảng một nén nhang, trước mắt liền xuất hiện một tòa biệt viện, bên trong viện sớm có kiệu nhỏ chào đón, nàng vén rèm ngồi xuống.
Cũng không lâu lắm, nghe được tiếng hạ kiệu, tự có thị tỳ dìu nàng xuống kiệu, dẫn nàng vòng qua hành lang quanh co, bước vào hoa viên, dường như bên tai nghe được một tiếng sáo tế nhị, giống như hư ảo.
Là A Cha! Lạc/Thần-di@en!dan/le^qu!y*d^on
Mặc dù tiếng sáo này lúc ẩn lúc hiện, nhưng trong đó đặc biệt say mê hấp dẫn, có một loại cao siêu thoát tục nói không nên lời, mà lại rất giống kỹ xảo của A Cha!
Bất giác nàng tăng thêm bước chân, ánh tà dương đỏ quạch như máu, người nọ một thân trường sam cẩm tú, dựa cây mà thổi, bởi vì quay lưng lại, nàng không nhìn thấy diện mạo hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Hà cô cô nói ngươi tin sao? Tin được không? Tin được không? Tin được không?
Chương sau là chân tướng trong miệng một người trong cuộc khác, người trong cuộc này nói chân tướng cùng Hà cô cô nói, là hoàn toàn hoàn toàn hoàn toàn khác nhau, trong hai người bọn họ, tất nhiên có một người nói dối, Tiểu Hảo nên tin người nào?
Tác giả :
Tịnh Nguyệt Tư Hoa