Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành
Chương 100 100 Con Rùa Mất Dạy
Ngày hôm sau, Nhất Vô Niệm từ bên trong đả tọa tỉnh lại, phát hiện Bắc Tiểu Mộng đã thức giấc.
Lúc này, nàng còn đang ôm con mèo ngồi ở trên tản đá tắm nắng đâu.
“Bắc cô nương dậy thật sớm!” Nhất Vô Niệm mở miệng chào hỏi, bản thân cũng theo đó mà đứng dậy.
Bắc Tiểu Mộng một tay xoa đầu của bé mèo trong lòng, một bên trả lời Nhất Vô Niệm, “Không phải ta sớm mà do Nhất đệ quá chăm chú tu luyện đó thôi.”
Nghe được Bắc Tiểu Mộng xưng hô mà trán hắc đầy hắc tuyến, một tay không khỏi đỡ lấy trán cắn răng nói: “Không được gọi ta bằng cái xưng hô đó.”
“Thật không muốn sao?” Bắc Tiểu Mộng mỉm cười hiền hòa nói, bất quá đằng sau nụ cười tươi tắn đó là một cỗ khí tràng tỏa ra.
Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của đối phương bất chợt Nhất Vô Niệm nuốt nước bọt, cả người thoe bản năng không khỏi duỗi thẳng, mồ hôi sau lưng mỗi lúc thêm nhiều nhưng ánh mắt ý chí bất khuất không bao giờ chịu khuất phục.
…
Một giờ sau, tại một rừng nguyên sinh rậm rạp xuất hiện hai thân ảnh.
“Nhất đệ, ngươi có chắc đi đúng đường không đấy.” Bắc Tiểu Mộng ngự kiếm ngừng lại, hai tay vẫn ôm bé mèo vuốt vuốt quay sang hỏi Nhất Vô Niệm.
Bất quá đợi một lúc mà vẫn không thấy đối phương đáp lại ánh mắt nhất thời híp híp nhìn qua chỗ của hắn.
Nhất Vô Niệm vốn không thèm để ý, nhưng cảm nhận được ánh mắt như muốn treo lên ngược hắn như vừa rồi liền có chút e ngại, cắn răng nói: “Đúng đường!”
Mặc dù hắn trả lời cộc lốc thế nhưng Bắc Tiểu Mộng cũng không thèm để ý chút nào, nàng chỉ cần biết đường này đi ra khỏi nơi đây là được rồi.
Hai người một trước một sau tiếp tục ngự kiếm lên đường, trải qua thêm vài giờ đồng hồ nữa hai người đột nhiên ngừng lại, chính xác thì là Nhất Vô Niệm dẫn đầu ngừng lại.
“Chuyện gì vậy?” Bắc Tiểu Mộng thấy hắn ngừng lại theo bản năng hỏi một câu.
Nhất Vô Niệm không trả lời, vừa nãy hắn cảm giác được âm thanh ba động ở không gian phía trước hơn nữa còn đang không ngừng tiến lại phía đây.
Không bao lâu, một thân ảnh xuất hiện trong thần thức của hai người, “Đây là… một con rùa?”
Bắc Tiểu Mộng kinh ngạc nói, bình thường tại lục địa cũng rất ít gặp loại yêu thú này giờ gặp phải một con rùa có chút hứng thú.
Bên cạnh nàng, Nhất Vô Niệm lại có suy nghĩ khác.
Hắn nhíu mày nhìn thoáng qua còn rùa rồi đưa thần thức quan sát phía sau nó, chỉ thấy mấy đạo thân ảnh đang ngự kiếm đuổi theo phía sau tướng mạo còn rất hung ác.
Nhất Vô Niệm vốn muốn bảo với Bắc Tiểu Mộng tránh ra khỏi một chút, bất quá nhìn thấy vẻ mặt tùy ý của đối phương thì đành nuốt lời vào bụng.
Cũng đúng đối phương có mạnh hơn nữa cũng chẳng mạnh hơn cô nàng này được, hắn có gì mà lo lắng chứ.
Thở dài trong lòng một hơi, Nhất Vô Niệm đành phải đứng yên tại chỗ.
Vốn hắn còn tưởng mấy người này rất nhanh liền bỏ qua hai người bọn họ, thế nhưng hiện thực không giống như trong suy nghĩ.
Mấy đạo thân ảnh này sau khi phát hiện ra hai người bọn họ liền lập tức ngừng lại, mà đặc biệt hơn con rùa kia cũng ngừng lại, quá đán hơn nó còn nhìn chằm chằm Bắc Tiểu Mộng.
Không hiểu con rùa này đang làm gì đột nhiên nghe thấy âm thanh lạ lẫm truyền tới, “Oa… Một đại mỹ nữ hiếm có khó gặp.
Tiểu mỹ nhân ta có hứng thú với ngươi rồi đó.”
Bắc Tiểu Mộng quan sát một hồi con rùa này, mới mở miệng nói chuyện: “Rất tiếc ta không có hứng thú với một con rùa.”
“Vậy tiểu mỹ nữ có hứng thú với các ca không, đảm bảo chúng ta sẽ giúp tiểu muội hưởng thụ dục tiên dục tử, quên cả lối về.” Mấy người đuổi theo con rùa cũng hùa nhau trêu chọc Bắc Tiểu Mộng, không những thế còn nói ra mấy lời khó nghe.
Sắc mặt Bắc Tiểu Mộng không có chút biểu hiện tức giận gì, chẳng qua ánh mắt nhìn mấy người này đã không khác gì những cỗ thi thể.
Bên cạnh nàng, Nhất Vô Niệm vốn có chút bất cần ánh mắt cũng hơi động, không biết đang nghĩ gì.
Con rùa tức giận, nó định nói gì đó thì mấy đạo thân ảnh phía sau đuổi theo nó tức giận quát: “Con rùa xanh kia mau trả đồ cho bọn ta, không ông đây cắt ba ba của ngươi đó.”
“Hừ, đồ vật là ta hao phí bao nhiêu công sức mới đào được, các ngươi đúng là không muốn mặt.” Con rùa cũng phẫn nộ không kém, nó duỗi một cái chi nhỏ ra phía trước chỉ vào đám người quát lại.
Hai bên lời qua tiếng lại, đột nhiên mấy người này không nói hai lời đột nhiên xuất thủ bất quá con rùa này cũng rất tinh ranh, nó dường như đã lường trước điều này không chút chậm trễ bốn chi duỗi dài như con cuồng phong biến mất nơi này, mấy người dường như chỉ nhìn thấy được bóng lưng của nó mà thôi.
“Tốc độ này… con rùa chết dẫm dám trêu đùa chúng ta nãy giờ, đuổi theo cũng không kịp nữa vậy bắt cô nàng này về tạm, coi như phần thưởng đền bù vậy.” Một tên trong đó nhìn thấy tốc độ của con rùa không khỏi trợn tròn hai mắt, trong lòng không ngừng chửi rủa con rùa kia, thể nào mỗi khi bọn họ muốn bỏ cuộc tốc độ của nó chợt giống như hụt hơi.
Mỗi lần như thế bọn họ lại có thêm niềm tin, và cứ thế không biết từ khi nào bọn họ bị dắt mũi mấy ngày qua.
Hiện tại nhìn thấu được ý đồ của nó liền phẫn nộ không thôi, bất quá phẫn nộ cũng vô ích con rùa nó mang theo bảo vật chạy mất hút rồi còn đâu.
Bởi vậy mục tiêu bọn họ thay đổi, ánh mắt tham lam chuyển qua hướng Bắc Tiểu Mộng.
Bỗng, vẻ mặt của Bắc Tiểu Mộng hơi đổi, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Khá lắm con rùa chết tiệt.”
Không biết từ khi nào chiếc nhẫn trữ vật của nàng đã không cánh mà bay, mà thủ phạm thì không cần phải đoán, chỉ có thể là con rùa xanh kia mà thôi.
Biết được điều này càng làm nàng giật mình không thôi, con rùa kia vậy mà có bản lĩnh như vậy, quỷ không biết thần không hay trộm được chiếc nhẫn trữ vật của nàng, không phải nói quá nhưng nàng có lời khen cho đối phương.
Mặc dù nó chỉ là một con rùa.
Nhất Vô Niệm cũng nghe được lời Bắc Tiểu Mộng vừa nói, ban đầu còn có chút khó hiểu nhưng khi ánh mắt nhìn qua ngón tay của nàng liền phát hiện nhẫn trữ vật không thấy đâu liền hiểu ra mọi chuyện.
Hắn chủ động nói chuyện, “Bắc côn nương, mọi chuyện ở đây giao cho ta xử lý đi, ngươi tranh thủ đuổi theo con rùa đó đi.”
Bắc Tiểu Mộng nhìn thoáng qua đám người kia một chút, ước lượng cảm thấy mấy người này cũng không phải loại dễ chơi, huống chi Nhất Vô Niệm chỉ là một tên tu sĩ mới bước vào Kim Đan.
Nghĩ một chút nàng vẫn muốn ra tay diệt sát đám này trước rồi đuổi theo con rùa kia cũng không muộn, bất quá nàng mới chỉ duỗi tay ra đã bị Nhất Vô Niệm ngăn cản.
“Con rùa kia tốc độ rất mau, nếu nó lại có thủ đoạn ẩn nấp thì rất khó tra xét, vẫn là ưu tiên chuyện quan trọng trước.
Yên tâm đi, mấy người này ta vẫn có thể xử lý được.” Nhất Vô Niệm làm sao để cho nàng động thủ, lập tức nói ra mấy lời thuyết phục nàng.
Bắc Tiểu Mộng bị mấy lời của hắn trong lòng cũng hơi động, không đợi chờ được nữa ném qua cho hắn một tấm phù lục rồi nói, “Vậy ngươi cố gắng chống đỡ ta đuổi theo con rùa đó, có tấm phù lục kia ngươi chắc chắn không bị thương tổn.”
Nói xong nàng liền hóa thành một đạo độn quang biến mất khỏi nơi đây, cuộc đối thoại của hai người tưởng chừng là lâu nhưng chỉ diễn ra trong vài giây mà thôi, ngay cả khi thân ảnh của Bắc Tiểu Mộng biến mất cũng chỉ xảy ra trong tích tắc.
Mấy người hai mặt nhìn nhau phát hiện từ giọng nói của hai người dường như không đem bọn họ vào mắt, vốn còn có chút kiêng kỵ Nhất Vô Niệm bởi vì Nhất Vô Niệm không hề che giấu tu vi.
Bất quá bị con rùa chọc tức đã có chút bực tức trong người, nay lại bị coi thường, giờ mỹ nữ cũng chạy mất rồi đám người lập tức chuyển thù hận sang phía Nhất Vô Niệm.
Nhất Vô Niệm bước lên vài bước đối mặt với đám người, đám người này có tất cả hơn mười người tất cả tu vi đều thống nhất ở Kim Đan Kỳ, có một tên Kim Đan tầng 5, hai tên Kim Đan tầng 3 còn lại tất cả đều là tầng 1.
Khuôn mặt vốn có nét vui cười cũng thu liễm lại, ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn đám người….